Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn
Chương 42: Nếu đó là điều mà em muốn
Mộng Ảo
02/03/2023
Ngày hôm đó, sau khu gặp Mạc Toàn, Tuấn đã không trở về nhà ngay. Anh cần thêm một đêm để yên tĩnh suy nghĩ. Những điều thuốc cứ lần lượt thay phiên nhau được châm lên. Cuối cùng anh vẫn quyết định, nếu đó là đứa con tinh thần mà khi trước Tuấn Anh đang dang dở và bây giờ dù không nhớ gì nhưng tiềm thức vẫn thúc giục cậu ấy hoàn thiện nó thì anh sẽ chấp nhận. Thế nhưng, trước mắt cứ quay về xem ý định của cậu ấy ra sao.
Tối hôm sau, anh sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt lại bản thân mới trở về nhà.
Tới nhà, Tuấn Anh lúc này đang cuộn tròn trên ghế xem ti vi, cái chương trình mà cậu xem là chương trình phát lại của buổi ra mắt game của HOPE. Cậu xem đến nhập tâm mà không cả nhận ra rằng anh đã trở về. Anh chợt có chút chạnh lòng. Lúc trước dù cậu cũng chưa từng mặn mà gì với kiểu hoan nghênh nhiệt liệt khi anh về, nhưng ít ra cậu cũng sẽ hỏi một hai câu ấm áp. Nhìn cậu bơ anh như vậy lòng anh thấy rất bất an.
Anh chủ động tiến lại chỗ cậu, còn cố ý ngồi trước mặt cậu và thơm lên trán cậu một cái.
- Anh về rồi!
Vì không chú ý nên khi anh xuất hiện cậu có chút bất ngờ, khi anh thơm lên trán cậu đã theo phản xạ mà né ra khiến cái thơm của anh chỉ phảng phất nhẹ qua mái tóc. Không phải nói lúc đó ngượng ngùng ra sao. Anh thì cảm thấy mất mát, còn cậu thì thấy có lỗi thì phản ứng của mình.
Cậu ngồi bật dậy rồi nhìn anh cười:
- Anh về rồi đấy à? Có mệt không.
Anh cũng nhìn cậu rồi cười lại, cậu thuận tay đỡ anh lên ghế ngồi xuống cạnh mình. Anh tỏ ra uể oải nói:
- Mệt lắm, cần em giúp thư giãn đây.
Cậu biết là anh nói đùa nên cũng chỉ cười theo. Với tay, cậu rót cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh:
- Có cần đi ngâm nước ấm một chút cho dãn gân cốt không? Mà anh ăn gì chưa?
Anh vẫn giữ điệu bộ mệt mỏi muốn làm nũng với cậu, anh gục đầu lên vai cậu dụi dụi:
- Không cần đâu, cho anh mượn vai chút, cũng chẳng muốn ăn gì..
Anh dụi thêm vài cái, hít vài hơi cái hương trên người cậu khiến cậu có chút rùng mình. Anh nhìn nhìn bộ quần áo cậu mặc, hôm nay ở nhà mà lại mặc quần bò áo phông, bình thường khi ở nhà cậu toàn mặc đồ thoải mái. Thế nhưng cái bộ dạng này lại thực sự cuốn hút. Quần áo có chút bo khiến lộ ra những đường nét cơ thể săn chắc của cậu. Phải nói dù cơ thể chưa hoàn toàn ổn nhưng cậu ấy vẫn rất đẹp, lại có một thân hình mà nhiều người mơ ước. Anh còn có chút tự mãn khi suy nghĩ, đây là anh chăm tốt, bởi khi vừa tỉnh dậy thực sự cậu rất thiếu sức sống.
Cậu cũng quen với cái sự thất thường của anh. Có lúc anh cứ như một đứa trẻ, có khi lại bá đạo tổng tài, có khi lại ôn nhu dung túng với cậu. Cho nên anh lúc này thực sự cậu cũng chẳng mấy lạ lùng. Cậu ngồi yên cho anh tự một lúc, còn mắt cậu vẫn dính vào màn hình ti vi.
Thấy cậu không động đậy, anh tựa cằm bào bờ vai cậu rồi ngước mắt nhìn cậu. Cái vị trí này khiến mặt cậu gần ngay sát mũi anh. Cậu thơm thật. Da cậu đẹp thật. Mũi cậu cao tinh tế thật. Cái cổ của cậu dài thật. Yết hầu của cậu thi thoảng nhúc nhích lên xuống quyến rũ thật..
Anh bất chợt vòng tay lên giữ lấy cổ của cậu rồi hôn lên một cái.
Cậu lại giật mình đẩy anh ra, còn lúc này anh ra vẻ đắc ý cười khanh khách.
Cậu lừ anh một cái, lười không muốn nói, mặt cậu chỉ xụ ra.. cậu lại tiếp tục xem ti vi.
Nụ cười của anh cứ tắt dần, tắt dần, rồi ngưng đọng hẳn. Anh nhìn cậu ấy chăm chú như kia thì thực sự trong lòng khó chịu. Anh chỉ đang cố tình kéo sự chú ý của cậu qua anh, nhưng anh thất bại. Nếu như mọi khi có thể cậu đã tặng cho anh vài cước vào chân rồi. Nhưng hôm nay cậu lại không để ý. Anh có chút thất vọng.
Nhìn cậu thêm một chút, anh lên tiếng:
- Em thích game này ư?
- Ừ. Cũng thú vị.
Cậu trả lời mà còn không nhìn anh lấy một cái. Anh khẽ lén thở dài, anh vẫn nhìn vào nửa gương mặt cậu mà nói tiếp:
- Em có chuyện gì muốn nói cùng anh không?
- Chuyện gì là chuyện gì?
Cậu như cũ không nhìn anh, anh nói tiếp:
- Hai hôm trước em có gặp ai à?
Lúc này cậu mới sững lại, cậu nghe thôi cũng hiểu, anh biết rồi, biết cậu đã nói dối anh để trốn ra ngoài. Mồ hôi toát dọc sống lưng, cậu quay qua nhìn anh.
- Anh biết?
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, dứt khoát trả lời một tiếng:
- Ừ.
Bốn mắt đối diện nhau, lần này cậu ra ngoài mà không nói rõ với anh là cậu sai, cậu đuối lý, nên cậu không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Thấy cậu bối rối, anh không lỡ chút nào, vì vậy cho nên anh lại tự mình lên tiếng trước.
- Em có chuyện gì có thể nói với anh, anh không giận đâu, thật đấy.
Cậu lưỡng lự một lúc, rồi cuối cùng cũng đành đem chuyện cậu hứng thú với tụa game kia ra nói cho anh. Cậu biết, nếu cậu không nói thì anh cũng tra ra được. Nên cậu đem mọi chuyện kể lại cho anh. Cậu về phòng đem luôn bản hợp đồng kia cho anh đọc. Nãy giờ anh chỉ yên lặng nghe cậu nói, rồi yên lặng xem hợp đồng. Anh chính là đang tìm kiếm cái điều khoản mà Mạc Toàn nói xem nó có thực hay không. Nó có.
Anh nhìn cậu thêm một giây, rồi cúi xuống, đem tay lên vuốt tóc, anh đem câu hỏi anh thực sự không muốn ra hỏi cậu:
- Em muốn ký hợp đồng này không?
Anh không hỏi cậu có muốn làm việc cùng Mạc Toàn không, cũng không hỏi cậu muốn tới công ty đó không. Anh tự mình muốn bản thân tin cái cậu ấy quan tâm chỉ có game đó mà thôi.
Cậu suy nghĩ một chút ít, bởi bản thân cậu cũng nghĩ đã hai ngày nay rồi. Cậu nhìn mắt anh kiên định.
- Em muốn.
Đôi mắt anh hiện lên tia mất mát, nhưng rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh rồi nhoẻn miệng cười.
- Được thôi, nếu đó là điều em muốn, vậy em ký đi.
Cậu không tin vào tai mình, nên hỏi lại:
- Thật sao?
Anh vẫn cười rồi khẽ gật đầu. Cậu không cần nói cũng biết đang vui như nào. Rồi anh nghiêm túc tiếp lời.
- Nhưng với điều kiện, em phải làm việc ở nhà. Em xem, trong hợp đồng cũng nói có thể làm việc tại nhà. Sức khỏe em không tốt không nên đi đi lại lại nhiều.. Còn nữa, lúc nào, nếu bắt buộc.. anh nói là bắt buộc nhé. Nếu bắt buộc phải gặp người của HOPE thì hãy nói trước với anh.. được chứ?
Tiếng "được chứ" của anh nhiều hơn vài phần như đang năn nỉ cậu. Anh hy vọng cậu có thể để anh biết cậu đi gặp hắn. Anh không muốn.. thực sự không muốn có chuyện gì đó "nhỡ như".
Cậu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Thực sự lúc này cậu rất vui, có thể làm công việc đó không hiểu sao cậu lại vui vẻ như thế.
Được sự đồng ý của anh, cậu trước mặt anh gửi mail cho Mạc Toàn nói bản thân đồng ý làm việc. Rất nhanh phía Mạc Toàn cũng gửi lại một mail: "Rất vui được làm việc cùng cậu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Hợp đồng cậu ký xong có thể cho người chuyển tới công ty cho tôi một bản. Lần nữa xin chân thành cảm ơn sự hợp tác của cậu."
Nội dung mail không có gì, thế nhưng bản thân Mạc Toàn đang rất vui vẻ. Anh cũng biết, sau lần gặp hôm trước thì Tuấn có thể đang giám sát Tuấn Anh. Vì vậy anh không thể để bản thân thất thố, nếu không có trời mới biết anh còn có thể được gặp Tuấn Anh hay không. Thế nhưng đêm đó anh đã vui không thể ngủ.
Ngày hôm sau, Tuấn đã đặt cho Tuấn Anh một dàn máy vi tính siêu khủng, nó là loại tốt nhất bây giờ. Anh không tiếc bỏ tiền đầu tư cho cậu, lại còn sửa sang một căn phòng để cho cậu làm phòng làm việc. Tuấn Anh đã thực sự vui vẻ, cậu cứ lanh quanh bên dàn máy đến quên cả ngừng cười.
Tối hôm sau, anh sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt lại bản thân mới trở về nhà.
Tới nhà, Tuấn Anh lúc này đang cuộn tròn trên ghế xem ti vi, cái chương trình mà cậu xem là chương trình phát lại của buổi ra mắt game của HOPE. Cậu xem đến nhập tâm mà không cả nhận ra rằng anh đã trở về. Anh chợt có chút chạnh lòng. Lúc trước dù cậu cũng chưa từng mặn mà gì với kiểu hoan nghênh nhiệt liệt khi anh về, nhưng ít ra cậu cũng sẽ hỏi một hai câu ấm áp. Nhìn cậu bơ anh như vậy lòng anh thấy rất bất an.
Anh chủ động tiến lại chỗ cậu, còn cố ý ngồi trước mặt cậu và thơm lên trán cậu một cái.
- Anh về rồi!
Vì không chú ý nên khi anh xuất hiện cậu có chút bất ngờ, khi anh thơm lên trán cậu đã theo phản xạ mà né ra khiến cái thơm của anh chỉ phảng phất nhẹ qua mái tóc. Không phải nói lúc đó ngượng ngùng ra sao. Anh thì cảm thấy mất mát, còn cậu thì thấy có lỗi thì phản ứng của mình.
Cậu ngồi bật dậy rồi nhìn anh cười:
- Anh về rồi đấy à? Có mệt không.
Anh cũng nhìn cậu rồi cười lại, cậu thuận tay đỡ anh lên ghế ngồi xuống cạnh mình. Anh tỏ ra uể oải nói:
- Mệt lắm, cần em giúp thư giãn đây.
Cậu biết là anh nói đùa nên cũng chỉ cười theo. Với tay, cậu rót cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh:
- Có cần đi ngâm nước ấm một chút cho dãn gân cốt không? Mà anh ăn gì chưa?
Anh vẫn giữ điệu bộ mệt mỏi muốn làm nũng với cậu, anh gục đầu lên vai cậu dụi dụi:
- Không cần đâu, cho anh mượn vai chút, cũng chẳng muốn ăn gì..
Anh dụi thêm vài cái, hít vài hơi cái hương trên người cậu khiến cậu có chút rùng mình. Anh nhìn nhìn bộ quần áo cậu mặc, hôm nay ở nhà mà lại mặc quần bò áo phông, bình thường khi ở nhà cậu toàn mặc đồ thoải mái. Thế nhưng cái bộ dạng này lại thực sự cuốn hút. Quần áo có chút bo khiến lộ ra những đường nét cơ thể săn chắc của cậu. Phải nói dù cơ thể chưa hoàn toàn ổn nhưng cậu ấy vẫn rất đẹp, lại có một thân hình mà nhiều người mơ ước. Anh còn có chút tự mãn khi suy nghĩ, đây là anh chăm tốt, bởi khi vừa tỉnh dậy thực sự cậu rất thiếu sức sống.
Cậu cũng quen với cái sự thất thường của anh. Có lúc anh cứ như một đứa trẻ, có khi lại bá đạo tổng tài, có khi lại ôn nhu dung túng với cậu. Cho nên anh lúc này thực sự cậu cũng chẳng mấy lạ lùng. Cậu ngồi yên cho anh tự một lúc, còn mắt cậu vẫn dính vào màn hình ti vi.
Thấy cậu không động đậy, anh tựa cằm bào bờ vai cậu rồi ngước mắt nhìn cậu. Cái vị trí này khiến mặt cậu gần ngay sát mũi anh. Cậu thơm thật. Da cậu đẹp thật. Mũi cậu cao tinh tế thật. Cái cổ của cậu dài thật. Yết hầu của cậu thi thoảng nhúc nhích lên xuống quyến rũ thật..
Anh bất chợt vòng tay lên giữ lấy cổ của cậu rồi hôn lên một cái.
Cậu lại giật mình đẩy anh ra, còn lúc này anh ra vẻ đắc ý cười khanh khách.
Cậu lừ anh một cái, lười không muốn nói, mặt cậu chỉ xụ ra.. cậu lại tiếp tục xem ti vi.
Nụ cười của anh cứ tắt dần, tắt dần, rồi ngưng đọng hẳn. Anh nhìn cậu ấy chăm chú như kia thì thực sự trong lòng khó chịu. Anh chỉ đang cố tình kéo sự chú ý của cậu qua anh, nhưng anh thất bại. Nếu như mọi khi có thể cậu đã tặng cho anh vài cước vào chân rồi. Nhưng hôm nay cậu lại không để ý. Anh có chút thất vọng.
Nhìn cậu thêm một chút, anh lên tiếng:
- Em thích game này ư?
- Ừ. Cũng thú vị.
Cậu trả lời mà còn không nhìn anh lấy một cái. Anh khẽ lén thở dài, anh vẫn nhìn vào nửa gương mặt cậu mà nói tiếp:
- Em có chuyện gì muốn nói cùng anh không?
- Chuyện gì là chuyện gì?
Cậu như cũ không nhìn anh, anh nói tiếp:
- Hai hôm trước em có gặp ai à?
Lúc này cậu mới sững lại, cậu nghe thôi cũng hiểu, anh biết rồi, biết cậu đã nói dối anh để trốn ra ngoài. Mồ hôi toát dọc sống lưng, cậu quay qua nhìn anh.
- Anh biết?
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, dứt khoát trả lời một tiếng:
- Ừ.
Bốn mắt đối diện nhau, lần này cậu ra ngoài mà không nói rõ với anh là cậu sai, cậu đuối lý, nên cậu không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Thấy cậu bối rối, anh không lỡ chút nào, vì vậy cho nên anh lại tự mình lên tiếng trước.
- Em có chuyện gì có thể nói với anh, anh không giận đâu, thật đấy.
Cậu lưỡng lự một lúc, rồi cuối cùng cũng đành đem chuyện cậu hứng thú với tụa game kia ra nói cho anh. Cậu biết, nếu cậu không nói thì anh cũng tra ra được. Nên cậu đem mọi chuyện kể lại cho anh. Cậu về phòng đem luôn bản hợp đồng kia cho anh đọc. Nãy giờ anh chỉ yên lặng nghe cậu nói, rồi yên lặng xem hợp đồng. Anh chính là đang tìm kiếm cái điều khoản mà Mạc Toàn nói xem nó có thực hay không. Nó có.
Anh nhìn cậu thêm một giây, rồi cúi xuống, đem tay lên vuốt tóc, anh đem câu hỏi anh thực sự không muốn ra hỏi cậu:
- Em muốn ký hợp đồng này không?
Anh không hỏi cậu có muốn làm việc cùng Mạc Toàn không, cũng không hỏi cậu muốn tới công ty đó không. Anh tự mình muốn bản thân tin cái cậu ấy quan tâm chỉ có game đó mà thôi.
Cậu suy nghĩ một chút ít, bởi bản thân cậu cũng nghĩ đã hai ngày nay rồi. Cậu nhìn mắt anh kiên định.
- Em muốn.
Đôi mắt anh hiện lên tia mất mát, nhưng rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh rồi nhoẻn miệng cười.
- Được thôi, nếu đó là điều em muốn, vậy em ký đi.
Cậu không tin vào tai mình, nên hỏi lại:
- Thật sao?
Anh vẫn cười rồi khẽ gật đầu. Cậu không cần nói cũng biết đang vui như nào. Rồi anh nghiêm túc tiếp lời.
- Nhưng với điều kiện, em phải làm việc ở nhà. Em xem, trong hợp đồng cũng nói có thể làm việc tại nhà. Sức khỏe em không tốt không nên đi đi lại lại nhiều.. Còn nữa, lúc nào, nếu bắt buộc.. anh nói là bắt buộc nhé. Nếu bắt buộc phải gặp người của HOPE thì hãy nói trước với anh.. được chứ?
Tiếng "được chứ" của anh nhiều hơn vài phần như đang năn nỉ cậu. Anh hy vọng cậu có thể để anh biết cậu đi gặp hắn. Anh không muốn.. thực sự không muốn có chuyện gì đó "nhỡ như".
Cậu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Thực sự lúc này cậu rất vui, có thể làm công việc đó không hiểu sao cậu lại vui vẻ như thế.
Được sự đồng ý của anh, cậu trước mặt anh gửi mail cho Mạc Toàn nói bản thân đồng ý làm việc. Rất nhanh phía Mạc Toàn cũng gửi lại một mail: "Rất vui được làm việc cùng cậu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Hợp đồng cậu ký xong có thể cho người chuyển tới công ty cho tôi một bản. Lần nữa xin chân thành cảm ơn sự hợp tác của cậu."
Nội dung mail không có gì, thế nhưng bản thân Mạc Toàn đang rất vui vẻ. Anh cũng biết, sau lần gặp hôm trước thì Tuấn có thể đang giám sát Tuấn Anh. Vì vậy anh không thể để bản thân thất thố, nếu không có trời mới biết anh còn có thể được gặp Tuấn Anh hay không. Thế nhưng đêm đó anh đã vui không thể ngủ.
Ngày hôm sau, Tuấn đã đặt cho Tuấn Anh một dàn máy vi tính siêu khủng, nó là loại tốt nhất bây giờ. Anh không tiếc bỏ tiền đầu tư cho cậu, lại còn sửa sang một căn phòng để cho cậu làm phòng làm việc. Tuấn Anh đã thực sự vui vẻ, cậu cứ lanh quanh bên dàn máy đến quên cả ngừng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.