Chương 13: Một đêm đầy kích tình sau hai mươi năm
trucxinh0505
19/10/2022
Hoàng cung Rô Mi.
Nơi tẩm cung của Đế hậu.
Hơn hai mươi năm qua, nơi đây thiếu vắng hình bóng nữ chủ nhân, không khí luôn âm u, ảm đạm. Nhưng hôm nay khác hẳn, cả Phượng Cung như được thổi luồng sinh khí mới, khắp ngõ ngách lấp lánh ánh đèn, Haxin nằm gọn trong vòng tay vua Naori, cả hai nhìn nhau tình nồng ý mật. Nàng vuốt mi tâm rồi vuốt ve những vết chân chim trên gương mặt cương nghị của ông, nàng đau lòng nức nở.
– Thiếp xin lỗi! Nếu về sớm hơn thì người không phải đau lòng, tự trách bản thân.
Điểm nụ hôn nơi trán nàng, ông nhẹ nhàng nói.
– Nàng trở về bên ta là tốt rồi! Ta những tưởng… sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Nàng nỉ non.
– Thiếp nhớ Hoàng thượng nhiều lắm!
Đưa tay lau nước mắt nàng, ông thủ thỉ.
– Ta cũng vậy, không lúc nào mà không nhớ đến nàng… Từ nay, ta sẽ không để nàng rời xa nữa.
Nàng gật đầu.
– Thiếp cũng vậy, sẽ không xa Hoàng thượng nữa.
– Nàng hứa rồi nhé!
Nàng gật đầu thệ ước, ông liền cuối xuống ngậm đôi môi thắm mọng, trao nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng. Nàng bỗng nhớ còn việc quan trọng chưa hỏi nên nũng nịu cùng ông.
– Thiếp quên mất, Hoàng thượng phái người đi đón Natania rồi chứ?
Ông gật đầu.
– Ta biết nàng và nhi tử để tâm chuyện này nên đã nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, từ chiều Thừa tướng sắp xếp một đội binh tinh nhuệ, một Ngự y trong cung hộ tống Naphanta đi đón nàng ấy rồi.
– Đa tạ Hoàng thượng, chúng ta nợ ân tình nàng ấy rất nhiều.
– Ta biết! Còn nàng… nàng khách sáo như vậy với ta… xem xem có đáng bị phạt không?
Nàng cười xòa hối lỗi.
– Ai! Hoàng thượng! Người bỏ qua cho thiếp đi mà.
Naori sủng nịnh véo mũi nàng.
– Được! Tạm tha cho nàng! Nàng nói xem, khi nào mới chịu trở về bên ta?
Nàng nhíu mày khó xử.
– Bây giờ thật không thích hợp, thiếp không muốn Hoàng thượng bị Quần thần dị nghị, hay đợi nhi tử đón Natania về rồi tính sau được không?
Vua Naori thở dài.
– Vậy cho nàng thêm một tháng nữa, sau một tháng ta sẽ tìm cách đón nàng danh chính ngôn thuận trở về bên ta.
Nàng cười ngọt ngào.
– Cám ơn Hoàng thượng, thế nữ nhi của chúng ta nay thế nào rồi?
– Nàng yên tâm, Giô Xi báo bọn chúng đều bình an, vua Xê Rê thật tâm đối tốt với con bé nên đừng lo lắng chi cả.
Nàng thở phào yên tâm, gút thắt bao năm trong lòng nay được bỏ xuống. Nàng ngồi dậy nói với ông.
– Đã trễ rồi… Thiếp, thiếp phải về phủ Thừa tướng…
Ông ôm chặt lấy nàng không cho đi, tựa như muốn khảm thân xác hòa cùng một với nàng.
– Nàng đừng đi, ta đã nhờ Thừa tướng sắp xếp ổn thỏa, ở lại bên ta ba ngày rồi hãy về Phủ Thừa tướng.
Nàng phân vân khó xử.
– Như vậy sẽ không hay…
Ông đưa ngón trỏ ra hiệu ‘Xuỵt!’
– Mọi việc đã có ta lo liệu, chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại… Ta không nỡ xa nàng…
Ông dùng đôi mắt ai oán, đáng thương với nàng khiến nàng khó lòng chống đỡ. Thực ra, nếu không gặp phải tình cảnh khó xử lúc này thì nàng muốn liền ở cạnh bên ông. Nàng cười.
– Hoàng thượng phải gọi Phụ thân thiếp là Nhạc phụ đó.
Ông gật đầu, cười vui vẻ.
– Được, theo ý nàng hết!
Rồi ông nói nhỏ vào tai nàng, giọng điệu xấu xa.
– Cả ngày mệt mỏi rồi, chúng ta đi tắm thôi.
Haxin đỏ mặt xấu hổ, dù trải qua ba đời nhưng da nàng khá mỏng. Nàng trách.
– Người thật không đứng đắn chút nào.
Ông mỉm cười.
– Chỉ có nàng mới khiến ta không thể không đứng đắn mà thôi.
Ông bế bổng nàng lên khiến nàng giật mình la oai oái.
– Ối!…
Bế nàng trong lòng đi hướng nhà tắm, nàng giãy dụa.
– Hoàng thượng… người cho thiếp xuống đi! Ưm…
Phản đối vô hiệu, nàng bị cuốn vào nụ hôn nóng bỏng không cách nào phản kháng, không bao lâu cơ thể nàng mềm nhũn trong men say tình. Đôi lưu thủy tràn ngập xuân ý, biết nàng động tình ông liền thoát y phục cả hai. Bước vào bể nước ấm được cung nhân chuẩn bị, tắm uyên ương đầy kích thích, ông hôn lên những nơi mẫn cảm khiến nàng run rẩy, mở giọng mũi.
– Hoàng thượng… Ư ư ư… thiếp… thiếp khó chịu quá!
Ông cười mê tình.
– Nàng chịu khó một chút… ta tiến vào nhé!
Nàng gật đầu, ôm cổ ông, chủ động đưa lưỡi tìm kiếm hương vị ngọt ngào. Ông gầm nhẹ, áp àng dưới thân mình, cả dục phòng tràn đầy sắc xuân, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rĩ đầy ám muội.
———————–
Tại Trường thành cung điện Salit xứ Hi Mê.
Vua Xê Rê, Hoàng hậu Sany và nhị Hoàng tử Ra Xin đưa tiễn Cửu Công chúa Naoxi cùng đoàn tùy tùng lên đường đi Biên cương xa xôi.
Trước đây, Hoàng hậu Sany dù không thân cận mấy với Naoxi nhưng tình cảm rất xa cách. Gần đây, có lẽ được vua Xê rê đánh động nên thái độ đối với nàng ấm áp hơn. Phải đi xa Hoàng cung, xa Phụ Hoàng, Mẫu hậu nàng ôm Hoàng hậu nức nở.
– Mẫu hậu và Phụ hoàng ở lại mạnh khỏe… Nữ nhi thăm Đại ca, đến nơi sẽ báo bình an về.
Bà vỗ về gật đầu.
– Ừm! Xa chúng ta, con phải biết tự chăm sóc mình, đừng bướng bỉnh biết không?
– Nữ nhi nhớ lời Mẫu hậu dặn.
Nàng đưa mắt nói với Hoàng tử Ra Xin.
– Muội không ở gần Phụ mẫu, huynh giúp muội chăm sóc hai người nhé.
Ra Xin gật đầu, vẫn bộ mặt ngàn năm không đổi.
– Ta biết rồi.
Thái độ nhị ca nhạt nhạt, nhưng nàng biết đó là tính cách thật của ca ấy, nếu thấy ca cười thì mặt trời có mà mọc hướng tây.
Hoàng hậu Sany ra hiệu nữ tì đưa mình hộp quà. Nhận đưa Naoxi, bà nói.
– Cái này cho Đại hoàng tử, con đưa Ra Kê giúp ta.
Naoxi nhận thay Đại ca, đa tạ Mẫu hậu. Ghi tạc lời dặn dò từ Phụ mẫu, nàng cùng đoàn tùy tùng khấu đầu bái biệt, hướng phía Bắc thẳng tiến. Bóng người dần khuất xa, vua Xê Rê ôm vai Hoàng hậu cùng Ra Xin trở về Cung.
Cửa cung được lính gác đóng lại, nơi đây trở nên bình lặng vốn có.
—————————
Tại lều Đại hoàng tử Ra Kê.
Hoàng tử mở lớn mắt hỏi Sila.
– Ngươi nói sao?
Hoàng tử vui mừng kích động, Sila trịnh trọng lập lại lời lúc nãy.
– Công chúa Naoxi đang trên đường đến đây thưa Hoàng tử.
– Ông biết Cửu công chúa xuất phát lúc nào không?
– Thần nghe báo đoàn người của Công chúa khởi hành được năm ngày rồi ạ!
Chàng hỏi lại.
– Năm ngày rồi sao?
– Đúng vậy! Khoản bốn ngày nữa sẽ đến doanh trại chúng ta.
– Ừm, phiền Tướng quân giúp ta phân phó mọi người chuẩn bị chào đón Công chúa.
– Thần đã biết, thần xin phép lui đi an bài.
Sila dợm bước khỏi lều thì Ra kê gọi ngược lại.
– Ta sẽ đi đón Công chúa! Mọi việc nơi đây ông xử lý toàn quyền xử lý thay ta.
– Vậy chờ mạc tướng sắp xếp vài người cùng đi với Hoàng tử.
Chàng trả lời nhanh chóng.
– Không cần đâu! Tự ta biết lo liệu, ông cứ làm những việc ta đã nói đi nhé.
– Nhưng mà…
Ông chưa nói xong, bóng chàng đã biết mất. Trợn mắt, nhìn vị trí Hoàng tử đứng lúc nãy giờ trống không, ông lầm bầm “Thần lo lắng an nguy của người, người có biết vì Cửu Công chúa mà bao phen khiến thần đau tim không?”
Sila làm việc hiệu suất rất tốt, rời lều Hoàng tử ông liền phân phó người chuẩn bị lều trại, chăn mền cho Công chúa cùng đoàn tùy tùng của người. Mùa đông dần đến gần, nơi đây khí hậu khắc nghiệt hơn ở kinh thành, cần chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, đặc biệt là lều của Công chúa không thể để lạnh. Bên cạnh việc chuẩn bị nơi ngủ nghĩ, ông phân phó nhà bếp lên thực đơn mở tiệc chiêu đãi chào đón Công chúa và tăng thức ăn dự trữ, không biết Công chúa ở lại chơi bao lâu nên cần dự trữ lương thực ít nhất đủ dùng trong mùa đông này.
Nói về Ra Kê, nghe tin Cửu muội đến thăm mình, chàng ra sức phi ngựa đi đón, trừ lúc ngựa cần nghỉ ngơi ăn uống thì chàng đều thúc ngựa chạy liên tục không ngơi nghĩ, mong nhanh chóng hội ngộ cùng nàng.
Naoxi chưa bao giờ được đi chơi xa thế này, nàng cứ thế thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh mà không biết Đại ca Ra Kê đang vội vã giục ngựa chạy ngược đón mình.
Nơi tẩm cung của Đế hậu.
Hơn hai mươi năm qua, nơi đây thiếu vắng hình bóng nữ chủ nhân, không khí luôn âm u, ảm đạm. Nhưng hôm nay khác hẳn, cả Phượng Cung như được thổi luồng sinh khí mới, khắp ngõ ngách lấp lánh ánh đèn, Haxin nằm gọn trong vòng tay vua Naori, cả hai nhìn nhau tình nồng ý mật. Nàng vuốt mi tâm rồi vuốt ve những vết chân chim trên gương mặt cương nghị của ông, nàng đau lòng nức nở.
– Thiếp xin lỗi! Nếu về sớm hơn thì người không phải đau lòng, tự trách bản thân.
Điểm nụ hôn nơi trán nàng, ông nhẹ nhàng nói.
– Nàng trở về bên ta là tốt rồi! Ta những tưởng… sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Nàng nỉ non.
– Thiếp nhớ Hoàng thượng nhiều lắm!
Đưa tay lau nước mắt nàng, ông thủ thỉ.
– Ta cũng vậy, không lúc nào mà không nhớ đến nàng… Từ nay, ta sẽ không để nàng rời xa nữa.
Nàng gật đầu.
– Thiếp cũng vậy, sẽ không xa Hoàng thượng nữa.
– Nàng hứa rồi nhé!
Nàng gật đầu thệ ước, ông liền cuối xuống ngậm đôi môi thắm mọng, trao nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng. Nàng bỗng nhớ còn việc quan trọng chưa hỏi nên nũng nịu cùng ông.
– Thiếp quên mất, Hoàng thượng phái người đi đón Natania rồi chứ?
Ông gật đầu.
– Ta biết nàng và nhi tử để tâm chuyện này nên đã nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, từ chiều Thừa tướng sắp xếp một đội binh tinh nhuệ, một Ngự y trong cung hộ tống Naphanta đi đón nàng ấy rồi.
– Đa tạ Hoàng thượng, chúng ta nợ ân tình nàng ấy rất nhiều.
– Ta biết! Còn nàng… nàng khách sáo như vậy với ta… xem xem có đáng bị phạt không?
Nàng cười xòa hối lỗi.
– Ai! Hoàng thượng! Người bỏ qua cho thiếp đi mà.
Naori sủng nịnh véo mũi nàng.
– Được! Tạm tha cho nàng! Nàng nói xem, khi nào mới chịu trở về bên ta?
Nàng nhíu mày khó xử.
– Bây giờ thật không thích hợp, thiếp không muốn Hoàng thượng bị Quần thần dị nghị, hay đợi nhi tử đón Natania về rồi tính sau được không?
Vua Naori thở dài.
– Vậy cho nàng thêm một tháng nữa, sau một tháng ta sẽ tìm cách đón nàng danh chính ngôn thuận trở về bên ta.
Nàng cười ngọt ngào.
– Cám ơn Hoàng thượng, thế nữ nhi của chúng ta nay thế nào rồi?
– Nàng yên tâm, Giô Xi báo bọn chúng đều bình an, vua Xê Rê thật tâm đối tốt với con bé nên đừng lo lắng chi cả.
Nàng thở phào yên tâm, gút thắt bao năm trong lòng nay được bỏ xuống. Nàng ngồi dậy nói với ông.
– Đã trễ rồi… Thiếp, thiếp phải về phủ Thừa tướng…
Ông ôm chặt lấy nàng không cho đi, tựa như muốn khảm thân xác hòa cùng một với nàng.
– Nàng đừng đi, ta đã nhờ Thừa tướng sắp xếp ổn thỏa, ở lại bên ta ba ngày rồi hãy về Phủ Thừa tướng.
Nàng phân vân khó xử.
– Như vậy sẽ không hay…
Ông đưa ngón trỏ ra hiệu ‘Xuỵt!’
– Mọi việc đã có ta lo liệu, chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại… Ta không nỡ xa nàng…
Ông dùng đôi mắt ai oán, đáng thương với nàng khiến nàng khó lòng chống đỡ. Thực ra, nếu không gặp phải tình cảnh khó xử lúc này thì nàng muốn liền ở cạnh bên ông. Nàng cười.
– Hoàng thượng phải gọi Phụ thân thiếp là Nhạc phụ đó.
Ông gật đầu, cười vui vẻ.
– Được, theo ý nàng hết!
Rồi ông nói nhỏ vào tai nàng, giọng điệu xấu xa.
– Cả ngày mệt mỏi rồi, chúng ta đi tắm thôi.
Haxin đỏ mặt xấu hổ, dù trải qua ba đời nhưng da nàng khá mỏng. Nàng trách.
– Người thật không đứng đắn chút nào.
Ông mỉm cười.
– Chỉ có nàng mới khiến ta không thể không đứng đắn mà thôi.
Ông bế bổng nàng lên khiến nàng giật mình la oai oái.
– Ối!…
Bế nàng trong lòng đi hướng nhà tắm, nàng giãy dụa.
– Hoàng thượng… người cho thiếp xuống đi! Ưm…
Phản đối vô hiệu, nàng bị cuốn vào nụ hôn nóng bỏng không cách nào phản kháng, không bao lâu cơ thể nàng mềm nhũn trong men say tình. Đôi lưu thủy tràn ngập xuân ý, biết nàng động tình ông liền thoát y phục cả hai. Bước vào bể nước ấm được cung nhân chuẩn bị, tắm uyên ương đầy kích thích, ông hôn lên những nơi mẫn cảm khiến nàng run rẩy, mở giọng mũi.
– Hoàng thượng… Ư ư ư… thiếp… thiếp khó chịu quá!
Ông cười mê tình.
– Nàng chịu khó một chút… ta tiến vào nhé!
Nàng gật đầu, ôm cổ ông, chủ động đưa lưỡi tìm kiếm hương vị ngọt ngào. Ông gầm nhẹ, áp àng dưới thân mình, cả dục phòng tràn đầy sắc xuân, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rĩ đầy ám muội.
———————–
Tại Trường thành cung điện Salit xứ Hi Mê.
Vua Xê Rê, Hoàng hậu Sany và nhị Hoàng tử Ra Xin đưa tiễn Cửu Công chúa Naoxi cùng đoàn tùy tùng lên đường đi Biên cương xa xôi.
Trước đây, Hoàng hậu Sany dù không thân cận mấy với Naoxi nhưng tình cảm rất xa cách. Gần đây, có lẽ được vua Xê rê đánh động nên thái độ đối với nàng ấm áp hơn. Phải đi xa Hoàng cung, xa Phụ Hoàng, Mẫu hậu nàng ôm Hoàng hậu nức nở.
– Mẫu hậu và Phụ hoàng ở lại mạnh khỏe… Nữ nhi thăm Đại ca, đến nơi sẽ báo bình an về.
Bà vỗ về gật đầu.
– Ừm! Xa chúng ta, con phải biết tự chăm sóc mình, đừng bướng bỉnh biết không?
– Nữ nhi nhớ lời Mẫu hậu dặn.
Nàng đưa mắt nói với Hoàng tử Ra Xin.
– Muội không ở gần Phụ mẫu, huynh giúp muội chăm sóc hai người nhé.
Ra Xin gật đầu, vẫn bộ mặt ngàn năm không đổi.
– Ta biết rồi.
Thái độ nhị ca nhạt nhạt, nhưng nàng biết đó là tính cách thật của ca ấy, nếu thấy ca cười thì mặt trời có mà mọc hướng tây.
Hoàng hậu Sany ra hiệu nữ tì đưa mình hộp quà. Nhận đưa Naoxi, bà nói.
– Cái này cho Đại hoàng tử, con đưa Ra Kê giúp ta.
Naoxi nhận thay Đại ca, đa tạ Mẫu hậu. Ghi tạc lời dặn dò từ Phụ mẫu, nàng cùng đoàn tùy tùng khấu đầu bái biệt, hướng phía Bắc thẳng tiến. Bóng người dần khuất xa, vua Xê Rê ôm vai Hoàng hậu cùng Ra Xin trở về Cung.
Cửa cung được lính gác đóng lại, nơi đây trở nên bình lặng vốn có.
—————————
Tại lều Đại hoàng tử Ra Kê.
Hoàng tử mở lớn mắt hỏi Sila.
– Ngươi nói sao?
Hoàng tử vui mừng kích động, Sila trịnh trọng lập lại lời lúc nãy.
– Công chúa Naoxi đang trên đường đến đây thưa Hoàng tử.
– Ông biết Cửu công chúa xuất phát lúc nào không?
– Thần nghe báo đoàn người của Công chúa khởi hành được năm ngày rồi ạ!
Chàng hỏi lại.
– Năm ngày rồi sao?
– Đúng vậy! Khoản bốn ngày nữa sẽ đến doanh trại chúng ta.
– Ừm, phiền Tướng quân giúp ta phân phó mọi người chuẩn bị chào đón Công chúa.
– Thần đã biết, thần xin phép lui đi an bài.
Sila dợm bước khỏi lều thì Ra kê gọi ngược lại.
– Ta sẽ đi đón Công chúa! Mọi việc nơi đây ông xử lý toàn quyền xử lý thay ta.
– Vậy chờ mạc tướng sắp xếp vài người cùng đi với Hoàng tử.
Chàng trả lời nhanh chóng.
– Không cần đâu! Tự ta biết lo liệu, ông cứ làm những việc ta đã nói đi nhé.
– Nhưng mà…
Ông chưa nói xong, bóng chàng đã biết mất. Trợn mắt, nhìn vị trí Hoàng tử đứng lúc nãy giờ trống không, ông lầm bầm “Thần lo lắng an nguy của người, người có biết vì Cửu Công chúa mà bao phen khiến thần đau tim không?”
Sila làm việc hiệu suất rất tốt, rời lều Hoàng tử ông liền phân phó người chuẩn bị lều trại, chăn mền cho Công chúa cùng đoàn tùy tùng của người. Mùa đông dần đến gần, nơi đây khí hậu khắc nghiệt hơn ở kinh thành, cần chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, đặc biệt là lều của Công chúa không thể để lạnh. Bên cạnh việc chuẩn bị nơi ngủ nghĩ, ông phân phó nhà bếp lên thực đơn mở tiệc chiêu đãi chào đón Công chúa và tăng thức ăn dự trữ, không biết Công chúa ở lại chơi bao lâu nên cần dự trữ lương thực ít nhất đủ dùng trong mùa đông này.
Nói về Ra Kê, nghe tin Cửu muội đến thăm mình, chàng ra sức phi ngựa đi đón, trừ lúc ngựa cần nghỉ ngơi ăn uống thì chàng đều thúc ngựa chạy liên tục không ngơi nghĩ, mong nhanh chóng hội ngộ cùng nàng.
Naoxi chưa bao giờ được đi chơi xa thế này, nàng cứ thế thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh mà không biết Đại ca Ra Kê đang vội vã giục ngựa chạy ngược đón mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.