Chương 64: Em đang mặc gì vậy?
M.Tâm
05/06/2023
Sau một hồi kì công lựa thì cũng mua được một túi
Lạc Hân không dám mở ra coi đợi tới nhà mới xem
"Ôi trời đồ gì mà lạ thế cứ tưởng ở trong phim mới có" Cô cầm bộ độ trên tay mà không khỏi bàng hoàng
Nhìn một hồi không biết mặc như thế nào cho đúng. Nhưng cô cũng không dám mặc ngại chết đi được
Ai lại sáng tạo ra bộ đồ này chứ
Nhưng nếu không đi đường tắt thì làm sao làm lành với Lục Thiên Quân được
Cô ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng đi thử lở mai không biết cách mặc thì quê lắm
Mặc xong cô cứ có giảm giác như không mặc đồ hở trên hở dưới
Để lộ phần ngực, phần eo nhỏ xíu và chiếc váy rất rất ngắn
Cô ngắm mình trước gương
Bây giờ là ban đêm cả nhà đều ngủ chỉ mỗi cô thức nên cũng không ngại gì
Nhìn mình trong gương cô xấu hổ thẹn thùng không dám nhìn nhưng
"Mình cũng đẹp lắm chứ đâu có tệ. Tô Thanh nói đúng mặc nó khoe cả đường cong trên cơ thể mình nhưng nó kì quá" Cô nhìn mình rồi xoay qua xoay lại cười tủm tỉm
Haizz không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ
Bỗng đang mãi mê nhìn vào gương thì cánh cửa phòng mở
Ôi trời ạ ai lại vô ý thế. Cô giật mình quay người lại
Không ai khác ngoài bộ đồ đen sì từ trên xuống dưới cùng với mái tóc chải chuốc thẳng tấp. Sóng mũi cao như trai Hàn Quốc
Là Lục Thiên Quân
Cô nhìn anh mở to cả con mắt ra. Lục Thiên Quân cũng nhìn cô nhưng với một con mắt rất ngạc nhiên
Cả hai như một tảng băng không ai nhúc nhích
"Sao...sao anh về lúc này chẳng phải ngày mai sao" Cô hoảng loạng tới nổi ấp úng không nói thành lời
"Em đang mặc gì vậy?" Lục Thiên Quân hỏi cô nhướn mài lên cười đùa
Bây giờ mới phát hiện ra là cảnh tượng hiện tại của mình. Ôi trời ơi chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để chui xuống
Cô dùng toàn bộ hai cánh tay mình che đi cơ thể như không mặc đồ nhưng có che cách mấy cũng chẳng giấu được bao nhiêu
"Em...em chỉ thử đồ thôi em..." Vừa nói cô bay lên giường dùng cả sức lực kéo tấm chăn lên chỉ chừa hai con mắt
Lục Thiên Quân bật cười rồi từ từ đi lại phía cô
"Em không muốn đeo theo anh tiếp à" Anh nham hiểm hỏi
"Không...không em buồn ngủ rồi" Cô lắc đầu liên tục rồi kéo cả chăn che đi khuôn mặt xấu hổ của mình
Lục Thiên Quân không nói gì anh cởi áo ra rồi vào nhà tắm
Sau khi nghe tiếng nước chảy rốc rách cô mới từ từ kéo chăn xuống
"Hơ hơ" Nó quá ngộp khiến cô không thở được
Bây giờ anh đang chiếm hữu nhà tắm làm sao cô thay đồ được
Đang mải đăm chiêu tìm cách để thoát thân thì điện thoại vang lên
"Sao rồi cậu thử chưa" Tô Thanh khẽ cười chọc ghẹo cô
"Thử cái đầu cậu mình sắp tiêu rồi đây này..." Chưa kịp nói xong thì cô tắt máy
Lục Thiên Quân đã tắm xong cô không còn nghe tiếng nước chảy
Cánh cửa phòng mở ra một thân hình rắn chắc đang ở trước mặt mình
Anh chỉ quấn khăn phía dưới còn phần trên để lộ phần cơ khiến ai cũng phải chết mệt
Tóc hơi ướt còn nhiểu vài giọt trên mặt để lộ khuôn mặt điển trai của mình
Thấy anh bước ra cô nhanh chóng chui lại vào chăn
Hành động của cô từ nảy đến giờ khiến cho anh trông vô cùng mắc cười
"Em ngồi dậy sấy tóc cho anh" Anh nhẹ giọng ra lệnh
"Em ngủ rồi em không nghe gì hết" Cô la toáng lên
Lục Thiên Quân lại gần kéo mạnh tấm chăn ra
"Em có sấy không không thì anh sẽ ăn em đấy" Anh hằn giọng nói
Cô giật mình nhìn anh. Với bộ dạng này mà đứng trước mặt Lục Thiên Quân thì có chết
Mà nghe anh hăm dọa cô cũng sợ. Cô suy nghĩ một hồi cũng lấy hết dũng khí ra để đứng dậy
Nhẹ nhàng đi lại gần nhưng không dám cúi đầu lên
Anh ngồi sẵn chờ cô. Lúc nảy quá bất ngờ nên chưa kịp nhìn kỹ cô bây giờ mới thấy
Cô thì chăm chú sấy tóc không dám ngước nhìn anh lấy một cái tai cùng với mặt đỏ ửng
Anh nhìn vào gương nhìn thấy thân thể trắng nỏn nà thiếu vải che đi của cô làm yết hầu ăn lăn lên lộn xuống mãi
Sau khi sấy xong cô tức tốc bay lên giường kéo chăn che khỏi mặt và người mình
Không biết tiếp theo anh sẽ làm gì nhưng hiện tại cô phải giấu cái khuôn mặt này đi
Anh còn chưa kịp kéo tay cô lại thì cô đã chạy vụt mất như một con mèo nhỏ đang chạy nhảy lung tung
Cứ chờ xem anh sẽ làm gì cô
Gương mặt nở nụ cười nham hiểm đang tiến lại gần cô. Cảm nhận được mùi hương cùng với hơi thở của anh đang tiến lại gần. Người cô run cần cật nhưng vẫn không dám đụng đậy
Anh từ từ nằm trên giường cạnh cô
"Chẳng phải em mong anh về lắm à? Ngày ngày nhắn tin đủ kiểu" Cô nhỏ giọng chọc ghẹo cô
Một tay chống xuống đỡ lấy phần đầu, nghiêng mình sang hướng cô
Nghe được câu hỏi cô tưg từ kéo chăn xuống để lộ cặp mắt to tròn
"Anh xem à sao không trả lời em"
Lạc Hân không dám mở ra coi đợi tới nhà mới xem
"Ôi trời đồ gì mà lạ thế cứ tưởng ở trong phim mới có" Cô cầm bộ độ trên tay mà không khỏi bàng hoàng
Nhìn một hồi không biết mặc như thế nào cho đúng. Nhưng cô cũng không dám mặc ngại chết đi được
Ai lại sáng tạo ra bộ đồ này chứ
Nhưng nếu không đi đường tắt thì làm sao làm lành với Lục Thiên Quân được
Cô ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng đi thử lở mai không biết cách mặc thì quê lắm
Mặc xong cô cứ có giảm giác như không mặc đồ hở trên hở dưới
Để lộ phần ngực, phần eo nhỏ xíu và chiếc váy rất rất ngắn
Cô ngắm mình trước gương
Bây giờ là ban đêm cả nhà đều ngủ chỉ mỗi cô thức nên cũng không ngại gì
Nhìn mình trong gương cô xấu hổ thẹn thùng không dám nhìn nhưng
"Mình cũng đẹp lắm chứ đâu có tệ. Tô Thanh nói đúng mặc nó khoe cả đường cong trên cơ thể mình nhưng nó kì quá" Cô nhìn mình rồi xoay qua xoay lại cười tủm tỉm
Haizz không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ
Bỗng đang mãi mê nhìn vào gương thì cánh cửa phòng mở
Ôi trời ạ ai lại vô ý thế. Cô giật mình quay người lại
Không ai khác ngoài bộ đồ đen sì từ trên xuống dưới cùng với mái tóc chải chuốc thẳng tấp. Sóng mũi cao như trai Hàn Quốc
Là Lục Thiên Quân
Cô nhìn anh mở to cả con mắt ra. Lục Thiên Quân cũng nhìn cô nhưng với một con mắt rất ngạc nhiên
Cả hai như một tảng băng không ai nhúc nhích
"Sao...sao anh về lúc này chẳng phải ngày mai sao" Cô hoảng loạng tới nổi ấp úng không nói thành lời
"Em đang mặc gì vậy?" Lục Thiên Quân hỏi cô nhướn mài lên cười đùa
Bây giờ mới phát hiện ra là cảnh tượng hiện tại của mình. Ôi trời ơi chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để chui xuống
Cô dùng toàn bộ hai cánh tay mình che đi cơ thể như không mặc đồ nhưng có che cách mấy cũng chẳng giấu được bao nhiêu
"Em...em chỉ thử đồ thôi em..." Vừa nói cô bay lên giường dùng cả sức lực kéo tấm chăn lên chỉ chừa hai con mắt
Lục Thiên Quân bật cười rồi từ từ đi lại phía cô
"Em không muốn đeo theo anh tiếp à" Anh nham hiểm hỏi
"Không...không em buồn ngủ rồi" Cô lắc đầu liên tục rồi kéo cả chăn che đi khuôn mặt xấu hổ của mình
Lục Thiên Quân không nói gì anh cởi áo ra rồi vào nhà tắm
Sau khi nghe tiếng nước chảy rốc rách cô mới từ từ kéo chăn xuống
"Hơ hơ" Nó quá ngộp khiến cô không thở được
Bây giờ anh đang chiếm hữu nhà tắm làm sao cô thay đồ được
Đang mải đăm chiêu tìm cách để thoát thân thì điện thoại vang lên
"Sao rồi cậu thử chưa" Tô Thanh khẽ cười chọc ghẹo cô
"Thử cái đầu cậu mình sắp tiêu rồi đây này..." Chưa kịp nói xong thì cô tắt máy
Lục Thiên Quân đã tắm xong cô không còn nghe tiếng nước chảy
Cánh cửa phòng mở ra một thân hình rắn chắc đang ở trước mặt mình
Anh chỉ quấn khăn phía dưới còn phần trên để lộ phần cơ khiến ai cũng phải chết mệt
Tóc hơi ướt còn nhiểu vài giọt trên mặt để lộ khuôn mặt điển trai của mình
Thấy anh bước ra cô nhanh chóng chui lại vào chăn
Hành động của cô từ nảy đến giờ khiến cho anh trông vô cùng mắc cười
"Em ngồi dậy sấy tóc cho anh" Anh nhẹ giọng ra lệnh
"Em ngủ rồi em không nghe gì hết" Cô la toáng lên
Lục Thiên Quân lại gần kéo mạnh tấm chăn ra
"Em có sấy không không thì anh sẽ ăn em đấy" Anh hằn giọng nói
Cô giật mình nhìn anh. Với bộ dạng này mà đứng trước mặt Lục Thiên Quân thì có chết
Mà nghe anh hăm dọa cô cũng sợ. Cô suy nghĩ một hồi cũng lấy hết dũng khí ra để đứng dậy
Nhẹ nhàng đi lại gần nhưng không dám cúi đầu lên
Anh ngồi sẵn chờ cô. Lúc nảy quá bất ngờ nên chưa kịp nhìn kỹ cô bây giờ mới thấy
Cô thì chăm chú sấy tóc không dám ngước nhìn anh lấy một cái tai cùng với mặt đỏ ửng
Anh nhìn vào gương nhìn thấy thân thể trắng nỏn nà thiếu vải che đi của cô làm yết hầu ăn lăn lên lộn xuống mãi
Sau khi sấy xong cô tức tốc bay lên giường kéo chăn che khỏi mặt và người mình
Không biết tiếp theo anh sẽ làm gì nhưng hiện tại cô phải giấu cái khuôn mặt này đi
Anh còn chưa kịp kéo tay cô lại thì cô đã chạy vụt mất như một con mèo nhỏ đang chạy nhảy lung tung
Cứ chờ xem anh sẽ làm gì cô
Gương mặt nở nụ cười nham hiểm đang tiến lại gần cô. Cảm nhận được mùi hương cùng với hơi thở của anh đang tiến lại gần. Người cô run cần cật nhưng vẫn không dám đụng đậy
Anh từ từ nằm trên giường cạnh cô
"Chẳng phải em mong anh về lắm à? Ngày ngày nhắn tin đủ kiểu" Cô nhỏ giọng chọc ghẹo cô
Một tay chống xuống đỡ lấy phần đầu, nghiêng mình sang hướng cô
Nghe được câu hỏi cô tưg từ kéo chăn xuống để lộ cặp mắt to tròn
"Anh xem à sao không trả lời em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.