Chương 41: Anh có để cho em ngủ không hã
M.Tâm
14/05/2023
Thức để ngắm nhìn nhan sắc của chồng mình
Quả thật khi cô nhìn kỹ Lục Thiên Quân thì gương mặt anh từng đường nét đầu rất sắc bén, làn da còn đẹp hơn cả cô nữa cơ
Chắc xung quanh anh có hàng trăm cô gái đến mà theo đuổi
Cô từng bước nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lục Thiên Quân
Nghe tiếng điện thoại cô mới làm bộ ngủ tiếp
"Em dậy lâu rồi à sao không gọi anh?" Lục Thiên Quân ngơ ngác nhìn cô
"Em...em mà khoan chút anh đi đâu hã" Cô vội vàng đánh lạc hướng anh. Nếu mà nói tiếp cô sẽ ngại chết mất
Không lẻ cô trả lời rằng: Mình dậy sớm để nhìn anh à
Nói tới đây thì anh chòm người qua ôm lấy cô vào lòng
"Anh có chuyện muốn nói với em. Hai tên đã hãm hại em anh giao cho em xử lí" Lục Thiên Quân nhìn cô với vẻ nghiêm nghị
Anh sẽ cho cô toàn quyền xử lí chúng
Sẽ cho chúng biết đụng vào cô thì sẽ như thế nào
Nghe tới đây cô mới biết hai tên kia là ai
Cô im lặng một hồi
"Được rồi em cứ suy nghĩ đi, lát nữa anh sẽ tới chỗ chúng em có muốn đi không?" Anh ôm nhu nhìn cô
Biết cô không muốn gặp họ nên sẽ cho cô thời gian
Nếu cô không xử lí thì anh sẽ giúp cô
"Em muốn đi" Cô bật dậy nói với Lục Thiên Quân
Thấy cô như vậy thì Lục Thiên Quân lấy tay xoa nhẹ đầu cô rồi mỉm cười đồng ý
...
Cả hai cuối cùng cũng tới nơi
Đây cũng là một căn nhà hoang đầy âm u
Nhưng cũng không đáng sợ bằng căn nhà kia
Nó cũng không rùng rợn lắm
Bên ngoài thì có vệ sĩ canh chừng
Bước vào đập vào mắt cô là Trình Phương và Hà Vi
Cả hai đều bị tra tấn đầy những vết sẹo trên người
Khuôn mặt vẫn còn lấm lem máu
Họ có vẻ sắp chết rồi, khuôn mặt tái xanh
Tuy họ đã gục đầu vì quá mệt mỏi nhưng cô vẫn thấy được gì đó
Kể từ khi Lạc Hân nằm viện thì không ngày nào cả hai anh em này được yên
Không bị đánh đập thì cũng được sống chung với chuột gián....
Một khi Lục Thiên Quân ra tay thì chỉ chết còn nếu sống thì không được yên
Lạc Hân thấy vậy thì hơi buồn nôn do mùi máu quá tanh sộc thẳng vào mũi cô khi vừa bước vào
Cô chạy thẳng ra ngoài để lấy oxy không ngừng buồn nôn
"Em có sao không?" Thấy cô vậy anh cũng lo lắm
"Không không chỉ là em ghét mùi máu nên mới khó chịu"
Anh liền đưa cô chai nước uống cho bớt
"Anh đã làm gì họ" Sau khi lấy được bình tĩnh cô quay sang hỏi anh
"Như em đã thấy, anh chừa mạng họ còn sống để em toàn quyêng xử lí còn nếu anh ra tay thì họ không còn gặp em đâu" Lục Thiên Quân xoay người về nhìn về bên trong, giọng anh không hề có chút cảm xúc nào bên trong
Cô im lặng không đáp
Bây giờ phải làm sao cô không hề muốn liên quan tới họ một giây một phút nào nữa
Nếu để Lục Thiên Quân xử lí cô cũng không đành
"Anh giao họ cho cảnh sát đi" Lạc Hân nhìn Lục Thiên Quân nói rõ từng chữ
Lục Thiên Quân nhìn cô một hồi rồi gọi Thiên Dương ra
"Giao họ cho cảnh sát đi" Anh hằn giọng bảo
Nói xong không đợi Thiên Dương trả lời thì bước thẳng vào xe
Gương mặt anh lạnh tựa như băng không miếng cảm xúc
Lạc Hân biết tại sao anh có thái độ như vậy
Thiên Dương đứng hình nghe hiệu lệnh chưa kịp hỏi tại sao thì Lục Thiên Quân vào xe
Anh gật đầu nghe theo
Lạc Hân nhìn vào bên trong khoảng một lúc rồi mới lên xe
Không gian bây giờ im lặng đến lạ thường
Lục Thiên Quân chỉ chăm chút chay xe không màn tới Lạc Hân
"Anh giận em à" Lạc Hân lấy hết dũng khí hỏi anh
Cô biết anh vì cô mới để họ sống tới bây mặc cô xử lí nhưng cô lại để họ sống thảnh thơi
Lục Thiên Quân im lặng không đáp
Lạc Hân biết tánh Lục Thiên Quân bèn ra vẻ nủng nịu
"Đừng có giận em nữa, em làm vậy vì anh mà. Em không muốn vì em mà anh phải bận lòng. Đúng là họ đã đối xử rất tệ với em nhưng em không muốn liên quan gì tới họ cả. Em càng không muốn anh dính liếu tới bọn họ. Để họ vào tù cũng là tốt hoen mang tội giết người" Lạc Hân hạ giọng nhấn rõ từng chữ từng câu cho Lục Thiên Quân hiểu
Thà nói ra như vậy sẽ tốt hơn để anh hiểu lằm cô
Cô luôn hiểu cho người khác mới làm vậy. Vậy mà anh không hiểu còn hờn giận ngược lại
Quá đáng!
Nghe tới đây Lục Thiên Quân mới hiểu ra tấm chân tình mà cô dành cho anh
Anh nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười
"Anh xin lỗi đã hiểu lằm em"
Lạc Hân cười nhẹ rồi ôm chặt tay anh
Cả hai cứ thế mà vui vẻ đi về...
....
"Anh có để cho em ngủ không hã?" Lạc Hân quay sang quát vào mặt Lục Thiên Quân
Buổi tối cả hai đã vui vẻ với nhau cả đêm khiến cô toàn thân đau nhức dữ dội
Lục Thiên Quân thì hay rồi thấy cô như vậy anh có vẻ rất hã hê càng phấn khích chọc ghẹo cô
Bàn tay anh chẳng nằm im mà lần mò cô thể cô như vô cùng quen thuộc
Quả thật khi cô nhìn kỹ Lục Thiên Quân thì gương mặt anh từng đường nét đầu rất sắc bén, làn da còn đẹp hơn cả cô nữa cơ
Chắc xung quanh anh có hàng trăm cô gái đến mà theo đuổi
Cô từng bước nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lục Thiên Quân
Nghe tiếng điện thoại cô mới làm bộ ngủ tiếp
"Em dậy lâu rồi à sao không gọi anh?" Lục Thiên Quân ngơ ngác nhìn cô
"Em...em mà khoan chút anh đi đâu hã" Cô vội vàng đánh lạc hướng anh. Nếu mà nói tiếp cô sẽ ngại chết mất
Không lẻ cô trả lời rằng: Mình dậy sớm để nhìn anh à
Nói tới đây thì anh chòm người qua ôm lấy cô vào lòng
"Anh có chuyện muốn nói với em. Hai tên đã hãm hại em anh giao cho em xử lí" Lục Thiên Quân nhìn cô với vẻ nghiêm nghị
Anh sẽ cho cô toàn quyền xử lí chúng
Sẽ cho chúng biết đụng vào cô thì sẽ như thế nào
Nghe tới đây cô mới biết hai tên kia là ai
Cô im lặng một hồi
"Được rồi em cứ suy nghĩ đi, lát nữa anh sẽ tới chỗ chúng em có muốn đi không?" Anh ôm nhu nhìn cô
Biết cô không muốn gặp họ nên sẽ cho cô thời gian
Nếu cô không xử lí thì anh sẽ giúp cô
"Em muốn đi" Cô bật dậy nói với Lục Thiên Quân
Thấy cô như vậy thì Lục Thiên Quân lấy tay xoa nhẹ đầu cô rồi mỉm cười đồng ý
...
Cả hai cuối cùng cũng tới nơi
Đây cũng là một căn nhà hoang đầy âm u
Nhưng cũng không đáng sợ bằng căn nhà kia
Nó cũng không rùng rợn lắm
Bên ngoài thì có vệ sĩ canh chừng
Bước vào đập vào mắt cô là Trình Phương và Hà Vi
Cả hai đều bị tra tấn đầy những vết sẹo trên người
Khuôn mặt vẫn còn lấm lem máu
Họ có vẻ sắp chết rồi, khuôn mặt tái xanh
Tuy họ đã gục đầu vì quá mệt mỏi nhưng cô vẫn thấy được gì đó
Kể từ khi Lạc Hân nằm viện thì không ngày nào cả hai anh em này được yên
Không bị đánh đập thì cũng được sống chung với chuột gián....
Một khi Lục Thiên Quân ra tay thì chỉ chết còn nếu sống thì không được yên
Lạc Hân thấy vậy thì hơi buồn nôn do mùi máu quá tanh sộc thẳng vào mũi cô khi vừa bước vào
Cô chạy thẳng ra ngoài để lấy oxy không ngừng buồn nôn
"Em có sao không?" Thấy cô vậy anh cũng lo lắm
"Không không chỉ là em ghét mùi máu nên mới khó chịu"
Anh liền đưa cô chai nước uống cho bớt
"Anh đã làm gì họ" Sau khi lấy được bình tĩnh cô quay sang hỏi anh
"Như em đã thấy, anh chừa mạng họ còn sống để em toàn quyêng xử lí còn nếu anh ra tay thì họ không còn gặp em đâu" Lục Thiên Quân xoay người về nhìn về bên trong, giọng anh không hề có chút cảm xúc nào bên trong
Cô im lặng không đáp
Bây giờ phải làm sao cô không hề muốn liên quan tới họ một giây một phút nào nữa
Nếu để Lục Thiên Quân xử lí cô cũng không đành
"Anh giao họ cho cảnh sát đi" Lạc Hân nhìn Lục Thiên Quân nói rõ từng chữ
Lục Thiên Quân nhìn cô một hồi rồi gọi Thiên Dương ra
"Giao họ cho cảnh sát đi" Anh hằn giọng bảo
Nói xong không đợi Thiên Dương trả lời thì bước thẳng vào xe
Gương mặt anh lạnh tựa như băng không miếng cảm xúc
Lạc Hân biết tại sao anh có thái độ như vậy
Thiên Dương đứng hình nghe hiệu lệnh chưa kịp hỏi tại sao thì Lục Thiên Quân vào xe
Anh gật đầu nghe theo
Lạc Hân nhìn vào bên trong khoảng một lúc rồi mới lên xe
Không gian bây giờ im lặng đến lạ thường
Lục Thiên Quân chỉ chăm chút chay xe không màn tới Lạc Hân
"Anh giận em à" Lạc Hân lấy hết dũng khí hỏi anh
Cô biết anh vì cô mới để họ sống tới bây mặc cô xử lí nhưng cô lại để họ sống thảnh thơi
Lục Thiên Quân im lặng không đáp
Lạc Hân biết tánh Lục Thiên Quân bèn ra vẻ nủng nịu
"Đừng có giận em nữa, em làm vậy vì anh mà. Em không muốn vì em mà anh phải bận lòng. Đúng là họ đã đối xử rất tệ với em nhưng em không muốn liên quan gì tới họ cả. Em càng không muốn anh dính liếu tới bọn họ. Để họ vào tù cũng là tốt hoen mang tội giết người" Lạc Hân hạ giọng nhấn rõ từng chữ từng câu cho Lục Thiên Quân hiểu
Thà nói ra như vậy sẽ tốt hơn để anh hiểu lằm cô
Cô luôn hiểu cho người khác mới làm vậy. Vậy mà anh không hiểu còn hờn giận ngược lại
Quá đáng!
Nghe tới đây Lục Thiên Quân mới hiểu ra tấm chân tình mà cô dành cho anh
Anh nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười
"Anh xin lỗi đã hiểu lằm em"
Lạc Hân cười nhẹ rồi ôm chặt tay anh
Cả hai cứ thế mà vui vẻ đi về...
....
"Anh có để cho em ngủ không hã?" Lạc Hân quay sang quát vào mặt Lục Thiên Quân
Buổi tối cả hai đã vui vẻ với nhau cả đêm khiến cô toàn thân đau nhức dữ dội
Lục Thiên Quân thì hay rồi thấy cô như vậy anh có vẻ rất hã hê càng phấn khích chọc ghẹo cô
Bàn tay anh chẳng nằm im mà lần mò cô thể cô như vô cùng quen thuộc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.