Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 30: - Một màn ở trung tâm thương mại
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Đã nói là sẽ tổ chức party ăn mừng, Cẩn Mai cũng muốn cùng Hama đi ra ngoài mua vài bộ đồ mới dù gì cũng lâu rồi cô cũng không đi mua sắm, nhưng mấu chốt là Hama, con bé ngoài những bộ đồ cũ ra thì không có chiếc váy
nào. Nghĩ tới năm cô chín tuổi đã có cả một phòng toàn những bộ váy công chúa xinh đẹp lộng lẫy mà trong khi Hama lại chỉ có những chiếc váy cũ kĩ được cô cậu nhà khá giả cho lại sau khi nó đã lỗi thời.
Vì vậy cô quyết định tặng con bé vài bộ váy ra trò một chút. Lúc hai chị nem nắm tay nhau xuống tới sảnh lớn của khách sạn đã nhìn thấy Cố Tư Vũ đang ngồi uống cà phê bên khu vực căn tin, anh gọi cô, Cẩn Mai cũng vui vẻ đi tới. “Chào chủ tịch, chào Tiểu A.”
Tiểu A cười. “Chào chị dâu.”
“Em định đi đâu?” Anh hỏi.
“Tôi định dẫn Hama tới trung tâm thương mại mua vài bộ đồ đẹp, chẳng phải tối nay có party ngoài trời sao?”
“Tôi đi cùng em.” Cố Tư Vũ nói rồi để tách cà phê trong tay xuống.
“Không cần không cần đâu, anh cứ giải quyết công việc đi.”
“Đi thôi, hôm nay tôi rảnh.” Anh đứng lên giơ tay lấy chiếc áo vest đang được vắt trên chỗ dựa của ghế mặc vào.
Cẩn Mai cũng không nói thêm nữa, cầm tay Hama theo sau anh.
Hama tỏ ra rất thích thú với những chiếc váy, dường như con bé chưa từng được mặc váy mới, so với những đứa trẻ cùng trang lứa luôn thiệt thòi hơn rất nhiều.
“Chị Mai Mai, chị xem cái váy này đẹp không?”
Cẩn Mai đi tới, ngắm nhìn một lúc. “Cũng đẹp đấy, em vào kia thay thử đi.”
Lúc này mặt con bé lại rũ xuống. “Nhưng giá của nó chắc là cao lắm.”
Cô xoa đầu Hama, chỉ tay về phía Cố Tư Vũ đang đứng phía sau. “Em đừng lo, quẹt thẻ của anh ấy.”
“Vậy có ổn không?” Hama đối với Cố Tư Vũ đúng là có chút sợ, anh ít nói gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt đương nhiên là không chiếm được cảm tình của trẻ con rồi.
Một đứa trẻ chín tuổi rất thích một món đồ nhưng lại phải lo trước lo sau khiến cho Cẩn Mai đau lòng, cô nhỏ giọng. “Yên tâm, anh ta vừa thắng một mẻ lớn, tiền nhiều lắm.”
Hama đắn đo qua lại rồi rụt rè đưa mắt ra sau nhìn anh. “Chú Tư Vũ, cháu có thể thử bộ này không ạ?”
Anh lạnh nhạt liếc nhìn con bé rồi gật đầu.
Hama lập tức trở nên vui vẻ. “Cảm ơn chú.”
Sau đó con bé chạy nhanh vào phòng thử đồ, còn Cẩn Mai đi đang nhịn cười tới mức muốn nội thương. Anh đứng phía sau, thấy cái lưng nhỏ của cô đang run run thì đen mặt. Cẩn Mai lại không nhịn được nữa mà phá lên cười,
quay lại nhìn anh. “Chú Tư Vũ, cháu nghĩ chú nên cân nhắc vấn đề tuổi tác lại một chút. Người có tuổi thì nên hòa đồng hơn, không cần suốt ngày lạnh mặt dọa trẻ con sợ hãi.”
Anh hừ lạnh, tự dưng lại có chút không thích con bé Hama kia. Gọi cô là chị gọi anh là chú, đúng là trêu ngươi. “Em đừng đắc ý, sớm muộn gì em cũng trải nghiệm tuổi hai mươi sáu thôi.”
Cô gật đầu tán đồng, sau đó lại ra vẻ như nghĩ ra điều gì đó, đi tới gần anh. “Nhưng đến lúc tôi hai mươi sáu tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi hai rồi nhỉ?”
“Em…”
Cẩn Mai cười khành khạch. Xem đi xem đi, Cố chủ tịch cũng có ngày bị cô chọc cho tức tới mức không nói thành lời này.
Cố Tư Vũ bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người đột ngột bị thu gọn lại, rất nhanh anh đã vươn tay ôm lấy cô kéo vào ngực mình. Cẩn Mai phát hoảng, tới phiên cô nói lắp. “Chủ, chủ tịch…anh không thể vì đấu võ mồm
không lại tôi mà, mà… dùng tới vũ lực.”
Anh khẽ cười, gương mặt lạnh lùng cũng ôn hòa hơn. “Em có biết những kẻ đấu võ mồm giỏi thì khi thực chiến đều là kẻ chẳng làm nên trò trống gì không?”
Cẩn Mai nghe không hiểu ra ý tứ phía sau lời nói của anh, nghĩ rằng anh đang chê bai thực lực của mình, sự bất mãn lại dâng lên, cô nhíu mày quên cả vùng vẫy. “Cố Tư Vũ nói cho anh biết từ năm chín tuổi tôi đã là thiên tài rồi, chỉ cần bổn tiểu thư tôi đây nhấc tay vẽ vài đường nguệch ngoạc thì đã có thể mở triễn lãm tranh rồi đấy.”
Cố Tư Vũ gật đầu, ý cười tà ác lại càng đậm hơn. “Nói vậy thực lực em rất cao?”
“Còn phải nói?” Cô cười khẩy, đúng là xem thường người khác, anh ta còn không nghĩ tới Dreame là ai sáng lập ra, vậy mà giờ đây lại dám xem nhẹ thực lực của cô.
“Ồ.” Anh kêu lên. “Vậy để tôi nghiêm túc thử nghiệm một lần xem sao.”
Dứt lời, anh bất ngờ cúi đầu, môi mỏng nhanh chóng áp sátm cánh môi nhuyễn nộn của Cẩn Mai.
Đầu óc Cẩn Mai như muốn nổ tung, gương mặt si ngốc không kịp phản ứng. Mà biểu tình này của cô cũng thực đáng yêu, khóe môi anh cong lên không nhịn được lại muốn trêu chọc một phen. Sự mềm mại trên môi khiến anh
không thể tự chủ mà làm nụ hôn càng thêm sâu, Cố Tư Vũ phát hiện thì ra anh có cảm giác nghiện khi hôn cô. Lần trước vốn dĩ là vì tức giận mới mượn nụ hôn trừng phạt nha đầu này, nhưng sau đó vẫn không thể quên đi sự ngọt ngào khó tả đó, lần này mượn cớ trêu chọc cô nhưng cảm xúc thậm chí còn rung động hơn lần đầu. Có điều lần trước là anh không có sự chuẩn bị trước, còn lần này…
Cố Tư Vũ như một học sinh nỗ lực, chỉ mới hôn lần thứ hai đã như trở thành một người khác, anh ra sức tấn công khiến cô không thể nào né tránh. Nụ hôn mãnh liệt như muốn rút đi toàn bộ phần linh hồn còn xót lại của cả
hai người. Cho tới khi Cẩn Mai muốn phản kháng, cô cắn răng nhưng lần này chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, Cố Tư Vũ đã không còn để cô cắn trúng như lần trước.Dường như để trừng phạt, đầu lưỡi anh càng thêm tà ác lướt qua hàm răng thích cắn người kia.
Cẩn Mai cảm thấy mình sắp chết rồi, đây là trung tâm thương lại mà hiện tại cũng đã có những ánh mắt tò mò nhìn qua rồi, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống. Không còn cách nào khác, tay cô đặt lên eo anh, véo
mạnh. Nhưng căn bản là không xi nhê gì tới Cố Tư Vũ, anh hừ một tiếng như thể đang xem thường chút sức lực yếu ớt của cô.
Cho tới khi Cẩn Mai nghĩ mình sẽ phải đi cấp cứu vì ngạt thở. Cố Tư Vũ mới buông cô ra, cô vội vàng chạy ra xa vài bước nhìn anh, đầu tiên là ra sức cung cấp dưỡng khí sau đó là dùng ngữ khí lên án. “Cố Tư Vũ anh là đồ
lưu manh.”
“Tôi có nói bản thân chính trực bao giờ chưa?” Biểu cảm của Cố Tư Vũ rất thản nhiên, lại còn tán đồng câu mắng của cô.
Cẩn Mai tức muốn bốc khói. Lúc này ở phía xa xa Hama bước ra từ phòng thử đồ, con bé làm sao biết được hai người đã vừa xảy ra chuyện ái muội thế nào, chỉ vui vẻ với bộ váy lung linh trên người. “Chị Mai Mai, bộ váy này
đẹp quá.”
Cẩn Mai tạm gác Cố Tư Vũ qua một bên, thay đổi sắc mặt vui vẻ đi tới. “Hama nhà chúng ta xinh phải biết nhỉ?”
Hama có làn da ngâm ngâm do phải đứng ngoài trời nắng nhiều, ngũ quan khá xinh đẹp, đôi mắt to tròn ngây thơ khiến người gặp người thích.
Hama vui vẻ vô cùng, tới lúc thanh toán Cố Tư Vũ cũng đưa thẻ của mình cho nhân viên quẹt, đồng thời sát lại gần cô hỏi nhỏ. “Em không mua à?”
Cẩn Mai vẫn còn bất mãn với anh, lạnh nhạt trả lời. “Cảm ơn, nhưng y phục tôi mặc đều là nhà thiết kế Ceci đặc biệt đo và may riêng.”
“Ồ.” Cố Tư Vũ cũng làm như biết rõ mà gật đầu, đối với sự cáu kỉnh này của cô chỉ khiến anh cảm thấy thật đáng yêu.
nào. Nghĩ tới năm cô chín tuổi đã có cả một phòng toàn những bộ váy công chúa xinh đẹp lộng lẫy mà trong khi Hama lại chỉ có những chiếc váy cũ kĩ được cô cậu nhà khá giả cho lại sau khi nó đã lỗi thời.
Vì vậy cô quyết định tặng con bé vài bộ váy ra trò một chút. Lúc hai chị nem nắm tay nhau xuống tới sảnh lớn của khách sạn đã nhìn thấy Cố Tư Vũ đang ngồi uống cà phê bên khu vực căn tin, anh gọi cô, Cẩn Mai cũng vui vẻ đi tới. “Chào chủ tịch, chào Tiểu A.”
Tiểu A cười. “Chào chị dâu.”
“Em định đi đâu?” Anh hỏi.
“Tôi định dẫn Hama tới trung tâm thương mại mua vài bộ đồ đẹp, chẳng phải tối nay có party ngoài trời sao?”
“Tôi đi cùng em.” Cố Tư Vũ nói rồi để tách cà phê trong tay xuống.
“Không cần không cần đâu, anh cứ giải quyết công việc đi.”
“Đi thôi, hôm nay tôi rảnh.” Anh đứng lên giơ tay lấy chiếc áo vest đang được vắt trên chỗ dựa của ghế mặc vào.
Cẩn Mai cũng không nói thêm nữa, cầm tay Hama theo sau anh.
Hama tỏ ra rất thích thú với những chiếc váy, dường như con bé chưa từng được mặc váy mới, so với những đứa trẻ cùng trang lứa luôn thiệt thòi hơn rất nhiều.
“Chị Mai Mai, chị xem cái váy này đẹp không?”
Cẩn Mai đi tới, ngắm nhìn một lúc. “Cũng đẹp đấy, em vào kia thay thử đi.”
Lúc này mặt con bé lại rũ xuống. “Nhưng giá của nó chắc là cao lắm.”
Cô xoa đầu Hama, chỉ tay về phía Cố Tư Vũ đang đứng phía sau. “Em đừng lo, quẹt thẻ của anh ấy.”
“Vậy có ổn không?” Hama đối với Cố Tư Vũ đúng là có chút sợ, anh ít nói gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt đương nhiên là không chiếm được cảm tình của trẻ con rồi.
Một đứa trẻ chín tuổi rất thích một món đồ nhưng lại phải lo trước lo sau khiến cho Cẩn Mai đau lòng, cô nhỏ giọng. “Yên tâm, anh ta vừa thắng một mẻ lớn, tiền nhiều lắm.”
Hama đắn đo qua lại rồi rụt rè đưa mắt ra sau nhìn anh. “Chú Tư Vũ, cháu có thể thử bộ này không ạ?”
Anh lạnh nhạt liếc nhìn con bé rồi gật đầu.
Hama lập tức trở nên vui vẻ. “Cảm ơn chú.”
Sau đó con bé chạy nhanh vào phòng thử đồ, còn Cẩn Mai đi đang nhịn cười tới mức muốn nội thương. Anh đứng phía sau, thấy cái lưng nhỏ của cô đang run run thì đen mặt. Cẩn Mai lại không nhịn được nữa mà phá lên cười,
quay lại nhìn anh. “Chú Tư Vũ, cháu nghĩ chú nên cân nhắc vấn đề tuổi tác lại một chút. Người có tuổi thì nên hòa đồng hơn, không cần suốt ngày lạnh mặt dọa trẻ con sợ hãi.”
Anh hừ lạnh, tự dưng lại có chút không thích con bé Hama kia. Gọi cô là chị gọi anh là chú, đúng là trêu ngươi. “Em đừng đắc ý, sớm muộn gì em cũng trải nghiệm tuổi hai mươi sáu thôi.”
Cô gật đầu tán đồng, sau đó lại ra vẻ như nghĩ ra điều gì đó, đi tới gần anh. “Nhưng đến lúc tôi hai mươi sáu tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi hai rồi nhỉ?”
“Em…”
Cẩn Mai cười khành khạch. Xem đi xem đi, Cố chủ tịch cũng có ngày bị cô chọc cho tức tới mức không nói thành lời này.
Cố Tư Vũ bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người đột ngột bị thu gọn lại, rất nhanh anh đã vươn tay ôm lấy cô kéo vào ngực mình. Cẩn Mai phát hoảng, tới phiên cô nói lắp. “Chủ, chủ tịch…anh không thể vì đấu võ mồm
không lại tôi mà, mà… dùng tới vũ lực.”
Anh khẽ cười, gương mặt lạnh lùng cũng ôn hòa hơn. “Em có biết những kẻ đấu võ mồm giỏi thì khi thực chiến đều là kẻ chẳng làm nên trò trống gì không?”
Cẩn Mai nghe không hiểu ra ý tứ phía sau lời nói của anh, nghĩ rằng anh đang chê bai thực lực của mình, sự bất mãn lại dâng lên, cô nhíu mày quên cả vùng vẫy. “Cố Tư Vũ nói cho anh biết từ năm chín tuổi tôi đã là thiên tài rồi, chỉ cần bổn tiểu thư tôi đây nhấc tay vẽ vài đường nguệch ngoạc thì đã có thể mở triễn lãm tranh rồi đấy.”
Cố Tư Vũ gật đầu, ý cười tà ác lại càng đậm hơn. “Nói vậy thực lực em rất cao?”
“Còn phải nói?” Cô cười khẩy, đúng là xem thường người khác, anh ta còn không nghĩ tới Dreame là ai sáng lập ra, vậy mà giờ đây lại dám xem nhẹ thực lực của cô.
“Ồ.” Anh kêu lên. “Vậy để tôi nghiêm túc thử nghiệm một lần xem sao.”
Dứt lời, anh bất ngờ cúi đầu, môi mỏng nhanh chóng áp sátm cánh môi nhuyễn nộn của Cẩn Mai.
Đầu óc Cẩn Mai như muốn nổ tung, gương mặt si ngốc không kịp phản ứng. Mà biểu tình này của cô cũng thực đáng yêu, khóe môi anh cong lên không nhịn được lại muốn trêu chọc một phen. Sự mềm mại trên môi khiến anh
không thể tự chủ mà làm nụ hôn càng thêm sâu, Cố Tư Vũ phát hiện thì ra anh có cảm giác nghiện khi hôn cô. Lần trước vốn dĩ là vì tức giận mới mượn nụ hôn trừng phạt nha đầu này, nhưng sau đó vẫn không thể quên đi sự ngọt ngào khó tả đó, lần này mượn cớ trêu chọc cô nhưng cảm xúc thậm chí còn rung động hơn lần đầu. Có điều lần trước là anh không có sự chuẩn bị trước, còn lần này…
Cố Tư Vũ như một học sinh nỗ lực, chỉ mới hôn lần thứ hai đã như trở thành một người khác, anh ra sức tấn công khiến cô không thể nào né tránh. Nụ hôn mãnh liệt như muốn rút đi toàn bộ phần linh hồn còn xót lại của cả
hai người. Cho tới khi Cẩn Mai muốn phản kháng, cô cắn răng nhưng lần này chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, Cố Tư Vũ đã không còn để cô cắn trúng như lần trước.Dường như để trừng phạt, đầu lưỡi anh càng thêm tà ác lướt qua hàm răng thích cắn người kia.
Cẩn Mai cảm thấy mình sắp chết rồi, đây là trung tâm thương lại mà hiện tại cũng đã có những ánh mắt tò mò nhìn qua rồi, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống. Không còn cách nào khác, tay cô đặt lên eo anh, véo
mạnh. Nhưng căn bản là không xi nhê gì tới Cố Tư Vũ, anh hừ một tiếng như thể đang xem thường chút sức lực yếu ớt của cô.
Cho tới khi Cẩn Mai nghĩ mình sẽ phải đi cấp cứu vì ngạt thở. Cố Tư Vũ mới buông cô ra, cô vội vàng chạy ra xa vài bước nhìn anh, đầu tiên là ra sức cung cấp dưỡng khí sau đó là dùng ngữ khí lên án. “Cố Tư Vũ anh là đồ
lưu manh.”
“Tôi có nói bản thân chính trực bao giờ chưa?” Biểu cảm của Cố Tư Vũ rất thản nhiên, lại còn tán đồng câu mắng của cô.
Cẩn Mai tức muốn bốc khói. Lúc này ở phía xa xa Hama bước ra từ phòng thử đồ, con bé làm sao biết được hai người đã vừa xảy ra chuyện ái muội thế nào, chỉ vui vẻ với bộ váy lung linh trên người. “Chị Mai Mai, bộ váy này
đẹp quá.”
Cẩn Mai tạm gác Cố Tư Vũ qua một bên, thay đổi sắc mặt vui vẻ đi tới. “Hama nhà chúng ta xinh phải biết nhỉ?”
Hama có làn da ngâm ngâm do phải đứng ngoài trời nắng nhiều, ngũ quan khá xinh đẹp, đôi mắt to tròn ngây thơ khiến người gặp người thích.
Hama vui vẻ vô cùng, tới lúc thanh toán Cố Tư Vũ cũng đưa thẻ của mình cho nhân viên quẹt, đồng thời sát lại gần cô hỏi nhỏ. “Em không mua à?”
Cẩn Mai vẫn còn bất mãn với anh, lạnh nhạt trả lời. “Cảm ơn, nhưng y phục tôi mặc đều là nhà thiết kế Ceci đặc biệt đo và may riêng.”
“Ồ.” Cố Tư Vũ cũng làm như biết rõ mà gật đầu, đối với sự cáu kỉnh này của cô chỉ khiến anh cảm thấy thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.