Chương 61: Ngủ ngon
M.Tâm
05/06/2023
Sự chịu đựng có giới hạn nay đã không kiềm nỗi
Anh ngồi bật dậy chỉ tay ra ngoài rồi quát vào mặt cô
Trời ạ cảnh tượng này như một bộ phim kinh dị
Gương mặt anh tỏ vẻ hung ác như ngày đầu cô gặp anh. Ánh mắt rõ vẻ hưng hăng đến đáng sợ
Cô giật mình cứng đờ đôi mắt ra nhìn anh
Sợ hãi đến tột độ cô quay lưng ra chạy một mạch ra cửa
Đôi mắt anh dõi theo bóng lưng cô trong lòng có chút gì đó đau nhói
Có lẽ do áp lực công việc cùng với sự mất lòng tin từ người mình yêu thương vì thế dẫn đến sự mất bình tĩnh trong anh
Khi cô đã đi anh mới để tay rồi nằm xuống nhắm mắt lại
Thấy cô chạy ra bà lo lắng hỏi
"Con sao vậy nó làm gì con à!"
"Không ạ bà về trước đi cũng trễ rồi sáng bà hãy lại còn con thì ở đây trông chừng anh ấy" Cô vội vàng lau đi nước mắt rồi thúc dục bà về
Thiên Dương vừa hay cũng chạy tới
"Thưa tôi đã đưa hắn đến đồn cảnh sát rồi ạ"
Cô im lặng không nói gì
"Vậy Thiên Dương đưa bà về trước có gì thì gọi cho bà"
Bà biết Lục Thiên Quân vừa làm gì. Giọng của anh quá lớn đến bà ngồi ở ngoài còn nghe
Sau đó Thiên Dương đưa bà về nghỉ còn Lạc Hân thì ở lại với Lục Thiên Quân
Cô bây giờ chẳng biết làm gì để tạ lỗi với chồng của mình
Cái giá này của cô phải trả cũng đúng. Người ngoài nhìn vào chắc còn chửi cô thậm tệ
Từng bước chân chậm rã đi vào căn phòng. Một màu im lặng bao trùm
Cô không hề sợ sệt người đàn ông đang nằm trên giường
Từ khi cô bước ra anh không hề ngủ mà cứ nằm im đấy suy nghĩ về một điều gì đó
Mặc dù biết cô bước vào ngồi cạnh bên mình nhưng anh vẫn nằm im giả vờ ngủ
Những tưởng anh đã ngủ nên cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho anh
Sức của cô cũng đang dần cạn kiệt. Từ chiều đến giờ chẳng có gì trong bụng cả
Cô nhẹ nhàng ngồi cạnh anh nhìn ngắm anh
"Ngủ ngon" Đặt một lời chút nhẹ nhàng lên tai anh
Giọng nói ấy vừa chứa đựng sự mệt mỏi vừa chứa đựng lời hối hận vô bờ bến
Lời nói của cô đã lọt vào tai anh. Trong lòng có chút lung lay nhẹ..
Sáng hôm sau
Đêm qua anh ngủ một giấc rất ngon, lâu lắm rồi mới có cảm giác như thế
Căn phòng trống trãi đến bất thường
Anh quay người qua cho thoải mái thì thấy Lạc Hân đang nằm
Cô ngủ mê man không biết trời đất gì cả
Lục Thiên Quân nhìn ngắm người phụ nữ đang nằm cạnh mình
Bất giác khóe môi anh cong lên nụ cười
Có lẽ anh phần nào đã nguôi ngoai
Gương mặt cô lúc ngủ hệt như một con mèo con. Hàng lông mi còn ướt lệ chắc có lẽ tối qua cô đã khóc nhưng nó không làm thay đổi nét nhan sắc của cô
Nó làm con người ta mê mẩn đến Lục Thiên Quân đang giận mà cò phải say mê
Ánh mặt trời đã lên cao chiếu rọi vào mắt cô
Thấy vậy Lục Thiên Quân giơ tay ra che nắng cho cô ngủ
Cảm giác có gì đó bất thường thì cô ngọ nguậy tỉnh ngủ
Biết cô sắp mở mắt Lục Thiên Quân liền co tay lại rồi nhắm mắt giả vờ ngủ
Cô dụi dụi đôi mắt mình thấy Lục Thiên Quân ngủ thì không dám làm phiền. Cô đi vào nhà vệ sinh
Quá mệt mỏi khiến cô lờ đờ cả khuôn mặt
Sau khi cô bước vào thì bà cũng vừa tới
"Còn ngủ à đã trễ rồi mà còn ngủ" Bà nói lớn giọng khi thấy anh còn ngủ
Thường ngày ông mặt trời chưa lên là anh đã dậy rồi nay sao ngủ lắm thế
Biết không giả vờ được bao lâu thì anh cũng tưg từ mở mắt
"Sao bà tới sớm thế?"
"Tới đem cơm cho cháu chứ gì mà vợ cháu nó đâu rồi" Bà nhìn xung quanh không thấy ai
"Cháu không biết" Anh lạnh nhạt trả lời
Bà hờn dỗi liếc anh
"Cả vợ mình mà cũng chẳng biết thật là"
Anh im lặng không trả lời
Sau vài giây thì cô cũng bước ra
"Bà tới rồi à!"Cô nhẹ giọng nói
Bà cười nhẹ với cô nhưng vụt tắt ngay khi thấy sắc mặt của cô
"Mặt con sao tái mét vậy?" Bà hốt hoảng chạy lại cô
Lục Thiên Quân thì thấy mặt cô cũng có chút lo lắng nhưng sau đó rất nhanh anh không nhìn nữa mà quay sang phía cửa sổ
Anh sợ nếu còn nhìn nữa thì sẽ đau lòng mất. Đã không còn giận cô nữa nhưng vẫn phải cho cô một bài học nhớ đời
Lấy đôi tay mình sờ trên gương mặt rồi cười nhẹ
"Chắc hôm qua con chưa ăn gì nên bây giờ mới vậy ạ?" Nói xong thì cô lờ đờ chống mặt xém ngã quỵ
"Ý con sao vậy" Bà giật mình đỡ lấy cô không thì ngã nhào xuống sàn mất
"Không sao không sao chỉ là hơi chống mặt thôi ạ một lát là khỏi" Cô nhẹ nhàng bước về phía ghế ngồi
Lúc nảy nghe cô xém ngã là anh định đi lại đỡ nhưng vẫn không đi ngồi thừ ra đấy là một đứa giả mù giả điếc
"Từ từ ngồi xuống để bà lấy cơm cho ăn" Bà nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sao đó đi lấy cơm
Rõ là cơm này đem cho Lục Thiên Quân nhưng lại đưa cho cô
Anh ngồi bật dậy chỉ tay ra ngoài rồi quát vào mặt cô
Trời ạ cảnh tượng này như một bộ phim kinh dị
Gương mặt anh tỏ vẻ hung ác như ngày đầu cô gặp anh. Ánh mắt rõ vẻ hưng hăng đến đáng sợ
Cô giật mình cứng đờ đôi mắt ra nhìn anh
Sợ hãi đến tột độ cô quay lưng ra chạy một mạch ra cửa
Đôi mắt anh dõi theo bóng lưng cô trong lòng có chút gì đó đau nhói
Có lẽ do áp lực công việc cùng với sự mất lòng tin từ người mình yêu thương vì thế dẫn đến sự mất bình tĩnh trong anh
Khi cô đã đi anh mới để tay rồi nằm xuống nhắm mắt lại
Thấy cô chạy ra bà lo lắng hỏi
"Con sao vậy nó làm gì con à!"
"Không ạ bà về trước đi cũng trễ rồi sáng bà hãy lại còn con thì ở đây trông chừng anh ấy" Cô vội vàng lau đi nước mắt rồi thúc dục bà về
Thiên Dương vừa hay cũng chạy tới
"Thưa tôi đã đưa hắn đến đồn cảnh sát rồi ạ"
Cô im lặng không nói gì
"Vậy Thiên Dương đưa bà về trước có gì thì gọi cho bà"
Bà biết Lục Thiên Quân vừa làm gì. Giọng của anh quá lớn đến bà ngồi ở ngoài còn nghe
Sau đó Thiên Dương đưa bà về nghỉ còn Lạc Hân thì ở lại với Lục Thiên Quân
Cô bây giờ chẳng biết làm gì để tạ lỗi với chồng của mình
Cái giá này của cô phải trả cũng đúng. Người ngoài nhìn vào chắc còn chửi cô thậm tệ
Từng bước chân chậm rã đi vào căn phòng. Một màu im lặng bao trùm
Cô không hề sợ sệt người đàn ông đang nằm trên giường
Từ khi cô bước ra anh không hề ngủ mà cứ nằm im đấy suy nghĩ về một điều gì đó
Mặc dù biết cô bước vào ngồi cạnh bên mình nhưng anh vẫn nằm im giả vờ ngủ
Những tưởng anh đã ngủ nên cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho anh
Sức của cô cũng đang dần cạn kiệt. Từ chiều đến giờ chẳng có gì trong bụng cả
Cô nhẹ nhàng ngồi cạnh anh nhìn ngắm anh
"Ngủ ngon" Đặt một lời chút nhẹ nhàng lên tai anh
Giọng nói ấy vừa chứa đựng sự mệt mỏi vừa chứa đựng lời hối hận vô bờ bến
Lời nói của cô đã lọt vào tai anh. Trong lòng có chút lung lay nhẹ..
Sáng hôm sau
Đêm qua anh ngủ một giấc rất ngon, lâu lắm rồi mới có cảm giác như thế
Căn phòng trống trãi đến bất thường
Anh quay người qua cho thoải mái thì thấy Lạc Hân đang nằm
Cô ngủ mê man không biết trời đất gì cả
Lục Thiên Quân nhìn ngắm người phụ nữ đang nằm cạnh mình
Bất giác khóe môi anh cong lên nụ cười
Có lẽ anh phần nào đã nguôi ngoai
Gương mặt cô lúc ngủ hệt như một con mèo con. Hàng lông mi còn ướt lệ chắc có lẽ tối qua cô đã khóc nhưng nó không làm thay đổi nét nhan sắc của cô
Nó làm con người ta mê mẩn đến Lục Thiên Quân đang giận mà cò phải say mê
Ánh mặt trời đã lên cao chiếu rọi vào mắt cô
Thấy vậy Lục Thiên Quân giơ tay ra che nắng cho cô ngủ
Cảm giác có gì đó bất thường thì cô ngọ nguậy tỉnh ngủ
Biết cô sắp mở mắt Lục Thiên Quân liền co tay lại rồi nhắm mắt giả vờ ngủ
Cô dụi dụi đôi mắt mình thấy Lục Thiên Quân ngủ thì không dám làm phiền. Cô đi vào nhà vệ sinh
Quá mệt mỏi khiến cô lờ đờ cả khuôn mặt
Sau khi cô bước vào thì bà cũng vừa tới
"Còn ngủ à đã trễ rồi mà còn ngủ" Bà nói lớn giọng khi thấy anh còn ngủ
Thường ngày ông mặt trời chưa lên là anh đã dậy rồi nay sao ngủ lắm thế
Biết không giả vờ được bao lâu thì anh cũng tưg từ mở mắt
"Sao bà tới sớm thế?"
"Tới đem cơm cho cháu chứ gì mà vợ cháu nó đâu rồi" Bà nhìn xung quanh không thấy ai
"Cháu không biết" Anh lạnh nhạt trả lời
Bà hờn dỗi liếc anh
"Cả vợ mình mà cũng chẳng biết thật là"
Anh im lặng không trả lời
Sau vài giây thì cô cũng bước ra
"Bà tới rồi à!"Cô nhẹ giọng nói
Bà cười nhẹ với cô nhưng vụt tắt ngay khi thấy sắc mặt của cô
"Mặt con sao tái mét vậy?" Bà hốt hoảng chạy lại cô
Lục Thiên Quân thì thấy mặt cô cũng có chút lo lắng nhưng sau đó rất nhanh anh không nhìn nữa mà quay sang phía cửa sổ
Anh sợ nếu còn nhìn nữa thì sẽ đau lòng mất. Đã không còn giận cô nữa nhưng vẫn phải cho cô một bài học nhớ đời
Lấy đôi tay mình sờ trên gương mặt rồi cười nhẹ
"Chắc hôm qua con chưa ăn gì nên bây giờ mới vậy ạ?" Nói xong thì cô lờ đờ chống mặt xém ngã quỵ
"Ý con sao vậy" Bà giật mình đỡ lấy cô không thì ngã nhào xuống sàn mất
"Không sao không sao chỉ là hơi chống mặt thôi ạ một lát là khỏi" Cô nhẹ nhàng bước về phía ghế ngồi
Lúc nảy nghe cô xém ngã là anh định đi lại đỡ nhưng vẫn không đi ngồi thừ ra đấy là một đứa giả mù giả điếc
"Từ từ ngồi xuống để bà lấy cơm cho ăn" Bà nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sao đó đi lấy cơm
Rõ là cơm này đem cho Lục Thiên Quân nhưng lại đưa cho cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.