Chương 13
Hạ Nguyệt
17/09/2023
Cảnh sát vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiếng thét ' các người đang làm cái gì đó, tại sao còng tay anh Điệp Minh, anh ấy có làm gì sai sao, thả anh ấy ra, nếu không các người sẽ lãnh hậu họa đó ' rồi chợt thấy một thân ảnh mỏng manh đẩy bọn họ ra đi nghênh ngang đến chỗ Điệp Minh. Cô ta ngang nhiên giới thiệu ' tôi là vợ sắp cưới của anh ấy ' các người có biết anh ấy là ai không mà dám bắt đi, tôi nói cho các người biết anh ấy là chủ tịch của Điệp thị đó, sao hả nghe cũng phải sợ chứ, còn không mau buông anh ấy ra.
Thực là hay "Ninh Tiêu" bước đến chỗ náo nhiệt nhận xét.
Cô bước ra châm lửa nói:
"Ba ơi sao mẹ con đang ở nhà còn người đàn bà này lại là ai, chả lẽ là vợ ba của cha à, cha không sợ mẹ nổi điên lên" thịt "cha đó, mẹ mà dữ lên thì con cũng không ngăn nổi đâu".
Mấy phóng viên nổi lên bàn tán:
Thì ra cái bộ dạng thanh nhã trong yến tiệc, các từ thiện kia là giả sao đúng là hồ li mà. Hung ác như vậy thảo nào ngoại tình, đúng là lẳng lơ.
"Hóa ra Điệp gia cũng chỉ là vỏ bọc hạnh phúc giả, người tình còn đứng ngay đây luôn",
"Vợ thì cắm sừng cho ông ta mọc một thảo nguyên trên đầu kìa, già không nên nết chanh chua đanh đá không bằng con vật",
"Ông ta thì chẳng khác súc sinh tí nào người tình chanh chua đến tận cửa mà lên giọng, ngu như nhau cả thôi"
"Gia đình vô giáo dục, chắc con cái cũng chẳng ra gì, tôi có cả mấy cái chứng cớ con trai hai tên Điệp Hiến hay sao ý, anh ta một lúc chơi mấy ả minh tinh, nhưng mà thông tin đều bị mua đi với giá cao nên chưa lộ ra, hình tượng giới hào môn cũng loạn lên rồi"
Tôi đây nghe nói "Điệp Huỳnh cũng chẳng phải thiên kim đài các gì, chắc cũng phải lên giường phục vụ mấy thằng đàn ông hợp tác cùng công ty cô ta cũng nên, ha ha ha không biết cô ta 'sướng' đến mức nào nhỉ"
Thanh Ngữ đang được mấy người dìu lên đi ra cửa thấy mọi người bàn tán về mình như thế đã tức sôi máu giờ lại xuất hiện thêm con tiện nhân giám uy hiếp địa vị của bà ta càng khiến bà ta điên lên, bà ta dùng hết sức lực của bản thân xông lên điên cuồng nắm tóc cô tình nhân kia đánh đấm, chửi bới "con tiện nhân kia mày là con điếm nào mà đến đây hả, dám cùng chồng bà lên giường sao, bà đây đánh chết mày, con khốn..". Bà ta phát điên dùng sức đẩy Điệp Minh vào tường đấm đá tới tấp mặc kệ người khác ngăn cảm và bao nhiêu máy quay đang ở đó.
Cô người tình bé nhỏ cũng không ngồi yên cô ta chạy đến đánh trả lại những gì Thanh Ngữ đã làm
Một cảnh tượng hỗn độn, gà bay chó sủa hết sức thú vị
"Thanh Ngữ à bà đã bỏ hết vốn liếng mà bao lâu nay diễn kịch bà tích góp được vào màn kịch này rồi, tôi rất vui đó, hiện tại thì hai người cứ nằm viện và ngồi tù một thời gian mà nghỉ dưỡng đi tôi sẽ lo mọi việc trong tập đoàn giúp các người" "Ninh Tiêu" liếc một ánh mắt đáng thương cho kẻ ngu rồi rời đi.
Về đến nhà cô chào mẹ như thường ngày rồi bước vào phòng mình, lúc này ánh sáng cũng đã chiếu qua cửa sổ, soi rọi mọi nghách trong căn phòng, cô chợt thấy ánh bình minh cũng khá đẹp.
Thư giãn bên mẹ một lúc rồi cô thay đồ, trang điểm và đi ăn sáng, như thường lệ cô mang theo tấm ảnh mẹ nuôi đi sâu vào con ngõ và gọi hai tô mì, nơi đâu chính là quán ăn lần đầu mẹ nuôi dẫn cô đến, ăn mì ở đây mãi nên cũng quen. Nhớ về lúc đó thật là vui, một bát mì mười tệ mà hai mẹ con cùng nhau ăn ấm áp biết bao nhiêu. Khi ông chủ lên mì nói với cô rằng
"Mì mười tệ một bát cháu có muốn lấy hai bát không '.
" Vâng, cho cháu hai bát ạ "cô đáp.
Ông chủ nói:
Nhìn cháu nhỏ thế ăn hai bát có hết không. Hay là chú làm cho một bát đầy cho hai người nhé.
Ông chủ à hồi đó là cháu nghèo nên gọi một bát còn giờ thì cháu trở lại rồi, không nghèo nữa 'cô đáp lại '.
Ông chủ đùa cô ' cháu vẫn như xưa nhỉ, chí nhớ tốt đó, vẫn nhớ quán ông bán mì này, không nghèo nữa thì ông cũng chỉ bán cho cháu một bát thôi, ăn nhiều béo lên sẽ xấu đó '.
Cô không trả lời mà chỉ cười đáp lại mà trong lòng có chút ấm áp, ông chủ này vẫn như xưa nhưng mọi thứ không giống trước đây nữa rồi.
Cô đặt tấm ảnh lên bàn rồi" mời mẹ ăn cơm", chẳng biết là do ông chủ cho nhiều ớt quá hay là do cô nhớ trước kia mà sợi mì đắng chát ngày ấy như quay lại, mắt cô nhòe nhòe rồi một giọt, hai giọt nước mắt lăn vào bát mì.
Thực là hay "Ninh Tiêu" bước đến chỗ náo nhiệt nhận xét.
Cô bước ra châm lửa nói:
"Ba ơi sao mẹ con đang ở nhà còn người đàn bà này lại là ai, chả lẽ là vợ ba của cha à, cha không sợ mẹ nổi điên lên" thịt "cha đó, mẹ mà dữ lên thì con cũng không ngăn nổi đâu".
Mấy phóng viên nổi lên bàn tán:
Thì ra cái bộ dạng thanh nhã trong yến tiệc, các từ thiện kia là giả sao đúng là hồ li mà. Hung ác như vậy thảo nào ngoại tình, đúng là lẳng lơ.
"Hóa ra Điệp gia cũng chỉ là vỏ bọc hạnh phúc giả, người tình còn đứng ngay đây luôn",
"Vợ thì cắm sừng cho ông ta mọc một thảo nguyên trên đầu kìa, già không nên nết chanh chua đanh đá không bằng con vật",
"Ông ta thì chẳng khác súc sinh tí nào người tình chanh chua đến tận cửa mà lên giọng, ngu như nhau cả thôi"
"Gia đình vô giáo dục, chắc con cái cũng chẳng ra gì, tôi có cả mấy cái chứng cớ con trai hai tên Điệp Hiến hay sao ý, anh ta một lúc chơi mấy ả minh tinh, nhưng mà thông tin đều bị mua đi với giá cao nên chưa lộ ra, hình tượng giới hào môn cũng loạn lên rồi"
Tôi đây nghe nói "Điệp Huỳnh cũng chẳng phải thiên kim đài các gì, chắc cũng phải lên giường phục vụ mấy thằng đàn ông hợp tác cùng công ty cô ta cũng nên, ha ha ha không biết cô ta 'sướng' đến mức nào nhỉ"
Thanh Ngữ đang được mấy người dìu lên đi ra cửa thấy mọi người bàn tán về mình như thế đã tức sôi máu giờ lại xuất hiện thêm con tiện nhân giám uy hiếp địa vị của bà ta càng khiến bà ta điên lên, bà ta dùng hết sức lực của bản thân xông lên điên cuồng nắm tóc cô tình nhân kia đánh đấm, chửi bới "con tiện nhân kia mày là con điếm nào mà đến đây hả, dám cùng chồng bà lên giường sao, bà đây đánh chết mày, con khốn..". Bà ta phát điên dùng sức đẩy Điệp Minh vào tường đấm đá tới tấp mặc kệ người khác ngăn cảm và bao nhiêu máy quay đang ở đó.
Cô người tình bé nhỏ cũng không ngồi yên cô ta chạy đến đánh trả lại những gì Thanh Ngữ đã làm
Một cảnh tượng hỗn độn, gà bay chó sủa hết sức thú vị
"Thanh Ngữ à bà đã bỏ hết vốn liếng mà bao lâu nay diễn kịch bà tích góp được vào màn kịch này rồi, tôi rất vui đó, hiện tại thì hai người cứ nằm viện và ngồi tù một thời gian mà nghỉ dưỡng đi tôi sẽ lo mọi việc trong tập đoàn giúp các người" "Ninh Tiêu" liếc một ánh mắt đáng thương cho kẻ ngu rồi rời đi.
Về đến nhà cô chào mẹ như thường ngày rồi bước vào phòng mình, lúc này ánh sáng cũng đã chiếu qua cửa sổ, soi rọi mọi nghách trong căn phòng, cô chợt thấy ánh bình minh cũng khá đẹp.
Thư giãn bên mẹ một lúc rồi cô thay đồ, trang điểm và đi ăn sáng, như thường lệ cô mang theo tấm ảnh mẹ nuôi đi sâu vào con ngõ và gọi hai tô mì, nơi đâu chính là quán ăn lần đầu mẹ nuôi dẫn cô đến, ăn mì ở đây mãi nên cũng quen. Nhớ về lúc đó thật là vui, một bát mì mười tệ mà hai mẹ con cùng nhau ăn ấm áp biết bao nhiêu. Khi ông chủ lên mì nói với cô rằng
"Mì mười tệ một bát cháu có muốn lấy hai bát không '.
" Vâng, cho cháu hai bát ạ "cô đáp.
Ông chủ nói:
Nhìn cháu nhỏ thế ăn hai bát có hết không. Hay là chú làm cho một bát đầy cho hai người nhé.
Ông chủ à hồi đó là cháu nghèo nên gọi một bát còn giờ thì cháu trở lại rồi, không nghèo nữa 'cô đáp lại '.
Ông chủ đùa cô ' cháu vẫn như xưa nhỉ, chí nhớ tốt đó, vẫn nhớ quán ông bán mì này, không nghèo nữa thì ông cũng chỉ bán cho cháu một bát thôi, ăn nhiều béo lên sẽ xấu đó '.
Cô không trả lời mà chỉ cười đáp lại mà trong lòng có chút ấm áp, ông chủ này vẫn như xưa nhưng mọi thứ không giống trước đây nữa rồi.
Cô đặt tấm ảnh lên bàn rồi" mời mẹ ăn cơm", chẳng biết là do ông chủ cho nhiều ớt quá hay là do cô nhớ trước kia mà sợi mì đắng chát ngày ấy như quay lại, mắt cô nhòe nhòe rồi một giọt, hai giọt nước mắt lăn vào bát mì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.