Chương 24: Phòng của cậu ta cũng là phòng của em
Hồ ly bà bà
13/04/2015
Ba người đàn ông ưu tú trong mắt mọi người sẽ là thứ gì đó xa vời khó lòng mà tiếp cận, song họ đối với nhau cởi mở, hòa đồng đặc biệt anh chàng thân thiện Khánh Trung rất biết khuấy động bầu không khí. Bàn tiệc của họ bao gồm anh ta cùng cô người yêu, còn có Lâm Phong, Tuấn Vũ và cô. Lúc nâng cốc chúc mừng, Khánh Trung khăng khăng bắt mọi người phải dùng rượu mà không phải là thứ đồ uống nào thay thế. Hà Phương cầm ly rượu lưỡng lự thì Tuấn Vũ ở bên cạnh đã giật lấy ly rượu từ tay cô, đối với sự ngỡ ngàng của cô, anh chỉ cúi người thì thầm bên tai: “Lẽ nào cô muốn lặp lại sự kiện ở King Club một lần nữa”, cô đỏ mặt nhớ lại lần “say rượu làm càn” thất hố đáng xấu hổ đó, cũng rất cảm kích trước hành động ra tay tương trợ của cô, con người anh ta tuy miệng lưỡi có chút khó nghe nhưng trên thực tế lại là một người đàn ông rất chu đáo. Anh rất mau quay ra bàn tiệc tươi cười:
- Cô ấy không uống được rượu, tớ uống thay.
Nói rồi anh nâng ly một hơi uống cạn, Lâm Phong chậm rãi nhìn cô ánh mắt như ẩn chứa sự tìm tòi, còn Khánh Trung được đà bắt bẻ:
- Ai da, thằng nhóc này, từ khi nào lại biết lo lắng cho người khác thế chứ, không được, đã thế phải phạt, đổi ly lớn đi.
Anh hào sảng mà hô:
- Không thành vấn đề.
Nghe anh đồng ý yêu cầu có phần quá đáng đó, cô giật mình, dù gì anh cũng là thay cô giải nguy nên mới bị bắt bẻ thế, có chút lo lắng khẽ níu tay anh:
- Vẫn là không nên, lát anh còn phải lái xe.
Khánh Trung nghe vậy liền nói:
- Em gái nhỏ, em là đang lo nhà tôi không có phòng chứa hai người bọn em sao. Tối nay cứ say hết mình, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi du thuyền.
Anh ta vừa nói xong, cô bạn gái hào hứng choàng tay qua cổ, hôn anh ta say đắm, Lâm Phong vẫn nhàn nhã nhấm nháp ly rượu, chỉ có mình cô, trong lòng như lửa đốt. Nói như thế có khác nào tối nay cô sẽ phải ở lại đây và ngày mai còn phải đi cùng họ. Biết rõ cô đang lo lắng, Tuấn Vũ ở dưới bàn đưa tay trấn tĩnh cô, cho dù anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt và bàn tay ấm áp đó như muốn cô an tâm, vì đã hứa với anh, giúp người thì giúp cho trót, cũng không muốn vì cô mà anh phải khó xử thêm nữa, vì thế cô không cản anh, mà ngồi yên ngay ngắn, chỉ chăm chăm chú tâm vào đồ ăn, để mặc những người đàn ông đó ngồi chúc tụng nhau. Cô nàng Như Ý vì không tìm được chủ đề chung với cô nên chỉ biết quấn lấy bạn trai làm nũng. Thỉnh thoảng Tuấn Vũ lại gắp thức ăn cho cô, rất ra dáng người bạn trai ân cần chu đáo với bạn gái, cô rất muốn nói với anh ta là, anh không cần để ý tới cô, mà hãy cứ quan tâm tiếp đãi bạn của anh, cô không muốn thu hút thêm sự chú ý nào khác. Bữa ăn miễn phí này có vẻ cũng khó nuốt trôi đi.
Tiệc tan, khách mời dần ra về hết, khoảng đất rộng được trang hoàng rực rỡ bây giờ cũng chỉ còn lại năm người bọn họ, những người đàn ông vẫn hàn huyên đủ thứ chuyện, ai nói ba người phụ nữ với một con vịt có thể tạo nên một cái chợ, cô thấy rõ ràng, chỉ cần ba gã đàn ông tụ tập thêm một cô nàng siêu uốn dẻo kia là thừa sức tạo thành cái chợ. Trong đó sếp tổng của cô là người trầm mặc nhất mỗi khi đề cập tới vấn đề kinh doanh anh mới thảo luận đôi lời, anh chàng Khánh Trung dường như là người kết dính mối quan hệ của bọn họ, cũng là trung tâm của những chủ đề tán dóc không dứt, Trần Tuấn Vũ bình thường bộ dáng đĩnh đạc nghiêm túc là thế nhưng khi với bạn bè thân thiết lại rất sôi nổi. Trời càng về đêm, sương xuống ngày một nhiều, không khí thêm se se lạnh, trên người cô chỉ là chiếc váy mỏng manh, không tránh khỏi có chút lạnh sởn gai ốc. Lâm Phong thấy vậy liền xen ngang câu chuyện của Khánh Trung:
- Cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi, giữ sức cho chuyến đi ngày mai.
Để ý thấy lúc này cũng khá trễ, nên cũng rất mau kết thúc cuộc vui. Khánh Trung và Tuấn Vũ là hai người bị chuốc nhiều rượu nhất, đứng lên có vẻ lảo đảo, người giúp việc to khỏe phải qua đỡ lấy họ dìu về phòng, Lâm Phong biết giữ mình hơn họ nhưng cũng không tránh khỏi có chút choáng váng say rượu, anh tự mình bước vào một căn phòng dành cho khách như rất quen thuộc, chào mọi người rồi đóng cửa phòng. Qua căn phòng bên cạnh, đợi cho Tuấn Vũ được đặt ngay ngắn trên giường, cô liền quay ra hỏi Khánh Trung:
- Xin hỏi, phòng nào là dành cho tôi?
Khánh Trung ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ, sau đó ha hả cười:
- Không đùa chứ, đừng nói là hai người ăn chay nha, phòng của cậu ta cũng là phòng của em mà, ha ha.
Cô cũng không còn ít tuổi, cũng không phải kiểu người ngây thơ không hiểu biết, vì thế khi nghe anh ta nói vậy, trong lòng khẽ khẩn trương, bên cạnh đó nhìn tới cái tên say xỉn, với điệu bộ tươi cười như chuyện hiển nhiên kia, cô thật muốn quẫn, mong sao có thể vùng lên bóp cổ anh ta, cắt đứt đi suy nghĩ xấu xa trong đầu anh ta.
- Cô ấy không uống được rượu, tớ uống thay.
Nói rồi anh nâng ly một hơi uống cạn, Lâm Phong chậm rãi nhìn cô ánh mắt như ẩn chứa sự tìm tòi, còn Khánh Trung được đà bắt bẻ:
- Ai da, thằng nhóc này, từ khi nào lại biết lo lắng cho người khác thế chứ, không được, đã thế phải phạt, đổi ly lớn đi.
Anh hào sảng mà hô:
- Không thành vấn đề.
Nghe anh đồng ý yêu cầu có phần quá đáng đó, cô giật mình, dù gì anh cũng là thay cô giải nguy nên mới bị bắt bẻ thế, có chút lo lắng khẽ níu tay anh:
- Vẫn là không nên, lát anh còn phải lái xe.
Khánh Trung nghe vậy liền nói:
- Em gái nhỏ, em là đang lo nhà tôi không có phòng chứa hai người bọn em sao. Tối nay cứ say hết mình, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi du thuyền.
Anh ta vừa nói xong, cô bạn gái hào hứng choàng tay qua cổ, hôn anh ta say đắm, Lâm Phong vẫn nhàn nhã nhấm nháp ly rượu, chỉ có mình cô, trong lòng như lửa đốt. Nói như thế có khác nào tối nay cô sẽ phải ở lại đây và ngày mai còn phải đi cùng họ. Biết rõ cô đang lo lắng, Tuấn Vũ ở dưới bàn đưa tay trấn tĩnh cô, cho dù anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt và bàn tay ấm áp đó như muốn cô an tâm, vì đã hứa với anh, giúp người thì giúp cho trót, cũng không muốn vì cô mà anh phải khó xử thêm nữa, vì thế cô không cản anh, mà ngồi yên ngay ngắn, chỉ chăm chăm chú tâm vào đồ ăn, để mặc những người đàn ông đó ngồi chúc tụng nhau. Cô nàng Như Ý vì không tìm được chủ đề chung với cô nên chỉ biết quấn lấy bạn trai làm nũng. Thỉnh thoảng Tuấn Vũ lại gắp thức ăn cho cô, rất ra dáng người bạn trai ân cần chu đáo với bạn gái, cô rất muốn nói với anh ta là, anh không cần để ý tới cô, mà hãy cứ quan tâm tiếp đãi bạn của anh, cô không muốn thu hút thêm sự chú ý nào khác. Bữa ăn miễn phí này có vẻ cũng khó nuốt trôi đi.
Tiệc tan, khách mời dần ra về hết, khoảng đất rộng được trang hoàng rực rỡ bây giờ cũng chỉ còn lại năm người bọn họ, những người đàn ông vẫn hàn huyên đủ thứ chuyện, ai nói ba người phụ nữ với một con vịt có thể tạo nên một cái chợ, cô thấy rõ ràng, chỉ cần ba gã đàn ông tụ tập thêm một cô nàng siêu uốn dẻo kia là thừa sức tạo thành cái chợ. Trong đó sếp tổng của cô là người trầm mặc nhất mỗi khi đề cập tới vấn đề kinh doanh anh mới thảo luận đôi lời, anh chàng Khánh Trung dường như là người kết dính mối quan hệ của bọn họ, cũng là trung tâm của những chủ đề tán dóc không dứt, Trần Tuấn Vũ bình thường bộ dáng đĩnh đạc nghiêm túc là thế nhưng khi với bạn bè thân thiết lại rất sôi nổi. Trời càng về đêm, sương xuống ngày một nhiều, không khí thêm se se lạnh, trên người cô chỉ là chiếc váy mỏng manh, không tránh khỏi có chút lạnh sởn gai ốc. Lâm Phong thấy vậy liền xen ngang câu chuyện của Khánh Trung:
- Cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi, giữ sức cho chuyến đi ngày mai.
Để ý thấy lúc này cũng khá trễ, nên cũng rất mau kết thúc cuộc vui. Khánh Trung và Tuấn Vũ là hai người bị chuốc nhiều rượu nhất, đứng lên có vẻ lảo đảo, người giúp việc to khỏe phải qua đỡ lấy họ dìu về phòng, Lâm Phong biết giữ mình hơn họ nhưng cũng không tránh khỏi có chút choáng váng say rượu, anh tự mình bước vào một căn phòng dành cho khách như rất quen thuộc, chào mọi người rồi đóng cửa phòng. Qua căn phòng bên cạnh, đợi cho Tuấn Vũ được đặt ngay ngắn trên giường, cô liền quay ra hỏi Khánh Trung:
- Xin hỏi, phòng nào là dành cho tôi?
Khánh Trung ngạc nhiên nhìn cô như sinh vật lạ, sau đó ha hả cười:
- Không đùa chứ, đừng nói là hai người ăn chay nha, phòng của cậu ta cũng là phòng của em mà, ha ha.
Cô cũng không còn ít tuổi, cũng không phải kiểu người ngây thơ không hiểu biết, vì thế khi nghe anh ta nói vậy, trong lòng khẽ khẩn trương, bên cạnh đó nhìn tới cái tên say xỉn, với điệu bộ tươi cười như chuyện hiển nhiên kia, cô thật muốn quẫn, mong sao có thể vùng lên bóp cổ anh ta, cắt đứt đi suy nghĩ xấu xa trong đầu anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.