Chương 50:
Đại Cô Nương Lãng
16/09/2024
Quế Hỷ thực sự tức đến bật cười.
Tận tâm phục vụ như thế ý là muốn tống tiễn vị thần này đi, có ngờ đâu anh thoải mái xong lại điềm nhiên nằm xuống gối, tay chân rộng mở rồi nhắm mắt lăn ra ngủ.
Cô cắn môi mà ngồi trong chốc lát, lại ôm tấm chăn mỏng màu đỏ chỉ vàng bò đến mép giường, chợt bị một bàn tay bắt lấy mắt cá chân không thể tránh thoát. Cô quay đầu lại nhìn Hứa Nhị gia, anh ôn hòa hỏi: "Em đi đâu?"
Lòng Quế Hỷ ngập tràn oan ức không thể nhịn, xòe mười ngón tay ra cho anh nhìn: "Ngài bảo xoa bóp xong ngài sẽ đi sang phòng khác nghỉ ngơi, tay em cũng ê ẩm sưng đến như này rồi... gạt người."
Hứa Ngạn Khanh cau mày rồi nghiêm túc nghĩ lại: "Em có nhớ lầm không? Tôi chưa từng đồng ý."
… Lại còn chối. Gò má Quế Hỷ đỏ bừng lên, khổ não đến nỗi đáy mắt dâng lên một tầng nước, lời nói ra sang sảng như dưa chuột ngâm hạt cải cay: "Nhị gia đọc thuộc Thi thư lễ nhạc dịch xuân thu*, am tường tư tưởng Khổng Mạnh Nho giáo, sao có thể lật lọng mà lừa gạt cô gái nhỏ như em? Như vậy... như vậy thì tự em đi tìm phòng khác mà nghỉ vậy."
(*Thi thư lễ dịch nhạc xuân thu: Lục Kinh cổ của Trung Hoa, bao gồm: kinh Thi, kinh Thư, kinh Dịch, kinh Lễ, kinh Nhạc và kinh Xuân Thu.)
Hứa Ngạn Khanh tốt bụng nhắc nhở: "Hiện giờ ta cũng đâu phải là nhà Nho, là một thương nhân thôi."
Thương nhân trọng lợi khinh tình, trên đời ai ai cũng biết.
Quế Hỷ nhìn chằm chằm mắt cá chân mình: "Em thực sự phải đi!"
Hứa Ngạn Khanh "Ừ" một tiếng, buông tay ra: "Má Triệu đang ở phòng ngoài, rất dễ thức giấc. Vợ lẽ nửa đêm không hầu hạ chồng lại muốn đi chỗ khác ngủ. Sáng mai truyền đến chỗ bà lớn, sợ là em không tránh khỏi một phen trách phạt. Hơn nữa, căn phòng bên kia bỏ hoang lâu rồi..." Anh đè thấp giọng nói: "Bởi vì lúc trước có bà nhỏ treo cổ chết trong phòng. Em không sợ thì cứ đi thôi."
Quế Hỷ nghe xong da đầu tê dại, liếc mắt nhìn thấy anh đang như cười như không, e rằng cũng không phải chỉ dọa cô, giận dỗi đến mức cả tấm chăn mỏng cũng không thèm, mang giày xuống giường rồi đi thẳng ra cửa.
Cô giơ tay vén bức rèm thêu lên, bất ngờ chạm ngay mặt má Triệu, hai người bị dọa giật cả mình. Sau khi bình tĩnh lại, má Triệu vỗ ngực hỏi: "Dì hai muốn đi đâu?"
"Má Triệu ở đây làm gì?" Cô không đáp mà hỏi ngược lại. Trên hành lang chỉ treo độc một ngọn đèn lồng, bị gió lạnh từ cửa sổ lùa vào quấn lấy, ánh đỏ mờ mờ kéo dài bóng người, hắt lên vách tường trắng như tuyết. Từ phía sườn núi ở xa xa vừa thấy mặt trời khuất bóng, lại bị bóng đêm như mực mù mịt ẩn chứa vài phần kinh khủng nuốt lấy.
Một tay má Triệu bày chiếc khay vuông bên cạnh: "Tôi hâm một ít sữa bò cho Nhị gia. Ngài ấy vừa mới mắc mưa. Tôi thêm vào mấy giọt gừng đen, chỉ hơi cay cay thôi nhưng có thể giải được khí lạnh."
Bà bị lòng trung thành với chủ của mình làm cho cảm động không thôi, nhưng liếc thấy mặt Quế Hỷ có vẻ mất bình tĩnh, nhất thời không vui, cao giọng nói: "Vốn dĩ tôi không nên quản chuyện, dì Hai nên quan tâm lão gia nhiều một chút... Dì Hai có nghe tôi nói không?"
Quế Hỷ hoàn hồn, gượng cười một tiếng: "Má Triệu có lòng, để tôi bưng vào cho Nhị gia."
Cô nhận lấy cái khay rồi xoay người về lại phòng, sải bước đi đến mép giường. Hứa Ngạn Khanh nghiêng người nằm bên trong. Cô nhỏ nhẹ gọi: "Nhị gia, uống sữa..."
Không có tiếng đáp lại, cô chìa tay ra chọt chọt lên sống lưng anh, cũng không thấy động. Hơi thở đều đặn ôn hòa, như đã ngủ say.
Cô nhìn chỗ sữa bò trong tay, trước đây làm gì đã được uống qua, những thứ này là của nhà cao cửa rộng người quyền quý. Đúng là giàu sang không hiểu được nỗi khổ của kẻ bần hàn.
Đổ đi thật là tiếc, Quế Hỷ dứt khoát tự mình uống từng hớp cho đến hết, liếm liếm khóe môi, lại cau mày, mùi vị hơi là lạ.
Cô lặng lẽ trèo qua chân anh, bò lên giường chỗ sát vách nằm xuống, lại kéo chiếc chăn mỏng lên đến tận đầu, tự quấn mình lại thành cái kén.
Cơn mưa đêm dần nặng hạt, kèm theo gió lớn thẳng hướng cửa sổ mà táp đến, phát ra âm thanh xào xạc liên hồi. Cô đánh ngáp mơ hồ muốn nhắm mắt ngủ, chợt thấy chỗ giường sau lưng trũng xuống, Nhị gia lại ngồi dậy.
Sống lưng Quế Hỷ chợt cứng đờ, tất cả suy nghĩ trở nên mông lung, lại vô cùng tỉnh táo, vểnh tai lắng nghe động tĩnh. Có tiếng giày dần đi xa, cô lặng lẽ kéo chăn xuống xoay đầu nhìn ra.
Ngọn nến tí tách nổ thành những bông hoa lửa, cả căn phòng bừng sáng. Nhị gia nghiêng người đứng trước thùng như ý, mở cái nắp tròn đậy bên trên lên, hóa ra anh muốn đi tiểu.
Anh cởi dây lưng của chiếc quần, một tay lấy thứ ở dưới bụng ra, rồi cầm nó trong tay.
Quế Hỷ cảm thấy, nếu gió lớn lùa vào thổi tắt ánh nến, cặp mắt cô lúc này chắc chắn tỏa sáng lấp lánh trong đêm đen, tựa như chó sói rình mồi.
Nhị gia đứng thẳng tắp, có thể nhìn thấy vật kia không ngừng phình to, dần trở nên như một cánh tay vừa to vừa dài. Bỗng chốc hùng dũng phun trào, từng giọt châu ngọc lớn nhỏ trong suốt đẹp đẽ rơi vào thùng như ý...
Anh cầm giữ trong tay lại lay chuyển thêm một chút, lấy phần nước còn lại trên kệ rửa qua, nhét lại vào quần trong, rồi ung dung thong thả trở lại giường.
Quế Hỷ chưa từng nghĩ mình sẽ nhiệt tình nhìn trộm đến như thế, vội vàng xoay người vào bên trong giả bộ ngủ, trong lòng lại chất chứa ngũ vị tạp trần. Cô vốn là gái tơ mới lớn, lại có người trong lòng, sao lại có thể... Sao lại có thể nhìn chằm chằm chỗ kín của đàn ông đến không chớp mắt như vậy.
Xấu hổ cùng xấu hổ chất chồng, nuốt chửng linh hồn cô, lại làm mơ hồ đi suy nghĩ... Giấc mộng xuân hoang đường ấy lại trở về, con rồng của Ngọc Lâm sư huynh chạm vào nơi giữa hai chân cô, rồi lại chậm rãi chuyển thành vật kia của Nhị gia, hai vật nhập thành một...
Hứa Ngạn Khanh nhìn thấy Quế Hỷ để lại cho anh một bóng lưng cuộn tròn.
Anh chìa tay lay bả vai cô, rất dễ dàng xoay người lại, làn tóc đen mượt che khuất nửa sườn mặt. Anh giơ tay lên vén gọn ra sau tai, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc đang ngủ nóng lên hồng hào, cái miệng xinh xắn mà lại khôn khéo, tựa như đang đòi tình yêu từ chỗ anh.
Hứa Ngạn Khanh cúi đầu liếm lên vành môi cô, có vị sữa bò cùng với hương gừng đen cay cay, nụ cười dâng lên trong đáy mắt đen sâu hun hút. Thứ khó nuốt đến như vậy cô cũng có thể cho xuống bụng, thật là đáng nể.
Nghĩ đến cái gì đó, anh nắm lấy bàn tay cô đưa đến trước mặt. Năm đầu ngón tay tím tái, là lúc cô xoa bóp cho anh mà ra. Hèn gì thấy anh vô lý chơi xấu lại uất ức thành ra bộ dạng kia.
Anh lại cười rồi nhìn cô hồi lâu, ánh mắt lóe lên một tia dịu dàng khó nhận biết, rồi bỗng dưng kéo đầu ngón tay cô lại bên miệng rồi hôn...
"Quế Hỷ, Quế Hỷ!"
Có tiếng nói thì thầm bên tai cô, Quế Hỷ dụi dụi mắt ngồi thẳng người, đột nhiên cảm giác đau thấu xương truyền đến, cô rụt vai lại. Tấm rèm cửa sổ chợt bị vén lên, khuôn mặt tươi cười của Hứa Cẩm hiện ra.
"Dì Hai, vào Kinh thành rồi!"
Tận tâm phục vụ như thế ý là muốn tống tiễn vị thần này đi, có ngờ đâu anh thoải mái xong lại điềm nhiên nằm xuống gối, tay chân rộng mở rồi nhắm mắt lăn ra ngủ.
Cô cắn môi mà ngồi trong chốc lát, lại ôm tấm chăn mỏng màu đỏ chỉ vàng bò đến mép giường, chợt bị một bàn tay bắt lấy mắt cá chân không thể tránh thoát. Cô quay đầu lại nhìn Hứa Nhị gia, anh ôn hòa hỏi: "Em đi đâu?"
Lòng Quế Hỷ ngập tràn oan ức không thể nhịn, xòe mười ngón tay ra cho anh nhìn: "Ngài bảo xoa bóp xong ngài sẽ đi sang phòng khác nghỉ ngơi, tay em cũng ê ẩm sưng đến như này rồi... gạt người."
Hứa Ngạn Khanh cau mày rồi nghiêm túc nghĩ lại: "Em có nhớ lầm không? Tôi chưa từng đồng ý."
… Lại còn chối. Gò má Quế Hỷ đỏ bừng lên, khổ não đến nỗi đáy mắt dâng lên một tầng nước, lời nói ra sang sảng như dưa chuột ngâm hạt cải cay: "Nhị gia đọc thuộc Thi thư lễ nhạc dịch xuân thu*, am tường tư tưởng Khổng Mạnh Nho giáo, sao có thể lật lọng mà lừa gạt cô gái nhỏ như em? Như vậy... như vậy thì tự em đi tìm phòng khác mà nghỉ vậy."
(*Thi thư lễ dịch nhạc xuân thu: Lục Kinh cổ của Trung Hoa, bao gồm: kinh Thi, kinh Thư, kinh Dịch, kinh Lễ, kinh Nhạc và kinh Xuân Thu.)
Hứa Ngạn Khanh tốt bụng nhắc nhở: "Hiện giờ ta cũng đâu phải là nhà Nho, là một thương nhân thôi."
Thương nhân trọng lợi khinh tình, trên đời ai ai cũng biết.
Quế Hỷ nhìn chằm chằm mắt cá chân mình: "Em thực sự phải đi!"
Hứa Ngạn Khanh "Ừ" một tiếng, buông tay ra: "Má Triệu đang ở phòng ngoài, rất dễ thức giấc. Vợ lẽ nửa đêm không hầu hạ chồng lại muốn đi chỗ khác ngủ. Sáng mai truyền đến chỗ bà lớn, sợ là em không tránh khỏi một phen trách phạt. Hơn nữa, căn phòng bên kia bỏ hoang lâu rồi..." Anh đè thấp giọng nói: "Bởi vì lúc trước có bà nhỏ treo cổ chết trong phòng. Em không sợ thì cứ đi thôi."
Quế Hỷ nghe xong da đầu tê dại, liếc mắt nhìn thấy anh đang như cười như không, e rằng cũng không phải chỉ dọa cô, giận dỗi đến mức cả tấm chăn mỏng cũng không thèm, mang giày xuống giường rồi đi thẳng ra cửa.
Cô giơ tay vén bức rèm thêu lên, bất ngờ chạm ngay mặt má Triệu, hai người bị dọa giật cả mình. Sau khi bình tĩnh lại, má Triệu vỗ ngực hỏi: "Dì hai muốn đi đâu?"
"Má Triệu ở đây làm gì?" Cô không đáp mà hỏi ngược lại. Trên hành lang chỉ treo độc một ngọn đèn lồng, bị gió lạnh từ cửa sổ lùa vào quấn lấy, ánh đỏ mờ mờ kéo dài bóng người, hắt lên vách tường trắng như tuyết. Từ phía sườn núi ở xa xa vừa thấy mặt trời khuất bóng, lại bị bóng đêm như mực mù mịt ẩn chứa vài phần kinh khủng nuốt lấy.
Một tay má Triệu bày chiếc khay vuông bên cạnh: "Tôi hâm một ít sữa bò cho Nhị gia. Ngài ấy vừa mới mắc mưa. Tôi thêm vào mấy giọt gừng đen, chỉ hơi cay cay thôi nhưng có thể giải được khí lạnh."
Bà bị lòng trung thành với chủ của mình làm cho cảm động không thôi, nhưng liếc thấy mặt Quế Hỷ có vẻ mất bình tĩnh, nhất thời không vui, cao giọng nói: "Vốn dĩ tôi không nên quản chuyện, dì Hai nên quan tâm lão gia nhiều một chút... Dì Hai có nghe tôi nói không?"
Quế Hỷ hoàn hồn, gượng cười một tiếng: "Má Triệu có lòng, để tôi bưng vào cho Nhị gia."
Cô nhận lấy cái khay rồi xoay người về lại phòng, sải bước đi đến mép giường. Hứa Ngạn Khanh nghiêng người nằm bên trong. Cô nhỏ nhẹ gọi: "Nhị gia, uống sữa..."
Không có tiếng đáp lại, cô chìa tay ra chọt chọt lên sống lưng anh, cũng không thấy động. Hơi thở đều đặn ôn hòa, như đã ngủ say.
Cô nhìn chỗ sữa bò trong tay, trước đây làm gì đã được uống qua, những thứ này là của nhà cao cửa rộng người quyền quý. Đúng là giàu sang không hiểu được nỗi khổ của kẻ bần hàn.
Đổ đi thật là tiếc, Quế Hỷ dứt khoát tự mình uống từng hớp cho đến hết, liếm liếm khóe môi, lại cau mày, mùi vị hơi là lạ.
Cô lặng lẽ trèo qua chân anh, bò lên giường chỗ sát vách nằm xuống, lại kéo chiếc chăn mỏng lên đến tận đầu, tự quấn mình lại thành cái kén.
Cơn mưa đêm dần nặng hạt, kèm theo gió lớn thẳng hướng cửa sổ mà táp đến, phát ra âm thanh xào xạc liên hồi. Cô đánh ngáp mơ hồ muốn nhắm mắt ngủ, chợt thấy chỗ giường sau lưng trũng xuống, Nhị gia lại ngồi dậy.
Sống lưng Quế Hỷ chợt cứng đờ, tất cả suy nghĩ trở nên mông lung, lại vô cùng tỉnh táo, vểnh tai lắng nghe động tĩnh. Có tiếng giày dần đi xa, cô lặng lẽ kéo chăn xuống xoay đầu nhìn ra.
Ngọn nến tí tách nổ thành những bông hoa lửa, cả căn phòng bừng sáng. Nhị gia nghiêng người đứng trước thùng như ý, mở cái nắp tròn đậy bên trên lên, hóa ra anh muốn đi tiểu.
Anh cởi dây lưng của chiếc quần, một tay lấy thứ ở dưới bụng ra, rồi cầm nó trong tay.
Quế Hỷ cảm thấy, nếu gió lớn lùa vào thổi tắt ánh nến, cặp mắt cô lúc này chắc chắn tỏa sáng lấp lánh trong đêm đen, tựa như chó sói rình mồi.
Nhị gia đứng thẳng tắp, có thể nhìn thấy vật kia không ngừng phình to, dần trở nên như một cánh tay vừa to vừa dài. Bỗng chốc hùng dũng phun trào, từng giọt châu ngọc lớn nhỏ trong suốt đẹp đẽ rơi vào thùng như ý...
Anh cầm giữ trong tay lại lay chuyển thêm một chút, lấy phần nước còn lại trên kệ rửa qua, nhét lại vào quần trong, rồi ung dung thong thả trở lại giường.
Quế Hỷ chưa từng nghĩ mình sẽ nhiệt tình nhìn trộm đến như thế, vội vàng xoay người vào bên trong giả bộ ngủ, trong lòng lại chất chứa ngũ vị tạp trần. Cô vốn là gái tơ mới lớn, lại có người trong lòng, sao lại có thể... Sao lại có thể nhìn chằm chằm chỗ kín của đàn ông đến không chớp mắt như vậy.
Xấu hổ cùng xấu hổ chất chồng, nuốt chửng linh hồn cô, lại làm mơ hồ đi suy nghĩ... Giấc mộng xuân hoang đường ấy lại trở về, con rồng của Ngọc Lâm sư huynh chạm vào nơi giữa hai chân cô, rồi lại chậm rãi chuyển thành vật kia của Nhị gia, hai vật nhập thành một...
Hứa Ngạn Khanh nhìn thấy Quế Hỷ để lại cho anh một bóng lưng cuộn tròn.
Anh chìa tay lay bả vai cô, rất dễ dàng xoay người lại, làn tóc đen mượt che khuất nửa sườn mặt. Anh giơ tay lên vén gọn ra sau tai, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc đang ngủ nóng lên hồng hào, cái miệng xinh xắn mà lại khôn khéo, tựa như đang đòi tình yêu từ chỗ anh.
Hứa Ngạn Khanh cúi đầu liếm lên vành môi cô, có vị sữa bò cùng với hương gừng đen cay cay, nụ cười dâng lên trong đáy mắt đen sâu hun hút. Thứ khó nuốt đến như vậy cô cũng có thể cho xuống bụng, thật là đáng nể.
Nghĩ đến cái gì đó, anh nắm lấy bàn tay cô đưa đến trước mặt. Năm đầu ngón tay tím tái, là lúc cô xoa bóp cho anh mà ra. Hèn gì thấy anh vô lý chơi xấu lại uất ức thành ra bộ dạng kia.
Anh lại cười rồi nhìn cô hồi lâu, ánh mắt lóe lên một tia dịu dàng khó nhận biết, rồi bỗng dưng kéo đầu ngón tay cô lại bên miệng rồi hôn...
"Quế Hỷ, Quế Hỷ!"
Có tiếng nói thì thầm bên tai cô, Quế Hỷ dụi dụi mắt ngồi thẳng người, đột nhiên cảm giác đau thấu xương truyền đến, cô rụt vai lại. Tấm rèm cửa sổ chợt bị vén lên, khuôn mặt tươi cười của Hứa Cẩm hiện ra.
"Dì Hai, vào Kinh thành rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.