Chương 33: Cuộc sống mới
Dĩ Vi Nữ Linh
13/11/2024
Lúc mà Tô Thiên Tuyết chuyển qua thành phố X sống được hơn 1 tháng. Cô phát hiện mình đã trễ kinh nguyệt lâu lắm rồi. Lại nghĩ tới lần cô bỏ đi cùng Lục Bách Ngôn xảy ra quan hệ lại không có dùng biện pháp an toàn. Tô Thiên Tuyết nhanh chóng đến bệnh viện thì quả đúng như cô nghĩ bác sĩ thông báo rằng cô đã có thai, cái thai cũng được hơn 3 tuần rồi.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên rất vui mừng. Cô không nghĩ bé con sẽ thật sự quay lại với mình. Cô xem đứa trẻ này như là một món quà đặc biệt dành tặng cho mình sau bao ngày tháng không được hạnh phúc.
Nhưng một thoáng qua Tô Thiên Tuyết nghĩ lại đứa con đầu lòng ấy, vẫn có chút buồn bã không dứt ra được. Nếu lần đó cô nhất quyết rời khỏi anh sớm hơn thì có lẽ cô sẽ không vụt mất đứa con ấy.
Tô Thiên Tuyết cũng thông báo cho mọi người trong gia đình biết. Ba mẹ cô cũng đều rất vui, khi sắp có cháu ẵm bồng. Tuy đứa bé ấy cũng có dính dáng đến dòng máu của nhà họ Lục nhưng không sao, ông bà cưng cháu chứ không nhìn mặt cha nó.
Lúc đầu ba mẹ cô cũng tính sắp xếp qua thành phố X ở cùng để thuận tiện chăm sóc cho con gái. Nhưng Tô Thiên Tuyết một mực không chịu, ba mẹ cô cũng đã lớn tuổi nuôi cô biết bao lâu nay. Bây giờ cô cũng lớn rồi không thể bắt ba mẹ cứ chăm sóc mình quài được.
Thế là một mình cô sinh sống ở thành phố X, anh trai cũng mua cho cô căn hộ chung cư kế bên Hồng Quân để tiện nhờ vả khi có việc gấp xảy ra.
“ Tối nay mình ăn gì vậy chị dâu? ” từ ngày sống ở đây mỗi ngày cô đều ké hai anh chị của mình.
“ Chị sẽ nấu cánh gà chiên nước mắm với canh bí đỏ”
Hai bữa trong ngày thì mọi người trong nhà sẽ tự lo, còn đến bữa tối Mai Ngọc Thanh mới có thời gian nấu ăn cho gia đình. Hai vợ chồng cô đa số mọi thời gian đều ở trường dạy học, bé Mít là con gái của hai người cũng ở bán trú tới chiều mới đón về.
Chỉ có Thiên Tuyết là thường xuyên ở nhà, bởi vì cô chủ yếu làm việc từ xa phụ anh mình mấy cái sổ sách. Mà dạo gần đây anh cô cũng gửi ít lại vì sợ phụ nữ mang thai tiếp xúc với laptop quá nhiều cũng không tốt cho thai nhi.
'Quá tuyệt, chị dâu nấu là số 1 ” Thiên Tuyết cho chị dâu mình một like khen ngợi.
Cũng đứng kế bên giúp chị rửa bí đỏ rồi một ít hành ngò, sẵn tiện hai chị em tán dốc luôn.
Khoảng 30 phút sau bữa cơm cũng được dọn ra bàn ăn, cả bốn người bắt đầu quay quần bên nhau cùng ăn cơm trông vô cùng hạnh phúc.
Bé Mít được mẹ cho ngồi ở chính giữa bàn ăn, còn kê thêm vài quyển sách lên để bé có thể ngồi tới rất đáng yêu. Hai anh chị thì ngồi đối diện Tô Thiên Tuyết, lâu lâu hai người lại bàn luận về vấn đề dạy học rồi tự cãi vã một chút. Nhưng khi lọt vào mắt của Tô Thiên Tuyết thì đó là sự hạnh phúc của một gia đình, tuy hai anh chị có lời qua tiếng lại nhưng anh họ luôn nhường chị dâu chỉ mới nói vài câu thì anh đã dỗ ngọt làm lành. Tô Thiên Tuyết cũng ước mình sẽ có một gia đình như anh chị, chỉ mong nhẹ nhàng hạnh phúc bên nhau như vậy là quá mãn nguyện rồi.
“ Hai người còn cãi là em với bé Mít ăn hết đó nha ” Tô Thiên Tuyết gắp cho bé Mít rất nhiều cánh gà bỏ vào chén, còn cô cũng tranh thủ gắp một ít cho mình.
“ Càng ngày em càng ham ăn rồi, phải kêu anh của em gửi tiền qua đây thì mai ra anh mới nuôi nổi em ” Hồng Quân trêu chọc cô.
Vừa nói dứt câu liền bị vợ lườm một cái, còn đá vào chồng cảnh cáo.
Đừng nghe anh họ em nói bậy, cứ ăn nhiều vào. Nếu thích sau này mỗi ngày chị đầu nấu cho em món này ăn.”
Biết chồng mình nói giỡn nhưng phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, Mai Ngọc Thanh sợ cô nghĩ ngợi rồi lại tự buồn một mình. Cô cũng từng mang thai nên cô biết rất rõ.
“ Vẫn là chị dâu thương em nhất, liu liu ” trong lòng cô quả thật rất cảm kích anh chị của mình.
Cũng nhờ có họ mà cô được quan tâm, chăm sóc cũng không buồn khi phải một mình mang thai, ít nhất là trước mặt hai anh chị.
Đúng 9h tối, Tô Thiên Tuyết cũng trở về nhà của mình ở ngay bên cạnh. Cái thai cũng ngày càng lớn anh chị cũng sợ cô ban đêm ở một mình không yên tâm. Nhiều lần cũng kêu cô hãy qua đây ở chung dù sao vẫn còn phòng trống. Nhưng Tô Thiên Tuyết đã từ chối ngay sau đó, cô không muốn mình làm phiền gia đình của người khác. Mặc dù anh chị cũng là người nhà của cô.
Trở về nhà Tô Thiên Tuyết lấy đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường. Cô cũng chưa vội ngủ ngay mà thay vào đó lấy một quyển sách đọc một hồi. Một là để thư giãn đầu óc, hai là cô muốn trò chuyện với hai bé con của mình thông qua sách vở.
Tháng thứ 4 khi đi khám thai kì, bác sĩ đã khám ra cô là đang mang song thai còn về giới tính thì cô đã không nghe. Cô muốn để cuối cùng biết sẽ có ý nghĩa hơn, còn hiện tại chỉ cần đảm bảo hai đứa trẻ khỏe mạnh, lành lặn là quá đủ rồi.
Bác sĩ cũng nói với cô là từ giờ em bé đã có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ bên ngoài, nên cô mới chọn cách đọc sách để giao tiếp với con. Mà mỗi lần cô đọc xong liền cảm giác bụng mình như bị đạp, chắc là hai đứa khen cô đọc rất hay ấy mà.
“ Lục Bách Ngôn, không biết bây giờ anh đang làm gì ha? ” Tô Thiên Tuyết vui vẻ trước mặt người khác nhưng khi cô ở một mình thì luôn vô thức nhớ đến anh.
Cô muốn quên nhưng không tài nào quên được. Huống hồ bây giờ cô còn đang mang giọt máu của anh trong người. Một lời cũng không thể rủi bỏ hết mà không liên quan đến đối phương.
“ Chắc là anh đang rất hạnh phúc bên người mình yêu rồi. ”
Nghĩ lại những lúc anh ở bên người anh yêu mà vui vẻ Tô Thiên Tuyết cũng tỉnh ngộ. Nói không buồn là nói dối nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến hai bé con liền phấn chấn hẳn. Bác sĩ nói lúc mang thai mà nghĩ ngợi chuyện buồn thì sau này em bé sinh ra cũng sẽ không được vui.
Vì thế cô vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất cho bản thân.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên rất vui mừng. Cô không nghĩ bé con sẽ thật sự quay lại với mình. Cô xem đứa trẻ này như là một món quà đặc biệt dành tặng cho mình sau bao ngày tháng không được hạnh phúc.
Nhưng một thoáng qua Tô Thiên Tuyết nghĩ lại đứa con đầu lòng ấy, vẫn có chút buồn bã không dứt ra được. Nếu lần đó cô nhất quyết rời khỏi anh sớm hơn thì có lẽ cô sẽ không vụt mất đứa con ấy.
Tô Thiên Tuyết cũng thông báo cho mọi người trong gia đình biết. Ba mẹ cô cũng đều rất vui, khi sắp có cháu ẵm bồng. Tuy đứa bé ấy cũng có dính dáng đến dòng máu của nhà họ Lục nhưng không sao, ông bà cưng cháu chứ không nhìn mặt cha nó.
Lúc đầu ba mẹ cô cũng tính sắp xếp qua thành phố X ở cùng để thuận tiện chăm sóc cho con gái. Nhưng Tô Thiên Tuyết một mực không chịu, ba mẹ cô cũng đã lớn tuổi nuôi cô biết bao lâu nay. Bây giờ cô cũng lớn rồi không thể bắt ba mẹ cứ chăm sóc mình quài được.
Thế là một mình cô sinh sống ở thành phố X, anh trai cũng mua cho cô căn hộ chung cư kế bên Hồng Quân để tiện nhờ vả khi có việc gấp xảy ra.
“ Tối nay mình ăn gì vậy chị dâu? ” từ ngày sống ở đây mỗi ngày cô đều ké hai anh chị của mình.
“ Chị sẽ nấu cánh gà chiên nước mắm với canh bí đỏ”
Hai bữa trong ngày thì mọi người trong nhà sẽ tự lo, còn đến bữa tối Mai Ngọc Thanh mới có thời gian nấu ăn cho gia đình. Hai vợ chồng cô đa số mọi thời gian đều ở trường dạy học, bé Mít là con gái của hai người cũng ở bán trú tới chiều mới đón về.
Chỉ có Thiên Tuyết là thường xuyên ở nhà, bởi vì cô chủ yếu làm việc từ xa phụ anh mình mấy cái sổ sách. Mà dạo gần đây anh cô cũng gửi ít lại vì sợ phụ nữ mang thai tiếp xúc với laptop quá nhiều cũng không tốt cho thai nhi.
'Quá tuyệt, chị dâu nấu là số 1 ” Thiên Tuyết cho chị dâu mình một like khen ngợi.
Cũng đứng kế bên giúp chị rửa bí đỏ rồi một ít hành ngò, sẵn tiện hai chị em tán dốc luôn.
Khoảng 30 phút sau bữa cơm cũng được dọn ra bàn ăn, cả bốn người bắt đầu quay quần bên nhau cùng ăn cơm trông vô cùng hạnh phúc.
Bé Mít được mẹ cho ngồi ở chính giữa bàn ăn, còn kê thêm vài quyển sách lên để bé có thể ngồi tới rất đáng yêu. Hai anh chị thì ngồi đối diện Tô Thiên Tuyết, lâu lâu hai người lại bàn luận về vấn đề dạy học rồi tự cãi vã một chút. Nhưng khi lọt vào mắt của Tô Thiên Tuyết thì đó là sự hạnh phúc của một gia đình, tuy hai anh chị có lời qua tiếng lại nhưng anh họ luôn nhường chị dâu chỉ mới nói vài câu thì anh đã dỗ ngọt làm lành. Tô Thiên Tuyết cũng ước mình sẽ có một gia đình như anh chị, chỉ mong nhẹ nhàng hạnh phúc bên nhau như vậy là quá mãn nguyện rồi.
“ Hai người còn cãi là em với bé Mít ăn hết đó nha ” Tô Thiên Tuyết gắp cho bé Mít rất nhiều cánh gà bỏ vào chén, còn cô cũng tranh thủ gắp một ít cho mình.
“ Càng ngày em càng ham ăn rồi, phải kêu anh của em gửi tiền qua đây thì mai ra anh mới nuôi nổi em ” Hồng Quân trêu chọc cô.
Vừa nói dứt câu liền bị vợ lườm một cái, còn đá vào chồng cảnh cáo.
Đừng nghe anh họ em nói bậy, cứ ăn nhiều vào. Nếu thích sau này mỗi ngày chị đầu nấu cho em món này ăn.”
Biết chồng mình nói giỡn nhưng phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, Mai Ngọc Thanh sợ cô nghĩ ngợi rồi lại tự buồn một mình. Cô cũng từng mang thai nên cô biết rất rõ.
“ Vẫn là chị dâu thương em nhất, liu liu ” trong lòng cô quả thật rất cảm kích anh chị của mình.
Cũng nhờ có họ mà cô được quan tâm, chăm sóc cũng không buồn khi phải một mình mang thai, ít nhất là trước mặt hai anh chị.
Đúng 9h tối, Tô Thiên Tuyết cũng trở về nhà của mình ở ngay bên cạnh. Cái thai cũng ngày càng lớn anh chị cũng sợ cô ban đêm ở một mình không yên tâm. Nhiều lần cũng kêu cô hãy qua đây ở chung dù sao vẫn còn phòng trống. Nhưng Tô Thiên Tuyết đã từ chối ngay sau đó, cô không muốn mình làm phiền gia đình của người khác. Mặc dù anh chị cũng là người nhà của cô.
Trở về nhà Tô Thiên Tuyết lấy đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường. Cô cũng chưa vội ngủ ngay mà thay vào đó lấy một quyển sách đọc một hồi. Một là để thư giãn đầu óc, hai là cô muốn trò chuyện với hai bé con của mình thông qua sách vở.
Tháng thứ 4 khi đi khám thai kì, bác sĩ đã khám ra cô là đang mang song thai còn về giới tính thì cô đã không nghe. Cô muốn để cuối cùng biết sẽ có ý nghĩa hơn, còn hiện tại chỉ cần đảm bảo hai đứa trẻ khỏe mạnh, lành lặn là quá đủ rồi.
Bác sĩ cũng nói với cô là từ giờ em bé đã có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ bên ngoài, nên cô mới chọn cách đọc sách để giao tiếp với con. Mà mỗi lần cô đọc xong liền cảm giác bụng mình như bị đạp, chắc là hai đứa khen cô đọc rất hay ấy mà.
“ Lục Bách Ngôn, không biết bây giờ anh đang làm gì ha? ” Tô Thiên Tuyết vui vẻ trước mặt người khác nhưng khi cô ở một mình thì luôn vô thức nhớ đến anh.
Cô muốn quên nhưng không tài nào quên được. Huống hồ bây giờ cô còn đang mang giọt máu của anh trong người. Một lời cũng không thể rủi bỏ hết mà không liên quan đến đối phương.
“ Chắc là anh đang rất hạnh phúc bên người mình yêu rồi. ”
Nghĩ lại những lúc anh ở bên người anh yêu mà vui vẻ Tô Thiên Tuyết cũng tỉnh ngộ. Nói không buồn là nói dối nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến hai bé con liền phấn chấn hẳn. Bác sĩ nói lúc mang thai mà nghĩ ngợi chuyện buồn thì sau này em bé sinh ra cũng sẽ không được vui.
Vì thế cô vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất cho bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.