Chương 43: Tình yêu là bức tường mong manh nhất
Selena Huỳnh
23/01/2017
Trên thế gian này, con người cũng không
thể ghét nhau mãi được đúng không? Hận rồi hận chỉ vì một quá khứ nông
nổi sao? Tôi dám đứng trước mặt bạn, vỗ ngực khẳng định bạn ngốc và ích
kỷ thật đó!
Chúng tôi chỉ mới 16, 17 tuổi đầu nhưng tâm hồn vốn đã 61,71 tuổi (nói quá rồi) từ lâu rồi.
Tôi ngoáp dài ngoáp ngắn dắt chiếc xe đạp "thân yêu" đi một cách chậm rãi. Hôm nay là ngày vui nhất cũng là ngày mệt nhất đối với tôi, hai cái tên Hoàng Thiên, Hải Dương này đúng là phần tử hại người nha, bắt tôi ở với bọn hắn đúng một tiếng đồng hồ, nghe bọn họ "hàn huyên tâm sự". Nghĩ là tức hà! Muốn xách dép chọi hai tên này quá đi! Thân tôi là con gái cơ mà...
Nhưng nói thế nào đi nữa, tôi cũng có phần vui, cuối cùng bọn họ cũng chịu hòa giải, sống hòa bình với nhau, chứ cứ mãi vì một chuyện cỏn con mà ganh ghét nhau hoài tôi thấy cũng mệt thay hai người họ.
Thật là... yêu sớm làm gì để khổ thế không biết?! À... câu này vốn dĩ cũng dành cho tôi đấy, tôi cũng vì yêu sớm mà ra nông nổi như ngày hôm nay đây này, bản thân có ác cảm với hai chữ "tình yêu", bên ngoài chẳng bày tỏ cảm xúc gì nhưng nên trong lại cực kỳ ganh ghét những cặp tình nhân "bắn tim, lượn lờ" xung quanh mình.
- Ừm... nhớ lại cái cảnh hai tên ngốc đó lúc sáng cứ thấy... giống đam mỹ gì đâu, mà quan trọng mình đứng ở đó... không phải thành nữ phụ độc ác chia cắt tình cảm của người ta à!
- Cái gì mà đam mỹ với nữ phụ độc ác vậy hả?
- Á!!
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên bị ai đó cắt ngang làm tôi giật bắt mình, đứa nào chơi ác quá vậy.
Tôi thở phào một hơi, dừng lại ngó sang tên "âm hồn" đang đứng bên cạnh... Quả nhiên tôi không đoán sai, là tên "tắc kè ba hoa" đáng ghét Hoàng Thiên. Hắn diễn vai nam chính đam mỹ chưa vui à? Đi theo nữ phụ như tôi làm gì chứ? Tôi không muốn diễn với hắn.
Hoàng Thiên cười xấu xa nhìn tôi, thiệt muốn đấm hắn một cái chảy máu mũi. Tôi lườm hắn một cái.
- Anh là con trai đời thứ n của Diêm Vương hả? Sao hù tôi giật mình hoài vậy, chả vui! - Tôi hậm hực lên tiếng.
- Đồ nhát chết! Có vậy đã sợ rồi à, hình như đây không phải Thiên Linh tôi quen biết.
Tôi thầm nghiến răng, quen biết cái đầu nhà anh. Thanh xuân của tôi sai lầm nhất chính là gặp anh ta, sao ông trời ác vậy? Đã sinh ra Nguyễn Hoàng Thiên Linh này còn sinh ra thêm tên Dương Vũ Hoàng Thiên làm gì cơ chứ! Chúng tôi quá khắc nhau!
Tôi lè lưỡi trêu hắn một cái rồi tiếp tục dắt con xe yêu quý đi không thèm để ý tới hắn nữa.
Nhưng tên đúng là mặt dày hơn mặt đất, vẫn bám theo tôi, thiệt muốn có áo tàng hình trốn đi luôn cho rồi.
- Nè! Đi ăn trưa đi!
Hoàng Thiên đột nhiên đề nghị. Nghe tới chữ "ăn" bụng tôi bắt đầu kêu réo. Tôi lập tức quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng yêu hết sức.
- Anh hay tôi trả tiền? - Đây là điều khiến tôi e ngại nhất, lỡ hắn chơi bài ngửa, ăn xong xuôi rồi hắn bắt tôi trả tiền thì phải làm sao, ví tôi "cạn kiệt tài nguyên" rồi.
Hắn chớp mắt nhìn tôi, ý như đã nhìn ra bộ mặt thật của tôi. Kệ anh a! Tôi bảo vệ túi tiền mình có gì sai?!
- Tôi! - Hắn đáp cụt lủn, đúng là phong thái của công tử Hoàng Thiên đây mà.
Nói rồi, hắn kéo tôi ra, ung dung trèo lên chiếc xe đạp của tôi. Tôi ngạc nhiên đứng ngay ra đó, cái quái gì vậy nè?! Không phải điều kiện bao tôi ăn là hắn lấy xe tôi về nhà đấy chứ! Không thể nha!
- Còn không mau lên xe, tin tôi bỏ em lại không?
Cái gì! Tôi không nghe nhầm đó chứ? Dương Vũ Hoàng Thiên - thiếu gia đẹp trai ngạo mạn như hắn mà muốn... đạp xe chở tôi á?! Ôi mẹ ơi! Trái Đất đảo ngược rồi, đây là chuyện có nằm mơ tôi cũng nghĩ không ra, sự việc này mà post Facebook chắc kiếm được nhiều like và share lắm.
Tôi còn đang chìm trong trạng thái ngỡ ngàng thì hắn lại lên tiếng:
- Em ngớ ngẩn luôn rồi à? Tôi không chở em, chẳng lẽ em chở tôi? Em chở được tôi bái em làm sư phụ ngay bây giờ.
Giờ thì tôi đã hiểu ra, tên này cũng chẳng có galang gì đâu, chủ yếu là hắn nhìn rõ sự thật hơn tôi thôi. Dĩ nhiên tôi có phân thân thành hai cũng chưa chắc chở được hắn, tôi là phận nữ nhi yếu đuối nha.
Tôi hiểu ra, gật đầu lấy lệ với hắn rồi ngồi lên yên sau.
Hắn: ...
Tôi: ...
Có một khoảnh khắc tim tôi đập nhanh một nhịp, hình như tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, hôm nay thời tiết đâu có nóng quá đâu nhỉ? Tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, hơi nóng... Rốt cuộc tôi bị sao vậy nè?!
Tôi hơi ngẩn đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của Hoàng Thiên phía trước. Lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: hắn từng chở ai tương tự như vậy chưa? Chưa đầy 10 giây tôi đã dập ngay câu hỏi ấy, dĩ nhiên rồi, câu trả lời quá rõ ràng, người có vinh hạnh đó là "cô ấy" người mà hắn và Hải Dương thích trong suốt quãng thời gian niên thiếu. Lúc ấy, tôi có một cảm giác rất lạ, rất khó diễn tả, có một thứ gì đó không tên nhen nhóm trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng tôi lại không biết cảm giác đó là gì.
* * *
Hoàng Thiên quả nhiên là con nhà giàu, dẫn tôi đến một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn nổi tiếng của Nhật Bản. Tôi xuống xe, đứng trước cửa nhà hàng mà chân không sao cất bước được. Ba mẹ từng đưa tôi đến mấy nhà hàng sang trọng kiểu châu Âu hay nhà hàng Trung Quốc nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng Nhật. Từ nhỏ tôi đã mơ ước được đi du lịch, thăm xứ sở hoa anh đào một lần nhưng chưa có dịp được đi, mẹ đã hứa năm tôi tốt nghiệp cấp 3 sẽ dẫn tôi đi.
Thấy tôi cứ đứng đực ra đó, Hoàng Thiên hơi mất tự nhiên, nhíu mày một cái rồi kéo tôi vào trong.
Khung cảnh bên trong thật ra cũng chẳng hoành tráng như tôi nghĩ, nhà hàng được thiết kế theo phong cách Nhật cổ điển, lấy màu gỗ làm chủ đạo, một chiếc đèn chùm cỡ lớn được treo giữa gian phòng rộng lớn, do đang là buổi sáng, đèn không bật nên tôi không thấy được ánh sáng đẹp đẽ của nó. Cách dùng bữa ở đây cũng đậm chất Nhật Bản, mọi người đều ngồi ăn trên một miếng đệm, trước mặt là một cái bàn tương đối thấp, bày đủ các món. Đặc biệt, sàn nhà được lót bằng tatami*. Bước chân vào đây không khác nào bước vào nhà hàng ở Nhật.
Hoàng Thiên lại thấy tôi đờ đẫn ở đó, hung hăng kéo tôi sang một bàn gần cửa sổ. Tôi vẫn ngó đông ngó tây ngắm nghía phong cảnh tuyệt vời ở đây, không thèm quan tâm tới anh ta.
- Xin chào! Anh chị muốn dùng gì ạ?
Tôi mải miết ngắm xung quanh, không biết cô nhân viên phục vụ đã bước đến từ lúc nào. Tôi quay sang Hoàng Thiên, hắn đang xem menu chăm chú, tôi lại quay sang cô phục vụ, ánh mắt cô ta nhìn Hoàng Thiên khá "khác thường", tôi bĩu môi khinh bỉ, chị ta chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ sao?
Hoàng Thiên đột nhiên ngẩn đầu nhìn tôi rồi ném luôn cuốn menu món ăn sang cho tôi.
- Em chọn món đi!
Hơ hơ... tôi ngớ ngẩn thật rồi, hắn cho tôi chọn món thật á? Hôm nay không biết tên này bị đứt sợi dây thần kinh nào nữa sao lại tốt bụng đột xuất. Tôi cười tười rồi cầm lấy cuốn thực đơn mở ra xem. Ôi! Hoa mắt chóng mặt mất thôi, một hàng dài các món, bên cạnh còn phiên âm cả tiếng Nhật.
- Ờm... cho tôi một đĩa sushi, cơm nắm, một tô mì ramen, một đĩa cơm cà ri nữa, bánh mochi dâu tây, à một ly matcha latte nữa nha.
Tôi hưng phấn chọn đủ các món ăn nổi tiếng mọi thời đại của Nhật. Hiếm có khi lòng tốt của Hoàng Thiên bọc phát, hôm nay phải ăn sạch tiền của anh ta mới được. Tôi cười gian xảo để menu lại bàn.
- Anh có gọi gì nữa không?
Anh ta nhìn tôi như nhìn quái vật, rồi quay sang cô nhân viên đang tức tốc ghi chép bên cạnh.
- Cho tôi một ly matcha giống cô ấy, một tô mì udon. Cảm ơn!
Cô phục vụ gật đầu rồi rời khỏi.
Trong khoảng thời gian chờ món tôi và Hoàng Thiên chẳng ai nói với ai câu nào, tôi chỉ lo đảo mắt ngắm khung cảnh nhà hàng này thôi, hoàn toàn chẳng để ý tới hắn.
Một lúc sau thức ăn lần lượt được dọn lên, cái bụng tôi sắp rã rời rồi, tô mì ramen vừa đặt xuống bàn tôi đã cầm đũa lên, nước dãi sắp chảy tới nơi, Hoàng Thiên ngồi đối diện nhìn tôi không chớp mắt. Ừm... thì tôi có phần xấu hổ đấy nhưng đây đâu phải lần đầu tiên anh ta thấy nhược điểm của tôi. Thế là tôi bắt đầu "xử lý" mấy món ngon lành trước mặt.
Hoàng Thiên ăn khá nhanh, tôi còn chưa ăn xong 2/5 món hắn đã xong bát mì udon của mình rồi, hắn liếc tôi một cái rồi cầm tờ khăn giấy lên lau miệng một cách từ tốn. Tôi thiệt muốn phun miếng sushi vừa cho vào miệng.
- Em có vẻ rất thân thiết với Hải Dương hả? - Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi tôi.
Tôi đang ăn cơm nắm ngon lành không chú tâm vào câu hỏi của hắn lắm, chỉ gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Hắn lại ngẩn đầu nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực. Kệ anh nhá! Tôi ăn thế nào chả liên quan tới anh đâu! Tôi liếc hắn rồi cắm đầu ăn tiếp.
- Dương chưa kể cho em nghe những chuyện về tình cảm của cậu ấy... trước kia sao?
Sao phiền quá vậy?! Tôi đang ăn mà sao hắn cứ phá hoài vậy! Tôi nuốt nốt miếng cơm nắm còn lại rồi quơ lấy tờ khăn giấy lau miệng.
- Anh rảnh lắm hả? Không thấy tôi đang ăn sao? Bất lịch sự.
Thấy hắn không nói gì tôi mới chợt nhớ tới câu hỏi của hắn.
- Ừ thì không, cậu ấy không hề tiết lộ chuyện đó bao giờ, một chút cũng không.
Tôi cầm lấy ly matcha uống một hơi, ngon thật nha! Tôi thầm cảm thán trong lòng.
Hắn lại không nói gì thêm, tôi cũng yên lặng ăn nốt phần bánh mochi của mình.
- Tôi hỏi em một câu nha. Em nghĩ sao... về tình yêu?
Hả??
Tôi suýt bị nghẹn. Cái gì! Anh ta hỏi tôi nghĩ sao về tình yêu á? Đây có phải Hoàng Thiên không vậy? Tôi hơi nghi ngờ nha, anh ta bị chập mạch hơi nhiều rồi đó, không khéo lây nguy hiểm sang tôi thì biết làm sao?
Hình như hắn nhận ra suy nghĩ của tôi, bèn lên tiếng:
- Tôi nghiêm túc đó, không đùa với em đâu.
Tôi trợn tròn mắt, Hoàng Thiên... cũng thốt ra được từ "nghiêm túc" sao? Thật ngạc nhiên.
Tôi nhìn hắn chằm chằm đến nỗi làm hắn mất tự nhiên, nhíu mày quay sang hướng khác. Không sai! Anh ta thật sự hỏi tôi một cách nghiêm túc, ánh mắt anh ta không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày. Một lần nữa, tôi chứng kiến một bộ mặt khác của hắn.
- Tình yêu ư? Nó đối với bất cứ ai ngoài kia là "thiên trường địa cửu", là con đường đầy đầy ánh sáng, đầy hoa lá nhưng đối với tôi... nó chỉ là một bức tường mong manh, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã tan nát...
Giọng tôi lúc đó quả thật rất truyền cảm, ấm áp. Aizz! Tới lượt tôi trở thành "người mang bộ mặt thứ hai" à?
Hoàng Thiên quay sang nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, trái tim tôi lại đập nhanh một nhịp. Tôi đột nhiên nhận ra... ánh mắt hắn nhìn tôi... hơi lạ...
Sau câu trả lời của tôi, chúng tôi lại chìm vào im lặng cho đến khi ra khỏi nhà hàng. Hắn trả xe lại cho tôi, tự hắn gọi tài xế đến đón. Tôi chào hắn qua loa rồi leo lên xe, đạp về. Được một đoạn tôi hoi7 ngoái đầu lại, Hoàng Thiên vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt phức tạp.
*Tatami: 畳- là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Chúng tôi chỉ mới 16, 17 tuổi đầu nhưng tâm hồn vốn đã 61,71 tuổi (nói quá rồi) từ lâu rồi.
Tôi ngoáp dài ngoáp ngắn dắt chiếc xe đạp "thân yêu" đi một cách chậm rãi. Hôm nay là ngày vui nhất cũng là ngày mệt nhất đối với tôi, hai cái tên Hoàng Thiên, Hải Dương này đúng là phần tử hại người nha, bắt tôi ở với bọn hắn đúng một tiếng đồng hồ, nghe bọn họ "hàn huyên tâm sự". Nghĩ là tức hà! Muốn xách dép chọi hai tên này quá đi! Thân tôi là con gái cơ mà...
Nhưng nói thế nào đi nữa, tôi cũng có phần vui, cuối cùng bọn họ cũng chịu hòa giải, sống hòa bình với nhau, chứ cứ mãi vì một chuyện cỏn con mà ganh ghét nhau hoài tôi thấy cũng mệt thay hai người họ.
Thật là... yêu sớm làm gì để khổ thế không biết?! À... câu này vốn dĩ cũng dành cho tôi đấy, tôi cũng vì yêu sớm mà ra nông nổi như ngày hôm nay đây này, bản thân có ác cảm với hai chữ "tình yêu", bên ngoài chẳng bày tỏ cảm xúc gì nhưng nên trong lại cực kỳ ganh ghét những cặp tình nhân "bắn tim, lượn lờ" xung quanh mình.
- Ừm... nhớ lại cái cảnh hai tên ngốc đó lúc sáng cứ thấy... giống đam mỹ gì đâu, mà quan trọng mình đứng ở đó... không phải thành nữ phụ độc ác chia cắt tình cảm của người ta à!
- Cái gì mà đam mỹ với nữ phụ độc ác vậy hả?
- Á!!
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên bị ai đó cắt ngang làm tôi giật bắt mình, đứa nào chơi ác quá vậy.
Tôi thở phào một hơi, dừng lại ngó sang tên "âm hồn" đang đứng bên cạnh... Quả nhiên tôi không đoán sai, là tên "tắc kè ba hoa" đáng ghét Hoàng Thiên. Hắn diễn vai nam chính đam mỹ chưa vui à? Đi theo nữ phụ như tôi làm gì chứ? Tôi không muốn diễn với hắn.
Hoàng Thiên cười xấu xa nhìn tôi, thiệt muốn đấm hắn một cái chảy máu mũi. Tôi lườm hắn một cái.
- Anh là con trai đời thứ n của Diêm Vương hả? Sao hù tôi giật mình hoài vậy, chả vui! - Tôi hậm hực lên tiếng.
- Đồ nhát chết! Có vậy đã sợ rồi à, hình như đây không phải Thiên Linh tôi quen biết.
Tôi thầm nghiến răng, quen biết cái đầu nhà anh. Thanh xuân của tôi sai lầm nhất chính là gặp anh ta, sao ông trời ác vậy? Đã sinh ra Nguyễn Hoàng Thiên Linh này còn sinh ra thêm tên Dương Vũ Hoàng Thiên làm gì cơ chứ! Chúng tôi quá khắc nhau!
Tôi lè lưỡi trêu hắn một cái rồi tiếp tục dắt con xe yêu quý đi không thèm để ý tới hắn nữa.
Nhưng tên đúng là mặt dày hơn mặt đất, vẫn bám theo tôi, thiệt muốn có áo tàng hình trốn đi luôn cho rồi.
- Nè! Đi ăn trưa đi!
Hoàng Thiên đột nhiên đề nghị. Nghe tới chữ "ăn" bụng tôi bắt đầu kêu réo. Tôi lập tức quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng yêu hết sức.
- Anh hay tôi trả tiền? - Đây là điều khiến tôi e ngại nhất, lỡ hắn chơi bài ngửa, ăn xong xuôi rồi hắn bắt tôi trả tiền thì phải làm sao, ví tôi "cạn kiệt tài nguyên" rồi.
Hắn chớp mắt nhìn tôi, ý như đã nhìn ra bộ mặt thật của tôi. Kệ anh a! Tôi bảo vệ túi tiền mình có gì sai?!
- Tôi! - Hắn đáp cụt lủn, đúng là phong thái của công tử Hoàng Thiên đây mà.
Nói rồi, hắn kéo tôi ra, ung dung trèo lên chiếc xe đạp của tôi. Tôi ngạc nhiên đứng ngay ra đó, cái quái gì vậy nè?! Không phải điều kiện bao tôi ăn là hắn lấy xe tôi về nhà đấy chứ! Không thể nha!
- Còn không mau lên xe, tin tôi bỏ em lại không?
Cái gì! Tôi không nghe nhầm đó chứ? Dương Vũ Hoàng Thiên - thiếu gia đẹp trai ngạo mạn như hắn mà muốn... đạp xe chở tôi á?! Ôi mẹ ơi! Trái Đất đảo ngược rồi, đây là chuyện có nằm mơ tôi cũng nghĩ không ra, sự việc này mà post Facebook chắc kiếm được nhiều like và share lắm.
Tôi còn đang chìm trong trạng thái ngỡ ngàng thì hắn lại lên tiếng:
- Em ngớ ngẩn luôn rồi à? Tôi không chở em, chẳng lẽ em chở tôi? Em chở được tôi bái em làm sư phụ ngay bây giờ.
Giờ thì tôi đã hiểu ra, tên này cũng chẳng có galang gì đâu, chủ yếu là hắn nhìn rõ sự thật hơn tôi thôi. Dĩ nhiên tôi có phân thân thành hai cũng chưa chắc chở được hắn, tôi là phận nữ nhi yếu đuối nha.
Tôi hiểu ra, gật đầu lấy lệ với hắn rồi ngồi lên yên sau.
Hắn: ...
Tôi: ...
Có một khoảnh khắc tim tôi đập nhanh một nhịp, hình như tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, hôm nay thời tiết đâu có nóng quá đâu nhỉ? Tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, hơi nóng... Rốt cuộc tôi bị sao vậy nè?!
Tôi hơi ngẩn đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của Hoàng Thiên phía trước. Lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: hắn từng chở ai tương tự như vậy chưa? Chưa đầy 10 giây tôi đã dập ngay câu hỏi ấy, dĩ nhiên rồi, câu trả lời quá rõ ràng, người có vinh hạnh đó là "cô ấy" người mà hắn và Hải Dương thích trong suốt quãng thời gian niên thiếu. Lúc ấy, tôi có một cảm giác rất lạ, rất khó diễn tả, có một thứ gì đó không tên nhen nhóm trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng tôi lại không biết cảm giác đó là gì.
* * *
Hoàng Thiên quả nhiên là con nhà giàu, dẫn tôi đến một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn nổi tiếng của Nhật Bản. Tôi xuống xe, đứng trước cửa nhà hàng mà chân không sao cất bước được. Ba mẹ từng đưa tôi đến mấy nhà hàng sang trọng kiểu châu Âu hay nhà hàng Trung Quốc nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng Nhật. Từ nhỏ tôi đã mơ ước được đi du lịch, thăm xứ sở hoa anh đào một lần nhưng chưa có dịp được đi, mẹ đã hứa năm tôi tốt nghiệp cấp 3 sẽ dẫn tôi đi.
Thấy tôi cứ đứng đực ra đó, Hoàng Thiên hơi mất tự nhiên, nhíu mày một cái rồi kéo tôi vào trong.
Khung cảnh bên trong thật ra cũng chẳng hoành tráng như tôi nghĩ, nhà hàng được thiết kế theo phong cách Nhật cổ điển, lấy màu gỗ làm chủ đạo, một chiếc đèn chùm cỡ lớn được treo giữa gian phòng rộng lớn, do đang là buổi sáng, đèn không bật nên tôi không thấy được ánh sáng đẹp đẽ của nó. Cách dùng bữa ở đây cũng đậm chất Nhật Bản, mọi người đều ngồi ăn trên một miếng đệm, trước mặt là một cái bàn tương đối thấp, bày đủ các món. Đặc biệt, sàn nhà được lót bằng tatami*. Bước chân vào đây không khác nào bước vào nhà hàng ở Nhật.
Hoàng Thiên lại thấy tôi đờ đẫn ở đó, hung hăng kéo tôi sang một bàn gần cửa sổ. Tôi vẫn ngó đông ngó tây ngắm nghía phong cảnh tuyệt vời ở đây, không thèm quan tâm tới anh ta.
- Xin chào! Anh chị muốn dùng gì ạ?
Tôi mải miết ngắm xung quanh, không biết cô nhân viên phục vụ đã bước đến từ lúc nào. Tôi quay sang Hoàng Thiên, hắn đang xem menu chăm chú, tôi lại quay sang cô phục vụ, ánh mắt cô ta nhìn Hoàng Thiên khá "khác thường", tôi bĩu môi khinh bỉ, chị ta chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ sao?
Hoàng Thiên đột nhiên ngẩn đầu nhìn tôi rồi ném luôn cuốn menu món ăn sang cho tôi.
- Em chọn món đi!
Hơ hơ... tôi ngớ ngẩn thật rồi, hắn cho tôi chọn món thật á? Hôm nay không biết tên này bị đứt sợi dây thần kinh nào nữa sao lại tốt bụng đột xuất. Tôi cười tười rồi cầm lấy cuốn thực đơn mở ra xem. Ôi! Hoa mắt chóng mặt mất thôi, một hàng dài các món, bên cạnh còn phiên âm cả tiếng Nhật.
- Ờm... cho tôi một đĩa sushi, cơm nắm, một tô mì ramen, một đĩa cơm cà ri nữa, bánh mochi dâu tây, à một ly matcha latte nữa nha.
Tôi hưng phấn chọn đủ các món ăn nổi tiếng mọi thời đại của Nhật. Hiếm có khi lòng tốt của Hoàng Thiên bọc phát, hôm nay phải ăn sạch tiền của anh ta mới được. Tôi cười gian xảo để menu lại bàn.
- Anh có gọi gì nữa không?
Anh ta nhìn tôi như nhìn quái vật, rồi quay sang cô nhân viên đang tức tốc ghi chép bên cạnh.
- Cho tôi một ly matcha giống cô ấy, một tô mì udon. Cảm ơn!
Cô phục vụ gật đầu rồi rời khỏi.
Trong khoảng thời gian chờ món tôi và Hoàng Thiên chẳng ai nói với ai câu nào, tôi chỉ lo đảo mắt ngắm khung cảnh nhà hàng này thôi, hoàn toàn chẳng để ý tới hắn.
Một lúc sau thức ăn lần lượt được dọn lên, cái bụng tôi sắp rã rời rồi, tô mì ramen vừa đặt xuống bàn tôi đã cầm đũa lên, nước dãi sắp chảy tới nơi, Hoàng Thiên ngồi đối diện nhìn tôi không chớp mắt. Ừm... thì tôi có phần xấu hổ đấy nhưng đây đâu phải lần đầu tiên anh ta thấy nhược điểm của tôi. Thế là tôi bắt đầu "xử lý" mấy món ngon lành trước mặt.
Hoàng Thiên ăn khá nhanh, tôi còn chưa ăn xong 2/5 món hắn đã xong bát mì udon của mình rồi, hắn liếc tôi một cái rồi cầm tờ khăn giấy lên lau miệng một cách từ tốn. Tôi thiệt muốn phun miếng sushi vừa cho vào miệng.
- Em có vẻ rất thân thiết với Hải Dương hả? - Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi tôi.
Tôi đang ăn cơm nắm ngon lành không chú tâm vào câu hỏi của hắn lắm, chỉ gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Hắn lại ngẩn đầu nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực. Kệ anh nhá! Tôi ăn thế nào chả liên quan tới anh đâu! Tôi liếc hắn rồi cắm đầu ăn tiếp.
- Dương chưa kể cho em nghe những chuyện về tình cảm của cậu ấy... trước kia sao?
Sao phiền quá vậy?! Tôi đang ăn mà sao hắn cứ phá hoài vậy! Tôi nuốt nốt miếng cơm nắm còn lại rồi quơ lấy tờ khăn giấy lau miệng.
- Anh rảnh lắm hả? Không thấy tôi đang ăn sao? Bất lịch sự.
Thấy hắn không nói gì tôi mới chợt nhớ tới câu hỏi của hắn.
- Ừ thì không, cậu ấy không hề tiết lộ chuyện đó bao giờ, một chút cũng không.
Tôi cầm lấy ly matcha uống một hơi, ngon thật nha! Tôi thầm cảm thán trong lòng.
Hắn lại không nói gì thêm, tôi cũng yên lặng ăn nốt phần bánh mochi của mình.
- Tôi hỏi em một câu nha. Em nghĩ sao... về tình yêu?
Hả??
Tôi suýt bị nghẹn. Cái gì! Anh ta hỏi tôi nghĩ sao về tình yêu á? Đây có phải Hoàng Thiên không vậy? Tôi hơi nghi ngờ nha, anh ta bị chập mạch hơi nhiều rồi đó, không khéo lây nguy hiểm sang tôi thì biết làm sao?
Hình như hắn nhận ra suy nghĩ của tôi, bèn lên tiếng:
- Tôi nghiêm túc đó, không đùa với em đâu.
Tôi trợn tròn mắt, Hoàng Thiên... cũng thốt ra được từ "nghiêm túc" sao? Thật ngạc nhiên.
Tôi nhìn hắn chằm chằm đến nỗi làm hắn mất tự nhiên, nhíu mày quay sang hướng khác. Không sai! Anh ta thật sự hỏi tôi một cách nghiêm túc, ánh mắt anh ta không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày. Một lần nữa, tôi chứng kiến một bộ mặt khác của hắn.
- Tình yêu ư? Nó đối với bất cứ ai ngoài kia là "thiên trường địa cửu", là con đường đầy đầy ánh sáng, đầy hoa lá nhưng đối với tôi... nó chỉ là một bức tường mong manh, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã tan nát...
Giọng tôi lúc đó quả thật rất truyền cảm, ấm áp. Aizz! Tới lượt tôi trở thành "người mang bộ mặt thứ hai" à?
Hoàng Thiên quay sang nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, trái tim tôi lại đập nhanh một nhịp. Tôi đột nhiên nhận ra... ánh mắt hắn nhìn tôi... hơi lạ...
Sau câu trả lời của tôi, chúng tôi lại chìm vào im lặng cho đến khi ra khỏi nhà hàng. Hắn trả xe lại cho tôi, tự hắn gọi tài xế đến đón. Tôi chào hắn qua loa rồi leo lên xe, đạp về. Được một đoạn tôi hoi7 ngoái đầu lại, Hoàng Thiên vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt phức tạp.
*Tatami: 畳- là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.