Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 60: - Khó hơn gặp mặt chính là trùng phùng.
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Duyên phận của người với người là một chuyện quả thật có phần kì diệu. Ví dụ như hai con người hoàn toàn đối lập nhau lại vì một số chuyện vô tình gắn kết chặt chẽ với nhau. Tất thảy mọi tình cảm trên đời này không thể nào có thể lý giải hết được, Lạc Thiên Ân cũng giống như vậy. Anh là người thích chinh phục và khám phá, tuy nói phá gia chi tử hay hoa hoa công tử là không sai nhưng lần này đối với Vân Xuyên lại không giống như những lần tán gái trước đây.
Đúng là ban đầu anh bị ấn tượng bởi sự xa cách lạnh lùng của cô, dường như cô so với những cô gái dễ giải mà anh từng thấy trước đây có sự khác biệt. Cô khiến anh vô tình nảy sinh khát khao chinh phục, muốn nhìn thấy một ngày cô vì anh mà bi lụy, thế nhưng càng tiếp cận lại biết thêm những chuyện ngoài tầm kiểm soát của anh. Hiện tại Lạc Thiên Ân cũng không biết bản thân mình đang bị cái gì, chỉ luôn nghĩ về chuyện của Vân Xuyên.
Gió ở ban công lùa vào, thổi qua mái tóc đen nhánh của anh. Lạc Thiên Ân cầm chai rượu vang, chậm rãi uống.
Phía sau có người đi vào.
“Cậu Lạc, đã tìm thấy người.”
Anh quay lại, gạt điều thuốc trong tay qua một bên. “Tôi biết rồi.”
...… ...
Dưới tàn cây đại thụ lớn, có một vài đứa trẻ con nô đùa, khung cảnh ngoại ô yên bình lạ thường, dường như tách biệt hẳn so với thành phố xa hoa nhưng lại chật chội.
Một bà lão lớn tuổi ngồi đan áo cách chỗ bọn trẻ con chơi không xa, hiền hậu lên tiếng. “Các cháu chạy chậm thôi, coi chừng ngã.”
Lời bà vừa nói ra chưa lâu quả thật có một đứa nhỏ trong số đám trẻ con bị vấp phải viên đá dưới chân mà ngã xuống, bà lão xót xa, vừa định đứng lên chạy tới xem thì có một người đàn ông cao ráo đã nhanh hơn bà.
Cậu bé nhìn thấy trước mặt có một bàn tay to hơn của cậu rất nhiều, nương theo bàn tay đó nhìn lên, hóa ra là một chú đẹp trai ngồi xổm xuống đất muốn đỡ cậu. Cậu cười hì hì để bàn tay nhỏ bé của mình vào tay người kia.
Lạc Thiên Ân dễ dàng đỡ cậu đứng lên, bản thân lại ngồi xuống đối diện với cậu nhóc. “Phải cẩn thận chứ cậu nhóc.”
“Cảm ơn cậu.” Bà lão khó khăn đi tới.
Lạc Thiên Ân đứng lên. “Không có gì ạ. Cho cháu hỏi thăm một tí, bà có phải bà bà nội của Vân Xuyên không?”
Biểu tình của Thẩm Phúc có phần kinh ngạc sau đó lại hừ một tiếng. “Cậu nhận lầm người rồi, tôi không biết người cậu nói là ai.”
Lạc Thiên Ân hơi nhíu mày, sau đó nhìn xuống cậu bé đang tò mò nhìn anh. “Con là Phong Phong phải không?”
Phong Phong rất thành thật gật đầu, sau đó giọng nói non nớt hỏi lại. “Chú đẹp trai biết cháu là Phong Phong à? Bà cố, sao bà cố lại nói không biết mẹ con vậy?”
Thẩm Phúc có chút mất tự nhiên. “Cậu trai trẻ, mau đi đi, chỗ này không hoan nghênh người quen của con nhỏ đó.”
Nói rồi bà nắm lấy tay Phong Phong quay đi vào nhà, cậu nhóc dường như cũng hiểu chuyện, lưu luyến quay lại nhìn Lạc Thiên Ân giống như muốn khóc.
“Nhưng Phong Phong rất nhớ mẹ.” Một lời này của Lạc Thiên Ân đã thành công khiến Thẩm Phúc dừng chân, gương mặt già cỗi hiện lên sự đè nén. Anh lại nói, “Có thể Vân Xuyên không phải một người cháu tốt nhưng cô ấy là một người mẹ tốt.”
“Người mẹ tốt? Cậu trai trẻ, cậu có quan hệ gì với nó? Lại là mấy tên muốn bao nuôi nó, định tìm tới đây để dùng tiền mua luôn bà cháu tôi phải không? Chỉ là lần này xem ra đại gia thành phố đang muốn dùng cách thức khác chứ không phải vì tiền?” Thẩm Phúc từ từ quay lại, có chút kích động. “Nó làm gì? Suốt ngày đi cùng mấy người có tiền ỏng a ỏng ẹo, lại còn mở vũ trường chứa toàn tệ nạn, nó xứng đáng làm người mẹ tốt sao? Ngoại trừ gửi tiền về đây như thể bố thí cho cái thân già này thì nó có từng một lần quay về nhìn Phong Phong một cái không?”
“Cô ấy không quay về đây là vì muốn tốt cho hai người, có thể hiện tại bà sẽ không thể hiểu được lý do nhưng Vân Xuyên đã hy sinh rất nhiều.” Lạc Thiên Ân từ tốn nói, thái độ cũng nghiêm túc hẳn. “Cô ấy rất nhớ Phong Phong.”
Thẩm Phúc im lặng, dường như cũng bị xao động.
“Phong Phong có muốn gặp mẹ không?” Lạc Thiên Ân lại quay sang cậu bé.
Nghe thấy lời này của anh, Phong Phong gật đầu như băm tỏi. Thẩm Phúc nhìn nhau mà cũng thấy thương, cuối cùng cũng chìm vào suy tư của bản thân.
...… ...
Sau bữa cơm sáng, trưởng bối trong nhà đều tới Phan thị làm việc. Cẩn Mai ngược lại trở nên rảnh rỗi, sẵn lúc thời tiết khá hơn một chút, cô kéo Cố Tư Vũ đi dạo phố.
Thành Bách Nhật có một lối vận hành khá nhanh, mọi người đều vội vã chạy đua với thời gian từng khắc một. Ra ngoài đường chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời cao tít và những chiếc siêu xe cứ lượn đi lượn lại trên các tuyến đường. Vì hôm qua trời vừa đổ tuyết lớn nên hôm nay các khối băng cũng đang dần tan ra một nửa, một nửa còn lại vẫn còn đọng trên các mái nhà, băng ghế đá hay các nhánh lá cây.
Cẩn Mai đội chiếc nón len màu xám, mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng cùng chiếc quần dài. Cô không cảm thấy lạnh vì dù gì hôm nay cũng có một chút nắng nhẹ, nên cũng không thèm khoát cái áo khoát dày mà dì Phương đã kiên quyết bắt cô mặc.
Cố Tư Vũ vẫn một thân tây trang chỉnh tề, trên tay cầm cái áo khoát mà Cẩn Mai vừa cởi ra.
Cẩn Mai đi trước anh, lúc này quay lại, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, chân cứ bước lùi. “Tư Vũ, anh có thích thành Bách Nhật không? Ở đây là nơi tập hợp núi, biển, rừng, có thể nói là vị trí đắc địa vô cùng. Sau này nếu Joyce muốn phát triển mảng du lịch thì tuyệt đối phải chọn nơi này.”
Cố Tư Vũ hơi nhíu mày, dịu dàng lên tiếng. “Đi đứng kiểu gì thế? Coi chừng ngã.”
Cẩn Mai bĩu môi, vẫn tiếp tục đối diện anh mà đi lùi. “Chủ tịch Cố, anh chỉ mới 26 tuổi thôi chứ có phải ông già 46 tuổi đâu? Suốt cả một ngày cứ nghiêm chỉnh cứng nhắc như vậy thì không thú vị gì cả.”
Cố Tư Vũ có chút buồn cười, đây là lần thứ hai cô phê phán tuổi tác và tác phong của anh.
“Anh nghiêm chỉnh thì mới có thể là chủ tịch, còn em suốt ngày nghịch ngợm không nghiêm túc thì…”
“Thì thế nào?” Cẩn Mai nhướng mày, ngữ khí mang hơi hướng cảnh cáo.
Tư Vũ bước nhanh thêm hai bước nữa, nắm lấy tay cô, điều chỉnh cách đi lại của Cẩn Mai cho hợp lý. “Thì em mới có thể làm người con gái của anh.”
Cô mím môi, giả vờ lên án. “Chủ tịch à, anh lươn lẹo quá đấy.”
Cố Tư Vũ không đáp, khóe môi ẩn hiện ý cười. Cẩn Mai khoát tay anh, hơi tựa đầu vào vai anh. Cả hai sánh đôi trên đường, dưới khung cảnh ẩn hiện màu trắng của tuyết tạo nên một bầu không khí lãng mạn khó tả.
Dường như nghĩ tới một số chuyện, giọng cô trở nên dịu hơn. “Thật ra em từng không thích thành phố này. Lúc nhỏ em từng bị một nhóm người bắt cóc, bọn họ muốn tống tiền gia đình em, sau đó em được một anh trai giải cứu nhưng khi cảnh sát tới thì tìm khắp núi cũng không nhìn thấy anh ấy, anh trai đó như bị bốc hơi vậy.”
Bước chân Cố Tư Vũ hơi dừng lại. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy đăm chiêu.
Cẩn Mai không hiểu biểu cảm này của anh cho lắm. “Sao vậy?”
“Em bị bọn bắt cóc đem tới chân núi?”
Cô gật đầu.
Anh lại hỏi tiếp. “Người cứu em đã bị thú rừng cắn trúng bên vai trái.”
Cô giật mình nhớ lại, đúng là như vậy. Lúc đó còn nhỏ nhìn thấy máu chảy nhiều tới mức hoa mắt, Cẩn Mai còn nghĩ rằng anh trai đó sắp chết nên khóc tu tu như mưa.
“Sao, sao anh biết?”
Cố Tư Vũ bất ngờ phì cười, trong mắt là sự vui vẻ. “Cô nhi viện mà anh từng ở cũng ở cạnh chân núi, có một lần anh trốn khỏi đó đã nhìn thấy một đám người xách theo một bé gái đi ngang qua.”
Anh chỉ kể lại một cách ngắn ngủi, sau đó cả hai im lặng nhìn nhau. Cẩn Mai mở to mắt đầy kinh ngạc, phải mất một lúc mới có thể phản ứng. “Là anh sao?”
“Là em sao?” Anh chậm rãi hỏi lại.
Cô như vỡ òa, nước mắt vừa rời vừa nở nụ cười vui mừng. Hai loại trạng thái biểu cảm đối lập khiến cô trông hơi ngốc nghếch. Cẩn Mai nhón chân, chủ động hôn lên môi anh. Người mà cô vẫn luôn nhớ về bao năm nay lại luôn ở bên cạnh cô, trái đất này có bao nhiêu sự trùng hợp như thế chứ? Cẩn Mai vẫn luôn áy náy, cô lo rằng liệu có phải do cảnh sát soát núi không kĩ nên anh trai tốt bụng đó đã bị dã thú ăn thịt rồi không? Cẩn Mai thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh đau lòng. Anh trai đó bị bỏ rơi trong núi, cô đơn lạnh lẽo biết nhường nào?
Đối với Cố Tư Vũ, chuyện lần đó đánh dấu cột mốc làm việc tốt đầu tiên trong đời của anh. Lần đó anh vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, ai bị bắt cóc cũng không liên quan gì anh. Ban đầu anh chỉ đứng phía xanh lạnh nhạt quan sát mọi thứ, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ. Nhưng vô tình cô bé đó lại nhìn anh, tuy chỉ là cái nhìn hoảng loạn lướt qua, Cố Tư Vũ cũng không chắc lúc đó cô có nhìn thấy anh hay không. Nhưng ánh mắt trong veo bất lực đó của cô bé dường như đã hạ gục sự thờ ơ của anh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt tựa thiên thần đang gặp nạn đã khiến anh phá lệ cứu người. Mà cô bé gái nhỏ bé năm đó cũng là người đầu tiên trong đời giúp anh xử lý vết thương, dù cô khá sợ máu. Cũng là người đầu tiên khóc vì anh, hỏi anh ‘có đau không?’.
Tay anh nắm lấy cái eo nhỏ của cô kéo sát lại gần khiến cả cơ thể mềm mại dán sát vào người anh. Chuyển bị động thành chủ động cắn nhẹ lên cánh môi mê hoặc triền miên không dứt.
Một đôi nam nữ bề ngoài xuất sắc ngang nhiên hôn nhau giữa đường dĩ nhiên là thu hút không ít sự chú ý của người đi đường. Nhất là với khung cảnh tuyết trắng hiện tại càng tô điểm thêm sự ngọt ngào. Một số người vì cảm thán cảnh tưởng tuyệt đẹp trước mắt mà lấy điện thoại ra chụp lại.
Người trong cuộc lại như đã tách rời khỏi thực tại, cả hai đều cùng lạc vào vùng ký ức của quá khứ hiện tại và cả tương lai. Nếu là lúc trước có thể Cẩn Mai sẽ ngại việc chuyện tình cảm riêng tư bị lên tạp chí, nhưng hiện tại tất cả những chuyện đó đều không còn quan trọng. Đây là người đàn ông cô cam tâm tình nguyện yêu thích, mối lương duyên này vốn dĩ đã kéo dài từ rất nhiều năm về trước, và vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứt rời.
Tất cả mọi chuyện trên đời đều như vậy, khó hơn gặp mặt chính là trùng phùng. Bọn họ có thể gặp lại, vô tri vô giác lại sa vào đời nhau lần nữa, đây là định mệnh vô cùng may mắn.
Cho tới khi nụ hôn kết thúc, nước mắt cô vẫn còn rơi.
Vì vui mừng.
Cố Tư Vũ gạt đi giọt nước mắt đó, giọng nói anh trầm thấp. “Khóc gì chứ?”
Cẩn Mai mím môi, lắc đầu, lại ôm anh thật chặt.
Người xung quanh chứng kiến cảnh tượng tràn đầy tình cảm này, một số người còn phấn khích tới mức vỗ tay chúc mừng.
Đúng là ban đầu anh bị ấn tượng bởi sự xa cách lạnh lùng của cô, dường như cô so với những cô gái dễ giải mà anh từng thấy trước đây có sự khác biệt. Cô khiến anh vô tình nảy sinh khát khao chinh phục, muốn nhìn thấy một ngày cô vì anh mà bi lụy, thế nhưng càng tiếp cận lại biết thêm những chuyện ngoài tầm kiểm soát của anh. Hiện tại Lạc Thiên Ân cũng không biết bản thân mình đang bị cái gì, chỉ luôn nghĩ về chuyện của Vân Xuyên.
Gió ở ban công lùa vào, thổi qua mái tóc đen nhánh của anh. Lạc Thiên Ân cầm chai rượu vang, chậm rãi uống.
Phía sau có người đi vào.
“Cậu Lạc, đã tìm thấy người.”
Anh quay lại, gạt điều thuốc trong tay qua một bên. “Tôi biết rồi.”
...… ...
Dưới tàn cây đại thụ lớn, có một vài đứa trẻ con nô đùa, khung cảnh ngoại ô yên bình lạ thường, dường như tách biệt hẳn so với thành phố xa hoa nhưng lại chật chội.
Một bà lão lớn tuổi ngồi đan áo cách chỗ bọn trẻ con chơi không xa, hiền hậu lên tiếng. “Các cháu chạy chậm thôi, coi chừng ngã.”
Lời bà vừa nói ra chưa lâu quả thật có một đứa nhỏ trong số đám trẻ con bị vấp phải viên đá dưới chân mà ngã xuống, bà lão xót xa, vừa định đứng lên chạy tới xem thì có một người đàn ông cao ráo đã nhanh hơn bà.
Cậu bé nhìn thấy trước mặt có một bàn tay to hơn của cậu rất nhiều, nương theo bàn tay đó nhìn lên, hóa ra là một chú đẹp trai ngồi xổm xuống đất muốn đỡ cậu. Cậu cười hì hì để bàn tay nhỏ bé của mình vào tay người kia.
Lạc Thiên Ân dễ dàng đỡ cậu đứng lên, bản thân lại ngồi xuống đối diện với cậu nhóc. “Phải cẩn thận chứ cậu nhóc.”
“Cảm ơn cậu.” Bà lão khó khăn đi tới.
Lạc Thiên Ân đứng lên. “Không có gì ạ. Cho cháu hỏi thăm một tí, bà có phải bà bà nội của Vân Xuyên không?”
Biểu tình của Thẩm Phúc có phần kinh ngạc sau đó lại hừ một tiếng. “Cậu nhận lầm người rồi, tôi không biết người cậu nói là ai.”
Lạc Thiên Ân hơi nhíu mày, sau đó nhìn xuống cậu bé đang tò mò nhìn anh. “Con là Phong Phong phải không?”
Phong Phong rất thành thật gật đầu, sau đó giọng nói non nớt hỏi lại. “Chú đẹp trai biết cháu là Phong Phong à? Bà cố, sao bà cố lại nói không biết mẹ con vậy?”
Thẩm Phúc có chút mất tự nhiên. “Cậu trai trẻ, mau đi đi, chỗ này không hoan nghênh người quen của con nhỏ đó.”
Nói rồi bà nắm lấy tay Phong Phong quay đi vào nhà, cậu nhóc dường như cũng hiểu chuyện, lưu luyến quay lại nhìn Lạc Thiên Ân giống như muốn khóc.
“Nhưng Phong Phong rất nhớ mẹ.” Một lời này của Lạc Thiên Ân đã thành công khiến Thẩm Phúc dừng chân, gương mặt già cỗi hiện lên sự đè nén. Anh lại nói, “Có thể Vân Xuyên không phải một người cháu tốt nhưng cô ấy là một người mẹ tốt.”
“Người mẹ tốt? Cậu trai trẻ, cậu có quan hệ gì với nó? Lại là mấy tên muốn bao nuôi nó, định tìm tới đây để dùng tiền mua luôn bà cháu tôi phải không? Chỉ là lần này xem ra đại gia thành phố đang muốn dùng cách thức khác chứ không phải vì tiền?” Thẩm Phúc từ từ quay lại, có chút kích động. “Nó làm gì? Suốt ngày đi cùng mấy người có tiền ỏng a ỏng ẹo, lại còn mở vũ trường chứa toàn tệ nạn, nó xứng đáng làm người mẹ tốt sao? Ngoại trừ gửi tiền về đây như thể bố thí cho cái thân già này thì nó có từng một lần quay về nhìn Phong Phong một cái không?”
“Cô ấy không quay về đây là vì muốn tốt cho hai người, có thể hiện tại bà sẽ không thể hiểu được lý do nhưng Vân Xuyên đã hy sinh rất nhiều.” Lạc Thiên Ân từ tốn nói, thái độ cũng nghiêm túc hẳn. “Cô ấy rất nhớ Phong Phong.”
Thẩm Phúc im lặng, dường như cũng bị xao động.
“Phong Phong có muốn gặp mẹ không?” Lạc Thiên Ân lại quay sang cậu bé.
Nghe thấy lời này của anh, Phong Phong gật đầu như băm tỏi. Thẩm Phúc nhìn nhau mà cũng thấy thương, cuối cùng cũng chìm vào suy tư của bản thân.
...… ...
Sau bữa cơm sáng, trưởng bối trong nhà đều tới Phan thị làm việc. Cẩn Mai ngược lại trở nên rảnh rỗi, sẵn lúc thời tiết khá hơn một chút, cô kéo Cố Tư Vũ đi dạo phố.
Thành Bách Nhật có một lối vận hành khá nhanh, mọi người đều vội vã chạy đua với thời gian từng khắc một. Ra ngoài đường chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời cao tít và những chiếc siêu xe cứ lượn đi lượn lại trên các tuyến đường. Vì hôm qua trời vừa đổ tuyết lớn nên hôm nay các khối băng cũng đang dần tan ra một nửa, một nửa còn lại vẫn còn đọng trên các mái nhà, băng ghế đá hay các nhánh lá cây.
Cẩn Mai đội chiếc nón len màu xám, mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng cùng chiếc quần dài. Cô không cảm thấy lạnh vì dù gì hôm nay cũng có một chút nắng nhẹ, nên cũng không thèm khoát cái áo khoát dày mà dì Phương đã kiên quyết bắt cô mặc.
Cố Tư Vũ vẫn một thân tây trang chỉnh tề, trên tay cầm cái áo khoát mà Cẩn Mai vừa cởi ra.
Cẩn Mai đi trước anh, lúc này quay lại, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, chân cứ bước lùi. “Tư Vũ, anh có thích thành Bách Nhật không? Ở đây là nơi tập hợp núi, biển, rừng, có thể nói là vị trí đắc địa vô cùng. Sau này nếu Joyce muốn phát triển mảng du lịch thì tuyệt đối phải chọn nơi này.”
Cố Tư Vũ hơi nhíu mày, dịu dàng lên tiếng. “Đi đứng kiểu gì thế? Coi chừng ngã.”
Cẩn Mai bĩu môi, vẫn tiếp tục đối diện anh mà đi lùi. “Chủ tịch Cố, anh chỉ mới 26 tuổi thôi chứ có phải ông già 46 tuổi đâu? Suốt cả một ngày cứ nghiêm chỉnh cứng nhắc như vậy thì không thú vị gì cả.”
Cố Tư Vũ có chút buồn cười, đây là lần thứ hai cô phê phán tuổi tác và tác phong của anh.
“Anh nghiêm chỉnh thì mới có thể là chủ tịch, còn em suốt ngày nghịch ngợm không nghiêm túc thì…”
“Thì thế nào?” Cẩn Mai nhướng mày, ngữ khí mang hơi hướng cảnh cáo.
Tư Vũ bước nhanh thêm hai bước nữa, nắm lấy tay cô, điều chỉnh cách đi lại của Cẩn Mai cho hợp lý. “Thì em mới có thể làm người con gái của anh.”
Cô mím môi, giả vờ lên án. “Chủ tịch à, anh lươn lẹo quá đấy.”
Cố Tư Vũ không đáp, khóe môi ẩn hiện ý cười. Cẩn Mai khoát tay anh, hơi tựa đầu vào vai anh. Cả hai sánh đôi trên đường, dưới khung cảnh ẩn hiện màu trắng của tuyết tạo nên một bầu không khí lãng mạn khó tả.
Dường như nghĩ tới một số chuyện, giọng cô trở nên dịu hơn. “Thật ra em từng không thích thành phố này. Lúc nhỏ em từng bị một nhóm người bắt cóc, bọn họ muốn tống tiền gia đình em, sau đó em được một anh trai giải cứu nhưng khi cảnh sát tới thì tìm khắp núi cũng không nhìn thấy anh ấy, anh trai đó như bị bốc hơi vậy.”
Bước chân Cố Tư Vũ hơi dừng lại. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy đăm chiêu.
Cẩn Mai không hiểu biểu cảm này của anh cho lắm. “Sao vậy?”
“Em bị bọn bắt cóc đem tới chân núi?”
Cô gật đầu.
Anh lại hỏi tiếp. “Người cứu em đã bị thú rừng cắn trúng bên vai trái.”
Cô giật mình nhớ lại, đúng là như vậy. Lúc đó còn nhỏ nhìn thấy máu chảy nhiều tới mức hoa mắt, Cẩn Mai còn nghĩ rằng anh trai đó sắp chết nên khóc tu tu như mưa.
“Sao, sao anh biết?”
Cố Tư Vũ bất ngờ phì cười, trong mắt là sự vui vẻ. “Cô nhi viện mà anh từng ở cũng ở cạnh chân núi, có một lần anh trốn khỏi đó đã nhìn thấy một đám người xách theo một bé gái đi ngang qua.”
Anh chỉ kể lại một cách ngắn ngủi, sau đó cả hai im lặng nhìn nhau. Cẩn Mai mở to mắt đầy kinh ngạc, phải mất một lúc mới có thể phản ứng. “Là anh sao?”
“Là em sao?” Anh chậm rãi hỏi lại.
Cô như vỡ òa, nước mắt vừa rời vừa nở nụ cười vui mừng. Hai loại trạng thái biểu cảm đối lập khiến cô trông hơi ngốc nghếch. Cẩn Mai nhón chân, chủ động hôn lên môi anh. Người mà cô vẫn luôn nhớ về bao năm nay lại luôn ở bên cạnh cô, trái đất này có bao nhiêu sự trùng hợp như thế chứ? Cẩn Mai vẫn luôn áy náy, cô lo rằng liệu có phải do cảnh sát soát núi không kĩ nên anh trai tốt bụng đó đã bị dã thú ăn thịt rồi không? Cẩn Mai thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh đau lòng. Anh trai đó bị bỏ rơi trong núi, cô đơn lạnh lẽo biết nhường nào?
Đối với Cố Tư Vũ, chuyện lần đó đánh dấu cột mốc làm việc tốt đầu tiên trong đời của anh. Lần đó anh vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, ai bị bắt cóc cũng không liên quan gì anh. Ban đầu anh chỉ đứng phía xanh lạnh nhạt quan sát mọi thứ, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ. Nhưng vô tình cô bé đó lại nhìn anh, tuy chỉ là cái nhìn hoảng loạn lướt qua, Cố Tư Vũ cũng không chắc lúc đó cô có nhìn thấy anh hay không. Nhưng ánh mắt trong veo bất lực đó của cô bé dường như đã hạ gục sự thờ ơ của anh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt tựa thiên thần đang gặp nạn đã khiến anh phá lệ cứu người. Mà cô bé gái nhỏ bé năm đó cũng là người đầu tiên trong đời giúp anh xử lý vết thương, dù cô khá sợ máu. Cũng là người đầu tiên khóc vì anh, hỏi anh ‘có đau không?’.
Tay anh nắm lấy cái eo nhỏ của cô kéo sát lại gần khiến cả cơ thể mềm mại dán sát vào người anh. Chuyển bị động thành chủ động cắn nhẹ lên cánh môi mê hoặc triền miên không dứt.
Một đôi nam nữ bề ngoài xuất sắc ngang nhiên hôn nhau giữa đường dĩ nhiên là thu hút không ít sự chú ý của người đi đường. Nhất là với khung cảnh tuyết trắng hiện tại càng tô điểm thêm sự ngọt ngào. Một số người vì cảm thán cảnh tưởng tuyệt đẹp trước mắt mà lấy điện thoại ra chụp lại.
Người trong cuộc lại như đã tách rời khỏi thực tại, cả hai đều cùng lạc vào vùng ký ức của quá khứ hiện tại và cả tương lai. Nếu là lúc trước có thể Cẩn Mai sẽ ngại việc chuyện tình cảm riêng tư bị lên tạp chí, nhưng hiện tại tất cả những chuyện đó đều không còn quan trọng. Đây là người đàn ông cô cam tâm tình nguyện yêu thích, mối lương duyên này vốn dĩ đã kéo dài từ rất nhiều năm về trước, và vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứt rời.
Tất cả mọi chuyện trên đời đều như vậy, khó hơn gặp mặt chính là trùng phùng. Bọn họ có thể gặp lại, vô tri vô giác lại sa vào đời nhau lần nữa, đây là định mệnh vô cùng may mắn.
Cho tới khi nụ hôn kết thúc, nước mắt cô vẫn còn rơi.
Vì vui mừng.
Cố Tư Vũ gạt đi giọt nước mắt đó, giọng nói anh trầm thấp. “Khóc gì chứ?”
Cẩn Mai mím môi, lắc đầu, lại ôm anh thật chặt.
Người xung quanh chứng kiến cảnh tượng tràn đầy tình cảm này, một số người còn phấn khích tới mức vỗ tay chúc mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.