Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 51: - Chủ tịch vạn tuế
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Cuối cùng Cẩn Mai đành thỏa hiệp để Cố Tư Vũ tới nhà cô ngủ, nhưng cô vẫn rất đề phòng. Lúc trước khác hiện tại, trước kia còn chưa xác định tình cảm nên chuyện ngủ cùng nhau không mang tính chất nguy hiểm là bao. Nhưng hiện tại đã xác địch yêu đương, là ai cũng vậy, trong tâm lý đều sản sinh những chuyện quá giới hạn. Vì thế trong lúc Cố Tư Vũ ở trong nhà tắm, Cẩn Mai đã rất tốt bụng giúp anh trải một tấm chăn dày xuống đất. Lúc đi ra nhìn thấy cảnh này Cố Tư Vũ đen mặt hỏi.
“Phan Cẩn Mai em có ý gì?”
Cẩn Mai rất vô tội chớp mắt. “Hôm nay anh ngủ dưới đất còn em ngủ trên giường.”
Anh nhăn mày, dường như không ngờ được có loại chuyện này phát sinh. “Em có biết anh là ai không?”
Đường đường là Cố Tư Vũ, tinh anh của tinh anh, dân kinh doanh ai nghe tên cũng kính nể ấy mà giờ lại bị ghét bỏ tới mức phải ngủ dưới đất?
“Anh là ai cũng mặc kệ, hiện tại anh đang đi ở đậu, phải nghe mệnh lệnh của chủ nhà.” Cẩn Mai rất hùng hồn nói lý lẽ, nếu là lúc trước cô sẽ cảm thấy hơi sợ Cố Tư Vũ, dù gì anh cũng là chủ tịch thích trừ tiền lương người khác. Nhưng hiện tại người đang đứng trước mặt là bạn trai đang trong thời gian hẹn hò, cô lại không còn cảm thấy sợ anh như trước nữa.
Khóe miệng Cố Tư Vũ giật giật, cuối cùng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng tới lúc sáng khi vừa mở mắt Cẩn Mai đã phát hiện cô đang nằm trong vòng tay anh. Cô dùng sức véo vào cánh tay gọi anh thức dậy. “Cố Tư Vũ…cái đồ lưu manh này, dám nhân lúc em ngủ đi chiếm tiện nghi?”
Anh tỉnh giấc, đáy mắt vẫn còn chưa thực sự tỉnh táo nhưng rất nhanh liền biến mất. “Em xem em đang nằm ở đâu
Cẩn Mai ngồi dậy, phát hiện ra cô đang nằm dưới đất…
Trong đại não truyền về một loạt chuyện mơ mơ hồ hồ, cô nhớ đêm qua trời mưa, hình như còn có sấm chớp khiến cô ngủ không yên, liên tục trở mình. Cho tới khi rơi xuống đất, lúc đó chỉ cảm thấy hơi giật mình nhưng không hề đau vậy nên mới lười mở mắt ra mà tiếp tục ngủ.
Tự bản thân tiếp cận người ta, sáng ra lại còn mắng người ta lưu manh. Phan Cẩn Mai ơi là Phan Cẩn Mai, nhìn kiểu gì thì mày cũng giống như đại sắc nữ.
Rất mất mặt, quá mất mặt, cực kì mất mặt!
Nhìn bộ dáng như rùa rụt cổ của Cẩn Mai, Cố Tư Vũ lại có chút hưởng thụ không rời mắt được, lại muốn trêu cô thêm một chút. “Đêm qua anh có phản kháng, nhưng vì nhớ tới bản thân đang ăn nhờ ở nhờ nên cũng không dám làm trái mệnh lệnh chủ nhà.”
Cẩn Mai hít một hơi thật sâu, liếc nhìn anh. “Cố Tư Vũ, em phát hiện ra miệng mồm anh cũng ghê gớm thật đấy. Vào những lúc nên kiệm lời một chút thì đừng có ở đó mỉa mai người khác.”
Nói rồi Cẩn Mai mặc kệ gương mặt dương dương tự đắc của Cố Tư Vũ, cô đứng lên đi vào phòng tắm. Cô nhìn bản thân mình trong gương. “Không sao, dù hơi mất mặt nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.”
Cố Tư Vũ thấy cô bỏ trốn cũng không muốn làm khó cô thêm nữa. Anh ở lại phòng ngủ, lúc này mới chậm rãi quan sát xung quanh. Hiện tại mới phát hiện cô gái nhỏ này lại có niềm đam mê với công nghệ vô cùng khủng khiếp, các sản phẩm điện tử cô đều có đủ. Thậm chí còn có cả một cái kệ lớn để trưng bày laptop, điện thoại, đồng hồ thông minh và các loại bảng vẽ lớn nhỏ.
Đối diện là bàn trang điểm với một số lọ mỹ phẩm, Cố Tư Vũ không biết những thứ này là gì nên cũng không tìm tòi thêm. Chú khủng long tên Tiểu Linh lần đó cô ôm trên xe hiện tại cũng được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cẩn Mai đi ra, phát hiện anh đang nghiên cứu vật dụng của mình cũng không có biểu cảm gì. Cố Tư Vũ dường như cảm nhận được bước chân của cô, anh không quay lưng lại mà lên tiếng. “Em mắc bệnh cuồng công nghệ à?”
Cô liếc nhìn, anh đang nói tới số đồ điện tử kia?
“Nhà thiết kế thì không thể nào thiếu mấy thứ này được. Với lại không phải đây là trò chơi không bao giờ lỗi thời sao?” Cẩn Mai ngồi xuống chiếc bàn trang điểm, tùy tiện lấy một hộp phấn mở ra.
Cố Tư Vũ quay lại, hơi nhíu mày. “Không cần trang điểm.”
Cô nhìn anh trong gương. “Chủ tịch à, anh không hiểu tâm lý của con gái gì hết. Nếu như không trang điểm em sẽ cảm giác như ra đường mà không mặc đồ vậy.”
“Nếu vậy em cứ che mặt lại khi ra đường.” Anh sải bước đi tới, xoay chiếc ghế cô đang ngồi về phía mình.
“Gì cơ?”
Cố Tư Vũ khẽ cười, ngồi xuống giường ngang hàng nhìn cô. Sau đó anh cầm một thỏi son lên mở ra giúp cô tô lên môi. “Chẳng phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã dùng cái miệng gian dối này nói rằng bản thân mình xấu xí, rồi cái gì tự ti, rồi cái gì sợ dọa cho anh sợ sao?”
Tim Cẩn Mai đập thình thịch liên tục. Một tay anh giữ nhẹ cằm cô, một tay khác cầm son cẩn trọng đi từng nét một.
Nhất là gương mặt điển trai hiện tại có lẽ vì mới thức dậy nên không còn vẻ sặc bén uy nghiêm khiến người khác run sợ như thường ngày. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ thắm nồng, gương mặt cũng càng lúc càng kề sát.
Cho tới khi đi xong đường son xuối cùng Cố Tư Vũ mới tỏ ra hài lòng mỉm cười. “Như vậy đã đủ rồi.”
Sau đó lại lần nữa nhìn môi cô, bất ngờ lên tiếng. “Hôn một cái nhé?”
Cẩn Mai mở to mắt, mặt nóng ran, tim cũng như muốn vọt ra ngoài. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô đẩy Cố Tư Vũ ra sau đó đứng lên mỉm cười. “Em ra mở cửa.”
Sau đó bóng dáng nhỏ xinh cũng vụt mất.
“Đúng là con thỏ nhát gan.” Cố Tư Vũ không còn cách nào khác dù gì kế hoạch hôn môi cũng không thành, anh đứng lên đi vào phòng tắm.
Trương Trình đem một túi đồ khá to tới, thấy Cẩn Mai mở cửa thì vui vẻ chào hỏi. “Chào buổi sáng chị dâu, tôi đem tới y phục của cậu chủ, cậu ấy dặn tôi đem hơi nhiều để còn ở đây dài dài.”
Cẩn Mai nhìn túi đồ trong tay cậu ta, nụ cười đóng băng tại chỗ. “Không, không sao, anh để tôi đem vào.”
Nhận lấy túi đồ sau đó đóng cửa, nụ cười biến mất, gương mặt lại ửng hồng. Tên Cố Tư Vũ này rốt cuộc muốn cho bao nhiêu người biết chuyện anh tới nhà cô ngủ đây? Hơn nữa còn đăng kí ngủ dài hạn? Trương Trình thì không sao, nhưng nếu lỡ như người khác biết được lại lên báo viết này nọ sau đó chuyện này tới tai của trưởng bối…
Cẩn tắc vô áy náy, cô phải nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này với Cố Tư Vũ mới được.
Đi vào phòng ngủ để túi đồ lên giường, Cố Tư Vũ đã vào phòng tắm, lúc này cô mới chợt phát hiện anh không có đem theo bàn chải đánh răng…
Cẩn Mai chạy nhanh vào phòng tắm, cảnh tưởng cô nhìn thấy đó là Cố Tư Vũ vừa đúng lúc đặt bàn chải của cô lên kệ. Có vẻ như anh đã vệ sinh xong rồi?
Nhìn thấy Cẩn Mai hớt hải, Cố Tư Vũ cũng giả vờ như không biết gì? “Có chuyện gì à?”
Khóe miệng cô giật giật. “Không có gì."
"Trương Trình mang đồ tới cho anh thay…”
Sắc mặt Cố Tư Vũ không thay đổi gật đầu đi ra ngoài.
...… ...
Hôm nay chỉ vừa tới Joyce Cố Tư Vũ đã triệu tập các vị trưởng phòng của các bộ phận lên phòng làm việc của mình. Đương nhiên, Cẩn Mai cũng tham gia cuộc họp kín này. Mọi người đều ngồi ở sô pha hồi họp chờ đợi. Sau khi An Đồng báo cáo kết quả trải nghiệm Dreame, anh mới lên tiếng.
“Như mọi người đã nghe An Đồng báo cáo, từ những tháng đầu tiên cho tới nay lượt truy cập Dreame đều dừng ở mức cao.”
Cẩn Mai cũng chăm chú xem bản tài liệu thống kê trong tay, lúc này gương mặt xinh đẹp mới ngẩng lên nhìn anh. “Như vậy chẳng phải rất khả quan sao?”
“Đúng là tình hình không tồi, nhưng tại sao qua một khoảng thời gian như vậy mà con số truy cập của ứng dụng vẫn dừng ở mức an toàn chứ không hề tăng lên?” Cố Tư Vũ hơi ngừng lại lời nói một lúc, sau đó tiếp tục. “Cẩn Mai, cô nghĩ sao về việc giải quyết nhu cầu người dùng?”
Cẩn Mai lại theo thói quen xoay chiếc bút bi trong tay, cô ngẫm nghĩ, rất nhanh đã tự tin trả lời. “Với tư cách là nhà thiết kế chính, tôi khẳng định, trọng tâm trong tư duy thiết kế của Dreame là sự đồng cảm và khả năng nhìn thế giới qua mắt người khác. Mục tiêu chính là giúp người dùng có thể nhìn những thứ họ thấy và trải nghiệm mọi thứ họ thực hiện. Theo góc nhìn của cá nhân tôi, đối với một công ty công nghệ, chúng ta cần tiếp cận có chọn lọc trong quá trình tiếp thu phản hồi của người dùng.”
Cô nói xong ý kiến của mình, mấy lão trường phòng cũng tán đồng gật gù.
“Đúng vậy, nếu cố gắng làm theo mọi yêu cầu, kết quả sẽ là rất nhiều vấn đề phức tạp phát sinh trong khi tính gắn kết lại yếu dần.” Anh hài lòng lên tiếng, dành cho cô một lời tán thưởng. Ngữ khí kiên định, “Đó là lý do tôi gọi mọi người lên đây. Hiện tại đã đến lúc chúng ta tiến hành một số khảo sát người dùng. Mọi nhân viên của Joyce đều cần đặt bản thân vào vị trí của nhóm người dùng kém thành thạo nhất. Đó là những người có thể mù công nghệ hoặc lần đầu tiên dùng thử Dreame. Trưởng phòng phát triển, anh phụ trách nhóm làm theo theo nguyên tắc 10/100/1000. Tôi muốn mỗi tháng đều phải có báo cáo về đây cho tôi.”
Kết lời, Cố Tư Vũ đứng lên, kéo theo những người khác đều đứng lên.
“Mọi người vất vả rồi.”
“Chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc.” Một trong số họ lên tiếng.
Cố Tư Vũ gật đầu, cho mọi người rời khỏi.
Cẩn Mai xoa xoa cằm mình, tuy rằng cô đã lên mạng tìm hiểu và học được một số tư duy kinh doanh nhưng đối với lời Cố Tư Vũ vừa nói cô vẫn có chút không hiểu cho lắm. Đưa mắt nhìn về phía xa, anh đang xem gì đó trên màn hình vi tính rất chăm chú.
Cô lon ton chạy tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. “Chủ tịch, em có chuyện này không hiểu lắm. Nguyên tắc mà anh vừa nói khi nãy là gì vậy?”
Cô tỏ vẻ rất thành tâm muốn ‘rửa tai lắng nghe’
Anh xoay ghế lại, nhìn cô. “Nguyên tắc 10/100/1000 chính là sẽ thành lập đội phát triển dự kiến sẽ thực hiện 10 cuộc phỏng vấn người dùng cuối, đọc 100 blog và thu thập phản hồi từ 1.000 trải nghiệm người dùng trên một tháng.”
“Nói như vậy…” Cô đảo đảo đôi mắt xinh đẹp nhìn qua phía An Đồng. “Đây là một cuộc khảo xác thực tế, nhân viên sẽ đích thân đi phỏng vấn người dùng?”
An Đồng mỉm cười gật đầu.
Cẩn Mai lại vô cùng phấn khích. “Tư Vũ, em muốn tham gia.”
Còn gì tuyệt hơn khi nhà thiết kế có thể lắng nghe ý kiến của những người dùng một cách trực tiếp nhất về tác phẩm của mình? Cẩn Mai cảm thấy vô cùng thích thú với chủ đề này, cô nhất định tranh một suất trong vị trí đội phát triển ứng dụng.
Cố Tư Vũ sớm đã nhìn ra được suy nghĩ này của cô, lại sinh lòng muốn trêu ghẹo, anh vờ nghiêm mặt. “Không phải em muốn là được.”
“Chủ tịch…” Cẩn Mai bĩu môi, giọng nói giống như dăng làm nũng, cô bẻn lẽn nắm lấy một ngón tay anh lay qua lay lại. “Anh cho em tham gia đi, đi mà, năn nỉ anh đó.”
An Đồng khẽ cười. “Chủ tịch, hay là cứ để Cẩn Mai tham gia đi, dù gì cũng có tôi và Trương Trình đi theo, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Cẩn Mai quay qua nháy mắt cảm ơn An Đồng rồi lại tỏ ra đáng thương cho Cố Tư Vũ nhìn thấy. Anh cũng hết cách, suy đi nghĩ lại để với tính cách thích náo nhiệt của Cẩn Mai thì cũng nên để cô cùng tham gia ra ngoài chạy nhảy một phen, cũng không có gì không tốt.
“Em phải làm việc theo nhóm và kế hoạch, không được tùy ý, có biết không?”
“Biết rồi.” Cẩn Mai nhoẻn miệng cười, tỏ ý dò hỏi. “Vậy là…anh đồng ý rồi?”
Anh nhìn cô, gật đầu một cái.
Cẩn Mai hào hứng vỗ tay, phấn khích tới mức đứng lên nhún nhảy rồi còn hô hào. “Chủ tịch vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Phan Cẩn Mai em có ý gì?”
Cẩn Mai rất vô tội chớp mắt. “Hôm nay anh ngủ dưới đất còn em ngủ trên giường.”
Anh nhăn mày, dường như không ngờ được có loại chuyện này phát sinh. “Em có biết anh là ai không?”
Đường đường là Cố Tư Vũ, tinh anh của tinh anh, dân kinh doanh ai nghe tên cũng kính nể ấy mà giờ lại bị ghét bỏ tới mức phải ngủ dưới đất?
“Anh là ai cũng mặc kệ, hiện tại anh đang đi ở đậu, phải nghe mệnh lệnh của chủ nhà.” Cẩn Mai rất hùng hồn nói lý lẽ, nếu là lúc trước cô sẽ cảm thấy hơi sợ Cố Tư Vũ, dù gì anh cũng là chủ tịch thích trừ tiền lương người khác. Nhưng hiện tại người đang đứng trước mặt là bạn trai đang trong thời gian hẹn hò, cô lại không còn cảm thấy sợ anh như trước nữa.
Khóe miệng Cố Tư Vũ giật giật, cuối cùng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng tới lúc sáng khi vừa mở mắt Cẩn Mai đã phát hiện cô đang nằm trong vòng tay anh. Cô dùng sức véo vào cánh tay gọi anh thức dậy. “Cố Tư Vũ…cái đồ lưu manh này, dám nhân lúc em ngủ đi chiếm tiện nghi?”
Anh tỉnh giấc, đáy mắt vẫn còn chưa thực sự tỉnh táo nhưng rất nhanh liền biến mất. “Em xem em đang nằm ở đâu
Cẩn Mai ngồi dậy, phát hiện ra cô đang nằm dưới đất…
Trong đại não truyền về một loạt chuyện mơ mơ hồ hồ, cô nhớ đêm qua trời mưa, hình như còn có sấm chớp khiến cô ngủ không yên, liên tục trở mình. Cho tới khi rơi xuống đất, lúc đó chỉ cảm thấy hơi giật mình nhưng không hề đau vậy nên mới lười mở mắt ra mà tiếp tục ngủ.
Tự bản thân tiếp cận người ta, sáng ra lại còn mắng người ta lưu manh. Phan Cẩn Mai ơi là Phan Cẩn Mai, nhìn kiểu gì thì mày cũng giống như đại sắc nữ.
Rất mất mặt, quá mất mặt, cực kì mất mặt!
Nhìn bộ dáng như rùa rụt cổ của Cẩn Mai, Cố Tư Vũ lại có chút hưởng thụ không rời mắt được, lại muốn trêu cô thêm một chút. “Đêm qua anh có phản kháng, nhưng vì nhớ tới bản thân đang ăn nhờ ở nhờ nên cũng không dám làm trái mệnh lệnh chủ nhà.”
Cẩn Mai hít một hơi thật sâu, liếc nhìn anh. “Cố Tư Vũ, em phát hiện ra miệng mồm anh cũng ghê gớm thật đấy. Vào những lúc nên kiệm lời một chút thì đừng có ở đó mỉa mai người khác.”
Nói rồi Cẩn Mai mặc kệ gương mặt dương dương tự đắc của Cố Tư Vũ, cô đứng lên đi vào phòng tắm. Cô nhìn bản thân mình trong gương. “Không sao, dù hơi mất mặt nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.”
Cố Tư Vũ thấy cô bỏ trốn cũng không muốn làm khó cô thêm nữa. Anh ở lại phòng ngủ, lúc này mới chậm rãi quan sát xung quanh. Hiện tại mới phát hiện cô gái nhỏ này lại có niềm đam mê với công nghệ vô cùng khủng khiếp, các sản phẩm điện tử cô đều có đủ. Thậm chí còn có cả một cái kệ lớn để trưng bày laptop, điện thoại, đồng hồ thông minh và các loại bảng vẽ lớn nhỏ.
Đối diện là bàn trang điểm với một số lọ mỹ phẩm, Cố Tư Vũ không biết những thứ này là gì nên cũng không tìm tòi thêm. Chú khủng long tên Tiểu Linh lần đó cô ôm trên xe hiện tại cũng được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cẩn Mai đi ra, phát hiện anh đang nghiên cứu vật dụng của mình cũng không có biểu cảm gì. Cố Tư Vũ dường như cảm nhận được bước chân của cô, anh không quay lưng lại mà lên tiếng. “Em mắc bệnh cuồng công nghệ à?”
Cô liếc nhìn, anh đang nói tới số đồ điện tử kia?
“Nhà thiết kế thì không thể nào thiếu mấy thứ này được. Với lại không phải đây là trò chơi không bao giờ lỗi thời sao?” Cẩn Mai ngồi xuống chiếc bàn trang điểm, tùy tiện lấy một hộp phấn mở ra.
Cố Tư Vũ quay lại, hơi nhíu mày. “Không cần trang điểm.”
Cô nhìn anh trong gương. “Chủ tịch à, anh không hiểu tâm lý của con gái gì hết. Nếu như không trang điểm em sẽ cảm giác như ra đường mà không mặc đồ vậy.”
“Nếu vậy em cứ che mặt lại khi ra đường.” Anh sải bước đi tới, xoay chiếc ghế cô đang ngồi về phía mình.
“Gì cơ?”
Cố Tư Vũ khẽ cười, ngồi xuống giường ngang hàng nhìn cô. Sau đó anh cầm một thỏi son lên mở ra giúp cô tô lên môi. “Chẳng phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã dùng cái miệng gian dối này nói rằng bản thân mình xấu xí, rồi cái gì tự ti, rồi cái gì sợ dọa cho anh sợ sao?”
Tim Cẩn Mai đập thình thịch liên tục. Một tay anh giữ nhẹ cằm cô, một tay khác cầm son cẩn trọng đi từng nét một.
Nhất là gương mặt điển trai hiện tại có lẽ vì mới thức dậy nên không còn vẻ sặc bén uy nghiêm khiến người khác run sợ như thường ngày. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ thắm nồng, gương mặt cũng càng lúc càng kề sát.
Cho tới khi đi xong đường son xuối cùng Cố Tư Vũ mới tỏ ra hài lòng mỉm cười. “Như vậy đã đủ rồi.”
Sau đó lại lần nữa nhìn môi cô, bất ngờ lên tiếng. “Hôn một cái nhé?”
Cẩn Mai mở to mắt, mặt nóng ran, tim cũng như muốn vọt ra ngoài. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô đẩy Cố Tư Vũ ra sau đó đứng lên mỉm cười. “Em ra mở cửa.”
Sau đó bóng dáng nhỏ xinh cũng vụt mất.
“Đúng là con thỏ nhát gan.” Cố Tư Vũ không còn cách nào khác dù gì kế hoạch hôn môi cũng không thành, anh đứng lên đi vào phòng tắm.
Trương Trình đem một túi đồ khá to tới, thấy Cẩn Mai mở cửa thì vui vẻ chào hỏi. “Chào buổi sáng chị dâu, tôi đem tới y phục của cậu chủ, cậu ấy dặn tôi đem hơi nhiều để còn ở đây dài dài.”
Cẩn Mai nhìn túi đồ trong tay cậu ta, nụ cười đóng băng tại chỗ. “Không, không sao, anh để tôi đem vào.”
Nhận lấy túi đồ sau đó đóng cửa, nụ cười biến mất, gương mặt lại ửng hồng. Tên Cố Tư Vũ này rốt cuộc muốn cho bao nhiêu người biết chuyện anh tới nhà cô ngủ đây? Hơn nữa còn đăng kí ngủ dài hạn? Trương Trình thì không sao, nhưng nếu lỡ như người khác biết được lại lên báo viết này nọ sau đó chuyện này tới tai của trưởng bối…
Cẩn tắc vô áy náy, cô phải nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này với Cố Tư Vũ mới được.
Đi vào phòng ngủ để túi đồ lên giường, Cố Tư Vũ đã vào phòng tắm, lúc này cô mới chợt phát hiện anh không có đem theo bàn chải đánh răng…
Cẩn Mai chạy nhanh vào phòng tắm, cảnh tưởng cô nhìn thấy đó là Cố Tư Vũ vừa đúng lúc đặt bàn chải của cô lên kệ. Có vẻ như anh đã vệ sinh xong rồi?
Nhìn thấy Cẩn Mai hớt hải, Cố Tư Vũ cũng giả vờ như không biết gì? “Có chuyện gì à?”
Khóe miệng cô giật giật. “Không có gì."
"Trương Trình mang đồ tới cho anh thay…”
Sắc mặt Cố Tư Vũ không thay đổi gật đầu đi ra ngoài.
...… ...
Hôm nay chỉ vừa tới Joyce Cố Tư Vũ đã triệu tập các vị trưởng phòng của các bộ phận lên phòng làm việc của mình. Đương nhiên, Cẩn Mai cũng tham gia cuộc họp kín này. Mọi người đều ngồi ở sô pha hồi họp chờ đợi. Sau khi An Đồng báo cáo kết quả trải nghiệm Dreame, anh mới lên tiếng.
“Như mọi người đã nghe An Đồng báo cáo, từ những tháng đầu tiên cho tới nay lượt truy cập Dreame đều dừng ở mức cao.”
Cẩn Mai cũng chăm chú xem bản tài liệu thống kê trong tay, lúc này gương mặt xinh đẹp mới ngẩng lên nhìn anh. “Như vậy chẳng phải rất khả quan sao?”
“Đúng là tình hình không tồi, nhưng tại sao qua một khoảng thời gian như vậy mà con số truy cập của ứng dụng vẫn dừng ở mức an toàn chứ không hề tăng lên?” Cố Tư Vũ hơi ngừng lại lời nói một lúc, sau đó tiếp tục. “Cẩn Mai, cô nghĩ sao về việc giải quyết nhu cầu người dùng?”
Cẩn Mai lại theo thói quen xoay chiếc bút bi trong tay, cô ngẫm nghĩ, rất nhanh đã tự tin trả lời. “Với tư cách là nhà thiết kế chính, tôi khẳng định, trọng tâm trong tư duy thiết kế của Dreame là sự đồng cảm và khả năng nhìn thế giới qua mắt người khác. Mục tiêu chính là giúp người dùng có thể nhìn những thứ họ thấy và trải nghiệm mọi thứ họ thực hiện. Theo góc nhìn của cá nhân tôi, đối với một công ty công nghệ, chúng ta cần tiếp cận có chọn lọc trong quá trình tiếp thu phản hồi của người dùng.”
Cô nói xong ý kiến của mình, mấy lão trường phòng cũng tán đồng gật gù.
“Đúng vậy, nếu cố gắng làm theo mọi yêu cầu, kết quả sẽ là rất nhiều vấn đề phức tạp phát sinh trong khi tính gắn kết lại yếu dần.” Anh hài lòng lên tiếng, dành cho cô một lời tán thưởng. Ngữ khí kiên định, “Đó là lý do tôi gọi mọi người lên đây. Hiện tại đã đến lúc chúng ta tiến hành một số khảo sát người dùng. Mọi nhân viên của Joyce đều cần đặt bản thân vào vị trí của nhóm người dùng kém thành thạo nhất. Đó là những người có thể mù công nghệ hoặc lần đầu tiên dùng thử Dreame. Trưởng phòng phát triển, anh phụ trách nhóm làm theo theo nguyên tắc 10/100/1000. Tôi muốn mỗi tháng đều phải có báo cáo về đây cho tôi.”
Kết lời, Cố Tư Vũ đứng lên, kéo theo những người khác đều đứng lên.
“Mọi người vất vả rồi.”
“Chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc.” Một trong số họ lên tiếng.
Cố Tư Vũ gật đầu, cho mọi người rời khỏi.
Cẩn Mai xoa xoa cằm mình, tuy rằng cô đã lên mạng tìm hiểu và học được một số tư duy kinh doanh nhưng đối với lời Cố Tư Vũ vừa nói cô vẫn có chút không hiểu cho lắm. Đưa mắt nhìn về phía xa, anh đang xem gì đó trên màn hình vi tính rất chăm chú.
Cô lon ton chạy tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. “Chủ tịch, em có chuyện này không hiểu lắm. Nguyên tắc mà anh vừa nói khi nãy là gì vậy?”
Cô tỏ vẻ rất thành tâm muốn ‘rửa tai lắng nghe’
Anh xoay ghế lại, nhìn cô. “Nguyên tắc 10/100/1000 chính là sẽ thành lập đội phát triển dự kiến sẽ thực hiện 10 cuộc phỏng vấn người dùng cuối, đọc 100 blog và thu thập phản hồi từ 1.000 trải nghiệm người dùng trên một tháng.”
“Nói như vậy…” Cô đảo đảo đôi mắt xinh đẹp nhìn qua phía An Đồng. “Đây là một cuộc khảo xác thực tế, nhân viên sẽ đích thân đi phỏng vấn người dùng?”
An Đồng mỉm cười gật đầu.
Cẩn Mai lại vô cùng phấn khích. “Tư Vũ, em muốn tham gia.”
Còn gì tuyệt hơn khi nhà thiết kế có thể lắng nghe ý kiến của những người dùng một cách trực tiếp nhất về tác phẩm của mình? Cẩn Mai cảm thấy vô cùng thích thú với chủ đề này, cô nhất định tranh một suất trong vị trí đội phát triển ứng dụng.
Cố Tư Vũ sớm đã nhìn ra được suy nghĩ này của cô, lại sinh lòng muốn trêu ghẹo, anh vờ nghiêm mặt. “Không phải em muốn là được.”
“Chủ tịch…” Cẩn Mai bĩu môi, giọng nói giống như dăng làm nũng, cô bẻn lẽn nắm lấy một ngón tay anh lay qua lay lại. “Anh cho em tham gia đi, đi mà, năn nỉ anh đó.”
An Đồng khẽ cười. “Chủ tịch, hay là cứ để Cẩn Mai tham gia đi, dù gì cũng có tôi và Trương Trình đi theo, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Cẩn Mai quay qua nháy mắt cảm ơn An Đồng rồi lại tỏ ra đáng thương cho Cố Tư Vũ nhìn thấy. Anh cũng hết cách, suy đi nghĩ lại để với tính cách thích náo nhiệt của Cẩn Mai thì cũng nên để cô cùng tham gia ra ngoài chạy nhảy một phen, cũng không có gì không tốt.
“Em phải làm việc theo nhóm và kế hoạch, không được tùy ý, có biết không?”
“Biết rồi.” Cẩn Mai nhoẻn miệng cười, tỏ ý dò hỏi. “Vậy là…anh đồng ý rồi?”
Anh nhìn cô, gật đầu một cái.
Cẩn Mai hào hứng vỗ tay, phấn khích tới mức đứng lên nhún nhảy rồi còn hô hào. “Chủ tịch vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.