Chương 44: Không chịu nói
Dĩ Vi Nữ Linh
26/11/2024
Sau khi nghe được tin chấn động từ Tô Thiên Thành, Lục Bách Ngôn vẫn bần thần không thể tin nổi.
“ Có phải con bé nói với cậu là cha đứa trẻ đã bỏ đi đúng không?” nhìn bộ dạng này của Lục Bách Ngôn, Tô Thiên Thành chắc chắn anh ta vẫn chưa biết được sự thật.
“ Đ...Đúng vậy ” Lục Bách Ngôn gật đầu như giã tỏi.
“ Vậy xem ra nó vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu đâu!”
Tô Thiên Thành nói đúng, chắc chắn Tô Thiên Tuyết vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Lục Bách Ngôn nên mới không nói cho anh biết sự thật này. Chắc chắn cô định không cho anh biết để khi anh có lỡ làm cô tổn thương một lần nữa thì cô sẽ dễ dàng bỏ đi một lần nữa.
Rốt cuộc là anh đã làm cô tổn thương và đau khổ đến mức nào để rồi cô bị mất cảm giác an toàn như vậy.
Lục Bách Ngôn nhanh chóng trở lại vào nhà mặc kệ Tô Thiên Thành đang đứng đó hả hê. Anh cũng xem như đã đánh bại được Lục Bách Ngôn đi mặc dù em gái anh mới là người đạt được công trạng này. Chèn ép anh bao nhiêu lần trên thương trường thì lại bị chính em gái của anh làm cho một vố tự đau.
Còn dám nghĩ con mình là của thằng khác! Đáng ra anh phải chỉnh Lục Bách Ngôn thêm một xíu nữa mới hả dạ.
Bước vào phòng khách, Lục Bách Ngôn cứ nghĩ Tô Thiên Tuyết vẫn còn ở đây xem ti vi nhưng khi vào tới lại không thấy ai. Nghĩ lại anh lại đi nhanh lên phòng ngủ của cô trên lầu 2.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua trái tim Lục Bách Ngôn lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh thật sự muốn hỏi cô cho ra lẽ, nhưng khi thấy cô bước ra từ nhà tắm trên người đã mặc bộ đầm bầu lòng chợt run rẩy.
Rốt cuộc anh phải làm sao mới bù đắp được những việc mình đã gây ra cho cô đây.
“ Vợ à, em có chuyện gì giấu anh không? ” anh đi lại bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.
Tô Thiên Tuyết bị anh hỏi mà ngơ ngác, cô giấu anh chuyện gì cơ chú.
“ Anh hỏi vậy là sao? Tôi thì có chuyện gì giấu anh đâu.”
Tóc còn chưa khô, cô còn phải đi sấy tóc nữa. Cô đẩy anh ra rồi tiến lại bàn trang điểm.
“ Để anh sấy tóc cho em " Lục Bách Ngôn giật lấy cái máy sất tóc, bắt đầu ghim điện. Nhẹ nhàng nâng những lọn tóc của cô lên rồi sấy khô.
Nhưng anh vẫn không quên được vấn đề kia, lại hỏi lần nữa.
“ Em quả thật không có chuyện gì giấu anh sao?
Thí dụ người ta có chuyện muốn giấu thì khi bị hỏi thẳng mặt như vậy chắc gì đã cho anh đáp án như là anh mong muốn.
“ Hôm nay anh cứ sao vậy? Tôi đã nói là không có mà.” Tô Thiên Tuyết cũng không tức giận, cô chỉ thấy anh hơi lạ hơn so với thường ngày.
Lục Bách Ngôn không hỏi nữa, mà chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười. Thôi được rồi, nếu cô đã không chịu nói thì thôi vậy. Đợi đến khi sinh ra chắc chắn mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ. Anh không tin tới lúc đó cô còn mạnh miệng không nhận.
“ Còn 2 tuần nữa là con sinh rồi, nhớ cẩn thận một xíu có biết chưa”
“ Có chuyện gì phải gọi điện về cho ba mẹ biết đó " Thạch Linh dặn dò con gái trước khi cô về lại nhà với Lục Bách Ngôn.
Hai người họ cũng đã ở lại nhà họ Tô gần 1 tuần, cũng đến lúc cần trở về rồi. Ba mẹ Lục cũng đang hối thúc để được gặp con dâu với cháu nội.
“ Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt " Lục Bách Ngôn tay xách nách mang đã ra tới ngoài xe rồi mà vẫn ngoái đầu lại.
“ Ừm, vậy hai đứa đi đường cẩn thận."
Ba mẹ Tô dìu con gái ra xe, tận mắt thấy cô lên xe hai người mới yên tâm.
“ Bây giờ chúng ta về nhà họ Lục luôn hay sao? " Tô Thiên Tuyết đã được nghe anh nói về việc ba mẹ anh vốn đang rất muốn gặp cô, họ rất là nhớ con dâu của mình.
“ Không cần, ba mẹ đã qua nhà riêng cả tuần nay rồi ” Lục Bách Ngôn dùng một tay nắm lấy tay cô.
“ Ồ, anh lo chạy xe đi cứ sơ hở là nắm tay " hình như Tô Thiên Tuyết đã dung túng anh quá rồi thì phải.
Từ lúc gặp lại tới nay hễ có cơ hội là anh sẽ nắm tay, còn ở nơi chỉ có hai người có khi anh còn chủ động hôn cô. Cũng mai là sắp sinh, tháng cuối của thai kì rồi nên anh mới không dám làm loạn quá nhiều.
“ Tiểu Tuyết, đúng là con dâu rồi ông à”
Cuối cùng sau bao nhiêu tháng Trương Quế Mai cũng đã gặp lại được con dâu của mình. Bà thật sự rất xúc động.
“ Ba mẹ lâu rồi không gặp hai người ạ" Tô Thiên Tuyết được Lục Bách Ngôn dìu đi lại ghế ngồi cạnh bên mẹ mình.
Nhìn quả bụng to của con dâu, hai ông bà cũng hơi bất ngờ. Nhưng trước đó đã được con trai báo tin, 2 đứa bé trong bụng chính là con anh là con cháu nhà họ Lục. Nhưng vì Tô Thiên Tuyết vẫn không muốn cho anh biết nên phải nhờ ba mẹ giấu đi chuyện này, cũng đừng cố hỏi quá sâu vào vấn đề.
“ Con sao lại bỏ đi hả? Có biết mọi người đều rất lo lắng hay không? "
Bà biết con trai mình tệ bạc, cũng không trách con dâu sẽ bỏ đi. Nếu đổi lại là bà chắc bà cũng bỏ đi mất dạng luôn cho rồi.
“ Bao nhiêu tháng ở một mình, vất vả vì cái thai như vậy. Thật là khổ cho con mà.” bà vừa đau lòng cho cô cũng vừa đau lòng cho cháu nội chưa chào đời của mình.
Phụ nữ mang thai đã vất vả đủ đường, vậy mà cô lại còn mang song thai thì phải vất vả cỡ nào nữa cơ chứ.
“ Có phải con bé nói với cậu là cha đứa trẻ đã bỏ đi đúng không?” nhìn bộ dạng này của Lục Bách Ngôn, Tô Thiên Thành chắc chắn anh ta vẫn chưa biết được sự thật.
“ Đ...Đúng vậy ” Lục Bách Ngôn gật đầu như giã tỏi.
“ Vậy xem ra nó vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu đâu!”
Tô Thiên Thành nói đúng, chắc chắn Tô Thiên Tuyết vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Lục Bách Ngôn nên mới không nói cho anh biết sự thật này. Chắc chắn cô định không cho anh biết để khi anh có lỡ làm cô tổn thương một lần nữa thì cô sẽ dễ dàng bỏ đi một lần nữa.
Rốt cuộc là anh đã làm cô tổn thương và đau khổ đến mức nào để rồi cô bị mất cảm giác an toàn như vậy.
Lục Bách Ngôn nhanh chóng trở lại vào nhà mặc kệ Tô Thiên Thành đang đứng đó hả hê. Anh cũng xem như đã đánh bại được Lục Bách Ngôn đi mặc dù em gái anh mới là người đạt được công trạng này. Chèn ép anh bao nhiêu lần trên thương trường thì lại bị chính em gái của anh làm cho một vố tự đau.
Còn dám nghĩ con mình là của thằng khác! Đáng ra anh phải chỉnh Lục Bách Ngôn thêm một xíu nữa mới hả dạ.
Bước vào phòng khách, Lục Bách Ngôn cứ nghĩ Tô Thiên Tuyết vẫn còn ở đây xem ti vi nhưng khi vào tới lại không thấy ai. Nghĩ lại anh lại đi nhanh lên phòng ngủ của cô trên lầu 2.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua trái tim Lục Bách Ngôn lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh thật sự muốn hỏi cô cho ra lẽ, nhưng khi thấy cô bước ra từ nhà tắm trên người đã mặc bộ đầm bầu lòng chợt run rẩy.
Rốt cuộc anh phải làm sao mới bù đắp được những việc mình đã gây ra cho cô đây.
“ Vợ à, em có chuyện gì giấu anh không? ” anh đi lại bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.
Tô Thiên Tuyết bị anh hỏi mà ngơ ngác, cô giấu anh chuyện gì cơ chú.
“ Anh hỏi vậy là sao? Tôi thì có chuyện gì giấu anh đâu.”
Tóc còn chưa khô, cô còn phải đi sấy tóc nữa. Cô đẩy anh ra rồi tiến lại bàn trang điểm.
“ Để anh sấy tóc cho em " Lục Bách Ngôn giật lấy cái máy sất tóc, bắt đầu ghim điện. Nhẹ nhàng nâng những lọn tóc của cô lên rồi sấy khô.
Nhưng anh vẫn không quên được vấn đề kia, lại hỏi lần nữa.
“ Em quả thật không có chuyện gì giấu anh sao?
Thí dụ người ta có chuyện muốn giấu thì khi bị hỏi thẳng mặt như vậy chắc gì đã cho anh đáp án như là anh mong muốn.
“ Hôm nay anh cứ sao vậy? Tôi đã nói là không có mà.” Tô Thiên Tuyết cũng không tức giận, cô chỉ thấy anh hơi lạ hơn so với thường ngày.
Lục Bách Ngôn không hỏi nữa, mà chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười. Thôi được rồi, nếu cô đã không chịu nói thì thôi vậy. Đợi đến khi sinh ra chắc chắn mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ. Anh không tin tới lúc đó cô còn mạnh miệng không nhận.
“ Còn 2 tuần nữa là con sinh rồi, nhớ cẩn thận một xíu có biết chưa”
“ Có chuyện gì phải gọi điện về cho ba mẹ biết đó " Thạch Linh dặn dò con gái trước khi cô về lại nhà với Lục Bách Ngôn.
Hai người họ cũng đã ở lại nhà họ Tô gần 1 tuần, cũng đến lúc cần trở về rồi. Ba mẹ Lục cũng đang hối thúc để được gặp con dâu với cháu nội.
“ Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt " Lục Bách Ngôn tay xách nách mang đã ra tới ngoài xe rồi mà vẫn ngoái đầu lại.
“ Ừm, vậy hai đứa đi đường cẩn thận."
Ba mẹ Tô dìu con gái ra xe, tận mắt thấy cô lên xe hai người mới yên tâm.
“ Bây giờ chúng ta về nhà họ Lục luôn hay sao? " Tô Thiên Tuyết đã được nghe anh nói về việc ba mẹ anh vốn đang rất muốn gặp cô, họ rất là nhớ con dâu của mình.
“ Không cần, ba mẹ đã qua nhà riêng cả tuần nay rồi ” Lục Bách Ngôn dùng một tay nắm lấy tay cô.
“ Ồ, anh lo chạy xe đi cứ sơ hở là nắm tay " hình như Tô Thiên Tuyết đã dung túng anh quá rồi thì phải.
Từ lúc gặp lại tới nay hễ có cơ hội là anh sẽ nắm tay, còn ở nơi chỉ có hai người có khi anh còn chủ động hôn cô. Cũng mai là sắp sinh, tháng cuối của thai kì rồi nên anh mới không dám làm loạn quá nhiều.
“ Tiểu Tuyết, đúng là con dâu rồi ông à”
Cuối cùng sau bao nhiêu tháng Trương Quế Mai cũng đã gặp lại được con dâu của mình. Bà thật sự rất xúc động.
“ Ba mẹ lâu rồi không gặp hai người ạ" Tô Thiên Tuyết được Lục Bách Ngôn dìu đi lại ghế ngồi cạnh bên mẹ mình.
Nhìn quả bụng to của con dâu, hai ông bà cũng hơi bất ngờ. Nhưng trước đó đã được con trai báo tin, 2 đứa bé trong bụng chính là con anh là con cháu nhà họ Lục. Nhưng vì Tô Thiên Tuyết vẫn không muốn cho anh biết nên phải nhờ ba mẹ giấu đi chuyện này, cũng đừng cố hỏi quá sâu vào vấn đề.
“ Con sao lại bỏ đi hả? Có biết mọi người đều rất lo lắng hay không? "
Bà biết con trai mình tệ bạc, cũng không trách con dâu sẽ bỏ đi. Nếu đổi lại là bà chắc bà cũng bỏ đi mất dạng luôn cho rồi.
“ Bao nhiêu tháng ở một mình, vất vả vì cái thai như vậy. Thật là khổ cho con mà.” bà vừa đau lòng cho cô cũng vừa đau lòng cho cháu nội chưa chào đời của mình.
Phụ nữ mang thai đã vất vả đủ đường, vậy mà cô lại còn mang song thai thì phải vất vả cỡ nào nữa cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.