Chương 71: Các người cứ chờ xem
M.Tâm
14/06/2023
Đem theo cục tức ra ngoài khiến gương mặt cô khó coi vô cùng. Mọi người khắp nói bàn tàn xôn xao
"Chắc lại là trà xanh đến quyến rũ Lục tổng rồi"
"Đúng là không biết trời cao là gì"
"Người ta có vợ rồi mà còn mặt dày đi theo bị đuổi là đúng"
....Rất rất nhiều câu được nói ra
Nghe được những câu này cô tức vô cùng. Nghiến răng mà nhanh chóng bỏ đi ngay lập tức
Trước khi rời đi còn quay lại nhìn vào
"Các người cứ chờ xem sẽ có một ngày các người phải cúi đầu mà xin theo tôi" Nói xong cô ra bỏ một mạch về nhà
Nhưng trên đường về cô lại nhớ ra chuyện lúc nảy. Nếu để Thiên Dương điều tra thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất
Nào ngờ có lẽ ông trời đang giúp cô thì phải
Đang bo cua quẹo thì thấy tên Thiên Dương xuống xe bước vào nhà hàng bên lề đường
Sự tò mò bao trùm trong đầu cô. Cô đỗ bên đường rồi đi theo Thiên Dương
Thấy anh ta ngồi với một thanh niên nào đó cả hai nói chuyện rõ to. Do cô đã bịt khẩu trang và đeo mắt kính đen nên Thiên Dương không nhận ra
"Này cậu điều tra xem giúp tôi cô gái này....."Kể mọi sự tình năm xưa ra cho hắn nghe và kèm hình ảnh của cô
Cố An Như ngồi cách cả hai chỉ có một cái bàn đủ cô nghe mọi sự tình
Nhưng thấy tên kế bên ngồi thì cô thấy rất quen. Đó chẳng phải là người ở gần chung cư sao
"Sao cậu không làm thường thường những chuyện này toàn cậu làm mà" Tên kế bên thấy có sự bất thường nên hỏi
Rất ít khi Thiên Dương nhờ vã ai đó làm hộ mình việc gì quan trọng sao hôm nay lại nhờ
"Ông chủ cho tôi ba ngày mà vài ngày nữa là sinh nhật bồ tôi, tôi phải chuẩn bị cho cô ấy chu toàn mọi việc. Tôi biết mẹ cậu đang bệnh nên tôi giao cho cậu"
"Được 3 ngày nữa cậu quay lại sẽ có kết quả" Hắn ta vui vẻ gật đầu
Sau đó Thiên Dương cũng rời đi......
Bà vừa máy về ghé vào trung tâm thương mại mua ít đồ dùng
Đang vào xạp lựa vài loại trái cây tươi thì nghe giọng nói quen thuộc
"Bà ơiii" Cố An Như từ xa đã thấy bà đầu cô nhảy số nảy ra ý nghĩ
Lúc cô đi bà cũng không biết lý do. Trước đó bà rất thương cô cưng cô hệt như con cháu trong nhà có khi quên cả Lục Thiên Quân là cháu ruột mình
Không biết bây giờ gặp lại sẽ như thế nào
Nghe giọng nói thì bà quay lại. Gương mặt rạng ngời
"An Như là cháu à" Bà vui vẻ nắm lấy tay cô
"Dạ là cháu bà khỏe không ạ" Cô ta cũng mừng rỡ nói
"Thấy bà vậy là biết bà khỏe rồi. Sao sao năm ấy cháu bỏ đi vậy" Bà hớt hãi hỏi
"Dạ...ở đây nói không tiện mình tìm chỗ nào được không ạ" Cô nhìn xung quanh rồi nói
Có lẽ quá đông người nên cô cũng ngại nói
Không biết sẽ diện lý do gì đây
"Vậy về nhà bà đi sẵn tiện ăn một bữa cơm"
"Dạ"
Sau đó hai bà cháu dắt tay nhau về nhà. Trên đường cô kể cho bà nghe
"Năm ấy là do cháu đi chữa trị bệnh tim. Bác sĩ bảo tỉ lệ thành công là 60% cháu sợ sẽ liên lụy bà và anh Quân vì thế cháu không nói cho hai người" Vừa nói nước mắt cô rơi lã chã
Thấy cô khóc bà cũng đau lòng tin tưởng cô hết mình nắm lấy tay cô rồi ôm vào lòng
"Không sao không sao có bà đây bà tin cháu mà đừng khóc" Bà vuốt ve mái tóc cô
"Bà biết không lúc cháu đi cháu khóc rất nhiều khi phẫu thuật cháu sợ cháu sẽ không gặp lại bà và anh Quân"
"Nhưng cháu đã phẫu thuật thành công rồi tại sao lại không về" Bà gặn hỏi thêm vài câu
"Cuộc phẫu thuật có thành công đâu bà. Ba mẹ cháu không cho về sợ cháu xảy ra chuyện nên để cho cháu ở lại điều trị từ từ. Bác sĩ bảo cháu chỉ sống được và năm nữa"
Nghe cả đoạn này bà đứt cả ruột gan. Sao cô không nói cho mọi người biết mà tự ý làm theo mình
Bà sốt sắn ôn cô vào lòng
"Được rồi nín đi bà hiểu cháu mà vậy hiện tại cháu đã ổn chưa"
"Như bà đã nghe lúc nảy. Cháu sợ cháu không còn gặp lại Lục Thiên Quân nữa nên cháu đã trốn về đây để gặp cho bằng được"
"Trời ạ.Vậy Lục Thiên Quân có biết chuyện này không"
"Cháu gặp rồi cháu cũng có nói nhưng anh ấy oán hận cháu rất nhiều không muốn gặp xua đuổi cháu khiến cháu buồn và ấy náy vô cùng" Cô ngẩng đầu lên nắm chặt lấy tay bà
"Tính nó là vậy. Nhưng nó đã có vợ rồi cháu à" Bà ngậm ngùi nói ra chuyện này
"Cháu biết nhưng cháu chỉ muốn anh ấy đừng oán hận cháu mà thôi"
.....Bà và cô trò chuyện với nhau trên cả đường về nhà
Sau những đoạn đường dài dăng dẳng cuối cùng cũng về tới nhà
Bà và cô nắm lấy tay nhau rồi bước vào
Bàn ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ Lục Thiên Quân đã về rồi
"Chắc lại là trà xanh đến quyến rũ Lục tổng rồi"
"Đúng là không biết trời cao là gì"
"Người ta có vợ rồi mà còn mặt dày đi theo bị đuổi là đúng"
....Rất rất nhiều câu được nói ra
Nghe được những câu này cô tức vô cùng. Nghiến răng mà nhanh chóng bỏ đi ngay lập tức
Trước khi rời đi còn quay lại nhìn vào
"Các người cứ chờ xem sẽ có một ngày các người phải cúi đầu mà xin theo tôi" Nói xong cô ra bỏ một mạch về nhà
Nhưng trên đường về cô lại nhớ ra chuyện lúc nảy. Nếu để Thiên Dương điều tra thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất
Nào ngờ có lẽ ông trời đang giúp cô thì phải
Đang bo cua quẹo thì thấy tên Thiên Dương xuống xe bước vào nhà hàng bên lề đường
Sự tò mò bao trùm trong đầu cô. Cô đỗ bên đường rồi đi theo Thiên Dương
Thấy anh ta ngồi với một thanh niên nào đó cả hai nói chuyện rõ to. Do cô đã bịt khẩu trang và đeo mắt kính đen nên Thiên Dương không nhận ra
"Này cậu điều tra xem giúp tôi cô gái này....."Kể mọi sự tình năm xưa ra cho hắn nghe và kèm hình ảnh của cô
Cố An Như ngồi cách cả hai chỉ có một cái bàn đủ cô nghe mọi sự tình
Nhưng thấy tên kế bên ngồi thì cô thấy rất quen. Đó chẳng phải là người ở gần chung cư sao
"Sao cậu không làm thường thường những chuyện này toàn cậu làm mà" Tên kế bên thấy có sự bất thường nên hỏi
Rất ít khi Thiên Dương nhờ vã ai đó làm hộ mình việc gì quan trọng sao hôm nay lại nhờ
"Ông chủ cho tôi ba ngày mà vài ngày nữa là sinh nhật bồ tôi, tôi phải chuẩn bị cho cô ấy chu toàn mọi việc. Tôi biết mẹ cậu đang bệnh nên tôi giao cho cậu"
"Được 3 ngày nữa cậu quay lại sẽ có kết quả" Hắn ta vui vẻ gật đầu
Sau đó Thiên Dương cũng rời đi......
Bà vừa máy về ghé vào trung tâm thương mại mua ít đồ dùng
Đang vào xạp lựa vài loại trái cây tươi thì nghe giọng nói quen thuộc
"Bà ơiii" Cố An Như từ xa đã thấy bà đầu cô nhảy số nảy ra ý nghĩ
Lúc cô đi bà cũng không biết lý do. Trước đó bà rất thương cô cưng cô hệt như con cháu trong nhà có khi quên cả Lục Thiên Quân là cháu ruột mình
Không biết bây giờ gặp lại sẽ như thế nào
Nghe giọng nói thì bà quay lại. Gương mặt rạng ngời
"An Như là cháu à" Bà vui vẻ nắm lấy tay cô
"Dạ là cháu bà khỏe không ạ" Cô ta cũng mừng rỡ nói
"Thấy bà vậy là biết bà khỏe rồi. Sao sao năm ấy cháu bỏ đi vậy" Bà hớt hãi hỏi
"Dạ...ở đây nói không tiện mình tìm chỗ nào được không ạ" Cô nhìn xung quanh rồi nói
Có lẽ quá đông người nên cô cũng ngại nói
Không biết sẽ diện lý do gì đây
"Vậy về nhà bà đi sẵn tiện ăn một bữa cơm"
"Dạ"
Sau đó hai bà cháu dắt tay nhau về nhà. Trên đường cô kể cho bà nghe
"Năm ấy là do cháu đi chữa trị bệnh tim. Bác sĩ bảo tỉ lệ thành công là 60% cháu sợ sẽ liên lụy bà và anh Quân vì thế cháu không nói cho hai người" Vừa nói nước mắt cô rơi lã chã
Thấy cô khóc bà cũng đau lòng tin tưởng cô hết mình nắm lấy tay cô rồi ôm vào lòng
"Không sao không sao có bà đây bà tin cháu mà đừng khóc" Bà vuốt ve mái tóc cô
"Bà biết không lúc cháu đi cháu khóc rất nhiều khi phẫu thuật cháu sợ cháu sẽ không gặp lại bà và anh Quân"
"Nhưng cháu đã phẫu thuật thành công rồi tại sao lại không về" Bà gặn hỏi thêm vài câu
"Cuộc phẫu thuật có thành công đâu bà. Ba mẹ cháu không cho về sợ cháu xảy ra chuyện nên để cho cháu ở lại điều trị từ từ. Bác sĩ bảo cháu chỉ sống được và năm nữa"
Nghe cả đoạn này bà đứt cả ruột gan. Sao cô không nói cho mọi người biết mà tự ý làm theo mình
Bà sốt sắn ôn cô vào lòng
"Được rồi nín đi bà hiểu cháu mà vậy hiện tại cháu đã ổn chưa"
"Như bà đã nghe lúc nảy. Cháu sợ cháu không còn gặp lại Lục Thiên Quân nữa nên cháu đã trốn về đây để gặp cho bằng được"
"Trời ạ.Vậy Lục Thiên Quân có biết chuyện này không"
"Cháu gặp rồi cháu cũng có nói nhưng anh ấy oán hận cháu rất nhiều không muốn gặp xua đuổi cháu khiến cháu buồn và ấy náy vô cùng" Cô ngẩng đầu lên nắm chặt lấy tay bà
"Tính nó là vậy. Nhưng nó đã có vợ rồi cháu à" Bà ngậm ngùi nói ra chuyện này
"Cháu biết nhưng cháu chỉ muốn anh ấy đừng oán hận cháu mà thôi"
.....Bà và cô trò chuyện với nhau trên cả đường về nhà
Sau những đoạn đường dài dăng dẳng cuối cùng cũng về tới nhà
Bà và cô nắm lấy tay nhau rồi bước vào
Bàn ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ Lục Thiên Quân đã về rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.