Chương 25
Mỹ bảo
23/06/2014
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Ngày bố tôi hạ huyệt đều là anh em họ hàng đến khiêng quan tài giúp. Xong xuôi, những người thân thích tụ tập lại ăn một bữa cơm. Cái sân nhỏ chất đầy bàn ăn, gà, vịt được bày la liệt trên đó, rượu vương vãi ra khắp nơi, trẻ con cứ vô tư chạy nhảy đùa nghịch. Tang lễ của người Trung Quốc lúc nào cũng náo nhiệt như vậy đó, chả kém đám cưới một chút nào.
Chú hai tôi có uống nhiều một chút, bỗng nhiên đứng dậy hét lên: “Anh hai, anh ở trên trời mà có gặp được bố của chúng ta thì phải nói rõ cho ông ấy biết là con chó của nhà thím tư là do anh đánh chứ không phải em đâu”.
Mẹ tôi vốn đang buồn bã, nghe được câu nói này của chú ấy cũng không nhịn được bật cười.
Đây là lần đầu tiên mẹ tôi cười kể từ lúc bố mất. Tảng đá đè nặng trong lòng tôi như được gỡ xuống, tôi biết, cuối cùng mẹ cũng đã vượt qua được chuyện này, từ nay về sau hai người chúng tôi phải đùm bọc lẫn nhau, cố gắng mà sống tiếp những ngày còn lại.
Sau khi trở về, tôi nhận được điện thoại của Trang Phác Viên, anh ta muốn hẹn gặp tôi ở quán cà-fê dạo trước. Sau khi ngồi xuống thì câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Hãy cố gắng nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực!”, hẳn là anh ta đã biết được biến cố xảy ra trong gia đình tôi.
Tôi thở dài: “Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ mới bốn tháng trôi qua thôi, vậy mà ông ấy đã đi rồi”.
“Cô hiếu thảo như vậy, chắc lúc ra đi bác trai cũng chẳng còn điều gì tiếc nuối”.
“Không, trước lúc đi bố tôi cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện lập gia đình, đó là chuyện nuối tiếc nhất trong đời của ông ấy”.
Trang Phác Viên cười cười: “Chuyện đó có gấp gáp cũng không được”.
“Đứa nhỏ có khá hơn chút nào không?”, tôi hỏi.
“Đã xuất viện rồi!”, anh ta nói: “Trẻ con thường hồi phục rất nhanh, giờ nó còn có thể chạy nhảy tung tăng được rồi. Mẹ của nó bỏ công việc làm ăn bên đó về đây chăm sóc cho thằng nhỏ, còn nhờ chuyên gia dinh dưỡng trẻ em viết thực đơn ra nữa, rất phức tạp”.
Xem ra bà Trang cũng không phải là một người mẹ không yêu thương con mình.
“Lần này trở về cô ấy sẽ ở lại khá lâu, người vui nhất chính là thằng bé. Qua đó tôi mới biết thằng bé cô đơn đến nhường nào, không có anh chị em, thằng nhóc cũng không hợp với mấy đứa trẻ trong họ”.
“Có thể nuôi một con chó làm bạn”.
Trang Phác Viên gật đầu cười: “Chúng tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi, hôm nay hai mẹ con sẽ dắt nhau đến chợ vật nuôi”.
Hoàng hậu nương nương đang ngồi trong cung điện, trong khoảng thời gian này không biết hoa cỏ xung quanh sẽ trốn ở đâu đây. Lúc đó, tôi bỗng dưng nhớ đến Trương Mạn Quân cùng với bức tranh cây ngãi của Georgia O’keeffe(1) được treo trên trường.
(1) : Có ai còn nhớ không? Tác giả này đã được nhắc đến ở chương đầu tiên Mộc Liên gặp Trang Phác Viên. Trong phòng làm việc của Trang Phác viên cũng có treo một bức tranh của họa sĩ này.
Trang Phác Viên còn nói: “Vợ tôi nhờ chuyển lời, cô ấy thực sự rất biết ơn cô, hy vọng lúc nào rảnh rỗi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm”.
Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Bà Trang lại khách khí rồi, chỉ là lúc này tôi đang có tang, thật sự không tiện để đi ra ngoài gặp ai”.
Trang Phác Viên cũng không miễn cưỡng, đổi đề tài. Anh ta hỏi tôi: “Thái Nhiên dạo này bận bịu việc gì thế?”.
“Tham gia lớp học diễn xuất với ngoại ngữ”.
“Định đóng vai gì tiếp theo đây?”.
Tôi nghe ra được chút manh mối, lập tức hỏi lại: “Trang tiên sinh có đề nghị nào được được không ạ?”.
“Đạo diễn Bạch Đức Quang đang có một kịch bản trong tay, ông ta định tập hợp tất cả các độ tuổi từ già trẻ lớn bé lại làm cho ba thế hệ diễn viên có thể được diễn xuất chung với nhau”.
“Phim truyền hình?”.
“Gồm mười lăm tập phim hài kịch!”, anh ta nói: “Mấu chốt vấn đề là ở chỗ có thể cùng hợp tác với những diễn viên của thế hệ trước, cơ hội này rất khó mới có được”.
Vẻ mặt của tôi gần như là nịnh nọt, cười nói: “Phải cảm ơn Trang tiên sinh trước”.
Bạch Đức Quang cũng lớn tuổi rồi, rất giống các trưởng bối cùng thời với mình, cực ghét những tin tức, chiêu trò gây nổi. Lần đầu tiên gặp Thái Nhiên, câu đầu tiên ông ấy hỏi chính là: “Đã chuẩn bị kế hoạch đi chơi cùng bạn gái ở đâu chưa?”.
Bị gây sự như vậy, Thái Nhiên cũng chỉ hơi nao núng một chút, trả lời: “Còn phải làm việc nên bọn cháu không có thời gian gặp mặt”.
Bạch Đức Quang có ý gây khó dễ, còn nói: “Vai diễn cậu tham gia casting là một thạc sĩ văn học, lớn lên giữa một biển sách, cậu mà diễn chỉ sợ sẽ gặp khó khăn”.
Thái Nhiên chỉ đúng mực đáp: “Tuy rằng cháu bỏ học rất sớm nhưng mà vẫn một lòng muốn đèn sách. Trong tâm yêu sách tự nhiên sẽ diễn được thôi”.
“Cậu thật sự là Vương bà bán dưa”.
“Người bán chính là cháu, nhưng người cân nhắc có nên mua hay không lại chính là đạo diễn”.
“Tài ăn nói cũng không tồi”.
“Cũng chỉ là phương tiện để mưu sinh mà thôi”.
Bạch Đức Quang cười cười: “Đúng là một thằng nhóc quật cường, khó trách lại thành công nhanh đến thế”.
“Chỉ là thành công nhờ mưu mẹo thôi, không dám lỗ mãng trước mặt đạo diễn”.
Bạch Đức Quang phất tay: “Được, đi lấy kịch bản đi, lát nữa ra diễn thử”.
Ông ấy vừa đi, tôi rút ra ngay một cái khăn tay lau mồ hôi: “Kỳ lạ, sao ông ấy cứ như là có ân oán gì với anh”.
“Ai biết, có lẽ năm xưa bố anh đã từng đắc tội với ông ta”, Thái Nhiên thản nhiên cười.
“Không sợ đến lúc đó ông ta gây khó dễ với anh à?”.
“Đôi chân này của anh có thể nhảy qua được những rào cản”.
Cậu ta nhăn mặt, ghé sát vào tôi, vừa lúc có nhân viên đi ngang qua, tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
Ngay lúc đó tôi nhìn thấy gương mặt của một người đang theo sau Bạch Đức Quang. Ngay lập tức tôi hiểu được lí do tại sao ông ta lại lạnh lùng với chúng tôi như vậy.
Người đó là Đường Bân …
Tôi nhìn thấy bộ dạng không ngừng quay đầu lại nói chuyện với cậu ta của Bạch Đức Quang, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sao cậu ta lại có thể cùng Bạch Đức Quang nói chuyện thân thiết như vậy chứ?
Lúc đưa hồ sơ, cậu ta chủ động bước đến, vẻ mặt tươi cười thân thiết, liền biết ngay là sẽ có chuyện gì không tốt đây.
Quả thực, vừa mở miệng ra là cậu ta đã nói: “Hai người, thật sự rất xin lỗi, nghe nói anh Thái Nhiên từ chối quảng cáo của hãng lúa mạch Dương Lao, nhờ vậy nên em mới được tiếp nhận nó. Phải cảm ơn Thái đại ca rất nhiều”.
Ngay lúc đó tôi chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, đen như mực. Thái Nhiên vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, kinh ngạc nhìn tôi.
Buổi sáng tôi mới nhận được điện thoại, đối phương nói là không muốn dùng hình ảnh của Thái Nhiên để quảng cáo nữa, tôi vì lo cho tâm tình của cậu ấy nên mới giấu định chờ đến lúc thử vai xong mới nói nào ngờ lại tạo cơ hội cho Đường Bân khiêu khích. Tôi muốn giấu mà giấu cũng chẳng được.
Thái Nhiên nghe tôi nói xong, nở một nụ cười: “Trước kia em đâu có nghĩ mấy cái tin tức này có thể đả kích đến anh”.
“Đó là bởi vì đã lâu lắm rồi anh chưa nếm qua mùi vị của sự thất bại!”, tôi nói. Thực ra là quan tâm nhiều quá sẽ bị rối.
“Tiểu tử Đường Bân kia, không ổn chút nào!”, cậu ta mỉm cười.
Chỉ là lúc công bố kết quả thử vai, Thái Nhiên vẫn không được nhận vai diễn kia. Lòng tôi buồn lắm, thể loại phim truyền hình này Thái Nhiên vẫn chưa từng thử qua một lần nào, mất đi cơ hội này thực sự rất đáng tiếc. Thái Nhiên dường như cũng không để nó ở trong lòng, mang tôi đến một nơi thật xa ăn món cay Tứ Xuyên.
Ăn xong rồi, lại kéo tôi đến công viên trung tâm đi dạo.
Khách tham quan công viên cũng không ít, tôi kéo tay cậu ta, cứ lo lắng, đề phòng mà bước tới, sợ chẳng may gặp phải phóng viên hoặc là có người nhận ra cậu ta, không biết rồi sẽ có sóng gió gì xảy đến nữa đây. Vì không chuyên tâm nên những lời Thái Nhiên nói, tôi cũng nghe câu được câu mất.
Cậu ta rốt cuộc cũng bực mình, nhìn xung quanh xem có ai không, kéo tôi vào một góc tối rồi ôm chầm lấy. Tôi chỉ kịp hô lên một tiếng nhỏ là bị môi của cậu ta chặn lại ngay tức khắc.
Đêm hôm đó, tôi ngửi thấy mùi hoa sơn chi thoang thoảng. Mùa hè đến rồi …
Sinh nhật Thái nhiên tròn 24 tuổi, tôi vì cậu ta đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ nhưng rất sôi nổi, địa điểm chính là căn nhà trọ của cậu ấy, làm tiệc buffet ở phòng khách và ban công. Thức ăn toàn bộ là theo thực đơn của nhà hàng. Người được mời ngoại trừ bạn bè của Thái Nhiên ra còn có năm fanclub.
Vì không mời phóng viên nên mọi người rất vui vẻ, thoải mái. Bầu trời tối đen như mực, đèn trong phòng được bật sáng trưng lên, lỗng lẫy nhưng không hề xa xỉ một chút nào.
Lúc này tôi mới cảm thấy số tiền trang trí bỏ ra là rất đáng.
Thái Nhiên lần lượt nhảy từng điệu nhạc cùng với những người con gái. Người trong năm fanclub cực kì phấn khích, cả buổi cứ quấn quít mãi bên Thái Nhiên, ríu ra ríu rít giống như một đàn chim se sẻ. Con gái bây giờ càng ngày càng đẹp, da trắng như tuyết, được váy ngắn mang giày cao gót. Lúc tôi bằng tuổi những cô bé đó, còn phải mặc quần áo của mẹ được sửa cho nhỏ lại, chẳng có tí gì gọi là nét đẹp thời thanh xuân cả.
Tuổi tác đúng là thứ không thể nào giấu được…
Đợi cho khách khứa ra về hết, tôi cũng mệt lả, nằm trên ghế sô-fa, ngủ.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng nhạc, Thái Nhiên lay tôi dậy, nói nhỏ bên tai tôi: “Lúc nãy chưa có cơ hội, giờ chúng ta cùng nhảy một bản đi”.
Tôi lười biếng cười: “Đứng suốt ngày hôm nay, chân em sưng tấy lên cả rồi, không mang giày cao gót được nữa đâu”.
“Vậy để chân trần cũng được”, cậu ta nói.
“Mặt đất dơ lắm”.
“Cỏ thể dẫm lên chân anh”.
Nửa đêm hôm đó tôi mới tạm biệt Thái Nhiên về nhà. Trong nhà tối thui, chắc mẹ tôi đã ngủ rồi.
Tôi cởi dây an toàn ra, hôn lên mặt cậu ta, nói: “Sinh nhật vui vẻ”.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, một lúc lâu sau mới chịu buông ra.
Về đến nhà, tôi nhẹ nhàng cởi áo khoác, rón rén bước về phòng mình. Bỗng nhiên đèn ở hành lang sáng lên, tôi sợ hết hồn.
Mẹ đang cầm cái chén thủy tinh đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: “Mới về sao? Sao đi lâu thế?”.
“Phải dọn dẹp nên hơi lâu”, tôi nói.
“Ai chở con về?”, tai mẹ tôi thính thật.
Tôi biết nói dối mẹ chỉ có càng nói càng lộ ra sơ hở mà thôi nên đành nói thật: “Là Thái Nhiên. Xe của con đem đi sửa mất rồi”.
Mẹ tôi ờ một tiếng: “Không phải nó còn có trợ lý nữa hay sao?”.
“Tiểu Mã cũng phải đi tiễn khách”, tôi lảng tránh, xoa xoa thắt lưng, nói: “Con mệt lắm rồi. Cả ngày hôm nay cứ như quản gia ấy, vừa chỉ huy người làm lại vừa phải tiếp khách”.
Mẹ nói: “Chạng vạng hôm nay, lúc mẹ xuống lầu đi đổ rác bỗng nhiên có người chạy đến trước mặt hỏi mẹ có phải con đang hẹn hò với Thái Nhiên không?”.
Hai mắt tôi mở to ra, kiên quyết phủ nhận: “Nói tầm bậy, Thái Nhiên đang hẹn hò với Dương Diệc Mẫn mà. Cho dù đấy là scandal đi thì nó cũng không bao giờ rơi trúng lên người con được đâu”.
“Gần đây hai đứa cũng khá thân mật đó!”, mẹ tôi nói.
“Con là người đại diện của Thái Nhiên nên lúc nào cũng phải đi theo cậu ta ấy mà!”, tôi an ủi bà: “Phóng viên viết báo cũng chỉ là vì tiền, có chuyện gì mà họ không dám viết chứ. Đừng quan tâm đến họ là được rồi”.
beta: Hạo Nguyệt
Ngày bố tôi hạ huyệt đều là anh em họ hàng đến khiêng quan tài giúp. Xong xuôi, những người thân thích tụ tập lại ăn một bữa cơm. Cái sân nhỏ chất đầy bàn ăn, gà, vịt được bày la liệt trên đó, rượu vương vãi ra khắp nơi, trẻ con cứ vô tư chạy nhảy đùa nghịch. Tang lễ của người Trung Quốc lúc nào cũng náo nhiệt như vậy đó, chả kém đám cưới một chút nào.
Chú hai tôi có uống nhiều một chút, bỗng nhiên đứng dậy hét lên: “Anh hai, anh ở trên trời mà có gặp được bố của chúng ta thì phải nói rõ cho ông ấy biết là con chó của nhà thím tư là do anh đánh chứ không phải em đâu”.
Mẹ tôi vốn đang buồn bã, nghe được câu nói này của chú ấy cũng không nhịn được bật cười.
Đây là lần đầu tiên mẹ tôi cười kể từ lúc bố mất. Tảng đá đè nặng trong lòng tôi như được gỡ xuống, tôi biết, cuối cùng mẹ cũng đã vượt qua được chuyện này, từ nay về sau hai người chúng tôi phải đùm bọc lẫn nhau, cố gắng mà sống tiếp những ngày còn lại.
Sau khi trở về, tôi nhận được điện thoại của Trang Phác Viên, anh ta muốn hẹn gặp tôi ở quán cà-fê dạo trước. Sau khi ngồi xuống thì câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Hãy cố gắng nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực!”, hẳn là anh ta đã biết được biến cố xảy ra trong gia đình tôi.
Tôi thở dài: “Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ mới bốn tháng trôi qua thôi, vậy mà ông ấy đã đi rồi”.
“Cô hiếu thảo như vậy, chắc lúc ra đi bác trai cũng chẳng còn điều gì tiếc nuối”.
“Không, trước lúc đi bố tôi cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện lập gia đình, đó là chuyện nuối tiếc nhất trong đời của ông ấy”.
Trang Phác Viên cười cười: “Chuyện đó có gấp gáp cũng không được”.
“Đứa nhỏ có khá hơn chút nào không?”, tôi hỏi.
“Đã xuất viện rồi!”, anh ta nói: “Trẻ con thường hồi phục rất nhanh, giờ nó còn có thể chạy nhảy tung tăng được rồi. Mẹ của nó bỏ công việc làm ăn bên đó về đây chăm sóc cho thằng nhỏ, còn nhờ chuyên gia dinh dưỡng trẻ em viết thực đơn ra nữa, rất phức tạp”.
Xem ra bà Trang cũng không phải là một người mẹ không yêu thương con mình.
“Lần này trở về cô ấy sẽ ở lại khá lâu, người vui nhất chính là thằng bé. Qua đó tôi mới biết thằng bé cô đơn đến nhường nào, không có anh chị em, thằng nhóc cũng không hợp với mấy đứa trẻ trong họ”.
“Có thể nuôi một con chó làm bạn”.
Trang Phác Viên gật đầu cười: “Chúng tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi, hôm nay hai mẹ con sẽ dắt nhau đến chợ vật nuôi”.
Hoàng hậu nương nương đang ngồi trong cung điện, trong khoảng thời gian này không biết hoa cỏ xung quanh sẽ trốn ở đâu đây. Lúc đó, tôi bỗng dưng nhớ đến Trương Mạn Quân cùng với bức tranh cây ngãi của Georgia O’keeffe(1) được treo trên trường.
(1) : Có ai còn nhớ không? Tác giả này đã được nhắc đến ở chương đầu tiên Mộc Liên gặp Trang Phác Viên. Trong phòng làm việc của Trang Phác viên cũng có treo một bức tranh của họa sĩ này.
Trang Phác Viên còn nói: “Vợ tôi nhờ chuyển lời, cô ấy thực sự rất biết ơn cô, hy vọng lúc nào rảnh rỗi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm”.
Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Bà Trang lại khách khí rồi, chỉ là lúc này tôi đang có tang, thật sự không tiện để đi ra ngoài gặp ai”.
Trang Phác Viên cũng không miễn cưỡng, đổi đề tài. Anh ta hỏi tôi: “Thái Nhiên dạo này bận bịu việc gì thế?”.
“Tham gia lớp học diễn xuất với ngoại ngữ”.
“Định đóng vai gì tiếp theo đây?”.
Tôi nghe ra được chút manh mối, lập tức hỏi lại: “Trang tiên sinh có đề nghị nào được được không ạ?”.
“Đạo diễn Bạch Đức Quang đang có một kịch bản trong tay, ông ta định tập hợp tất cả các độ tuổi từ già trẻ lớn bé lại làm cho ba thế hệ diễn viên có thể được diễn xuất chung với nhau”.
“Phim truyền hình?”.
“Gồm mười lăm tập phim hài kịch!”, anh ta nói: “Mấu chốt vấn đề là ở chỗ có thể cùng hợp tác với những diễn viên của thế hệ trước, cơ hội này rất khó mới có được”.
Vẻ mặt của tôi gần như là nịnh nọt, cười nói: “Phải cảm ơn Trang tiên sinh trước”.
Bạch Đức Quang cũng lớn tuổi rồi, rất giống các trưởng bối cùng thời với mình, cực ghét những tin tức, chiêu trò gây nổi. Lần đầu tiên gặp Thái Nhiên, câu đầu tiên ông ấy hỏi chính là: “Đã chuẩn bị kế hoạch đi chơi cùng bạn gái ở đâu chưa?”.
Bị gây sự như vậy, Thái Nhiên cũng chỉ hơi nao núng một chút, trả lời: “Còn phải làm việc nên bọn cháu không có thời gian gặp mặt”.
Bạch Đức Quang có ý gây khó dễ, còn nói: “Vai diễn cậu tham gia casting là một thạc sĩ văn học, lớn lên giữa một biển sách, cậu mà diễn chỉ sợ sẽ gặp khó khăn”.
Thái Nhiên chỉ đúng mực đáp: “Tuy rằng cháu bỏ học rất sớm nhưng mà vẫn một lòng muốn đèn sách. Trong tâm yêu sách tự nhiên sẽ diễn được thôi”.
“Cậu thật sự là Vương bà bán dưa”.
“Người bán chính là cháu, nhưng người cân nhắc có nên mua hay không lại chính là đạo diễn”.
“Tài ăn nói cũng không tồi”.
“Cũng chỉ là phương tiện để mưu sinh mà thôi”.
Bạch Đức Quang cười cười: “Đúng là một thằng nhóc quật cường, khó trách lại thành công nhanh đến thế”.
“Chỉ là thành công nhờ mưu mẹo thôi, không dám lỗ mãng trước mặt đạo diễn”.
Bạch Đức Quang phất tay: “Được, đi lấy kịch bản đi, lát nữa ra diễn thử”.
Ông ấy vừa đi, tôi rút ra ngay một cái khăn tay lau mồ hôi: “Kỳ lạ, sao ông ấy cứ như là có ân oán gì với anh”.
“Ai biết, có lẽ năm xưa bố anh đã từng đắc tội với ông ta”, Thái Nhiên thản nhiên cười.
“Không sợ đến lúc đó ông ta gây khó dễ với anh à?”.
“Đôi chân này của anh có thể nhảy qua được những rào cản”.
Cậu ta nhăn mặt, ghé sát vào tôi, vừa lúc có nhân viên đi ngang qua, tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
Ngay lúc đó tôi nhìn thấy gương mặt của một người đang theo sau Bạch Đức Quang. Ngay lập tức tôi hiểu được lí do tại sao ông ta lại lạnh lùng với chúng tôi như vậy.
Người đó là Đường Bân …
Tôi nhìn thấy bộ dạng không ngừng quay đầu lại nói chuyện với cậu ta của Bạch Đức Quang, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sao cậu ta lại có thể cùng Bạch Đức Quang nói chuyện thân thiết như vậy chứ?
Lúc đưa hồ sơ, cậu ta chủ động bước đến, vẻ mặt tươi cười thân thiết, liền biết ngay là sẽ có chuyện gì không tốt đây.
Quả thực, vừa mở miệng ra là cậu ta đã nói: “Hai người, thật sự rất xin lỗi, nghe nói anh Thái Nhiên từ chối quảng cáo của hãng lúa mạch Dương Lao, nhờ vậy nên em mới được tiếp nhận nó. Phải cảm ơn Thái đại ca rất nhiều”.
Ngay lúc đó tôi chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, đen như mực. Thái Nhiên vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, kinh ngạc nhìn tôi.
Buổi sáng tôi mới nhận được điện thoại, đối phương nói là không muốn dùng hình ảnh của Thái Nhiên để quảng cáo nữa, tôi vì lo cho tâm tình của cậu ấy nên mới giấu định chờ đến lúc thử vai xong mới nói nào ngờ lại tạo cơ hội cho Đường Bân khiêu khích. Tôi muốn giấu mà giấu cũng chẳng được.
Thái Nhiên nghe tôi nói xong, nở một nụ cười: “Trước kia em đâu có nghĩ mấy cái tin tức này có thể đả kích đến anh”.
“Đó là bởi vì đã lâu lắm rồi anh chưa nếm qua mùi vị của sự thất bại!”, tôi nói. Thực ra là quan tâm nhiều quá sẽ bị rối.
“Tiểu tử Đường Bân kia, không ổn chút nào!”, cậu ta mỉm cười.
Chỉ là lúc công bố kết quả thử vai, Thái Nhiên vẫn không được nhận vai diễn kia. Lòng tôi buồn lắm, thể loại phim truyền hình này Thái Nhiên vẫn chưa từng thử qua một lần nào, mất đi cơ hội này thực sự rất đáng tiếc. Thái Nhiên dường như cũng không để nó ở trong lòng, mang tôi đến một nơi thật xa ăn món cay Tứ Xuyên.
Ăn xong rồi, lại kéo tôi đến công viên trung tâm đi dạo.
Khách tham quan công viên cũng không ít, tôi kéo tay cậu ta, cứ lo lắng, đề phòng mà bước tới, sợ chẳng may gặp phải phóng viên hoặc là có người nhận ra cậu ta, không biết rồi sẽ có sóng gió gì xảy đến nữa đây. Vì không chuyên tâm nên những lời Thái Nhiên nói, tôi cũng nghe câu được câu mất.
Cậu ta rốt cuộc cũng bực mình, nhìn xung quanh xem có ai không, kéo tôi vào một góc tối rồi ôm chầm lấy. Tôi chỉ kịp hô lên một tiếng nhỏ là bị môi của cậu ta chặn lại ngay tức khắc.
Đêm hôm đó, tôi ngửi thấy mùi hoa sơn chi thoang thoảng. Mùa hè đến rồi …
Sinh nhật Thái nhiên tròn 24 tuổi, tôi vì cậu ta đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ nhưng rất sôi nổi, địa điểm chính là căn nhà trọ của cậu ấy, làm tiệc buffet ở phòng khách và ban công. Thức ăn toàn bộ là theo thực đơn của nhà hàng. Người được mời ngoại trừ bạn bè của Thái Nhiên ra còn có năm fanclub.
Vì không mời phóng viên nên mọi người rất vui vẻ, thoải mái. Bầu trời tối đen như mực, đèn trong phòng được bật sáng trưng lên, lỗng lẫy nhưng không hề xa xỉ một chút nào.
Lúc này tôi mới cảm thấy số tiền trang trí bỏ ra là rất đáng.
Thái Nhiên lần lượt nhảy từng điệu nhạc cùng với những người con gái. Người trong năm fanclub cực kì phấn khích, cả buổi cứ quấn quít mãi bên Thái Nhiên, ríu ra ríu rít giống như một đàn chim se sẻ. Con gái bây giờ càng ngày càng đẹp, da trắng như tuyết, được váy ngắn mang giày cao gót. Lúc tôi bằng tuổi những cô bé đó, còn phải mặc quần áo của mẹ được sửa cho nhỏ lại, chẳng có tí gì gọi là nét đẹp thời thanh xuân cả.
Tuổi tác đúng là thứ không thể nào giấu được…
Đợi cho khách khứa ra về hết, tôi cũng mệt lả, nằm trên ghế sô-fa, ngủ.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng nhạc, Thái Nhiên lay tôi dậy, nói nhỏ bên tai tôi: “Lúc nãy chưa có cơ hội, giờ chúng ta cùng nhảy một bản đi”.
Tôi lười biếng cười: “Đứng suốt ngày hôm nay, chân em sưng tấy lên cả rồi, không mang giày cao gót được nữa đâu”.
“Vậy để chân trần cũng được”, cậu ta nói.
“Mặt đất dơ lắm”.
“Cỏ thể dẫm lên chân anh”.
Nửa đêm hôm đó tôi mới tạm biệt Thái Nhiên về nhà. Trong nhà tối thui, chắc mẹ tôi đã ngủ rồi.
Tôi cởi dây an toàn ra, hôn lên mặt cậu ta, nói: “Sinh nhật vui vẻ”.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, một lúc lâu sau mới chịu buông ra.
Về đến nhà, tôi nhẹ nhàng cởi áo khoác, rón rén bước về phòng mình. Bỗng nhiên đèn ở hành lang sáng lên, tôi sợ hết hồn.
Mẹ đang cầm cái chén thủy tinh đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: “Mới về sao? Sao đi lâu thế?”.
“Phải dọn dẹp nên hơi lâu”, tôi nói.
“Ai chở con về?”, tai mẹ tôi thính thật.
Tôi biết nói dối mẹ chỉ có càng nói càng lộ ra sơ hở mà thôi nên đành nói thật: “Là Thái Nhiên. Xe của con đem đi sửa mất rồi”.
Mẹ tôi ờ một tiếng: “Không phải nó còn có trợ lý nữa hay sao?”.
“Tiểu Mã cũng phải đi tiễn khách”, tôi lảng tránh, xoa xoa thắt lưng, nói: “Con mệt lắm rồi. Cả ngày hôm nay cứ như quản gia ấy, vừa chỉ huy người làm lại vừa phải tiếp khách”.
Mẹ nói: “Chạng vạng hôm nay, lúc mẹ xuống lầu đi đổ rác bỗng nhiên có người chạy đến trước mặt hỏi mẹ có phải con đang hẹn hò với Thái Nhiên không?”.
Hai mắt tôi mở to ra, kiên quyết phủ nhận: “Nói tầm bậy, Thái Nhiên đang hẹn hò với Dương Diệc Mẫn mà. Cho dù đấy là scandal đi thì nó cũng không bao giờ rơi trúng lên người con được đâu”.
“Gần đây hai đứa cũng khá thân mật đó!”, mẹ tôi nói.
“Con là người đại diện của Thái Nhiên nên lúc nào cũng phải đi theo cậu ta ấy mà!”, tôi an ủi bà: “Phóng viên viết báo cũng chỉ là vì tiền, có chuyện gì mà họ không dám viết chứ. Đừng quan tâm đến họ là được rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.