Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh
Chương 22: - Tình trong như đã mặt ngoài còn e (1)
Tracy Trân Trân
04/01/2021
Cẩn Mai không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, tới lúc thần trí bắt đầu hoạt động thì cô vẫn không muốn mở mắt ra. Cô đang nằm ở một chỗ êm ái, xung quanh rất yên tĩnh, có mùi trầm hương nhè nhẹ rất dễ chịu. Mí mắt nặng trĩu nâng lên, khung cảnh dần dần trở nên rõ ràng.
Căn phòng này… Cẩn Mai nhìn xung quanh một vòng mới biết cô vẫn đang ở trong căn phòng mà Cố Nam Phong giam giữ cô.
Chuyện này là sao? Cẩn Mai bước xuống giường, cổ chân truyền tới một cơn đau khiến cô chắc chắn chuyện mình chạy trốn và gặp Cố Tư Vũ không phải là mơ. Anh ở đâu? Tại sao cô vẫn còn ở trên hòn đảo này?
Cẩn Mai chân thấp chân cao đi tới muốn mở cửa ra ngoài nhưng lúc này bên ngoài đã có người mở cửa đi vào.
Là An Đồng.
Cô ấy cũng tới đây rồi.
An Đồng bước lên đỡ Cẩn Mai. “Chân của cô không tiện, bác sĩ nói cần phải hạn chế di chuyển.”
“Cố Tư Vũ đâu?” Cô mặc kệ lời bác sĩ gì gì đó, chỉ muốn biết tình hình hiện tại như thế nào.
“Chủ tịch đang bận giải quyết một số việc, căn dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt.” An Đồng dìu Cẩn Mai vào phòng, để cô ngồi lại ghế sô pha. Cô ấy vẫn còn nhớ lời Cố Tư Vũ đã dặn dò, tuyệt đối không được để Cẩn Mai đi tìm ngài.
“Anh ấy…không sao chứ?” Cô nhớ tới vết thương trên vai anh hôm qua, nhìn qua có vẻ rất sâu.
“Ngài ấy chỉ bị thương ngoài da, cô không cần lo lắng.” An Đồng mỉm cười ngồi xuống.
Cô biết An Đồng sẽ không lừa dối mình việc này, gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn. Chợt nhớ tới An Đồng là thư ký nữ đầu tiên có thể làm việc bên cạnh Cố Tư Vũ, bên ngoài cũng có không ít lời đồn về mối quan hệ giữa anh và cô ấy. Lần đó trước mặt trưởng phòng nhân sự anh còn đứng ra bảo vệ cô ấy, anh nói người của anh không đến phiên kẻ khác định tội.
Cẩn Mai nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, trong lòng bất giác trở nên khó chịu một cách kì lạ.
“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?” An Đồng thắc mắc.
Cẩn Mai lắc đầu. “Lúc tôi còn ở phòng thiết kế, có rất nhiều nhân viên ngưỡng mộ cô có thể làm việc bên cạnh chủ tịch, hơn nữa còn trở thành trợ thủ của anh ấy. Ban đầu tôi cho rằng người tài giỏi như cô thì sẽ rất khó gần, nhưng thông qua vài lần tiếp xúc tôi lại bắt đầu thay đổi suy nghĩ, cô là một cô gái tốt.”
An Đồng dường như bị ngạc nhiên khi Cẩn Mai nói những lời này, ngay sau đó cô ấy ôn hỏa mỉm cười. “Thật ra ban đầu tôi cũng thấy cô rất khó gần, còn nhớ lúc cô tới phỏng vấn, cách trả lời của cô thật sự khiến tôi có chút không thiện cảm lắm. Hơn nữa cô còn là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, nhưng rất thông minh khéo léo, không chút cao ngạo nào, tôi rất phục cô. Chả trách chủ tịch lại chú ý tới cô như vậy.”
“Anh ấy chú ý tôi?” Cô hỏi.
An Đồng chớp mắt. “Tôi theo anh ấy bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy ngài ấy quan tâm một cô gái.”
Cẩn Mai quay đi chỗ khác, mặt cũng hơi ửng đỏ. “Chẳng phải còn có cô sao?”
Cô ấy không hiểu ý cô cho lắm, trầm ngâm vài chục giây mới bật cười. “Chuyện đó… cô nghe mấy lời đồn của mấy nhân viên kia rồi hả?”
Trong lòng Cẩn Mai lại có cảm giác chua chua khó tả. “Tôi chỉ nghe thoáng qua, cũng không để tâm lắm.”
“Thật sự không để tâm sao?”
“Ừ.”
“Vậy thì thôi vậy.” An Đồng thở dài quay đi.
Cẩn Mai nhíu mày, quay lại. “Nè…”
An Đồng nhịn cười nhìn cô.
“Thật ra…” Cô khá bối rối, cuối cùng chốt hạ. “Thật ra tôi cũng có chút để tâm…chính là nhiều chuyện thôi, đúng, chỉ là tò mò chuyện của cấp trên thôi…”
“Sở dĩ tôi có thể trở thành trợ thủ của chủ tịch là vì tôi hiểu nguyên tắc của ngài ấy. Tuyệt đối không được nói chuyện của ngài ấy cho người ngoài biết, nhưng mà xem ra…” An Đồng liếc mắt đánh giá. “Xem ra cô cũng không còn là người ngoài bao lâu nữa, nhỉ?”
Cẩn Mai có chút thở không thông, gương mặt đỏ ửng ôm gối, phớt lờ đi. “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
An Đồng ngày càng cảm thấy cô bé này cũng thú vị thật, rõ ràng là tình trong như đã mặt ngoài còn e thế mà cứ giả vờ ngu ngốc. “Chủ tịch và tôi chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi, sở dĩ tôi có thể theo ngài ấy là vì tôi biết vị trí mình ở đâu. Những thư ký trước đều vì muốn trèo cao mà câu dẫn ngài ấy nhưng đều thất bại sau đó còn bị sa thải, chắc do tôi không như vậy nên ngài ấy mới giữ tôi lại.”
“Cô ở gần một người đàn ông, đẹp trai, tài giỏi, lại nhiều tiền hơn nữa còn độc thân mà không hề có một chút suy nghĩ quá phận nào sao?” Cẩn Mai cảm thấy hơi khó tin, nếu thật là vậy thì có lẽ cô nên học hỏi bản lĩnh thấy sắc tâm lại không loạn từ An Đồng. Bản thân cô thật quá mất tiền đồ, chỉ cần Cố Tư Vũ bất ngờ áp sát thì đầu óc liền trống rỗng, con tim cũng mua may quay cuồng một cách kịch liệt.
An Đồng phì cười. “Sao có thể không có chứ? Nhưng chủ tịch ngài ấy rất khó gần, thậm chí là ngoài chuyện công việc ra cũng không cho bất kì ai có cơ hội quan tâm ngài ấy. Thử hỏi làm sao tôi có cơ hội? Nếu đã vậy thì cần gì phí công sức.”
Cẩn Mai gật đầu đồng cảm, đúng là Cố Tư Vũ là người cực kì không thân thiệt. Cô còn nhớ anh đã từng dọa sẽ móc mắt cô nếu cô vẫn tiếp tục dùng ánh mắt thương hại nhìn anh. Anh giống như một con sói đầu đàn, không cho phép bất kì ai tội nghiệp, bởi vì ngạo khí quá cao nên tình nguyện giam lỏng mình trong thế giới cô độc cho đến khi già cỗi.
Nhưng lúc ở trong rừng thông anh đã đề cập tới việc ở cô nhi viện lúc nhỏ với cô, vì sao chứ?
…
“Cậu chủ.” Một người đàn ông mặt áo blouse trắng đi tới, cung kính cúi đầu.
Cố Tư Vũ ngồi chềm chệ trên ghế sô pha, anh chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống. “Thế nào rồi?”
“Viên đạn đã được gấp ra, dù gân cốt tổn thương khá nghiêm trọng nhưng chúng tôi sẽ cố gắng không để ảnh hưởng tới việc đi lại. Những mảnh thủy tinh ghim vào da đầu cũng đã được xử lý ổn thỏa.” Bác sĩ báo cáo.
Sau khi nghe xong, Cố Tư Vũ hài lòng gật đầu, phát tay ra hiệu bác sĩ có thể rời đi.
“Cậu chủ, có phải cậu đã có phương án xử lý Cố Nam Phong rồi không?” Trương Trình hỏi.
“Phong tỏa toàn bộ hòn đảo này, kể từ bây giờ nơi này sẽ thuộc quyền quản lý của Joyce, không cho bất kì ai tự tiện rời khỏi. Giam giữ Cố Nam Phong trong chính tòa biệt thự của hắn, một ngày hai buổi đều phải cho ăn uống đều đặn, một tuần chỉ cho ngủ một lần.” Cố Tư Vũ nhếch môi. “Bảo chúng chú ý, đừng để người chết.”
Trương Trình nghe xong thì cũng cũng quá bất ngờ, dù gì cậu cũng đã đoán trước được sự tàn nhẫn của cậu chủ. “Nhưng mà…bên phía nhà họ Cố và Cố phu nhân chúng ta nên ăn nói thế nào đây?”
“Tại sao cần phải ăn nói? Từ lâu tôi đã không cần nhìn sắc mặt họ mà sống nữa rồi.”
“Dạ!”
An Đồng từ trên lầu bước xuống.
Cố Tư Vũ hỏi. “Cô ấy tỉnh rồi?”
An Đồng gật đầu. “Vừa tỉnh lại là muốn đi tìm ngài, vết thương ở chân còn chưa xử lý xong đã quan tâm tới vết thương trên vai ngài rồi.”
Trương Trình lúc này cũng nói phụ họa vào. “Cậu chủ, xem ra cậu đã chiếm được sự quan tâm của giai nhân rồi.”
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt vài cái, gương mặt thoáng qua một sự vui vẻ hiếm thấy, anh nhíu mày. “Nhiều chuyện!”
Sau đó liền đi một mạch lên tầng trên.
An Đồng và Trương Trình nhìn nhau sau đó cười cười, xem ra đại ác ma gặp trúng vận đào hoa rồi.
…
Cẩn Mai nhìn cổ chân của mình rầu rĩ, theo lời An Đồng nói thì cô phải hạn chế đi lại, như vậy thì bất tiện biết chừng nào. Không chừng để Phùng Tử Sâm biết anh ấy lại đi nói với ông ngoại cô, như vậy thì chắc ăn cô sẽ bị bắt về thành Bách Nhật.
Cô thở dài, không hiểu vì sao giờ lại không muốn về nhà nữa.
Nhảy từ độ cao như thế xuống đất cũng may là chỉ bị trập gân nhẹ, lúc đó cô còn tưởng mình sẽ trở thành phế nhân luôn rồi.
Cổ họng khô khốc, cô cố gắng đứng lên nhảy lò cò tới chỗ máy pha nước. Đúng là khổ mà giờ có chân lại không đi được. Tất cả đều do tên Cố Nam Phong đó hại, thù này cô sẽ ghi nhớ thật sâu.
Cẩn Mai đứng quay lưng lại nên không phát hiện cửa phòng đã mở ra, Cố Tư Vũ đi vào, ánh mắt khóa chặt cơ thể nhỏ nhắn đang cố đứng bằng một chân phía xa.
Anh bước tới, đứng ngay sau lưng cô, không lên tiếng.
Cẩn Mai rót ra một ly nước ấm uống cạn, lúc này cô cảm giác sau lưng có người, bỗng chốc trở nên bất an quay lại giơ cái ly thủy tinh trong tay lên hướng đầu người đó mà đập mạnh nhưng ngay sau đó tay cô đã bị giữ chặt.
“Xem ra em có sở thích dùng đồ thủy tinh đập vào đầu người khác nhỉ?” Cố Tư Vũ nắm lấy cổ tay cô, đầu mày khẽ nhíu.
Cẩn Mai mở mắt, thả lỏng tâm trạng. “Chủ, chủ tịch…anh làm tôi giật cả mình, tôi cứ tưởng là Cố Nam Phong.”
Cô định rút tay về nhưng Cố Tư Vũ đã nắm rất chặt cổ tay nhỏ của cô, anh không chút do dự lấy đi cái ly thủy tinh trên tay cô để lên bàn sau đó cúi người dễ dàng nhấc cô lên đi tới ghế sô pha.
Cẩn Mai cắn răng, không dám nói chuyện.
Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bản thân thì ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay to nắm lấy cổ chân đang sưng đỏ của cô.
“Đau đau, chủ tịch…nhẹ tay một chút.” Cẩn Mai xanh mặt, lực tay của Cố Tư Vũ trước giờ luôn rất tốt, rất mạnh.
Mí mắt của anh khẽ động, bàn tay cũng giảm nhẹ lực hơn. Nhìn vết sưng đỏ trên chân, trong lòng liền sinh ra sự bực bội cực độ, cũng bất giác lạnh giọng. “Tại sao còn đỏ như thế này? Đám vô dụng đó chữa trị kiểu gì vậy?”
Cẩn Mai biết đám vô dụng mà anh nói là bác sĩ, cô giải thích. “Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Anh buông tay, đứng lên ngồi xuống bên cạnh. “Thật ra trong phòng ăn có gắn camera, tôi đã xem qua rồi.”
Cẩn Mai không hiểu anh đang nói gì, camera nào cơ? Anh muốn nói trong căn phòng nơi cô đánh ngất Cố Nam Phong có gắng camera à?
“Tại sao em lại lựa chọn làm như vậy?” Anh nhìn cô.
Cẩn Mai chớp mắt. “Làm…làm gì cơ?”
“Tại sao em thà rằng để bản thân gặp nguy hiểm cũng không giao bản quyền Dreame ra?” Anh lần nữa nhần mạnh câu hỏi.
Cẩn Mai hơi mím môi, chậm rãi trả lời. “Vì tôi đã hứa với anh sẽ hết sức vì Joyce điều đó đồng nghĩa với việc phải bảo vệ Dreame thật tốt.”
“Nhưng Cố Nam Phong suýt chút đã làm hại em.” Ánh mắt Cố Tư Vũ càng lạnh lùng hơn, trong đầu vẫn còn hình ảnh từ camera mà anh xem được, tên Cố Nam Phong đó cách Cẩn Mai gần tới mức khiến ăn muốn xé xác hắn ra ngay lập tức.
“Anh yên tâm, tôi phải đảm bảo bản thân mình an toàn mới hành động, không phải tôi không sao sao?” Cẩn Mai cười nhẹ, cô lại có một cảm giác hơi khó tin, Cố Tư Vũ đang quan tâm tới cô sao?
Anh liếc cô. “Cô suýt bị chó săn ăn thịt còn nói rằng đã đảm bảo an toàn cho bản thân?”
“Còn có anh mà, tôi biết anh sẽ tời kịp lúc.”
“Cô dựa vào đâu?”
Tròng mắt đen của cô linh đọng di chuyển, sau đó cười hì hì. “Linh cảm thôi.”
Anh hơi nghiêng đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười nhìn cô một lúc, ngữ khí có phần dịu dàng khó thấy. “Tại sao vào lúc đó người em chọn để gửi tín hiệu định vị là tôi mà không phải Phùng Tử Sâm?”
Lần này cô không trả lời, thật ra cũng không biết câu trả lời. Câu này khi cô tỉnh lại đã tự hỏi bản thân mình, tại sao chứ?
Từng có một câu nói như thế này, yêu một người là khi cả thế giới đột ngột tối sầm lại, bạn sẽ không chạy đi tìm đèn pin mà tìm người đó.
Cẩn Mai ngẩn người, yêu sao?
“Hử?” Cố Tư Vũ vẫn còn chờ câu trả lời của cô, trong lòng lại có phần nôn nóng.
Cô thu lại tâm tình lộn xộn của mình, bình tĩnh nhìn anh. “Vậy còn anh, tại sao lại vì tôi mà tới đây? Hơn nữa còn nhanh như vậy?”
Lần này tới lượt anh trầm mặc, ánh mắt thoáng qua sự suy tư. Hai người nhìn nhau, đều đang chờ đợi câu trả lời từ đối phương. Cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thận trọng mới có thể khiến hai người bọn họ quay lại với khung cảnh hiện tại.
Cố Tư Vũ lên tiếng. “Vào đi.”
Trương Trình mở cửa tiến vào. “Cậu chủ, tàu đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất kì lúc nào.”
Anh gật đầu, đứng dậy bế Cẩn Mai lên. Cô vẫn còn đang suy tư đột ngột bị nhấc lên kiểu này có chút giật mình, cảm giác như trời đất đảo lộn, hai tay cũng theo quán tính bám lấy một chỗ.
Mà chỗ đó là cổ anh.
Cẩn Mai đỏ mặt, cắn răng. Chỉ trách cô quá nhẹ, để người ta xem mình là hành lí muốn nhấc là nhấc. Cũng không thèm hỏi ý cô xem có đồng ý cho anh bế không? Bộ tưởng thiên kim tiểu thư nhà họ Phan ai muốn bế cũng được à?
Nhưng mà… cảm giác này cũng không tệ.
Trương Trình lảng ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn bậy.
Cố Tư Vũ sải bước chân lớn, nhanh chóng ôm cô rời khỏi ngôi biệt thự kia.
Căn phòng này… Cẩn Mai nhìn xung quanh một vòng mới biết cô vẫn đang ở trong căn phòng mà Cố Nam Phong giam giữ cô.
Chuyện này là sao? Cẩn Mai bước xuống giường, cổ chân truyền tới một cơn đau khiến cô chắc chắn chuyện mình chạy trốn và gặp Cố Tư Vũ không phải là mơ. Anh ở đâu? Tại sao cô vẫn còn ở trên hòn đảo này?
Cẩn Mai chân thấp chân cao đi tới muốn mở cửa ra ngoài nhưng lúc này bên ngoài đã có người mở cửa đi vào.
Là An Đồng.
Cô ấy cũng tới đây rồi.
An Đồng bước lên đỡ Cẩn Mai. “Chân của cô không tiện, bác sĩ nói cần phải hạn chế di chuyển.”
“Cố Tư Vũ đâu?” Cô mặc kệ lời bác sĩ gì gì đó, chỉ muốn biết tình hình hiện tại như thế nào.
“Chủ tịch đang bận giải quyết một số việc, căn dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt.” An Đồng dìu Cẩn Mai vào phòng, để cô ngồi lại ghế sô pha. Cô ấy vẫn còn nhớ lời Cố Tư Vũ đã dặn dò, tuyệt đối không được để Cẩn Mai đi tìm ngài.
“Anh ấy…không sao chứ?” Cô nhớ tới vết thương trên vai anh hôm qua, nhìn qua có vẻ rất sâu.
“Ngài ấy chỉ bị thương ngoài da, cô không cần lo lắng.” An Đồng mỉm cười ngồi xuống.
Cô biết An Đồng sẽ không lừa dối mình việc này, gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn. Chợt nhớ tới An Đồng là thư ký nữ đầu tiên có thể làm việc bên cạnh Cố Tư Vũ, bên ngoài cũng có không ít lời đồn về mối quan hệ giữa anh và cô ấy. Lần đó trước mặt trưởng phòng nhân sự anh còn đứng ra bảo vệ cô ấy, anh nói người của anh không đến phiên kẻ khác định tội.
Cẩn Mai nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, trong lòng bất giác trở nên khó chịu một cách kì lạ.
“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?” An Đồng thắc mắc.
Cẩn Mai lắc đầu. “Lúc tôi còn ở phòng thiết kế, có rất nhiều nhân viên ngưỡng mộ cô có thể làm việc bên cạnh chủ tịch, hơn nữa còn trở thành trợ thủ của anh ấy. Ban đầu tôi cho rằng người tài giỏi như cô thì sẽ rất khó gần, nhưng thông qua vài lần tiếp xúc tôi lại bắt đầu thay đổi suy nghĩ, cô là một cô gái tốt.”
An Đồng dường như bị ngạc nhiên khi Cẩn Mai nói những lời này, ngay sau đó cô ấy ôn hỏa mỉm cười. “Thật ra ban đầu tôi cũng thấy cô rất khó gần, còn nhớ lúc cô tới phỏng vấn, cách trả lời của cô thật sự khiến tôi có chút không thiện cảm lắm. Hơn nữa cô còn là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, nhưng rất thông minh khéo léo, không chút cao ngạo nào, tôi rất phục cô. Chả trách chủ tịch lại chú ý tới cô như vậy.”
“Anh ấy chú ý tôi?” Cô hỏi.
An Đồng chớp mắt. “Tôi theo anh ấy bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy ngài ấy quan tâm một cô gái.”
Cẩn Mai quay đi chỗ khác, mặt cũng hơi ửng đỏ. “Chẳng phải còn có cô sao?”
Cô ấy không hiểu ý cô cho lắm, trầm ngâm vài chục giây mới bật cười. “Chuyện đó… cô nghe mấy lời đồn của mấy nhân viên kia rồi hả?”
Trong lòng Cẩn Mai lại có cảm giác chua chua khó tả. “Tôi chỉ nghe thoáng qua, cũng không để tâm lắm.”
“Thật sự không để tâm sao?”
“Ừ.”
“Vậy thì thôi vậy.” An Đồng thở dài quay đi.
Cẩn Mai nhíu mày, quay lại. “Nè…”
An Đồng nhịn cười nhìn cô.
“Thật ra…” Cô khá bối rối, cuối cùng chốt hạ. “Thật ra tôi cũng có chút để tâm…chính là nhiều chuyện thôi, đúng, chỉ là tò mò chuyện của cấp trên thôi…”
“Sở dĩ tôi có thể trở thành trợ thủ của chủ tịch là vì tôi hiểu nguyên tắc của ngài ấy. Tuyệt đối không được nói chuyện của ngài ấy cho người ngoài biết, nhưng mà xem ra…” An Đồng liếc mắt đánh giá. “Xem ra cô cũng không còn là người ngoài bao lâu nữa, nhỉ?”
Cẩn Mai có chút thở không thông, gương mặt đỏ ửng ôm gối, phớt lờ đi. “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
An Đồng ngày càng cảm thấy cô bé này cũng thú vị thật, rõ ràng là tình trong như đã mặt ngoài còn e thế mà cứ giả vờ ngu ngốc. “Chủ tịch và tôi chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà thôi, sở dĩ tôi có thể theo ngài ấy là vì tôi biết vị trí mình ở đâu. Những thư ký trước đều vì muốn trèo cao mà câu dẫn ngài ấy nhưng đều thất bại sau đó còn bị sa thải, chắc do tôi không như vậy nên ngài ấy mới giữ tôi lại.”
“Cô ở gần một người đàn ông, đẹp trai, tài giỏi, lại nhiều tiền hơn nữa còn độc thân mà không hề có một chút suy nghĩ quá phận nào sao?” Cẩn Mai cảm thấy hơi khó tin, nếu thật là vậy thì có lẽ cô nên học hỏi bản lĩnh thấy sắc tâm lại không loạn từ An Đồng. Bản thân cô thật quá mất tiền đồ, chỉ cần Cố Tư Vũ bất ngờ áp sát thì đầu óc liền trống rỗng, con tim cũng mua may quay cuồng một cách kịch liệt.
An Đồng phì cười. “Sao có thể không có chứ? Nhưng chủ tịch ngài ấy rất khó gần, thậm chí là ngoài chuyện công việc ra cũng không cho bất kì ai có cơ hội quan tâm ngài ấy. Thử hỏi làm sao tôi có cơ hội? Nếu đã vậy thì cần gì phí công sức.”
Cẩn Mai gật đầu đồng cảm, đúng là Cố Tư Vũ là người cực kì không thân thiệt. Cô còn nhớ anh đã từng dọa sẽ móc mắt cô nếu cô vẫn tiếp tục dùng ánh mắt thương hại nhìn anh. Anh giống như một con sói đầu đàn, không cho phép bất kì ai tội nghiệp, bởi vì ngạo khí quá cao nên tình nguyện giam lỏng mình trong thế giới cô độc cho đến khi già cỗi.
Nhưng lúc ở trong rừng thông anh đã đề cập tới việc ở cô nhi viện lúc nhỏ với cô, vì sao chứ?
…
“Cậu chủ.” Một người đàn ông mặt áo blouse trắng đi tới, cung kính cúi đầu.
Cố Tư Vũ ngồi chềm chệ trên ghế sô pha, anh chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống. “Thế nào rồi?”
“Viên đạn đã được gấp ra, dù gân cốt tổn thương khá nghiêm trọng nhưng chúng tôi sẽ cố gắng không để ảnh hưởng tới việc đi lại. Những mảnh thủy tinh ghim vào da đầu cũng đã được xử lý ổn thỏa.” Bác sĩ báo cáo.
Sau khi nghe xong, Cố Tư Vũ hài lòng gật đầu, phát tay ra hiệu bác sĩ có thể rời đi.
“Cậu chủ, có phải cậu đã có phương án xử lý Cố Nam Phong rồi không?” Trương Trình hỏi.
“Phong tỏa toàn bộ hòn đảo này, kể từ bây giờ nơi này sẽ thuộc quyền quản lý của Joyce, không cho bất kì ai tự tiện rời khỏi. Giam giữ Cố Nam Phong trong chính tòa biệt thự của hắn, một ngày hai buổi đều phải cho ăn uống đều đặn, một tuần chỉ cho ngủ một lần.” Cố Tư Vũ nhếch môi. “Bảo chúng chú ý, đừng để người chết.”
Trương Trình nghe xong thì cũng cũng quá bất ngờ, dù gì cậu cũng đã đoán trước được sự tàn nhẫn của cậu chủ. “Nhưng mà…bên phía nhà họ Cố và Cố phu nhân chúng ta nên ăn nói thế nào đây?”
“Tại sao cần phải ăn nói? Từ lâu tôi đã không cần nhìn sắc mặt họ mà sống nữa rồi.”
“Dạ!”
An Đồng từ trên lầu bước xuống.
Cố Tư Vũ hỏi. “Cô ấy tỉnh rồi?”
An Đồng gật đầu. “Vừa tỉnh lại là muốn đi tìm ngài, vết thương ở chân còn chưa xử lý xong đã quan tâm tới vết thương trên vai ngài rồi.”
Trương Trình lúc này cũng nói phụ họa vào. “Cậu chủ, xem ra cậu đã chiếm được sự quan tâm của giai nhân rồi.”
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt vài cái, gương mặt thoáng qua một sự vui vẻ hiếm thấy, anh nhíu mày. “Nhiều chuyện!”
Sau đó liền đi một mạch lên tầng trên.
An Đồng và Trương Trình nhìn nhau sau đó cười cười, xem ra đại ác ma gặp trúng vận đào hoa rồi.
…
Cẩn Mai nhìn cổ chân của mình rầu rĩ, theo lời An Đồng nói thì cô phải hạn chế đi lại, như vậy thì bất tiện biết chừng nào. Không chừng để Phùng Tử Sâm biết anh ấy lại đi nói với ông ngoại cô, như vậy thì chắc ăn cô sẽ bị bắt về thành Bách Nhật.
Cô thở dài, không hiểu vì sao giờ lại không muốn về nhà nữa.
Nhảy từ độ cao như thế xuống đất cũng may là chỉ bị trập gân nhẹ, lúc đó cô còn tưởng mình sẽ trở thành phế nhân luôn rồi.
Cổ họng khô khốc, cô cố gắng đứng lên nhảy lò cò tới chỗ máy pha nước. Đúng là khổ mà giờ có chân lại không đi được. Tất cả đều do tên Cố Nam Phong đó hại, thù này cô sẽ ghi nhớ thật sâu.
Cẩn Mai đứng quay lưng lại nên không phát hiện cửa phòng đã mở ra, Cố Tư Vũ đi vào, ánh mắt khóa chặt cơ thể nhỏ nhắn đang cố đứng bằng một chân phía xa.
Anh bước tới, đứng ngay sau lưng cô, không lên tiếng.
Cẩn Mai rót ra một ly nước ấm uống cạn, lúc này cô cảm giác sau lưng có người, bỗng chốc trở nên bất an quay lại giơ cái ly thủy tinh trong tay lên hướng đầu người đó mà đập mạnh nhưng ngay sau đó tay cô đã bị giữ chặt.
“Xem ra em có sở thích dùng đồ thủy tinh đập vào đầu người khác nhỉ?” Cố Tư Vũ nắm lấy cổ tay cô, đầu mày khẽ nhíu.
Cẩn Mai mở mắt, thả lỏng tâm trạng. “Chủ, chủ tịch…anh làm tôi giật cả mình, tôi cứ tưởng là Cố Nam Phong.”
Cô định rút tay về nhưng Cố Tư Vũ đã nắm rất chặt cổ tay nhỏ của cô, anh không chút do dự lấy đi cái ly thủy tinh trên tay cô để lên bàn sau đó cúi người dễ dàng nhấc cô lên đi tới ghế sô pha.
Cẩn Mai cắn răng, không dám nói chuyện.
Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bản thân thì ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay to nắm lấy cổ chân đang sưng đỏ của cô.
“Đau đau, chủ tịch…nhẹ tay một chút.” Cẩn Mai xanh mặt, lực tay của Cố Tư Vũ trước giờ luôn rất tốt, rất mạnh.
Mí mắt của anh khẽ động, bàn tay cũng giảm nhẹ lực hơn. Nhìn vết sưng đỏ trên chân, trong lòng liền sinh ra sự bực bội cực độ, cũng bất giác lạnh giọng. “Tại sao còn đỏ như thế này? Đám vô dụng đó chữa trị kiểu gì vậy?”
Cẩn Mai biết đám vô dụng mà anh nói là bác sĩ, cô giải thích. “Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Anh buông tay, đứng lên ngồi xuống bên cạnh. “Thật ra trong phòng ăn có gắn camera, tôi đã xem qua rồi.”
Cẩn Mai không hiểu anh đang nói gì, camera nào cơ? Anh muốn nói trong căn phòng nơi cô đánh ngất Cố Nam Phong có gắng camera à?
“Tại sao em lại lựa chọn làm như vậy?” Anh nhìn cô.
Cẩn Mai chớp mắt. “Làm…làm gì cơ?”
“Tại sao em thà rằng để bản thân gặp nguy hiểm cũng không giao bản quyền Dreame ra?” Anh lần nữa nhần mạnh câu hỏi.
Cẩn Mai hơi mím môi, chậm rãi trả lời. “Vì tôi đã hứa với anh sẽ hết sức vì Joyce điều đó đồng nghĩa với việc phải bảo vệ Dreame thật tốt.”
“Nhưng Cố Nam Phong suýt chút đã làm hại em.” Ánh mắt Cố Tư Vũ càng lạnh lùng hơn, trong đầu vẫn còn hình ảnh từ camera mà anh xem được, tên Cố Nam Phong đó cách Cẩn Mai gần tới mức khiến ăn muốn xé xác hắn ra ngay lập tức.
“Anh yên tâm, tôi phải đảm bảo bản thân mình an toàn mới hành động, không phải tôi không sao sao?” Cẩn Mai cười nhẹ, cô lại có một cảm giác hơi khó tin, Cố Tư Vũ đang quan tâm tới cô sao?
Anh liếc cô. “Cô suýt bị chó săn ăn thịt còn nói rằng đã đảm bảo an toàn cho bản thân?”
“Còn có anh mà, tôi biết anh sẽ tời kịp lúc.”
“Cô dựa vào đâu?”
Tròng mắt đen của cô linh đọng di chuyển, sau đó cười hì hì. “Linh cảm thôi.”
Anh hơi nghiêng đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười nhìn cô một lúc, ngữ khí có phần dịu dàng khó thấy. “Tại sao vào lúc đó người em chọn để gửi tín hiệu định vị là tôi mà không phải Phùng Tử Sâm?”
Lần này cô không trả lời, thật ra cũng không biết câu trả lời. Câu này khi cô tỉnh lại đã tự hỏi bản thân mình, tại sao chứ?
Từng có một câu nói như thế này, yêu một người là khi cả thế giới đột ngột tối sầm lại, bạn sẽ không chạy đi tìm đèn pin mà tìm người đó.
Cẩn Mai ngẩn người, yêu sao?
“Hử?” Cố Tư Vũ vẫn còn chờ câu trả lời của cô, trong lòng lại có phần nôn nóng.
Cô thu lại tâm tình lộn xộn của mình, bình tĩnh nhìn anh. “Vậy còn anh, tại sao lại vì tôi mà tới đây? Hơn nữa còn nhanh như vậy?”
Lần này tới lượt anh trầm mặc, ánh mắt thoáng qua sự suy tư. Hai người nhìn nhau, đều đang chờ đợi câu trả lời từ đối phương. Cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thận trọng mới có thể khiến hai người bọn họ quay lại với khung cảnh hiện tại.
Cố Tư Vũ lên tiếng. “Vào đi.”
Trương Trình mở cửa tiến vào. “Cậu chủ, tàu đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất kì lúc nào.”
Anh gật đầu, đứng dậy bế Cẩn Mai lên. Cô vẫn còn đang suy tư đột ngột bị nhấc lên kiểu này có chút giật mình, cảm giác như trời đất đảo lộn, hai tay cũng theo quán tính bám lấy một chỗ.
Mà chỗ đó là cổ anh.
Cẩn Mai đỏ mặt, cắn răng. Chỉ trách cô quá nhẹ, để người ta xem mình là hành lí muốn nhấc là nhấc. Cũng không thèm hỏi ý cô xem có đồng ý cho anh bế không? Bộ tưởng thiên kim tiểu thư nhà họ Phan ai muốn bế cũng được à?
Nhưng mà… cảm giác này cũng không tệ.
Trương Trình lảng ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn bậy.
Cố Tư Vũ sải bước chân lớn, nhanh chóng ôm cô rời khỏi ngôi biệt thự kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.