Chương 6:
Đại Cô Nương Lãng
15/09/2024
Kiều Hỷ liếc mắt nhìn Quế Hỷ, cười nói: "Nhìn cô mềm nhũn như con chi chi, chắc là đói thôi."
Cô ấy cũng không đứng dậy, chỉ vươn tay lục lọi phía trong giường mình, lấy ra cái gì đó gói trong giấy bóng trong suốt đưa cho cô.
Quế Hỷ nhận lấy vào tay, tiến đến gần ánh nến để nhìn, bên trong có bốn năm chiếc bánh ngọt tròn tròn hình con ngỗng quết dầu vàng, suy đoán: "Bánh nướng Hoàng Kiều à?"
Kiều Hỷ thở phì phò ra mũi: "Đồ ngốc này! Là bánh trong tiệm người Tây đó, họ gọi là bánh mì. Bọn họ dùng dao rạch giữa thành hai nửa, kẹp thêm chút mứt trái cây để ăn, có vị táo tây, vị đào mật và cả vị kim quất. Mấy thứ mứt trái cây đó đắt chết được nên tôi không mua, chỉ phết chút mứt táo ta, hoặc ăn không cũng ngon lắm." Cô ấy lại thêm một câu: "Vỏ bánh nướng Hoàng Kiều giòn quá, cắn một cái rơi vãi lung tung lên quần áo, rất mất thể diện."
"Cô là đồ mất gốc!" Quế Hỷ nghe được cười khẽ, bóc miệng giấy bóng ra, là dùng một sợi dây nhựa bạc buộc lại, cô cũng không thích. Đồ giấy bạc thế này xưa nay đều là đốt cho người chết, người Tây không biết thì không sợ, nhưng trong lòng cô có sự e dè. Cô đưa một chiếc lên miệng cắn, nhìn phần bột căng phình lên, hàm răng chạm vào như cắn vào quả bóng da, càng nhai càng thấy trống rỗng, càng về sau thì càng như không khí.
Cô thích bánh nướng Hoàng Kiều hơn, chưa nói đến sự thơm ngon ngập tràn trong miệng, còn được nhai thật sự, dù là một hai hạt mè trắng rơi vào kẽ răng cũng thấy vui vẻ.
Cô chậm rãi ăn, lại hỏi lần nữa: "Cô thật sự muốn đi Quan Đông à?"
Kiều Hỷ gật đầu một cái, đứng dậy rồi ngồi xuống song song với cô bên mép giường, nhìn tấm giấy cửa sổ nhuộm tràn ánh trăng, bóng cây so le chập chờn, ánh mắt có chút đờ đẫn: "Hôm nay gặp một người Quan Đông là ông chủ Vương, người có tiền, chưa từng thấy con gái phương Nam nên muốn nạp tôi làm lẽ. Ông ta không cha mẹ không anh chị em, vợ cả đầu năm bị lao đã chết, cũng không định tái giá. Tôi thấy cũng tốt, nên quyết định sẽ đi theo ông ta. Bên phía Kiều Tứ không cần tôi ra mặt, ông ta sẽ tự giải quyết."
Một lọn tóc mềm mại yên lặng rơi xuống che đi bên mí mắt, cô ấy giơ tay lên vén lại ra sau tai: "Giờ tôi hai mươi tuổi rồi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cứ như đám lục bình không rễ nổi trôi trên dòng. Châm ngôn nói hoa chẳng đỏ trăm ngày, không ai ngàn ngày tốt. Thêm thời gian nữa nhan sắc tàn phai giọng hát suy kiệt, thì đến một nơi nương tựa cũng khó mà tìm. Bằng cái tên Kiều Tứ vô lương tâm đó, có khi sẽ bán tôi vào mấy nơi đen tối làm kỹ nữ chưa biết chừng. Chẳng bằng nhân cơ hội này đánh cuộc tìm lấy nửa đời bình yên."
Quế Hỷ nghe một hồi không nói nên lời, yên lặng một lúc rồi nói: "Nếu ông chủ Vương đó có ý thích cô, dứt khoát xin ông ta cưới cô có phải hơn không?"
Kiều Hỷ cười hì hì, vỗ nhẹ trán cô: "Cô bị sốt nên đầu óc mê muội à? Thân phận cửu lưu chẳng nơi nương tựa sao có thể xứng với địa vị vợ cả. Tuy đàn ông bằng lòng thích cô nhưng cũng không dám làm liều đâu, sẽ bị chê cười châm chọc là bôi nhọ gia phong đấy."
Chợt nghe có tiếng vang trên hành lang, là các sư huynh sư tỷ hát xướng xong đã trở lại. Mọi người đã nghe được chuyện của Kiều Hỷ, nên cũng xúm lại chúc mừng, bỗng chốc trong phòng náo nhiệt ồn ã.
Quế Hỷ cầm bánh mì còn dư, buộc lại bằng chiếc dây bạc, thả vào trong giường Kiều Hỷ như cũ.
Cô nghe nói bánh mì của người Tây là dùng mỡ bò trộn với bột mì nướng lên, chỉ cảm thấy trong miệng ngây ngấy, dạ dày dâng lên cảm giác khó chịu, nên đi ra khỏi phòng, tìm gốc cây chuối trong viện để ói ra. Lúc chùi miệng muốn đứng lên, lại nghe thấy Kiều Tứ và vợ là Diệp thị nói chuyện: "Ông chủ Vương kia thật là hào phóng, ra tay chi luôn hai trăm lượng mua Kiều Hỷ, sớm biết vậy nên lừa gạt ông ta thêm chút nữa mới đúng."
Lại nghe Diệp thị cười nhạt: "Ông không bỏ được nó à? Hàng rách rưới như vậy mà vào Kinh thành, ca diễn không sánh bằng ai, từ đầu đến cuối chỉ biết đưa đẩy ngu ngốc, qua mấy năm nữa bán nó trăm lượng còn chẳng ai thèm, chẳng bằng tận dụng dịp này để tất cả đều vui lòng."
Rồi lại nghe thấy giọng Kiều Tứ ngượng ngùng: "Sao mà không bỏ được, chẳng phải bán rồi đây à, đàn bà các người..." Tiếng nói nhỏ dần theo bóng người đi xa.
Quế Hỷ thở ra một hơi, mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Cô ấy cũng không đứng dậy, chỉ vươn tay lục lọi phía trong giường mình, lấy ra cái gì đó gói trong giấy bóng trong suốt đưa cho cô.
Quế Hỷ nhận lấy vào tay, tiến đến gần ánh nến để nhìn, bên trong có bốn năm chiếc bánh ngọt tròn tròn hình con ngỗng quết dầu vàng, suy đoán: "Bánh nướng Hoàng Kiều à?"
Kiều Hỷ thở phì phò ra mũi: "Đồ ngốc này! Là bánh trong tiệm người Tây đó, họ gọi là bánh mì. Bọn họ dùng dao rạch giữa thành hai nửa, kẹp thêm chút mứt trái cây để ăn, có vị táo tây, vị đào mật và cả vị kim quất. Mấy thứ mứt trái cây đó đắt chết được nên tôi không mua, chỉ phết chút mứt táo ta, hoặc ăn không cũng ngon lắm." Cô ấy lại thêm một câu: "Vỏ bánh nướng Hoàng Kiều giòn quá, cắn một cái rơi vãi lung tung lên quần áo, rất mất thể diện."
"Cô là đồ mất gốc!" Quế Hỷ nghe được cười khẽ, bóc miệng giấy bóng ra, là dùng một sợi dây nhựa bạc buộc lại, cô cũng không thích. Đồ giấy bạc thế này xưa nay đều là đốt cho người chết, người Tây không biết thì không sợ, nhưng trong lòng cô có sự e dè. Cô đưa một chiếc lên miệng cắn, nhìn phần bột căng phình lên, hàm răng chạm vào như cắn vào quả bóng da, càng nhai càng thấy trống rỗng, càng về sau thì càng như không khí.
Cô thích bánh nướng Hoàng Kiều hơn, chưa nói đến sự thơm ngon ngập tràn trong miệng, còn được nhai thật sự, dù là một hai hạt mè trắng rơi vào kẽ răng cũng thấy vui vẻ.
Cô chậm rãi ăn, lại hỏi lần nữa: "Cô thật sự muốn đi Quan Đông à?"
Kiều Hỷ gật đầu một cái, đứng dậy rồi ngồi xuống song song với cô bên mép giường, nhìn tấm giấy cửa sổ nhuộm tràn ánh trăng, bóng cây so le chập chờn, ánh mắt có chút đờ đẫn: "Hôm nay gặp một người Quan Đông là ông chủ Vương, người có tiền, chưa từng thấy con gái phương Nam nên muốn nạp tôi làm lẽ. Ông ta không cha mẹ không anh chị em, vợ cả đầu năm bị lao đã chết, cũng không định tái giá. Tôi thấy cũng tốt, nên quyết định sẽ đi theo ông ta. Bên phía Kiều Tứ không cần tôi ra mặt, ông ta sẽ tự giải quyết."
Một lọn tóc mềm mại yên lặng rơi xuống che đi bên mí mắt, cô ấy giơ tay lên vén lại ra sau tai: "Giờ tôi hai mươi tuổi rồi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cứ như đám lục bình không rễ nổi trôi trên dòng. Châm ngôn nói hoa chẳng đỏ trăm ngày, không ai ngàn ngày tốt. Thêm thời gian nữa nhan sắc tàn phai giọng hát suy kiệt, thì đến một nơi nương tựa cũng khó mà tìm. Bằng cái tên Kiều Tứ vô lương tâm đó, có khi sẽ bán tôi vào mấy nơi đen tối làm kỹ nữ chưa biết chừng. Chẳng bằng nhân cơ hội này đánh cuộc tìm lấy nửa đời bình yên."
Quế Hỷ nghe một hồi không nói nên lời, yên lặng một lúc rồi nói: "Nếu ông chủ Vương đó có ý thích cô, dứt khoát xin ông ta cưới cô có phải hơn không?"
Kiều Hỷ cười hì hì, vỗ nhẹ trán cô: "Cô bị sốt nên đầu óc mê muội à? Thân phận cửu lưu chẳng nơi nương tựa sao có thể xứng với địa vị vợ cả. Tuy đàn ông bằng lòng thích cô nhưng cũng không dám làm liều đâu, sẽ bị chê cười châm chọc là bôi nhọ gia phong đấy."
Chợt nghe có tiếng vang trên hành lang, là các sư huynh sư tỷ hát xướng xong đã trở lại. Mọi người đã nghe được chuyện của Kiều Hỷ, nên cũng xúm lại chúc mừng, bỗng chốc trong phòng náo nhiệt ồn ã.
Quế Hỷ cầm bánh mì còn dư, buộc lại bằng chiếc dây bạc, thả vào trong giường Kiều Hỷ như cũ.
Cô nghe nói bánh mì của người Tây là dùng mỡ bò trộn với bột mì nướng lên, chỉ cảm thấy trong miệng ngây ngấy, dạ dày dâng lên cảm giác khó chịu, nên đi ra khỏi phòng, tìm gốc cây chuối trong viện để ói ra. Lúc chùi miệng muốn đứng lên, lại nghe thấy Kiều Tứ và vợ là Diệp thị nói chuyện: "Ông chủ Vương kia thật là hào phóng, ra tay chi luôn hai trăm lượng mua Kiều Hỷ, sớm biết vậy nên lừa gạt ông ta thêm chút nữa mới đúng."
Lại nghe Diệp thị cười nhạt: "Ông không bỏ được nó à? Hàng rách rưới như vậy mà vào Kinh thành, ca diễn không sánh bằng ai, từ đầu đến cuối chỉ biết đưa đẩy ngu ngốc, qua mấy năm nữa bán nó trăm lượng còn chẳng ai thèm, chẳng bằng tận dụng dịp này để tất cả đều vui lòng."
Rồi lại nghe thấy giọng Kiều Tứ ngượng ngùng: "Sao mà không bỏ được, chẳng phải bán rồi đây à, đàn bà các người..." Tiếng nói nhỏ dần theo bóng người đi xa.
Quế Hỷ thở ra một hơi, mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.