Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 46: - Tình cảm này, cô không nhận nổi.
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Lúc này bên ngoài có tiếng chuông cửa, thấy Cẩn Mai còn đang bận rộn trong bếp, Phùng Tử Sâm bèn đứng lên đi ra.
Cửa nhà mở, bên ngoài là Cố Tư Vũ.
Sắc mặt anh không hề tốt, ánh mắt đen chứa đầy hàn khí sâu thẫm như đang muốn đè nén điều gì đó, có điều sự đè nén đó dần biến mất khi nhìn thấy người mở cửa là Phùng Tử Sâm.
Vốn dĩ anh lo lắng cho an nguy của Cẩn Mai nên mới cho vệ sĩ túc trực dưới nhà cô, chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho cô anh có thể phái người kịp thời tới bảo vệ. Nhưng nào ngờ thứ anh nhận được từ thuộc hạ lại là tin nhắn với một bức ảnh, từ góc độ chụp có thể thấy Cẩn Mai và Phùng Tử Sâm giống như là ôm ấp nhau bước vào nhà.
Vào giây phút nhìn thấy bức ảnh đó, chiếc điện thoại trong tay bị anh không chút tiếc thương ném mạnh vào tường.
Cố Tư Vũ nhớ rõ rằng đã từng nói với cô, anh ghét nhất là sự phản bội. Vào giây phút này, thế giới khó khăn lắm mới có chút ánh sáng le lói của anh dần dần tối sầm lại ngay trước mặt.
Cẩn Mai nấu xong một ấm nước nóng, vừa tắt bếp thì nghe thấy tiếng nói hớt hãi của Phùng Tử Sâm bên ngoài.
“Cố Tư Vũ, Cẩn Mai cô ấy chỉ xem tôi là anh trai, lần này tôi tới là muốn từ biệt cô ấy, sao cậu chưa làm rõ trắng đen đã động thủ chứ?”
Cô nghe thấy những lời này liền bỏ lại việc trong bếp chạy nhanh ra ngoài, cảnh tượng cô nhìn thấy đó là Phùng Tử Sâm ngã dưới đất, trên mặt còn có một vết đỏ khá lớn.
Cố Tư Vũ lại đứng yên bất động, ánh mắt anh ghim chặt vào cô, tĩnh mịch như rừng thông vạn dặm.
Cẩn Mai đi tới đỡ Phùng Tử Sâm đứng lên, cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã nắm tay cô. “Tiểu Mai, anh không sao, chắc là do Cố tổng hiểu lầm anh tới quấy rầy em, nếu như không tiện thì anh về trước.”
Cô nhìn tới vết hẳn đỏ trên mặt Phùng Tử Sâm, sau đó ánh mắt lại di chuyển sang chỗ Cố Tư Vũ. “Cố Tư Vũ ngoại trừ động thủ đánh người anh không thể bình tĩnh nói chuyện sao?”
Nghe thấy lời này của cô, Cố Tư Vũ liền cảm thấy không thể tin nổi, ngữ khí anh vẫn bình ổn nhưng đôi mắt đen đã không còn sự sắc bén thường ngày. “Em tin lời anh ta?”
Cẩn Mai có chút không biết nên trả lời thế nào, vết thương của Phùng Tử Sâm xem ra cũng khá nặng, nhưng trong lòng cô cũng nảy sinh mâu thuẫn, cô biết mình không nên nghi ngờ Cố Tư Vũ. Anh lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, việc khống chế cảm xúc của mình anh làm vô cùng tốt, trừ trường hợp đối phương động thủ trước nếu không Cố Tư Vũ sẽ không khi nào tự dưng ra tay đánh người.
Vào lúc tâm trạng cô rối bời lại vô tình nhìn tới chiếc điện thoại rơi trên đất, màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, mà trên đó là tấm hình được chụp bên dưới tòa nhà cô đang ở. Cẩn Mai liếc sang Cố Tư Vũ sau đó bước tới hai bước cúi người nhặt điện thoại lên, cô xem qua bức hình kia, nhân vật được chụp không ai khác là cô và Phùng Tử Sâm.
Cẩn Mai giơ điện thoại lên, chất vấn anh. “Cố Tư Vũ, anh cho người theo dõi em?”
Đầu mày anh hơi nhíu lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Nhưng dù ánh mắt anh kiên định đến đâu cô cũng không thể nhìn ra, trong lòng sớm đã bị một loại cảm giác nực cười chi phối. Cuối cùng cô bật cười thành tiếng, giọng nói lại mang theo sự thất vọng, “Hóa ra…anh chưa từng tin tưởng em.”
Phùng Tử Sâm kéo tay cô, “Tiểu Mai, có chuyện gì vào nhà nói, em xem đứng ngoài cửa nói chuyện cũng không phải phương pháp.”
“Không cần nói nữa.” Cẩn Mai hít sâu một hơi, cô bước lên đứng trước mặt Cố Tư Vũ để điện thoại vào tay anh. “Cố Tư Vũ anh đi đi.”
Cuối cùng Cố Tư Vũ cũng lên tiếng. “Anh đi, cậu ta cũng không thể ở lại.”
“Đủ rồi đó Cố Tư Vũ! Tử Sâm là bạn em, anh không có quyền can thiệp vào chuyện này, chúng ta chỉ biết chuyện của chúng ta thôi có được không? Sự bá đạo của anh đang làm em mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.”
“Tôi từng nói tình cảm này dù có là tốt hay xấu em đều phải tiếp nhận.”
Cẩn Mai chết lặng vài giây, sau đó giọt nước mắt cuối cùng không chịu nghe theo sự khống chế của cô mà rơi xuống. “Tình cảm này của anh, tôi thật sự nhận không nổi.”
Cẩn Mai cảm thấy bản thân đang thật sự rối loạn, cô không muốn nói chuyện, cô cần yên tĩnh ngay lúc này. Cẩn Mai kéo lấy Phùng Tử Sâm sau đó bước lên đẩy cả hai người đàn ông to xác ra khỏi cửa, mà Cố Tư Vũ cũng không chống đối hành vi này của cô, giống như đã thậtc sự hết sức để giữ cô lại. Lúc cánh cửa nhà chuẩn bị đóng lại, cô nghe thấy anh nói một câu.
“Hóa ra em cũng đâu hề tin tưởng anh.”
Cửa đóng lại, trong nhà hiện tại là một mảng yên tĩnh.
Bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động gì, Cẩn Mai ngồi xuống nền đất, cô bắt đầu sắp xếp lại trật tự trong đầu mình.
Cố Tư Vũ và Phùng Tử Sâm mỗi người đi một thang máy, khi cả hai cánh cửa đều mở ra ở tầng trệt, hai người đàn ông bước ra. Phùng Tử Sâm nhanh chóng bị Cố Tư Vũ túm lấy cổ áo kéo đi xềnh xệch, cho tới khi ra khỏi tòa nhà, tới một chỗ vắng người Cố Tư Vũ không chút nương tay giáng xuống một đấm lên mặt Phùng Tử Sâm khiến anh ta ngã nhào xuống nền đường nhựa.
Cú đánh này của Cố Tư Vũ thành công khiến anh ta không còn sức đứng lên, ngồi dưới đất dùng tay lau máu nơi khóe miệng của mình.
“Có tiếng thì phải có miếng, thế nào? Cậu không tiếp tục diễn đi?” Giọng nói anh lạnh lẽo như băng, từ trên cao nhìn xuống Phùng Tử Sâm, sự uy nghiêm trong mắt không thể xem thường.
Phùng Tử Sâm cười khẩy, ngược lại vui vẻ khó tả. “Cậu đừng đánh giá cao bản thân mình như vậy? Trong lòng Cẩn Mai một người quen biết mười mấy năm vẫn quan trọng hơn người vừa gặp vài tháng là cậu. Tôi chỉ đưa ra cho cậu xem, chỉ một khảo nghiệm nhỏ nhoi như vậy hai người cũng không vượt qua được thì cần gì nghĩ tới chuyện tiến xa hơn?”
“Vậy là cậu chưa hiểu rõ về Cố Tư Vũ tôi rồi.” Anh bước lên một bước, đôi mắt lạnh lùng không hề chớp lấy một cái, khí thế tựa như con sói đầu đàn mạnh mẽ và nắm chủ tình thế. “Kẻ chống đối tôi thường sẽ không có kết cục tốt.”
“Vậy nên mới nói cậu và Cẩn Mai không phải là người cùng một thế giới, người như cậu ở bên cô ấy chỉ làm vấy bẩn sự thuần khiết ngây thơ của cô ấy thôi.” Phùng Tử Sâm loạng choạng đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng mang tính châm biếm. “Cố Tư Vũ đừng ngốc nữa, công chúa vĩnh viễn cũng không thể sánh đôi cùng sự đen tối.”
Lúc này một chiếc xe chạy tới, Phùng Tử Sâm bỏ mặc Cố Tư Vũ ở lại nhanh chóng ngồi lên xe rời đi.
Anh đứng bất động.
Chết tiệt, cái gì mà người của hai thế giới? Anh không quản, cũng không quan tâm nhiều như vậy. Thứ khiến anh thật sự bận lòng đó chính là những lời Cẩn Mai vừa nói.
Tình cảm này, cô không nhận nổi.
Còn anh thì đã trao đi rồi.
Dáng người cao lớn sừng sững ấy thế mà hiện tại trông có vẻ thảm hại cô độc đến đáng thương, anh ngẩng đầu nhìn lên căn nhà trên cao đã tắt đèn từ khi nào, nở một nụ cười tự giễu.
Cửa nhà mở, bên ngoài là Cố Tư Vũ.
Sắc mặt anh không hề tốt, ánh mắt đen chứa đầy hàn khí sâu thẫm như đang muốn đè nén điều gì đó, có điều sự đè nén đó dần biến mất khi nhìn thấy người mở cửa là Phùng Tử Sâm.
Vốn dĩ anh lo lắng cho an nguy của Cẩn Mai nên mới cho vệ sĩ túc trực dưới nhà cô, chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho cô anh có thể phái người kịp thời tới bảo vệ. Nhưng nào ngờ thứ anh nhận được từ thuộc hạ lại là tin nhắn với một bức ảnh, từ góc độ chụp có thể thấy Cẩn Mai và Phùng Tử Sâm giống như là ôm ấp nhau bước vào nhà.
Vào giây phút nhìn thấy bức ảnh đó, chiếc điện thoại trong tay bị anh không chút tiếc thương ném mạnh vào tường.
Cố Tư Vũ nhớ rõ rằng đã từng nói với cô, anh ghét nhất là sự phản bội. Vào giây phút này, thế giới khó khăn lắm mới có chút ánh sáng le lói của anh dần dần tối sầm lại ngay trước mặt.
Cẩn Mai nấu xong một ấm nước nóng, vừa tắt bếp thì nghe thấy tiếng nói hớt hãi của Phùng Tử Sâm bên ngoài.
“Cố Tư Vũ, Cẩn Mai cô ấy chỉ xem tôi là anh trai, lần này tôi tới là muốn từ biệt cô ấy, sao cậu chưa làm rõ trắng đen đã động thủ chứ?”
Cô nghe thấy những lời này liền bỏ lại việc trong bếp chạy nhanh ra ngoài, cảnh tượng cô nhìn thấy đó là Phùng Tử Sâm ngã dưới đất, trên mặt còn có một vết đỏ khá lớn.
Cố Tư Vũ lại đứng yên bất động, ánh mắt anh ghim chặt vào cô, tĩnh mịch như rừng thông vạn dặm.
Cẩn Mai đi tới đỡ Phùng Tử Sâm đứng lên, cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã nắm tay cô. “Tiểu Mai, anh không sao, chắc là do Cố tổng hiểu lầm anh tới quấy rầy em, nếu như không tiện thì anh về trước.”
Cô nhìn tới vết hẳn đỏ trên mặt Phùng Tử Sâm, sau đó ánh mắt lại di chuyển sang chỗ Cố Tư Vũ. “Cố Tư Vũ ngoại trừ động thủ đánh người anh không thể bình tĩnh nói chuyện sao?”
Nghe thấy lời này của cô, Cố Tư Vũ liền cảm thấy không thể tin nổi, ngữ khí anh vẫn bình ổn nhưng đôi mắt đen đã không còn sự sắc bén thường ngày. “Em tin lời anh ta?”
Cẩn Mai có chút không biết nên trả lời thế nào, vết thương của Phùng Tử Sâm xem ra cũng khá nặng, nhưng trong lòng cô cũng nảy sinh mâu thuẫn, cô biết mình không nên nghi ngờ Cố Tư Vũ. Anh lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, việc khống chế cảm xúc của mình anh làm vô cùng tốt, trừ trường hợp đối phương động thủ trước nếu không Cố Tư Vũ sẽ không khi nào tự dưng ra tay đánh người.
Vào lúc tâm trạng cô rối bời lại vô tình nhìn tới chiếc điện thoại rơi trên đất, màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, mà trên đó là tấm hình được chụp bên dưới tòa nhà cô đang ở. Cẩn Mai liếc sang Cố Tư Vũ sau đó bước tới hai bước cúi người nhặt điện thoại lên, cô xem qua bức hình kia, nhân vật được chụp không ai khác là cô và Phùng Tử Sâm.
Cẩn Mai giơ điện thoại lên, chất vấn anh. “Cố Tư Vũ, anh cho người theo dõi em?”
Đầu mày anh hơi nhíu lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Nhưng dù ánh mắt anh kiên định đến đâu cô cũng không thể nhìn ra, trong lòng sớm đã bị một loại cảm giác nực cười chi phối. Cuối cùng cô bật cười thành tiếng, giọng nói lại mang theo sự thất vọng, “Hóa ra…anh chưa từng tin tưởng em.”
Phùng Tử Sâm kéo tay cô, “Tiểu Mai, có chuyện gì vào nhà nói, em xem đứng ngoài cửa nói chuyện cũng không phải phương pháp.”
“Không cần nói nữa.” Cẩn Mai hít sâu một hơi, cô bước lên đứng trước mặt Cố Tư Vũ để điện thoại vào tay anh. “Cố Tư Vũ anh đi đi.”
Cuối cùng Cố Tư Vũ cũng lên tiếng. “Anh đi, cậu ta cũng không thể ở lại.”
“Đủ rồi đó Cố Tư Vũ! Tử Sâm là bạn em, anh không có quyền can thiệp vào chuyện này, chúng ta chỉ biết chuyện của chúng ta thôi có được không? Sự bá đạo của anh đang làm em mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.”
“Tôi từng nói tình cảm này dù có là tốt hay xấu em đều phải tiếp nhận.”
Cẩn Mai chết lặng vài giây, sau đó giọt nước mắt cuối cùng không chịu nghe theo sự khống chế của cô mà rơi xuống. “Tình cảm này của anh, tôi thật sự nhận không nổi.”
Cẩn Mai cảm thấy bản thân đang thật sự rối loạn, cô không muốn nói chuyện, cô cần yên tĩnh ngay lúc này. Cẩn Mai kéo lấy Phùng Tử Sâm sau đó bước lên đẩy cả hai người đàn ông to xác ra khỏi cửa, mà Cố Tư Vũ cũng không chống đối hành vi này của cô, giống như đã thậtc sự hết sức để giữ cô lại. Lúc cánh cửa nhà chuẩn bị đóng lại, cô nghe thấy anh nói một câu.
“Hóa ra em cũng đâu hề tin tưởng anh.”
Cửa đóng lại, trong nhà hiện tại là một mảng yên tĩnh.
Bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động gì, Cẩn Mai ngồi xuống nền đất, cô bắt đầu sắp xếp lại trật tự trong đầu mình.
Cố Tư Vũ và Phùng Tử Sâm mỗi người đi một thang máy, khi cả hai cánh cửa đều mở ra ở tầng trệt, hai người đàn ông bước ra. Phùng Tử Sâm nhanh chóng bị Cố Tư Vũ túm lấy cổ áo kéo đi xềnh xệch, cho tới khi ra khỏi tòa nhà, tới một chỗ vắng người Cố Tư Vũ không chút nương tay giáng xuống một đấm lên mặt Phùng Tử Sâm khiến anh ta ngã nhào xuống nền đường nhựa.
Cú đánh này của Cố Tư Vũ thành công khiến anh ta không còn sức đứng lên, ngồi dưới đất dùng tay lau máu nơi khóe miệng của mình.
“Có tiếng thì phải có miếng, thế nào? Cậu không tiếp tục diễn đi?” Giọng nói anh lạnh lẽo như băng, từ trên cao nhìn xuống Phùng Tử Sâm, sự uy nghiêm trong mắt không thể xem thường.
Phùng Tử Sâm cười khẩy, ngược lại vui vẻ khó tả. “Cậu đừng đánh giá cao bản thân mình như vậy? Trong lòng Cẩn Mai một người quen biết mười mấy năm vẫn quan trọng hơn người vừa gặp vài tháng là cậu. Tôi chỉ đưa ra cho cậu xem, chỉ một khảo nghiệm nhỏ nhoi như vậy hai người cũng không vượt qua được thì cần gì nghĩ tới chuyện tiến xa hơn?”
“Vậy là cậu chưa hiểu rõ về Cố Tư Vũ tôi rồi.” Anh bước lên một bước, đôi mắt lạnh lùng không hề chớp lấy một cái, khí thế tựa như con sói đầu đàn mạnh mẽ và nắm chủ tình thế. “Kẻ chống đối tôi thường sẽ không có kết cục tốt.”
“Vậy nên mới nói cậu và Cẩn Mai không phải là người cùng một thế giới, người như cậu ở bên cô ấy chỉ làm vấy bẩn sự thuần khiết ngây thơ của cô ấy thôi.” Phùng Tử Sâm loạng choạng đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng mang tính châm biếm. “Cố Tư Vũ đừng ngốc nữa, công chúa vĩnh viễn cũng không thể sánh đôi cùng sự đen tối.”
Lúc này một chiếc xe chạy tới, Phùng Tử Sâm bỏ mặc Cố Tư Vũ ở lại nhanh chóng ngồi lên xe rời đi.
Anh đứng bất động.
Chết tiệt, cái gì mà người của hai thế giới? Anh không quản, cũng không quan tâm nhiều như vậy. Thứ khiến anh thật sự bận lòng đó chính là những lời Cẩn Mai vừa nói.
Tình cảm này, cô không nhận nổi.
Còn anh thì đã trao đi rồi.
Dáng người cao lớn sừng sững ấy thế mà hiện tại trông có vẻ thảm hại cô độc đến đáng thương, anh ngẩng đầu nhìn lên căn nhà trên cao đã tắt đèn từ khi nào, nở một nụ cười tự giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.