Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 19: - Một buổi cơm thân mật (2)
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Thật sự đó là một buổi ăn không mấy dễ ăn.
Cả ba người tới một nhà hàng nổi tiếng trong thành Cát An, có thể bước vào nơi này đương nhiên đều là người có tiền và địa vị. Nói về đồ ăn thì không phải bàn cãi, chuẩn năm sao và cực kì thu hút du khách khắp nơi. Ấy thế mà cô nuốt không vào…
Ngồi bên phải cô là Cố Tư Vũ bên trái là Phùng Tử Sâm, cả hai mỹ nam đều theo cô, từ lúc bước vào nhà hàng này đã có không ít ánh mắt tò mò nhìn qua, chưa kể là cô cảm thấy vô cùng áp lực. Trên bàn ăn chỉ có Phùng Tử Sâm là người ưa nói chuyện.
Phùng Tử Sâm vừa dùng đũa gắp thịt dê bỏ vào bát của cô, vừa cất giọng quan tâm. “Tiểu Mai, em xem em gầy thành ra thế này rồi. Có phải chủ tịch Joyce bốc lột sức lao động của em không? Hay là cứ quay lại thành Bách Nhật đi, em không thích vào Phan thị làm việc thì qua chỗ anh, việc nhẹ lương cao cần gì lăn xả như vậy vì người dưng chứ?”
Phùng Tử Sâm nói nhiều quá, cô nghe vào đầu chữ có chữ không, chỉ để ý động tác gặp thịt dê của anh ta… cô không thích thịt dê chút nào, nói trắng ra là không biết ăn… nhưng mà giờ đã hơn nửa chén thịt dê rồi?
Cố Tư Vũ ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn theo chuyển động của đôi đũa trong tay Phùng Tử Sâm. Đợi anh ta nói hết lời mới cầm đũa của mình lên không chút sai lệch gắp trúng đầu đũa của Phùng Tử Sâm, trên đó còn có một miếng thịt dê hấp dẫn đang định bỏ vào bát của Cẩn Mai.
Cô mở to mắt nhìn cuộc đấu đũa trước mặt.
Đây là tình thế gì đây?
Ánh mắt Phùng Tử Sâm thu lại sự nhiệt tình, cao ngạo nhìn đối phương. “Không biết chủ tịch Cố có ý gì?”
“Vị hôn phu như cậu cũng kém tinh tế thật, đến cả việc cô ấy dị ứng thịt dê cũng không biết?” Cố Tư Vũ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhêch môi. Nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Cẩn Mai, dịu dàng hỏi. “Có đúng không?”
Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng, dường như mang lại cho cô một cảm giác ấm áp thân thiết lạ thường, Cẩn Mai như bị thôi miên mà gật đầu. Cũng không hẳn là dị ứng, nhưng…thôi cứ xem như là vậy đi.
Sắc mặt Phùng Tử Sâm bí xị, Cẩn Mai nở nụ cười an ủi anh ta. Tạm thời tỷ số 1-0 nghiêng về phía chủ tịch Cố.
Phùng Tử Sâm để lại miếng thịt dê đang lơ lửng giữa không trung vào đĩa đồ ăn, Cố Tư Vũ thu thu tay về, ngay sau đó liền dứt khoát cầm lấy cái bát đầy thịt dê trước mặt cô thay vào đó là bát sạch vốn dĩ dành cho anh, còn anh sẽ dùng bát của cô.
Phùng Tử Sâm ghen tức tới mức nghiến răng, nhưng vì bản thân đang ở kèo dưới, không thể phản bác.
“Ăn thịt nhiều vào, tốt cho chất xám.” Cố Tư Vũ thong thả vừa gắp thịt bỏ vào chén của cô vừa nói.
Cẩn Mai gượng cười. “Cảm ơn…”
Cô muốn nói: Tôi không bị liệt, có thể tự chọn thứ mình muốn ăn…
Anh liếc nhìn cô, sau vài giây thì lên tiếng. “Joyce trước giờ luôn là một công ty chuyên về game, và game chính là nguồn doanh thu chính của công ty. Vì thế, quảng cáo Dreame không phải là “xương sống” trong mô hình kinh doanh của Joyce. Tôi muốn để người dùng trải nghiệm qua một thời gian rồi mới tính tới chuyện đặt quảng cáo.”
Dừng một lúc, anh lại nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt điển trai thoáng qua một chút sắc hồng. “Không phải tôi xem thường Dreame.”
Trái tim của cô khẽ rung động.
Cố Tư Vũ đang giải thích sao?
Chẳng phải anh nói sẽ không giải thích quyết định của mình sao?
Đến lúc này, Cẩn Mai có chút hối hận vì thái độ không tốt vừa rồi của cô khi ở trong cuộc họp. Chẳng phải cô từng mạnh miệng trách móc đám cổ đông kia không tin tưởng anh sao? Lần này cư nhiên tới lượt cô chất vấn anh, như vậy thì khác gì với bọn họ chứ?
Dreame là dự án do cô làm, nó giống như một đứa con của cô vậy. Cô muốn lần công bố này của nó phải tập trung được toàn bộ sự chú ý, nhưng cô lại không nghĩ tới những tựa game ở quá khứ của Joyce cũng có mồ hôi nước mắt của một nhà thiết kế nào đó, cũng có người xem chúng như con cái, chúng cũng cần được sự quan tâm và đẩy mạnh công tác quảng bá để không bị quên lãng. Cố Tư Vũ chẳng qua là làm rất tốt công việc của một lãnh đạo, anh muốn phân bổ đều nguồn nhân lực cho những dự án từ quá khứ tới tương lai của Joyce mà thôi.
Trong lòng cô dâng lên một sự áy náy chưa từng có. “Tôi rất ích kỷ phải không?”
Anh nhếch môi, ý cười xuất hiện nơi đôi mắt, xoa đầu cô một cách tự nhiên. “Cô không ích kỷ, chỉ là chưa suy nghĩ chưa thấu đáo mà thôi.”
Phùng Tử Sâm ngồ bên cạnh, ánh mắt như súng ống đạn dược nhắm vào bàn tay của Cố Tư Vũ đang xoa đầu tiểu Mai của cậu.
Cậu vẫn còn sống sờ sờ ra mà tên đàn ông kia cư nhiên dám dùng hành vi cử chỉ thân mật với vị hôn thê của cậu.
Chỉ có tiểu Mai không nhận ra mà thôi, là một người đàn ông Phùng Tử Sâm nhìn rất rõ ý tứ trong từng cử chỉ của Cố Tư Vũ, tất cả đều mang tính chiếm hữu cực kì cao, rất đe dọa tới vị trí của cậu trong lòng tiểu Mai.
Phùng Tử Sâm tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, khi bình tĩnh thì mới tìm được lợi thế cho mình. Cậu mỉm cười lịch sự, cầm ly rượu trên bàn hướng về phía Cố Tư Vũ. “Chủ tịch Cố, vì tiểu Mai không nghe lời tôi chạy đến thành Cát An làm việc, tôi cũng không mấy ủng hộ việc này nên khi nãy có chút thái độ không tốt, mong anh rộng lòng bỏ qua. Mong rằng thời gian sắp tới anh chiếu cố cô ấy, hai nhà Phan Phùng nhất định ghi nhớ ơn này.”
Cẩn Mai ngớ người, hai người này… làm hòa rồi.
Nhưng cô không nghe ra được hàm ý bên trong lời nói của Phùng Tử Sâm. Ngoài mặt khi tỏ vẻ khách sáo nhưng thật ra là đang ngấm ngầm ám chỉ mối gắn kết bền chắc của hai nhà Phan Phùng, cùng với sự thân thiết từ nhỏ tới lớn với Cẩn Mai.
Nhưng cô gái duy nhất ngồi giữa hai người lại rất đơn giản nghĩ rằng hai người họ có thể trở thành anh em tốt, thậm chí còn cười nói phụ họa vào. “Phải, rộng lòng bỏ qua…”
Cố Tư Vũ không nhìn tới cô, ánh mắt anh dừng trên ly rươu đang đưa đưa về phía mình của Phùng Tử Sâm. Ngữ khí cũng từ tốn chừng mực. “Cậu Phùng cũng đừng để bụng, tôi không ghi lòng những chuyện không hay, không đánh thì không quen biết. Nhà họ Phùng bao đời kinh doanh nghành sắt danh tiếng lẫy lừng, có thể gặp được thì chúng ta cũng nên kết bạn. Còn về vấn đề của Cẩn Mai, cậu cứ yên tâm, cho dù không có lời nhờ vả vừa rồi thì tôi cũng sẽ để ý tới Cẩn Mai, dù gì cũng là đích thân Phan lão gia phó thác cô ấy cho tôi,”
Lần này Cẩn Mai lại quay qua Phùng Tử Sâm. “Đúng vậy đúng vậy.”
Nhưng sắc mặt cậu lại không hề tốt.
Cố Tư Vũ cầm ly rượu màu vàng lên, ngõ ý muốn nâng ly. Phùng Tử Sâm liền cười cười, hai người ngoài mặt bình thản không giống như có thâm thù đại hận gì nhưng khi hai cái ly kia chạm vào nhau thì vang lên một tiếng rất lớn, thậm chí rượu bên trong còn văng ra bàn ăn, làm ướt tay của Cẩn Mai.
Cô cũng giật mình, hình như không khí này có gì đó không đúng…mà không đúng ở đâu thì cô không biết.
Phùng Tử Sâm uống hết rượu trong ly, còn Cố Tư Vũ cũng chỉ uống một ngụm nhỏ cho có lệ.
Cẩn Mai đứng lên.
“Muốn đi đâu?” Cả hai người không hẹn mà nhìn cô, đồng thanh đồng điệu.
Cô nước một ngụm nước bọt, nặn ra một nụ cười. “Rửa tay…”
Sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Bàn ăn lớn chỉ còn hai người đàn ông, không khí có phần quái dị hơn.
Phùng Tử Sâm lên tiếng, phá đi sự im lặng.
“Anh muốn đấu?”
Cố Tư Vũ nhếch môi. “Là tôi hỏi cậu mới đúng.”
“Đừng tưởng tôi không nhận ra anh có địch ý với tôi.” Phùng Tử Sâm lạnh giọng.
Cố Tư Vũ ngược lại ôn hòa hơn. “Từ lúc cậu bước ra thang máy cậu cũng đã có địch ý với tôi không phải sao?”
“Tôi nhất định sẽ đưa tiểu Mai về, không để cô ấy ở gần một người như anh.”
“Cô ấy sẽ không đi theo cậu.”
“Không biết anh lấy đâu ra tự tin như vậy?” Phùng Tử Sâm cười khẩy.
Ngữ khí của Cố Tư Vũ chắc chắn khẳng định. “Vì tôi là lựa chọn tốt nhất để cô ấy thực hiện ước mơ của mình.”
Đến lúc này, Phùng Tử Sâm đã xem như biết được trình độ ăn nói của một thương nhân lão luyện lợi hại như thế nào. Nhưng cậu vẫn không muốn bỏ cuộc chiến này. “Giữa tôi với tiểu Mai là tình cảm sâu đậm từ thời thơ ấu kéo dài tới bây giờ, trước sau gì cũng là Phùng phu nhân, anh vọng tưởng.”
Lúc này ánh mắt Cố Tư Vũ bất ngờ lướt qua một tia sắt bén, nhưng đã được anh nhanh chóng thu lại. “Mai Mai còn nhỏ, chưa thích hợp nói chuyện yêu đương.”
“Khốn khiếp, anh gọi ai là Mai Mai?” Lần này Phùng Tử Sâm đứng lên, nghiến răng tức giận.
Lúc Cẩn Mai quay lại phòng ăn đã nhìn thấy Cố Tư Vũ vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, tao nhã dùng bữa nhưng còn Phùng Tử Sâm lại nhe nanh múa vuốt cực kì hung hăng. Nhìn kiểu gì cũng giống như Phùng Tử Sâm cố tình gây chuyện.
“Anh Tử Sâm, anh làm gì đó?” Cô đi tới, nhíu mày. Vì chuyện công việc cô đối với Cố Tư Vũ vẫn còn một chút áy náy, lúc này vô hình chung lại đứng về phía anh.
Phùng Tử Sâm không trả lời, ngồi xuống uống hết một ly rượu.
Tới lúc ra về, Phùng Tử Sâm kéo tay cô. “Tiểu Mai, anh đưa em về.”
Cẩn Mai cũng không từ chối, cô đỡ tốn tiền taxi. Nhưng vừa đi được mấy bước thì Cố Tư Vũ cũng nắm lấy bàn tay của cô kéo ngược về phía anh, giống như tiện miệng mà nói. “Khi nãy cậu ấy uống rượu, không an toàn.”
Thế là cô bị nhét vào ghế phụ, sau khi Cố Tư Vũ đóng cửa xe lại còn tặng cho Phùng Tử Sâm một nụ cười khinh thường hiếm khi thấy được ở anh.
Phùng Tử Sâm tức tới mức muốn bùng nổ.
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường quốc lộ, những tòa cao ốc dần dần lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cẩn Mai lại có chút rối loạn, cô muốn nói một câu xin lỗi với Cố Tư Vũ nhưng suy cho cùng vẫn không có can đảm thốt ra.
Đột nhiên lúc này…
‘ọt’
Cố Tư Vũ đang lái xe cũng nhìn qua. “Đói sao?”
Mặt Cẩn Mai nóng ran, cô thở dài… khi nãy không khí ở nhà hàng quá mức căng thẳng, cô ăn cũng không nhiều, giờ lại đói bụng rồi. Cố gắng gượng cười vài tiếng chữa cháy. “À, tôi giảm cân… không ăn khuya.”
Anh nhẹ nhàng xoay vô lăng, xe tiến vào khu đô thị náo nhiệt. “Cô đã gầy lắm rồi.”
“Anh đang khen tôi sao?” Kỳ thật cô cũng khá tự tin về thân hình của mình, tuy chiều cao cũng không quá nổi trội nhưng lại đủ xài, đường cong cũng đâu ra đấy.
“Đang chê cô.” Anh đáp.
Cô nhíu mày, ôm một bụng tức.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng lại tại một quán ăn ven đường. Đó là một xe bán mì xào các loại, bàn ghế để trên vỉa hè, có vẻ như rất ngon nên lượng khách đông đúc, thậm chí kiếm chỗ đỗ xe cũng khó khăn. Cẩn Mai không hiểu quay qua nhìn Cố Tư Vũ, anh muốn vào đây ăn?
Anh gỡ dây an toàn ra, thấy ánh mắt khó hiểu của cô thì mở miệng giải thích. “Quán này rất nổi tiếng ở thành phố.”
Nói rồi anh xuống xe, Cẩn Mai cũng đi theo. Một xe mì mà có tận ba người phụ bán, xem ra kinh doanh cũng khá ổn. Cả hai người vừa bước vào, một người phụ nữ trung niên đã chạy ra sắp xếp chỗ ngồi. Cố Tư Vũ gọi hai phần mì sốt cà chua, anh cũng không thèm hỏi xem cô thích ăn gì.
Cẩn Mai nhìn cái bàn cái ghế, trong lòng có chút không tự nhiên. Có vẻ như… hơi bẩn?
Nhưng Cố Tư Vũ lại không hề câu nệ tiểu tiết, cô cũng cắn răng ngồi xuống.
“Anh…thường xuyên đến đây sao?” Cô cứ tưởng Cố Tư Vũ sẽ thích những nơi sạch sẽ, không gian sang trọng yên tĩnh, ngàn lần cũng không ngờ người như anh lại có thể xuất hiện trong quán ăn ven đường.
Anh biết được suy nghĩ của cô, chậm rãi nói. “Lúc chưa có Joyce, có thể đến đây ăn đối với tôi là một việc xa xỉ.”
“Ừ.” Cô gật đầu, nhìn quanh một lượt mới nói. “Chủ tịch, tôi xin lỗi, chuyện lúc ở phòng họp, thái độ của tôi không tốt.”
Cố Tư Vũ dùng khăn giấy lau chiếc đũa và thìa sau đó để về phía cô rồi tiếp tục lau thêm một bộ đũa nữa để trước mặt mình, mắt hơi nâng lên. “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi suông.”
Cô cười. “Tôi sẽ dốc hết sức vì Joyce.”
“Tôi chờ xem.” Mì được đưa lên, nóng tới bốc khói nghi ngút. “Ăn đi.”
Cẩn Mai cầm đũa bắt đầu gấp mì đưa vào miệng, hai mắt cô sáng lên, quả nhiên rất ngon. Vị mì béo béo kết hợp cùng sốt cà chua, quả nhiên là một sự kết hợp hoàn mỹ. “Quả nhiên không tồi, đây là lần đầu tiên tôi ăn ở quán vỉa hè, cảm giác cũng không đến nổi nào.”
Ý cười nhạt đọng trên đôi môi mỏng của Cố Tư Vũ, anh không nói gì.
Cố Tư Vũ là một người kiệm lời, trừ những lúc cố tình trêu chọc cô ra thì hầu như anh rất ít khi khai khẩu, Cẩn Mai riết rồi cũng quen tính khí của anh, cô dần dần không còn cảm thấy ngột ngạt khi khoảng không im lặng giữa hai người quá lớn nữa.
Anh đưa cô về, chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở trước cổng lớn của tòa chung cư. Cẩn Mai mỉm cười nhìn qua. “Cảm ơn chủ tịch.”
Cố Tư Vũ không nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Vậy… tôi lên nhà đây?”
“Đợi đã.” Lúc này anh đột ngột lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô. “Cô với Phùng Tử Sâm rất thân thiết à?”
Nếu là lúc trước Cẩn Mai chắc chắn sẽ sẽ trả lời rằng: Đây là chuyện riêng thưa chủ tịch.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, tâm tình cô đối với anh cũng bất giác trở nên hòa dịu hơn. Cô gật đầu. “Anh ấy cũng có thể xem là thanh mai trúc mã với tôi.”
Cô không để ý một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt anh, còn quay lại hỏi. “Có gì sao chủ tịch?”
Qua vài giây, anh mới trả lời. “Cô là nhà thiết kế chính, tốt nhất đừng để chuyện tình cảm riêng tư ảnh hưởng.”
Trong mắt cô khẽ động một vòng tròn, sau đó đầu óc thông suốt mới hiểu ra ý của anh, cô gấp gáp giải thích. “Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xem anh Tử Sâm như là anh trai thôi, sẽ không ảnh hưởng tới công việc đâu, anh yên tâm.”
“Vậy thì tốt, ngủ ngon.” Anh khẽ nói.
Cẩn Mai chớp mắt, trái tim trong lồng ngực chợt thình thịch. “Ngủ ngon…”
Cô xuống xe, cho đến khi chiếc xe màu đen xa dần mới hoàn hồn lại. Tại sao anh lại nói ‘vậy thì tốt’? hơn nữa ngữ khí hình như là rất vui vẻ?
Còn nữa, tại sao tim mình đập nhanh như vậy?
Cẩn Mai ôm tim, không được, hay là mình mắc bệnh tim rồi?
Cô lên nhà trong trạng thái thơ thẫn, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới Cố Tư Vũ.
Nhập mật khẩu mở cửa bước vào nhà, bật đèn lên. Lúc này có một tiếng bước chân rất khẽ lọt vào tai cô…
Cẩn Mai nhìn xung quanh nhà, không thấy có người tuy nhiên âm thanh vừa nãy là sao?
“Ai đó?”
Cô bước tới vài bước, trong lòng dấy lên một hồi bất an. Nhưng rất nhanh liền cảm thấy phía sau có người, còn chưa kịp quay lại thì một cơn đau truyền từ gáy tới, không gian trước mặt tối sầm, cô chìm vào vô thức.
Cả ba người tới một nhà hàng nổi tiếng trong thành Cát An, có thể bước vào nơi này đương nhiên đều là người có tiền và địa vị. Nói về đồ ăn thì không phải bàn cãi, chuẩn năm sao và cực kì thu hút du khách khắp nơi. Ấy thế mà cô nuốt không vào…
Ngồi bên phải cô là Cố Tư Vũ bên trái là Phùng Tử Sâm, cả hai mỹ nam đều theo cô, từ lúc bước vào nhà hàng này đã có không ít ánh mắt tò mò nhìn qua, chưa kể là cô cảm thấy vô cùng áp lực. Trên bàn ăn chỉ có Phùng Tử Sâm là người ưa nói chuyện.
Phùng Tử Sâm vừa dùng đũa gắp thịt dê bỏ vào bát của cô, vừa cất giọng quan tâm. “Tiểu Mai, em xem em gầy thành ra thế này rồi. Có phải chủ tịch Joyce bốc lột sức lao động của em không? Hay là cứ quay lại thành Bách Nhật đi, em không thích vào Phan thị làm việc thì qua chỗ anh, việc nhẹ lương cao cần gì lăn xả như vậy vì người dưng chứ?”
Phùng Tử Sâm nói nhiều quá, cô nghe vào đầu chữ có chữ không, chỉ để ý động tác gặp thịt dê của anh ta… cô không thích thịt dê chút nào, nói trắng ra là không biết ăn… nhưng mà giờ đã hơn nửa chén thịt dê rồi?
Cố Tư Vũ ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn theo chuyển động của đôi đũa trong tay Phùng Tử Sâm. Đợi anh ta nói hết lời mới cầm đũa của mình lên không chút sai lệch gắp trúng đầu đũa của Phùng Tử Sâm, trên đó còn có một miếng thịt dê hấp dẫn đang định bỏ vào bát của Cẩn Mai.
Cô mở to mắt nhìn cuộc đấu đũa trước mặt.
Đây là tình thế gì đây?
Ánh mắt Phùng Tử Sâm thu lại sự nhiệt tình, cao ngạo nhìn đối phương. “Không biết chủ tịch Cố có ý gì?”
“Vị hôn phu như cậu cũng kém tinh tế thật, đến cả việc cô ấy dị ứng thịt dê cũng không biết?” Cố Tư Vũ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhêch môi. Nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Cẩn Mai, dịu dàng hỏi. “Có đúng không?”
Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng, dường như mang lại cho cô một cảm giác ấm áp thân thiết lạ thường, Cẩn Mai như bị thôi miên mà gật đầu. Cũng không hẳn là dị ứng, nhưng…thôi cứ xem như là vậy đi.
Sắc mặt Phùng Tử Sâm bí xị, Cẩn Mai nở nụ cười an ủi anh ta. Tạm thời tỷ số 1-0 nghiêng về phía chủ tịch Cố.
Phùng Tử Sâm để lại miếng thịt dê đang lơ lửng giữa không trung vào đĩa đồ ăn, Cố Tư Vũ thu thu tay về, ngay sau đó liền dứt khoát cầm lấy cái bát đầy thịt dê trước mặt cô thay vào đó là bát sạch vốn dĩ dành cho anh, còn anh sẽ dùng bát của cô.
Phùng Tử Sâm ghen tức tới mức nghiến răng, nhưng vì bản thân đang ở kèo dưới, không thể phản bác.
“Ăn thịt nhiều vào, tốt cho chất xám.” Cố Tư Vũ thong thả vừa gắp thịt bỏ vào chén của cô vừa nói.
Cẩn Mai gượng cười. “Cảm ơn…”
Cô muốn nói: Tôi không bị liệt, có thể tự chọn thứ mình muốn ăn…
Anh liếc nhìn cô, sau vài giây thì lên tiếng. “Joyce trước giờ luôn là một công ty chuyên về game, và game chính là nguồn doanh thu chính của công ty. Vì thế, quảng cáo Dreame không phải là “xương sống” trong mô hình kinh doanh của Joyce. Tôi muốn để người dùng trải nghiệm qua một thời gian rồi mới tính tới chuyện đặt quảng cáo.”
Dừng một lúc, anh lại nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt điển trai thoáng qua một chút sắc hồng. “Không phải tôi xem thường Dreame.”
Trái tim của cô khẽ rung động.
Cố Tư Vũ đang giải thích sao?
Chẳng phải anh nói sẽ không giải thích quyết định của mình sao?
Đến lúc này, Cẩn Mai có chút hối hận vì thái độ không tốt vừa rồi của cô khi ở trong cuộc họp. Chẳng phải cô từng mạnh miệng trách móc đám cổ đông kia không tin tưởng anh sao? Lần này cư nhiên tới lượt cô chất vấn anh, như vậy thì khác gì với bọn họ chứ?
Dreame là dự án do cô làm, nó giống như một đứa con của cô vậy. Cô muốn lần công bố này của nó phải tập trung được toàn bộ sự chú ý, nhưng cô lại không nghĩ tới những tựa game ở quá khứ của Joyce cũng có mồ hôi nước mắt của một nhà thiết kế nào đó, cũng có người xem chúng như con cái, chúng cũng cần được sự quan tâm và đẩy mạnh công tác quảng bá để không bị quên lãng. Cố Tư Vũ chẳng qua là làm rất tốt công việc của một lãnh đạo, anh muốn phân bổ đều nguồn nhân lực cho những dự án từ quá khứ tới tương lai của Joyce mà thôi.
Trong lòng cô dâng lên một sự áy náy chưa từng có. “Tôi rất ích kỷ phải không?”
Anh nhếch môi, ý cười xuất hiện nơi đôi mắt, xoa đầu cô một cách tự nhiên. “Cô không ích kỷ, chỉ là chưa suy nghĩ chưa thấu đáo mà thôi.”
Phùng Tử Sâm ngồ bên cạnh, ánh mắt như súng ống đạn dược nhắm vào bàn tay của Cố Tư Vũ đang xoa đầu tiểu Mai của cậu.
Cậu vẫn còn sống sờ sờ ra mà tên đàn ông kia cư nhiên dám dùng hành vi cử chỉ thân mật với vị hôn thê của cậu.
Chỉ có tiểu Mai không nhận ra mà thôi, là một người đàn ông Phùng Tử Sâm nhìn rất rõ ý tứ trong từng cử chỉ của Cố Tư Vũ, tất cả đều mang tính chiếm hữu cực kì cao, rất đe dọa tới vị trí của cậu trong lòng tiểu Mai.
Phùng Tử Sâm tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, khi bình tĩnh thì mới tìm được lợi thế cho mình. Cậu mỉm cười lịch sự, cầm ly rượu trên bàn hướng về phía Cố Tư Vũ. “Chủ tịch Cố, vì tiểu Mai không nghe lời tôi chạy đến thành Cát An làm việc, tôi cũng không mấy ủng hộ việc này nên khi nãy có chút thái độ không tốt, mong anh rộng lòng bỏ qua. Mong rằng thời gian sắp tới anh chiếu cố cô ấy, hai nhà Phan Phùng nhất định ghi nhớ ơn này.”
Cẩn Mai ngớ người, hai người này… làm hòa rồi.
Nhưng cô không nghe ra được hàm ý bên trong lời nói của Phùng Tử Sâm. Ngoài mặt khi tỏ vẻ khách sáo nhưng thật ra là đang ngấm ngầm ám chỉ mối gắn kết bền chắc của hai nhà Phan Phùng, cùng với sự thân thiết từ nhỏ tới lớn với Cẩn Mai.
Nhưng cô gái duy nhất ngồi giữa hai người lại rất đơn giản nghĩ rằng hai người họ có thể trở thành anh em tốt, thậm chí còn cười nói phụ họa vào. “Phải, rộng lòng bỏ qua…”
Cố Tư Vũ không nhìn tới cô, ánh mắt anh dừng trên ly rươu đang đưa đưa về phía mình của Phùng Tử Sâm. Ngữ khí cũng từ tốn chừng mực. “Cậu Phùng cũng đừng để bụng, tôi không ghi lòng những chuyện không hay, không đánh thì không quen biết. Nhà họ Phùng bao đời kinh doanh nghành sắt danh tiếng lẫy lừng, có thể gặp được thì chúng ta cũng nên kết bạn. Còn về vấn đề của Cẩn Mai, cậu cứ yên tâm, cho dù không có lời nhờ vả vừa rồi thì tôi cũng sẽ để ý tới Cẩn Mai, dù gì cũng là đích thân Phan lão gia phó thác cô ấy cho tôi,”
Lần này Cẩn Mai lại quay qua Phùng Tử Sâm. “Đúng vậy đúng vậy.”
Nhưng sắc mặt cậu lại không hề tốt.
Cố Tư Vũ cầm ly rượu màu vàng lên, ngõ ý muốn nâng ly. Phùng Tử Sâm liền cười cười, hai người ngoài mặt bình thản không giống như có thâm thù đại hận gì nhưng khi hai cái ly kia chạm vào nhau thì vang lên một tiếng rất lớn, thậm chí rượu bên trong còn văng ra bàn ăn, làm ướt tay của Cẩn Mai.
Cô cũng giật mình, hình như không khí này có gì đó không đúng…mà không đúng ở đâu thì cô không biết.
Phùng Tử Sâm uống hết rượu trong ly, còn Cố Tư Vũ cũng chỉ uống một ngụm nhỏ cho có lệ.
Cẩn Mai đứng lên.
“Muốn đi đâu?” Cả hai người không hẹn mà nhìn cô, đồng thanh đồng điệu.
Cô nước một ngụm nước bọt, nặn ra một nụ cười. “Rửa tay…”
Sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Bàn ăn lớn chỉ còn hai người đàn ông, không khí có phần quái dị hơn.
Phùng Tử Sâm lên tiếng, phá đi sự im lặng.
“Anh muốn đấu?”
Cố Tư Vũ nhếch môi. “Là tôi hỏi cậu mới đúng.”
“Đừng tưởng tôi không nhận ra anh có địch ý với tôi.” Phùng Tử Sâm lạnh giọng.
Cố Tư Vũ ngược lại ôn hòa hơn. “Từ lúc cậu bước ra thang máy cậu cũng đã có địch ý với tôi không phải sao?”
“Tôi nhất định sẽ đưa tiểu Mai về, không để cô ấy ở gần một người như anh.”
“Cô ấy sẽ không đi theo cậu.”
“Không biết anh lấy đâu ra tự tin như vậy?” Phùng Tử Sâm cười khẩy.
Ngữ khí của Cố Tư Vũ chắc chắn khẳng định. “Vì tôi là lựa chọn tốt nhất để cô ấy thực hiện ước mơ của mình.”
Đến lúc này, Phùng Tử Sâm đã xem như biết được trình độ ăn nói của một thương nhân lão luyện lợi hại như thế nào. Nhưng cậu vẫn không muốn bỏ cuộc chiến này. “Giữa tôi với tiểu Mai là tình cảm sâu đậm từ thời thơ ấu kéo dài tới bây giờ, trước sau gì cũng là Phùng phu nhân, anh vọng tưởng.”
Lúc này ánh mắt Cố Tư Vũ bất ngờ lướt qua một tia sắt bén, nhưng đã được anh nhanh chóng thu lại. “Mai Mai còn nhỏ, chưa thích hợp nói chuyện yêu đương.”
“Khốn khiếp, anh gọi ai là Mai Mai?” Lần này Phùng Tử Sâm đứng lên, nghiến răng tức giận.
Lúc Cẩn Mai quay lại phòng ăn đã nhìn thấy Cố Tư Vũ vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, tao nhã dùng bữa nhưng còn Phùng Tử Sâm lại nhe nanh múa vuốt cực kì hung hăng. Nhìn kiểu gì cũng giống như Phùng Tử Sâm cố tình gây chuyện.
“Anh Tử Sâm, anh làm gì đó?” Cô đi tới, nhíu mày. Vì chuyện công việc cô đối với Cố Tư Vũ vẫn còn một chút áy náy, lúc này vô hình chung lại đứng về phía anh.
Phùng Tử Sâm không trả lời, ngồi xuống uống hết một ly rượu.
Tới lúc ra về, Phùng Tử Sâm kéo tay cô. “Tiểu Mai, anh đưa em về.”
Cẩn Mai cũng không từ chối, cô đỡ tốn tiền taxi. Nhưng vừa đi được mấy bước thì Cố Tư Vũ cũng nắm lấy bàn tay của cô kéo ngược về phía anh, giống như tiện miệng mà nói. “Khi nãy cậu ấy uống rượu, không an toàn.”
Thế là cô bị nhét vào ghế phụ, sau khi Cố Tư Vũ đóng cửa xe lại còn tặng cho Phùng Tử Sâm một nụ cười khinh thường hiếm khi thấy được ở anh.
Phùng Tử Sâm tức tới mức muốn bùng nổ.
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường quốc lộ, những tòa cao ốc dần dần lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cẩn Mai lại có chút rối loạn, cô muốn nói một câu xin lỗi với Cố Tư Vũ nhưng suy cho cùng vẫn không có can đảm thốt ra.
Đột nhiên lúc này…
‘ọt’
Cố Tư Vũ đang lái xe cũng nhìn qua. “Đói sao?”
Mặt Cẩn Mai nóng ran, cô thở dài… khi nãy không khí ở nhà hàng quá mức căng thẳng, cô ăn cũng không nhiều, giờ lại đói bụng rồi. Cố gắng gượng cười vài tiếng chữa cháy. “À, tôi giảm cân… không ăn khuya.”
Anh nhẹ nhàng xoay vô lăng, xe tiến vào khu đô thị náo nhiệt. “Cô đã gầy lắm rồi.”
“Anh đang khen tôi sao?” Kỳ thật cô cũng khá tự tin về thân hình của mình, tuy chiều cao cũng không quá nổi trội nhưng lại đủ xài, đường cong cũng đâu ra đấy.
“Đang chê cô.” Anh đáp.
Cô nhíu mày, ôm một bụng tức.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng lại tại một quán ăn ven đường. Đó là một xe bán mì xào các loại, bàn ghế để trên vỉa hè, có vẻ như rất ngon nên lượng khách đông đúc, thậm chí kiếm chỗ đỗ xe cũng khó khăn. Cẩn Mai không hiểu quay qua nhìn Cố Tư Vũ, anh muốn vào đây ăn?
Anh gỡ dây an toàn ra, thấy ánh mắt khó hiểu của cô thì mở miệng giải thích. “Quán này rất nổi tiếng ở thành phố.”
Nói rồi anh xuống xe, Cẩn Mai cũng đi theo. Một xe mì mà có tận ba người phụ bán, xem ra kinh doanh cũng khá ổn. Cả hai người vừa bước vào, một người phụ nữ trung niên đã chạy ra sắp xếp chỗ ngồi. Cố Tư Vũ gọi hai phần mì sốt cà chua, anh cũng không thèm hỏi xem cô thích ăn gì.
Cẩn Mai nhìn cái bàn cái ghế, trong lòng có chút không tự nhiên. Có vẻ như… hơi bẩn?
Nhưng Cố Tư Vũ lại không hề câu nệ tiểu tiết, cô cũng cắn răng ngồi xuống.
“Anh…thường xuyên đến đây sao?” Cô cứ tưởng Cố Tư Vũ sẽ thích những nơi sạch sẽ, không gian sang trọng yên tĩnh, ngàn lần cũng không ngờ người như anh lại có thể xuất hiện trong quán ăn ven đường.
Anh biết được suy nghĩ của cô, chậm rãi nói. “Lúc chưa có Joyce, có thể đến đây ăn đối với tôi là một việc xa xỉ.”
“Ừ.” Cô gật đầu, nhìn quanh một lượt mới nói. “Chủ tịch, tôi xin lỗi, chuyện lúc ở phòng họp, thái độ của tôi không tốt.”
Cố Tư Vũ dùng khăn giấy lau chiếc đũa và thìa sau đó để về phía cô rồi tiếp tục lau thêm một bộ đũa nữa để trước mặt mình, mắt hơi nâng lên. “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi suông.”
Cô cười. “Tôi sẽ dốc hết sức vì Joyce.”
“Tôi chờ xem.” Mì được đưa lên, nóng tới bốc khói nghi ngút. “Ăn đi.”
Cẩn Mai cầm đũa bắt đầu gấp mì đưa vào miệng, hai mắt cô sáng lên, quả nhiên rất ngon. Vị mì béo béo kết hợp cùng sốt cà chua, quả nhiên là một sự kết hợp hoàn mỹ. “Quả nhiên không tồi, đây là lần đầu tiên tôi ăn ở quán vỉa hè, cảm giác cũng không đến nổi nào.”
Ý cười nhạt đọng trên đôi môi mỏng của Cố Tư Vũ, anh không nói gì.
Cố Tư Vũ là một người kiệm lời, trừ những lúc cố tình trêu chọc cô ra thì hầu như anh rất ít khi khai khẩu, Cẩn Mai riết rồi cũng quen tính khí của anh, cô dần dần không còn cảm thấy ngột ngạt khi khoảng không im lặng giữa hai người quá lớn nữa.
Anh đưa cô về, chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở trước cổng lớn của tòa chung cư. Cẩn Mai mỉm cười nhìn qua. “Cảm ơn chủ tịch.”
Cố Tư Vũ không nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Vậy… tôi lên nhà đây?”
“Đợi đã.” Lúc này anh đột ngột lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô. “Cô với Phùng Tử Sâm rất thân thiết à?”
Nếu là lúc trước Cẩn Mai chắc chắn sẽ sẽ trả lời rằng: Đây là chuyện riêng thưa chủ tịch.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, tâm tình cô đối với anh cũng bất giác trở nên hòa dịu hơn. Cô gật đầu. “Anh ấy cũng có thể xem là thanh mai trúc mã với tôi.”
Cô không để ý một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt anh, còn quay lại hỏi. “Có gì sao chủ tịch?”
Qua vài giây, anh mới trả lời. “Cô là nhà thiết kế chính, tốt nhất đừng để chuyện tình cảm riêng tư ảnh hưởng.”
Trong mắt cô khẽ động một vòng tròn, sau đó đầu óc thông suốt mới hiểu ra ý của anh, cô gấp gáp giải thích. “Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xem anh Tử Sâm như là anh trai thôi, sẽ không ảnh hưởng tới công việc đâu, anh yên tâm.”
“Vậy thì tốt, ngủ ngon.” Anh khẽ nói.
Cẩn Mai chớp mắt, trái tim trong lồng ngực chợt thình thịch. “Ngủ ngon…”
Cô xuống xe, cho đến khi chiếc xe màu đen xa dần mới hoàn hồn lại. Tại sao anh lại nói ‘vậy thì tốt’? hơn nữa ngữ khí hình như là rất vui vẻ?
Còn nữa, tại sao tim mình đập nhanh như vậy?
Cẩn Mai ôm tim, không được, hay là mình mắc bệnh tim rồi?
Cô lên nhà trong trạng thái thơ thẫn, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới Cố Tư Vũ.
Nhập mật khẩu mở cửa bước vào nhà, bật đèn lên. Lúc này có một tiếng bước chân rất khẽ lọt vào tai cô…
Cẩn Mai nhìn xung quanh nhà, không thấy có người tuy nhiên âm thanh vừa nãy là sao?
“Ai đó?”
Cô bước tới vài bước, trong lòng dấy lên một hồi bất an. Nhưng rất nhanh liền cảm thấy phía sau có người, còn chưa kịp quay lại thì một cơn đau truyền từ gáy tới, không gian trước mặt tối sầm, cô chìm vào vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.