Chương 100: Tránh xa tôi ra
M.Tâm
29/08/2023
Ngải Giai gọi cho anh chắc nảy giờ cỡ trăm cuộc nhưng anh cứ uống và uống nhưng không bắt máy
Tới khi quán đóng cửa anh mới chịu về
Trở về nhà khi trên cơ thể nồng nạc mùi rược. Lúc trước căn biệt thự này đông đúc người ra sao thì bây giờ lại trống vắng chẳng thấy bóng dáng ai
Vừa bước vào phòng thì cơn buồn nôn bất chợt đến
Anh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết
Nhưng thứ anh nôn ngoài rược ra thì còn có them chất lỏng màu đỏ , nó là máu vì mùi nó khá tanh khiến anh không thể nào thở nổi
Qua loa cho qua chuyện anh không để tâm đến nó vì bây giờ đầu anh nó quay vòng vòng
Dùng nước dội bồn rửa mặt sau đó anh lăn lên giường ngủ
Nhưng sao khi nôn xong chẳng khá lên là bao nhiêu mà thậm chí bụng anh còn đau cuồng cuộng
Mặc kệ sức khỏe, anh kéo ngăn tủ ra lấy trong đó một hộp thuốc giảm đau và uống sau đó thì ngủ thiếp đi một mạch tới sáng
Sáng hôm sau...
Do U U bị sốt nhẹ vì thay đổi thời tiết nên cậu bé đã được ra viện trong ngày hôm đó
"Cậu bé không sao uống thuốc vài ngày là khỏi" Bác sĩ đang đo nhiệt độ lại cho U U
"Dạ vâng cảm ơn bác sĩ ạ" Lạc Hân lễ phép nhẹ giọng nói
"À đúng rồi Lục tổng đâu sao nãy giờ tôi không thấy cậu ấy"
"Dạ hôm nay anh ấy có việc bận nên không đến được mà tại sao bác sĩ lại hỏi về anh ấy" Cô dường như cảm nhận được vị bác sĩ khám cho U U rất quan tâm đến Lục Thiên Quân
Theo như cô biết trước đó khi ai vừa nghe đến tên anh cũng đều sợ hãi nhưng tại sao họ lại hỏi như vậy cứ như rất thân thiết
"Những năm qua cậu ấy là người thường xuyên làm từ thiện cho bệnh viện chúng tôi, tặng những máy móc trang thiết bị cần thiết để phục vụ cho việc khám chữa bệnh, bệnh viện chúng tôi rất biết ơn cậu ấy"
"Mà cậu ấy không kể cho cô à?"
Nghe đến đây cô hơi chập chừng dường như có gì đó lạ lạ
Lục Thiên Quân trước giờ cứ lao đầu vào công việc để kiếm tiền bây giờ lại dùng tiền đó để đi làm từ thiện thật sự làm cho người khác rất ngạc nhiên đến cả Lạc Hân cũng vậy
"Vậy chú Lục tốt lắm hã bác sĩ?" U U khi nghe kể về Lục Thiên Quân là người tốt thì nó nhìn bằng đôi mắt ngưỡng mộ
"Đúng vậy, thôi tôi còn có việc chúc hai mẹ con khỏe mạnh!" Nói xong bác sĩ rời đi
Lạc Hân thì đứng như pho tượng để ngẫm nghĩ lại điều mà bác sĩ nói. Mấy năm qua chắc anh thay đổi nhiều lắm nhỉ
"Mẹ à U U có điều muốn nói nhưng mẹ không được giận U U" Thằng bé kéo tay cô muốn cô ngồi xuống
Nghe tiếng gọi thì cô giật mình ngồi xuống theo lời cậu
"Chuyện gì nè"
"U U biết chú Lục là bố U U vì U U cũng mang họ Lục. U U biết mẹ rất giận chú Lục không muốn U U nhận lại chú Lục làm bố. U U thương mẹ lắm nếu mẹ không muốn thì U U sẽ không làm phiền chú Lục nữa đâu, không để mẹ phải buồn"
Lời nói của một đứa con nít là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của cậu bé. Lạc Hân nghe được thì nước mắt cô ấy rưng rưng vì thương cho đứa con trai hiểu chuyện đến đau lòng của mình
Cô ôm thằng bé vào lòng và những giọt nước mắt đã rơi xuống
Ôm nhau một hồi thì Lạc Hân đặt lên trán U U một nụ hôn thay cho lời cảm ơn
"Cảm ơn U U của mẹ, mẹ sẽ bù đắp hết tất cả cho con sẽ cho con nhận lại ba nhưng không phải bây giờ con hãy hiểu cho mẹ"
"U U sẽ nghe lời ạ"
Họ cứ thế ôm nhau rồi cùng nhau ra về
Trước sảnh có người đã đợi hai mẹ con cô
"Aa chú Phi Vũ" U U thấy chú nó thì vui mừng
Nó chạy lon ton lại Phi Vũ, bỏ Lạc Hân tay xách nách mang mấy đồ dùng
"U U khỏe chưa nào để chú xem nhá" Phi Vũ lấy trán mình in vào trán U U để coi xem có nóng không
"U U khỏe rồi ạ" Thằng bé hí hửng nói
Họ cười nói trò chuyện vui vẻ với nhau cứ như một gia đình hạnh phúc
Lục Thiên Quân thấy cảnh này anh thấy có chút chần chừ định không đi nhưng Ngải Giai từ xa đi lại thấy anh vỗ vào lưng anh
"Đi đi ngại gì nữa" Anh thay Tô Thanh tới đây đón hai mẹ con Lạc Hân
Quay sang nhìn Ngải Giai bằng đôi mắt khá đượm buồn nhưng cũng nghe theo anh đi lại
"Xin chào U U khỏe chưa nào xem chú mang gì cho con nè" Lục Thiên Quân giơ tay ra nào là đồ chơi nào là trái cây đủ thứ trên đời
U U thay vì vui mừng như mọi khi, nó quay sang nhìn Lạc Hân
"Chào chú cháu khỏe rồi ạ!"
Phi Vũ nghe tiếng thì né sang một bên, còn Lạc Hân thì nhìn anh bằng đôi mắt chán ghét
Anh định đưa đồ ra cho U U thì Lạc Hân ngăn lại
"Tôi đã nói với anh là tránh xa hai mẹ con tôi ra tại sao anh không nghe vậy?" Cô hằn giọng nói
"Anh...anh chỉ muốn đến đón thằng bé"
Tới khi quán đóng cửa anh mới chịu về
Trở về nhà khi trên cơ thể nồng nạc mùi rược. Lúc trước căn biệt thự này đông đúc người ra sao thì bây giờ lại trống vắng chẳng thấy bóng dáng ai
Vừa bước vào phòng thì cơn buồn nôn bất chợt đến
Anh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết
Nhưng thứ anh nôn ngoài rược ra thì còn có them chất lỏng màu đỏ , nó là máu vì mùi nó khá tanh khiến anh không thể nào thở nổi
Qua loa cho qua chuyện anh không để tâm đến nó vì bây giờ đầu anh nó quay vòng vòng
Dùng nước dội bồn rửa mặt sau đó anh lăn lên giường ngủ
Nhưng sao khi nôn xong chẳng khá lên là bao nhiêu mà thậm chí bụng anh còn đau cuồng cuộng
Mặc kệ sức khỏe, anh kéo ngăn tủ ra lấy trong đó một hộp thuốc giảm đau và uống sau đó thì ngủ thiếp đi một mạch tới sáng
Sáng hôm sau...
Do U U bị sốt nhẹ vì thay đổi thời tiết nên cậu bé đã được ra viện trong ngày hôm đó
"Cậu bé không sao uống thuốc vài ngày là khỏi" Bác sĩ đang đo nhiệt độ lại cho U U
"Dạ vâng cảm ơn bác sĩ ạ" Lạc Hân lễ phép nhẹ giọng nói
"À đúng rồi Lục tổng đâu sao nãy giờ tôi không thấy cậu ấy"
"Dạ hôm nay anh ấy có việc bận nên không đến được mà tại sao bác sĩ lại hỏi về anh ấy" Cô dường như cảm nhận được vị bác sĩ khám cho U U rất quan tâm đến Lục Thiên Quân
Theo như cô biết trước đó khi ai vừa nghe đến tên anh cũng đều sợ hãi nhưng tại sao họ lại hỏi như vậy cứ như rất thân thiết
"Những năm qua cậu ấy là người thường xuyên làm từ thiện cho bệnh viện chúng tôi, tặng những máy móc trang thiết bị cần thiết để phục vụ cho việc khám chữa bệnh, bệnh viện chúng tôi rất biết ơn cậu ấy"
"Mà cậu ấy không kể cho cô à?"
Nghe đến đây cô hơi chập chừng dường như có gì đó lạ lạ
Lục Thiên Quân trước giờ cứ lao đầu vào công việc để kiếm tiền bây giờ lại dùng tiền đó để đi làm từ thiện thật sự làm cho người khác rất ngạc nhiên đến cả Lạc Hân cũng vậy
"Vậy chú Lục tốt lắm hã bác sĩ?" U U khi nghe kể về Lục Thiên Quân là người tốt thì nó nhìn bằng đôi mắt ngưỡng mộ
"Đúng vậy, thôi tôi còn có việc chúc hai mẹ con khỏe mạnh!" Nói xong bác sĩ rời đi
Lạc Hân thì đứng như pho tượng để ngẫm nghĩ lại điều mà bác sĩ nói. Mấy năm qua chắc anh thay đổi nhiều lắm nhỉ
"Mẹ à U U có điều muốn nói nhưng mẹ không được giận U U" Thằng bé kéo tay cô muốn cô ngồi xuống
Nghe tiếng gọi thì cô giật mình ngồi xuống theo lời cậu
"Chuyện gì nè"
"U U biết chú Lục là bố U U vì U U cũng mang họ Lục. U U biết mẹ rất giận chú Lục không muốn U U nhận lại chú Lục làm bố. U U thương mẹ lắm nếu mẹ không muốn thì U U sẽ không làm phiền chú Lục nữa đâu, không để mẹ phải buồn"
Lời nói của một đứa con nít là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của cậu bé. Lạc Hân nghe được thì nước mắt cô ấy rưng rưng vì thương cho đứa con trai hiểu chuyện đến đau lòng của mình
Cô ôm thằng bé vào lòng và những giọt nước mắt đã rơi xuống
Ôm nhau một hồi thì Lạc Hân đặt lên trán U U một nụ hôn thay cho lời cảm ơn
"Cảm ơn U U của mẹ, mẹ sẽ bù đắp hết tất cả cho con sẽ cho con nhận lại ba nhưng không phải bây giờ con hãy hiểu cho mẹ"
"U U sẽ nghe lời ạ"
Họ cứ thế ôm nhau rồi cùng nhau ra về
Trước sảnh có người đã đợi hai mẹ con cô
"Aa chú Phi Vũ" U U thấy chú nó thì vui mừng
Nó chạy lon ton lại Phi Vũ, bỏ Lạc Hân tay xách nách mang mấy đồ dùng
"U U khỏe chưa nào để chú xem nhá" Phi Vũ lấy trán mình in vào trán U U để coi xem có nóng không
"U U khỏe rồi ạ" Thằng bé hí hửng nói
Họ cười nói trò chuyện vui vẻ với nhau cứ như một gia đình hạnh phúc
Lục Thiên Quân thấy cảnh này anh thấy có chút chần chừ định không đi nhưng Ngải Giai từ xa đi lại thấy anh vỗ vào lưng anh
"Đi đi ngại gì nữa" Anh thay Tô Thanh tới đây đón hai mẹ con Lạc Hân
Quay sang nhìn Ngải Giai bằng đôi mắt khá đượm buồn nhưng cũng nghe theo anh đi lại
"Xin chào U U khỏe chưa nào xem chú mang gì cho con nè" Lục Thiên Quân giơ tay ra nào là đồ chơi nào là trái cây đủ thứ trên đời
U U thay vì vui mừng như mọi khi, nó quay sang nhìn Lạc Hân
"Chào chú cháu khỏe rồi ạ!"
Phi Vũ nghe tiếng thì né sang một bên, còn Lạc Hân thì nhìn anh bằng đôi mắt chán ghét
Anh định đưa đồ ra cho U U thì Lạc Hân ngăn lại
"Tôi đã nói với anh là tránh xa hai mẹ con tôi ra tại sao anh không nghe vậy?" Cô hằn giọng nói
"Anh...anh chỉ muốn đến đón thằng bé"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.