Chương 30: Tai nạn trên biển
Hồ ly bà bà
13/04/2015
Trong khi đó, từ trong khoang thuyền có cặp mắt sắc lạnh đầy ghen tỵ hướng phía hai người Lâm Phong và Hà Phương mà bắn tới. Như Ý từ lúc gặp Hà Phương đi cùng Trần Tuấn Vũ, trong lòng đã này sinh đố kị, rõ ràng xét bề ngoài cô ta nổi bật hơn hẳn, bên cạnh đó cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều, vậy mà từ lúc cô gái tên Hà Phương xuất hiện, không chỉ quyến rũ Trần Tuấn Vũ. Bạn trai Khánh Trung của cô ta cũng không ngừng nhắc tới cô, hơn thế nữa nhiều lúc cười đùa vui vẻ với cô mà dường như quên mất cô ta. Bây giờ cả tổng giám đốc Lâm Phong băng giá cũng bị cô thu hút. Càng nhìn cô, cô nàng lại thấy thêm nhức mắt. Lòng đố kị của phụ nữ thật ghê gớm, một khi đã ghét người nào đó thì cho dù người đó có cử chỉ hành động lời nói gì thì cũng không vừa mắt.
Hai người Lâm Phong và Hà Phương giằng co một hồi lâu, số ván thắng, thua đều ngang nhau, tới lúc mấy người Tuấn Vũ đi lên boong tàu thấy cảnh hai người “kề vai sát cánh” có phần thân thân thiết. Tuấn Vũ đi nhanh tới nắm cổ tay cô kéo sát lại rồi ôm lấy eo cô, giọng đầy quan tâm:
- Em không nghỉ đi một chút dưỡng sức lát nữa lặn biển chơi?
Cô vẫn không thể thích nghi được với sự thân cận cùng anh, huống hồ sếp tổng của cô đã biết rõ quan hệ giữa hai người, cô có chút ngượng ngùng đưa tay đẩy, tính cách xa anh. Nhận thấy sự phản kháng của cô, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, anh càng đưa tay ôm cô thật chặt như khẳng định chủ quyền của anh với cô, bản thân anh cũng không nhận ra ý muốn chiếm hữu của anh với cô lại mãnh liệt như vậy. Bị gò bó bên người Tuấn Vũ, cô cũng không thể cương quyết thoát ra, vì thế để mặc anh, khẽ ngước lên nhìn anh, năn nỉ mặc dù biết là sẽ không được câu trả lời như ý:
- Tôi có thể không lặn biển được không?
Anh nhìn đôi mắt long lanh và thái độ khẩn khoản năn nỉ của cô, thật đáng yêu, khiến người ta càng thêm hứng thú bắt nạt, vì thế anh cười rất tươi với cô, rồi thốt ra hai từ: “Không thể”, sau đó kéo cô ra chỗ nhóm nhân viên nhận bộ đồ lặn và nghe hướng dẫn cơ bản khi lặn xuống dưới lòng đại dương.
Trong lúc mọi người loay hoay trang bị bộ đồ lặn, cô cầm trên tay bộ đồ nghe hướng dẫn giới thiệu làm từ 100% là Ultraspan chất lượng cao, dẻo dai và mềm mại, có khả năng chống nén tuyệt đối có thể giảm sự xâm nhập của nước vào cơ thể, cô thiểu não tự nhủ: “ Thà rằng cứ quẳng cô xuống biển rồi cho cô chiếc phao cứu sinh để cô nổi trên mặt biển, chứ để cô lặn sâu xuống biển, thật quá kinh người rồi”. Nhưng Trần Tuấn Vũ khăng khăng sẽ theo sát dẫn dắt và bảo vệ cô, cô cũng thử liều một lần, dù gì cũng hiếm có dịp được ngắm trực tiếp sinh vật dưới lòng đại dương. Dù đã lấy hết can đảm hạ quyết tâm nhưng khi nhoài người nhìn xuống mặt biển những con sóng nhỏ đang xô vào chiếc du thuyền khiến cô lại chùn bước.
Đang lưỡng lự, thì bỗng từ phía sau có một lực huých mạnh vào, khiến cô mất thăng bằng chấp chới, sau một tiếng hét to là tiếng “bùm”, cô rơi xuống biển. Không kịp nhìn xem ai đó là vô ý hay cố tình đẩy cô xuống biển, lúc này trong cô chỉ có hoảng loạn, tay chân gạt loạn trong nước, nước biển mặn chát tràn đầy vào trong mồm mũi khiến cô bị sặc, tiếng kêu cứu cũng vì thế mà ngắt quãng. Tinh thần dần mất đi tỉnh táo, cô thật không muốn làm ma trên biển, rồi cô lơ mơ nghe thấy vật nặng rơi trên mặt biển, có người đã nhảy xuống dồn, ra sức bơi áp sát cô, kéo cô vào gần bờ, chiếc phao cứu sinh cũng được ném xuống để họ vịn vào, trước lúc đôi mắt cô sụp xuống, bên mũi cô phảng phất hương bạc hà có chút quen thuộc, kế đó cô lịm đi không biết trời đất gì nữa.
Hai người Lâm Phong và Hà Phương giằng co một hồi lâu, số ván thắng, thua đều ngang nhau, tới lúc mấy người Tuấn Vũ đi lên boong tàu thấy cảnh hai người “kề vai sát cánh” có phần thân thân thiết. Tuấn Vũ đi nhanh tới nắm cổ tay cô kéo sát lại rồi ôm lấy eo cô, giọng đầy quan tâm:
- Em không nghỉ đi một chút dưỡng sức lát nữa lặn biển chơi?
Cô vẫn không thể thích nghi được với sự thân cận cùng anh, huống hồ sếp tổng của cô đã biết rõ quan hệ giữa hai người, cô có chút ngượng ngùng đưa tay đẩy, tính cách xa anh. Nhận thấy sự phản kháng của cô, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, anh càng đưa tay ôm cô thật chặt như khẳng định chủ quyền của anh với cô, bản thân anh cũng không nhận ra ý muốn chiếm hữu của anh với cô lại mãnh liệt như vậy. Bị gò bó bên người Tuấn Vũ, cô cũng không thể cương quyết thoát ra, vì thế để mặc anh, khẽ ngước lên nhìn anh, năn nỉ mặc dù biết là sẽ không được câu trả lời như ý:
- Tôi có thể không lặn biển được không?
Anh nhìn đôi mắt long lanh và thái độ khẩn khoản năn nỉ của cô, thật đáng yêu, khiến người ta càng thêm hứng thú bắt nạt, vì thế anh cười rất tươi với cô, rồi thốt ra hai từ: “Không thể”, sau đó kéo cô ra chỗ nhóm nhân viên nhận bộ đồ lặn và nghe hướng dẫn cơ bản khi lặn xuống dưới lòng đại dương.
Trong lúc mọi người loay hoay trang bị bộ đồ lặn, cô cầm trên tay bộ đồ nghe hướng dẫn giới thiệu làm từ 100% là Ultraspan chất lượng cao, dẻo dai và mềm mại, có khả năng chống nén tuyệt đối có thể giảm sự xâm nhập của nước vào cơ thể, cô thiểu não tự nhủ: “ Thà rằng cứ quẳng cô xuống biển rồi cho cô chiếc phao cứu sinh để cô nổi trên mặt biển, chứ để cô lặn sâu xuống biển, thật quá kinh người rồi”. Nhưng Trần Tuấn Vũ khăng khăng sẽ theo sát dẫn dắt và bảo vệ cô, cô cũng thử liều một lần, dù gì cũng hiếm có dịp được ngắm trực tiếp sinh vật dưới lòng đại dương. Dù đã lấy hết can đảm hạ quyết tâm nhưng khi nhoài người nhìn xuống mặt biển những con sóng nhỏ đang xô vào chiếc du thuyền khiến cô lại chùn bước.
Đang lưỡng lự, thì bỗng từ phía sau có một lực huých mạnh vào, khiến cô mất thăng bằng chấp chới, sau một tiếng hét to là tiếng “bùm”, cô rơi xuống biển. Không kịp nhìn xem ai đó là vô ý hay cố tình đẩy cô xuống biển, lúc này trong cô chỉ có hoảng loạn, tay chân gạt loạn trong nước, nước biển mặn chát tràn đầy vào trong mồm mũi khiến cô bị sặc, tiếng kêu cứu cũng vì thế mà ngắt quãng. Tinh thần dần mất đi tỉnh táo, cô thật không muốn làm ma trên biển, rồi cô lơ mơ nghe thấy vật nặng rơi trên mặt biển, có người đã nhảy xuống dồn, ra sức bơi áp sát cô, kéo cô vào gần bờ, chiếc phao cứu sinh cũng được ném xuống để họ vịn vào, trước lúc đôi mắt cô sụp xuống, bên mũi cô phảng phất hương bạc hà có chút quen thuộc, kế đó cô lịm đi không biết trời đất gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.