Quyển 1 - Chương 49: Nhẫn
Mạnh Trung Đắc Ý
09/08/2023
Người xuất hiện cùng bác gái Trần chính là nhân viên công tác tại một hiệu thuốc gần đây. Hiện nay các sản phẩm tránh thai đều được phát miễn phí ngoài hiệu thuốc, nhưng người lấy lại không nhiều. Để công việc được mau chóng hoàn thành, ngoài việc liên kết với các nhà xưởng, nhân viên công tác tại hiệu thuốc còn phối hợp với tổ dân phố phát dược phẩm đến từng nhà.
Lúc bác gái Trần bước vào thì Phí Nghê đã đứng dậy, hơi nóng từ nồi bốc lên mặt cô khiến cô trông lại càng trắng, chiếc áo bông xanh lá mạ cùng áo sơmi trắng bên trong mang tới cho người đối diện một cảm giác rất ôn hòa.
Bác gái Trần liếc qua bảng đăng ký, trên đó viết căn hộ này thuộc về một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, hai người bằng tuổi nhau, nam năm nay vừa đủ tuổi kết hôn, chỉ hơn nữ có vài tháng. Thật ra không cần nhìn bảng đăng ký, dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm của mình, bác gái Trần cũng có thể biết đây là một cặp vợ chồng mới cưới, không chỉ vì nhìn qua bọn họ đều còn rất trẻ, mà còn bởi trông họ rất giống mấy đứa nhỏ vừa mới thoát khỏi cuộc sống gia đình.
Hai người đã quen thuộc đến mức ở chung một nhà, nhưng ánh nhìn của cô gái vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Tủ thấp nhà Phí Nghê chưa đóng xong, ghế tựa lại chỉ có mỗi hai cái, không khỏi có vẻ hơi đơn sơ quá. Bác gái Trần nhanh chóng nhìn lướt qua bài trí trong nhà, liền bị cái bếp cồn hấp dẫn. Theo kinh nghiệm ăn lẩu nhiều năm của bác, nước chấm này pha cũng khá ngon.
Bác gái Trần nghĩ, hai đứa nhóc này còn rất biết hưởng thụ.
Phương Mục Dương nhường ghế tựa của mình lại cho bác gái Trần, bác gái Trần nói: “Tôi không ngồi đâu, tuyên truyền cho cô cậu xong chúng tôi còn phải đến những nhà khác nữa.”
Bác gái Trần đưa cho Phí Nghê một quyển sổ tay tuyên truyền, lại hỏi: “Tiểu Phí, tuần trước tổ dân phố tổ chức một buổi tuyên truyền giải thích dành cho phụ nữ ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn, sao cháu không đi?”
Phí Nghê nghe thấy mấy chữ “ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn” thì nhất thời mặt đỏ lựng, may là có cái bếp cồn ở đây nên có thể nói là bị sức nóng từ nồi hun đỏ.
“Cháu không biết chuyện đấy ạ.” Phí Nghê quả thực đã thấy thông báo, nhưng vì chưa từng coi mình là phụ nữ ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn nên cũng không thấy mình cần phải đi.
“Sau này tổ dân phố còn làm công tác tuyên truyền thì cháu nhất định phải đi đấy nhé. Nếu cháu không có thời gian thì bảo người nhà đi thay, cũng cần để cho các đồng chí nam tiếp thu một ít kiến thức.”
Nói xong, bác gái Trần lại hỏi Phí Nghê về kế hoạch sinh nở của cô. Không riêng gì công tác mới cần kế hoạch, sinh con cũng là chuyện lớn trong đời, cũng cần phải có kế hoạch. Nắm được kế hoạch sinh nở của phụ nữ đã kết hôn trong tổ dân phố chính là một phần công việc của bác gái Trần.
Phí Nghê vốn chẳng có tí kế hoạch gì, cô miễn cưỡng giữ nụ cười trên một, dùng một giọng điệu thật bình tĩnh nói: “Trước mắt cháu muốn tập trung toàn bộ sức lực vào công việc, tạm thời chưa định có con ạ.” Nếu là những chuyện khác cô sẽ không ăn nói vụng về đến thế, nhưng lúc này đây cô cũng chỉ nặn ra được một câu như vậy thôi.
Bác gái Trần đồng ý với suy nghĩ của Phí Nghê, các nữ đồng chí trẻ tuổi hăm hở công tác luôn là điều tốt, tuy nhiên ngoại trừ kế hoạch ngắn hạn thì vẫn phải có một kế hoạch lâu dài nữa. Vợ chồng trẻ mới kết hôn, cho dù chưa có kế hoạch sinh con thì con cũng có thể tự động tìm tới cửa, hiểu biết một ít kiến thức là rất cần thiết.
Bác gái Trần nói xong thì đến lượt chị nhân viên bên hiệu thuốc, bởi vì còn cần đi thăm những gia đình khác nên chị chỉ giới thiệu sơ qua về công dụng của thuốc tránh thai cùng một số sản phẩm khác, cụ thể thì Phí Nghê có thể tìm hiểu qua sổ tay tuyên truyền.
Chị nhân viên thành thục giao mấy món đồ kia vào tay Phí Nghê.
“Nếu hai người dùng hết rồi thì có thể tới hiệu thuốc nhận thêm, đều là miễn phí. Rất nhiều người ngại đi nhận, nhưng thật ra hoàn toàn không cần ngại đâu.”
Phí Nghê lúc này vốn định vâng dạ gì đó một chút, nhưng mặt lại đỏ đến độ không nói nên lời. Còn Phương Mục Dương lại rất tự nhiên, anh nói đã muộn thế này còn tới nhà anh làm công tác giáo dục, quả thực vất vả quá rồi, xong lại hỏi họ có muốn nán lại ăn chút gì không.
Bác gái Trần lập tức bày tỏ bọn họ sẽ không nhận bất cứ thứ nhỏ nhặt gì từ người dân. Lúc ra ngoài cửa, bác lại hỏi Phí Nghê mua dầu kho tôm ở đâu, nhìn trông có vẻ rất ngon.
Nghe được đáp án, bác gái Trần hài lòng rời đi.
Khi cánh cửa khép lại, mặt Phí Nghê đã đỏ bừng. Trước kia những thứ đơn vị phát cô đều khóa lại trong tủ, chẳng nhẽ giờ cũng cất mấy cái này vào tủ ngay trước mặt Phương Mục Dương ư? Nhưng nếu không cất trong tủ thì biết cất ở chỗ nào?
Phương Mục Dương đóng cửa xong, thấy Phí Nghê vẫn chôn chân tại chỗ thì khẽ cốc lên mũi cô: “Sao em nóng thế?” Nói rồi, anh lại lấy trán dán lên trán cô: “Có thấy sốt đâu nhỉ.”
Phương Mục Dương cúi xuống, thấy đồ trong tay Phí Nghê thì cười với cô: “Em còn cầm mãi làm gì, giờ cũng đã cần đâu mà.”
Anh rất tự nhiên mở tay Phí Nghê ra, đặt những thứ trong tay cô lên bàn dài rồi lại giục cô ăn tiếp, nếu để thức ăn trong bát lạnh hết thì ăn không ngon nữa đâu.
“Sao có thể để ở ngay đấy được?” Lộ liễu như thế, người ngoài nhìn vào là thấy.
“Ăn xong rồi tính.”
Chuyện vừa rồi quá xấu hổ, Phí Nghê nhất thời không biết nói gì. Cô chỉ cúi đầu ăn thức ăn trong bát mình, còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn nồi, thi thoảng duỗi tay ra gắp đồ thì lại chạm phải đũa Phương Mục Dương, tức khắc rút lại. Cô gắp bừa một thứ trong nồi, nhìn xuống mới phát hiện ra là gừng. Lần tới gắp, lại bị đụng đũa, lại rút về, cứ tưởng gắp được khoai tây nhưng không ngờ vẫn là gừng.
Phí Nghê chẳng thu hoạch được tẹo gì. Vì bữa ăn này mà cô đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua, tương vừng cung ứng hàng năm có hạn, hôm nay cô đã dùng hết lượng tương vừng của cả quý. Kết quả là lại ăn tới mất hết hồn vía.
Phương Mục Dương gắp một miếng thịt đã chín, bỏ vào bát của Phí Nghê. Một lát sau, anh lại thêm rau nhúng và khoai tây thái lát cho cô.
“Tự tôi gắp được mà.”
“Tôi biết.”
Trong lúc đang ăn tâm trí Phí Nghê vẫn lang thang ở chỗ khác, thế nên Phương Mục Dương thỉnh thoảng gắp cho cô một miếng thịt, cô vẫn luôn lơ đãng bỏ vào miệng ăn.
Đến khi cô ý thức được, thịt trong nồi đã chẳng còn sót lại miếng nào.
Chuyện này đương nhiên không phù hợp với ý tưởng ban đầu của cô. Phí Nghê làm nồi lẩu này, vốn là muốn cho Phương Mục Dương một bữa cải thiện.
Sau khi ăn tương đối thịt và rau, hai người bắt đầu chậm lại, lần này Phương Mục Dương ăn nhiều hơn.
Khi đang vớt mì, Phí Nghê bất ngờ phát hiện ra một miếng thịt. Niềm vui bất ngờ này chẳng khác nào móc được tiền trong lúc giặt quần áo, cô vội vàng bỏ nó vào bát của Phương Mục Dương.
Bữa ăn này đã tiêu hao không ít tâm tư của cô, không chỉ phải cắt một khoản tương vừng cung ứng có hạn, đậu phụ lên men cũng là cô đạp xe đến mua ở một cửa tiệm phía đông, đi đi về về mất tới cả tiếng đồng hồ. Đậu phụ lên men tại những cửa hàng bán thực phẩm phụ bình thường không được đa dạng như cửa tiệm chuyên đậu phụ này, hương vị cũng không chính thống. Cô cố ý mua nhiều loại đậu phụ, nước chấm cũng rất cầu kỳ, kết quả là Phương Mục Dương còn chẳng ăn được mấy miếng thịt.
Bởi vì vẫn thấy tiếc nuối nên Phí Nghê nhất thời quên mất sự ngượng ngùng khi bác gái Trần ghé thăm. Cô cầm đũa dò thịt trong nồi, gắp được miếng nào cũng bỏ vào bát Phương Mục Dương, cho dù chỉ là một miếng thịt vụn nhỏ như đầu đũa thì cô cũng phải thả sang bát anh cho bằng được.
Phí Nghê không ngừng nhúng đũa trong nồi, Phương Mục Dương thấy tay cô bị hơi nước bốc lên trắng toát lúc đang cố gắp thịt ra thì không khỏi bật cười.
“Em có nhớ trước kia tôi từng nhờ em giữ giúp một cái hòm không? Cái hòm ấy có còn ở chỗ em không?”
Đã mười năm rồi, nếu bị thất lạc cũng chẳng có gì là lạ.
Phí Nghê nhớ tới cái hòm đựng đầy đ ĩa nhạc và sách ảnh, còn có những tác phẩm nghệ thuật không manh áo che thân kia. Cô vốn muốn lấy một ít sách từ chỗ Phương Mục Dương, sách có thể xem quá ít, cô bèn tìm cách ở chỗ anh, không ngờ lại lấy được những thứ đó. Lúc trông thấy quyển sách ảnh ấy, mặc dù trong bụng cô sẵn lòng thừa nhận đấy là nghệ thuật nhưng vẫn không nhịn được mà mắng anh, đã giấu giếm một hòm toàn mấy cái này, lại còn mặt dày giao nó cho cô. Nhưng dù cô không tình nguyện thì cũng không vứt ba cái đồ kia đi. Những năm này cô vẫn luôn đợi anh tới lấy hòm, kết quả là đợi một mạch đến hiện tại.
Theo lý thuyết mà nói, biết chuyện anh đã nhớ lại, cô cũng nên đưa vật về chủ cũ. Ngặt nỗi cái nhà này không hềcó máy quay đ ĩa, đ ĩa nhạc cũng không thể sử dụng được. Sách ảnh thì thật ra vẫn coi được, nhưng… Dù vậy, nếu như anh đã chủ động nhắc tới, cô tất nhiên cũng muốn giao trả cho anh.
“Vẫn còn.” Phí Nghê chỉ về cái hòm gỗ của mình. “Ở ngay trong đó đấy, giờ cậu muốn lấy luôn chưa?”
Lúc chuyển nhà cô đã nghĩ đến cái hòm nọ đầu tiên, bởi vì cô tuyệt đối không thể để nó lại nhà cha mẹ mình được.
Phương Mục Dương quay đầu nhìn cái hòm gỗ của Phí Nghê, hỏi: “Nếu tôi vẫn không tìm em lấy đồ thì em vẫn sẽ giữ cho tôi sao?”
Phí Nghê thầm nghĩ, bằng không còn có thể thế nào nữa.
“Lát ăn cơm xong tôi sẽ lấy ra cho cậu, cậu nhìn thử xem bên trong có thiếu gì không.”
“Chẳng nhẽ tôi lại không tin em à?”
Phí Nghê lại nghĩ, cho dù nhân phẩm cô có thấp kém thì cũng sẽ không trộm cắp mấy thứ này, bởi vì chúng thực sự chẳng có tác dụng gì với cô. Đ ĩa nhạc thật ra cô cũng muốn nghe một chút, nhưng căn bản là không dám công khai nghe thử.
Bữa lẩu này bọn họ ăn rất sạch sẽ, ngoại trừ một ít rau thịt vụn dưới đáy nồi thì chẳng còn dư gì cả.
Sau khi tắt lửa bếp cồn, Phí Nghê lấy hòm ra đưa cho Phương Mục Dương.
Năm đó, hai người bọn họ gặp nhau từ lúc tờ mờ sáng, lén la lén lút y hệt kẻ trộm. Phương Mục Dương vẫn nhớ Phí Nghê đã cho anh tiền, bao nhiêu thì anh quên rồi, chỉ nhớ anh đã cầm chỗ tiền kia đến cửa hàng thực phẩm mua một cái bánh kem hoa quả lớn, hôm ấy là sinh nhật của bà ngoại anh.
Phương Mục Dương đặt hòm lên trên máy may, lật xem từng thứ một, những món đồ đã phủ bụi suốt mười năm giờ lại hiện ra ngay trước mắt anh.
Anh vẫn nhớ rõ chiếc nhẫn kia để kèm trong đ ĩa nhạc của Satie(1), nó vẫn còn nguyên ở đấy. Nhẫn đính ngọc lục bảo, xung quanh nạm những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Anh vẫn nhớ bà ngoại mình có một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, chiếc nhẫn này là một trong số đó, bà đã để lại cho anh.
(1) Erik Satie (1866 – 1925): Nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano người Pháp.
Lúc bác gái Trần bước vào thì Phí Nghê đã đứng dậy, hơi nóng từ nồi bốc lên mặt cô khiến cô trông lại càng trắng, chiếc áo bông xanh lá mạ cùng áo sơmi trắng bên trong mang tới cho người đối diện một cảm giác rất ôn hòa.
Bác gái Trần liếc qua bảng đăng ký, trên đó viết căn hộ này thuộc về một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, hai người bằng tuổi nhau, nam năm nay vừa đủ tuổi kết hôn, chỉ hơn nữ có vài tháng. Thật ra không cần nhìn bảng đăng ký, dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm của mình, bác gái Trần cũng có thể biết đây là một cặp vợ chồng mới cưới, không chỉ vì nhìn qua bọn họ đều còn rất trẻ, mà còn bởi trông họ rất giống mấy đứa nhỏ vừa mới thoát khỏi cuộc sống gia đình.
Hai người đã quen thuộc đến mức ở chung một nhà, nhưng ánh nhìn của cô gái vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Tủ thấp nhà Phí Nghê chưa đóng xong, ghế tựa lại chỉ có mỗi hai cái, không khỏi có vẻ hơi đơn sơ quá. Bác gái Trần nhanh chóng nhìn lướt qua bài trí trong nhà, liền bị cái bếp cồn hấp dẫn. Theo kinh nghiệm ăn lẩu nhiều năm của bác, nước chấm này pha cũng khá ngon.
Bác gái Trần nghĩ, hai đứa nhóc này còn rất biết hưởng thụ.
Phương Mục Dương nhường ghế tựa của mình lại cho bác gái Trần, bác gái Trần nói: “Tôi không ngồi đâu, tuyên truyền cho cô cậu xong chúng tôi còn phải đến những nhà khác nữa.”
Bác gái Trần đưa cho Phí Nghê một quyển sổ tay tuyên truyền, lại hỏi: “Tiểu Phí, tuần trước tổ dân phố tổ chức một buổi tuyên truyền giải thích dành cho phụ nữ ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn, sao cháu không đi?”
Phí Nghê nghe thấy mấy chữ “ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn” thì nhất thời mặt đỏ lựng, may là có cái bếp cồn ở đây nên có thể nói là bị sức nóng từ nồi hun đỏ.
“Cháu không biết chuyện đấy ạ.” Phí Nghê quả thực đã thấy thông báo, nhưng vì chưa từng coi mình là phụ nữ ở trong độ tuổi sinh đẻ đã kết hôn nên cũng không thấy mình cần phải đi.
“Sau này tổ dân phố còn làm công tác tuyên truyền thì cháu nhất định phải đi đấy nhé. Nếu cháu không có thời gian thì bảo người nhà đi thay, cũng cần để cho các đồng chí nam tiếp thu một ít kiến thức.”
Nói xong, bác gái Trần lại hỏi Phí Nghê về kế hoạch sinh nở của cô. Không riêng gì công tác mới cần kế hoạch, sinh con cũng là chuyện lớn trong đời, cũng cần phải có kế hoạch. Nắm được kế hoạch sinh nở của phụ nữ đã kết hôn trong tổ dân phố chính là một phần công việc của bác gái Trần.
Phí Nghê vốn chẳng có tí kế hoạch gì, cô miễn cưỡng giữ nụ cười trên một, dùng một giọng điệu thật bình tĩnh nói: “Trước mắt cháu muốn tập trung toàn bộ sức lực vào công việc, tạm thời chưa định có con ạ.” Nếu là những chuyện khác cô sẽ không ăn nói vụng về đến thế, nhưng lúc này đây cô cũng chỉ nặn ra được một câu như vậy thôi.
Bác gái Trần đồng ý với suy nghĩ của Phí Nghê, các nữ đồng chí trẻ tuổi hăm hở công tác luôn là điều tốt, tuy nhiên ngoại trừ kế hoạch ngắn hạn thì vẫn phải có một kế hoạch lâu dài nữa. Vợ chồng trẻ mới kết hôn, cho dù chưa có kế hoạch sinh con thì con cũng có thể tự động tìm tới cửa, hiểu biết một ít kiến thức là rất cần thiết.
Bác gái Trần nói xong thì đến lượt chị nhân viên bên hiệu thuốc, bởi vì còn cần đi thăm những gia đình khác nên chị chỉ giới thiệu sơ qua về công dụng của thuốc tránh thai cùng một số sản phẩm khác, cụ thể thì Phí Nghê có thể tìm hiểu qua sổ tay tuyên truyền.
Chị nhân viên thành thục giao mấy món đồ kia vào tay Phí Nghê.
“Nếu hai người dùng hết rồi thì có thể tới hiệu thuốc nhận thêm, đều là miễn phí. Rất nhiều người ngại đi nhận, nhưng thật ra hoàn toàn không cần ngại đâu.”
Phí Nghê lúc này vốn định vâng dạ gì đó một chút, nhưng mặt lại đỏ đến độ không nói nên lời. Còn Phương Mục Dương lại rất tự nhiên, anh nói đã muộn thế này còn tới nhà anh làm công tác giáo dục, quả thực vất vả quá rồi, xong lại hỏi họ có muốn nán lại ăn chút gì không.
Bác gái Trần lập tức bày tỏ bọn họ sẽ không nhận bất cứ thứ nhỏ nhặt gì từ người dân. Lúc ra ngoài cửa, bác lại hỏi Phí Nghê mua dầu kho tôm ở đâu, nhìn trông có vẻ rất ngon.
Nghe được đáp án, bác gái Trần hài lòng rời đi.
Khi cánh cửa khép lại, mặt Phí Nghê đã đỏ bừng. Trước kia những thứ đơn vị phát cô đều khóa lại trong tủ, chẳng nhẽ giờ cũng cất mấy cái này vào tủ ngay trước mặt Phương Mục Dương ư? Nhưng nếu không cất trong tủ thì biết cất ở chỗ nào?
Phương Mục Dương đóng cửa xong, thấy Phí Nghê vẫn chôn chân tại chỗ thì khẽ cốc lên mũi cô: “Sao em nóng thế?” Nói rồi, anh lại lấy trán dán lên trán cô: “Có thấy sốt đâu nhỉ.”
Phương Mục Dương cúi xuống, thấy đồ trong tay Phí Nghê thì cười với cô: “Em còn cầm mãi làm gì, giờ cũng đã cần đâu mà.”
Anh rất tự nhiên mở tay Phí Nghê ra, đặt những thứ trong tay cô lên bàn dài rồi lại giục cô ăn tiếp, nếu để thức ăn trong bát lạnh hết thì ăn không ngon nữa đâu.
“Sao có thể để ở ngay đấy được?” Lộ liễu như thế, người ngoài nhìn vào là thấy.
“Ăn xong rồi tính.”
Chuyện vừa rồi quá xấu hổ, Phí Nghê nhất thời không biết nói gì. Cô chỉ cúi đầu ăn thức ăn trong bát mình, còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn nồi, thi thoảng duỗi tay ra gắp đồ thì lại chạm phải đũa Phương Mục Dương, tức khắc rút lại. Cô gắp bừa một thứ trong nồi, nhìn xuống mới phát hiện ra là gừng. Lần tới gắp, lại bị đụng đũa, lại rút về, cứ tưởng gắp được khoai tây nhưng không ngờ vẫn là gừng.
Phí Nghê chẳng thu hoạch được tẹo gì. Vì bữa ăn này mà cô đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua, tương vừng cung ứng hàng năm có hạn, hôm nay cô đã dùng hết lượng tương vừng của cả quý. Kết quả là lại ăn tới mất hết hồn vía.
Phương Mục Dương gắp một miếng thịt đã chín, bỏ vào bát của Phí Nghê. Một lát sau, anh lại thêm rau nhúng và khoai tây thái lát cho cô.
“Tự tôi gắp được mà.”
“Tôi biết.”
Trong lúc đang ăn tâm trí Phí Nghê vẫn lang thang ở chỗ khác, thế nên Phương Mục Dương thỉnh thoảng gắp cho cô một miếng thịt, cô vẫn luôn lơ đãng bỏ vào miệng ăn.
Đến khi cô ý thức được, thịt trong nồi đã chẳng còn sót lại miếng nào.
Chuyện này đương nhiên không phù hợp với ý tưởng ban đầu của cô. Phí Nghê làm nồi lẩu này, vốn là muốn cho Phương Mục Dương một bữa cải thiện.
Sau khi ăn tương đối thịt và rau, hai người bắt đầu chậm lại, lần này Phương Mục Dương ăn nhiều hơn.
Khi đang vớt mì, Phí Nghê bất ngờ phát hiện ra một miếng thịt. Niềm vui bất ngờ này chẳng khác nào móc được tiền trong lúc giặt quần áo, cô vội vàng bỏ nó vào bát của Phương Mục Dương.
Bữa ăn này đã tiêu hao không ít tâm tư của cô, không chỉ phải cắt một khoản tương vừng cung ứng có hạn, đậu phụ lên men cũng là cô đạp xe đến mua ở một cửa tiệm phía đông, đi đi về về mất tới cả tiếng đồng hồ. Đậu phụ lên men tại những cửa hàng bán thực phẩm phụ bình thường không được đa dạng như cửa tiệm chuyên đậu phụ này, hương vị cũng không chính thống. Cô cố ý mua nhiều loại đậu phụ, nước chấm cũng rất cầu kỳ, kết quả là Phương Mục Dương còn chẳng ăn được mấy miếng thịt.
Bởi vì vẫn thấy tiếc nuối nên Phí Nghê nhất thời quên mất sự ngượng ngùng khi bác gái Trần ghé thăm. Cô cầm đũa dò thịt trong nồi, gắp được miếng nào cũng bỏ vào bát Phương Mục Dương, cho dù chỉ là một miếng thịt vụn nhỏ như đầu đũa thì cô cũng phải thả sang bát anh cho bằng được.
Phí Nghê không ngừng nhúng đũa trong nồi, Phương Mục Dương thấy tay cô bị hơi nước bốc lên trắng toát lúc đang cố gắp thịt ra thì không khỏi bật cười.
“Em có nhớ trước kia tôi từng nhờ em giữ giúp một cái hòm không? Cái hòm ấy có còn ở chỗ em không?”
Đã mười năm rồi, nếu bị thất lạc cũng chẳng có gì là lạ.
Phí Nghê nhớ tới cái hòm đựng đầy đ ĩa nhạc và sách ảnh, còn có những tác phẩm nghệ thuật không manh áo che thân kia. Cô vốn muốn lấy một ít sách từ chỗ Phương Mục Dương, sách có thể xem quá ít, cô bèn tìm cách ở chỗ anh, không ngờ lại lấy được những thứ đó. Lúc trông thấy quyển sách ảnh ấy, mặc dù trong bụng cô sẵn lòng thừa nhận đấy là nghệ thuật nhưng vẫn không nhịn được mà mắng anh, đã giấu giếm một hòm toàn mấy cái này, lại còn mặt dày giao nó cho cô. Nhưng dù cô không tình nguyện thì cũng không vứt ba cái đồ kia đi. Những năm này cô vẫn luôn đợi anh tới lấy hòm, kết quả là đợi một mạch đến hiện tại.
Theo lý thuyết mà nói, biết chuyện anh đã nhớ lại, cô cũng nên đưa vật về chủ cũ. Ngặt nỗi cái nhà này không hềcó máy quay đ ĩa, đ ĩa nhạc cũng không thể sử dụng được. Sách ảnh thì thật ra vẫn coi được, nhưng… Dù vậy, nếu như anh đã chủ động nhắc tới, cô tất nhiên cũng muốn giao trả cho anh.
“Vẫn còn.” Phí Nghê chỉ về cái hòm gỗ của mình. “Ở ngay trong đó đấy, giờ cậu muốn lấy luôn chưa?”
Lúc chuyển nhà cô đã nghĩ đến cái hòm nọ đầu tiên, bởi vì cô tuyệt đối không thể để nó lại nhà cha mẹ mình được.
Phương Mục Dương quay đầu nhìn cái hòm gỗ của Phí Nghê, hỏi: “Nếu tôi vẫn không tìm em lấy đồ thì em vẫn sẽ giữ cho tôi sao?”
Phí Nghê thầm nghĩ, bằng không còn có thể thế nào nữa.
“Lát ăn cơm xong tôi sẽ lấy ra cho cậu, cậu nhìn thử xem bên trong có thiếu gì không.”
“Chẳng nhẽ tôi lại không tin em à?”
Phí Nghê lại nghĩ, cho dù nhân phẩm cô có thấp kém thì cũng sẽ không trộm cắp mấy thứ này, bởi vì chúng thực sự chẳng có tác dụng gì với cô. Đ ĩa nhạc thật ra cô cũng muốn nghe một chút, nhưng căn bản là không dám công khai nghe thử.
Bữa lẩu này bọn họ ăn rất sạch sẽ, ngoại trừ một ít rau thịt vụn dưới đáy nồi thì chẳng còn dư gì cả.
Sau khi tắt lửa bếp cồn, Phí Nghê lấy hòm ra đưa cho Phương Mục Dương.
Năm đó, hai người bọn họ gặp nhau từ lúc tờ mờ sáng, lén la lén lút y hệt kẻ trộm. Phương Mục Dương vẫn nhớ Phí Nghê đã cho anh tiền, bao nhiêu thì anh quên rồi, chỉ nhớ anh đã cầm chỗ tiền kia đến cửa hàng thực phẩm mua một cái bánh kem hoa quả lớn, hôm ấy là sinh nhật của bà ngoại anh.
Phương Mục Dương đặt hòm lên trên máy may, lật xem từng thứ một, những món đồ đã phủ bụi suốt mười năm giờ lại hiện ra ngay trước mắt anh.
Anh vẫn nhớ rõ chiếc nhẫn kia để kèm trong đ ĩa nhạc của Satie(1), nó vẫn còn nguyên ở đấy. Nhẫn đính ngọc lục bảo, xung quanh nạm những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Anh vẫn nhớ bà ngoại mình có một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, chiếc nhẫn này là một trong số đó, bà đã để lại cho anh.
(1) Erik Satie (1866 – 1925): Nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano người Pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.