Quyển 1 - Chương 100: Đại học và cao học
Mạnh Trung Đắc Ý
09/08/2023
Buổi tối thứ Bảy, vừa tan làm là Phí Nghê đã đến nhà cha mẹ, đưa tài liệu ôn tập cho anh trai.
Thế nhưng tới nơi rồi, Phí Nghê lại không gặp được anh trai. Chị dâu thấy cô thì gọi cô vào phòng nhỏ, đóng cửa lại nói: “Giúp chị khuyên anh trai em, bảo anh ấy đi thi đại học đi. Ngày trước thành tích của anh ấy tốt như vậy, không thi thì tiếc lắm.”
“Anh trai em không muốn thi đại học ạ?”
“Đứa bé này của chị đến thật là không đúng lúc.”
“Chị dâu, chị đừng nói vậy.”
“Chắc chắn vì lý do này, anh của em nhất định cảm thấy nếu anh ấy đi học thì gánh nặng của chị quá lớn. Thật ra khó khăn đến mấy thì cũng chỉ là chuyện vài năm thôi, hơn nữa chị còn cha mẹ đỡ đần. Em khuyên anh em nhiều hơn chút nhé.” Lâm Mai liếc nhìn cánh cửa, rồi lại lấy ra một cái phong bì, đưa cho Phí Nghê: “Đây là anh trai em cho em và Tiểu Phương.”
Phí Nghê mở phong bì ra, thấy bên trong là ba mươi tệ.
“Chị dâu, chị đưa em tiền làm gì?”
“Tiền này vốn là các em nên có.” Phí Đình vốn đã nói đợi đến cuối năm gom được nhiều tiền hơn chút rồi đưa Phí Nghê luôn mộ thể, nhưng Lâm Mai vốn là người thiếu kiên nhẫn, kiếm được tiền liền muốn chia sẻ niềm vui với em gái nhỏ.
“Sao chị lại nói vậy được.”
“Nhận đi, đừng chê ít. Anh trai em tìm thợ mộc đóng đồ gỗ theo kiểu dáng Tiểu Phương vẽ, kéo đi bán, trừ đi tiền nguyên vật liệu và công thợ thì chỗ tiền lời cũng đủ mua một cái TV. Nếu không nhờ Tiểu Phương vẽ giúp, anh chị cũng không kiếm được khoản tiền này. Anh trai em nói, sau này mỗi lần bán đồ nội thất đều sẽ chia cho hai đứa một phần.”
“Chuyện này còn có ai khác biết không?” Tìm thợ mộc đóng đồ gỗ để chính mình dùng và để đi bán là hai chuyện khác nhau, anh trai cô mà tiếp tục làm như thế thì sẽ trở thành tiểu chủ của xã hội cũ, tuy rằng hiện tại xã hội đã thoáng hơn trước nhiều rồi nhưng nếu người ta tố cáo thì ít nhất cũng sẽ bị dán thông báo phê bình công khai, còn nghiêm trọng hơn, cô càng không dám tưởng tượng.
“Yên tâm đi, ngay cả cha mẹ cũng không biết đâu. Phía thợ mộc thì vẫn nói là đóng cho người thân dùng, đóng xong một bộ lại thuê một nhóm thợ khác, người ta không phát hiện được.”
“Chẳng may bị phát hiện thật thì sao? Chuyện khác chưa nói, trong xưởng sợ là sẽ bị xử phạt.” Phí Nghê đưa lại phong bì cho chị dâu. “Tiền này em không nhận được, tạm thời anh chị đừng đóng đồ mang đi bán nữa, ngộ nhỡ bị người ta tố cáo, nói mình đầu cơ trục lợi thì biết làm sao? Em vẫn còn ít tiền để dành, nếu anh chị cần…”
“Chị và anh trai em đâu có gì cần tiêu tiền. Thôi được rồi, em nói cũng có lý, để chị bảo anh em làm nốt bộ này rồi không làm nữa.”
Nhân dịp Phí Nghê đến nhà, khi rán trứng gà mẹ Phí còn cố ý cho thêm một quả. Tới giờ cơm tối thì Phí Đình mới về nhà, trông thấy Phí Nghê, anh lập tức đưa hai cuốn tài liệu ôn tập từ trong túi ra cho cô. Hai cuốn sách này là trưa nay anh cướp được ở hiệu sách Tân Hoa, đi muộn chắc chắn sẽ hết.
Phí Nghê thấy hai cuốn tài liệu ôn tập kia thì không khỏi bật cười. Sách cô định đưa cho Phí Đình, cũng chính là hai cuốn này.
“Anh, anh định thi khối tự nhiên hay là khối xã hội?”
“Anh đã bằng này tuổi rồi, nếu như đi học thì tốt nghiệp xong cũng phải ngoài ba mươi, còn thi thố cái gì?” Phí Đình vẫn kiên trì đưa tài liệu cho Phí Nghê. “Cái này em đưa Tiểu Phương dùng đi.”
“Sách em cũng mua cho anh ấy rồi. Anh, anh đi báo danh đi, vất vả lắm mới có được cơ hội như thế này, chị dâu cũng ủng hộ anh mà. Cho dù có khó khăn cũng chỉ là tạm thời thôi, hơn nữa nhà chúng ta đông người như vậy, cho dù có nhọc nhằn thêm một tí thì cũng chẳng đáng là gì. Anh đừng có một mình gồng gánh mãi thế.”
Phí Đình vốn định nói mình sẽ cân nhắc thêm, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành “được”. Anh hiểu em gái của mình, nếu anh không đồng ý đi thi đại học thì chắc chắn con bé sẽ dùng đủ loại biện pháp để thuyết phục anh, mãi cho đến khi anh gật đầu mới thôi. Chi bằng trước mắt cứ đồng ý trước, sau này không đi học được thì cứ bảo thi không đỗ. Anh biết chuyện thi đại học quan trọng với Phí Nghê thế nào, nhưng anh không giống Phí Nghê, anh đã sắp sửa đầu ba mà mới có một năm tuổi nghề, không thể đi học hưởng lương. Trong quãng thời gian bốn năm học hành này, tài chính gia đình sẽ rất thiếu thốn, mà quan trọng nhất là vợ anh còn đang mang thai. Nếu như không có con cái, việc gì cũng dễ nói chuyện, nhưng anh không để đẩy toàn bộ trách nhiệm nuôi con cho vợ mình được. Đương nhiên nếu như bọn họ khó khăn thì cha mẹ và em gái cũng sẽ hộ trợ, nhưng một người đàn ông đã trưởng thành như anh, sao có thể không biết xấu hổ mà quăng gánh nặng nuôi dưỡng gia đình cho người khác được chứ?
Phí Nghê thấy anh trai nhận lời thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô lại khẽ nói với Phí Đình: “Anh, anh đừng thuê thợ mộc đóng đồ gỗ cho mình nữa, nếu bị tố cáo là đầu cơ trục lợi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.”
Phí Đình tiếp tục nói “được”, anh biết là vợ mình lại bị lỡ miệng mất rồi. Từ xưa đến giờ Lâm Mai vẫn luôn là người không thể kín miệng, chưa từng giữ bí mật được chuyện gì. Năm ấy ở điểm thanh niên trí thức, Lâm Mai đã không giấu nổi chuyện trong lòng, hai người bọn họ cứ vậy mà hôn nhau lần đầu ở bên bờ sông. Hôn xong, câu đầu tiên anh nói với Lâm Mai chính là tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho người ngoài biết, những chuyện như thế này ở nông thôn sẽ gây tổn hại con gái nhiều hơn là với con trai. Nhưng Lâm Mai nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên chính là: “Em càng muốn để mọi người biết anh hôn em, nếu như anh hôn người khác thì anh chính là Trần Thế Mỹ(1) mà ai ai cũng muốn đánh.” Nói đi nói lại một hồi, kết quả đấy lại là chuyện duy nhất Lâm Mai có thể giữ kín như bưng, cuối cùng vẫn không ai biết bọn họ thường xuyên ôm hôn ở bên bờ sông hoặc là trong rừng cây nhỏ.
(1) Trần Thế Mỹ: Một nhân vật trong kinh kịch dân gian gắn với giai thoại xử án của Bao Công, kẻ đã ruồng bỏ vợ con ở quê nhà để cưới công chúa sau khi thi đỗ Trạng Nguyên. Trên thực tế Trần Thế Mỹ là một nhân vật có thật, nhưng câu chuyện trong kịch thì lại là do kẻ thù bịa đặt, khiến ông bị mang tiếng oan suốt hàng trăm năm.
Hôm nay Phương Mục Dương từ chức ở nhà hàng, trước khi nghỉ việc anh còn tăng ca một tối, nộp lại khoản tiền boa cuối cùng. Anh dặn đầu bếp phần cho mình hai món chính, nhưng tiếc là xong việc quá muộn nên không kịp ăn. Ngoài hai món chính ra còn có hai lon thịt bò và hai lon bào ngư đóng hộp.
Từ sáng Phí Nghê đã nói với Phương Mục Dương tan làm cô sẽ tới nhà cha mẹ, cho nên sau khi làm xong, anh cũng đạp xe thẳng đến nhà họ Phí.
Phương Mục Dương đưa hai hộp cơm cho mẹ Phí, bảo bà ngày mai hâm nóng lại rồi ăn sau. Hiện giờ trời lạnh, đồ ăn có để qua đêm cũng không sợ hỏng. Mẹ Phí mở hai hộp cơm ra, trông thấy một hộp đựng tôm nõn xào, còn hộp kia thì đựng cá chua ngọt.
“Hai đứa giữ lại mà ăn đi,” mẹ Phí nói.
“Phí Nghê vẫn thích ăn cơm con nấu hơn ạ, đúng không?”
Phí Nghê vừa cười vừa “ừm” một tiếng.
Phí Nghê ngồi sau xe đạp của Phương Mục Dương, nói với anh chuyện Phí Đình đóng đồ nội thất để bán.
Khi không có tiền Phương Mục Dương cũng nghĩ như vậy. Anh định sẽ tự mua gỗ rồi thuê thợ mộc đóng đồ theo bản vẽ của mình, đóng xong anh phụ trách bán, chỗ tiền kiếm được cũng đủ nuôi sống anh và Phí Nghê. Thế nhưng khi chưa làm anh đã biết Phí Nghê sẽ không đồng ý, hơn nữa sau đó tiền cũng vừa may đủ dùng, anh không cần phải làm như thế nữa.
“Em cũng đừng lo lắng quá, hiện giờ không còn nghiêm ngặt như hồi trước nữa rồi. Anh trai em tự có chừng mực, chuyện quá nguy hiểm, anh ấy cũng không làm đâu,” Phương Mục Dương nói. “Chỉ có điều tạm thời khoan hãy làm tiếp, đồ anh ấy đã đóng để đấy anh bán hộ cho, lúc bán bảo lỡ đóng nhiều quá không đủ chỗ kê là được.”
“Anh định bán cho ai?”
“Đồ đạc anh thiết kế em còn sợ không có ai mua sao?”
“Anh nhớ cẩn thận một chút đấy.”
“Anh biết rồi.”
Về tới nhà, Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa, bây giờ anh sẽ nấu.”
“Anh đi ôn bài đi, để đấy em nấu cho.” Phí Nghê đưa những trọng điểm kiến thức hôm qua cô đánh dấu lại cho Phương Mục Dương, bảo anh xem cho thật kỹ.
Nền tảng của cô tốt hơn Phương Mục Dương rất nhiều, cho dù có phải thi ngay lập tức cô cũng tự tin mình có thể đỗ. Nhưng Phương Mục Dương thì không được vậy, nền tảng của anh quá yếu. Để Phương Mục Dương có thêm thì giờ ôn tập, trong khoảng thời gian này, Phí Nghê chấp nhận gánh vác nhiều việc nhà hơn một chút.
Phí Nghê dùng toàn bộ chỗ bào ngư trong lon để nấu mì bào ngư cho Phương Mục Dương, sau đó bưng ra bàn rồi bảo anh ăn. Phương Mục Dương nhìn vào những phần trọng điểm hôm qua Phí Nghê đánh dấu cho anh, bên cạnh mấy chỗ đánh dấu ấy còn có những dòng chú thích nhỏ nhưng ngay ngắn của cô, tất cả đều là cô cố ý viết cho anh, sợ anh đọc mà không hiểu.
Trình độ của hai người họ không hề tương đương với nhau, với trình độ của Phí Nghê thì hoàn toàn không cần phải xem lại những phần này. Ban ngày cô đã đi làm, buổi tối còn phải giúp anh sàng lọc lại kiến thức.
Phí Nghê giám sát Phương Mục Dương đến khi anh ăn xong bát mì bào ngư, sau đó lại pha một cốc sữa bột cho anh.
Phương Mục Dương không thể nào nói với Phí Nghê những chỗ em muốn anh học anh đều không có hứng học, vậy nên anh chỉ có thể nghiền ngẫm từng phần gạch chân trong sách.
Sau khi học liên tục hơn mười trang, Phương Mục Dương đứng dậy, nói với Phí Nghê: “Anh qua phòng tắm một lát, về lại học tiếp.”
Phí Nghê biết Phương Mục Dương sang phòng tắm là vì muốn chuẩn bị nước ấm cho cô tắm.
“Anh không cần làm gì đâu, hôm nay em đun ít nước nóng để lau mình là được, sau này em cũng sẽ đi tắm ở nhà tắm của xưởng.” Cô cũng biết Phương Mục Dương không giống mình, anh tắm rửa rất nhanh nhẹn, mùa đông có tắm nước lạnh hàng ngày cũng không sao.
“Mấy chị đồng nghiệp kia của em hay tò mò lắm, nếu em tự nhiên lại đến nhà tắm trong xưởng, chưa biết chừng bọn họ sẽ nghi ngờ…”
“Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi.” Phí Nghê lần đầu tiên tỏ ra thờ ơ trước những lời đồn. “Chẳng có gì quan trọng cả, so với chuyện anh đi thi đại học thì càng chẳng đáng là gì. Hiện tại điều anh cần làm nhất chính là yên tâm học tập.”
Phí Nghê kèm Phương Mục Dương ôn bài đến tận gần một giờ sáng mới đi ngủ. Vừa mới ngả người lên giường, Phí Nghê đã thiếp đi mất. Phương Mục Dương nghe tiếng thở đều đều của cô, hôn lên trán cô một cái. Với trình độ của Phí Nghê, đêm hôm còn kèm cặp anh ôn bài thì càng ảnh hưởng đến việc thi cử của cô. Kiến thức cô có hiện giờ đã dư dả rồi, điều cần thiết nhất chính là phải nghỉ ngơi thật điều độ.
Anh chỉnh lại góc chăn cho Phí Nghê rồi đi sang phòng vẽ tranh. Hồng trà ông Phương cho anh rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng, nó có thể giúp anh thức đến tận hai giờ sáng. Tuy nhiên thứ khiến cho anh tỉnh táo lúc ba giờ sáng thì lại không phải là trà, mà là sự thôi thúc khi đang cầm bút vẽ tranh. Một khi bắt đầu vẽ tranh, anh sẽ không thể ngừng lại.
Khi học bài anh cũng có niềm thôi thúc riêng, đó là niềm thôi thúc muốn xé nát hết sách vở. Cũng không phải là vì anh đọc không hiểu, nếu đọc không hiểu thì đọc thêm vài lần nữa sẽ hiểu, nhưng ngồi một chỗ đọc sách cả ngày, với anh thực sự là một sự giày vò cực độ.
Tuy nhiên ánh mắt Phí Nghê đã cố định anh trên ghế. Anh ăn mì Phí Nghê nấu, uống sữa bột Phí Nghê pha, cho nên cũng có nghĩa vụ đáp ứng một số kỳ vọng của cô.
Ngày Chủ nhật, ông Phương lần theo địa chỉ Phương Mục Dương đưa cho mà gõ cửa nhà nghịch tử. Phương Mục Dương đã đi thăm người thầy ngày trước dạy mình vẽ tranh, hiện giờ đang không ở nhà, người mở cửa cho ông chính là Phí Nghê.
Phương Mục Dương không chỉ không muốn bản thân mình làm phiền Phí Nghê mà ngay cả ông Phương anh cũng đã nói chuyện qua trước, nhờ ông gác lại chuyện bản thảo, đợi Phí Nghê thi đại học xong rồi tính.
Ông Phương thoải mái nhận lời, việc sửa sang bản thảo hiện tại ông cũng không hề sốt ruột. Lần này ông Phương không mang bản thảo đến cửa, mà mang theo một thùng sách, sách trong đó ông đều đã đọc qua, cảm thấy có thể đưa cho Phí Nghê đọc được. Lúc này điều ông quan tâm nhất chính là Phí Nghê học chuyên ngành gì. Giáo sư Mục khuyên Phí Nghê nên đi theo con đường nghiên cứu khoa học, với những đứa con của mình bà cũng từng khuyên như vậy, và lời khuyên ấy đã phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt. Ông Phương sợ Phí Nghê cũng nghe lời bạn già của mình, ông biết nếu học khoa học Phí Nghê vẫn sẽ học tốt. Ông nghe bà bạn già bảo, sách bà đưa cho Phí Nghê mượn đọc, Phí Nghê gần như hiểu hết. Nếu như Phí Nghê chỉ có thế mạnh ở mảng văn chương thì ông sẽ không cần phải lo lắng như thế này. Là người toàn diện cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, sẽ phải phân vân lựa chọn, mà một khi đã chọn sai thì sẽ tiếc nuối cả đời. Để con dâu chọn được chuyên ngành thực sự phù hợp với bản thân, ông Phương cảm thấy mình cần đích thân tới đây một chuyến, xóa tan sương mù trước mắt con bé.
Ông hi vọng Phí Nghê có thể tìm được nguyện vọng đích thực của bản thân mình thông qua những quyển sách này.
Thấy cha chồng đến, Phí Nghê tức khắc mời ông vào nhà, pha trà cho ông uống.
“Mục Dương đang đi vắng rồi, cha tìm anh ấy có việc gì không ạ?”
“Cha không tìm nó.” Ông Phương hỏi Phí Nghê: “Sắp tới con định thi khối tự nhiên hay là khối xã hội?”
“Khối xã hội ạ.” Mới đầu Phí Nghê cũng cân nhắc lời khuyên của giáo sư Mục, nhưng sau khi xem qua những cuốn sách chuyên ngành mà bà đưa cô, ý định của cô đã thay đổi. Sách của giáo sư Mục cô có thể đọc hiểu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức hiểu mà thôi. Cô phát hiện bản thân mình vẫn thích đọc bản thảo của ông Phương và những loại sách liên quan hơn. Số bản thảo và sách đó, cho dù lúc đang ôn tập cô cũng sẵn lòng dành chút thời gian đọc thêm một chút, không phải là để trau dồi kiến thức, mà vì thư giãn nhiều hơn. Những kiến thức đó thực sự có thể giúp cô thư giãn.
Ông Phương không ngờ con dâu lại dứt khoát như vậy, tức thì cảm thán: “Tốt lắm, con nhớ kiên định với chủ kiến của bản thân đấy, ý kiến của những người khác chỉ có thể tham khảo thôi, tuyệt đối phải nghe theo nguyện vọng từ trong lòng mình.”
Dưới sự dẫn đường của con dâu, ông Phương đi tham quan nhà mới của nghịch tử và con dâu của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, nghịch tử đúng là biết cách hưởng thụ.
Ông đặc biệt thích căn phòng vẽ tranh với khung cửa sổ sát đất, cả tấm bình phong ngoài phòng khách nữa, mà cánh cửa gỗ thô sơ nghịch tử tự làm cũng có cái hay riêng. Sống trong kiểu nhà nhỏ này, vẫn thú vị hơn ở nhà chung cư rất nhiều.
Nhưng một người trẻ tuổi mà biết hưởng thụ như thế, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Phí Nghê nói với cha chồng, Phương Mục Dương cũng sắp sửa thi đại học.
“Nó định thi đại học á?” Trong ấn tượng của ông Phương, nghịch tử vẫn luôn không có hứng thú gì với việc học đại học. Mà cho dù có hứng thú, nước đến chân mới nhảy thì cũng khó mà đỗ được. Ông Phương thầm nghĩ, thảo nào nghịch tử lại không có nhà, chắc là không muốn học bài nên mới tìm cách trốn tiệt.
Ông Phương uyển chuyển nói với Phí Nghê: “Hình như Mục Dương không mấy hứng thú đối với việc vào đại học.” Ông dùng “không có hứng thú” để lấp li3m cho tương lai thi không đỗ.
“Mục Dương muốn vào đại học lắm ạ, từ tối qua anh ấy đã bắt đầu ôn tập, ôn đến tận gần rạng sáng, sáng dậy lại bắt đầu đọc sách, ngay cả bữa sáng cũng không buồn ăn.”
Cả buổi sáng Phương Mục Dương đều ngồi trong phòng ngủ làm toán. Ông Phương không ngờ nghịch tử trong miệng con dâu lại là một người đam mê học hành đến thế, từ lúc ăn xong bữa sáng thì chưa từng rời khỏi bàn lấy một lần.
Phương Mục Dương không thể nào không đam mê học hành được, bởi vì Phí Nghê thường xuyên ra đề bài kiểm tra anh. Anh trả lời câu hỏi của Phí Nghê, nếu như đáp đúng thì cô sẽ hôn anh một cái, còn nếu như anh đáp sai, anh sẽ hôn cô một cái.
Chính bản thân Phương Mục Dương cũng không ngờ Phí Nghê nghe xong lại đồng ý với hiệp ước này của anh. Ban đầu Phí Nghê chỉ chịu hôn lên má anh, nhưng khi anh chủ động bày tỏ ý kiến muốn cô hôn môi, Phí Nghê cũng không phản đối, chỉ là thời gian hôn có ngắn đi một chút. Mỗi lần Phương Mục Dương trả lời sai, anh sẽ hôn cô rất mãnh liệt, bởi vì anh cho rằng đó là sai lầm nghiêm trọng, không thể cứ bỏ qua một cách nhẹ nhàng thế được. Anh nồng nhiệt hôn Phí Nghê hai lần, Phí Nghê trốn ra khỏi vòng tay anh, đưa tay sửa sang tóc tai, sau đó không tiếp tục kiểm tra anh mà chỉ bảo anh tập trung ôn bài, cố gắng lần sau không làm sai nữa.
Khi giải thích với ông Phương, Phí Nghê cố tình bỏ qua chi tiết này, khiến cho ông Phương cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng nhẽ nghịch tử đã thay đổi tính nết rồi ư? Không phải vẽ tranh mà vẫn có thể ngồi lâu như vậy ư?
Ông Phương thấy cả nghịch tử lẫn con dâu đều đang phấn đấu học hành cho nên cũng không tiện quấy rầy nữa, ra về từ sớm.
Đến giờ cơm tối Phương Mục Dương mới về nhà. Phí Nghê thấy anh về thì định đi nấu mì cho anh.
Bởi vì trình độ của cô cao hơn hẳn Phương Mục Dương nên cô bằng lòng đảm đương hầu hết mọi việc, để anh có thêm nhiều thời gian học tập.
Phương Mục Dương nói: “Anh không định thi đại học.”
“Không phải hôm qua anh đã đồng ý rồi sao?” Giọng của Phí Nghê rõ ràng là cao hơn hẳn ban nãy, từng câu chữ đều gấp gáp.
“Anh định sẽ thi cao học. Ngoài kỳ tuyển sinh đại học thì kỳ tuyển sinh sau đại học cũng đã được khôi phục lại, chỉ có điều thi luôn năm nay thì không kịp, phải đợi sang năm sau.”
“Cao học? Anh thi lên cao học?” Khi hỏi câu thứ hai Phí Nghê phải đè giọng xuống, cố gắng không để Phương Mục Dương cảm nhận được sự kinh ngạc của mình, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nhưng ngay cả đại học anh đã chưa chắc thi nổi, sao có thể thi lên cao học chứ?
“Kỳ thi này không giới hạn trình độ học vấn, anh cũng có thể thi mà.”
Có thể thi và thi được là hai chuyện khác nhau.
“Nghê, em có tin rằng anh sẽ đỗ không?”
Phí Nghê chầm chậm cụp mắt, trên bờ môi hằn lên một dấu răng. Cô mỉm cười, nhìn Phương Mục Dương: “Em tin. Nhưng việc tuyển sinh cao học không phải là chuyện của năm sau sao? Năm nay anh cứ thử thi đại học trước đi.”
“Thi đại học và thi cao học không giống nhau, thi cao học chủ yếu là xem khả năng chuyên môn, đặc biệt là học viện Mỹ thuật, thi văn hóa cũng không quá quan trọng. Anh có tiếp tục ôn tập cũng chỉ lãng phí thời gian.”
“Nhưng nhỡ anh không thi đỗ thì sao?”
“Thì lại tiếp tục thi thôi,” Phương Mục Dương cười nói. “Kỳ thi cao học còn xa, hiện tại quan trọng nhất là việc thi đại học của em. Từ hôm nay trở đi, ngoài những lúc đi làm thì em cứ chuyên tâm ôn tập, tất cả những việc khác cứ để đó mình anh lo. Đợi khi nào em thi xong, e muốn săn sóc anh như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản.” Đâu chỉ là không ngăn cản, phải là mong còn chẳng được ý chứ.
Phương Mục Dương đứng sau lưng Phí Nghê, bóp bóp vai cô: “Em thấy thế này đã đủ mạnh chưa?”
Phương Mục Dương không cho rằng mình chắc chắn sẽ đỗ cao học, nhưng tỉ lệ đỗ của anh cũng không thấp hơn so với thi đại học. Hơn nữa nếu anh thực sự chuẩn bị cho kỳ thi đại học, Phí Nghê sẽ quá bận rộn. Thời gian chẳng còn bao nhiêu, anh vẫn hi vọng cô có thể dồn toàn bộ sức lực vào việc thi đại học của bản thân mình, chứ không phải là vào anh.
Phương Mục Dương nấu mì bào ngư cho bữa tối, bản thân anh ăn mì, còn bào ngư thì để Phí Nghê ăn.
“Em muốn ôn tập thế nào thì cứ ôn tập thế ấy, không cần phải bận tâm đ ến anh đâu.” Trình độ của hai người họ hoàn toàn không giống nhau. Phí Nghê vất vả tóm lược kiến thức giúp anh, mà những kiến thức đó lại chẳng hề hữu ích gì với cô cả.
Thế nhưng tới nơi rồi, Phí Nghê lại không gặp được anh trai. Chị dâu thấy cô thì gọi cô vào phòng nhỏ, đóng cửa lại nói: “Giúp chị khuyên anh trai em, bảo anh ấy đi thi đại học đi. Ngày trước thành tích của anh ấy tốt như vậy, không thi thì tiếc lắm.”
“Anh trai em không muốn thi đại học ạ?”
“Đứa bé này của chị đến thật là không đúng lúc.”
“Chị dâu, chị đừng nói vậy.”
“Chắc chắn vì lý do này, anh của em nhất định cảm thấy nếu anh ấy đi học thì gánh nặng của chị quá lớn. Thật ra khó khăn đến mấy thì cũng chỉ là chuyện vài năm thôi, hơn nữa chị còn cha mẹ đỡ đần. Em khuyên anh em nhiều hơn chút nhé.” Lâm Mai liếc nhìn cánh cửa, rồi lại lấy ra một cái phong bì, đưa cho Phí Nghê: “Đây là anh trai em cho em và Tiểu Phương.”
Phí Nghê mở phong bì ra, thấy bên trong là ba mươi tệ.
“Chị dâu, chị đưa em tiền làm gì?”
“Tiền này vốn là các em nên có.” Phí Đình vốn đã nói đợi đến cuối năm gom được nhiều tiền hơn chút rồi đưa Phí Nghê luôn mộ thể, nhưng Lâm Mai vốn là người thiếu kiên nhẫn, kiếm được tiền liền muốn chia sẻ niềm vui với em gái nhỏ.
“Sao chị lại nói vậy được.”
“Nhận đi, đừng chê ít. Anh trai em tìm thợ mộc đóng đồ gỗ theo kiểu dáng Tiểu Phương vẽ, kéo đi bán, trừ đi tiền nguyên vật liệu và công thợ thì chỗ tiền lời cũng đủ mua một cái TV. Nếu không nhờ Tiểu Phương vẽ giúp, anh chị cũng không kiếm được khoản tiền này. Anh trai em nói, sau này mỗi lần bán đồ nội thất đều sẽ chia cho hai đứa một phần.”
“Chuyện này còn có ai khác biết không?” Tìm thợ mộc đóng đồ gỗ để chính mình dùng và để đi bán là hai chuyện khác nhau, anh trai cô mà tiếp tục làm như thế thì sẽ trở thành tiểu chủ của xã hội cũ, tuy rằng hiện tại xã hội đã thoáng hơn trước nhiều rồi nhưng nếu người ta tố cáo thì ít nhất cũng sẽ bị dán thông báo phê bình công khai, còn nghiêm trọng hơn, cô càng không dám tưởng tượng.
“Yên tâm đi, ngay cả cha mẹ cũng không biết đâu. Phía thợ mộc thì vẫn nói là đóng cho người thân dùng, đóng xong một bộ lại thuê một nhóm thợ khác, người ta không phát hiện được.”
“Chẳng may bị phát hiện thật thì sao? Chuyện khác chưa nói, trong xưởng sợ là sẽ bị xử phạt.” Phí Nghê đưa lại phong bì cho chị dâu. “Tiền này em không nhận được, tạm thời anh chị đừng đóng đồ mang đi bán nữa, ngộ nhỡ bị người ta tố cáo, nói mình đầu cơ trục lợi thì biết làm sao? Em vẫn còn ít tiền để dành, nếu anh chị cần…”
“Chị và anh trai em đâu có gì cần tiêu tiền. Thôi được rồi, em nói cũng có lý, để chị bảo anh em làm nốt bộ này rồi không làm nữa.”
Nhân dịp Phí Nghê đến nhà, khi rán trứng gà mẹ Phí còn cố ý cho thêm một quả. Tới giờ cơm tối thì Phí Đình mới về nhà, trông thấy Phí Nghê, anh lập tức đưa hai cuốn tài liệu ôn tập từ trong túi ra cho cô. Hai cuốn sách này là trưa nay anh cướp được ở hiệu sách Tân Hoa, đi muộn chắc chắn sẽ hết.
Phí Nghê thấy hai cuốn tài liệu ôn tập kia thì không khỏi bật cười. Sách cô định đưa cho Phí Đình, cũng chính là hai cuốn này.
“Anh, anh định thi khối tự nhiên hay là khối xã hội?”
“Anh đã bằng này tuổi rồi, nếu như đi học thì tốt nghiệp xong cũng phải ngoài ba mươi, còn thi thố cái gì?” Phí Đình vẫn kiên trì đưa tài liệu cho Phí Nghê. “Cái này em đưa Tiểu Phương dùng đi.”
“Sách em cũng mua cho anh ấy rồi. Anh, anh đi báo danh đi, vất vả lắm mới có được cơ hội như thế này, chị dâu cũng ủng hộ anh mà. Cho dù có khó khăn cũng chỉ là tạm thời thôi, hơn nữa nhà chúng ta đông người như vậy, cho dù có nhọc nhằn thêm một tí thì cũng chẳng đáng là gì. Anh đừng có một mình gồng gánh mãi thế.”
Phí Đình vốn định nói mình sẽ cân nhắc thêm, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành “được”. Anh hiểu em gái của mình, nếu anh không đồng ý đi thi đại học thì chắc chắn con bé sẽ dùng đủ loại biện pháp để thuyết phục anh, mãi cho đến khi anh gật đầu mới thôi. Chi bằng trước mắt cứ đồng ý trước, sau này không đi học được thì cứ bảo thi không đỗ. Anh biết chuyện thi đại học quan trọng với Phí Nghê thế nào, nhưng anh không giống Phí Nghê, anh đã sắp sửa đầu ba mà mới có một năm tuổi nghề, không thể đi học hưởng lương. Trong quãng thời gian bốn năm học hành này, tài chính gia đình sẽ rất thiếu thốn, mà quan trọng nhất là vợ anh còn đang mang thai. Nếu như không có con cái, việc gì cũng dễ nói chuyện, nhưng anh không để đẩy toàn bộ trách nhiệm nuôi con cho vợ mình được. Đương nhiên nếu như bọn họ khó khăn thì cha mẹ và em gái cũng sẽ hộ trợ, nhưng một người đàn ông đã trưởng thành như anh, sao có thể không biết xấu hổ mà quăng gánh nặng nuôi dưỡng gia đình cho người khác được chứ?
Phí Nghê thấy anh trai nhận lời thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô lại khẽ nói với Phí Đình: “Anh, anh đừng thuê thợ mộc đóng đồ gỗ cho mình nữa, nếu bị tố cáo là đầu cơ trục lợi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.”
Phí Đình tiếp tục nói “được”, anh biết là vợ mình lại bị lỡ miệng mất rồi. Từ xưa đến giờ Lâm Mai vẫn luôn là người không thể kín miệng, chưa từng giữ bí mật được chuyện gì. Năm ấy ở điểm thanh niên trí thức, Lâm Mai đã không giấu nổi chuyện trong lòng, hai người bọn họ cứ vậy mà hôn nhau lần đầu ở bên bờ sông. Hôn xong, câu đầu tiên anh nói với Lâm Mai chính là tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho người ngoài biết, những chuyện như thế này ở nông thôn sẽ gây tổn hại con gái nhiều hơn là với con trai. Nhưng Lâm Mai nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên chính là: “Em càng muốn để mọi người biết anh hôn em, nếu như anh hôn người khác thì anh chính là Trần Thế Mỹ(1) mà ai ai cũng muốn đánh.” Nói đi nói lại một hồi, kết quả đấy lại là chuyện duy nhất Lâm Mai có thể giữ kín như bưng, cuối cùng vẫn không ai biết bọn họ thường xuyên ôm hôn ở bên bờ sông hoặc là trong rừng cây nhỏ.
(1) Trần Thế Mỹ: Một nhân vật trong kinh kịch dân gian gắn với giai thoại xử án của Bao Công, kẻ đã ruồng bỏ vợ con ở quê nhà để cưới công chúa sau khi thi đỗ Trạng Nguyên. Trên thực tế Trần Thế Mỹ là một nhân vật có thật, nhưng câu chuyện trong kịch thì lại là do kẻ thù bịa đặt, khiến ông bị mang tiếng oan suốt hàng trăm năm.
Hôm nay Phương Mục Dương từ chức ở nhà hàng, trước khi nghỉ việc anh còn tăng ca một tối, nộp lại khoản tiền boa cuối cùng. Anh dặn đầu bếp phần cho mình hai món chính, nhưng tiếc là xong việc quá muộn nên không kịp ăn. Ngoài hai món chính ra còn có hai lon thịt bò và hai lon bào ngư đóng hộp.
Từ sáng Phí Nghê đã nói với Phương Mục Dương tan làm cô sẽ tới nhà cha mẹ, cho nên sau khi làm xong, anh cũng đạp xe thẳng đến nhà họ Phí.
Phương Mục Dương đưa hai hộp cơm cho mẹ Phí, bảo bà ngày mai hâm nóng lại rồi ăn sau. Hiện giờ trời lạnh, đồ ăn có để qua đêm cũng không sợ hỏng. Mẹ Phí mở hai hộp cơm ra, trông thấy một hộp đựng tôm nõn xào, còn hộp kia thì đựng cá chua ngọt.
“Hai đứa giữ lại mà ăn đi,” mẹ Phí nói.
“Phí Nghê vẫn thích ăn cơm con nấu hơn ạ, đúng không?”
Phí Nghê vừa cười vừa “ừm” một tiếng.
Phí Nghê ngồi sau xe đạp của Phương Mục Dương, nói với anh chuyện Phí Đình đóng đồ nội thất để bán.
Khi không có tiền Phương Mục Dương cũng nghĩ như vậy. Anh định sẽ tự mua gỗ rồi thuê thợ mộc đóng đồ theo bản vẽ của mình, đóng xong anh phụ trách bán, chỗ tiền kiếm được cũng đủ nuôi sống anh và Phí Nghê. Thế nhưng khi chưa làm anh đã biết Phí Nghê sẽ không đồng ý, hơn nữa sau đó tiền cũng vừa may đủ dùng, anh không cần phải làm như thế nữa.
“Em cũng đừng lo lắng quá, hiện giờ không còn nghiêm ngặt như hồi trước nữa rồi. Anh trai em tự có chừng mực, chuyện quá nguy hiểm, anh ấy cũng không làm đâu,” Phương Mục Dương nói. “Chỉ có điều tạm thời khoan hãy làm tiếp, đồ anh ấy đã đóng để đấy anh bán hộ cho, lúc bán bảo lỡ đóng nhiều quá không đủ chỗ kê là được.”
“Anh định bán cho ai?”
“Đồ đạc anh thiết kế em còn sợ không có ai mua sao?”
“Anh nhớ cẩn thận một chút đấy.”
“Anh biết rồi.”
Về tới nhà, Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa, bây giờ anh sẽ nấu.”
“Anh đi ôn bài đi, để đấy em nấu cho.” Phí Nghê đưa những trọng điểm kiến thức hôm qua cô đánh dấu lại cho Phương Mục Dương, bảo anh xem cho thật kỹ.
Nền tảng của cô tốt hơn Phương Mục Dương rất nhiều, cho dù có phải thi ngay lập tức cô cũng tự tin mình có thể đỗ. Nhưng Phương Mục Dương thì không được vậy, nền tảng của anh quá yếu. Để Phương Mục Dương có thêm thì giờ ôn tập, trong khoảng thời gian này, Phí Nghê chấp nhận gánh vác nhiều việc nhà hơn một chút.
Phí Nghê dùng toàn bộ chỗ bào ngư trong lon để nấu mì bào ngư cho Phương Mục Dương, sau đó bưng ra bàn rồi bảo anh ăn. Phương Mục Dương nhìn vào những phần trọng điểm hôm qua Phí Nghê đánh dấu cho anh, bên cạnh mấy chỗ đánh dấu ấy còn có những dòng chú thích nhỏ nhưng ngay ngắn của cô, tất cả đều là cô cố ý viết cho anh, sợ anh đọc mà không hiểu.
Trình độ của hai người họ không hề tương đương với nhau, với trình độ của Phí Nghê thì hoàn toàn không cần phải xem lại những phần này. Ban ngày cô đã đi làm, buổi tối còn phải giúp anh sàng lọc lại kiến thức.
Phí Nghê giám sát Phương Mục Dương đến khi anh ăn xong bát mì bào ngư, sau đó lại pha một cốc sữa bột cho anh.
Phương Mục Dương không thể nào nói với Phí Nghê những chỗ em muốn anh học anh đều không có hứng học, vậy nên anh chỉ có thể nghiền ngẫm từng phần gạch chân trong sách.
Sau khi học liên tục hơn mười trang, Phương Mục Dương đứng dậy, nói với Phí Nghê: “Anh qua phòng tắm một lát, về lại học tiếp.”
Phí Nghê biết Phương Mục Dương sang phòng tắm là vì muốn chuẩn bị nước ấm cho cô tắm.
“Anh không cần làm gì đâu, hôm nay em đun ít nước nóng để lau mình là được, sau này em cũng sẽ đi tắm ở nhà tắm của xưởng.” Cô cũng biết Phương Mục Dương không giống mình, anh tắm rửa rất nhanh nhẹn, mùa đông có tắm nước lạnh hàng ngày cũng không sao.
“Mấy chị đồng nghiệp kia của em hay tò mò lắm, nếu em tự nhiên lại đến nhà tắm trong xưởng, chưa biết chừng bọn họ sẽ nghi ngờ…”
“Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi.” Phí Nghê lần đầu tiên tỏ ra thờ ơ trước những lời đồn. “Chẳng có gì quan trọng cả, so với chuyện anh đi thi đại học thì càng chẳng đáng là gì. Hiện tại điều anh cần làm nhất chính là yên tâm học tập.”
Phí Nghê kèm Phương Mục Dương ôn bài đến tận gần một giờ sáng mới đi ngủ. Vừa mới ngả người lên giường, Phí Nghê đã thiếp đi mất. Phương Mục Dương nghe tiếng thở đều đều của cô, hôn lên trán cô một cái. Với trình độ của Phí Nghê, đêm hôm còn kèm cặp anh ôn bài thì càng ảnh hưởng đến việc thi cử của cô. Kiến thức cô có hiện giờ đã dư dả rồi, điều cần thiết nhất chính là phải nghỉ ngơi thật điều độ.
Anh chỉnh lại góc chăn cho Phí Nghê rồi đi sang phòng vẽ tranh. Hồng trà ông Phương cho anh rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng, nó có thể giúp anh thức đến tận hai giờ sáng. Tuy nhiên thứ khiến cho anh tỉnh táo lúc ba giờ sáng thì lại không phải là trà, mà là sự thôi thúc khi đang cầm bút vẽ tranh. Một khi bắt đầu vẽ tranh, anh sẽ không thể ngừng lại.
Khi học bài anh cũng có niềm thôi thúc riêng, đó là niềm thôi thúc muốn xé nát hết sách vở. Cũng không phải là vì anh đọc không hiểu, nếu đọc không hiểu thì đọc thêm vài lần nữa sẽ hiểu, nhưng ngồi một chỗ đọc sách cả ngày, với anh thực sự là một sự giày vò cực độ.
Tuy nhiên ánh mắt Phí Nghê đã cố định anh trên ghế. Anh ăn mì Phí Nghê nấu, uống sữa bột Phí Nghê pha, cho nên cũng có nghĩa vụ đáp ứng một số kỳ vọng của cô.
Ngày Chủ nhật, ông Phương lần theo địa chỉ Phương Mục Dương đưa cho mà gõ cửa nhà nghịch tử. Phương Mục Dương đã đi thăm người thầy ngày trước dạy mình vẽ tranh, hiện giờ đang không ở nhà, người mở cửa cho ông chính là Phí Nghê.
Phương Mục Dương không chỉ không muốn bản thân mình làm phiền Phí Nghê mà ngay cả ông Phương anh cũng đã nói chuyện qua trước, nhờ ông gác lại chuyện bản thảo, đợi Phí Nghê thi đại học xong rồi tính.
Ông Phương thoải mái nhận lời, việc sửa sang bản thảo hiện tại ông cũng không hề sốt ruột. Lần này ông Phương không mang bản thảo đến cửa, mà mang theo một thùng sách, sách trong đó ông đều đã đọc qua, cảm thấy có thể đưa cho Phí Nghê đọc được. Lúc này điều ông quan tâm nhất chính là Phí Nghê học chuyên ngành gì. Giáo sư Mục khuyên Phí Nghê nên đi theo con đường nghiên cứu khoa học, với những đứa con của mình bà cũng từng khuyên như vậy, và lời khuyên ấy đã phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt. Ông Phương sợ Phí Nghê cũng nghe lời bạn già của mình, ông biết nếu học khoa học Phí Nghê vẫn sẽ học tốt. Ông nghe bà bạn già bảo, sách bà đưa cho Phí Nghê mượn đọc, Phí Nghê gần như hiểu hết. Nếu như Phí Nghê chỉ có thế mạnh ở mảng văn chương thì ông sẽ không cần phải lo lắng như thế này. Là người toàn diện cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, sẽ phải phân vân lựa chọn, mà một khi đã chọn sai thì sẽ tiếc nuối cả đời. Để con dâu chọn được chuyên ngành thực sự phù hợp với bản thân, ông Phương cảm thấy mình cần đích thân tới đây một chuyến, xóa tan sương mù trước mắt con bé.
Ông hi vọng Phí Nghê có thể tìm được nguyện vọng đích thực của bản thân mình thông qua những quyển sách này.
Thấy cha chồng đến, Phí Nghê tức khắc mời ông vào nhà, pha trà cho ông uống.
“Mục Dương đang đi vắng rồi, cha tìm anh ấy có việc gì không ạ?”
“Cha không tìm nó.” Ông Phương hỏi Phí Nghê: “Sắp tới con định thi khối tự nhiên hay là khối xã hội?”
“Khối xã hội ạ.” Mới đầu Phí Nghê cũng cân nhắc lời khuyên của giáo sư Mục, nhưng sau khi xem qua những cuốn sách chuyên ngành mà bà đưa cô, ý định của cô đã thay đổi. Sách của giáo sư Mục cô có thể đọc hiểu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức hiểu mà thôi. Cô phát hiện bản thân mình vẫn thích đọc bản thảo của ông Phương và những loại sách liên quan hơn. Số bản thảo và sách đó, cho dù lúc đang ôn tập cô cũng sẵn lòng dành chút thời gian đọc thêm một chút, không phải là để trau dồi kiến thức, mà vì thư giãn nhiều hơn. Những kiến thức đó thực sự có thể giúp cô thư giãn.
Ông Phương không ngờ con dâu lại dứt khoát như vậy, tức thì cảm thán: “Tốt lắm, con nhớ kiên định với chủ kiến của bản thân đấy, ý kiến của những người khác chỉ có thể tham khảo thôi, tuyệt đối phải nghe theo nguyện vọng từ trong lòng mình.”
Dưới sự dẫn đường của con dâu, ông Phương đi tham quan nhà mới của nghịch tử và con dâu của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, nghịch tử đúng là biết cách hưởng thụ.
Ông đặc biệt thích căn phòng vẽ tranh với khung cửa sổ sát đất, cả tấm bình phong ngoài phòng khách nữa, mà cánh cửa gỗ thô sơ nghịch tử tự làm cũng có cái hay riêng. Sống trong kiểu nhà nhỏ này, vẫn thú vị hơn ở nhà chung cư rất nhiều.
Nhưng một người trẻ tuổi mà biết hưởng thụ như thế, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Phí Nghê nói với cha chồng, Phương Mục Dương cũng sắp sửa thi đại học.
“Nó định thi đại học á?” Trong ấn tượng của ông Phương, nghịch tử vẫn luôn không có hứng thú gì với việc học đại học. Mà cho dù có hứng thú, nước đến chân mới nhảy thì cũng khó mà đỗ được. Ông Phương thầm nghĩ, thảo nào nghịch tử lại không có nhà, chắc là không muốn học bài nên mới tìm cách trốn tiệt.
Ông Phương uyển chuyển nói với Phí Nghê: “Hình như Mục Dương không mấy hứng thú đối với việc vào đại học.” Ông dùng “không có hứng thú” để lấp li3m cho tương lai thi không đỗ.
“Mục Dương muốn vào đại học lắm ạ, từ tối qua anh ấy đã bắt đầu ôn tập, ôn đến tận gần rạng sáng, sáng dậy lại bắt đầu đọc sách, ngay cả bữa sáng cũng không buồn ăn.”
Cả buổi sáng Phương Mục Dương đều ngồi trong phòng ngủ làm toán. Ông Phương không ngờ nghịch tử trong miệng con dâu lại là một người đam mê học hành đến thế, từ lúc ăn xong bữa sáng thì chưa từng rời khỏi bàn lấy một lần.
Phương Mục Dương không thể nào không đam mê học hành được, bởi vì Phí Nghê thường xuyên ra đề bài kiểm tra anh. Anh trả lời câu hỏi của Phí Nghê, nếu như đáp đúng thì cô sẽ hôn anh một cái, còn nếu như anh đáp sai, anh sẽ hôn cô một cái.
Chính bản thân Phương Mục Dương cũng không ngờ Phí Nghê nghe xong lại đồng ý với hiệp ước này của anh. Ban đầu Phí Nghê chỉ chịu hôn lên má anh, nhưng khi anh chủ động bày tỏ ý kiến muốn cô hôn môi, Phí Nghê cũng không phản đối, chỉ là thời gian hôn có ngắn đi một chút. Mỗi lần Phương Mục Dương trả lời sai, anh sẽ hôn cô rất mãnh liệt, bởi vì anh cho rằng đó là sai lầm nghiêm trọng, không thể cứ bỏ qua một cách nhẹ nhàng thế được. Anh nồng nhiệt hôn Phí Nghê hai lần, Phí Nghê trốn ra khỏi vòng tay anh, đưa tay sửa sang tóc tai, sau đó không tiếp tục kiểm tra anh mà chỉ bảo anh tập trung ôn bài, cố gắng lần sau không làm sai nữa.
Khi giải thích với ông Phương, Phí Nghê cố tình bỏ qua chi tiết này, khiến cho ông Phương cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng nhẽ nghịch tử đã thay đổi tính nết rồi ư? Không phải vẽ tranh mà vẫn có thể ngồi lâu như vậy ư?
Ông Phương thấy cả nghịch tử lẫn con dâu đều đang phấn đấu học hành cho nên cũng không tiện quấy rầy nữa, ra về từ sớm.
Đến giờ cơm tối Phương Mục Dương mới về nhà. Phí Nghê thấy anh về thì định đi nấu mì cho anh.
Bởi vì trình độ của cô cao hơn hẳn Phương Mục Dương nên cô bằng lòng đảm đương hầu hết mọi việc, để anh có thêm nhiều thời gian học tập.
Phương Mục Dương nói: “Anh không định thi đại học.”
“Không phải hôm qua anh đã đồng ý rồi sao?” Giọng của Phí Nghê rõ ràng là cao hơn hẳn ban nãy, từng câu chữ đều gấp gáp.
“Anh định sẽ thi cao học. Ngoài kỳ tuyển sinh đại học thì kỳ tuyển sinh sau đại học cũng đã được khôi phục lại, chỉ có điều thi luôn năm nay thì không kịp, phải đợi sang năm sau.”
“Cao học? Anh thi lên cao học?” Khi hỏi câu thứ hai Phí Nghê phải đè giọng xuống, cố gắng không để Phương Mục Dương cảm nhận được sự kinh ngạc của mình, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nhưng ngay cả đại học anh đã chưa chắc thi nổi, sao có thể thi lên cao học chứ?
“Kỳ thi này không giới hạn trình độ học vấn, anh cũng có thể thi mà.”
Có thể thi và thi được là hai chuyện khác nhau.
“Nghê, em có tin rằng anh sẽ đỗ không?”
Phí Nghê chầm chậm cụp mắt, trên bờ môi hằn lên một dấu răng. Cô mỉm cười, nhìn Phương Mục Dương: “Em tin. Nhưng việc tuyển sinh cao học không phải là chuyện của năm sau sao? Năm nay anh cứ thử thi đại học trước đi.”
“Thi đại học và thi cao học không giống nhau, thi cao học chủ yếu là xem khả năng chuyên môn, đặc biệt là học viện Mỹ thuật, thi văn hóa cũng không quá quan trọng. Anh có tiếp tục ôn tập cũng chỉ lãng phí thời gian.”
“Nhưng nhỡ anh không thi đỗ thì sao?”
“Thì lại tiếp tục thi thôi,” Phương Mục Dương cười nói. “Kỳ thi cao học còn xa, hiện tại quan trọng nhất là việc thi đại học của em. Từ hôm nay trở đi, ngoài những lúc đi làm thì em cứ chuyên tâm ôn tập, tất cả những việc khác cứ để đó mình anh lo. Đợi khi nào em thi xong, e muốn săn sóc anh như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản.” Đâu chỉ là không ngăn cản, phải là mong còn chẳng được ý chứ.
Phương Mục Dương đứng sau lưng Phí Nghê, bóp bóp vai cô: “Em thấy thế này đã đủ mạnh chưa?”
Phương Mục Dương không cho rằng mình chắc chắn sẽ đỗ cao học, nhưng tỉ lệ đỗ của anh cũng không thấp hơn so với thi đại học. Hơn nữa nếu anh thực sự chuẩn bị cho kỳ thi đại học, Phí Nghê sẽ quá bận rộn. Thời gian chẳng còn bao nhiêu, anh vẫn hi vọng cô có thể dồn toàn bộ sức lực vào việc thi đại học của bản thân mình, chứ không phải là vào anh.
Phương Mục Dương nấu mì bào ngư cho bữa tối, bản thân anh ăn mì, còn bào ngư thì để Phí Nghê ăn.
“Em muốn ôn tập thế nào thì cứ ôn tập thế ấy, không cần phải bận tâm đ ến anh đâu.” Trình độ của hai người họ hoàn toàn không giống nhau. Phí Nghê vất vả tóm lược kiến thức giúp anh, mà những kiến thức đó lại chẳng hề hữu ích gì với cô cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.