Chương 87
Hồ ly bà bà
27/04/2015
Lâm Phong ôm lấy Hà Phương thật chặt, nghe tiếng khóc tủi hổ của cô khiến anh đau thắt ruột gan. Vì cớ gì mà anh luôn chứng kiến những lúc cô thê thảm bị người ta ức hiếp, bắt nạt. Anh đã cố gắng giữ khoảng cách cùng cô, vẫn biết tình cảm dành cho cô là không đúng với Tuấn Vũ nhưng người con gái này luôn hiện hữu, chiếm lĩnh trong tâm tưởng anh, xuất hiện trước mặt anh làm cho anh phải bận tâm và ra sức muốn chở che bảo vệ cô.
Tại thời điểm đặt chân vào nhà kho cũ nát, trông thấy cô quần áo xộc xệch đang co rúm tại một chỗ, anh quả thực giận run người. Anh rất sẵn sàng vung nắm đấm hướng đám lưu manh đã khiến cô ra bộ dạng này một trận tơi bời nhưng anh lại không làm vậy. Điều quan trọng trước mắt là cần phải ở bên cô bảo bọc, trấn an cô. Lâm Phong anh không phải là người dễ dàng bỏ qua cho kẻ nào to gan dám động tới người hay bất cứ thứ gì anh quan tâm, anh không thiếu biện pháp khiến hắn thân bại danh liệt, không thể ngóc đầu lên được. Từ trước tới nay anh luôn nói được là làm được.
Hà Phương khóc tức tưởi một thời gian cho tới khi không còn đủ sức lực gắng gượng thêm, cô liền thiếp đi trong lòng Lâm Phong. Anh nhẹ nhàng tháo ra áo vest phủ lên người cô, mọi động tác rất cẩn thận và chu đáo dường như chỉ sợ một động tác nhỏ cũng có thể đánh thức cô bất cứ lúc nào. Nhấc bổng Hà Phương đang vùi đầu ở trong lòng mình bước ra xe, hẳn là cô đang rất cần nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại qua cú sốc này.
Tới nhà Vũ, nhẹ đặt cô ngay ngắn trên giường đệm êm, bản thân mình cũng yên lặng ngồi bên mép giường ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô. Ngày hôm nay anh dự định qua nhà Vũ để lấy quyển sách có chữ ký của tác giả mà Vũ hứa tặng anh lúc trước để mang tặng cho người bạn của ba anh đồng thời cũng là đối tác quan trọng của công ty. Hơn thế nữa, anh cũng rất muốn tìm cho mình một cái cớ để có thể gặp gỡ cô dù chỉ là trong chớp nhoáng. Bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm tạ trời đất vì khi đó anh liên lạc với cô mới có thể biết được cô đang gặp nguy hiểm và kịp thời ra tay cứu cô.
Anh chắc mẩm, Hà Phương trải qua cú sốc vừa rồi sẽ vô cùng hoảng loạn bởi vì ngay cả khi an toàn yên vị trên chiếc giường quen thuộc, cô vẫn không khỏi cau mày, điều không nên có ở cô gái luôn kiên cường như cô. Lâm Phong không đành lòng nhẹ nhàng khom lưng cúi dần xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Có lẽ Hà Phương ngủ không được ngon giấc nên có chút giật mình, Lâm Phong dễ dàng nhận ra phản ứng đó của cô, chỉ nhẹ nhàng gạt qua sợi tóc đang rủ bên má cô, khẽ thủ thỉ cất lời:
- Tôi biết là em đã tỉnh, Hà Phương.
Tại thời điểm đặt chân vào nhà kho cũ nát, trông thấy cô quần áo xộc xệch đang co rúm tại một chỗ, anh quả thực giận run người. Anh rất sẵn sàng vung nắm đấm hướng đám lưu manh đã khiến cô ra bộ dạng này một trận tơi bời nhưng anh lại không làm vậy. Điều quan trọng trước mắt là cần phải ở bên cô bảo bọc, trấn an cô. Lâm Phong anh không phải là người dễ dàng bỏ qua cho kẻ nào to gan dám động tới người hay bất cứ thứ gì anh quan tâm, anh không thiếu biện pháp khiến hắn thân bại danh liệt, không thể ngóc đầu lên được. Từ trước tới nay anh luôn nói được là làm được.
Hà Phương khóc tức tưởi một thời gian cho tới khi không còn đủ sức lực gắng gượng thêm, cô liền thiếp đi trong lòng Lâm Phong. Anh nhẹ nhàng tháo ra áo vest phủ lên người cô, mọi động tác rất cẩn thận và chu đáo dường như chỉ sợ một động tác nhỏ cũng có thể đánh thức cô bất cứ lúc nào. Nhấc bổng Hà Phương đang vùi đầu ở trong lòng mình bước ra xe, hẳn là cô đang rất cần nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại qua cú sốc này.
Tới nhà Vũ, nhẹ đặt cô ngay ngắn trên giường đệm êm, bản thân mình cũng yên lặng ngồi bên mép giường ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô. Ngày hôm nay anh dự định qua nhà Vũ để lấy quyển sách có chữ ký của tác giả mà Vũ hứa tặng anh lúc trước để mang tặng cho người bạn của ba anh đồng thời cũng là đối tác quan trọng của công ty. Hơn thế nữa, anh cũng rất muốn tìm cho mình một cái cớ để có thể gặp gỡ cô dù chỉ là trong chớp nhoáng. Bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm tạ trời đất vì khi đó anh liên lạc với cô mới có thể biết được cô đang gặp nguy hiểm và kịp thời ra tay cứu cô.
Anh chắc mẩm, Hà Phương trải qua cú sốc vừa rồi sẽ vô cùng hoảng loạn bởi vì ngay cả khi an toàn yên vị trên chiếc giường quen thuộc, cô vẫn không khỏi cau mày, điều không nên có ở cô gái luôn kiên cường như cô. Lâm Phong không đành lòng nhẹ nhàng khom lưng cúi dần xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Có lẽ Hà Phương ngủ không được ngon giấc nên có chút giật mình, Lâm Phong dễ dàng nhận ra phản ứng đó của cô, chỉ nhẹ nhàng gạt qua sợi tóc đang rủ bên má cô, khẽ thủ thỉ cất lời:
- Tôi biết là em đã tỉnh, Hà Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.