Chương 27: Khúc ca lay động lòng người
Hồ ly bà bà
13/04/2015
Tới bến cảng, phía trước mặt là chiếc siêu du thuyền màu trắng dài 57m, đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng một chiếc siêu du thuyền ngoài đời thực, nên có chút choáng ngợp và thích thú. Họ xuống xe, có nhân viên vận chuyển hành lí theo phía sau. Đợi mọi người lên đầy đủ, chiếc du thuyền nhẹ lướt sóng ra khơi, bỏ lại những vồn vã, náo nhiệt, thả mình phóng khoáng trong hương vị của biển và đất trời.
Khánh Trung không biết lôi từ đâu ra một chiếc đàn ghi-ta, anh ta gảy rất hay, khúc nhạc sôi động góp vui. Lúc kết thúc bài nhạc, cô vỗ tay không ngớt, nhìn khuôn mặt hưởng ứng rạng rỡ của cô, Tuấn Vũ có vẻ cau mày, Khánh Trung thấy vậy liền lên tiếng:
- Em thấy anh đánh hay phải không Hà Phương.
Cô vui vẻ đồng tình, lại thấy anh ta tươi cười nói tiếp:
- Ở đây Tuấn Vũ là đánh đàn hay nhất, còn giọng hát của Lâm Phong là ngọt ngào nhất, để hai tên này trổ tài cho em xem, em thích chứ em gái nhỏ?
Mặc dù kinh ngạc trước ý kiến để sếp tổng của cô cùng Tuấn Vũ trình diễn, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ ràng quan điểm của mình với Khánh Trung:
- Anh có thể đừng gọi tôi là em gái nhỏ không? Dù gì tôi cũng đã 27 tuổi rồi.
Anh ta có vẻ bất ngờ trước thông tin đó:
- Đùa chứ, anh nhìn thế nào cũng nghĩ em chỉ tầm ngoài hai mươi thôi.
Cô bạn gái của anh ta cũng như tìm được chủ đề chen ngang vào:
- Ra là chị hơn em những 5 tuổi lận.
Đối với cô gái xa lạ này, cô vẫn luôn giữ thái độ xa cách, mặc dù khuôn mặt cô ta luôn bày ra dáng vẻ tươi cười nhưng ai biết cảm xúc thật sự sau lớp phấn dầy cộp trên mặt cô ta là gì, dù sao cảm giác cho cô thấy rằng cô gái này cũng không ưa gì cô. Lâm Phong đang nằm nhàn nhã trên chiếc ghế dài sưởi nắng, liền ngồi dậy lên tiếng:
- Trung, tớ nghĩ cậu nên trưng cầu ý kiến tớ xem có đồng ý hay không chứ.
Khánh Trung đưa tay bá vai anh ta:
- Thằng nhóc này, tôi còn phải hỏi xin ý kiến của cậu sao? Mau thay bổn thiếu gia phục vụ chu đáo vị tiểu thư này đi.
Tuấn Vũ vẫn tự hào về khả năng đàn ghi-ta của mình, anh bèn đi tới cầm lấy cây đàn, gảy thử rồi chỉnh lại dây cho hoàn hảo, nhìn Lâm Phong trưng cầu ý kiến:
- Bài “Because I Love You” của Shakin’ Stevens được chứ?
- Được.
Cô nàng Như Ý bị bỏ mặc nãy giờ, lại quấn lấy bạn trai như muốn thu hút tới sự tồn tại của mình, Khánh Trung vẫn giữ thái độ cưng chiều cần phải có đối với phái nữ, dường như với anh cô gái này chỉ là gặp dịp thì chơi, coi cô nàng như thêm chút thi vị trong chuyến đi chơi này, kì thật anh ta để tâm đó là việc tìm hiểu rõ thêm về Hà Phương. Cô gái thoạt nhìn xa cách, nhưng nếu tiếp xúc nhiều sẽ thấy cô có chút đáng yêu, hơn nữa cô không phô trương, vẻ đẹp tự nhiên thanh tao, không hề giống các cô nàng vây quanh anh ta lúc nào cũng trát lên mặt cả kí phấn, nước hoa sực nức, rất gay mũi.
Cứ nhìn thái độ cảm xúc Tuấn Vũ bộc lộ sắc thái rất phong phú, điều mà cậu ấy chỉ thoải mái phô bày trước tụi anh, thầm thở dài: “Khánh Linh nhà anh, biết tính sao đây”, con bé vẫn là anh rất mực cưng chiều, vì là em gái duy nhất nên anh luôn muốn dành cho cô mọi điều tốt lành nhất, anh cũng muốn phần nào tác hợp Vũ với con bé, nhưng có lẽ vì được nuông chiều nên con bé sinh ra ỷ lại, ương bướng, nhất nhất cái gì cũng theo ý mình, mai này con bé biết chuyện, anh sẽ phải nhức đầu một trận. Suy cho cùng, Vũ đối với Khánh Linh không hề có tình cảm trai gái, cậu ấy tìm được cô gái mình thực sự quan tâm cũng tốt, có khi sẽ cắt đứt được hi vọng của Khánh Linh, có lẽ con bé sẽ quay đầu tìm kiếm được tình yêu đích thực của mình.
Hà Phương ngồi ngay ngắn hướng về phía hai người đàn ông, một người đàn, một người hát, lúc này đây họ như chìm đắm trong lời ca, giai điệu bởi thế mà âm thanh lan tỏa khắp biển trời mênh mông tràn đầy cảm xúc gửi gắm tình cảm chân thành.
“If I climbed the highest moutain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?”
. . .
“If I swam the longest river just to call your name
If I said the way I feel for you would never change
Would you ever foll around?”
. . .
Ánh mặt trời chiếu lên mặt biển phản chiếu hai người họ những đốm sáng lấp lánh làm nền cho vẻ đẹp rạng ngời của họ. Suy nghĩ kì quái bỗng lóe lên trong đầu cô rằng nếu như hai người đàn ông đẹp này là một đôi sẽ khiến hủ nữ sáng mắt lên ngưỡng mộ, bởi vì tư tưởng bị ảnh hưởng đôi chút do đọc qua đam mỹ, nhưng đối mặt với vẻ đẹp lung linh và khung cảnh say đắm lòng người này thật khó để người ta không liên tưởng tới một số yếu tố có chút hoang đường, cô bất giác nở nụ cười xấu xa. Mà Tuấn Vũ trong lúc tập trung gảy đàn, vẫn luôn dõi mắt theo cô, khi thấy cô cười như đón gió xuân, tim anh cũng khẽ xao động.
Khánh Trung không biết lôi từ đâu ra một chiếc đàn ghi-ta, anh ta gảy rất hay, khúc nhạc sôi động góp vui. Lúc kết thúc bài nhạc, cô vỗ tay không ngớt, nhìn khuôn mặt hưởng ứng rạng rỡ của cô, Tuấn Vũ có vẻ cau mày, Khánh Trung thấy vậy liền lên tiếng:
- Em thấy anh đánh hay phải không Hà Phương.
Cô vui vẻ đồng tình, lại thấy anh ta tươi cười nói tiếp:
- Ở đây Tuấn Vũ là đánh đàn hay nhất, còn giọng hát của Lâm Phong là ngọt ngào nhất, để hai tên này trổ tài cho em xem, em thích chứ em gái nhỏ?
Mặc dù kinh ngạc trước ý kiến để sếp tổng của cô cùng Tuấn Vũ trình diễn, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ ràng quan điểm của mình với Khánh Trung:
- Anh có thể đừng gọi tôi là em gái nhỏ không? Dù gì tôi cũng đã 27 tuổi rồi.
Anh ta có vẻ bất ngờ trước thông tin đó:
- Đùa chứ, anh nhìn thế nào cũng nghĩ em chỉ tầm ngoài hai mươi thôi.
Cô bạn gái của anh ta cũng như tìm được chủ đề chen ngang vào:
- Ra là chị hơn em những 5 tuổi lận.
Đối với cô gái xa lạ này, cô vẫn luôn giữ thái độ xa cách, mặc dù khuôn mặt cô ta luôn bày ra dáng vẻ tươi cười nhưng ai biết cảm xúc thật sự sau lớp phấn dầy cộp trên mặt cô ta là gì, dù sao cảm giác cho cô thấy rằng cô gái này cũng không ưa gì cô. Lâm Phong đang nằm nhàn nhã trên chiếc ghế dài sưởi nắng, liền ngồi dậy lên tiếng:
- Trung, tớ nghĩ cậu nên trưng cầu ý kiến tớ xem có đồng ý hay không chứ.
Khánh Trung đưa tay bá vai anh ta:
- Thằng nhóc này, tôi còn phải hỏi xin ý kiến của cậu sao? Mau thay bổn thiếu gia phục vụ chu đáo vị tiểu thư này đi.
Tuấn Vũ vẫn tự hào về khả năng đàn ghi-ta của mình, anh bèn đi tới cầm lấy cây đàn, gảy thử rồi chỉnh lại dây cho hoàn hảo, nhìn Lâm Phong trưng cầu ý kiến:
- Bài “Because I Love You” của Shakin’ Stevens được chứ?
- Được.
Cô nàng Như Ý bị bỏ mặc nãy giờ, lại quấn lấy bạn trai như muốn thu hút tới sự tồn tại của mình, Khánh Trung vẫn giữ thái độ cưng chiều cần phải có đối với phái nữ, dường như với anh cô gái này chỉ là gặp dịp thì chơi, coi cô nàng như thêm chút thi vị trong chuyến đi chơi này, kì thật anh ta để tâm đó là việc tìm hiểu rõ thêm về Hà Phương. Cô gái thoạt nhìn xa cách, nhưng nếu tiếp xúc nhiều sẽ thấy cô có chút đáng yêu, hơn nữa cô không phô trương, vẻ đẹp tự nhiên thanh tao, không hề giống các cô nàng vây quanh anh ta lúc nào cũng trát lên mặt cả kí phấn, nước hoa sực nức, rất gay mũi.
Cứ nhìn thái độ cảm xúc Tuấn Vũ bộc lộ sắc thái rất phong phú, điều mà cậu ấy chỉ thoải mái phô bày trước tụi anh, thầm thở dài: “Khánh Linh nhà anh, biết tính sao đây”, con bé vẫn là anh rất mực cưng chiều, vì là em gái duy nhất nên anh luôn muốn dành cho cô mọi điều tốt lành nhất, anh cũng muốn phần nào tác hợp Vũ với con bé, nhưng có lẽ vì được nuông chiều nên con bé sinh ra ỷ lại, ương bướng, nhất nhất cái gì cũng theo ý mình, mai này con bé biết chuyện, anh sẽ phải nhức đầu một trận. Suy cho cùng, Vũ đối với Khánh Linh không hề có tình cảm trai gái, cậu ấy tìm được cô gái mình thực sự quan tâm cũng tốt, có khi sẽ cắt đứt được hi vọng của Khánh Linh, có lẽ con bé sẽ quay đầu tìm kiếm được tình yêu đích thực của mình.
Hà Phương ngồi ngay ngắn hướng về phía hai người đàn ông, một người đàn, một người hát, lúc này đây họ như chìm đắm trong lời ca, giai điệu bởi thế mà âm thanh lan tỏa khắp biển trời mênh mông tràn đầy cảm xúc gửi gắm tình cảm chân thành.
“If I climbed the highest moutain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?”
. . .
“If I swam the longest river just to call your name
If I said the way I feel for you would never change
Would you ever foll around?”
. . .
Ánh mặt trời chiếu lên mặt biển phản chiếu hai người họ những đốm sáng lấp lánh làm nền cho vẻ đẹp rạng ngời của họ. Suy nghĩ kì quái bỗng lóe lên trong đầu cô rằng nếu như hai người đàn ông đẹp này là một đôi sẽ khiến hủ nữ sáng mắt lên ngưỡng mộ, bởi vì tư tưởng bị ảnh hưởng đôi chút do đọc qua đam mỹ, nhưng đối mặt với vẻ đẹp lung linh và khung cảnh say đắm lòng người này thật khó để người ta không liên tưởng tới một số yếu tố có chút hoang đường, cô bất giác nở nụ cười xấu xa. Mà Tuấn Vũ trong lúc tập trung gảy đàn, vẫn luôn dõi mắt theo cô, khi thấy cô cười như đón gió xuân, tim anh cũng khẽ xao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.