Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh Lùng
Chương 12
JunHee
15/11/2016
Thế là Thư cứ mặc cho Thiên kéo đi. Không gian vắng lặng vì học sinh đang trong giờ học nên không ồn ào, náo
nhiệt như những lúc ra chơi.... Mùa đông rồi mà, kèm theo không khí lạnh mới về nên tiết trời se se lạnh, cái lạnh tê tái luồn vào da thịt....
Thiên kéo Thư lên sân thượng của trường. Bước chân Thiên giờ dừng lại hẳn. Thiên quay lại nhìn Thư, tay anh vẫn nắm tay lấy tay cô. Cô cũng nhìn anh, không ai nói câu gì. Cứ thế , cứ thế và cứ thế, họ vẫn nhìn nhau mà không nói không rằng lấy một lời. Thư ngán ngẩm đảo mắt đi chỗ khâc, không muốn đối mắt với anh nữa, cúi xuống nhìn tay Thiên đang nắm lấy tay cô, Thư hờ hững lên tiếng trước :
- Bỏ tay ra.
Thiên sững người , đang chăm chút nhìn cô, nghe cô nói mới giật mình buông ra. Thư lại nói tiếp:
- Lôi tôi lên đây làm gì?
- Ờ ừm... ừm thì _ Thiên ấp úp nói không ra câu.
- Sao ? _ Thư khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh
- Ờ thì tại cô làm tôi quê trong lớp, tôi cáu thế là cô lên đây xả giận. Tất cả là do cô _ Thiên ngẫm nghĩ lại chuyện vừa nãy đâm ra lại giận, mặt có phần cau có.
Thư thờ ơ không quan tâm , đáp:
- Rồi. Sao không xả đi
- Cô đang thách thức tôi ???? _ Thiên hỏi
- Hiểu sao thì là vậy đi _ Thư nhún vai, mặt vẫn không tỏ ra thái độ, cảm xúc gì, vẫn lạnh băng nhưng thường nhật.
Thiên vừa thẹn vừa giận, anh đã bị cô cho quê trước lớp rồi , giờ còn ra vẻ thách thức anh, không sợ anh nữa. Cô chính là xem thường anh. Từ trước giờ, đa phần chưa một ai dám chống đối lại anh, chỉ có người trong gia đình, Phong và Long thì không ai. Nhưng, là cô - Lã Thiên Thư, học sinh mới vào trường lại không kiêng nể gì chống đối chọc tức anh...... Anh tức giận nói :
- Tôi không kiêng nể con gái đâu nên cô mà cứ như vậy tôi đánh thật đấy.
- Tùy_ Thư gỏn gọn nói một tiếng, mặt thờ ơ coi thường.
- Cô... Cô.... Do cô đấy nhé, đừng trách tôi _ Thiên gằn giọng nói
Thiên dơ nắm đấm hướng mặt Thư. Cái nắm đấm từ từ giáng xuống. Tưởng như anh sẽ đấm cô thật, nhưng không. Anh chỉ định doạ cô để cô xuống nước xin lỗi anh, xin anh tha thứ. Vậy nhưng cô lại không tránh né, cứ như cái đấm chả là gì với cô vậy..... Anh nhìn cô, nhìn một cách ngỡ ngàng , nắm đấm rơi giữa không trung . "Tại sao? Tại sao cô ấy lại bình thản như vậy? Khuôn mặt cô không hề biểu hiện một chút gì sợ sệt? " _ đó là câu hỏi mà anh tự hỏi chính mình _ một câu hỏi có người hỏi mà không có người trả lời.... Giờ Thư cũng nhìn anh, nhìn một cách thờ ơ, như không hề sợ hãi, không một chút lo lắng. Cô chính là như vậy. Không có gì khiến cô phải sợ cả.............
- Không đánh? _ Thư hỏi
Thiên lặng câm không trả lời Thư, nhìn cô chằm chằm như kiểu cô là người ngoài hành tinh vậy. Thư nhíu mày khó chịu khi Thiên cứ nhìn cô, cô lên tiếng :
- Hừ. Thế tôi về lớp trước.
Cô quay lưng đi, hướng lối cầu thang ra về, bỏ lại Thiên vẫn đang đứng trơ nhìn bóng cô dần đi khuất.
Còn lại một mình trên sân thượng, Thiên không trở lại lớp mà nằm ườn người ra ghế đá. Nhìn xa xăm khoảng trời rộng lớn, anh mông lung suy nghĩ về Thư _ người con gái đối với anh là rất đặc biệt. Anh không phải chưa từng tiếp xúc nhiều với con gái. Nhưng cô đặc biệt khác so với đám con gái anh từng gặp và từng tiếp xúc qua. Cô với bọn họ khác nhau một trời một vực. Cô đối với anh là lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm, không để mắt tới. Còn với đám con gái khác , nhìn thấy anh là họ đã hét toáng lên, hò hét, ca tụng anh, ngưỡng mộ anh, bám theo anh, làm đủ trò chỉ mong được anh để mắt tới, dù chỉ là cái liếc mắt.... Anh thật sự đang phân vân không biết cô có thật là con gái không nữa ??????? Một dấu hỏi to đùng ở trong tâm trí anh làm anh luôn phải suy nghĩ và suy nghĩ.....
******
Quay lại với Thư.....
Cô lững thững đi về lớp. Bỗng điện thoại rung, cô lấy từ trong túi quần bò ra, ần phím nghe rồi áp vào tai :
- Alo_ Thư lên tiếng
- Hế lu bồ, còn nhớ tui không? _ Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của một cô gái.
- Quỳnh ??? _ Thư hỏi
Cô gái bên đầu dây kia cười hì hì, xong lại nói tiếp :
, - Tưởng bồ quên rồi cơ. Tui đang ở Việt Nam nè.
- Ừ làm gì ? _ Thư tiếp
- Èo . Chán bồ quá, vẫn vậy không. Tui sẽ cho bà một bất ngờ. Kaka _ Quỳnh chán nản nói
- Ừm, gặp sau vậy. Cúp máy đây _ Thư nói tiếp, giọng trầm ấm chứ không lạnh lùng như mọi khi. Nói xong cô cúp máy, không để giọng bên kia í ới gì thêm. Cô lại tiếp tục đi về lớp học...........
[ Giới thiệu chút về nhân vật mới :
+ Quỳnh , tên đầy đủ là Lưu Tú Quỳnh, con gái của gia đình họ Lưu giàu có, nổi tiếng cả trong và ngoài nước với tập đoàn Lưu Hương _ một tập đoàn lớn về sản xuất và chế biến thủy hải sản. Vẻ ngoài nó xinh xắn, mái tóc đỏ ánh kim nổi bật tôn lên nước da trắng mịn. Thư và Quỳnh quen nhau hồi ở nước ngoài du học. Lúc ấy do một cuộc ẩu đả, Thư đã cứu Quỳnh, từ đó nó luôn biết ơn cô và mở lời làm quen, luôn bám theo cô. Dần rồi cô mở lòng với nó, 2 người thành bạn của nhau . Đó cũng là người bạn duy nhất mà Thư có ]
Thiên kéo Thư lên sân thượng của trường. Bước chân Thiên giờ dừng lại hẳn. Thiên quay lại nhìn Thư, tay anh vẫn nắm tay lấy tay cô. Cô cũng nhìn anh, không ai nói câu gì. Cứ thế , cứ thế và cứ thế, họ vẫn nhìn nhau mà không nói không rằng lấy một lời. Thư ngán ngẩm đảo mắt đi chỗ khâc, không muốn đối mắt với anh nữa, cúi xuống nhìn tay Thiên đang nắm lấy tay cô, Thư hờ hững lên tiếng trước :
- Bỏ tay ra.
Thiên sững người , đang chăm chút nhìn cô, nghe cô nói mới giật mình buông ra. Thư lại nói tiếp:
- Lôi tôi lên đây làm gì?
- Ờ ừm... ừm thì _ Thiên ấp úp nói không ra câu.
- Sao ? _ Thư khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh
- Ờ thì tại cô làm tôi quê trong lớp, tôi cáu thế là cô lên đây xả giận. Tất cả là do cô _ Thiên ngẫm nghĩ lại chuyện vừa nãy đâm ra lại giận, mặt có phần cau có.
Thư thờ ơ không quan tâm , đáp:
- Rồi. Sao không xả đi
- Cô đang thách thức tôi ???? _ Thiên hỏi
- Hiểu sao thì là vậy đi _ Thư nhún vai, mặt vẫn không tỏ ra thái độ, cảm xúc gì, vẫn lạnh băng nhưng thường nhật.
Thiên vừa thẹn vừa giận, anh đã bị cô cho quê trước lớp rồi , giờ còn ra vẻ thách thức anh, không sợ anh nữa. Cô chính là xem thường anh. Từ trước giờ, đa phần chưa một ai dám chống đối lại anh, chỉ có người trong gia đình, Phong và Long thì không ai. Nhưng, là cô - Lã Thiên Thư, học sinh mới vào trường lại không kiêng nể gì chống đối chọc tức anh...... Anh tức giận nói :
- Tôi không kiêng nể con gái đâu nên cô mà cứ như vậy tôi đánh thật đấy.
- Tùy_ Thư gỏn gọn nói một tiếng, mặt thờ ơ coi thường.
- Cô... Cô.... Do cô đấy nhé, đừng trách tôi _ Thiên gằn giọng nói
Thiên dơ nắm đấm hướng mặt Thư. Cái nắm đấm từ từ giáng xuống. Tưởng như anh sẽ đấm cô thật, nhưng không. Anh chỉ định doạ cô để cô xuống nước xin lỗi anh, xin anh tha thứ. Vậy nhưng cô lại không tránh né, cứ như cái đấm chả là gì với cô vậy..... Anh nhìn cô, nhìn một cách ngỡ ngàng , nắm đấm rơi giữa không trung . "Tại sao? Tại sao cô ấy lại bình thản như vậy? Khuôn mặt cô không hề biểu hiện một chút gì sợ sệt? " _ đó là câu hỏi mà anh tự hỏi chính mình _ một câu hỏi có người hỏi mà không có người trả lời.... Giờ Thư cũng nhìn anh, nhìn một cách thờ ơ, như không hề sợ hãi, không một chút lo lắng. Cô chính là như vậy. Không có gì khiến cô phải sợ cả.............
- Không đánh? _ Thư hỏi
Thiên lặng câm không trả lời Thư, nhìn cô chằm chằm như kiểu cô là người ngoài hành tinh vậy. Thư nhíu mày khó chịu khi Thiên cứ nhìn cô, cô lên tiếng :
- Hừ. Thế tôi về lớp trước.
Cô quay lưng đi, hướng lối cầu thang ra về, bỏ lại Thiên vẫn đang đứng trơ nhìn bóng cô dần đi khuất.
Còn lại một mình trên sân thượng, Thiên không trở lại lớp mà nằm ườn người ra ghế đá. Nhìn xa xăm khoảng trời rộng lớn, anh mông lung suy nghĩ về Thư _ người con gái đối với anh là rất đặc biệt. Anh không phải chưa từng tiếp xúc nhiều với con gái. Nhưng cô đặc biệt khác so với đám con gái anh từng gặp và từng tiếp xúc qua. Cô với bọn họ khác nhau một trời một vực. Cô đối với anh là lạnh lùng, thờ ơ, không quan tâm, không để mắt tới. Còn với đám con gái khác , nhìn thấy anh là họ đã hét toáng lên, hò hét, ca tụng anh, ngưỡng mộ anh, bám theo anh, làm đủ trò chỉ mong được anh để mắt tới, dù chỉ là cái liếc mắt.... Anh thật sự đang phân vân không biết cô có thật là con gái không nữa ??????? Một dấu hỏi to đùng ở trong tâm trí anh làm anh luôn phải suy nghĩ và suy nghĩ.....
******
Quay lại với Thư.....
Cô lững thững đi về lớp. Bỗng điện thoại rung, cô lấy từ trong túi quần bò ra, ần phím nghe rồi áp vào tai :
- Alo_ Thư lên tiếng
- Hế lu bồ, còn nhớ tui không? _ Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của một cô gái.
- Quỳnh ??? _ Thư hỏi
Cô gái bên đầu dây kia cười hì hì, xong lại nói tiếp :
, - Tưởng bồ quên rồi cơ. Tui đang ở Việt Nam nè.
- Ừ làm gì ? _ Thư tiếp
- Èo . Chán bồ quá, vẫn vậy không. Tui sẽ cho bà một bất ngờ. Kaka _ Quỳnh chán nản nói
- Ừm, gặp sau vậy. Cúp máy đây _ Thư nói tiếp, giọng trầm ấm chứ không lạnh lùng như mọi khi. Nói xong cô cúp máy, không để giọng bên kia í ới gì thêm. Cô lại tiếp tục đi về lớp học...........
[ Giới thiệu chút về nhân vật mới :
+ Quỳnh , tên đầy đủ là Lưu Tú Quỳnh, con gái của gia đình họ Lưu giàu có, nổi tiếng cả trong và ngoài nước với tập đoàn Lưu Hương _ một tập đoàn lớn về sản xuất và chế biến thủy hải sản. Vẻ ngoài nó xinh xắn, mái tóc đỏ ánh kim nổi bật tôn lên nước da trắng mịn. Thư và Quỳnh quen nhau hồi ở nước ngoài du học. Lúc ấy do một cuộc ẩu đả, Thư đã cứu Quỳnh, từ đó nó luôn biết ơn cô và mở lời làm quen, luôn bám theo cô. Dần rồi cô mở lòng với nó, 2 người thành bạn của nhau . Đó cũng là người bạn duy nhất mà Thư có ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.