Chương 81
Hồ ly bà bà
15/04/2015
Ngồi được một lúc thì Tuấn Vũ nhận được điện thoại từ trợ lí nói là có việc gấp cần anh xử lí, đang định cùng Hà Phương ra về thì Khánh linh đã tươi cười giữ lại cô:
- Không phải anh nói là hôm nay dẫn chị Hà Phương tới thăm em, nhân tiện để hai chị em bồi đắp tình cảm sao? Em ở đây một mình chán chết, hay là để chị ấy ở lại chơi cùng em, còn anh về công ty trước đi.
Thấy cô ấy nói cũng hợp lí, Tuấn Vũ quay sang hỏi ý kiến Hà Phương thì nhận được cái gật đầu của cô tỏ ý đồng ý, không nghĩ ngợi nhiều, anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn không quên dặn dò Khánh Linh lo điều trị mau khỏi, còn tặng Hà Phương cái ôm lưu luyến như không nỡ rời đi, hành động này khiến sự chán ghét Hà Phương trong Khánh linh càng lớn dần.
Đợi anh đi khỏi, Hà Phương vẫn lặng người trông theo hướng anh rời đi. CHợt tiếng mỉa mai giễu cợt từ phía sau vang lên:
- Người đã đi rồi, chị cũng không cần thiết phải bày ra bộ dáng thâm tình đó cho ai coi đâu.
Cái gì mà bồi đắp thêm tình cảm chị em chứ, Hà Phương khẽ cười nhạt tự nhủ, hẳn là một khi chưa từ bỏ ý định với anh thì cô ấy sẽ không dễ dàng tiếp nhận cô. Dù vậy đã dặn lòng sánh bước bên anh, hòa đồng cùng những mối quan hệ quanh anh, cô sẽ cố gắng hết sức mình. Thật lòng quan tâm hỏi thăm cô ấy:
- Chân của em đỡ đau chưa?
Dường như không hài lòng với thái độ của cô trước sự châm chọc của mình, cô ấy bực bội lời nói trở nên gay gắt:
- Tôi sẽ không vòng vo, hôm trước có lẽ bác Uy nói rằng bác ấy đã lựa chọn được người xứng đáng nhất có thể sánh bước và hỗ trợ cho sự nghiệp phát triển của anh Vũ. - Lặng lẽ quan sát sự biến đổi nét mặt lộ rõ sự căng thẳng, lo lắng của Hà Phương, có chút hài lòng, nói tiếp - Người đó là tôi. Vì thế chị hãy biết khó mà tự rút lui đi, bằng không tới lúc đó lại tự mình nhận bẽ mặt.
Sau một thoáng bất ngờ, Hà Phương đã bình ổn lại tâm trạng trước sự khiêu khích của Khánh Linh, thư thả cất lời:
- Chị rất rõ thương tích ở cổ chân em là do tự em gây ra, nhưng chị cũng sẽ không bóc mẽ trước người khác, ngày hôm nay chị có mặt ở đây đúng như Tuấn Vũ nói, chị muốn làm bạn với em, muốn kết thân cùng bạn bè xung quanh Tuấn Vũ, với lại Vũ luôn coi em là em gái bởi vậy mà anh ấy rất mực quan tâm em trên tư cách một người anh trai đối với cô em gái nhỏ, vì vậy là bạn gái anh ấy. . .
Không đợi cô nói hết câu, Khánh Linh kích động gào lên cắt ngang:
- Chị nói láo.
Nhìn cô ấy hơi thở dồn dập, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía cô, hận rằng không thể lôi cô ra mà chà đạp, Hà Phương vẫn kiên định tiếp lời:
- Em có biết người con gái lấy sự an toàn của bản thân để mong mỏi sự quan tâm từ người đàn ông sẽ rất đáng thương? Và còn một điều nữa, chị muốn em hiểu, tình thân sẽ không khi nào thay đổi đặc biệt khi mà Tuấn Vũ đã nhận định coi em là em gái thì anh ấy sẽ không tiến xa hơn với em.
Lời nói vừa dứt, ngay tức khắc chiếc gối bông trắng muốt bay tới phía Hà Phương kèm theo đó là sự phẫn nộ của Khánh Linh:
- Cút, chị là cái thá gì mà ở đó lí sự này nọ. Chị cút ra ngoài cho tôi.
Lúc người giúp việc đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy cô chủ Khánh Linh của mình đang điên cuồng vơ lấy bất cứ thứ gì ở gần để đáp về phía người con gái đứng gần đó, liền hốt hoảng chạy lại can ngăn Khánh Linh đồng thời cố gắng khuyên nhủ nguyên nhân gây phát hỏa cho cô chủ của mình là Hà Phương trở về.
Hà Phương biết rõ lúc này mình còn nấn ná ở lại sẽ thật sự chọc giận Khánh Linh, chỉ muốn nêu rõ nhận định của bản thân, nhưng lại không ngờ khiến cô ấy kích động như vậy, đành lặng lẽ cáo biệt rời khỏi phòng bệnh.
Hà Phương rời đi được một lúc lâu, nhưng tâm trạng Khánh Linh vẫn không tốt hơn, đang lúc tức giận, chợt nhớ ra điều gì đó, vội lôi điện thoại ra liên lạc với ai đó, khuôn mặt xinh đẹp lúc này thấm đẫm chán ghét và ác ý khiến người giúp việc khẽ giật mình ớn lạnh:
- Đăng Quân, không phải cậu vẫn muốn theo đuổi tôi sao? Tôi sẽ suy nghĩ lại mà cho cậu cơ hội. Với điều kiện, giúp tôi xử lí một người.
- Không phải anh nói là hôm nay dẫn chị Hà Phương tới thăm em, nhân tiện để hai chị em bồi đắp tình cảm sao? Em ở đây một mình chán chết, hay là để chị ấy ở lại chơi cùng em, còn anh về công ty trước đi.
Thấy cô ấy nói cũng hợp lí, Tuấn Vũ quay sang hỏi ý kiến Hà Phương thì nhận được cái gật đầu của cô tỏ ý đồng ý, không nghĩ ngợi nhiều, anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn không quên dặn dò Khánh Linh lo điều trị mau khỏi, còn tặng Hà Phương cái ôm lưu luyến như không nỡ rời đi, hành động này khiến sự chán ghét Hà Phương trong Khánh linh càng lớn dần.
Đợi anh đi khỏi, Hà Phương vẫn lặng người trông theo hướng anh rời đi. CHợt tiếng mỉa mai giễu cợt từ phía sau vang lên:
- Người đã đi rồi, chị cũng không cần thiết phải bày ra bộ dáng thâm tình đó cho ai coi đâu.
Cái gì mà bồi đắp thêm tình cảm chị em chứ, Hà Phương khẽ cười nhạt tự nhủ, hẳn là một khi chưa từ bỏ ý định với anh thì cô ấy sẽ không dễ dàng tiếp nhận cô. Dù vậy đã dặn lòng sánh bước bên anh, hòa đồng cùng những mối quan hệ quanh anh, cô sẽ cố gắng hết sức mình. Thật lòng quan tâm hỏi thăm cô ấy:
- Chân của em đỡ đau chưa?
Dường như không hài lòng với thái độ của cô trước sự châm chọc của mình, cô ấy bực bội lời nói trở nên gay gắt:
- Tôi sẽ không vòng vo, hôm trước có lẽ bác Uy nói rằng bác ấy đã lựa chọn được người xứng đáng nhất có thể sánh bước và hỗ trợ cho sự nghiệp phát triển của anh Vũ. - Lặng lẽ quan sát sự biến đổi nét mặt lộ rõ sự căng thẳng, lo lắng của Hà Phương, có chút hài lòng, nói tiếp - Người đó là tôi. Vì thế chị hãy biết khó mà tự rút lui đi, bằng không tới lúc đó lại tự mình nhận bẽ mặt.
Sau một thoáng bất ngờ, Hà Phương đã bình ổn lại tâm trạng trước sự khiêu khích của Khánh Linh, thư thả cất lời:
- Chị rất rõ thương tích ở cổ chân em là do tự em gây ra, nhưng chị cũng sẽ không bóc mẽ trước người khác, ngày hôm nay chị có mặt ở đây đúng như Tuấn Vũ nói, chị muốn làm bạn với em, muốn kết thân cùng bạn bè xung quanh Tuấn Vũ, với lại Vũ luôn coi em là em gái bởi vậy mà anh ấy rất mực quan tâm em trên tư cách một người anh trai đối với cô em gái nhỏ, vì vậy là bạn gái anh ấy. . .
Không đợi cô nói hết câu, Khánh Linh kích động gào lên cắt ngang:
- Chị nói láo.
Nhìn cô ấy hơi thở dồn dập, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía cô, hận rằng không thể lôi cô ra mà chà đạp, Hà Phương vẫn kiên định tiếp lời:
- Em có biết người con gái lấy sự an toàn của bản thân để mong mỏi sự quan tâm từ người đàn ông sẽ rất đáng thương? Và còn một điều nữa, chị muốn em hiểu, tình thân sẽ không khi nào thay đổi đặc biệt khi mà Tuấn Vũ đã nhận định coi em là em gái thì anh ấy sẽ không tiến xa hơn với em.
Lời nói vừa dứt, ngay tức khắc chiếc gối bông trắng muốt bay tới phía Hà Phương kèm theo đó là sự phẫn nộ của Khánh Linh:
- Cút, chị là cái thá gì mà ở đó lí sự này nọ. Chị cút ra ngoài cho tôi.
Lúc người giúp việc đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy cô chủ Khánh Linh của mình đang điên cuồng vơ lấy bất cứ thứ gì ở gần để đáp về phía người con gái đứng gần đó, liền hốt hoảng chạy lại can ngăn Khánh Linh đồng thời cố gắng khuyên nhủ nguyên nhân gây phát hỏa cho cô chủ của mình là Hà Phương trở về.
Hà Phương biết rõ lúc này mình còn nấn ná ở lại sẽ thật sự chọc giận Khánh Linh, chỉ muốn nêu rõ nhận định của bản thân, nhưng lại không ngờ khiến cô ấy kích động như vậy, đành lặng lẽ cáo biệt rời khỏi phòng bệnh.
Hà Phương rời đi được một lúc lâu, nhưng tâm trạng Khánh Linh vẫn không tốt hơn, đang lúc tức giận, chợt nhớ ra điều gì đó, vội lôi điện thoại ra liên lạc với ai đó, khuôn mặt xinh đẹp lúc này thấm đẫm chán ghét và ác ý khiến người giúp việc khẽ giật mình ớn lạnh:
- Đăng Quân, không phải cậu vẫn muốn theo đuổi tôi sao? Tôi sẽ suy nghĩ lại mà cho cậu cơ hội. Với điều kiện, giúp tôi xử lí một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.