Chương 22: Sợ hãi, ân hận
Dĩ Vi Nữ Linh
05/11/2024
‘Cậu đến đây làm gì?”
Tô Thiên Thành vừa từ nhà trở vào bệnh viện, anh trở về nhà để lấy ít đồ dùng cho Tô Thiên Tuyết. Nào ngờ lúc quay lại bệnh viện thì thấy Lục Bách Ngôn đang đứng trước phòng bệnh, xem bộ dạng là không dám vào.
“ Em đến thăm Thiên Tuyết ” sau khi nghe được tin cô đã tỉnh lại từ ba mẹ mình, Lục Bách Ngôn đã bỏ hết công việc lật đật chạy vào bệnh viện.
Nhưng đến nơi anh lại không dám vào, chỉ có thể đứng trước phòng bệnh âm thầm quan sát cô. Anh sợ khi anh xuất hiện, cô sẽ hận anh thậm chí là ghét anh.
“ Em gái tôi không có phúc phần lớn như vậy, phiền cậu về cho
"
Tô Thiên Thành mở cửa phòng bệnh đi vào trong, còn để ý nghe được điện thoại của Lục Bách Ngôn đang reo người gọi đến là người phụ nữ đã khiến em gái anh thành ra như giờ.
Mà Lục Bách Ngôn không thèm bắt máy, liền kéo số điện thoại kia vào danh sách đen. Sau đó lại luồn lách qua người Tô Thiên Thành đi vào trong phòng bệnh.
Tô Thiên Tuyết thấy anh xuất hiện cũng không bất ngờ gì, bởi vì lúc nãy cô đã thấy loáng thoáng hình dáng anh ở ngoài rồi. Chỉ là cô không thèm để tâm tới nên mới không mời anh vào trong.
“ Em khỏe chưa? ” Lục Bách Ngôn không dám lại gần cô, chỉ có thể đứng cách xa nhất có thể để hỏi thăm.
"
Không sao ” Tô Thiên Tuyết bình tĩnh đáp lại.
Không sao ư! Cô đã mất đứa con của mình rồi mà cô vẫn nói không sao. Nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình có bao nhiêu mất mát, đau thương. Đứa con đáng thương của cô còn chưa thành hình, ba nó còn chưa biết sự tồn tại của nó. Vậy mà hiện giờ nó đã không còn nữa, nhưng cũng chính là do cô nhu nhược nên mới để mất đứa con của mình.
“ E...Em... ” Lục Bách Ngôn cảm giác miệng lưỡi khô khốc, anh không biết nên nói gì cho đúng.
Hay giải thích cho cô biết mọi chuyện ngày hôm đó anh đã biết hết rồi, là do anh hiểu lầm cô. Nhưng nói như vậy thì có bù đắp được nỗi mất mát về đứa con trong lòng cô không đây.
Tôi nói cậu không nghe sao, mời ra về cho ” Tô Thiên Thành sợ tên này lại làm em mình xúc động, rồi nhớ lại những chuyện cũ đau buồn nên mới cố gắng đuổi Lục Bách Ngôn ra ngoài.
“ Anh à, anh ra ngoài trước đi. Em có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Tô Thiên Tuyết mặt không biến sắc, giọng nói nhẹ nhàng kêu anh mình hãy ra ngoài. Cô muốn tự mình giải quyết mọi chuyện.
"
“ K...Không được... nếu cậu ta lại...”
Tô Thiên Thành còn chưa nói hết đã bị em gái mình cắt ngang. Cô đã lớn rồi đã có thể chịu trách nhiệm và giải quyết chuyện của chính bản thân mình.
“ Anh yên tâm, em không sao mà ” cô mỉm cười nhẹ nhàng cho anh mình yên
tâm.
Em gái mình nói vậy Tô Thiên Thành cũng nhanh chóng đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người tự giải quyết với nhau. Nhưng anh không đi xa mà chỉ đứng cách bên trong một lớp kính, lại có thể quan sát được toàn bộ bên trong nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ chạy vào ngay với em gái.
‘Thục Uyên có sao không? ”
Tô Thiên Tuyết biết rõ là cô ta cố ý đẩy cô xuống nhưng không ngờ chính cô ta cũng rơi xuống. Nhớ lại thì chắc cô ta đã biết Lục Bách Ngôn trở về nên mới giả vờ như là chính mình bị đẩy để đổ oan cho cô. Đúng là người phụ nữ rất thủ đoạn.
‘Cô ấy chỉ bị trật chân với trầy xước sơ sơ thôi ” Lục Bách Ngôn tự thấy mình có phần hoảng loạn khi bị hỏi như vậy.
“ Ừm, vậy thì tốt ”
Tô Thiên Tuyết cười nhẹ với anh một cái nhưng tại sao nụ cười ấy lại có chút thê lương, lại có chút như báo hiệu chuyện không lành sắp xảy ra. Trong lòng Lục Bách Ngôn đột nhiên tràn tới một linh cảm bất an, thấp thỏm lo sợ.
“ Đợi đến khi em xuất viện, chúng ta ly hôn đi ” lời nói nhẹ như bay của Tô Thiên Tuyết làm cho Lục Bách Ngôn chết đứng tại chỗ.
Anh như không tin vào tai mình, chắc chắn là anh nghe lầm rồi. Lại vội hỏi lại một lần nữa.
“ Em nói gì cơ? "
Lục Bách Ngôn mắt đỏ ngầu nhìn Tô Thiên Tuyết đang ngồi trên giường bệnh sắc mặt vô cùng kém, môi đã tái nhợt trông không còn một tí sức sống nào
cả. Cô không nhanh không chậm lặp lại từng câu từng chữ.
"
Con cũng đã không còn, em bằng lòng giải thoát cho anh
Lục Bách Ngôn nghe xong thì toàn thân run rẫy, vội đi lại sát giường bệnh của Tô Thiên Tuyết. Anh đứng kế bên nắm chặt lấy tay cô, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn hơn.
“ Đ... Đừng... anh không muốn ly hôn ” Lục Bách Ngôn hơi nghẹn ngào.
Tô Thiên Tuyết bất ngờ khi anh không chịu ly hôn, chẳng phải đây là điều anh luôn muốn hay sao. Người anh yêu cũng không phải là cô, hà tất gì phải làm khổ nhau chứ.
“ X...Xin anh, đừng giày vò em nữa có được không? Lúc đầu là em không biết anh đã có người mình yêu nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng trải qua mọi chuyện em cũng đã hiểu được người anh yêu vốn dĩ không phải em, anh cũng chưa từng vì em có có chút tình cảm nào. Thì hà cớ gì phải ở bên nhau thêm nữa chứ! ” Tô Thiên Tuyết bật khóc, cô thật sự quá mệt rồi. Cô không muốn mình phải đau khổ thêm nữa.
“ Thiên Tuyết anh sẽ thay đổi có được không! Anh sẽ làm một người chồng tốt, sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta còn trẻ sau này chắc chắn sẽ có con mà thôi, nhưng xin em đừng ly hôn có được không? ”
Lục Bách Ngôn trong lòng đầy ân hận, anh muốn từ từ bù đắp cho cô. Lần này là thật lòng.
“ Vậy còn Thục Uyên thì sao? Em không muốn chia sẻ chồng mình với người khác. ” ai đời lại muốn chồng mình dây dưa không dứt với tình cũ cơ chứ.
‘Chuyện đó...” Lục Bách Ngôn còn chưa nghĩ ra sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, kể cả Thục Uyên kia.
“Được rồi, anh không cần phải nói nữa. Em biết anh vì đứa nhỏ đã mất nên mới thấy có lỗi muốn bù đắp cho em. Nhưng em không cần đâu, chỉ là đứa nhỏ không đủ duyên để ở lại mà thôi. Anh không cần canh cánh trong lòng.” Tô Thiên Tuyết gạt tay Lục Bách Ngôn ra.
Tô Thiên Thành vừa từ nhà trở vào bệnh viện, anh trở về nhà để lấy ít đồ dùng cho Tô Thiên Tuyết. Nào ngờ lúc quay lại bệnh viện thì thấy Lục Bách Ngôn đang đứng trước phòng bệnh, xem bộ dạng là không dám vào.
“ Em đến thăm Thiên Tuyết ” sau khi nghe được tin cô đã tỉnh lại từ ba mẹ mình, Lục Bách Ngôn đã bỏ hết công việc lật đật chạy vào bệnh viện.
Nhưng đến nơi anh lại không dám vào, chỉ có thể đứng trước phòng bệnh âm thầm quan sát cô. Anh sợ khi anh xuất hiện, cô sẽ hận anh thậm chí là ghét anh.
“ Em gái tôi không có phúc phần lớn như vậy, phiền cậu về cho
"
Tô Thiên Thành mở cửa phòng bệnh đi vào trong, còn để ý nghe được điện thoại của Lục Bách Ngôn đang reo người gọi đến là người phụ nữ đã khiến em gái anh thành ra như giờ.
Mà Lục Bách Ngôn không thèm bắt máy, liền kéo số điện thoại kia vào danh sách đen. Sau đó lại luồn lách qua người Tô Thiên Thành đi vào trong phòng bệnh.
Tô Thiên Tuyết thấy anh xuất hiện cũng không bất ngờ gì, bởi vì lúc nãy cô đã thấy loáng thoáng hình dáng anh ở ngoài rồi. Chỉ là cô không thèm để tâm tới nên mới không mời anh vào trong.
“ Em khỏe chưa? ” Lục Bách Ngôn không dám lại gần cô, chỉ có thể đứng cách xa nhất có thể để hỏi thăm.
"
Không sao ” Tô Thiên Tuyết bình tĩnh đáp lại.
Không sao ư! Cô đã mất đứa con của mình rồi mà cô vẫn nói không sao. Nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình có bao nhiêu mất mát, đau thương. Đứa con đáng thương của cô còn chưa thành hình, ba nó còn chưa biết sự tồn tại của nó. Vậy mà hiện giờ nó đã không còn nữa, nhưng cũng chính là do cô nhu nhược nên mới để mất đứa con của mình.
“ E...Em... ” Lục Bách Ngôn cảm giác miệng lưỡi khô khốc, anh không biết nên nói gì cho đúng.
Hay giải thích cho cô biết mọi chuyện ngày hôm đó anh đã biết hết rồi, là do anh hiểu lầm cô. Nhưng nói như vậy thì có bù đắp được nỗi mất mát về đứa con trong lòng cô không đây.
Tôi nói cậu không nghe sao, mời ra về cho ” Tô Thiên Thành sợ tên này lại làm em mình xúc động, rồi nhớ lại những chuyện cũ đau buồn nên mới cố gắng đuổi Lục Bách Ngôn ra ngoài.
“ Anh à, anh ra ngoài trước đi. Em có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Tô Thiên Tuyết mặt không biến sắc, giọng nói nhẹ nhàng kêu anh mình hãy ra ngoài. Cô muốn tự mình giải quyết mọi chuyện.
"
“ K...Không được... nếu cậu ta lại...”
Tô Thiên Thành còn chưa nói hết đã bị em gái mình cắt ngang. Cô đã lớn rồi đã có thể chịu trách nhiệm và giải quyết chuyện của chính bản thân mình.
“ Anh yên tâm, em không sao mà ” cô mỉm cười nhẹ nhàng cho anh mình yên
tâm.
Em gái mình nói vậy Tô Thiên Thành cũng nhanh chóng đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người tự giải quyết với nhau. Nhưng anh không đi xa mà chỉ đứng cách bên trong một lớp kính, lại có thể quan sát được toàn bộ bên trong nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ chạy vào ngay với em gái.
‘Thục Uyên có sao không? ”
Tô Thiên Tuyết biết rõ là cô ta cố ý đẩy cô xuống nhưng không ngờ chính cô ta cũng rơi xuống. Nhớ lại thì chắc cô ta đã biết Lục Bách Ngôn trở về nên mới giả vờ như là chính mình bị đẩy để đổ oan cho cô. Đúng là người phụ nữ rất thủ đoạn.
‘Cô ấy chỉ bị trật chân với trầy xước sơ sơ thôi ” Lục Bách Ngôn tự thấy mình có phần hoảng loạn khi bị hỏi như vậy.
“ Ừm, vậy thì tốt ”
Tô Thiên Tuyết cười nhẹ với anh một cái nhưng tại sao nụ cười ấy lại có chút thê lương, lại có chút như báo hiệu chuyện không lành sắp xảy ra. Trong lòng Lục Bách Ngôn đột nhiên tràn tới một linh cảm bất an, thấp thỏm lo sợ.
“ Đợi đến khi em xuất viện, chúng ta ly hôn đi ” lời nói nhẹ như bay của Tô Thiên Tuyết làm cho Lục Bách Ngôn chết đứng tại chỗ.
Anh như không tin vào tai mình, chắc chắn là anh nghe lầm rồi. Lại vội hỏi lại một lần nữa.
“ Em nói gì cơ? "
Lục Bách Ngôn mắt đỏ ngầu nhìn Tô Thiên Tuyết đang ngồi trên giường bệnh sắc mặt vô cùng kém, môi đã tái nhợt trông không còn một tí sức sống nào
cả. Cô không nhanh không chậm lặp lại từng câu từng chữ.
"
Con cũng đã không còn, em bằng lòng giải thoát cho anh
Lục Bách Ngôn nghe xong thì toàn thân run rẫy, vội đi lại sát giường bệnh của Tô Thiên Tuyết. Anh đứng kế bên nắm chặt lấy tay cô, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn hơn.
“ Đ... Đừng... anh không muốn ly hôn ” Lục Bách Ngôn hơi nghẹn ngào.
Tô Thiên Tuyết bất ngờ khi anh không chịu ly hôn, chẳng phải đây là điều anh luôn muốn hay sao. Người anh yêu cũng không phải là cô, hà tất gì phải làm khổ nhau chứ.
“ X...Xin anh, đừng giày vò em nữa có được không? Lúc đầu là em không biết anh đã có người mình yêu nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng trải qua mọi chuyện em cũng đã hiểu được người anh yêu vốn dĩ không phải em, anh cũng chưa từng vì em có có chút tình cảm nào. Thì hà cớ gì phải ở bên nhau thêm nữa chứ! ” Tô Thiên Tuyết bật khóc, cô thật sự quá mệt rồi. Cô không muốn mình phải đau khổ thêm nữa.
“ Thiên Tuyết anh sẽ thay đổi có được không! Anh sẽ làm một người chồng tốt, sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta còn trẻ sau này chắc chắn sẽ có con mà thôi, nhưng xin em đừng ly hôn có được không? ”
Lục Bách Ngôn trong lòng đầy ân hận, anh muốn từ từ bù đắp cho cô. Lần này là thật lòng.
“ Vậy còn Thục Uyên thì sao? Em không muốn chia sẻ chồng mình với người khác. ” ai đời lại muốn chồng mình dây dưa không dứt với tình cũ cơ chứ.
‘Chuyện đó...” Lục Bách Ngôn còn chưa nghĩ ra sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, kể cả Thục Uyên kia.
“Được rồi, anh không cần phải nói nữa. Em biết anh vì đứa nhỏ đã mất nên mới thấy có lỗi muốn bù đắp cho em. Nhưng em không cần đâu, chỉ là đứa nhỏ không đủ duyên để ở lại mà thôi. Anh không cần canh cánh trong lòng.” Tô Thiên Tuyết gạt tay Lục Bách Ngôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.