Chương 27:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Xuất hiện đầu tiên là Lão Đán trong vai mẹ của Thôi Oanh Oanh, đối đáp một hồi với người hầu rồi nổi giận đùng đùng xướng thoại.
Mẹ Hứa lay lay cánh tay Hứa Ngạn Khanh, đưa cho anh hai chiếc khăn thêu mới tinh: "Đây là đồ thêu của hai cháu gái của Lý phu nhân - vợ của phó tổng tham mưu trưởng. Người đẹp, thêu cũng đẹp."
Thấy anh không thèm mở khăn ra mà tùy ý đặt ở bên chén trà, bà không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Con nhìn một chút đi."
Nhìn một chút chiếc khăn thêu nước chảy hoa trôi, uyên ương nô giỡn; lại nhìn một chút mỹ nhân trẻ tuổi yêu kiều, như hoa như ngọc.
Hứa Ngạn Khanh nhận lấy viên kẹo hoa quế từ trong tay Hứa Yên. Viên kẹo được gói trong giấy bóng kính trong suốt, hai đầu túm lại. Viên kẹo tròn tròn cưng cứng, nhìn như một khối sáp ong màu vàng mỡ gà.
Giọng anh bình thản: “Thương trường chìm nổi khôn lường. Con làm ăn với quan viên chính phủ chưa bao giờ kết tình, nói chi đến kết thân. Chuyện Trương gia buôn lụa và mây tre hẳn mẹ vẫn chưa quên."
Mẹ Hứa bị chặn họng không nói nên lời.
Con gái Trương gia gả cho con trai nhà họ Đường, ủy viên hội đồng quân sự, chưa được hai năm thì phạm tội, Trương gia cũng không tránh khỏi liên can, liên đới bị điều tra.
"Già rồi... có nhiều chuyện nhất thời không nhớ nổi." Bà thở dài, cầm hai chiếc khăn trả lại cho cháu gái bà Lý: "Nhị gia vừa bảo không thích màu sắc như này."
Ngay lúc này, trên sân khấu, Quế Hỷ diễn vai bà mai, vặn vặn chiếc khăn trong tay, một bước đi ba bước trì hoãn, trên đường đến gặp lão phu nhân.
Cô mặc chiếc áo khoác đỏ bạc màu, quần màu xanh, đi giày mùa thu.
Trên đầu giắt đầy trâm cài ngọc ngà, tai đeo khuyên vàng lấp lánh, trên trán dán đầy kim sa, khuôn mặt nhỏ nhắn như một cái hạt dưa ngược, cằm thật nhọn.
Trên mí mắt và gò má thoa một vệt phấn hồng, mày đen kẻ ngang, mắt có chấm nhỏ, đôi môi khép mở theo từng câu hát, thực sự khó để miêu tả được vẻ đẹp ngây thơ khả ái ấy.
Quế Hỷ hát: "Người ấm êm trong màn trướng thêu hoa, say sưa chuyện điên loan đảo phượng. Ta ngoài cửa sổ ho nhẹ từng cơn, lớp rêu xanh xuyên qua giày thêu lạnh giá. Da thịt ta mỏng manh hôm nay lại phải chịu trượng to đánh đập. Người ơi, phận làm mối cần mẫn nào có tội tình chi?"
Cô chống nạnh giậm chân, sóng mắt vô tình chuyển động về phía dưới đài, cùng lúc va vào ánh mắt của Hứa Ngạn Khanh, bị giật mình, lùi một bước, lảo đảo, rồi lại nhanh trí xoay eo lộn một vòng, vừa vặn quỳ xuống trước mặt phu nhân: "Bà mối không có tội!"
Bên dưới đài, các bà các cô đều sớm nằm lòng vở diễn, biết rõ đoạn nào tư thế gì, thoại ra sao. Lúc này bỗng dưng thấy cô đào thay đổi tư thế, tim đập mạnh một hồi, nhưng ngược lại thấy bắt mắt hơn rất nhiều so với nguyên bản, vừa bàn tán vừa cười nói: "Có lẽ là sửa đổi cho hợp xu hướng mới trong Kinh. Lẽ ra nên sửa từ lâu rồi, diễn mãi một kiểu xem đến chán ngấy."
Quế Hỷ trộm nhìn thấy không hề dậy sóng, đây đó lại nổi lên tiếng vỗ tay thưa thớt, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không dám khinh suất, lấy lại tinh thần tập trung ca diễn.
Hứa Yên lắc lắc túi tiền trong tay, nhếch miệng thở dài: "Anh hai, mối cô ba nhà họ Thạch, em thấy mắt hình tam giác, dáng vẻ cay nghiệt, thay anh từ chối vậy."
Hứa Ngạn Khanh gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ dán lên sân khấu, hình dáng chân mày che giấu ý cười khó lòng nhận ra.
Sau khi ca diễn xong, mẹ Hứa nhờ Kiều Tứ dẫn Quế Hỷ đến xem mặt, khen ngợi: "Giọng như sáo trúc, hóa trang xinh đẹp, thực sự là một diễn viên giỏi."
Kiều Tứ nghe xong khấp khởi trong bụng, biết đây là có ý muốn thưởng, vội vàng khiêm nhường nói: “Vẫn chưa ra hình ra dạng gì, còn cần bồi dưỡng thêm. Hôm nay có thể được bà lớn khen thưởng, là phúc của cô ấy."
Quản sự Hứa Tuyển cầm túi tiền đi đến, mẹ Hứa vui vẻ đặt vào tay Quế Hỷ. Quế Hỷ quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Đến lúc muốn đứng dậy lui ra, bỗng nghe một giọng nam ôn hòa vang lên: "Cô đến đây!"
Quế Hỷ theo tiếng mà nhìn lại, mày rậm mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, ông chủ đẹp trai mà cô gặp trong tiệm trang sức đá quý kia, sao lại ngồi đây, chẳng lẽ...
Kiều Tứ lộ ra nét mặt tươi cười, này là thần tài gõ cửa, lại liếc mắt thấy Quế Hỷ vẫn bộ dạng ngu ngốc, đứng yên như phỗng, đáy lòng hắn gấp đến không nhịn nổi, đẩy một cái sau lưng cô: "Hứa Nhị gia gọi cô kìa. Điếc hay sao?"
Suy nghĩ của Quế Hỷ vốn đang bay loạn, không kịp đề phòng mà bị động tác này làm cho không đứng vững, thấp giọng kêu một tiếng, rồi lảo đảo ngã luôn vào lòng Hứa Ngạn Khanh.
Mẹ Hứa lay lay cánh tay Hứa Ngạn Khanh, đưa cho anh hai chiếc khăn thêu mới tinh: "Đây là đồ thêu của hai cháu gái của Lý phu nhân - vợ của phó tổng tham mưu trưởng. Người đẹp, thêu cũng đẹp."
Thấy anh không thèm mở khăn ra mà tùy ý đặt ở bên chén trà, bà không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Con nhìn một chút đi."
Nhìn một chút chiếc khăn thêu nước chảy hoa trôi, uyên ương nô giỡn; lại nhìn một chút mỹ nhân trẻ tuổi yêu kiều, như hoa như ngọc.
Hứa Ngạn Khanh nhận lấy viên kẹo hoa quế từ trong tay Hứa Yên. Viên kẹo được gói trong giấy bóng kính trong suốt, hai đầu túm lại. Viên kẹo tròn tròn cưng cứng, nhìn như một khối sáp ong màu vàng mỡ gà.
Giọng anh bình thản: “Thương trường chìm nổi khôn lường. Con làm ăn với quan viên chính phủ chưa bao giờ kết tình, nói chi đến kết thân. Chuyện Trương gia buôn lụa và mây tre hẳn mẹ vẫn chưa quên."
Mẹ Hứa bị chặn họng không nói nên lời.
Con gái Trương gia gả cho con trai nhà họ Đường, ủy viên hội đồng quân sự, chưa được hai năm thì phạm tội, Trương gia cũng không tránh khỏi liên can, liên đới bị điều tra.
"Già rồi... có nhiều chuyện nhất thời không nhớ nổi." Bà thở dài, cầm hai chiếc khăn trả lại cho cháu gái bà Lý: "Nhị gia vừa bảo không thích màu sắc như này."
Ngay lúc này, trên sân khấu, Quế Hỷ diễn vai bà mai, vặn vặn chiếc khăn trong tay, một bước đi ba bước trì hoãn, trên đường đến gặp lão phu nhân.
Cô mặc chiếc áo khoác đỏ bạc màu, quần màu xanh, đi giày mùa thu.
Trên đầu giắt đầy trâm cài ngọc ngà, tai đeo khuyên vàng lấp lánh, trên trán dán đầy kim sa, khuôn mặt nhỏ nhắn như một cái hạt dưa ngược, cằm thật nhọn.
Trên mí mắt và gò má thoa một vệt phấn hồng, mày đen kẻ ngang, mắt có chấm nhỏ, đôi môi khép mở theo từng câu hát, thực sự khó để miêu tả được vẻ đẹp ngây thơ khả ái ấy.
Quế Hỷ hát: "Người ấm êm trong màn trướng thêu hoa, say sưa chuyện điên loan đảo phượng. Ta ngoài cửa sổ ho nhẹ từng cơn, lớp rêu xanh xuyên qua giày thêu lạnh giá. Da thịt ta mỏng manh hôm nay lại phải chịu trượng to đánh đập. Người ơi, phận làm mối cần mẫn nào có tội tình chi?"
Cô chống nạnh giậm chân, sóng mắt vô tình chuyển động về phía dưới đài, cùng lúc va vào ánh mắt của Hứa Ngạn Khanh, bị giật mình, lùi một bước, lảo đảo, rồi lại nhanh trí xoay eo lộn một vòng, vừa vặn quỳ xuống trước mặt phu nhân: "Bà mối không có tội!"
Bên dưới đài, các bà các cô đều sớm nằm lòng vở diễn, biết rõ đoạn nào tư thế gì, thoại ra sao. Lúc này bỗng dưng thấy cô đào thay đổi tư thế, tim đập mạnh một hồi, nhưng ngược lại thấy bắt mắt hơn rất nhiều so với nguyên bản, vừa bàn tán vừa cười nói: "Có lẽ là sửa đổi cho hợp xu hướng mới trong Kinh. Lẽ ra nên sửa từ lâu rồi, diễn mãi một kiểu xem đến chán ngấy."
Quế Hỷ trộm nhìn thấy không hề dậy sóng, đây đó lại nổi lên tiếng vỗ tay thưa thớt, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không dám khinh suất, lấy lại tinh thần tập trung ca diễn.
Hứa Yên lắc lắc túi tiền trong tay, nhếch miệng thở dài: "Anh hai, mối cô ba nhà họ Thạch, em thấy mắt hình tam giác, dáng vẻ cay nghiệt, thay anh từ chối vậy."
Hứa Ngạn Khanh gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ dán lên sân khấu, hình dáng chân mày che giấu ý cười khó lòng nhận ra.
Sau khi ca diễn xong, mẹ Hứa nhờ Kiều Tứ dẫn Quế Hỷ đến xem mặt, khen ngợi: "Giọng như sáo trúc, hóa trang xinh đẹp, thực sự là một diễn viên giỏi."
Kiều Tứ nghe xong khấp khởi trong bụng, biết đây là có ý muốn thưởng, vội vàng khiêm nhường nói: “Vẫn chưa ra hình ra dạng gì, còn cần bồi dưỡng thêm. Hôm nay có thể được bà lớn khen thưởng, là phúc của cô ấy."
Quản sự Hứa Tuyển cầm túi tiền đi đến, mẹ Hứa vui vẻ đặt vào tay Quế Hỷ. Quế Hỷ quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Đến lúc muốn đứng dậy lui ra, bỗng nghe một giọng nam ôn hòa vang lên: "Cô đến đây!"
Quế Hỷ theo tiếng mà nhìn lại, mày rậm mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, ông chủ đẹp trai mà cô gặp trong tiệm trang sức đá quý kia, sao lại ngồi đây, chẳng lẽ...
Kiều Tứ lộ ra nét mặt tươi cười, này là thần tài gõ cửa, lại liếc mắt thấy Quế Hỷ vẫn bộ dạng ngu ngốc, đứng yên như phỗng, đáy lòng hắn gấp đến không nhịn nổi, đẩy một cái sau lưng cô: "Hứa Nhị gia gọi cô kìa. Điếc hay sao?"
Suy nghĩ của Quế Hỷ vốn đang bay loạn, không kịp đề phòng mà bị động tác này làm cho không đứng vững, thấp giọng kêu một tiếng, rồi lảo đảo ngã luôn vào lòng Hứa Ngạn Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.