Chương 9: Cưng quên chị rồi à
M.Tâm
05/05/2023
Bỏ ánh mắt của mình qua một bên Lục Thiên Quân nhìn bà với anh mắt hờn dỗi
" Bà quên cháu rồi à, vừa xuống sân bay không hỏi cháu một tiếng vậy mà đã hỏi cháu dâu" Anh ôm bà chằm chằm không buông ra hệt như một đứa trẻ
Bà là người anh yêu thương nhất vì bà nên anh phải cưới Lạc Hân về để có cháu dâu cho bà. Anh không bao giờ làm phậc lòng bà lúc nào cũng muốn bà vui vẻ
Tuy tuổi bà đã cao nhưng vẫn còn rất khỏe thường hay đi du lịch cùng hội bạn bè. Bà vừa mới đi Thái, nghe tin Lục Thiên Quân kết hôn bà tức tốc chạy về mặc dù bà mới đi được một ngày
"Thằng bé này đã là một Lục tổng rồi vậy nà vẫn đưa khuôn mặt này ra, gặp cháu bà chai mặt rồi, cháu dâu bà đâu" Bà kí vô đầu anh một cái nở nụ cười chiều chuộng
" Cô ấy ở nhà làm vài món trổ tài cho bà xem" Anh nắm lấy tay bà vừa đi vừa nói trong lòng thầm nghĩ" Liệu đồ ngốc này có làm ra hồn không"
Hai người cùng nhau lên xe trở về
Nghe tiếng xe Lạc Hân vội vàng chỉnh sửa quần áo tóc tai của mình lại rồi chạy ra cửa đứng
"Bà của Lục Thiên Quân trẻ thật đấy, gương mặt bà thật phúc hậu hèn gì anh nghe lời bà răm rắp, nhưng liệu bà có biết gia thế của mình không? Bà có chấp nhận mình không? Đúng là cưới chồng giàu chưa chắc gì sung sướng" Lạc Hân thầm nghĩ thở dài nhưng ý nghĩ ấy vụt tắt nhanh khi bà đã bước lại gần cầm chằm lấy tay cô
Bà nhìn cô từ trên xuống rồi cười hiền dịu nụ cười thật phúc hậu
" Cháu là Lạc Hân à! Không hổ danh là cháu trai bà có mắt nhìn người, cháu xinh lắm" Bà vừa cười vừa nói lấy tay xoa đầu của Lạc Hân
Lạc Hân cũng không ngại gì nên chủ động nắm lấy lại tay bà nở nụ cười hồn nhiên
"Bà đừng khen cháu cháu ngại lắm. Bà cũng đi đường dài mệt rồi vào trong nghĩ ngơi đi ạ cháu đã dọn dẹp phòng cho bà rồi"
Nghe được câu nói của Lạc Hân Lục Thiên Quân cũng bất ngờ do cô không hè run sợ lại vui vẻ trả lời bà, đúng là người anh chọn có khác
Bà gật đầu hài lòng rồi được cô dắt lên phòng
Bà xem đây là những món cháu tự nấu, bà xem có hợp khẩu vị không
Gắp cho một món đôi mắt cô đợi chờ không biết có ngon không đây là lần đầu cô hồi hộp chờ đợi như vậy
Bà và Lục Thiên Quân gắp lên bỏ và miệng. Cả hai nhìn nhau trong lòng...
"Cháu nấu ngon lắm" Bà cười khen cô nức nở
Không ngờ cô nấu ngon như vậy tui cô cũng từng là một tiểu thư cao quý ít đọng vào bếp núc nhưng trong thời gian học đại học thì cô cũng biết chút chút
Nấu cho vài người bạn ăn họ khen làm cô rất vui từ đó cô cũng nổ lực trao dồi thêm tài nghệ từ từ cũng trở nên rất ngon
Đúng là nếu có niềm đam mê thì chuyện gì cũng thành công
Lục Thiên Quân không nói gì nhưng anh cũng cười trong lòng" Đồ ngốc này nấu ăn cũng ngon đấy"
Ăn xong Lạc Hân và bà đi shopping,...còn Lục Thiên Quân thì không bao giờ rảnh nên đi lên Lục thị họp vài cuộc họp quan trọng
Hai bà cháu đi chơi tới chiều mới về. Lạc Hân rất giỏi ăn nói và biết chiều lòng người lớn cô lúc nào cũng hiểu cho người khác ít quan tâm đến bản thân nên lúc nào cũng là người chịu thiệt
Bà rất chi là ưng đứa cháu dâu này, nói câu nào thì vừa lòng bà câu đó "Cũng không giống như ai đó.." bà nghĩ
Bà về phòng nghỉ ngơi, Lạc Hân cũng vậy hôm nay quả thật rất mệt mỏi
Sau khi tắm xong điện thoại đã 7 giờ tối không thấy Lục Thiên Quân về cũng có có chút hơi lo
Đang cầm điện thoại điện thì cuộc điện thoại của Tô Thanh gọi đến
"Cưng quên chị rồi à" Đầu dây bên kia là Tô Thanh cô bạn thân nhất của Lạc Hân
Sau khi hai người tốt nghiệp thì cũng chưa có thời gian gặp nói chuyện. Tô Thanh cũng chưa biết cô đã kết hôn với Lục Thiên Quân
"Cô Tô à bà đây làm sao quên được cô chứ" Cô vừa nói vừa lấy khăn lau đầu cho khô nở nụ cười vui vẻ
"Cậu đang ở đâu vậy sao mình thấy lạ quá" Tô Thanh thắc mắc vì nếu là Lạc Hân thì đang ở nhà vì cô không bao giờ đi chơi khuya
Lạc Hân nghe câu hỏi thì dựng người lại nhìn Tô Thanh một hồi thì mới dám trả lời
"Bây giờ nói không tiện ngày mai..." Chưa dứt câu thì cửa phòng mở ra là Lục Thiên Quân về thấy cô đang nói chuyện thì dừng lại
"Em nói chuyện với ai vậy, sao không nói tiếp" Anh bước bỏ chiếc cặp xuống bàn rồi quay qua nhìn điện thoại của cô
Lạc Hân hốt hoảng đẩy mặt của Lục Thiên Quân ra
Tô Thanh nghe tiếng của đàn ông thì không khỏi giật mình. Lạc Hân ở cùng một người đàn ông à tên này trông quen nhỉ
" Bà quên cháu rồi à, vừa xuống sân bay không hỏi cháu một tiếng vậy mà đã hỏi cháu dâu" Anh ôm bà chằm chằm không buông ra hệt như một đứa trẻ
Bà là người anh yêu thương nhất vì bà nên anh phải cưới Lạc Hân về để có cháu dâu cho bà. Anh không bao giờ làm phậc lòng bà lúc nào cũng muốn bà vui vẻ
Tuy tuổi bà đã cao nhưng vẫn còn rất khỏe thường hay đi du lịch cùng hội bạn bè. Bà vừa mới đi Thái, nghe tin Lục Thiên Quân kết hôn bà tức tốc chạy về mặc dù bà mới đi được một ngày
"Thằng bé này đã là một Lục tổng rồi vậy nà vẫn đưa khuôn mặt này ra, gặp cháu bà chai mặt rồi, cháu dâu bà đâu" Bà kí vô đầu anh một cái nở nụ cười chiều chuộng
" Cô ấy ở nhà làm vài món trổ tài cho bà xem" Anh nắm lấy tay bà vừa đi vừa nói trong lòng thầm nghĩ" Liệu đồ ngốc này có làm ra hồn không"
Hai người cùng nhau lên xe trở về
Nghe tiếng xe Lạc Hân vội vàng chỉnh sửa quần áo tóc tai của mình lại rồi chạy ra cửa đứng
"Bà của Lục Thiên Quân trẻ thật đấy, gương mặt bà thật phúc hậu hèn gì anh nghe lời bà răm rắp, nhưng liệu bà có biết gia thế của mình không? Bà có chấp nhận mình không? Đúng là cưới chồng giàu chưa chắc gì sung sướng" Lạc Hân thầm nghĩ thở dài nhưng ý nghĩ ấy vụt tắt nhanh khi bà đã bước lại gần cầm chằm lấy tay cô
Bà nhìn cô từ trên xuống rồi cười hiền dịu nụ cười thật phúc hậu
" Cháu là Lạc Hân à! Không hổ danh là cháu trai bà có mắt nhìn người, cháu xinh lắm" Bà vừa cười vừa nói lấy tay xoa đầu của Lạc Hân
Lạc Hân cũng không ngại gì nên chủ động nắm lấy lại tay bà nở nụ cười hồn nhiên
"Bà đừng khen cháu cháu ngại lắm. Bà cũng đi đường dài mệt rồi vào trong nghĩ ngơi đi ạ cháu đã dọn dẹp phòng cho bà rồi"
Nghe được câu nói của Lạc Hân Lục Thiên Quân cũng bất ngờ do cô không hè run sợ lại vui vẻ trả lời bà, đúng là người anh chọn có khác
Bà gật đầu hài lòng rồi được cô dắt lên phòng
Bà xem đây là những món cháu tự nấu, bà xem có hợp khẩu vị không
Gắp cho một món đôi mắt cô đợi chờ không biết có ngon không đây là lần đầu cô hồi hộp chờ đợi như vậy
Bà và Lục Thiên Quân gắp lên bỏ và miệng. Cả hai nhìn nhau trong lòng...
"Cháu nấu ngon lắm" Bà cười khen cô nức nở
Không ngờ cô nấu ngon như vậy tui cô cũng từng là một tiểu thư cao quý ít đọng vào bếp núc nhưng trong thời gian học đại học thì cô cũng biết chút chút
Nấu cho vài người bạn ăn họ khen làm cô rất vui từ đó cô cũng nổ lực trao dồi thêm tài nghệ từ từ cũng trở nên rất ngon
Đúng là nếu có niềm đam mê thì chuyện gì cũng thành công
Lục Thiên Quân không nói gì nhưng anh cũng cười trong lòng" Đồ ngốc này nấu ăn cũng ngon đấy"
Ăn xong Lạc Hân và bà đi shopping,...còn Lục Thiên Quân thì không bao giờ rảnh nên đi lên Lục thị họp vài cuộc họp quan trọng
Hai bà cháu đi chơi tới chiều mới về. Lạc Hân rất giỏi ăn nói và biết chiều lòng người lớn cô lúc nào cũng hiểu cho người khác ít quan tâm đến bản thân nên lúc nào cũng là người chịu thiệt
Bà rất chi là ưng đứa cháu dâu này, nói câu nào thì vừa lòng bà câu đó "Cũng không giống như ai đó.." bà nghĩ
Bà về phòng nghỉ ngơi, Lạc Hân cũng vậy hôm nay quả thật rất mệt mỏi
Sau khi tắm xong điện thoại đã 7 giờ tối không thấy Lục Thiên Quân về cũng có có chút hơi lo
Đang cầm điện thoại điện thì cuộc điện thoại của Tô Thanh gọi đến
"Cưng quên chị rồi à" Đầu dây bên kia là Tô Thanh cô bạn thân nhất của Lạc Hân
Sau khi hai người tốt nghiệp thì cũng chưa có thời gian gặp nói chuyện. Tô Thanh cũng chưa biết cô đã kết hôn với Lục Thiên Quân
"Cô Tô à bà đây làm sao quên được cô chứ" Cô vừa nói vừa lấy khăn lau đầu cho khô nở nụ cười vui vẻ
"Cậu đang ở đâu vậy sao mình thấy lạ quá" Tô Thanh thắc mắc vì nếu là Lạc Hân thì đang ở nhà vì cô không bao giờ đi chơi khuya
Lạc Hân nghe câu hỏi thì dựng người lại nhìn Tô Thanh một hồi thì mới dám trả lời
"Bây giờ nói không tiện ngày mai..." Chưa dứt câu thì cửa phòng mở ra là Lục Thiên Quân về thấy cô đang nói chuyện thì dừng lại
"Em nói chuyện với ai vậy, sao không nói tiếp" Anh bước bỏ chiếc cặp xuống bàn rồi quay qua nhìn điện thoại của cô
Lạc Hân hốt hoảng đẩy mặt của Lục Thiên Quân ra
Tô Thanh nghe tiếng của đàn ông thì không khỏi giật mình. Lạc Hân ở cùng một người đàn ông à tên này trông quen nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.