Chương 91
Hồ ly bà bà
25/08/2016
Kể từ ngày đi đến thành phố Đ lập nghiệp, mỗi năm số lần cô trở về nhà chỉ là đôi ba lần, phần vì khoảng cách địa lí, một phần cũng do đặc thù công việc bận rộn không có thời gian nghỉ dài ngày. Vì vậy cô chỉ thường xuyên liên lạc với gia đình thông qua điện thoại. Thường thì khi ở nhà cô cũng dành phần lớn thời gian đóng cửa trong nhà, mặc cho mẹ cô viện hết lí do này tới lí do khác từ dụ dỗ đến cưỡng chế cô ra ngoài gặp gỡ đối tượng xem mắt. Tuy nhiên cô vẫn tình nguyện làm con sâu lười tận hưởng sự bình yên trong khoảng không gian yên tĩnh của mình mà làm trái lời bà khiến bà tức chết. Mỗi lần như vậy cô lại tinh ý nấu nhiều món đồ ăn mà mẹ yêu thích để xoa dịu tâm tình của bà cũng coi như chuộc lỗi với bà.
Ngay khi đặt chân xuống sân bay thành phố N, cảm nhận đầu tiên trong cô đó là cái lạnh tê tái thấm buốt tim gan nhưng cũng đầy thân thuộc. Phải chăng thời gian ở thành phố Đ khá dài đủ để cô thích nghi với khí hậu thời tiết nơi đó mà nay khi những cơn gió lạnh buốt mơn trớn đi qua làm cô khẽ rùng mình. Lần này trở về mang trong mình một chuỗi những tâm sự dù vậy cô không có thời gian để tâm trạng trùng xuống mà vội rảo bước lên xe taxi đi thẳng tới bệnh viện thành phố nơi mà ba cô đang nằm điều trị.
Lúc đi tới ngã rẽ hành lang bệnh viện liền đụng mặt cùng mẹ cô, khiến cô không khỏi giật mình và đau lòng. Hà Phương vẫn biết tính mẹ hay thích ca thán nhưng thực chất con người bà đơn giản vô âu vô lo vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ba xảy ra chuyện mà trông bà tiều tụy thấy rõ. Hai mẹ con chạm mặt mà đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn lệ trực trào.
Dãy hành lang bệnh viện dài hun hút, không khí xung quanh lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện khiến con người ta ớn lạnh. Thời điểm bấy giờ cũng sắp hết giờ thăm nom bệnh nhân nên cũng không có đông người qua lại. Ngồi trên hàng ghế đợi, Hà Phương đang khẽ đưa tay gạt đi những giọt lệ lăn dài trên gò má của mẹ. Bà vừa mới thuật lại tất cả sự tình xảy ra với ba và những trắc trở gần đây trong công việc của cả hai người. Ngay khi bà vô tình đưa ra phỏng đoán "Không rõ đã đắc tội với người nào mà phải lâm vào tình cảnh bi đát này" khiến cô giật mình chột dạ, nhớ tới lời cảnh cáo của ông Trần Uy song cô vội lắc đầu phủ nhận, cô không nghĩ rằng một người danh tiếng như ông ta, lại là cha thân sinh của người con trai cô rất mực yêu thương, cô không tin được ông ta có thể có những hành động mang tính chất hèn hạ đến như vậy được. Huống hồ một khi chưa được xác minh cô liền không dám suy luận lung tung.
Những ngày sau đó, ba mẹ con cô thay nhau vào viện trông nom ba, tình trạng của ông đã dần ổn định và có chuyển biến khả quan hơn, nhưng thời gian này ông bị cấm túc đi lại cũng như xuất cảnh, chờ lệnh triệu tập của tòa án. Chờ tới khi sức khỏe của ông không còn nghi ngại liền làm thủ tục xuất viện để ông về nhà tĩnh dưỡng. Không mấy khi mà cả nhà bốn người đều ở nhà hẳn là đã rất lâu rồi gia đình cô mới có dịp quây quần bên nhau như vậy. Dù cho đang phải đối mặt với tình cảnh phiền toái song ngay trong thời khắc khó khăn mới càng chứng thực được tình thân, tình cảm của mỗi thành viên trong gia đình đối với nhau.
Hà Phương không thôi chạy đôn đáo khắp nơi tìm kiếm luật sư giỏi để làm rõ sự tình cũng như hi vọng tìm ra lối thoát trong sự việc này. Rõ ràng ba cô bị vu oan nhưng là ai lại có tâm địa xấu xa muốn dồn ông vào chân tường như vậy? Cô không khỏi oán giận, đối với cô gia đình luôn chiếm vị trí tối quan trọng, người khác có thể đối xử không tốt với cô, cô cũng không buồn bận tâm nhưng một khi đã động chạm tới người thân của cô, cô nhất quyết sẽ không cam tâm để yên.
Thời gian sau này, khi Tuấn Vũ và Hà Phương chính thức là vợ chồng đươc pháp luật công nhận. Một buổi tối nọ, cô ngồi tựa lưng thư thái vào thành giường, nhóc Bốp lăng xăng vác cả thân hình ục ịch béo múp míp nhờ sự chăm bẵm chu đáo của Hà Phương, nó thoải mái gối đầu lên chân của cô. Hà Phương đang nhàn nhã lật đọc từng trang tiểu thuyết ngôn tình, thi thoảng lại đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại khiến cậu nhóc lim dim đôi mắt hưởng thụ sự cưng chiều tận tình của cô.
Tuấn Vũ từ phòng tắm đi ra liền trông thấy cảnh tượng đó khẽ mỉm cười nhẹ hắng giọng tranh thủ sự chú ý của vợ yêu. Nghe thấy tiếng của anh, Hà Phương cùng nhóc Bốp ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục sự nghiệp hưởng thụ của mình, không buồn cho anh một chút mặt mũi nào.
Thời gian dài tiếp xúc cùng cô, anh biết được vẻ ngoài đẹp mắt của mình cũng không mấy tác động mạnh tới cô, nhưng không cớ gì anh lại bất lực chống mắt lên nhìn cô ngó lơ mình như vậy, liền mặt dày nhảy lên giường đưa chân gạt gạt "tảng mỡ di động" là nhóc Bốp kia lui ra xa, để mặc nó rên ư ử bất bình, anh sán tới kề sát vào cô vẻ mặt đầy chờ mong:
- Vợ yêu, lau khô tóc cho anh.
Hà Phương bị hành động chen ngang của anh quấy rầy liền phì cười, đành đặt cuốn tiểu thuyết đang đọc dở sang một bên, nhận lấy từ anh chiếc khăn bông lau tóc cho Tuấn Vũ. Mặt đối mặt gần trong gang tấc, ánh mắt của anh không ngừng bắn những tia tình tứ về phía cô, còn có đôi môi dụ hoặc của anh khẽ cong lên đầy cuốn hút, Hà Phương vẫn không tự chủ được mà hai má mau chóng ửng hồng. Phản ứng của cô khiến Tuấn Vũ hài lòng lại càng thích thú trêu chọc cô. Biết rõ ý xấu của anh, lẽ nào lại để anh thỏa sức làm càn, cô vội ôm lấy hai bên đầu của anh, chuyên tâm nhìn không dứt sau đó lên tiếng:
- Rất giống.
Khó hiểu trước lời nói không có đầu đuôi của cô, anh vội thắc mắc:
- Em nói giống gì cơ?
- Trông mặt anh lúc này rất giống với khi em vuốt ve đầu nhóc Bốp, ha ha.
Nhìn bộ dáng hả hê của cô, Tuấn vũ rất không hài lòng, nụ cười phong tình khi nãy liền căng cứng trên khuôn mặt, nhanh như cắt xoay người đè ép cô nằm trên giường mà trách cứ:
- Em, cô gái xấu xa này. - Để mặc cô còn ngu ngơ chưa kịp hiểu vì sao anh lại bày ra vẻ tức giận như vậy, liền nói tiếp. - Lúc trước anh cùng em chuẩn bị làm chuyện kia, tại thời điểm quan trọng em liền gọi một tiếng "mẹ" đầy ủy khuất. Hôm nay lau tóc cho anh, em lại liên tưởng tới nhóc Bốp. Em giỏi lắm, có phải là do những gì anh làm vẫn chưa đủ để anh có thể khắc sâu trong tâm trí em?
Hà Phương ngỡ ngàng, cô không nghĩ tới mình vô ý lại khiến anh nghĩ ngợi không đâu như vậy, rất muốn lên tiếng giải thích rõ ràng cho anh hiểu không phải như anh vừa nói thì đôi môi đã bị anh mạnh mẽ ngậm lấy, day cắn trằn trọc kế đó là nhẹ nhàng mơn trớn như muốn cùng cô chơi đùa. Lúc này sắc thái của anh đã mau chóng biến hóa đến khó có thể tin nổi, đầy láu cá cùng lưu manh, ý cười bao trùm trên khuôn mặt, anh khẽ cúi xuống thủ thỉ bên tai cô:
- Nếu đã vậy thì lúc "cậu nhóc của anh" ở trong em, nhất quyết em phải toàn tâm toàn ý nghĩ tới anh.
Sau đó để mặc cô xấu hổ không thôi, anh liền xấu xa đè ép cô cùng anh vận động trên giường. ❁◕ ‿ ◕❁
--- --------o0o---- --------
Tuấn Vũ đi công tác một tuần lễ, do có một chút trục trặc phía bên đối tác nên phải nán lại bên đó một thời gian. Vừa mới đặt chân xuống sân bay, người đầu tiên mà anh nghĩ đến là Hà Phương, anh hận rằng mình không có được thêm đôi cánh để bay tới bên cạnh cô, ôm cô, hôn cô, cảm nhận sự dịu dàng mềm mại của cô, anh rất nhớ cô. Bỗng chuông điện thoại reo lên, là Khánh Linh gọi tới, nhưng đầu dây lại là một người đàn ông, anh ta là nhân viên của King Club, nói rằng chủ nhân của số điện thoại này đang say khướt nên liên lạc báo anh tới đón. Vừa nghe thấy vậy, anh cũng không hề có chút nghi ngờ, lo lắng vội gọi taxi tới câu lạc bộ đó.
Theo chỉ dẫn tới một phòng V.I.P, cửa mở, vừa bước chân qua cánh cửa liền bị một cô gái lao tới bất ngờ ôm lấy anh rồi hối hả hôn lên môi anh một cách cuồng nhiệt. Anh có thể nhận thấy vị rượu nồng từ người con gái đó, hẳn là cô ta đã uống không ít, trực giác cho anh biết người đó không phải cô. Nếu đã không phải cô, thì bất cứ sự động chạm của bất kì ai cũng đều khiến anh đặc biệt chán ghét.
Dùng sức đẩy mạnh người con gái kia ra, cô ta có vẻ hơi loạng choạng, mái tóc xoăn dài che mất một phần gương mặt nhưng vẫn đủ để anh nhìn ra đó là Khánh Linh. Con nhỏ này, ngày một to gan, vừa mới bị thương ở chân mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi lại vội chạy tới nơi này uống rượu làm càn, hôm nay anh phải thay Khánh Trung dạy dỗ cô mới được, còn nữa, lịch trình của anh hầu như không có mấy người nắm rõ, khẽ nghiến răng tức giận, có lẽ trợ lý của anh đã nhiều chuyện rồi.
Anh phải mau chóng giải quyết chuyện phiền toái này sau đó còn trở về đoàn tụ cùng Hà Phương. Nhưng tới lúc anh đặt chân tới căn hộ của mình, mặc dù đã tìm quanh nhưng vẫn không thể nào trông thấy được bóng dáng thân thuộc của cô, Tuấn Vũ bất giác lo lắng không thôi.
Ngay khi đặt chân xuống sân bay thành phố N, cảm nhận đầu tiên trong cô đó là cái lạnh tê tái thấm buốt tim gan nhưng cũng đầy thân thuộc. Phải chăng thời gian ở thành phố Đ khá dài đủ để cô thích nghi với khí hậu thời tiết nơi đó mà nay khi những cơn gió lạnh buốt mơn trớn đi qua làm cô khẽ rùng mình. Lần này trở về mang trong mình một chuỗi những tâm sự dù vậy cô không có thời gian để tâm trạng trùng xuống mà vội rảo bước lên xe taxi đi thẳng tới bệnh viện thành phố nơi mà ba cô đang nằm điều trị.
Lúc đi tới ngã rẽ hành lang bệnh viện liền đụng mặt cùng mẹ cô, khiến cô không khỏi giật mình và đau lòng. Hà Phương vẫn biết tính mẹ hay thích ca thán nhưng thực chất con người bà đơn giản vô âu vô lo vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ba xảy ra chuyện mà trông bà tiều tụy thấy rõ. Hai mẹ con chạm mặt mà đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn lệ trực trào.
Dãy hành lang bệnh viện dài hun hút, không khí xung quanh lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện khiến con người ta ớn lạnh. Thời điểm bấy giờ cũng sắp hết giờ thăm nom bệnh nhân nên cũng không có đông người qua lại. Ngồi trên hàng ghế đợi, Hà Phương đang khẽ đưa tay gạt đi những giọt lệ lăn dài trên gò má của mẹ. Bà vừa mới thuật lại tất cả sự tình xảy ra với ba và những trắc trở gần đây trong công việc của cả hai người. Ngay khi bà vô tình đưa ra phỏng đoán "Không rõ đã đắc tội với người nào mà phải lâm vào tình cảnh bi đát này" khiến cô giật mình chột dạ, nhớ tới lời cảnh cáo của ông Trần Uy song cô vội lắc đầu phủ nhận, cô không nghĩ rằng một người danh tiếng như ông ta, lại là cha thân sinh của người con trai cô rất mực yêu thương, cô không tin được ông ta có thể có những hành động mang tính chất hèn hạ đến như vậy được. Huống hồ một khi chưa được xác minh cô liền không dám suy luận lung tung.
Những ngày sau đó, ba mẹ con cô thay nhau vào viện trông nom ba, tình trạng của ông đã dần ổn định và có chuyển biến khả quan hơn, nhưng thời gian này ông bị cấm túc đi lại cũng như xuất cảnh, chờ lệnh triệu tập của tòa án. Chờ tới khi sức khỏe của ông không còn nghi ngại liền làm thủ tục xuất viện để ông về nhà tĩnh dưỡng. Không mấy khi mà cả nhà bốn người đều ở nhà hẳn là đã rất lâu rồi gia đình cô mới có dịp quây quần bên nhau như vậy. Dù cho đang phải đối mặt với tình cảnh phiền toái song ngay trong thời khắc khó khăn mới càng chứng thực được tình thân, tình cảm của mỗi thành viên trong gia đình đối với nhau.
Hà Phương không thôi chạy đôn đáo khắp nơi tìm kiếm luật sư giỏi để làm rõ sự tình cũng như hi vọng tìm ra lối thoát trong sự việc này. Rõ ràng ba cô bị vu oan nhưng là ai lại có tâm địa xấu xa muốn dồn ông vào chân tường như vậy? Cô không khỏi oán giận, đối với cô gia đình luôn chiếm vị trí tối quan trọng, người khác có thể đối xử không tốt với cô, cô cũng không buồn bận tâm nhưng một khi đã động chạm tới người thân của cô, cô nhất quyết sẽ không cam tâm để yên.
Thời gian sau này, khi Tuấn Vũ và Hà Phương chính thức là vợ chồng đươc pháp luật công nhận. Một buổi tối nọ, cô ngồi tựa lưng thư thái vào thành giường, nhóc Bốp lăng xăng vác cả thân hình ục ịch béo múp míp nhờ sự chăm bẵm chu đáo của Hà Phương, nó thoải mái gối đầu lên chân của cô. Hà Phương đang nhàn nhã lật đọc từng trang tiểu thuyết ngôn tình, thi thoảng lại đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại khiến cậu nhóc lim dim đôi mắt hưởng thụ sự cưng chiều tận tình của cô.
Tuấn Vũ từ phòng tắm đi ra liền trông thấy cảnh tượng đó khẽ mỉm cười nhẹ hắng giọng tranh thủ sự chú ý của vợ yêu. Nghe thấy tiếng của anh, Hà Phương cùng nhóc Bốp ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục sự nghiệp hưởng thụ của mình, không buồn cho anh một chút mặt mũi nào.
Thời gian dài tiếp xúc cùng cô, anh biết được vẻ ngoài đẹp mắt của mình cũng không mấy tác động mạnh tới cô, nhưng không cớ gì anh lại bất lực chống mắt lên nhìn cô ngó lơ mình như vậy, liền mặt dày nhảy lên giường đưa chân gạt gạt "tảng mỡ di động" là nhóc Bốp kia lui ra xa, để mặc nó rên ư ử bất bình, anh sán tới kề sát vào cô vẻ mặt đầy chờ mong:
- Vợ yêu, lau khô tóc cho anh.
Hà Phương bị hành động chen ngang của anh quấy rầy liền phì cười, đành đặt cuốn tiểu thuyết đang đọc dở sang một bên, nhận lấy từ anh chiếc khăn bông lau tóc cho Tuấn Vũ. Mặt đối mặt gần trong gang tấc, ánh mắt của anh không ngừng bắn những tia tình tứ về phía cô, còn có đôi môi dụ hoặc của anh khẽ cong lên đầy cuốn hút, Hà Phương vẫn không tự chủ được mà hai má mau chóng ửng hồng. Phản ứng của cô khiến Tuấn Vũ hài lòng lại càng thích thú trêu chọc cô. Biết rõ ý xấu của anh, lẽ nào lại để anh thỏa sức làm càn, cô vội ôm lấy hai bên đầu của anh, chuyên tâm nhìn không dứt sau đó lên tiếng:
- Rất giống.
Khó hiểu trước lời nói không có đầu đuôi của cô, anh vội thắc mắc:
- Em nói giống gì cơ?
- Trông mặt anh lúc này rất giống với khi em vuốt ve đầu nhóc Bốp, ha ha.
Nhìn bộ dáng hả hê của cô, Tuấn vũ rất không hài lòng, nụ cười phong tình khi nãy liền căng cứng trên khuôn mặt, nhanh như cắt xoay người đè ép cô nằm trên giường mà trách cứ:
- Em, cô gái xấu xa này. - Để mặc cô còn ngu ngơ chưa kịp hiểu vì sao anh lại bày ra vẻ tức giận như vậy, liền nói tiếp. - Lúc trước anh cùng em chuẩn bị làm chuyện kia, tại thời điểm quan trọng em liền gọi một tiếng "mẹ" đầy ủy khuất. Hôm nay lau tóc cho anh, em lại liên tưởng tới nhóc Bốp. Em giỏi lắm, có phải là do những gì anh làm vẫn chưa đủ để anh có thể khắc sâu trong tâm trí em?
Hà Phương ngỡ ngàng, cô không nghĩ tới mình vô ý lại khiến anh nghĩ ngợi không đâu như vậy, rất muốn lên tiếng giải thích rõ ràng cho anh hiểu không phải như anh vừa nói thì đôi môi đã bị anh mạnh mẽ ngậm lấy, day cắn trằn trọc kế đó là nhẹ nhàng mơn trớn như muốn cùng cô chơi đùa. Lúc này sắc thái của anh đã mau chóng biến hóa đến khó có thể tin nổi, đầy láu cá cùng lưu manh, ý cười bao trùm trên khuôn mặt, anh khẽ cúi xuống thủ thỉ bên tai cô:
- Nếu đã vậy thì lúc "cậu nhóc của anh" ở trong em, nhất quyết em phải toàn tâm toàn ý nghĩ tới anh.
Sau đó để mặc cô xấu hổ không thôi, anh liền xấu xa đè ép cô cùng anh vận động trên giường. ❁◕ ‿ ◕❁
--- --------o0o---- --------
Tuấn Vũ đi công tác một tuần lễ, do có một chút trục trặc phía bên đối tác nên phải nán lại bên đó một thời gian. Vừa mới đặt chân xuống sân bay, người đầu tiên mà anh nghĩ đến là Hà Phương, anh hận rằng mình không có được thêm đôi cánh để bay tới bên cạnh cô, ôm cô, hôn cô, cảm nhận sự dịu dàng mềm mại của cô, anh rất nhớ cô. Bỗng chuông điện thoại reo lên, là Khánh Linh gọi tới, nhưng đầu dây lại là một người đàn ông, anh ta là nhân viên của King Club, nói rằng chủ nhân của số điện thoại này đang say khướt nên liên lạc báo anh tới đón. Vừa nghe thấy vậy, anh cũng không hề có chút nghi ngờ, lo lắng vội gọi taxi tới câu lạc bộ đó.
Theo chỉ dẫn tới một phòng V.I.P, cửa mở, vừa bước chân qua cánh cửa liền bị một cô gái lao tới bất ngờ ôm lấy anh rồi hối hả hôn lên môi anh một cách cuồng nhiệt. Anh có thể nhận thấy vị rượu nồng từ người con gái đó, hẳn là cô ta đã uống không ít, trực giác cho anh biết người đó không phải cô. Nếu đã không phải cô, thì bất cứ sự động chạm của bất kì ai cũng đều khiến anh đặc biệt chán ghét.
Dùng sức đẩy mạnh người con gái kia ra, cô ta có vẻ hơi loạng choạng, mái tóc xoăn dài che mất một phần gương mặt nhưng vẫn đủ để anh nhìn ra đó là Khánh Linh. Con nhỏ này, ngày một to gan, vừa mới bị thương ở chân mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi lại vội chạy tới nơi này uống rượu làm càn, hôm nay anh phải thay Khánh Trung dạy dỗ cô mới được, còn nữa, lịch trình của anh hầu như không có mấy người nắm rõ, khẽ nghiến răng tức giận, có lẽ trợ lý của anh đã nhiều chuyện rồi.
Anh phải mau chóng giải quyết chuyện phiền toái này sau đó còn trở về đoàn tụ cùng Hà Phương. Nhưng tới lúc anh đặt chân tới căn hộ của mình, mặc dù đã tìm quanh nhưng vẫn không thể nào trông thấy được bóng dáng thân thuộc của cô, Tuấn Vũ bất giác lo lắng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.