Chương 21: Xui xẻo thật
M.Tâm
05/05/2023
Đúng là một ngày thật xui xẻo
"Ting ting" Điện thoại vang lên làm Lạc Hân có chút giận mình
"Alo cưng à cậu tỉnh chưa" Tô Thanh vừa ăn vừa nói chuyện
"Mình...mình tỉnh rồi chuyện hôm qua là sai vậy" Lạc Hân vừa thở vừa nói chuyện lúc nảy vẫn còn khiến cho cô lo sợ
"Cậu sao vậy? Sao thở dữ vậy?" Tô Thanh nghe tiếng thở gấp của Lạc Hân như cần một bình oxy kế bên vậy khiến cô bỏ ngay miếng thịt vừa định bỏ vào miệng
"Trưa cậu qua đón mình đi rồi mình kể cậu nghe chuyện kinh khủng lắm" Lạc Hân vội vàng cúp máy không đợi câu trả lời của Tô Thanh
Lạc Hân nghe tiếng bước chân của Lục Thiên Quân thì vội vàng cúp máy sợ điều gì đó
Nhìn qua cửa sổ thấy Lạc Hân đang cầm ly nước định uống
Lục Thiên Quân đứng lại nhìn cô nở nụ cười ma mị
Trời ạ lần đầu tiên Thiên Dương thấy Lục Thiên Quân cười như vậy quả thật là đáng sợ đi mất. Cảnh này khiến cho Thiên Dương đổ toát mồ hôi
Thấy Lục Thiên Quân nhìn mình bằng con mắt quái đảng miệng còn nở nụ cười đểu khiến cô xém nữa bị sặc
Không trêu chọc cô nữa Lục Thiên Quân quay người lại bước về phòng để tiếp tục cuộc họp
Giờ ăn trưa cũng đã đến....
Xe của Tô Thanh đã chờ cô ở ngoài sẵn
Lạc Hân bước từ phòng ra thì chạm mặt Lục Thiên Quân
Ai xui q.ủ.y khiến hay sao mà ám hoài không thôi
Cô định đi thật nhanh tránh mặt anh nào ngờ bị anh kéo tay lại ép vào tường
Quá đột ngột khiến cho Lạc Hân không phản kháng kịp
"Anh...anh làm gì vậy ở đây có rất nhiều người đấy" Lạc Hân cố ý chống trả nhưng so với sức lực của cô thì chỉ đủ gãi ngứa anh thôi
Áp sát mặt của mình vào cô Lục Thiên Quân khẽ nhếch môi
"Cổ em đẹp lắm đấy" Điều mà anh muốn nói từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được nói ra
Nghe câu nói mặt cô đỏ ửng vì quá xấu hổ vội vàng lấy tay che đi chiếc cổ đầy những vết đỏ do Lục Thiên Quân gây ra đêm qua
Do chuyện hồi sáng cô cũng quên đi nó tới khi Lục Thiên Quân nói thì cô mới sựt nhớ
Xấu hổ quá đi, Lục Thiên Quân cũng là đồ biến thái do anh gây ra mà còn nói vậy
"Anh...anh là đồ lưu manh" Cô dùng hết sức đẩy Lục Thiên Quân ra, lấy hai chân chạy một mạch
Nhìn hành động của cô làm cho ngây ngốc Lục Thiên Quân nhìn cô bật cười
"Chạy nhanh thế!" Tay hai tay bỏ vào túi quần, mặt thì vẫn còn nụ cười đôi mât nhìn theo Lạc Hân
Thiên Dương đứng kế bên đặt rất nhiều dấu chấm hỏi. Sao dạo này anh cười nhiều vậy ta?
Đó chỉ là suy nghĩ thôi chứ chẳng dám nói ra
Ra tới xe cô thở hổn hểnh như ma đuổi
"Cậu sao vậy chạy gì như ma đuổi vậy" Tô Thanh từ xa thấy cô chạy như một vận động viên, bôi không màng hình tuọng ha mà chạy dữ thế
Mắt ngơ ngác nhìn theo Lạc Hân, khuôn mằ hiện lên vẻ khó hiểu
"Hơ...hơ....cậu đừng hỏi nữa để mình thở cái" Cô lấy chai nước trước mặt uống cho đỡ cơn khát, vừa uống vừa lắc đầu
Cứ để Lạc Hân bình tĩnh đã rồi nói
Tới nhà hàng....
"Cổ của cậu....sao vậy? Chẳng lẻ tối qua...!"
Thấy chiếc cổ cô đầy vết đỏ thì đầu của Tô Thanh nhảy số liên tục
Quả thật Lục Thiên Quân biết tận dụng cơ hội thật hàn chi nay cô có gì khác khác
Lạc Hân lấy tay che đi cổ không cho Tô Thanh nhìn nữa
"Mình...mình không có chỉ là vết loét thôi!" Gương mặt ấp a ấp úng hiện rõ trên khuôn mặt
Tô Thanh như đã hiểu gật gật đầu cho cô tin khóe môi thì cong lên
Tô Thanh biết cô đang nói dối chỉ là không muốn đào sâu thôi
Tô Thanh xem Lạc Hân như người chị em ruột trong nhà nếu Lạc Hân mở miệng đòi mua gì đó thì cô sẵn sàng mua dù cho đó là thứ đắc đỏ nhất
Tình bạn của họ rất đẹp
Gấp thức ăn bỏ vào chén cho Lạc Hân, dạo này cô ốm quá
"Thôi không trêu cậu nữa ăn đi dạo này thấy cậu hơi ốm á mà quên nữa đám nhân viên sao rồi Lục Thiên Quân xử tử họ chưa?"
Lạc Hân lấy tay ra khỏi chiếc cổ cầm ly nước uống rồi kể lại mọi chuyện cho Tô Thanh nghe
"Hắn ta đuổi hết nhân viên luôn à?" Tô Thanh sửng sốt trước câu nói của Lạc Hân
Lục Thiên Quân đuổi hết đám nhân viên thì quả là tin quá sốc
Lúc trước Tô Thanh chỉ nghe kể thôi bây giờ thì mới xác thực chuyện đó là sự thật
Nhưng mà có gì đó là lạ
"Sao anh ấy lại làm vậy cậu chỉ là vợ hắn ta hai năm thôi mà không lẻ...." Tô Thanh lấy tay gõ chiếc đũa đang cầm mắt đa nghi nhìn Lạc Hân
Quả là Tô Thanh đã đoán ra thứ gì đó rồi
"Cậu đừng nói bậy không có đâu cậu ăn đi" Hiểu được Tô Thanh muốn nói gì liền gấp nguyên cục thịt bự bỏ vào chén muốn Tô Thanh im lặng
Chuyện này không thể xảy ra được chắc Lục Thiên Quân chỉ muốn giữ hình tượng thôi
Lạc Hân cũng hiểu chứ mà cô không dám đối diện, cô đó giờ chưa từng yêu ai cả
Lạc Hân rất coi trọng chuyện tình cảm, khi yêu ai cô đều rất nghiêm túc nhưng đối với Lục Thiên Quân thì cô cũng có chút khó hiểu
Lúc xa nhau thì cô lại thấy thiếu thiếu còn lúc ở gần thì lại cãi nhau
Ghét của nào trời trao của đó nhé Lạc Hân!
"Ting ting" Điện thoại vang lên làm Lạc Hân có chút giận mình
"Alo cưng à cậu tỉnh chưa" Tô Thanh vừa ăn vừa nói chuyện
"Mình...mình tỉnh rồi chuyện hôm qua là sai vậy" Lạc Hân vừa thở vừa nói chuyện lúc nảy vẫn còn khiến cho cô lo sợ
"Cậu sao vậy? Sao thở dữ vậy?" Tô Thanh nghe tiếng thở gấp của Lạc Hân như cần một bình oxy kế bên vậy khiến cô bỏ ngay miếng thịt vừa định bỏ vào miệng
"Trưa cậu qua đón mình đi rồi mình kể cậu nghe chuyện kinh khủng lắm" Lạc Hân vội vàng cúp máy không đợi câu trả lời của Tô Thanh
Lạc Hân nghe tiếng bước chân của Lục Thiên Quân thì vội vàng cúp máy sợ điều gì đó
Nhìn qua cửa sổ thấy Lạc Hân đang cầm ly nước định uống
Lục Thiên Quân đứng lại nhìn cô nở nụ cười ma mị
Trời ạ lần đầu tiên Thiên Dương thấy Lục Thiên Quân cười như vậy quả thật là đáng sợ đi mất. Cảnh này khiến cho Thiên Dương đổ toát mồ hôi
Thấy Lục Thiên Quân nhìn mình bằng con mắt quái đảng miệng còn nở nụ cười đểu khiến cô xém nữa bị sặc
Không trêu chọc cô nữa Lục Thiên Quân quay người lại bước về phòng để tiếp tục cuộc họp
Giờ ăn trưa cũng đã đến....
Xe của Tô Thanh đã chờ cô ở ngoài sẵn
Lạc Hân bước từ phòng ra thì chạm mặt Lục Thiên Quân
Ai xui q.ủ.y khiến hay sao mà ám hoài không thôi
Cô định đi thật nhanh tránh mặt anh nào ngờ bị anh kéo tay lại ép vào tường
Quá đột ngột khiến cho Lạc Hân không phản kháng kịp
"Anh...anh làm gì vậy ở đây có rất nhiều người đấy" Lạc Hân cố ý chống trả nhưng so với sức lực của cô thì chỉ đủ gãi ngứa anh thôi
Áp sát mặt của mình vào cô Lục Thiên Quân khẽ nhếch môi
"Cổ em đẹp lắm đấy" Điều mà anh muốn nói từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được nói ra
Nghe câu nói mặt cô đỏ ửng vì quá xấu hổ vội vàng lấy tay che đi chiếc cổ đầy những vết đỏ do Lục Thiên Quân gây ra đêm qua
Do chuyện hồi sáng cô cũng quên đi nó tới khi Lục Thiên Quân nói thì cô mới sựt nhớ
Xấu hổ quá đi, Lục Thiên Quân cũng là đồ biến thái do anh gây ra mà còn nói vậy
"Anh...anh là đồ lưu manh" Cô dùng hết sức đẩy Lục Thiên Quân ra, lấy hai chân chạy một mạch
Nhìn hành động của cô làm cho ngây ngốc Lục Thiên Quân nhìn cô bật cười
"Chạy nhanh thế!" Tay hai tay bỏ vào túi quần, mặt thì vẫn còn nụ cười đôi mât nhìn theo Lạc Hân
Thiên Dương đứng kế bên đặt rất nhiều dấu chấm hỏi. Sao dạo này anh cười nhiều vậy ta?
Đó chỉ là suy nghĩ thôi chứ chẳng dám nói ra
Ra tới xe cô thở hổn hểnh như ma đuổi
"Cậu sao vậy chạy gì như ma đuổi vậy" Tô Thanh từ xa thấy cô chạy như một vận động viên, bôi không màng hình tuọng ha mà chạy dữ thế
Mắt ngơ ngác nhìn theo Lạc Hân, khuôn mằ hiện lên vẻ khó hiểu
"Hơ...hơ....cậu đừng hỏi nữa để mình thở cái" Cô lấy chai nước trước mặt uống cho đỡ cơn khát, vừa uống vừa lắc đầu
Cứ để Lạc Hân bình tĩnh đã rồi nói
Tới nhà hàng....
"Cổ của cậu....sao vậy? Chẳng lẻ tối qua...!"
Thấy chiếc cổ cô đầy vết đỏ thì đầu của Tô Thanh nhảy số liên tục
Quả thật Lục Thiên Quân biết tận dụng cơ hội thật hàn chi nay cô có gì khác khác
Lạc Hân lấy tay che đi cổ không cho Tô Thanh nhìn nữa
"Mình...mình không có chỉ là vết loét thôi!" Gương mặt ấp a ấp úng hiện rõ trên khuôn mặt
Tô Thanh như đã hiểu gật gật đầu cho cô tin khóe môi thì cong lên
Tô Thanh biết cô đang nói dối chỉ là không muốn đào sâu thôi
Tô Thanh xem Lạc Hân như người chị em ruột trong nhà nếu Lạc Hân mở miệng đòi mua gì đó thì cô sẵn sàng mua dù cho đó là thứ đắc đỏ nhất
Tình bạn của họ rất đẹp
Gấp thức ăn bỏ vào chén cho Lạc Hân, dạo này cô ốm quá
"Thôi không trêu cậu nữa ăn đi dạo này thấy cậu hơi ốm á mà quên nữa đám nhân viên sao rồi Lục Thiên Quân xử tử họ chưa?"
Lạc Hân lấy tay ra khỏi chiếc cổ cầm ly nước uống rồi kể lại mọi chuyện cho Tô Thanh nghe
"Hắn ta đuổi hết nhân viên luôn à?" Tô Thanh sửng sốt trước câu nói của Lạc Hân
Lục Thiên Quân đuổi hết đám nhân viên thì quả là tin quá sốc
Lúc trước Tô Thanh chỉ nghe kể thôi bây giờ thì mới xác thực chuyện đó là sự thật
Nhưng mà có gì đó là lạ
"Sao anh ấy lại làm vậy cậu chỉ là vợ hắn ta hai năm thôi mà không lẻ...." Tô Thanh lấy tay gõ chiếc đũa đang cầm mắt đa nghi nhìn Lạc Hân
Quả là Tô Thanh đã đoán ra thứ gì đó rồi
"Cậu đừng nói bậy không có đâu cậu ăn đi" Hiểu được Tô Thanh muốn nói gì liền gấp nguyên cục thịt bự bỏ vào chén muốn Tô Thanh im lặng
Chuyện này không thể xảy ra được chắc Lục Thiên Quân chỉ muốn giữ hình tượng thôi
Lạc Hân cũng hiểu chứ mà cô không dám đối diện, cô đó giờ chưa từng yêu ai cả
Lạc Hân rất coi trọng chuyện tình cảm, khi yêu ai cô đều rất nghiêm túc nhưng đối với Lục Thiên Quân thì cô cũng có chút khó hiểu
Lúc xa nhau thì cô lại thấy thiếu thiếu còn lúc ở gần thì lại cãi nhau
Ghét của nào trời trao của đó nhé Lạc Hân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.