Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 76: - Cuộc chiến bắt đầu (1)
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Hôm nay Lạc Thiên Ân nhận được tin tức từ thám tử mà mình thuê để theo dõi Vân Xuyên, cô sắp tham gia triệt phá dường dây ma túy lần thứ hai. Anh gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng cô không nghe máy, cho tới khi anh dùng một số điện thoại mới để gọi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vân Xuyên.
“Vân Xuyên, người phụ nữ nhẫn tâm này, sao lại không nghe máy hả?” Lạc Thiên Ân dường như là gào lên.
Vân Xuyên cũng không ngờ lại là anh, thoáng chốc sững người. “Lạc Thiên Ân?”
“Vân Xuyên, cho anh thời gian có được không? Anh nhất định sẽ trở thành người có thể bảo vệ em, em đừng đem tính mạng của mình ra chịu trách nhiệm có được không? Anh biết, hiện tại em ở thành Bách Nhật, gửi vị trí qua cho anh.” Giọng anh dịu hơn, nhưng vẫn ẩn chứa sự sợ hãi. Anh thật sự không an tâm về Vân Xuyên, nếu như cô vì bắt Tần Dương mà gặp chuyện, anh thật sự sẽ phát điên.
Vân Xuyên tắt điện thoại, không bao lâu sao Lạc Thiên Ân nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí của cô.
Quán cà phê với lối kiến trúc tinh tế, tuy đông khách nhưng lại rất yên tĩnh, đây là một góc hiếm hoi giữa thành phố đầy hối hả này. Vân Xuyên tình cờ đi ngang qua đây, cô bị sự yên lặng của nó thu hút. Thật ra so với không khí thác loạn ở quán bar cô lại thích mình trở thành một bà chủ của hiệu cà phê sách hơn. Những người tới đây đa số là người muốn dùng sự yên tĩnh để xoa dịu nội tâm hỗn loạn của mình. Vân Xuyên cũng vậy, cô hớp một ngụm cà phê nóng, đem âm nhạc dịu nhẹ cảm thụ một cách triệt để, dần dần cảm thấy bình ổn hơn.
Bên ngoài được treo một cái chuông, mỗi khi có khách mở cửa vào chuông sẽ tự động reo lên. Lúc này nghe thấy tiếng chuông, nhân viên quán nở nụ cười niềm nở chào đón khách hàng. Lạc Thiên Ân nhìn thấy bóng lưng Vân Xuyên phía xa, quay qua gọi nước sau đó từng bước đi về phía cô.
Vân Xuyên cũng không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nhìn anh.
“Cẩn Mai đã nói mọi chuyện với anh, về lý do mà em không tiếp nhận anh, có phải chỉ cần anh làm chủ tịch Phan thị, trở thành người có thể bảo vệ em và Phong Phong thì em sẽ cho anh cơ hội không?” Lạc Thiên Ân nói, hai tay anh để dưới gầm bàn nắm chặt. “Vân Xuyên, trước đây anh từng là niềm tự hào của cả gia tộc, chưa từng nềm trải mùi vị thất bại, thành tích luôn xuất sắc trong mọi chuyện, nhưng một sự cố xảy ra khiến anh thất bại thảm hại trong một cuộc thi, từ đó về sau anh không còn tự tin vào bản thân mình. Anh thừa nhận đó là loại cảm giác sai lầm, nhưng hiện tại anh không còn như trước, anh đã tìm thấy mục tiêu thật sự của bản thân. Lúc trước anh sợ cảm giác bị trói buộc bởi hôn nhân, nhưng nếu đối tượng là em, anh nghĩ bản thân mình cam tâm tình nguyện. Vân Xuyên, cho anh chút thời gian, đừng đem sinh mạng của mình ra đánh đổi, em còn anh và Phong Phong, trên đời này vẫn sẽ còn kì tích.”
Lạc Thiên Ân nói hết những lời cần nói, sau khi nói ra lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhân viên đem nước lên rồi nhanh chóng rời khỏi, ngón tay Vân Xuyên hơi run, cô hít sâu một hơi cố gắng đè nén trái tim mình. “Lạc Thiên Ân, tôi có chỗ nào xứng với anh chứ? Tôi chỉ là một người phụ nữ bất hạnh, một người đã có con, một người lầm lỡ suýt chút vào tù. Người như tôi làm sao có thể bước vào cửa nhà hào môn chứ? Anh nghĩ gia đình anh sẽ chấp nhận nữ chủ nhân mới của gia tộc là bà chủ của họp đêm sao?”
“Tại sao em vẫn chưa hiểu vấn đề, khoảng cách giữa chúng ta không hoàn toàn nằm ở vấn đề địa vị thân phận, xứng hay không xứng. Vấn đề giữa chúng ta chính là em, em có can đảm cùng anh đối mặt mọi chuyện hay không?” Lạc Thiên Ân cố gắng giải thích, hiện tại trong lòng anh tràn ngập căng thẳng. Như thể một đứa trẻ đang sợ người lớn từ chối mua quà cho mình, thấp thỏm không yên.
“Xin lỗi, tôi là người hèn nhát.” Vân Xuyên chậm rãi nói từng chữ, cũng đồng thời khiến ánh mắt Lạc Thiên Ân dâng tràn sự thất vọng. “Lạc Thiên Ân, rồi anh sẽ tìm được một thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc môn đăng hộ đối, anh sẽ có một hôn lễ dưới sự chúc phúc và hài lòng từ phía gia đình, chứ không phải như thế này.”
Vân Xuyên đứng lên, cầm lấy túi xách, hơi cúi đầu xa cách. “”Tôi xin phép.”
Cô rời khỏi, bóng lưng hiên ngang vô cùng dứt khoác. Lạc Thiên Ân cũng không biết mình đã ngồi ở quán cà phê thêm bao lâu, anh chỉ cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa buồn cười cho bản thân, khó khăn lắm mới rung động vì một người thế mà vừa ra trận lại thất bại.
“Cô chủ, sức khỏe của Phan lão gia cũng tốt hơn rồi, ngày mai là có thể xuất viện về nhà.” Nguyên Tuấn vui vẻ báo cáo. “Em sẽ cho người dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ để chào đón lão gia.”
Cẩn Mai ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân. “Đừng nói về chuyện của Lạc Thiên Ân với Vân Xuyên cho ông biết, tránh lại phát sinh thêm chuyện.”
“Em biết rồi.”
Dì Phương đem trà lên. “Cẩn Mai, mau uống đi, dạo này nghe nói con hay khó ngủ, trà này an thần rất có tác dụng.”
“Con cảm ơn.” Cẩn Mai nhận lấy.
Dì Phương thở dài nhìn đồng hồ. "Dạo này bà chủ và ông chủ đều phải chạy hợp đồng ở nước ngoài, mấy ngày cũng không thấy về, lão gia thì phải ở viện theo dõi, cậu chủ thì hôm về hôm không, cả con cũng ở Phan thị suốt, cả cái nhà rộng lớn chỉ có vài người làm đúng là lạnh lẽo.”
Dì Phương vừa dứt lời thì ngoài cửa lớn truyền tới vài tiếng ầm ĩ. Lạc Thiên Ân đẩy vệ sĩ qua một bên, bước chân anh xiêu vẹo. “Tránh ra, lão tử có thể tự đi, ai cần đám vô dụng như mấy người đỡ chứ…”
“Cậu chủ, coi chừng có bậc thang…” Vệ sĩ lo lắng can ngăn.
Lạc Thiên Ân liền nổi đóa, quơ tay chân loạn xạ. “Cút!”
Anh lảo đảo đi vào nhà, vệ sĩ cũng theo sau, vừa nhìn thấy Cẩn Mai ngồi ở phòng khách thì lên tiếng. “Cô chủ, chuyện này…’’
Cẩn Mai phất tay. “Ra ngoài đi.’’
Mọi người đều rời khỏi, trong nhà chỉ còn cô và Lạc Thiên Ân đang say mèm. Anh ta đi tới ghê sô pha ngã nhào xuống. Cẩn Mai nhìn thấy bộ dạng quần áo xốc xếch lôi thôi của anh ta chỉ khẽ nhíu mày rồi chậm rãi uống trà nóng của mình. Ban đầu Lạc Thiên Ân cứ lảm nhảm gì đó trong miệng, đại khái là anh nói khá nhiều nhưng Cẩn Mai cũng không thèm nghe hay trả lời. Nói mãi tới cuối cùng cũng ngưng lại, lúc này cô mới đặt tách trà xuống bàn, liếc nhìn anh.
“Anh đi tìm Vân Xuyên?’’ Cô hỏi, lại không nghe thấy Lạc Thiên Ân trả lời, nên thêm vào một câu. "Cô ấy từ chối anh?’’
“Đừng nói gì thêm nữa.’’ Lạc Thiên Ân phiền toái gạt đi, tìm một tư thể thoải mái hơn nằm trên ghế.
“Ngày mai ông ngoại xuất viện quay về, tốt nhất anh đừng để ông thấy bộ dạng này của anh’’ Cẩn Mai lật quyển tạp chí ra, tùy tiện nhìn nội dung trên đó. “Cô ấy chỉ thay anh lựa chọn thôi.”
Nếu Lạc Thiên Ân chọn Vân Xuyên, có khả năng sẽ mất đi gia đình mình, Cẩn Mai hiểu rõ đây là Vân Xuyên đang thay anh trai mình lựa chọn. Sự cảm phục trong lòng cô đối với cô ấy càng tăng thêm một bậc. Lạc Thiên Ân đã ngủ say, cô cũng quay về phòng gọi điện thoại cho Cố Tư Vũ.
...… ...
Trịnh Ân đi tới tầng hầm, dùng mật mã mở cửa, bên trong tầng hầm đều là vô số hàng trắng, chỉ cần lô hàng này được tuồng vào thị trường thành công thì trận chiến lần này bà ta thắng lớn là cái chắc. Cố Nam Phong đi phía sau bà ta, trên mặt hoàn toàn không có sự vui vẻ như bà ta ngược lại là lo lắng.
“Mẹ, Hân Nghiên đã chết rồi… liệu, liệu rằng….” Cố Nam Phong ngập ngừng mãi vẫn không dám nói ra, liệu rằng có phải người tiếp theo là hắn và mẹ không?
Trịnh Ân hừ lạnh. “Thứ vô dụng như vậy chết cũng đáng, ta không hiểu nổi vì sao những lũ ngu xuẩn thường tin vào tình yêu như vậy? Chính vì bi lụy nên khi bị phũ phàng thì trái tim mỏng manh chống đỡ không được. Nam Phong, con nghe đây, con là con của Trịnh Ân, là người tương lai nắm giữ nhà họ Trịnh, con không được sợ hãi.”
“Con biết rồi.’’ Từ nhỏ Cố Nam Phong đã được mẹ dạy phải bằng mọi cách thắng được Cố Tư Vũ, nếu như để thua một đứa con rơi thì bản thân cũng là rác rưởi. Tuy hắn không thích việc đấu đá nhưng cũng không dám làm trái ý một người quyền lực như mẹ mình, dần dần không biết từ lúc nào đã để bản tính thích hơn thua chi phối.
Trịnh Ân vuốt đầu Cố Nam Phong, hài lòng mỉm cười. “Con chống mắt lên mà xem mẹ con đối phó đám người đó như thế nào.’’
“Nhưng mẹ, Hân Nghiên chết đi như vậy, liệu có khi nào USB đã bị Cố Tư Vũ…à không, thằng con rơi đó lấy rồi không?” Cố Nam Phong nói.
Trịnh Ân hừ lạnh. “Thì đã sao. Hiện tại chúng ta đã thôn tính được địa bàn của Tần Dương, nắm trong tay thế lực mạnh, với lại số bằng chứng trong USB không đủ để đám cảnh sát đó kết tội chúng ta.’’
“Lẽ nào còn có cái USB thứ hai?” Cố Nam Phong thắc mắc.
“Vì để an toàn, mẹ đã dùng danh nghĩa nhà họ Cố đem USB cất vào kết sắc ngân hàng, bọn họ sẽ không ngờ tới bằng chứng quan trọng nhất lại nằm ở nơi như vậy.” Trịnh Ân nói, tiếp theo bà ta phải tìm lão già đó lấy chìa khóa để thu lại USB. Trải qua chuyện Trịnh Hân Nghiên tự sát phản bội, Trịnh Ân đã không còn tin tưởng gì khác ngoại trừ chính tay bà ta nắm giữ một nửa chứng cứ còn lại.
“Vân Xuyên, người phụ nữ nhẫn tâm này, sao lại không nghe máy hả?” Lạc Thiên Ân dường như là gào lên.
Vân Xuyên cũng không ngờ lại là anh, thoáng chốc sững người. “Lạc Thiên Ân?”
“Vân Xuyên, cho anh thời gian có được không? Anh nhất định sẽ trở thành người có thể bảo vệ em, em đừng đem tính mạng của mình ra chịu trách nhiệm có được không? Anh biết, hiện tại em ở thành Bách Nhật, gửi vị trí qua cho anh.” Giọng anh dịu hơn, nhưng vẫn ẩn chứa sự sợ hãi. Anh thật sự không an tâm về Vân Xuyên, nếu như cô vì bắt Tần Dương mà gặp chuyện, anh thật sự sẽ phát điên.
Vân Xuyên tắt điện thoại, không bao lâu sao Lạc Thiên Ân nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí của cô.
Quán cà phê với lối kiến trúc tinh tế, tuy đông khách nhưng lại rất yên tĩnh, đây là một góc hiếm hoi giữa thành phố đầy hối hả này. Vân Xuyên tình cờ đi ngang qua đây, cô bị sự yên lặng của nó thu hút. Thật ra so với không khí thác loạn ở quán bar cô lại thích mình trở thành một bà chủ của hiệu cà phê sách hơn. Những người tới đây đa số là người muốn dùng sự yên tĩnh để xoa dịu nội tâm hỗn loạn của mình. Vân Xuyên cũng vậy, cô hớp một ngụm cà phê nóng, đem âm nhạc dịu nhẹ cảm thụ một cách triệt để, dần dần cảm thấy bình ổn hơn.
Bên ngoài được treo một cái chuông, mỗi khi có khách mở cửa vào chuông sẽ tự động reo lên. Lúc này nghe thấy tiếng chuông, nhân viên quán nở nụ cười niềm nở chào đón khách hàng. Lạc Thiên Ân nhìn thấy bóng lưng Vân Xuyên phía xa, quay qua gọi nước sau đó từng bước đi về phía cô.
Vân Xuyên cũng không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nhìn anh.
“Cẩn Mai đã nói mọi chuyện với anh, về lý do mà em không tiếp nhận anh, có phải chỉ cần anh làm chủ tịch Phan thị, trở thành người có thể bảo vệ em và Phong Phong thì em sẽ cho anh cơ hội không?” Lạc Thiên Ân nói, hai tay anh để dưới gầm bàn nắm chặt. “Vân Xuyên, trước đây anh từng là niềm tự hào của cả gia tộc, chưa từng nềm trải mùi vị thất bại, thành tích luôn xuất sắc trong mọi chuyện, nhưng một sự cố xảy ra khiến anh thất bại thảm hại trong một cuộc thi, từ đó về sau anh không còn tự tin vào bản thân mình. Anh thừa nhận đó là loại cảm giác sai lầm, nhưng hiện tại anh không còn như trước, anh đã tìm thấy mục tiêu thật sự của bản thân. Lúc trước anh sợ cảm giác bị trói buộc bởi hôn nhân, nhưng nếu đối tượng là em, anh nghĩ bản thân mình cam tâm tình nguyện. Vân Xuyên, cho anh chút thời gian, đừng đem sinh mạng của mình ra đánh đổi, em còn anh và Phong Phong, trên đời này vẫn sẽ còn kì tích.”
Lạc Thiên Ân nói hết những lời cần nói, sau khi nói ra lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhân viên đem nước lên rồi nhanh chóng rời khỏi, ngón tay Vân Xuyên hơi run, cô hít sâu một hơi cố gắng đè nén trái tim mình. “Lạc Thiên Ân, tôi có chỗ nào xứng với anh chứ? Tôi chỉ là một người phụ nữ bất hạnh, một người đã có con, một người lầm lỡ suýt chút vào tù. Người như tôi làm sao có thể bước vào cửa nhà hào môn chứ? Anh nghĩ gia đình anh sẽ chấp nhận nữ chủ nhân mới của gia tộc là bà chủ của họp đêm sao?”
“Tại sao em vẫn chưa hiểu vấn đề, khoảng cách giữa chúng ta không hoàn toàn nằm ở vấn đề địa vị thân phận, xứng hay không xứng. Vấn đề giữa chúng ta chính là em, em có can đảm cùng anh đối mặt mọi chuyện hay không?” Lạc Thiên Ân cố gắng giải thích, hiện tại trong lòng anh tràn ngập căng thẳng. Như thể một đứa trẻ đang sợ người lớn từ chối mua quà cho mình, thấp thỏm không yên.
“Xin lỗi, tôi là người hèn nhát.” Vân Xuyên chậm rãi nói từng chữ, cũng đồng thời khiến ánh mắt Lạc Thiên Ân dâng tràn sự thất vọng. “Lạc Thiên Ân, rồi anh sẽ tìm được một thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc môn đăng hộ đối, anh sẽ có một hôn lễ dưới sự chúc phúc và hài lòng từ phía gia đình, chứ không phải như thế này.”
Vân Xuyên đứng lên, cầm lấy túi xách, hơi cúi đầu xa cách. “”Tôi xin phép.”
Cô rời khỏi, bóng lưng hiên ngang vô cùng dứt khoác. Lạc Thiên Ân cũng không biết mình đã ngồi ở quán cà phê thêm bao lâu, anh chỉ cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa buồn cười cho bản thân, khó khăn lắm mới rung động vì một người thế mà vừa ra trận lại thất bại.
“Cô chủ, sức khỏe của Phan lão gia cũng tốt hơn rồi, ngày mai là có thể xuất viện về nhà.” Nguyên Tuấn vui vẻ báo cáo. “Em sẽ cho người dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ để chào đón lão gia.”
Cẩn Mai ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân. “Đừng nói về chuyện của Lạc Thiên Ân với Vân Xuyên cho ông biết, tránh lại phát sinh thêm chuyện.”
“Em biết rồi.”
Dì Phương đem trà lên. “Cẩn Mai, mau uống đi, dạo này nghe nói con hay khó ngủ, trà này an thần rất có tác dụng.”
“Con cảm ơn.” Cẩn Mai nhận lấy.
Dì Phương thở dài nhìn đồng hồ. "Dạo này bà chủ và ông chủ đều phải chạy hợp đồng ở nước ngoài, mấy ngày cũng không thấy về, lão gia thì phải ở viện theo dõi, cậu chủ thì hôm về hôm không, cả con cũng ở Phan thị suốt, cả cái nhà rộng lớn chỉ có vài người làm đúng là lạnh lẽo.”
Dì Phương vừa dứt lời thì ngoài cửa lớn truyền tới vài tiếng ầm ĩ. Lạc Thiên Ân đẩy vệ sĩ qua một bên, bước chân anh xiêu vẹo. “Tránh ra, lão tử có thể tự đi, ai cần đám vô dụng như mấy người đỡ chứ…”
“Cậu chủ, coi chừng có bậc thang…” Vệ sĩ lo lắng can ngăn.
Lạc Thiên Ân liền nổi đóa, quơ tay chân loạn xạ. “Cút!”
Anh lảo đảo đi vào nhà, vệ sĩ cũng theo sau, vừa nhìn thấy Cẩn Mai ngồi ở phòng khách thì lên tiếng. “Cô chủ, chuyện này…’’
Cẩn Mai phất tay. “Ra ngoài đi.’’
Mọi người đều rời khỏi, trong nhà chỉ còn cô và Lạc Thiên Ân đang say mèm. Anh ta đi tới ghê sô pha ngã nhào xuống. Cẩn Mai nhìn thấy bộ dạng quần áo xốc xếch lôi thôi của anh ta chỉ khẽ nhíu mày rồi chậm rãi uống trà nóng của mình. Ban đầu Lạc Thiên Ân cứ lảm nhảm gì đó trong miệng, đại khái là anh nói khá nhiều nhưng Cẩn Mai cũng không thèm nghe hay trả lời. Nói mãi tới cuối cùng cũng ngưng lại, lúc này cô mới đặt tách trà xuống bàn, liếc nhìn anh.
“Anh đi tìm Vân Xuyên?’’ Cô hỏi, lại không nghe thấy Lạc Thiên Ân trả lời, nên thêm vào một câu. "Cô ấy từ chối anh?’’
“Đừng nói gì thêm nữa.’’ Lạc Thiên Ân phiền toái gạt đi, tìm một tư thể thoải mái hơn nằm trên ghế.
“Ngày mai ông ngoại xuất viện quay về, tốt nhất anh đừng để ông thấy bộ dạng này của anh’’ Cẩn Mai lật quyển tạp chí ra, tùy tiện nhìn nội dung trên đó. “Cô ấy chỉ thay anh lựa chọn thôi.”
Nếu Lạc Thiên Ân chọn Vân Xuyên, có khả năng sẽ mất đi gia đình mình, Cẩn Mai hiểu rõ đây là Vân Xuyên đang thay anh trai mình lựa chọn. Sự cảm phục trong lòng cô đối với cô ấy càng tăng thêm một bậc. Lạc Thiên Ân đã ngủ say, cô cũng quay về phòng gọi điện thoại cho Cố Tư Vũ.
...… ...
Trịnh Ân đi tới tầng hầm, dùng mật mã mở cửa, bên trong tầng hầm đều là vô số hàng trắng, chỉ cần lô hàng này được tuồng vào thị trường thành công thì trận chiến lần này bà ta thắng lớn là cái chắc. Cố Nam Phong đi phía sau bà ta, trên mặt hoàn toàn không có sự vui vẻ như bà ta ngược lại là lo lắng.
“Mẹ, Hân Nghiên đã chết rồi… liệu, liệu rằng….” Cố Nam Phong ngập ngừng mãi vẫn không dám nói ra, liệu rằng có phải người tiếp theo là hắn và mẹ không?
Trịnh Ân hừ lạnh. “Thứ vô dụng như vậy chết cũng đáng, ta không hiểu nổi vì sao những lũ ngu xuẩn thường tin vào tình yêu như vậy? Chính vì bi lụy nên khi bị phũ phàng thì trái tim mỏng manh chống đỡ không được. Nam Phong, con nghe đây, con là con của Trịnh Ân, là người tương lai nắm giữ nhà họ Trịnh, con không được sợ hãi.”
“Con biết rồi.’’ Từ nhỏ Cố Nam Phong đã được mẹ dạy phải bằng mọi cách thắng được Cố Tư Vũ, nếu như để thua một đứa con rơi thì bản thân cũng là rác rưởi. Tuy hắn không thích việc đấu đá nhưng cũng không dám làm trái ý một người quyền lực như mẹ mình, dần dần không biết từ lúc nào đã để bản tính thích hơn thua chi phối.
Trịnh Ân vuốt đầu Cố Nam Phong, hài lòng mỉm cười. “Con chống mắt lên mà xem mẹ con đối phó đám người đó như thế nào.’’
“Nhưng mẹ, Hân Nghiên chết đi như vậy, liệu có khi nào USB đã bị Cố Tư Vũ…à không, thằng con rơi đó lấy rồi không?” Cố Nam Phong nói.
Trịnh Ân hừ lạnh. “Thì đã sao. Hiện tại chúng ta đã thôn tính được địa bàn của Tần Dương, nắm trong tay thế lực mạnh, với lại số bằng chứng trong USB không đủ để đám cảnh sát đó kết tội chúng ta.’’
“Lẽ nào còn có cái USB thứ hai?” Cố Nam Phong thắc mắc.
“Vì để an toàn, mẹ đã dùng danh nghĩa nhà họ Cố đem USB cất vào kết sắc ngân hàng, bọn họ sẽ không ngờ tới bằng chứng quan trọng nhất lại nằm ở nơi như vậy.” Trịnh Ân nói, tiếp theo bà ta phải tìm lão già đó lấy chìa khóa để thu lại USB. Trải qua chuyện Trịnh Hân Nghiên tự sát phản bội, Trịnh Ân đã không còn tin tưởng gì khác ngoại trừ chính tay bà ta nắm giữ một nửa chứng cứ còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.