Chương 3: Làm Rõ Thân Phận(2)
Vương Thị Lâm Oanh
30/03/2023
Sáng hôm sau Tử Ân thức dậy rất sớm, anh ra ngoài khi cả nhà chưa ai thức, anh sợ cô đi học nên phải đến sớm nhất có thể.
7h sáng đang ngồi trong xe, Tử Ân thấy một hình bóng nhỏ nhắn đi ra thì anh vội vàng đi đến.
- Tịnh Y…..
Có người gọi tên mình Tịnh Y nhìn ra ngoài.
- Lại là tên hôm qua? Sao hắn cứ bám lấy mình nhỉ?
- Anh có thể nói chuyện với em một chút không? 20p thôi.
- Không được tôi còn đi làm thêm, hôm nay chủ nhật quán đông khách, tôi với anh không quen không biết có gì mà nói?
- Anh có thể trả em gấp đôi thậm chí gấp 100 lần lương ngày hôm nay em làm.
- Đồ điên.
- Chỉ 20p thôi được không?
Thấy Tử Ân đưa ra số tiền lãi như vậy Tịnh Y tặc lưỡi cho qua. Dù sao nhìn anh ta cũng tử tế.
Anh lai cô đến một quán cafe gần đó, anh gọi cho cô một hồng trà còn mình một ly cafe.
- Anh có chuyện gì nói luôn được không?
- Được anh đi vào vấn đề chính.
- Em là Tịnh Y? Mất bố mẹ, năm nay đang ở với người bà nhận nuôi của mình?
Tịnh Y bất ngờ trước thông tin mà anh đưa ra, không quen không biết tự nhiên sao lại biết về đời tư của cô.
- Anh theo dõi tôi à? Nói anh làm thế có mục đích gì? Không tôi kiện anh đấy, dù sao tôi cũng đang là sinh viên luật.
- Không có gì chỉ là vài ngày trước một người bạn anh có gặp em và nói em giống anh, về hỏi ba mẹ thì anh mới biết mình có người em thất lạc.
- Vậy nên anh nghĩ người đó là tôi?
- Đúng vậy.
- Điên. Người giống người thôi chứ sao mà trùng hợp như vậy được?
- Đương nhiên là được, em cho anh xin một vài chân tóc được không?
- Cho thì cho sợ gì.
Tịnh Y hùng hổ nhổ một ít tóc đưa cho Tử Ân sau đó cô không quên hỏi.
- Tiền của tôi đâu?
- Anh không mang tiền mặt, em đọc số tài khoản đi.
- 0290919992001
- Được rồi.
Tinh * điện thoại Tịnh Y reo lên. Vậy mà anh ta chuyển tiền thật? Tịnh Y bước ra ngoài cô nhìn lại khuôn mặt của Tử Ân cũng có nét giống mình.
———————
Từ sau khi xin được tóc của Tịnh Y, Tử Ân vội vàng mang đi xét nghiệm với tóc của ba mình. Kết quả ít nhất phải sau 2 ngày mới có thể có chính xác, đành vậy chờ đợi cũng được.
———————
2 ngày sau khi đã có kết quả Tử Ân bất ngờ với thông tin mà mình cầm trên tay.
- Vậy em ấy là em gái mình?
Cảm giác khi gia đình có thêm một thành viên dù không ở cùng từ nhỏ đến lớn nhưng Tử Ân cứ vui vui mừng mừng.
Anh vội vàng cầm tờ giấy về nhà thật nhanh.
- Sao nay về sớm thế con?
- Ba mẹ đã có kết quả rồi.
- Sao phải chứ?
- Quả nhiên là vậy, em ấy có cùng ADN với ba.
- Thật ….. thật sao?
Mẹ Tử Ân không tin những gì mình nghe thấy mà hỏi lại. Bà đã mất hết hi vọng sau 2 năm không tìm thấy cô vậy mà ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng đã tìm thấy đứa con thất lạc của bà.
- Chúng ta đi đến chỗ con bé được không?
- Vậy ba mẹ thay quần áo đi, con trở hai người đi.
- Không cần ta muốn đi luôn.
Thấy ba mình ra hiệu Tử Ân cũng không phải kháng mà quay trở lại xe chở hai người đến nhà Tịnh Y.
- Không biết con bé có nhận chúng ta không?
- Con bé có ghét bỏ mình khi có bỏ rơi không nhỉ ông?
- Tự nhiên tôi run quá.
Ông Thanh nãy giờ cầm tay bà suốt quãng đường để an ủi bà, ông cũng hồi hộp được gặp đứa con của mình lắm nhưng bây giờ vẫn là một chữ đợi. Con bé lớn rồi, không biết có suy nghĩ xấu về ba mẹ mình không? Mà có nghĩ xấu cũng không sao chính ông bà đã làm mất mà. Không nhận ba mẹ này cũng được, ông chỉ cần được nhìn thấy con khoẻ mạnh là được rồi. Con bé khó khăn về việc làm, chức giám đốc công ty vẫn trống. Con bé thiểu tình yêu thương, ông bà hết lòng yêu thương tất cả để bù đắp những sai sót. Dù biết không đủ nhưng cũng bớt áy náy trong lòng hai người cha mẹ.
7h sáng đang ngồi trong xe, Tử Ân thấy một hình bóng nhỏ nhắn đi ra thì anh vội vàng đi đến.
- Tịnh Y…..
Có người gọi tên mình Tịnh Y nhìn ra ngoài.
- Lại là tên hôm qua? Sao hắn cứ bám lấy mình nhỉ?
- Anh có thể nói chuyện với em một chút không? 20p thôi.
- Không được tôi còn đi làm thêm, hôm nay chủ nhật quán đông khách, tôi với anh không quen không biết có gì mà nói?
- Anh có thể trả em gấp đôi thậm chí gấp 100 lần lương ngày hôm nay em làm.
- Đồ điên.
- Chỉ 20p thôi được không?
Thấy Tử Ân đưa ra số tiền lãi như vậy Tịnh Y tặc lưỡi cho qua. Dù sao nhìn anh ta cũng tử tế.
Anh lai cô đến một quán cafe gần đó, anh gọi cho cô một hồng trà còn mình một ly cafe.
- Anh có chuyện gì nói luôn được không?
- Được anh đi vào vấn đề chính.
- Em là Tịnh Y? Mất bố mẹ, năm nay đang ở với người bà nhận nuôi của mình?
Tịnh Y bất ngờ trước thông tin mà anh đưa ra, không quen không biết tự nhiên sao lại biết về đời tư của cô.
- Anh theo dõi tôi à? Nói anh làm thế có mục đích gì? Không tôi kiện anh đấy, dù sao tôi cũng đang là sinh viên luật.
- Không có gì chỉ là vài ngày trước một người bạn anh có gặp em và nói em giống anh, về hỏi ba mẹ thì anh mới biết mình có người em thất lạc.
- Vậy nên anh nghĩ người đó là tôi?
- Đúng vậy.
- Điên. Người giống người thôi chứ sao mà trùng hợp như vậy được?
- Đương nhiên là được, em cho anh xin một vài chân tóc được không?
- Cho thì cho sợ gì.
Tịnh Y hùng hổ nhổ một ít tóc đưa cho Tử Ân sau đó cô không quên hỏi.
- Tiền của tôi đâu?
- Anh không mang tiền mặt, em đọc số tài khoản đi.
- 0290919992001
- Được rồi.
Tinh * điện thoại Tịnh Y reo lên. Vậy mà anh ta chuyển tiền thật? Tịnh Y bước ra ngoài cô nhìn lại khuôn mặt của Tử Ân cũng có nét giống mình.
———————
Từ sau khi xin được tóc của Tịnh Y, Tử Ân vội vàng mang đi xét nghiệm với tóc của ba mình. Kết quả ít nhất phải sau 2 ngày mới có thể có chính xác, đành vậy chờ đợi cũng được.
———————
2 ngày sau khi đã có kết quả Tử Ân bất ngờ với thông tin mà mình cầm trên tay.
- Vậy em ấy là em gái mình?
Cảm giác khi gia đình có thêm một thành viên dù không ở cùng từ nhỏ đến lớn nhưng Tử Ân cứ vui vui mừng mừng.
Anh vội vàng cầm tờ giấy về nhà thật nhanh.
- Sao nay về sớm thế con?
- Ba mẹ đã có kết quả rồi.
- Sao phải chứ?
- Quả nhiên là vậy, em ấy có cùng ADN với ba.
- Thật ….. thật sao?
Mẹ Tử Ân không tin những gì mình nghe thấy mà hỏi lại. Bà đã mất hết hi vọng sau 2 năm không tìm thấy cô vậy mà ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng đã tìm thấy đứa con thất lạc của bà.
- Chúng ta đi đến chỗ con bé được không?
- Vậy ba mẹ thay quần áo đi, con trở hai người đi.
- Không cần ta muốn đi luôn.
Thấy ba mình ra hiệu Tử Ân cũng không phải kháng mà quay trở lại xe chở hai người đến nhà Tịnh Y.
- Không biết con bé có nhận chúng ta không?
- Con bé có ghét bỏ mình khi có bỏ rơi không nhỉ ông?
- Tự nhiên tôi run quá.
Ông Thanh nãy giờ cầm tay bà suốt quãng đường để an ủi bà, ông cũng hồi hộp được gặp đứa con của mình lắm nhưng bây giờ vẫn là một chữ đợi. Con bé lớn rồi, không biết có suy nghĩ xấu về ba mẹ mình không? Mà có nghĩ xấu cũng không sao chính ông bà đã làm mất mà. Không nhận ba mẹ này cũng được, ông chỉ cần được nhìn thấy con khoẻ mạnh là được rồi. Con bé khó khăn về việc làm, chức giám đốc công ty vẫn trống. Con bé thiểu tình yêu thương, ông bà hết lòng yêu thương tất cả để bù đắp những sai sót. Dù biết không đủ nhưng cũng bớt áy náy trong lòng hai người cha mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.