Chương 5: Rung Động?
Vương Thị Lâm Oanh
30/03/2023
Sáng hôm sau Tịnh Y tiếp tục công việc như hàng ngày cô đi học về liền đến cửa hàng làm việc thật không may cho cô hôm nay lại gặp phải tên mặt lạnh Thần Vũ.
- Của anh hết 250 nghìn, không biết anh thanh toán bằng cách nào ạ?
Cô nở một nụ cười tươi thân thiện khi nói chuỵên với anh bởi đây là một điều cơ bản nhất của công việc này. Nhưng cô lại không biết chính nụ cười đó đã khiên tên mặt lạnh trước mặt cô cảm thấy rung động, rung động ư? Phải hắn đã rung động trước cô ngay từ ngày đầu gặp nhau mất rồi.
- Thanh toán qua thẻ.
- Vâng quý khách đợi một lát nhận hoá đơn ạ!
Anh cứ ngẩn ngơ nhìn cô in hoá đơn cho mình, đã rất lâu từ ngày người con gái ấy rời đi anh đã không còn cảm giác với bất kì một cô gái nào nữa nhưng từ hôm va phải cô gái này anh lại có một cảm giác rung động đến lạ. Cũng từ phía Tử Ân mà anh đã biết đây là em gái của anh ta nhưng sao cô không quay trở lại Lý gia mà vẫn làm ở đây, anh cũng không biết từ bao giờ bản thân lại nhiều chuyện đến như vậy, buộc miệng anh hỏi một câu.
- Cô là em gái Tử Ân?
Tịnh Y ngơ ngác sao người đàn ông này biết? Thấy cô nghệt cái mặt ra anh đành nói.
- Hôm tôi va vào cô thấy cô giống cậu ta nên mới nói cho cậu ta cũng không ngờ hai người lại là anh em, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Anh cũng không biết sao hôm nay mình lại nói chuyện nhiều hơn mọi ngày với người khác giới, kể cả kghi ở nhà anh cũng không trả lời bố mẹ mình quá 3 câu. Chính bản thân anh cũng không thể hiểu nổi mình đang bị làm sao nữa. Tịnh Y cũng ậm ừ cô chỉ vừa xác nhận mình là tiểu thư của nhà đấy mà ở đâu ra một tên mặt lạnh thế này.
Một tháng sau.
Rồi chyện gì đến cũng sẽ đến bà của Tịnh Y quyết định vào viện dưỡng lão bên Lý gia cũng sẽ nuôi dưỡng cho bà về sau này. Tịnh Y dọn đồ ra khỏi căn nhà nơi cô sống từ nhỏ đến lớn thật sự không nỡ Tử Ân thấy vậy liền lại gần an ủi em gái.
- Nếu em không nỡ anh sẽ giữ cho em ngôi nhà này nếu có nhớ em có thể về.
Vốn dĩ Tịnh Y đang kìm nén nước mắt nhưng vì lời nói của anh mà cô ngồi thụp xuống bật khóc nức nở không muốn rời đi. Mất một lúc lâu sau cả hai cho nốt đồ của cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi vào phía thành phố tấp nập. Chiếc xe dừng lại ở Lý gia ba mẹ Lý đã đứng cửa đợi sẵn đón công chúa nhỏ trở về nhà. Cô bước vào nhà mẹ Lý đã chạy ra trước lên tiếng nào con gái vào nhà thôi nào chào mừng con trở về. Tịnh Y nhẹ nhàng bước vào người làm trong nhà cúi chào một cách kính cẩn làm cô không biết phải làm sao vội vàng cúi xuống theo họ, thấy thế ba Lý lên tiếng.
- Từ lần sau không cần phải chào hỏi như thế nữa tiểu thư không quen.
Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên bởi đây là phép tắc lâu năm trong Lý gia vậy mà tiểu thư vừa trở về khó sử một chút liền được lão gia bãi bỏ quy tắc. Một loạt người làm cúi kính cẩn đồng thanh nói.
- Dạ thưa lão gia.
Tịnh Y cùng mẹ Lý đi vào nhà ngồi, Tử Ân mang đồ cho cô vào sau. Phòng của cô đã được chuẩn bị đầy đủ hết kể cả quần áo nhưng cô không muốn nên ba mẹ để cho cô tự trang trí.
- Con nghỉ ngơi một chút đi rồi vào ăn trưa chiều nay chúng ta có khách.
- Khách sao ạ?
- Không sao đâu con đừng quá lo lắng chỉ là một số người bạn thân của gia đình chúng ta đến để mừng đón con về với lại Tử Ân có mời thêm một số người bạn đến nữa thôi.
- Vâng ạ, vậy con lên phòng trước đây ạ.
- Được rồi con cứ tự nhiên đi.
Buổi tối khách đã đến chỉ là vài ba gia đình có quan hệ thân thiết với Lý Gia đến chung vui cùng với đó có cả sự tham gia của vợ chồng Tư Hoàng, Hiểu Di, vợ chồng Hạ Vũ, Huyền Nhi còn có sự góp mặt của Thần Vũ. Mọi người đến đủ Tịnh Y lo lắng ở trên phòng đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với nhiều người giàu có như vậy, cô lo lắng đến nỗi tay cứ bấu vào váy đi lại trong phòng Tử Ân mở cửa thấy vậy liền đi đến vỗ về.
- Không sao đâu đây chỉ là tệc gia đình thôi em không cần quá căng thẳng.
- Nhưng em lo lắng quá.
- Không sao dần rồi em sẽ quen anh dẫn em xuống ra mắt mọi người nhé.
- Vâng.
Tử Ân dẫn em gái xuống ai cũng phải trầm trồ bởi vẻ đẹp của cô, cô giống hệt mẹ hồi trẻ vậy luôn xinh đẹp dù không son phấn, hôm nay cô mặc cho mình một chiếc váy xoè một chiếc áo somi một đôi cao gót tôn lên chiều cao của mình mà hình ảnh này nãy giờ đều thu hết vào mắt Thần Vũ anh nhìn cô không rời. Tư Hoàng và Hạ Vũ thấy vậy cũng đã biết tên mặt lạnh này có khi lại rung động thêm lần nữa rồi.
- Của anh hết 250 nghìn, không biết anh thanh toán bằng cách nào ạ?
Cô nở một nụ cười tươi thân thiện khi nói chuỵên với anh bởi đây là một điều cơ bản nhất của công việc này. Nhưng cô lại không biết chính nụ cười đó đã khiên tên mặt lạnh trước mặt cô cảm thấy rung động, rung động ư? Phải hắn đã rung động trước cô ngay từ ngày đầu gặp nhau mất rồi.
- Thanh toán qua thẻ.
- Vâng quý khách đợi một lát nhận hoá đơn ạ!
Anh cứ ngẩn ngơ nhìn cô in hoá đơn cho mình, đã rất lâu từ ngày người con gái ấy rời đi anh đã không còn cảm giác với bất kì một cô gái nào nữa nhưng từ hôm va phải cô gái này anh lại có một cảm giác rung động đến lạ. Cũng từ phía Tử Ân mà anh đã biết đây là em gái của anh ta nhưng sao cô không quay trở lại Lý gia mà vẫn làm ở đây, anh cũng không biết từ bao giờ bản thân lại nhiều chuyện đến như vậy, buộc miệng anh hỏi một câu.
- Cô là em gái Tử Ân?
Tịnh Y ngơ ngác sao người đàn ông này biết? Thấy cô nghệt cái mặt ra anh đành nói.
- Hôm tôi va vào cô thấy cô giống cậu ta nên mới nói cho cậu ta cũng không ngờ hai người lại là anh em, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Anh cũng không biết sao hôm nay mình lại nói chuyện nhiều hơn mọi ngày với người khác giới, kể cả kghi ở nhà anh cũng không trả lời bố mẹ mình quá 3 câu. Chính bản thân anh cũng không thể hiểu nổi mình đang bị làm sao nữa. Tịnh Y cũng ậm ừ cô chỉ vừa xác nhận mình là tiểu thư của nhà đấy mà ở đâu ra một tên mặt lạnh thế này.
Một tháng sau.
Rồi chyện gì đến cũng sẽ đến bà của Tịnh Y quyết định vào viện dưỡng lão bên Lý gia cũng sẽ nuôi dưỡng cho bà về sau này. Tịnh Y dọn đồ ra khỏi căn nhà nơi cô sống từ nhỏ đến lớn thật sự không nỡ Tử Ân thấy vậy liền lại gần an ủi em gái.
- Nếu em không nỡ anh sẽ giữ cho em ngôi nhà này nếu có nhớ em có thể về.
Vốn dĩ Tịnh Y đang kìm nén nước mắt nhưng vì lời nói của anh mà cô ngồi thụp xuống bật khóc nức nở không muốn rời đi. Mất một lúc lâu sau cả hai cho nốt đồ của cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi vào phía thành phố tấp nập. Chiếc xe dừng lại ở Lý gia ba mẹ Lý đã đứng cửa đợi sẵn đón công chúa nhỏ trở về nhà. Cô bước vào nhà mẹ Lý đã chạy ra trước lên tiếng nào con gái vào nhà thôi nào chào mừng con trở về. Tịnh Y nhẹ nhàng bước vào người làm trong nhà cúi chào một cách kính cẩn làm cô không biết phải làm sao vội vàng cúi xuống theo họ, thấy thế ba Lý lên tiếng.
- Từ lần sau không cần phải chào hỏi như thế nữa tiểu thư không quen.
Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên bởi đây là phép tắc lâu năm trong Lý gia vậy mà tiểu thư vừa trở về khó sử một chút liền được lão gia bãi bỏ quy tắc. Một loạt người làm cúi kính cẩn đồng thanh nói.
- Dạ thưa lão gia.
Tịnh Y cùng mẹ Lý đi vào nhà ngồi, Tử Ân mang đồ cho cô vào sau. Phòng của cô đã được chuẩn bị đầy đủ hết kể cả quần áo nhưng cô không muốn nên ba mẹ để cho cô tự trang trí.
- Con nghỉ ngơi một chút đi rồi vào ăn trưa chiều nay chúng ta có khách.
- Khách sao ạ?
- Không sao đâu con đừng quá lo lắng chỉ là một số người bạn thân của gia đình chúng ta đến để mừng đón con về với lại Tử Ân có mời thêm một số người bạn đến nữa thôi.
- Vâng ạ, vậy con lên phòng trước đây ạ.
- Được rồi con cứ tự nhiên đi.
Buổi tối khách đã đến chỉ là vài ba gia đình có quan hệ thân thiết với Lý Gia đến chung vui cùng với đó có cả sự tham gia của vợ chồng Tư Hoàng, Hiểu Di, vợ chồng Hạ Vũ, Huyền Nhi còn có sự góp mặt của Thần Vũ. Mọi người đến đủ Tịnh Y lo lắng ở trên phòng đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với nhiều người giàu có như vậy, cô lo lắng đến nỗi tay cứ bấu vào váy đi lại trong phòng Tử Ân mở cửa thấy vậy liền đi đến vỗ về.
- Không sao đâu đây chỉ là tệc gia đình thôi em không cần quá căng thẳng.
- Nhưng em lo lắng quá.
- Không sao dần rồi em sẽ quen anh dẫn em xuống ra mắt mọi người nhé.
- Vâng.
Tử Ân dẫn em gái xuống ai cũng phải trầm trồ bởi vẻ đẹp của cô, cô giống hệt mẹ hồi trẻ vậy luôn xinh đẹp dù không son phấn, hôm nay cô mặc cho mình một chiếc váy xoè một chiếc áo somi một đôi cao gót tôn lên chiều cao của mình mà hình ảnh này nãy giờ đều thu hết vào mắt Thần Vũ anh nhìn cô không rời. Tư Hoàng và Hạ Vũ thấy vậy cũng đã biết tên mặt lạnh này có khi lại rung động thêm lần nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.