Chương 8: Ế và tự kỷ
Hồ ly bà bà
13/04/2015
Cuộc sống độc thân của cô nàng hai mươi bảy tuổi, lặp lại một cách đơn điệu, nhưng cô hoàn toàn thích nghi với nó, không còn mệt mỏi, gò bó, dằn vặt trong tình yêu. Bây giờ cô dành nhiều thời gian hơn cho mình, tùy hứng làm mọi thứ theo ý mình. Cô nghĩ rằng mình có thể mãi hưởng thụ cuộc sống thế này mà không phải nghe những lời phàn nàn oán thán của mẹ qua điện thoại đường dài như lúc này đây. Sau khi hỏi han qua lại tình hình sức khỏe, sinh hoạt thường ngày, mẹ cô lại quay về chủ đề chính:
- Con gái ah, dạo này có để mắt tới chàng trai nào không?
Cô có muốn tránh đề tài nhạy cảm nhưng mà tránh không thoát, lần nào cũng bị mẹ lôi ra gặng hỏi cho bằng được, khẽ thở dài, chuẩn bị nghe mẹ ca thán:
- Mẹ ah, con gái mẹ mới 27 tuổi, vẫn chưa bị liệt vào hàng ngũ gái già mà, không cần vội yêu đương mẹ ạ.
Vừa nghe vậy, mẹ cô liền cao giọng trách cứ:
- Con thấy 27 tuổi còn chưa già sao? Ở tuổi con bây giờ mẹ đã sắp sinh em gái con rồi đó. Con xem, con bé Lệ con cô Thu gần nhà ta cũng tuổi như con mà người ta lấy chồng rồi sinh được hai thằng bé bụ bẫm kháu khỉnh, bạn bè con cũng cưới chồng gần hết còn gì. Đó, ngay tới em gái con cũng dẫn bạn trai về ra mắt gia đình hè vừa rồi. Con nhìn lại mình xem, từng này tuổi rồi mà vẫn khiến ba mẹ lo lắng. Ôi chao! Sao cái số tôi lại khổ thế này, người ta từng này tuổi thì có cháu bồng cháu bế. Tôi đâu có ăn tới nỗi nào mà lại vô phúc thế này.
Vì đã quá quen thuộc với bản trường ca của mẹ nên cô luôn đặt điện thoại cách xa một chút, đợi khi mẹ ngưng nghỉ đành vỗ về an ủi:
- Mẹ ah, ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm trời, con thì mới đi làm được mấy năm, chưa tích góp được nhiều để phụng dưỡng ba mẹ, chả lẽ mẹ lại muốn mau đẩy con đi sao?
Mẹ cô mau chóng cắt lời:
- Ba mẹ nào có yêu cầu con phải phụng dưỡng, chỉ cần con có công ăn việc làm ổn định, sớm yên bề gia thất là mãn nguyện rồi.
Nghe mẹ oán thán thêm một lúc nữa mới cắt liên lạc, đặt điện thoại bên gối, khẽ day day hai bên thái dương, thật khiến cô đau đầu, lần nào mẹ cũng thúc giục cô chuyện lập gia đình, nhưng cô tới bạn trai còn không có thì chồng con thế nào được chứ.
Thật ra mỗi năm về nghỉ tết, đều có người tới tìm hiểu, nhưng cô viện lí do đi làm xa nhà, khoảng cách lớn khó mà đi tới đâu để từ chối. Rồi bạn bè đồng nghiệp cũng ra sức giới thiệu đối tượng làm quen, cô cũng không mặn mà. Như anh chàng Tuấn Kiệt ở phòng nhân sự, sau một thời gian dài theo đuổi, dưới sự lạnh nhạt của cô cũng đành chào thua từ bỏ. Lâu dần không còn ai giới thiệu thêm đối tượng cho cô nữa. Có người còn đùa có lẽ cô không thích đàn ông, cô cũng chỉ cười xòa, không bận tâm.
- Con gái ah, dạo này có để mắt tới chàng trai nào không?
Cô có muốn tránh đề tài nhạy cảm nhưng mà tránh không thoát, lần nào cũng bị mẹ lôi ra gặng hỏi cho bằng được, khẽ thở dài, chuẩn bị nghe mẹ ca thán:
- Mẹ ah, con gái mẹ mới 27 tuổi, vẫn chưa bị liệt vào hàng ngũ gái già mà, không cần vội yêu đương mẹ ạ.
Vừa nghe vậy, mẹ cô liền cao giọng trách cứ:
- Con thấy 27 tuổi còn chưa già sao? Ở tuổi con bây giờ mẹ đã sắp sinh em gái con rồi đó. Con xem, con bé Lệ con cô Thu gần nhà ta cũng tuổi như con mà người ta lấy chồng rồi sinh được hai thằng bé bụ bẫm kháu khỉnh, bạn bè con cũng cưới chồng gần hết còn gì. Đó, ngay tới em gái con cũng dẫn bạn trai về ra mắt gia đình hè vừa rồi. Con nhìn lại mình xem, từng này tuổi rồi mà vẫn khiến ba mẹ lo lắng. Ôi chao! Sao cái số tôi lại khổ thế này, người ta từng này tuổi thì có cháu bồng cháu bế. Tôi đâu có ăn tới nỗi nào mà lại vô phúc thế này.
Vì đã quá quen thuộc với bản trường ca của mẹ nên cô luôn đặt điện thoại cách xa một chút, đợi khi mẹ ngưng nghỉ đành vỗ về an ủi:
- Mẹ ah, ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm trời, con thì mới đi làm được mấy năm, chưa tích góp được nhiều để phụng dưỡng ba mẹ, chả lẽ mẹ lại muốn mau đẩy con đi sao?
Mẹ cô mau chóng cắt lời:
- Ba mẹ nào có yêu cầu con phải phụng dưỡng, chỉ cần con có công ăn việc làm ổn định, sớm yên bề gia thất là mãn nguyện rồi.
Nghe mẹ oán thán thêm một lúc nữa mới cắt liên lạc, đặt điện thoại bên gối, khẽ day day hai bên thái dương, thật khiến cô đau đầu, lần nào mẹ cũng thúc giục cô chuyện lập gia đình, nhưng cô tới bạn trai còn không có thì chồng con thế nào được chứ.
Thật ra mỗi năm về nghỉ tết, đều có người tới tìm hiểu, nhưng cô viện lí do đi làm xa nhà, khoảng cách lớn khó mà đi tới đâu để từ chối. Rồi bạn bè đồng nghiệp cũng ra sức giới thiệu đối tượng làm quen, cô cũng không mặn mà. Như anh chàng Tuấn Kiệt ở phòng nhân sự, sau một thời gian dài theo đuổi, dưới sự lạnh nhạt của cô cũng đành chào thua từ bỏ. Lâu dần không còn ai giới thiệu thêm đối tượng cho cô nữa. Có người còn đùa có lẽ cô không thích đàn ông, cô cũng chỉ cười xòa, không bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.