Chương 97
Hồ ly bà bà
12/07/2016
Xa xa văng vẳng tiếng gà gáy sáng nhà ai như thúc giục, Hà Phương như kẻ
lén lút làm việc xấu sợ người phát hiện liền giật mình xoay người tỉnh
giấc. Thật xui xẻo cho cô đó là cô đang nằm mon men ở mé ngoài của chiếc giường ngủ vì thế chỉ cần không cẩn thận sẽ rớt xuống đất bất cứ lúc
nào, chấp chới, nhắm chặt mắt, chuẩn bị tâm lý cho cú tiếp đất đau điếng người. Vậy nhưng những thứ xui xẻo đó hoàn toàn không có cơ hội xảy ra
bởi cánh tay đang ôm chặt lấy cô của Tuấn Vũ, tránh cho cô một màn chào
buổi sáng đầy rúng động. Tuy nhiên cái gì cũng có giá của nó, là anh cứu cô khỏi rớt xuống đất, hay là cô tạo cơ hội cho anh tiếp xúc thân mật
để rồi đánh thức " dã thú buổi sớm", dường như những dày vò buổi tối hôm qua với anh vẫn là chưa đủ, mà nay cô gái anh rất mực yêu thương ở ngay trong vòng tay khiến anh cầm lòng không đậu liền "lưu manh thành tính"
hôn cô, ôm cô, cùng cô hoà làm một.
Hà Phương một lần lại một lần bị anh làm cho mụ mị, mông lung, một chút lý trí còn sót lại khiến cô mới hổn hển cất lời:
- Ba mẹ em, thường có thói quen dậy sớm. . . Anh không phải là nên về lại phòng của mình sao.
Tuấn Vũ nhìn gương mặt ửng hồng của cô là tác phẩm của anh, lại nhìn tới thái độ lo lắng khi làm chuyện xấu của cô, khẽ phì cười, anh muốn nói với cô rằng Tuấn Vũ anh một khi đã ra quyết định làm một việc nào đó anh sẽ có trách nhiệm chu toàn cho tới cùng. Với cô lại càng không phải ngoại lệ, người con gái như nguồn nước mắt lành tưới mát tâm tư tình cảm của anh, khiến cho anh có thể cảm nhận những cung bậc cảm xúc thú vị ngọt ngào mà trước nay anh không hề trải qua, quan trọng là anh nhận ra được tình yêu sự quan tâm rất mực mà trước nay anh cho là sa sỉ là không cần thiết đối với anh. Khẽ đưa tay véo nhẹ cái mũi dọc dừa của cô, khiến cô nhăn mặt bất bình phản ứng rất đáng yêu, lại một lần nữa anh cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng đang tru lên phản kháng của cô, thật không khác gì dụ dỗ mời gọi anh làm chuyện xấu mà. Ngay lúc hai người còn đang triền miên chìm đắm trong nụ hôn sâu ngọt ngào thì tiếng gõ cửa nhẹ bỗng vang lên, là mẹ của Hà Phương, giọng bà rất nhẹ nhàng thanh thoát:
- Hà Phương, dậy chưa con, mẹ vào nhé.
Cái gì gọi là làm chuyện xấu bị người bắt quả tang, cảm giác đó thật đúng là không điều gì có thể tả xiết, cả cô và anh còn chưa kịp phản ứng đã liền nghe thấy tiếng cạch từ tay nắm cửa, chỉ còn biết trong mắt chờ đợi và chịu lỗi. Nhưng 30 giây rồi một phút, cánh cửa vẫn như cũ đóng lại. Như chợt bừng tỉnh cả anh và cô không ai bảo ai vội thu dọn chiến trường họ gây ra, cả hai cùng cuống cuồng kiếm tìm chỗ ẩn thân cho anh, tất cả diễn ra như chớp nhoáng, hiện tại lúc này Hà Phương đang mỉm cười đứng ở cửa phòng đối thoại cùng mẹ. Thì ra bà gọi cửa tính đánh thức hỏi cô xem Tuấn Vũ thích ăn gì nhân tiện gọi cô cùng đi chợ mua đồ ăn sáng. Ngay lúc bà đi khỏi, Hà Phương mới đóng cửa thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Vũ cũng chật vật chui ra từ tủ quần áo, bốn mắt nhìn nhau, cả hai liền phì cười
- Em tưởng anh không sợ trời không sợ đất, không ngờ tới cũng có ngày nhìn được dáng vẻ chật vật của anh ha ha.
- Em cứ thử tiếp nhận kungfu chổi quét nhà cùng với chổi lông gà của ba mẹ em thử xem, tới lúc đó có còn cười anh được nữa không.
Hà Phương nhớ lại cảnh tượng khi ấy không khỏi cười ra nước mắt, Tuấn Vũ tiến thêm một bước nhẹ lau qua giọt nước mắt đọng trên khoé mi cô, khẽ ôm cô vào lòng, thủ thỉ:
- Cô gái ngốc, phải làm sao đây, anh yêu em sâu đậm mất rồi.
Hà Phương bất giác ôm anh thật chặt, giá như không có điều gì phải bận tâm, phải chăng giây phút này là hạnh phúc được trọn vẹn.
Hà Phương một lần lại một lần bị anh làm cho mụ mị, mông lung, một chút lý trí còn sót lại khiến cô mới hổn hển cất lời:
- Ba mẹ em, thường có thói quen dậy sớm. . . Anh không phải là nên về lại phòng của mình sao.
Tuấn Vũ nhìn gương mặt ửng hồng của cô là tác phẩm của anh, lại nhìn tới thái độ lo lắng khi làm chuyện xấu của cô, khẽ phì cười, anh muốn nói với cô rằng Tuấn Vũ anh một khi đã ra quyết định làm một việc nào đó anh sẽ có trách nhiệm chu toàn cho tới cùng. Với cô lại càng không phải ngoại lệ, người con gái như nguồn nước mắt lành tưới mát tâm tư tình cảm của anh, khiến cho anh có thể cảm nhận những cung bậc cảm xúc thú vị ngọt ngào mà trước nay anh không hề trải qua, quan trọng là anh nhận ra được tình yêu sự quan tâm rất mực mà trước nay anh cho là sa sỉ là không cần thiết đối với anh. Khẽ đưa tay véo nhẹ cái mũi dọc dừa của cô, khiến cô nhăn mặt bất bình phản ứng rất đáng yêu, lại một lần nữa anh cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng đang tru lên phản kháng của cô, thật không khác gì dụ dỗ mời gọi anh làm chuyện xấu mà. Ngay lúc hai người còn đang triền miên chìm đắm trong nụ hôn sâu ngọt ngào thì tiếng gõ cửa nhẹ bỗng vang lên, là mẹ của Hà Phương, giọng bà rất nhẹ nhàng thanh thoát:
- Hà Phương, dậy chưa con, mẹ vào nhé.
Cái gì gọi là làm chuyện xấu bị người bắt quả tang, cảm giác đó thật đúng là không điều gì có thể tả xiết, cả cô và anh còn chưa kịp phản ứng đã liền nghe thấy tiếng cạch từ tay nắm cửa, chỉ còn biết trong mắt chờ đợi và chịu lỗi. Nhưng 30 giây rồi một phút, cánh cửa vẫn như cũ đóng lại. Như chợt bừng tỉnh cả anh và cô không ai bảo ai vội thu dọn chiến trường họ gây ra, cả hai cùng cuống cuồng kiếm tìm chỗ ẩn thân cho anh, tất cả diễn ra như chớp nhoáng, hiện tại lúc này Hà Phương đang mỉm cười đứng ở cửa phòng đối thoại cùng mẹ. Thì ra bà gọi cửa tính đánh thức hỏi cô xem Tuấn Vũ thích ăn gì nhân tiện gọi cô cùng đi chợ mua đồ ăn sáng. Ngay lúc bà đi khỏi, Hà Phương mới đóng cửa thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Vũ cũng chật vật chui ra từ tủ quần áo, bốn mắt nhìn nhau, cả hai liền phì cười
- Em tưởng anh không sợ trời không sợ đất, không ngờ tới cũng có ngày nhìn được dáng vẻ chật vật của anh ha ha.
- Em cứ thử tiếp nhận kungfu chổi quét nhà cùng với chổi lông gà của ba mẹ em thử xem, tới lúc đó có còn cười anh được nữa không.
Hà Phương nhớ lại cảnh tượng khi ấy không khỏi cười ra nước mắt, Tuấn Vũ tiến thêm một bước nhẹ lau qua giọt nước mắt đọng trên khoé mi cô, khẽ ôm cô vào lòng, thủ thỉ:
- Cô gái ngốc, phải làm sao đây, anh yêu em sâu đậm mất rồi.
Hà Phương bất giác ôm anh thật chặt, giá như không có điều gì phải bận tâm, phải chăng giây phút này là hạnh phúc được trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.