Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 43: - Người đàn ông tinh tế quá mức cần thiết
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Lúc Cẩn Mai rời khỏi phòng tắm, cô đi đôi chân trần trên nền nhà được trải thảm êm ái. Cố Tư Vũ đang xem gì đó trên màn hình máy tính, vốn dĩ chỉ vô tình ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại thành ra không thể rời mắt được. .
Thứ cô đang mặc trên người...là áo sơ mi của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn chênh lệch với thân hình của Cẩn Mai, khiến cô trở nên nhỏ bé vô tình lại lọt thỏm trong chiếc áo rộng rãi và chứa hơi ấm của anh. Phần vạt áo dài gần tới gối để lộ đôi chân thon thả không chút khuyết điểm, tay áo khá dài khiến cho Cẩn Mai vừa đi vừa tìm cách xắn nó lên để đỡ vướng víu. Cô không gội đầu nhưng phần đuôi tóc vẫn dính nước ươn ướt rũ xuống đôi bờ vai gầy, Cẩn Mai hiện tại giống như một nàng tiên mắc đọa vừa ngây thơ vừa phong tình vô cùng mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lôi thôi thế này nhưng lại thích thú không thể di chuyển được tầm nhìn đi chỗ khác. Chiếc áo sơ mi kia khiến anh cảm thấy khắp người cô đều là hơi thở của anh, mùi hương của anh. Cố Tư Vũ phải thừa nhận người có tính chiếm hữu cao như anh cực kì thích điều này.
Cẩn Mai vén được phần tay áo lên, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn qua phía bên kia thì đụng trúng ánh mắt của anh. Cố Tư Vũ nhìn cô một cách say đắm tới mức sự nhiệt tình trong mắt không chút che dấu nào khiến cô giật mình, có chút ngại ngùng gãi đầu. “Tôi không có y phục để thay, mượn tạm đồ của anh.”
Cố Tư Vũ hít sâu một hơi, hai tay cũng nắm chặt, cô nén cảm giác muốn tiến tới hôn cô vào lồng ngực. Với bộ dạng không chút phòng bị này của cô, nếu anh thực sự xuống tay chỉ sợ bản thân sẽ trở thành dạng người mà chính mình cũng khinh bỉ.
“Phòng ngủ ở bên kia.” Anh chỉ tay, sau đó sải bước lớn đi vào phòng tắm.
Cẩn Mai ngơ ngác nhìn theo, Cố Tư Vũ không thích người khác đụng vào đồ của mình, khi nãy mặt anh lại đỏ thành ra như thế có khi nào tức quá nên mới đỏ cả mặt không? Lại còn tỏ thái độ không muốn nhìn cô, Cẩn Mai rầu rĩ, bản thân đúng là người thất bại, vừa xác định yêu đương đã khiến bạn trai tức tới đỏ mặt.
Cô mang theo tâm trạng u sầu đi về phía phòng ngủ, cửa phòng vừa mở ra liền choáng ngợp với chiếc giường lớn bên trong. Ga giường màu trắng vô cùng sạch sẽ thậm chí được trải ngay ngắn không có một vết nhăn nào, ở phía bên phải là cửa sổ sát đất có một tắm rèm lớn và dày được kéo lại. Bên trong phòng khá đơn giản, một bộ ghế sô pha màu vàng nhạt được đặt ở bên phải giường, tất cả mọi thứ đều vô cùng trật tự.
Cẩn Mai đi tới, ngồi lên một bên giường.
Hôm nay cô sẽ ngủ cùng Cố Tư Vũ trên chiếc giường này?
Vừa nghĩ tới tâm trạng liền trở nên phức tạp, đúng là có chút không tự nhiên nhưng cũng không hẳn là bài xích.
Ngáp một cái ngã xuống giường, tìm một tư thế thoải mái sau đó yên tĩnh.
Lúc Cố Tư Vũ rời khỏi nhà tắm, trên người mắc chiếc áo choàng trắng dài, dở khóc dở cười nhìn cái bóng nhỏ xinh trên giường đã vô tư ngủ say trong khi anh còn đang vất vả dội nước lạnh để làm yên bản thân. Anh bước tới bên cạnh giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, lúc cúi xuống lại tinh ý phát hiện nha đầu này dùng sữa tắm của anh, trên người như có chung một mùi hương với anh vậy.
Ngọn lửa trong lòng vừa được dập tắt giờ này ý đồ bén lên lần nữa, Cố Tư Vũ vội đứng xa ra một chút, sắc mặt cũng có chút chán chường. Xem ra là anh đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của nha đầu vô tâm vô phế này rồi.
Khẽ thở dài, anh cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
“Cậu chủ, giờ này rồi sao còn gọi cho em vậy?” Giọng Trương Trình có vẻ như đang ngủ bị cuộc điện thoại này đánh thức.
“Từ bây giờ tới sáng mai tôi muốn dồn toàn bộ nhân lực và tài lực thu mua cho bằng được 2KK. Liên hệ với đoàn luật sư, tôi muốn trong vòng một đêm khiến Cố Nam Phong mất trắng tất cả.” Cố Tư Vũ nói rõ ràng từng chữ một.
“Cậu chủ, không phải anh nói sẽ không thực hiện kế hoạch sao?” Trương Trình tỉnh ngủ hẳn.
Cố Tư Vũ lười trả lời liền ngắt điện thoại.
Anh vốn dĩ đã định không tính tới nợ nần và ân oán giữa anh và nhà họ Trịnh. Nhưng là bọn họ không biết sống chết cứ muốn dây vào anh. Chiếc xe khi nãy suýt chút nữa đã tông vào Cẩn Mai có biển số ngũ quý vô cùng quen thuộc của nhà họ Trịnh. Xem ra Trịnh Ân đã biết được sự tồn tại của Cẩn Mai bên cạnh anh, bà ta muốn nhắm vào thứ quan trọng nhất của anh, vậy anh cũng không khách khí đối đãi với con trai cưng của bà ta tốt một chút.
Cố Nam Phong là kẻ tự cao tự đại tới mức không xem bất kì ai ra gì, hắn luôn muốn chứng minh bản thân tài giỏi nên mới tự tay thành lập 2KK. Một khi 2KK biến mất khỏi giới kinh doanh chắc chắn sẽ khiến Cố Nam Phong từ trên giường bệnh cũng phải bật dậy phẫn nộ. 2KK trước giờ nhiều lần gây bất lợi cho Joyce, Cố Tư Vũ bề ngoài thì nhắm mắt cho qua nhưng thực chất đã âm thầm cài người của mình vào bộ máy điều hành của 2KK, chỉ cần thời cơ chín muồi, những nội gián này như gốc rễ của 2KK, chỉ cần có họ phối hợp, việc thu mua hay sáp nhập vô cùng dễ dàng.
Cố Tư Vũ lần nữa quay lại phòng ngủ, lần này Cẩn Mai đã nằm ra giữa giường, có lẽ cô vừa mới trở người nên tắm chăn dày bị lệch qua một bên. Anh ngồi lên vị trí còn trống kế bên cô, dùng tay gạt đi mấy cọng tóc trước trán cô, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần bị ôn nhu chiếm đóng.
“Mai Mai, em bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này, tôi phải làm sao đây?” Giọng nói anh thì thào như thể sợ làm cô tỉnh dậy.
Cẩn Mai dường như đang nằm mơ thấy một chuyện vui vẻ, cái miệng nhỏ hơi cong cong lên, cô hơi dịch người sát vào anh, vòng cánh tay nhỏ qua ôm lấy anh.
Cố Tư Vũ đứng hình vài giây, cơ thể mềm mại của cô đã dán chặt vào ngực anh, sau khi xác định cô không hề tỉnh giấc mới thả lỏng thở phào.
Nha đầu này sống lạc quan tới mức lúc đi ngủ cũng vui vẻ như vậy sao? Cô càng như vậy anh lại muốn bảo vệ cô, nếu như một ngày sự tích cực trong cô biến mất vậy sẽ biến anh thành tội đồ nặng nhất.
Không một ai được làm em khóc, kể cả anh cũng không được.
...…
...
Sáng hôm sau lúc cô tỉnh ngủ thì rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ánh sáng bên ngoài không thể lọt được vào trong khiến cho căn phòng có chút tối tăm lạnh lẽo. Cẩn Mai nhìn sang bên cạnh, hơi ấm trên giường vẫn còn nhưng người đã không thấy đâu.
Tối hôm qua cũng may là cô ngủ quên mất, nếu không thì đúng là xấu hổ gần chết.
Hôm qua… cô cùng anh đã ngủ ở đây sao?
Cẩn Mai vỗ vào mặt mình để bản thân trấn tĩnh hơn, cô định bước xuống giường thì phát hiện ra dưới đất hiện tại đã có một đôi giày đi trong nhà. Cô nhớ tới lời Cố Tư Vũ nói hôm qua, anh không thích người khác tự tiện ra vào căn nhà này nên trên tủ giày cũng không có dép đi trong nhà dành cho khách.
Vậy nên đây là anh chuẩn bị cho cô sao? Cẩn Mai mỉm cười xỏ dép vào chân, đi tới kéo rèm cửa sổ ra. Tấm rèm dày cộm nên có chút khó kéo, sở dĩ nó dày như vậy là vì Cố Tư Vũ không thích có ánh sáng bên ngoài lọt vào khi anh ngủ. Cẩn Mai nhớ ra anh rất bài xích ánh sáng mặt trời, ngay cả rèm ở văn phòng làm việc ở Joyce cũng ít khi được kéo ra.
Lúc kéo xong tắm rèm ra, Cẩn Mai đã thở hồng hộc. Cô quay lại thì giật mình phát hiện Cố Tư Vũ đã đứng ở cửa nhìn cô chăm chăm từ lúc nào.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần dài màu đen. Phong cách ăn mặc vẫn cố định như mọi ngày, nhưng hiện tại tóc anh có chút rối loạn, có vẻ như cũng vừa rời khỏi giường ngủ nên chưa kịp chỉnh chu cho xong thì cô đã thức dậy. Bình thường Cố Tư Vũ là người khá xem trọng vẻ bề ngoài của bản thân, hiện tại bộ dáng này của anh so với thường ngày lại càng khiến cô phải mở to mắt mà nhìn hơn.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Lúc chưa biến hình còn mê hoặc lòng người hơn lúc chỉnh chu.
Cố Tư Vũ ngược lại khoanh hai tay trước ngực đứng tựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt có chút lười biến như cười như không.
Cẩn Mai cười hì hì vẫy vẫy tay như một chú mèo chiêu tài nhìn anh. “Chào buổi sáng chủ tịch.”
Anh không đáp lời, bàn tay to hơi đưa ra ngoắc ngoắc.
Động tác thật sự có sức sát thương tâm hồn thiếu nữ cực lớn.
Cẩn Mai lon ton chạy tới, “Chủ tịch, xem ra tinh thần anh rất tốt nhỉ?”
“Nhờ có em bên cạnh.” Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
“Vậy… nhân lúc tâm trạng anh tốt, hay là suy xét tăng lương cho em đi.” Cẩn Mai cười hì hì, bộ dáng có chút ngốc nghếch.
“Con người em sống cũng cơ hội quá nhỉ?”
Tay anh lại di chuyển lên mặt, không nhịn được mà véo cô một cái. “Tăng lương chỉ là chuyện nhỏ, còn phải xem biểu hiện trong cuộc họp hôm nay của em.”
“Họp? Hôm nay có cuộc họp gì thế?”
“Thay đồ đi, cho em mười phút.” Anh không trả lời, đẩy cô vào phòng tắm.
“Mười phút? Em còn phải trang điểm…” Cẩn Mai kháng nghị.
“Không cần trang điểm, tự nhiên là được.” Cố Tư Vũ vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô, anh cảm thấy lúc cô trang điểm lên sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý của nhân viên nam, để mặt mộc ngược lại thuần khiết đáng yêu hơn.
“Không phải chứ chủ tịch đại nhân, anh có biết em là biểu tượng thời trang của cả nước không? Nếu bị phóng viên chụp được mặt mộc thì đúng là xấu hổ…” Cẩn Mai kháng nghị cực mạnh...
Nhưng...
“Không nói nhiều, mười phút, bắt đầu.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Cẩn Mai thở dài nhanh chóng bắt đầu việc vệ sinh. Cô phát hiện trên bàn nhỏ torng phòng tắm hiện tại đã có một bộ váy màu vàng nhạt, cầm lên xem, là Cố Tư Vũ chuẩn bị sao?
Hơn nữa… anh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô à?
Khóe miệng Cẩn Mai có chút co rút, người đàn ông này có lúc cũng không nên quá tinh tế như vậy chứ?
Thứ cô đang mặc trên người...là áo sơ mi của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn chênh lệch với thân hình của Cẩn Mai, khiến cô trở nên nhỏ bé vô tình lại lọt thỏm trong chiếc áo rộng rãi và chứa hơi ấm của anh. Phần vạt áo dài gần tới gối để lộ đôi chân thon thả không chút khuyết điểm, tay áo khá dài khiến cho Cẩn Mai vừa đi vừa tìm cách xắn nó lên để đỡ vướng víu. Cô không gội đầu nhưng phần đuôi tóc vẫn dính nước ươn ướt rũ xuống đôi bờ vai gầy, Cẩn Mai hiện tại giống như một nàng tiên mắc đọa vừa ngây thơ vừa phong tình vô cùng mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lôi thôi thế này nhưng lại thích thú không thể di chuyển được tầm nhìn đi chỗ khác. Chiếc áo sơ mi kia khiến anh cảm thấy khắp người cô đều là hơi thở của anh, mùi hương của anh. Cố Tư Vũ phải thừa nhận người có tính chiếm hữu cao như anh cực kì thích điều này.
Cẩn Mai vén được phần tay áo lên, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn qua phía bên kia thì đụng trúng ánh mắt của anh. Cố Tư Vũ nhìn cô một cách say đắm tới mức sự nhiệt tình trong mắt không chút che dấu nào khiến cô giật mình, có chút ngại ngùng gãi đầu. “Tôi không có y phục để thay, mượn tạm đồ của anh.”
Cố Tư Vũ hít sâu một hơi, hai tay cũng nắm chặt, cô nén cảm giác muốn tiến tới hôn cô vào lồng ngực. Với bộ dạng không chút phòng bị này của cô, nếu anh thực sự xuống tay chỉ sợ bản thân sẽ trở thành dạng người mà chính mình cũng khinh bỉ.
“Phòng ngủ ở bên kia.” Anh chỉ tay, sau đó sải bước lớn đi vào phòng tắm.
Cẩn Mai ngơ ngác nhìn theo, Cố Tư Vũ không thích người khác đụng vào đồ của mình, khi nãy mặt anh lại đỏ thành ra như thế có khi nào tức quá nên mới đỏ cả mặt không? Lại còn tỏ thái độ không muốn nhìn cô, Cẩn Mai rầu rĩ, bản thân đúng là người thất bại, vừa xác định yêu đương đã khiến bạn trai tức tới đỏ mặt.
Cô mang theo tâm trạng u sầu đi về phía phòng ngủ, cửa phòng vừa mở ra liền choáng ngợp với chiếc giường lớn bên trong. Ga giường màu trắng vô cùng sạch sẽ thậm chí được trải ngay ngắn không có một vết nhăn nào, ở phía bên phải là cửa sổ sát đất có một tắm rèm lớn và dày được kéo lại. Bên trong phòng khá đơn giản, một bộ ghế sô pha màu vàng nhạt được đặt ở bên phải giường, tất cả mọi thứ đều vô cùng trật tự.
Cẩn Mai đi tới, ngồi lên một bên giường.
Hôm nay cô sẽ ngủ cùng Cố Tư Vũ trên chiếc giường này?
Vừa nghĩ tới tâm trạng liền trở nên phức tạp, đúng là có chút không tự nhiên nhưng cũng không hẳn là bài xích.
Ngáp một cái ngã xuống giường, tìm một tư thế thoải mái sau đó yên tĩnh.
Lúc Cố Tư Vũ rời khỏi nhà tắm, trên người mắc chiếc áo choàng trắng dài, dở khóc dở cười nhìn cái bóng nhỏ xinh trên giường đã vô tư ngủ say trong khi anh còn đang vất vả dội nước lạnh để làm yên bản thân. Anh bước tới bên cạnh giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, lúc cúi xuống lại tinh ý phát hiện nha đầu này dùng sữa tắm của anh, trên người như có chung một mùi hương với anh vậy.
Ngọn lửa trong lòng vừa được dập tắt giờ này ý đồ bén lên lần nữa, Cố Tư Vũ vội đứng xa ra một chút, sắc mặt cũng có chút chán chường. Xem ra là anh đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của nha đầu vô tâm vô phế này rồi.
Khẽ thở dài, anh cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
“Cậu chủ, giờ này rồi sao còn gọi cho em vậy?” Giọng Trương Trình có vẻ như đang ngủ bị cuộc điện thoại này đánh thức.
“Từ bây giờ tới sáng mai tôi muốn dồn toàn bộ nhân lực và tài lực thu mua cho bằng được 2KK. Liên hệ với đoàn luật sư, tôi muốn trong vòng một đêm khiến Cố Nam Phong mất trắng tất cả.” Cố Tư Vũ nói rõ ràng từng chữ một.
“Cậu chủ, không phải anh nói sẽ không thực hiện kế hoạch sao?” Trương Trình tỉnh ngủ hẳn.
Cố Tư Vũ lười trả lời liền ngắt điện thoại.
Anh vốn dĩ đã định không tính tới nợ nần và ân oán giữa anh và nhà họ Trịnh. Nhưng là bọn họ không biết sống chết cứ muốn dây vào anh. Chiếc xe khi nãy suýt chút nữa đã tông vào Cẩn Mai có biển số ngũ quý vô cùng quen thuộc của nhà họ Trịnh. Xem ra Trịnh Ân đã biết được sự tồn tại của Cẩn Mai bên cạnh anh, bà ta muốn nhắm vào thứ quan trọng nhất của anh, vậy anh cũng không khách khí đối đãi với con trai cưng của bà ta tốt một chút.
Cố Nam Phong là kẻ tự cao tự đại tới mức không xem bất kì ai ra gì, hắn luôn muốn chứng minh bản thân tài giỏi nên mới tự tay thành lập 2KK. Một khi 2KK biến mất khỏi giới kinh doanh chắc chắn sẽ khiến Cố Nam Phong từ trên giường bệnh cũng phải bật dậy phẫn nộ. 2KK trước giờ nhiều lần gây bất lợi cho Joyce, Cố Tư Vũ bề ngoài thì nhắm mắt cho qua nhưng thực chất đã âm thầm cài người của mình vào bộ máy điều hành của 2KK, chỉ cần thời cơ chín muồi, những nội gián này như gốc rễ của 2KK, chỉ cần có họ phối hợp, việc thu mua hay sáp nhập vô cùng dễ dàng.
Cố Tư Vũ lần nữa quay lại phòng ngủ, lần này Cẩn Mai đã nằm ra giữa giường, có lẽ cô vừa mới trở người nên tắm chăn dày bị lệch qua một bên. Anh ngồi lên vị trí còn trống kế bên cô, dùng tay gạt đi mấy cọng tóc trước trán cô, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần bị ôn nhu chiếm đóng.
“Mai Mai, em bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này, tôi phải làm sao đây?” Giọng nói anh thì thào như thể sợ làm cô tỉnh dậy.
Cẩn Mai dường như đang nằm mơ thấy một chuyện vui vẻ, cái miệng nhỏ hơi cong cong lên, cô hơi dịch người sát vào anh, vòng cánh tay nhỏ qua ôm lấy anh.
Cố Tư Vũ đứng hình vài giây, cơ thể mềm mại của cô đã dán chặt vào ngực anh, sau khi xác định cô không hề tỉnh giấc mới thả lỏng thở phào.
Nha đầu này sống lạc quan tới mức lúc đi ngủ cũng vui vẻ như vậy sao? Cô càng như vậy anh lại muốn bảo vệ cô, nếu như một ngày sự tích cực trong cô biến mất vậy sẽ biến anh thành tội đồ nặng nhất.
Không một ai được làm em khóc, kể cả anh cũng không được.
...…
...
Sáng hôm sau lúc cô tỉnh ngủ thì rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ánh sáng bên ngoài không thể lọt được vào trong khiến cho căn phòng có chút tối tăm lạnh lẽo. Cẩn Mai nhìn sang bên cạnh, hơi ấm trên giường vẫn còn nhưng người đã không thấy đâu.
Tối hôm qua cũng may là cô ngủ quên mất, nếu không thì đúng là xấu hổ gần chết.
Hôm qua… cô cùng anh đã ngủ ở đây sao?
Cẩn Mai vỗ vào mặt mình để bản thân trấn tĩnh hơn, cô định bước xuống giường thì phát hiện ra dưới đất hiện tại đã có một đôi giày đi trong nhà. Cô nhớ tới lời Cố Tư Vũ nói hôm qua, anh không thích người khác tự tiện ra vào căn nhà này nên trên tủ giày cũng không có dép đi trong nhà dành cho khách.
Vậy nên đây là anh chuẩn bị cho cô sao? Cẩn Mai mỉm cười xỏ dép vào chân, đi tới kéo rèm cửa sổ ra. Tấm rèm dày cộm nên có chút khó kéo, sở dĩ nó dày như vậy là vì Cố Tư Vũ không thích có ánh sáng bên ngoài lọt vào khi anh ngủ. Cẩn Mai nhớ ra anh rất bài xích ánh sáng mặt trời, ngay cả rèm ở văn phòng làm việc ở Joyce cũng ít khi được kéo ra.
Lúc kéo xong tắm rèm ra, Cẩn Mai đã thở hồng hộc. Cô quay lại thì giật mình phát hiện Cố Tư Vũ đã đứng ở cửa nhìn cô chăm chăm từ lúc nào.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần dài màu đen. Phong cách ăn mặc vẫn cố định như mọi ngày, nhưng hiện tại tóc anh có chút rối loạn, có vẻ như cũng vừa rời khỏi giường ngủ nên chưa kịp chỉnh chu cho xong thì cô đã thức dậy. Bình thường Cố Tư Vũ là người khá xem trọng vẻ bề ngoài của bản thân, hiện tại bộ dáng này của anh so với thường ngày lại càng khiến cô phải mở to mắt mà nhìn hơn.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Lúc chưa biến hình còn mê hoặc lòng người hơn lúc chỉnh chu.
Cố Tư Vũ ngược lại khoanh hai tay trước ngực đứng tựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt có chút lười biến như cười như không.
Cẩn Mai cười hì hì vẫy vẫy tay như một chú mèo chiêu tài nhìn anh. “Chào buổi sáng chủ tịch.”
Anh không đáp lời, bàn tay to hơi đưa ra ngoắc ngoắc.
Động tác thật sự có sức sát thương tâm hồn thiếu nữ cực lớn.
Cẩn Mai lon ton chạy tới, “Chủ tịch, xem ra tinh thần anh rất tốt nhỉ?”
“Nhờ có em bên cạnh.” Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
“Vậy… nhân lúc tâm trạng anh tốt, hay là suy xét tăng lương cho em đi.” Cẩn Mai cười hì hì, bộ dáng có chút ngốc nghếch.
“Con người em sống cũng cơ hội quá nhỉ?”
Tay anh lại di chuyển lên mặt, không nhịn được mà véo cô một cái. “Tăng lương chỉ là chuyện nhỏ, còn phải xem biểu hiện trong cuộc họp hôm nay của em.”
“Họp? Hôm nay có cuộc họp gì thế?”
“Thay đồ đi, cho em mười phút.” Anh không trả lời, đẩy cô vào phòng tắm.
“Mười phút? Em còn phải trang điểm…” Cẩn Mai kháng nghị.
“Không cần trang điểm, tự nhiên là được.” Cố Tư Vũ vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô, anh cảm thấy lúc cô trang điểm lên sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý của nhân viên nam, để mặt mộc ngược lại thuần khiết đáng yêu hơn.
“Không phải chứ chủ tịch đại nhân, anh có biết em là biểu tượng thời trang của cả nước không? Nếu bị phóng viên chụp được mặt mộc thì đúng là xấu hổ…” Cẩn Mai kháng nghị cực mạnh...
Nhưng...
“Không nói nhiều, mười phút, bắt đầu.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Cẩn Mai thở dài nhanh chóng bắt đầu việc vệ sinh. Cô phát hiện trên bàn nhỏ torng phòng tắm hiện tại đã có một bộ váy màu vàng nhạt, cầm lên xem, là Cố Tư Vũ chuẩn bị sao?
Hơn nữa… anh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô à?
Khóe miệng Cẩn Mai có chút co rút, người đàn ông này có lúc cũng không nên quá tinh tế như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.