Chương 32:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Hứa Ngạn Khanh bước vào phòng, bà Ba và vợ lẽ đứng dậy hành lễ. Anh khẽ gật đầu rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống giữa các vị phụ nữ trong nhà và mẹ cả, em Ba Ngạn Hòe ngồi bên trái.
Mẹ Hứa nhìn một cánh tay bị quấn băng trắng tinh buông thõng trước ngực của anh, tâm trạng phiền não hỏi: “Bác sĩ nói cánh tay của con bị sao? Có tàn phế không?”
Nói ra câu này bà lập tức thấy hối hận, giống như là bà thật sự không mong anh khỏe mạnh vậy, giống như là bà chỉ mong anh bị nặng hơn… Có trời đất làm chứng, bà chắc chắn không hề có ý nghĩ như vậy.
Ngạn Chiêu và Ngạn Khanh là do phu nhân trước sinh ra, bà ấy bị bệnh qua đời lúc Ngạn Khanh còn nhỏ, sau đó anh được Hứa lão thái gia đưa đến Kinh thành dạy dỗ vài năm.
Từ sau khi bà được gả vào Hứa gia, cho tới khi chân của Ngạn Chiêu bị liệt, mới nhìn thấy Ngạn Khanh lần đầu tiên. Hôm đó anh tới phòng bà hành lễ, trên người mặc một bộ trường sam đính hoa văn bằng vàng màu xanh, thân hình cao lớn, ánh nắng xuyên qua mành cửa bằng lụa phản chiếu gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Bà nhìn thấy rất rõ, tuy nụ cười của anh nhẹ nhàng nhưng không hề chạm tới đáy mắt.
Lúc trưởng tộc đọc to ý chỉ của Hứa lão thái gia, bà thậm chí chẳng nói đến nửa câu, chỉ dọn dẹp mấy rương lớn chứa sổ sách của ruộng đất cửa tiệm trong phòng Ngạn Hòe, rồi lại cho mấy người hầu chân tay cường tráng mang tới phòng của Ngạn Khanh không sót quyển nào.
Ngạn Khanh rất có phong thái của Hứa lão thái gia, bề ngoài thì nho nhã văn vẻ ấm áp, nhưng thực ra trong bụng thì lại đầy mưu tính, đến mức nói là đối nhân xử thế âm ngoan cay độc cũng không quá.
Tuy bà chỉ là một người phụ nữ dốt nát nhưng lại có mắt nhìn sắc bén, nếu cứ chống đối bất lực không bằng dĩ hòa vi quý, để bà và Ngạn Hòe một chút cơm no áo ấm, bình yên sống tốt qua ngày cũng là một cách sinh tồn.
Bà đối với Ngạn Khanh cũng có một chút sợ sệt, nói chuyện với anh lúc nào cũng dè dặt, sợ anh hiểu lầm ý bà mà sinh ra chuyện suy nghĩ nhiều: “Mẹ đều hy vọng các con khỏe mạnh…” Giọng nói nghẹn ngào, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
“Anh hai!” Ngạn Hòe lê lết hai đầu gối đã quỳ đến tê dại, giọng nói tang tóc ủ rũ: “Em chỉ là muốn đùa giỡn với tiểu Hoa Đán kia một chút, không ngờ tính khí cô ta lại quyết liệt như vậy, lập tức mở cửa sổ nhảy xuống.”
“Đùa giỡn?!” Hứa Ngạn Khanh kéo khóe môi cười nhạt: “Xé rách xiêm áo của người ra cũng tính là đùa giỡn? Nếu là đùa giỡn thì cậu không có gì sai, chờ tiểu Hoa Đán kia tỉnh lại sẽ nói chuyện thay cho cậu.”
Anh hớp một ngụm trà nóng rồi nói tiếp: “Có người báo với quan trên rằng người ở Hứa trạch tập trung dâm loạn, ép buộc đào kép phải nhảy lầu, mới vừa rồi Tri phủ Chu đại nhân mang lính tới bắt người, giờ đang ngồi dùng trà, cậu tự đi mà nói phải trái với bọn họ. Chu đại nhân đó từng là bạn học cùng trường với ta, ta có biết tính tình của anh ta một chút. Nếu lời trần thuật của cậu không thuyết phục được anh ta thì cậu sẽ bị bắt vào trong tù phạt nặng, bị kết tội cả đời.”
Mặt Ngạn Hòe lập tức trắng bệch, ba chân bốn cẳng leo lên mép giường, ôm lấy chân của mẹ Hứa: “Mẹ à, mau cứu con với! Lần sau con không dám nữa!”
Mẹ Hứa giương mắt nhìn qua phía con dâu ba và vợ lẽ, trông cậy các cô sẽ thay Ngạn Hòe mà van cầu tình cảm từ con trai hai. Ai biết rằng hai cô cũng giống như hai vị thần tiên có nghe mà không có thấy, ánh nến quá mờ ảo, có lẽ trên mặt hai cô còn đang hiện lên vẻ hạnh phúc sảng khoái.
Bà đã tạo nghiệp hay sao mà lại nuôi lớn một đứa con trai như vậy… Ngón tay bà lạnh lẽo vuốt ve mặt sau của tấm gấm lụa, chạm tới chiếc quạt tròn màu trắng, siết chặt lấy chiếc chuôi quạt, không hề suy nghĩ mà đập mạnh lên đầu Ngạn Hòe.
Anh ta cũng không hề né tránh mà để mặc bà đánh bồm bộp đỏ cả trán, lại còn bò ra đất ôm lấy chân của bà, dáng vẻ tỏ ra đáng thương.
Mẹ Hứa không chịu được nhất là bộ dạng như vậy của anh ta, lòng bà bỗng nhiên mềm nhũn đi, hốc mắt đỏ hoe nhìn Ngạn Khanh chăm chú, đôi môi run run: “Mẹ hiểu Chu đại nhân này vừa mới nhậm chức cách đây không lâu, nên muốn lập chút công trạng để chứng tỏ tài cán, nhưng mà cho dù vậy cũng không cần phải xử phạt đàn ông Hứa gia chứ? Con và anh ta có quen biết, có thể hỏi anh ta cần bao nhiêu lượng bạc mới tha cho em trai con được không, không lấy tiền sổ sách trong nhà, mà dùng tiền ta tự tích cóp.”
“Vấn đề không phải là tiền.” Hứa Ngạn Khanh lắc đầu: “Ta sắp hết nhiệm kỳ Hội trưởng Thương hội, đang lúc tuyển cử quan trọng thì em Ba lại làm chuyện xấu như vậy, ngay cả ta cũng khó tránh khỏi liên quan, mẹ lại muốn ta đi hối lộ quan lại…”
Anh ngừng một chút rồi thấp giọng nói: “Mẹ có biết được việc đó ảnh hưởng tốt xấu như thế nào không?”
Mẹ Hứa nhìn một cánh tay bị quấn băng trắng tinh buông thõng trước ngực của anh, tâm trạng phiền não hỏi: “Bác sĩ nói cánh tay của con bị sao? Có tàn phế không?”
Nói ra câu này bà lập tức thấy hối hận, giống như là bà thật sự không mong anh khỏe mạnh vậy, giống như là bà chỉ mong anh bị nặng hơn… Có trời đất làm chứng, bà chắc chắn không hề có ý nghĩ như vậy.
Ngạn Chiêu và Ngạn Khanh là do phu nhân trước sinh ra, bà ấy bị bệnh qua đời lúc Ngạn Khanh còn nhỏ, sau đó anh được Hứa lão thái gia đưa đến Kinh thành dạy dỗ vài năm.
Từ sau khi bà được gả vào Hứa gia, cho tới khi chân của Ngạn Chiêu bị liệt, mới nhìn thấy Ngạn Khanh lần đầu tiên. Hôm đó anh tới phòng bà hành lễ, trên người mặc một bộ trường sam đính hoa văn bằng vàng màu xanh, thân hình cao lớn, ánh nắng xuyên qua mành cửa bằng lụa phản chiếu gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Bà nhìn thấy rất rõ, tuy nụ cười của anh nhẹ nhàng nhưng không hề chạm tới đáy mắt.
Lúc trưởng tộc đọc to ý chỉ của Hứa lão thái gia, bà thậm chí chẳng nói đến nửa câu, chỉ dọn dẹp mấy rương lớn chứa sổ sách của ruộng đất cửa tiệm trong phòng Ngạn Hòe, rồi lại cho mấy người hầu chân tay cường tráng mang tới phòng của Ngạn Khanh không sót quyển nào.
Ngạn Khanh rất có phong thái của Hứa lão thái gia, bề ngoài thì nho nhã văn vẻ ấm áp, nhưng thực ra trong bụng thì lại đầy mưu tính, đến mức nói là đối nhân xử thế âm ngoan cay độc cũng không quá.
Tuy bà chỉ là một người phụ nữ dốt nát nhưng lại có mắt nhìn sắc bén, nếu cứ chống đối bất lực không bằng dĩ hòa vi quý, để bà và Ngạn Hòe một chút cơm no áo ấm, bình yên sống tốt qua ngày cũng là một cách sinh tồn.
Bà đối với Ngạn Khanh cũng có một chút sợ sệt, nói chuyện với anh lúc nào cũng dè dặt, sợ anh hiểu lầm ý bà mà sinh ra chuyện suy nghĩ nhiều: “Mẹ đều hy vọng các con khỏe mạnh…” Giọng nói nghẹn ngào, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
“Anh hai!” Ngạn Hòe lê lết hai đầu gối đã quỳ đến tê dại, giọng nói tang tóc ủ rũ: “Em chỉ là muốn đùa giỡn với tiểu Hoa Đán kia một chút, không ngờ tính khí cô ta lại quyết liệt như vậy, lập tức mở cửa sổ nhảy xuống.”
“Đùa giỡn?!” Hứa Ngạn Khanh kéo khóe môi cười nhạt: “Xé rách xiêm áo của người ra cũng tính là đùa giỡn? Nếu là đùa giỡn thì cậu không có gì sai, chờ tiểu Hoa Đán kia tỉnh lại sẽ nói chuyện thay cho cậu.”
Anh hớp một ngụm trà nóng rồi nói tiếp: “Có người báo với quan trên rằng người ở Hứa trạch tập trung dâm loạn, ép buộc đào kép phải nhảy lầu, mới vừa rồi Tri phủ Chu đại nhân mang lính tới bắt người, giờ đang ngồi dùng trà, cậu tự đi mà nói phải trái với bọn họ. Chu đại nhân đó từng là bạn học cùng trường với ta, ta có biết tính tình của anh ta một chút. Nếu lời trần thuật của cậu không thuyết phục được anh ta thì cậu sẽ bị bắt vào trong tù phạt nặng, bị kết tội cả đời.”
Mặt Ngạn Hòe lập tức trắng bệch, ba chân bốn cẳng leo lên mép giường, ôm lấy chân của mẹ Hứa: “Mẹ à, mau cứu con với! Lần sau con không dám nữa!”
Mẹ Hứa giương mắt nhìn qua phía con dâu ba và vợ lẽ, trông cậy các cô sẽ thay Ngạn Hòe mà van cầu tình cảm từ con trai hai. Ai biết rằng hai cô cũng giống như hai vị thần tiên có nghe mà không có thấy, ánh nến quá mờ ảo, có lẽ trên mặt hai cô còn đang hiện lên vẻ hạnh phúc sảng khoái.
Bà đã tạo nghiệp hay sao mà lại nuôi lớn một đứa con trai như vậy… Ngón tay bà lạnh lẽo vuốt ve mặt sau của tấm gấm lụa, chạm tới chiếc quạt tròn màu trắng, siết chặt lấy chiếc chuôi quạt, không hề suy nghĩ mà đập mạnh lên đầu Ngạn Hòe.
Anh ta cũng không hề né tránh mà để mặc bà đánh bồm bộp đỏ cả trán, lại còn bò ra đất ôm lấy chân của bà, dáng vẻ tỏ ra đáng thương.
Mẹ Hứa không chịu được nhất là bộ dạng như vậy của anh ta, lòng bà bỗng nhiên mềm nhũn đi, hốc mắt đỏ hoe nhìn Ngạn Khanh chăm chú, đôi môi run run: “Mẹ hiểu Chu đại nhân này vừa mới nhậm chức cách đây không lâu, nên muốn lập chút công trạng để chứng tỏ tài cán, nhưng mà cho dù vậy cũng không cần phải xử phạt đàn ông Hứa gia chứ? Con và anh ta có quen biết, có thể hỏi anh ta cần bao nhiêu lượng bạc mới tha cho em trai con được không, không lấy tiền sổ sách trong nhà, mà dùng tiền ta tự tích cóp.”
“Vấn đề không phải là tiền.” Hứa Ngạn Khanh lắc đầu: “Ta sắp hết nhiệm kỳ Hội trưởng Thương hội, đang lúc tuyển cử quan trọng thì em Ba lại làm chuyện xấu như vậy, ngay cả ta cũng khó tránh khỏi liên quan, mẹ lại muốn ta đi hối lộ quan lại…”
Anh ngừng một chút rồi thấp giọng nói: “Mẹ có biết được việc đó ảnh hưởng tốt xấu như thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.