Chương 15:
Đại Cô Nương Lãng
15/09/2024
Quế Hỷ siết chặt chiếc vòng, chỗ vỡ sắc nhọn cứa vào bàn tay và cả trái tim cô.
Hốc mắt cô đỏ bừng nhìn trừng trừng Kiều Tứ, cứng rắn mắng chửi: "Giữa ban ngày ban mặt ông lại dám làm chuyện xấu xa tận cùng. Bản tính tôi cương trực, không như Kiều Hỷ Lan Hỷ dễ bị ông bắt nạt. Cùng lắm là một mạng đổi một mạng."
Kiều Tứ nhẫn nhịn cơn đau truyền đến từ đáy quần, cả bụng ngập tràn căm tức. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt cô còn loang loáng vệt nước chảy, mày liễu cong cong, mắt hạnh trợn tròn, lúc giận dữ lại càng xinh đẹp lạ thường. Dù cô lấy tay che đi vạt áo, nhưng tấm áo lụa mỏng đẫm nước lại làm lộ rõ ra hình dáng bầu ngực, xinh xắn mà no đủ công kích.
Tà ý của hắn lại trở về, con nhóc này là một khối thịt thơm ngon mọng nước, không thể so sánh với cái lũ hoa tàn nhụy rữa kia. Hắn vốn đã sớm để mắt đến, nhưng lại ngại chỗ Ngọc Lâm mà không dám chạm vào. Mà giờ thì chẳng còn ai đứng ra bảo vệ nó nữa.
Diệp Thị yêu tiền, hắn lại yêu sắc. Trên đầu chữ "Sắc" là một thanh đao. Thanh đao rơi xuống, cùng lắm cũng chỉ thêm một vết thương.
Hắn bình tĩnh thong dong tìm một khối đá bằng phẳng ngồi xuống, lấy cái yếm vo lại thành cục rồi đặt lên mũi ngửi một hơi. Mùi hương hoa quế thoang thoảng như có như không truyền đến, so ra lại càng thanh sạch hơn. Hắn dứt khoát đặt vào giữa hai chân mà cọ.
"Dâm tặc vô liêm sỉ." Quế Hỷ chán ghét mà nói: "Nếu ông có gan muốn làm nhục tôi, thì cố mà giữ mạng đến lúc vào Kinh thành thú nhận với Ngọc Lâm sư huynh. Anh ấy sẽ bẩm với Lão phật gia làm chủ cho tôi, đến lúc đó bắt ông đưa đến chợ cửa Đông, ngàn đao róc thịt, rồi ném đến Miếu Ngũ Tạng (1) cho chó hoang gặm."
"Con nhóc con vô tình bạc nghĩa." Kiều Tứ nghe, mí mắt co giật, không cần mặt mũi mà nói: "Cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày nhà ở, giờ mày muốn đại tiện tiểu tiện luôn trên đầu ông à? Nhìn xem ông chọc vào tiểu huyệt mày thế nào. Còn nữa, đừng có mà mong Ngọc Lâm cứu mày. Hắn ta ở Kinh thành sung sướng phè phỡn, đang yêu đương đến chết đi sống lại với Cách Cách, đã quên sạch mày từ lâu rồi." Ngừng một lát, giọng hắn trở nên mềm dịu hơn: "Quế Hỷ à, biết điều mà cung phụng ông. Mấy năm nữa Diệp thị cũng đi chầu Diêm Vương, ông lại nâng mày lên làm Phu nhân, mua cho mày mấy đứa hầu hạ, ngồi mát ăn bát vàng*, nửa đời không lo không nghĩ."
吃香喝辣 (Ăn thơm uống cay): thành ngữ mô tả cuộc sống giàu sang, ăn uống thoải mái.
Diệp thị mắc bệnh hen suyễn, nửa đêm thường mất ngủ, khó thở. Kiều Tứ chẳng thèm quan tâm sống chết của chị ta. Chỉ có con mèo vàng mắt xanh của chị ta là đau lòng đến cào nát tấm vách cửa sổ để gọi người hầu canh đêm. Con bé nha hoàn ngốc lại vào bấm nhân trung, rót trà, xoa ngực, đưa chị ta từ cõi chết trở về.
Trong đầu hắn vẫn tự nhủ, ngày nào đó, con mèo nhỏ chạy mất, nha hoàn ngốc bỏ đi, thì Diệp thị cũng xong đời.
"Ông đừng có ở đây mà khích bác ly gián đổ ngờ cho Ngọc Lâm sư huynh. Tính tình anh ấy tôi hiểu rõ." Quế Hỷ không thể chịu nổi hắn, bất chợt cao giọng gọi: "Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc!"
Kiều Tứ theo hướng cô gọi mà nhìn, thấy nha đầu ngốc tay cầm một bó hoa đang tung ta tung tăng ở đó.
Hắn mắng thầm gặp xui, nhét cái yếm vào trong ống tay áo, âm trầm nhìn Quế Hỷ một cái, đứng dậy phủi phủi vạt áo dính mấy hạt cát rồi bỏ đi.
Nha đầu ngốc nhìn thấy bóng lưng mơ hồ có vẻ giống Kiều Tứ, lại thấy Quế Hỷ cả người ướt như chuột lột từ trong nước đi lên, đi vài bước chân lại mềm oặt ngã nhào xuống đất.
Nha đầu ngốc đưa bó hoa đến trước mặt cô, không nghĩ ngợi gì mà cười: "Đẹp không?"
Đóa hoa nhìn xa xa tựa như một mảnh lụa đỏ trải trên bãi cỏ, nhưng nhìn gần lại không giống. Cánh hoa màu vàng cam hơi pha đỏ, chính là màu sắc cái yếm của cô bị Kiều Tứ đoạt mất.
Cô ngơ ngẩn hồi lâu, bất chợt ôm lấy nha đầu ngốc mà khóc rống lên.
Nha đầu ngốc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những bông hoa bị đè nát, màu sắc tựa màu áo cam cam vàng vàng, bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, vụng về giơ tay lên vỗ vỗ lưng Quế Hỷ, nói: "Quế Hỷ đừng khóc nữa. Chuyện vừa rồi tôi không nói với ai đâu. Không nói với cả Bà chủ Diệp, cả Ngọc Lâm sư huynh cũng không."
--------
(1) Miếu Ngũ Tạng: "Wu Tang Temple", Từ được dùng trong Hồi 1 quyển tiểu thuyết hài hước châm biếm "Hà Điển” của Trương Nam Trang thời nhà Thanh, "Ngũ tạng miếu quỷ sống đòi con, Tam gia thôn người chết ra đời.”
Hồi 1 kể về "Quỷ sống", hình ảnh của một gã nhà giàu keo kiệt nhút nhát. Hắn trở thành phú hộ ở Tam gia thôn nhờ tiết kiệm và hà khắc với bản thân, nhưng lại đau khổ vì không có con. Nghe lời vợ và em trai xúi giục, hắn đi đến Miếu Ngũ Tạng để cầu con. Sau khi đứa trẻ sinh ra, "Hồn ma sống" vui mừng khôn xiết, bày rượu, xây đền thờ, đến Phong Đô mời gánh hát đến hát chúc mừng. Vô tình hát xướng rượu chè lại dẫn đến án mạng. Khi thổ địa đòi giết "quỷ sống", biết hắn là một kẻ cần tiền không cần mạng nên mượn cơ hội này, lôi vào nha môn đánh một trận thừa sống thiếu chết. Người vợ tuyệt vọng, phải bán ruộng vườn đi đút lót đổi mạng chồng về. "Quỷ sống" sau khi ra khỏi ngục, biết mạng mình được đổi bằng rất nhiều bạc, đau lòng khôn thấu, té xuống đất bất tỉnh. Sau khi về nhà không lâu lại sinh bệnh nặng mà chết. "Quỷ sống" là hình tượng tiêu biểu về lớp người tiểu nông phong kiến, yêu tiền hơn tính mạng. (Nguồn Baidu).
Hốc mắt cô đỏ bừng nhìn trừng trừng Kiều Tứ, cứng rắn mắng chửi: "Giữa ban ngày ban mặt ông lại dám làm chuyện xấu xa tận cùng. Bản tính tôi cương trực, không như Kiều Hỷ Lan Hỷ dễ bị ông bắt nạt. Cùng lắm là một mạng đổi một mạng."
Kiều Tứ nhẫn nhịn cơn đau truyền đến từ đáy quần, cả bụng ngập tràn căm tức. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt cô còn loang loáng vệt nước chảy, mày liễu cong cong, mắt hạnh trợn tròn, lúc giận dữ lại càng xinh đẹp lạ thường. Dù cô lấy tay che đi vạt áo, nhưng tấm áo lụa mỏng đẫm nước lại làm lộ rõ ra hình dáng bầu ngực, xinh xắn mà no đủ công kích.
Tà ý của hắn lại trở về, con nhóc này là một khối thịt thơm ngon mọng nước, không thể so sánh với cái lũ hoa tàn nhụy rữa kia. Hắn vốn đã sớm để mắt đến, nhưng lại ngại chỗ Ngọc Lâm mà không dám chạm vào. Mà giờ thì chẳng còn ai đứng ra bảo vệ nó nữa.
Diệp Thị yêu tiền, hắn lại yêu sắc. Trên đầu chữ "Sắc" là một thanh đao. Thanh đao rơi xuống, cùng lắm cũng chỉ thêm một vết thương.
Hắn bình tĩnh thong dong tìm một khối đá bằng phẳng ngồi xuống, lấy cái yếm vo lại thành cục rồi đặt lên mũi ngửi một hơi. Mùi hương hoa quế thoang thoảng như có như không truyền đến, so ra lại càng thanh sạch hơn. Hắn dứt khoát đặt vào giữa hai chân mà cọ.
"Dâm tặc vô liêm sỉ." Quế Hỷ chán ghét mà nói: "Nếu ông có gan muốn làm nhục tôi, thì cố mà giữ mạng đến lúc vào Kinh thành thú nhận với Ngọc Lâm sư huynh. Anh ấy sẽ bẩm với Lão phật gia làm chủ cho tôi, đến lúc đó bắt ông đưa đến chợ cửa Đông, ngàn đao róc thịt, rồi ném đến Miếu Ngũ Tạng (1) cho chó hoang gặm."
"Con nhóc con vô tình bạc nghĩa." Kiều Tứ nghe, mí mắt co giật, không cần mặt mũi mà nói: "Cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày nhà ở, giờ mày muốn đại tiện tiểu tiện luôn trên đầu ông à? Nhìn xem ông chọc vào tiểu huyệt mày thế nào. Còn nữa, đừng có mà mong Ngọc Lâm cứu mày. Hắn ta ở Kinh thành sung sướng phè phỡn, đang yêu đương đến chết đi sống lại với Cách Cách, đã quên sạch mày từ lâu rồi." Ngừng một lát, giọng hắn trở nên mềm dịu hơn: "Quế Hỷ à, biết điều mà cung phụng ông. Mấy năm nữa Diệp thị cũng đi chầu Diêm Vương, ông lại nâng mày lên làm Phu nhân, mua cho mày mấy đứa hầu hạ, ngồi mát ăn bát vàng*, nửa đời không lo không nghĩ."
吃香喝辣 (Ăn thơm uống cay): thành ngữ mô tả cuộc sống giàu sang, ăn uống thoải mái.
Diệp thị mắc bệnh hen suyễn, nửa đêm thường mất ngủ, khó thở. Kiều Tứ chẳng thèm quan tâm sống chết của chị ta. Chỉ có con mèo vàng mắt xanh của chị ta là đau lòng đến cào nát tấm vách cửa sổ để gọi người hầu canh đêm. Con bé nha hoàn ngốc lại vào bấm nhân trung, rót trà, xoa ngực, đưa chị ta từ cõi chết trở về.
Trong đầu hắn vẫn tự nhủ, ngày nào đó, con mèo nhỏ chạy mất, nha hoàn ngốc bỏ đi, thì Diệp thị cũng xong đời.
"Ông đừng có ở đây mà khích bác ly gián đổ ngờ cho Ngọc Lâm sư huynh. Tính tình anh ấy tôi hiểu rõ." Quế Hỷ không thể chịu nổi hắn, bất chợt cao giọng gọi: "Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc!"
Kiều Tứ theo hướng cô gọi mà nhìn, thấy nha đầu ngốc tay cầm một bó hoa đang tung ta tung tăng ở đó.
Hắn mắng thầm gặp xui, nhét cái yếm vào trong ống tay áo, âm trầm nhìn Quế Hỷ một cái, đứng dậy phủi phủi vạt áo dính mấy hạt cát rồi bỏ đi.
Nha đầu ngốc nhìn thấy bóng lưng mơ hồ có vẻ giống Kiều Tứ, lại thấy Quế Hỷ cả người ướt như chuột lột từ trong nước đi lên, đi vài bước chân lại mềm oặt ngã nhào xuống đất.
Nha đầu ngốc đưa bó hoa đến trước mặt cô, không nghĩ ngợi gì mà cười: "Đẹp không?"
Đóa hoa nhìn xa xa tựa như một mảnh lụa đỏ trải trên bãi cỏ, nhưng nhìn gần lại không giống. Cánh hoa màu vàng cam hơi pha đỏ, chính là màu sắc cái yếm của cô bị Kiều Tứ đoạt mất.
Cô ngơ ngẩn hồi lâu, bất chợt ôm lấy nha đầu ngốc mà khóc rống lên.
Nha đầu ngốc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những bông hoa bị đè nát, màu sắc tựa màu áo cam cam vàng vàng, bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, vụng về giơ tay lên vỗ vỗ lưng Quế Hỷ, nói: "Quế Hỷ đừng khóc nữa. Chuyện vừa rồi tôi không nói với ai đâu. Không nói với cả Bà chủ Diệp, cả Ngọc Lâm sư huynh cũng không."
--------
(1) Miếu Ngũ Tạng: "Wu Tang Temple", Từ được dùng trong Hồi 1 quyển tiểu thuyết hài hước châm biếm "Hà Điển” của Trương Nam Trang thời nhà Thanh, "Ngũ tạng miếu quỷ sống đòi con, Tam gia thôn người chết ra đời.”
Hồi 1 kể về "Quỷ sống", hình ảnh của một gã nhà giàu keo kiệt nhút nhát. Hắn trở thành phú hộ ở Tam gia thôn nhờ tiết kiệm và hà khắc với bản thân, nhưng lại đau khổ vì không có con. Nghe lời vợ và em trai xúi giục, hắn đi đến Miếu Ngũ Tạng để cầu con. Sau khi đứa trẻ sinh ra, "Hồn ma sống" vui mừng khôn xiết, bày rượu, xây đền thờ, đến Phong Đô mời gánh hát đến hát chúc mừng. Vô tình hát xướng rượu chè lại dẫn đến án mạng. Khi thổ địa đòi giết "quỷ sống", biết hắn là một kẻ cần tiền không cần mạng nên mượn cơ hội này, lôi vào nha môn đánh một trận thừa sống thiếu chết. Người vợ tuyệt vọng, phải bán ruộng vườn đi đút lót đổi mạng chồng về. "Quỷ sống" sau khi ra khỏi ngục, biết mạng mình được đổi bằng rất nhiều bạc, đau lòng khôn thấu, té xuống đất bất tỉnh. Sau khi về nhà không lâu lại sinh bệnh nặng mà chết. "Quỷ sống" là hình tượng tiêu biểu về lớp người tiểu nông phong kiến, yêu tiền hơn tính mạng. (Nguồn Baidu).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.