Chương 34: Tỏ tình
Selena Huỳnh
06/07/2016
Thời gian dã ngoại cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi việc lại trở về như bình thường nhưng trong lòng mỗi người vẫn mang theo những khúc mắc khó mà gỡ bỏ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, chuẩn bị đón chào một năm mới. Ai nấy đều lo trang hoàng nhà cửa đón năm mới, cùng nhau về quê hương, thăm lại chốn cũ. Trong năm, những ngày tết cổ truyền vẫn vui vẻ nhất, không ưu tư phiền muộn, thoải mái, để tâm trạng được thả lỏng bước sang một năm tràn đầy hạnh phúc.
Đường xá ngày ba mươi tết cực kỳ đông đúc, người người ra đường như mắc cửi, muốn đi qua đường cũng là một việc khó khăn. Không khí ngày tết lúc nào nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Thời tiết ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ xanh tươi, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Mới sáu giờ sáng, Hải Dương đã ra đường hóng mát, mới giờ đấy thôi mà xe cộ đã chật ních đường. Hải Dương thở dài rẻ vào công viên, cả công viên người ta cũng không chịu buông tha. Tìm một chỗ ít người, cậu yên lặng ngồi xuống, cắm headphone nghe nhạc. Ngày tết đối với Dương luôn luôn là những ngày ám ảnh, từ nhỏ cậu đã không thích tết, ai vui thì tùy họ, cậu hoàn toàn xem tết Nguyên đán như những ngày sống ở địa ngục.
Hải Dương nhắm mắt, lẩm bẩm theo lời bài hát.
- Hi! Trông cậu cũng thư thái quá ha?
Ái Quỳnh từ đâu xuất hiện, ngồi xuống cạnh Hải Dương.
Hôm nay nhỏ cũng đi tản bộ sớm, cứ nghĩ đi sớm sẽ ít người không ngờ vẫn ngoài dự đoán.
Hải Dương mở mắt nhìn Ái Quỳnh tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không chịu bỏ tai nghe xuống. Ái Quỳnh trông cũng chẳng quan tâm chuyện đó, ung dung ngắm nhìn trời mây.
- Cậu nói xem, mùa xuân đúng là đẹp thật, nhìn thứ gì cũng đẹp. - Quỳnh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Hải Dương vẫn chuyên chú nghe nhạc, không biết cậu có nghe Quỳnh nói gì hay không.
Ái Quỳnh tiếp tục độc thoại, mặc kệ người ngồi cạnh mình có nghe chút gì không, nhỏ vẫn nói. Ngày tết đối với nhỏ cũng không mấy vui vẻ gì, ra đường cũng khó khăn huống chi là hẹn bạn bè đi chơi, mua sắm, ló mặt ra đường thôi cũng có nguy cơ bị tai nạn. Nhỏ thầm thở dài trong lòng.
Bắt đầu bực tức khi Hải Dương cứ xem mình như cái bóng rỗi hơi ngồi diễn thuyết một mình, Ái Quỳnh trợn mắt, giật phắt tai nghe của Hải Dương.
- Nè! Cậu làm gì vậy? - Hải Dương mở mắt cằn nhằn.
- Còn hỏi mình làm gì, nãy giờ mình tâm sự ít nhất cậu cũng phải nghe và nói vài câu chứ, ngược lại cậu lại chẳng thèm nói câu nào, khinh mình à? - Ái Quỳnh nổi giận đùng đùng, hét lớn làm tập trung sự chú ý của mọi người.
Dương chỉ còn cách xoa dịu Ái Quỳnh, vốn biết nhỏ là người nóng tính nhưng cậu vẫn chọc tức nhỏ. Hải Dương xuống giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ, giở chiêu "mật ngọt dụ ong", quả nhiên có hiệu quả.
Hai người ngồi cùng nhau ngước đầu ngắm mây, cũng không ai nói với ai câu nào, không khí còn nhạt nhẽo hơn khi Ái Quỳnh tự độc thoại.
- Vụ Thiên Linh mất tích vẫn ám ảnh mình hoài, nó giống âm hồn không tan bám theo mình cả ngày, thật tức chết đi được. - Ái Quỳnh cau mày, nhếch môi.
Ánh mắt Hải Dương có chút thay đổi, thời gian này cậu vẫn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thiên Linh, bỗng nhiên Quỳnh lại nhắc đến nó như khơi dậy thứ tình cảm mập mờ trong trái tim Dương. Cậu im lặng không nói.
- Cậu nói xem! Con cáo chín đuôi đó đã lập mưu bắt cóc Thiên Linh đúng không? Mình chắc mười phần là nó, không sai.
Hải Dương gật gật đầu. Cậu từ lâu cũng có chút thù oán với Tiên Mỹ, cậu thà tin lời Thiên Linh nói còn hơn nghe lời của Tiên Mỹ. Huống hồ lời nói của Thiên Linh chiếm nhiều trọng lượng trong lòng cậu hơn.
Không gian lại trở về im lặng như ban đầu.
Hải Dương trầm mặc nhớ tới bóng hình Thiên Linh, nhiều hôm khi ở Nha Trang và trở về cậu vẫn luôn trằn trọc không yên, cứ nghĩ tới rốt cuộc mình có thích nó hay không cậu lại không tài nào ngủ yên được. "Cô ấy" vẫn chiếm vị trí không nhỏ trong tim cậu nhưng cậu quá rõ tất cả đã là quá khứ không bao giờ trở lại nữa. Nhiều tháng qua khi ở bên Thiên Linh trái tim này lại từ lúc nào xuất hiện thêm một hình bóng, cậu luôn mơ hồ xác định vị trí của nó trong tim mình, cân đo giữa hai người con gái, một người đã vĩnh viễn là cát bụi, là quá khứ, một người vẫn đang hiện diện, tồn tại trong cuộc đời cậu. Ai là người chiếm vị trí cao nhất cậu vẫn không biết, không thể nào biết.
Ái Quỳnh nhìn nét mặt u buồn của Hải Dương, từ khi quen cậu đến nay nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt ấy, cậu rõ ràng đang có tâm sự.
- Cậu có tâm sự à? Nói với mình đi, chúng ta là bạn mà, mình giúp được chắc chắn mình sẽ giúp. - Quỳnh từ tốn nói.
Dương yên lặng một lúc.
- Ái Quỳnh à! Rốt cuộc thích một người là cảm giác như thế nào vậy?
Ái Quỳnh thoáng giật mình, đây là câu hỏi mà nhỏ chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Dương, nhỏ có gì đó nghẹn ngào không rõ ràng.
Hít một hơi sâu, Ái Quỳnh nhìn bầu trời trong xanh bắt đầu nói.
- Mình cũng không biết thích ai đó là cảm giác như thế nào, nhưng cậu phải biết, tình yêu không có định nghĩa, cảm giác của mỗi người khi thích và yêu đều khác nhau, một điểm chung duy nhất là trái tim họ đều ẩn chứa hình ảnh của người mình yêu, nhắm mắt lại vẫn chỉ là hình ảnh đó.
Trái tim họ đều ẩn chứa hình ảnh của người mình yêu? Hải Dương nhìn chiếc headphone trong tay, hình ảnh của nó tồn tại trong tim cậu nhưng rất mịt mờ, không thể nhìn rõ.
- Hình ảnh người ấy tồn tại trong tim mình nhưng mập mờ, huyền ảo như một giấc mơ thì thế nào?
- Vậy thì chứng tỏ người đó đối với cậu không mấy quan trọng, cậu thích người đó nhưng thích với một trọng lượng cực nhỏ của tình yêu.
Hải Dương ngẫm nghĩ, đôi khi cậu nhận ra bản thân rất thích nó nhưng đôi khi cậu cũng thấy bản thân vẫn rất mờ nhạt về tình cảm này, tất cả mọi thứ không hề rõ ràng.
- Trước kia ta yêu một người, yêu sâu đậm, đến khi người đó mãi mãi chỉ còn là hạt bụi ta vẫn yêu, yêu hình bóng ấy nhưng đến một ngày, hình bóng người đó bỗng trở nên mờ mịt, không còn xuất hiện trong những giấc mơ, thay vào đó là một hình bóng khác. Liệu đó có phải ta đã yêu con người mới rồi hay không?
Ái Quỳnh gãi đầu.
- Điều đó có thể chứng tỏ cậu đã xem người kia là quá khứ và bắt đầu với một tình cảm mới. Dù sao những gì thuộc về quá khứ cũng nên nhẹ nhàng buông bỏ.
Đúng! "Cô ấy" đã không còn trên thế gian nữa, dù cậu có giữ mãi tình yêu trong sáng với một người đã lìa xa thế giới thì cũng vô dụng, kết quả vẫn là con số không phũ phàng, quá khứ đã khép lại thì nên để nó khép lại nhẹ nhàng, con đường tương lai đôi khi còn rộng mở hơn.
Trái tim Hải Dương cũng đập lên những nhịp đập vô cùng quen thuộc, rất giống! Ngày mà cậu bỗng nhận ra mình đã thích "cô ấy" rồi, chính là cảm giác này. Có phải đã đến lúc ta nên buông bỏ kỷ niệm quá khứ và bắt đầu với một tình yêu mới, một tương lai mới?
- Ái Quỳnh! Cậu nói cho mình biết đi, nếu như đã nhận ra được tình cảm rồi thì có phải ta nên thổ lộ hay không?
Ái Quỳnh lại bị một phen sửng sốt, chẳng nhẽ Hải Dương định tỏ tình với ai sao?
- Thích hay yêu là quyền của cậu, tỏ tình hay không cũng là quyền của cậu, chỉ cần cậu không thấy hối hận là được... nhưng cũng đừng để... mọi chuyện khi nhận ra thì đã quá muộn.
Thế giới như bừng sáng trước mắt Hải Dương, đôi môi nhếch lên một nụ cười đẹp như nắng ban mai chưa từng thấy. Năm xưa do cậu quá nhút nhát, không chịu chấp nhận con tim mà cậu vô tình đã đánh rơi tình yêu của mình, sự nhút nhát đã đem lại hối hận muộn màng không thể cứu vãn nữa. Ái Quỳnh nói đúng, đừng để mọi chuyện khi nhận ra thì đã quá muộn, thời gian không cho chúng ta lựa chọn, thẳng thắn đối mặt mới là cách tốt nhất. Cậu không muốn giẫm lên vết xe đỗ ngày xưa để đến bây giờ cậu vẫn rất hối tiếc.
- Ái Quỳnh! Cậu đúng là quân sư tình yêu của mình. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhất định mình sẽ đãi cậu một bữa ngon lành.
Hải Dương hớn hở như muốn nhào vào ôm Ái Quỳnh. Nhỏ cười cười, cậu có cần làm quá như thế không? Làm nhỏ hết hồn, không biết nên phản ứng như thế nào.
Tuôn một tràng lời cảm ơn tha thiết xong, Hải Dương tạm biệt Quỳnh, chạy một mạch ra khỏi công viên, cậu phải làm một chuyện, một chuyện mà cậu coi là cực kỳ quan trọng trong đời mình, nói ra càng sớm lòng càng nhẹ nhõm, nó có đồng ý hay không thì cuối cùng cậu cũng không hối hận.
Ánh mắt Ái Quỳnh thoáng qua một tia biến đổi, trái tim nhỏ bỗng nhói lên một chút. Nhỏ nhìn theo bóng lưng Hải Dương dần biến mất, sóng mũi bỗng cảm thấy cay cay.
Thiên Linh đang ở nhà cùng mẹ trang trí nhà cửa, gói quà chuẩn bị về quê thăm ông bà. Tâm trạng của nó cực kỳ vui, một năm sắp sửa trôi qua, một năm mới sắp bắt đầu. Dù không còn nhỏ nữa nhưng trong lòng vẫn có gì đó muốn... lì xì.
Thầm cười mình trẻ con, Thiên Linh tiếp tục gói quà, từ nhỏ nó đã được ông bà khen là gói quà rất đẹp, rất khéo tay, có tài năng nghệ thuật cao nên năm nào nó cũng phụ trách gói quà và trang trí vào năm mới.
Để đống quà nhỏ có, lớn có lên bàn, nó chạy lên phòng.
Reng... reng... reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ở góc giường, hưng phấn chạy tới cầm điện thoại lên, là Hải Dương.
- Hải Dương hả? Gọi mình có gì không? Mình còn tính tối mười hai giờ sẽ gọi chúc tết bạn nè.
Hải Dương im lặng một hồi không lên tiếng. Ban đầu sau khi nghe Ái Quỳnh phân tính tâm tình cực kỳ phấn chấn, muốn nói rõ cảm xúc với nó ngay nhưng khi làm lại có chút lưỡng lự, cậu vẫn nhút nhát.
- Thiên Linh à, ơ... mình có chuyện quan trọng muốn nói rõ với cậu... cậu có thể tới công viên gần trường mình không? - Hải Dương nói có chút khó khăn.
Thiên Linh không suy nghĩ trả lời ngay:
- Được thôi! Bây giờ mình cũng không có chuyện gì làm, vậy cậu ở đó nha! Bye!
Nó cúp máy. Mở tủ quần áo chọn cho mình một bộ váy mới mua cùng mẹ tại hội chợ đầu xuân tuần trước. Chiếc váy khá đơn giản, màu xanh dương xinh xắn, phía sau lưng áo đính một chiếc nơ màu trắng to to, trước ngực áo đính một bông hoa bằng ren, cổ áo thiết kế giống cổ áo sơ mi, chân váy đính ren màu trắng, chiếc váy được điểm thêm những chấm hoa tự nhiên.
Hài lòng với bộ váy, Thiên Linh đóng cửa tủ áo, cười tươi tắn vào phòng tắm thay đồ.
Bước ra, đứng trước gương, nó chưa bao giờ khẳng định mình đẹp như ngôi sao điện ảnh nhưng phần dễ thương thì phải khẳng định. Bộ váy xanh càng tôn lên vẻ đẹp tiềm ẩn của Thiên Linh. Nhanh chóng ngồi xuống chải lại tóc, hôm nay nó quyết định không buộc tóc đuôi ngựa như mọi khi.
Chào ba mẹ, nó cưỡi con ngựa điện thân yêu đến công viên.
Hôm nay đường xá cực đông đúc, đi lại cũng không được dễ dàng lắm. Sáng nay nó chưa ra đường nên không biết, bây giờ tận mắt nhìn, tự mình trải nghiệm mới thấy, những ngày tết này rất khó chịu.
Đến công viên gần trường cũng mất gần ba mươi phút, bình thường đi đến đó cũng chừng mười lăm phút thôi, vậy mà hôm nay mất nhiều thời gian như thế.
Gửi xe xong, Thiên Linh nhanh chóng chạy vào trong, công viên hôm nay cũng rất đông người, mọi người đi đi lại lại, vui cười nói chuyện làm không khí nóng hơn một chút. Nhiều người như vậy biết tìm Hải Dương ở đâu chứ? Thiên Linh đứng dưới góc cây bằng lăng gãi đầu, tìm ra cậu bạn cũng đến trưa mất rồi. Nó cười khổ nhìn những người xa lạ đi qua đi lại quanh mình.
- Á!
Bỗng một bàn tay nắm lấy cổ tay Thiên Linh kéo nó đi, chen qua đám đông trong công viên chạy về phía nam, đồng thời là cửa sau của công viên. Nhiều người chen chúc trước mặt nên nó cũng không nhìn ra ai đang kéo mình nhưng cảm giác rất thân quen.
Cuối cùng hai người cũng dừng lại tại một bãi đất trống phía nam, nơi này thường bị người ta nói là "hoang du, khỉ ho cò gáy" nên ít ai đi công viên mà đến đây, chỗ này cũng chỉ dành cho những cặp đôi tình nhân cần không gian yên tĩnh.
Người kia buông tay, cả hai cùng thở dốc, đi công viên còn hơn đi chạy nạn, mệt gần chết. Thiên Linh ngồi xuống băng đá gần đó thở gấp. Lúc này nó mới nhận ra người kéo mình chạy bán sống bán chết giữa đám người ngoài kia là Hải Dương, ban đầu dĩ nhiên nó cũng nghĩ đó là cậu.
- Suýt nữa là chết ngộp trong đám người đó rồi. - Thiên Linh vừa thở vừa nói.
Hải Dương cũng ngồi xuống cạnh Thiên Linh thở hổn hển.
- Mình rất ghét những ngày tết là như vậy đó, vui nhưng rất mệt. Năm nào đến tết mình cũng đóng cửa trong phòng đọc sách, nghe nhạc, ít khi ra ngoài, mình không thích ồn ào.
Thiên Linh đồng tình gật đầu.
Hai người lại ngồi im không ai nói gì nữa. Dũng khí ban đầu của Hải Dương cũng dần tan biến, dù nói bản thân sẽ không nhu nhược, yếu đuối như ngày xưa nữa nhưng đến khi đối mặt với người mình thích, cậu lại không thể tự tin nói ra những gì trong lòng. Quả nhiên nghĩ thì rất dễ nhưng khi thực hiện thì lại rất khó.
Hải Dương cùng Thiên Linh ngồi trầm ngâm, không ai nói với ai câu nào.
- Thời gian nghỉ tết này cậu định làm gì? - Hải Dương cất tiếng hỏi.
Thiên Linh hít thở sâu nhìn chằm chằm đường nét trên chiếc váy của mình trả lời:
- Mùng một mình định rủ những đứa bạn thân trong lớp đi chơi. Mùng hai sẽ cùng ba mẹ về quê thăm ông bà và đến mùng bốn sẽ về lại thành phố. Những ngày còn lại thì chơi cho thỏa thích.
Thiên Linh cười khúc khích. Thời gian qua học nhiều như vậy cũng đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi, chơi để bù lại khoảng thời gian mệt nhọc vừa qua.
Cả hai lại chìm vào im lặng. Trái tim Hải Dương đập rộn ràng, cậu hơi run không dám đi vào chủ đề chính cậu muốn hẹn Thiên Linh ra, trong lòng vẫn có gì đó rất sợ sệt, cậu lo Thiên Linh không đồng ý hay lo Thiên Linh sẽ đồng ý? Nói chung cậu đều lo tất cả, cậu không dám nghĩ đến kết quả khi Thiên Linh nghe thấy lời nói từ đáy lòng cậu.
Một phút... Hai phút... Ba phút... Năm phút... Mười phút.
Chính xác là mười phút, cả hai đã im lặng đúng mười phút. Thiên Linh bắt đầu chịu không nổi quyết định cắt đứt bầu không khí ảm đảm này.
- Cậu hẹn mình ra đây rốt cuộc có...
- Thiên Linh! Nhắm mắt lại đi!
Không để Thiên Linh nói hết câu, Hải Dương lập tức cắt lời nó. Dù sao cậu cũng là con trai, muốn tỏ tình cần phải dũng cảm, cậu không thể vì sự nhút nhát của bản thân mà đánh mất cơ hội như năm xưa.
Thiên Linh chớp chớp mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây? Nó bắt đầu ngửi thấy mùi bí ẩn rồi.
- Nhắm mắt và đứng lên đi! Được không?
- Để làm gì? - Nó tò mò hỏi.
Hải Dương cười cười.
- Rồi cậu sẽ biết. Nhưng Thiên Linh à! Dù quyết định của cậu ra sau mong rằng cậu vẫn xem mình là người bạn tốt.
Thiên Linh bắt đầu cực kỳ tò mò, dấu chấm hỏi đã in to đùng trong đầu. Nó im lặng gật gật đầu đứng lên, từ từ nhắm mắt lại.
- Mình đếm tới ba, cậu hãy mở mắt nha!
Nó gật đầu, dù rất muốn hé mắt nhưng nó là người chính trực sẽ không giở trò gian lận, trong lòng dâng lên cảm giác bồi hồi và cả tò mò.
- Một... Hai... Ba!
Con số ba dừng lại, Thiên Linh từ từ mở mắt ra, Hải Dương muốn làm gì khiến nó bất ngờ đây.
Cảnh tượng trước mắt làm nó không thể tin được vào mắt nhìn, mắt chữ A mồm chữ O nhìn người trước mặt. Sự việc này rất quen thuộc.
- Thiên Linh! Mình thích cậu, rất thích.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, chuẩn bị đón chào một năm mới. Ai nấy đều lo trang hoàng nhà cửa đón năm mới, cùng nhau về quê hương, thăm lại chốn cũ. Trong năm, những ngày tết cổ truyền vẫn vui vẻ nhất, không ưu tư phiền muộn, thoải mái, để tâm trạng được thả lỏng bước sang một năm tràn đầy hạnh phúc.
Đường xá ngày ba mươi tết cực kỳ đông đúc, người người ra đường như mắc cửi, muốn đi qua đường cũng là một việc khó khăn. Không khí ngày tết lúc nào nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Thời tiết ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ xanh tươi, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Mới sáu giờ sáng, Hải Dương đã ra đường hóng mát, mới giờ đấy thôi mà xe cộ đã chật ních đường. Hải Dương thở dài rẻ vào công viên, cả công viên người ta cũng không chịu buông tha. Tìm một chỗ ít người, cậu yên lặng ngồi xuống, cắm headphone nghe nhạc. Ngày tết đối với Dương luôn luôn là những ngày ám ảnh, từ nhỏ cậu đã không thích tết, ai vui thì tùy họ, cậu hoàn toàn xem tết Nguyên đán như những ngày sống ở địa ngục.
Hải Dương nhắm mắt, lẩm bẩm theo lời bài hát.
- Hi! Trông cậu cũng thư thái quá ha?
Ái Quỳnh từ đâu xuất hiện, ngồi xuống cạnh Hải Dương.
Hôm nay nhỏ cũng đi tản bộ sớm, cứ nghĩ đi sớm sẽ ít người không ngờ vẫn ngoài dự đoán.
Hải Dương mở mắt nhìn Ái Quỳnh tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không chịu bỏ tai nghe xuống. Ái Quỳnh trông cũng chẳng quan tâm chuyện đó, ung dung ngắm nhìn trời mây.
- Cậu nói xem, mùa xuân đúng là đẹp thật, nhìn thứ gì cũng đẹp. - Quỳnh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Hải Dương vẫn chuyên chú nghe nhạc, không biết cậu có nghe Quỳnh nói gì hay không.
Ái Quỳnh tiếp tục độc thoại, mặc kệ người ngồi cạnh mình có nghe chút gì không, nhỏ vẫn nói. Ngày tết đối với nhỏ cũng không mấy vui vẻ gì, ra đường cũng khó khăn huống chi là hẹn bạn bè đi chơi, mua sắm, ló mặt ra đường thôi cũng có nguy cơ bị tai nạn. Nhỏ thầm thở dài trong lòng.
Bắt đầu bực tức khi Hải Dương cứ xem mình như cái bóng rỗi hơi ngồi diễn thuyết một mình, Ái Quỳnh trợn mắt, giật phắt tai nghe của Hải Dương.
- Nè! Cậu làm gì vậy? - Hải Dương mở mắt cằn nhằn.
- Còn hỏi mình làm gì, nãy giờ mình tâm sự ít nhất cậu cũng phải nghe và nói vài câu chứ, ngược lại cậu lại chẳng thèm nói câu nào, khinh mình à? - Ái Quỳnh nổi giận đùng đùng, hét lớn làm tập trung sự chú ý của mọi người.
Dương chỉ còn cách xoa dịu Ái Quỳnh, vốn biết nhỏ là người nóng tính nhưng cậu vẫn chọc tức nhỏ. Hải Dương xuống giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ, giở chiêu "mật ngọt dụ ong", quả nhiên có hiệu quả.
Hai người ngồi cùng nhau ngước đầu ngắm mây, cũng không ai nói với ai câu nào, không khí còn nhạt nhẽo hơn khi Ái Quỳnh tự độc thoại.
- Vụ Thiên Linh mất tích vẫn ám ảnh mình hoài, nó giống âm hồn không tan bám theo mình cả ngày, thật tức chết đi được. - Ái Quỳnh cau mày, nhếch môi.
Ánh mắt Hải Dương có chút thay đổi, thời gian này cậu vẫn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thiên Linh, bỗng nhiên Quỳnh lại nhắc đến nó như khơi dậy thứ tình cảm mập mờ trong trái tim Dương. Cậu im lặng không nói.
- Cậu nói xem! Con cáo chín đuôi đó đã lập mưu bắt cóc Thiên Linh đúng không? Mình chắc mười phần là nó, không sai.
Hải Dương gật gật đầu. Cậu từ lâu cũng có chút thù oán với Tiên Mỹ, cậu thà tin lời Thiên Linh nói còn hơn nghe lời của Tiên Mỹ. Huống hồ lời nói của Thiên Linh chiếm nhiều trọng lượng trong lòng cậu hơn.
Không gian lại trở về im lặng như ban đầu.
Hải Dương trầm mặc nhớ tới bóng hình Thiên Linh, nhiều hôm khi ở Nha Trang và trở về cậu vẫn luôn trằn trọc không yên, cứ nghĩ tới rốt cuộc mình có thích nó hay không cậu lại không tài nào ngủ yên được. "Cô ấy" vẫn chiếm vị trí không nhỏ trong tim cậu nhưng cậu quá rõ tất cả đã là quá khứ không bao giờ trở lại nữa. Nhiều tháng qua khi ở bên Thiên Linh trái tim này lại từ lúc nào xuất hiện thêm một hình bóng, cậu luôn mơ hồ xác định vị trí của nó trong tim mình, cân đo giữa hai người con gái, một người đã vĩnh viễn là cát bụi, là quá khứ, một người vẫn đang hiện diện, tồn tại trong cuộc đời cậu. Ai là người chiếm vị trí cao nhất cậu vẫn không biết, không thể nào biết.
Ái Quỳnh nhìn nét mặt u buồn của Hải Dương, từ khi quen cậu đến nay nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt ấy, cậu rõ ràng đang có tâm sự.
- Cậu có tâm sự à? Nói với mình đi, chúng ta là bạn mà, mình giúp được chắc chắn mình sẽ giúp. - Quỳnh từ tốn nói.
Dương yên lặng một lúc.
- Ái Quỳnh à! Rốt cuộc thích một người là cảm giác như thế nào vậy?
Ái Quỳnh thoáng giật mình, đây là câu hỏi mà nhỏ chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Dương, nhỏ có gì đó nghẹn ngào không rõ ràng.
Hít một hơi sâu, Ái Quỳnh nhìn bầu trời trong xanh bắt đầu nói.
- Mình cũng không biết thích ai đó là cảm giác như thế nào, nhưng cậu phải biết, tình yêu không có định nghĩa, cảm giác của mỗi người khi thích và yêu đều khác nhau, một điểm chung duy nhất là trái tim họ đều ẩn chứa hình ảnh của người mình yêu, nhắm mắt lại vẫn chỉ là hình ảnh đó.
Trái tim họ đều ẩn chứa hình ảnh của người mình yêu? Hải Dương nhìn chiếc headphone trong tay, hình ảnh của nó tồn tại trong tim cậu nhưng rất mịt mờ, không thể nhìn rõ.
- Hình ảnh người ấy tồn tại trong tim mình nhưng mập mờ, huyền ảo như một giấc mơ thì thế nào?
- Vậy thì chứng tỏ người đó đối với cậu không mấy quan trọng, cậu thích người đó nhưng thích với một trọng lượng cực nhỏ của tình yêu.
Hải Dương ngẫm nghĩ, đôi khi cậu nhận ra bản thân rất thích nó nhưng đôi khi cậu cũng thấy bản thân vẫn rất mờ nhạt về tình cảm này, tất cả mọi thứ không hề rõ ràng.
- Trước kia ta yêu một người, yêu sâu đậm, đến khi người đó mãi mãi chỉ còn là hạt bụi ta vẫn yêu, yêu hình bóng ấy nhưng đến một ngày, hình bóng người đó bỗng trở nên mờ mịt, không còn xuất hiện trong những giấc mơ, thay vào đó là một hình bóng khác. Liệu đó có phải ta đã yêu con người mới rồi hay không?
Ái Quỳnh gãi đầu.
- Điều đó có thể chứng tỏ cậu đã xem người kia là quá khứ và bắt đầu với một tình cảm mới. Dù sao những gì thuộc về quá khứ cũng nên nhẹ nhàng buông bỏ.
Đúng! "Cô ấy" đã không còn trên thế gian nữa, dù cậu có giữ mãi tình yêu trong sáng với một người đã lìa xa thế giới thì cũng vô dụng, kết quả vẫn là con số không phũ phàng, quá khứ đã khép lại thì nên để nó khép lại nhẹ nhàng, con đường tương lai đôi khi còn rộng mở hơn.
Trái tim Hải Dương cũng đập lên những nhịp đập vô cùng quen thuộc, rất giống! Ngày mà cậu bỗng nhận ra mình đã thích "cô ấy" rồi, chính là cảm giác này. Có phải đã đến lúc ta nên buông bỏ kỷ niệm quá khứ và bắt đầu với một tình yêu mới, một tương lai mới?
- Ái Quỳnh! Cậu nói cho mình biết đi, nếu như đã nhận ra được tình cảm rồi thì có phải ta nên thổ lộ hay không?
Ái Quỳnh lại bị một phen sửng sốt, chẳng nhẽ Hải Dương định tỏ tình với ai sao?
- Thích hay yêu là quyền của cậu, tỏ tình hay không cũng là quyền của cậu, chỉ cần cậu không thấy hối hận là được... nhưng cũng đừng để... mọi chuyện khi nhận ra thì đã quá muộn.
Thế giới như bừng sáng trước mắt Hải Dương, đôi môi nhếch lên một nụ cười đẹp như nắng ban mai chưa từng thấy. Năm xưa do cậu quá nhút nhát, không chịu chấp nhận con tim mà cậu vô tình đã đánh rơi tình yêu của mình, sự nhút nhát đã đem lại hối hận muộn màng không thể cứu vãn nữa. Ái Quỳnh nói đúng, đừng để mọi chuyện khi nhận ra thì đã quá muộn, thời gian không cho chúng ta lựa chọn, thẳng thắn đối mặt mới là cách tốt nhất. Cậu không muốn giẫm lên vết xe đỗ ngày xưa để đến bây giờ cậu vẫn rất hối tiếc.
- Ái Quỳnh! Cậu đúng là quân sư tình yêu của mình. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhất định mình sẽ đãi cậu một bữa ngon lành.
Hải Dương hớn hở như muốn nhào vào ôm Ái Quỳnh. Nhỏ cười cười, cậu có cần làm quá như thế không? Làm nhỏ hết hồn, không biết nên phản ứng như thế nào.
Tuôn một tràng lời cảm ơn tha thiết xong, Hải Dương tạm biệt Quỳnh, chạy một mạch ra khỏi công viên, cậu phải làm một chuyện, một chuyện mà cậu coi là cực kỳ quan trọng trong đời mình, nói ra càng sớm lòng càng nhẹ nhõm, nó có đồng ý hay không thì cuối cùng cậu cũng không hối hận.
Ánh mắt Ái Quỳnh thoáng qua một tia biến đổi, trái tim nhỏ bỗng nhói lên một chút. Nhỏ nhìn theo bóng lưng Hải Dương dần biến mất, sóng mũi bỗng cảm thấy cay cay.
Thiên Linh đang ở nhà cùng mẹ trang trí nhà cửa, gói quà chuẩn bị về quê thăm ông bà. Tâm trạng của nó cực kỳ vui, một năm sắp sửa trôi qua, một năm mới sắp bắt đầu. Dù không còn nhỏ nữa nhưng trong lòng vẫn có gì đó muốn... lì xì.
Thầm cười mình trẻ con, Thiên Linh tiếp tục gói quà, từ nhỏ nó đã được ông bà khen là gói quà rất đẹp, rất khéo tay, có tài năng nghệ thuật cao nên năm nào nó cũng phụ trách gói quà và trang trí vào năm mới.
Để đống quà nhỏ có, lớn có lên bàn, nó chạy lên phòng.
Reng... reng... reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ở góc giường, hưng phấn chạy tới cầm điện thoại lên, là Hải Dương.
- Hải Dương hả? Gọi mình có gì không? Mình còn tính tối mười hai giờ sẽ gọi chúc tết bạn nè.
Hải Dương im lặng một hồi không lên tiếng. Ban đầu sau khi nghe Ái Quỳnh phân tính tâm tình cực kỳ phấn chấn, muốn nói rõ cảm xúc với nó ngay nhưng khi làm lại có chút lưỡng lự, cậu vẫn nhút nhát.
- Thiên Linh à, ơ... mình có chuyện quan trọng muốn nói rõ với cậu... cậu có thể tới công viên gần trường mình không? - Hải Dương nói có chút khó khăn.
Thiên Linh không suy nghĩ trả lời ngay:
- Được thôi! Bây giờ mình cũng không có chuyện gì làm, vậy cậu ở đó nha! Bye!
Nó cúp máy. Mở tủ quần áo chọn cho mình một bộ váy mới mua cùng mẹ tại hội chợ đầu xuân tuần trước. Chiếc váy khá đơn giản, màu xanh dương xinh xắn, phía sau lưng áo đính một chiếc nơ màu trắng to to, trước ngực áo đính một bông hoa bằng ren, cổ áo thiết kế giống cổ áo sơ mi, chân váy đính ren màu trắng, chiếc váy được điểm thêm những chấm hoa tự nhiên.
Hài lòng với bộ váy, Thiên Linh đóng cửa tủ áo, cười tươi tắn vào phòng tắm thay đồ.
Bước ra, đứng trước gương, nó chưa bao giờ khẳng định mình đẹp như ngôi sao điện ảnh nhưng phần dễ thương thì phải khẳng định. Bộ váy xanh càng tôn lên vẻ đẹp tiềm ẩn của Thiên Linh. Nhanh chóng ngồi xuống chải lại tóc, hôm nay nó quyết định không buộc tóc đuôi ngựa như mọi khi.
Chào ba mẹ, nó cưỡi con ngựa điện thân yêu đến công viên.
Hôm nay đường xá cực đông đúc, đi lại cũng không được dễ dàng lắm. Sáng nay nó chưa ra đường nên không biết, bây giờ tận mắt nhìn, tự mình trải nghiệm mới thấy, những ngày tết này rất khó chịu.
Đến công viên gần trường cũng mất gần ba mươi phút, bình thường đi đến đó cũng chừng mười lăm phút thôi, vậy mà hôm nay mất nhiều thời gian như thế.
Gửi xe xong, Thiên Linh nhanh chóng chạy vào trong, công viên hôm nay cũng rất đông người, mọi người đi đi lại lại, vui cười nói chuyện làm không khí nóng hơn một chút. Nhiều người như vậy biết tìm Hải Dương ở đâu chứ? Thiên Linh đứng dưới góc cây bằng lăng gãi đầu, tìm ra cậu bạn cũng đến trưa mất rồi. Nó cười khổ nhìn những người xa lạ đi qua đi lại quanh mình.
- Á!
Bỗng một bàn tay nắm lấy cổ tay Thiên Linh kéo nó đi, chen qua đám đông trong công viên chạy về phía nam, đồng thời là cửa sau của công viên. Nhiều người chen chúc trước mặt nên nó cũng không nhìn ra ai đang kéo mình nhưng cảm giác rất thân quen.
Cuối cùng hai người cũng dừng lại tại một bãi đất trống phía nam, nơi này thường bị người ta nói là "hoang du, khỉ ho cò gáy" nên ít ai đi công viên mà đến đây, chỗ này cũng chỉ dành cho những cặp đôi tình nhân cần không gian yên tĩnh.
Người kia buông tay, cả hai cùng thở dốc, đi công viên còn hơn đi chạy nạn, mệt gần chết. Thiên Linh ngồi xuống băng đá gần đó thở gấp. Lúc này nó mới nhận ra người kéo mình chạy bán sống bán chết giữa đám người ngoài kia là Hải Dương, ban đầu dĩ nhiên nó cũng nghĩ đó là cậu.
- Suýt nữa là chết ngộp trong đám người đó rồi. - Thiên Linh vừa thở vừa nói.
Hải Dương cũng ngồi xuống cạnh Thiên Linh thở hổn hển.
- Mình rất ghét những ngày tết là như vậy đó, vui nhưng rất mệt. Năm nào đến tết mình cũng đóng cửa trong phòng đọc sách, nghe nhạc, ít khi ra ngoài, mình không thích ồn ào.
Thiên Linh đồng tình gật đầu.
Hai người lại ngồi im không ai nói gì nữa. Dũng khí ban đầu của Hải Dương cũng dần tan biến, dù nói bản thân sẽ không nhu nhược, yếu đuối như ngày xưa nữa nhưng đến khi đối mặt với người mình thích, cậu lại không thể tự tin nói ra những gì trong lòng. Quả nhiên nghĩ thì rất dễ nhưng khi thực hiện thì lại rất khó.
Hải Dương cùng Thiên Linh ngồi trầm ngâm, không ai nói với ai câu nào.
- Thời gian nghỉ tết này cậu định làm gì? - Hải Dương cất tiếng hỏi.
Thiên Linh hít thở sâu nhìn chằm chằm đường nét trên chiếc váy của mình trả lời:
- Mùng một mình định rủ những đứa bạn thân trong lớp đi chơi. Mùng hai sẽ cùng ba mẹ về quê thăm ông bà và đến mùng bốn sẽ về lại thành phố. Những ngày còn lại thì chơi cho thỏa thích.
Thiên Linh cười khúc khích. Thời gian qua học nhiều như vậy cũng đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi, chơi để bù lại khoảng thời gian mệt nhọc vừa qua.
Cả hai lại chìm vào im lặng. Trái tim Hải Dương đập rộn ràng, cậu hơi run không dám đi vào chủ đề chính cậu muốn hẹn Thiên Linh ra, trong lòng vẫn có gì đó rất sợ sệt, cậu lo Thiên Linh không đồng ý hay lo Thiên Linh sẽ đồng ý? Nói chung cậu đều lo tất cả, cậu không dám nghĩ đến kết quả khi Thiên Linh nghe thấy lời nói từ đáy lòng cậu.
Một phút... Hai phút... Ba phút... Năm phút... Mười phút.
Chính xác là mười phút, cả hai đã im lặng đúng mười phút. Thiên Linh bắt đầu chịu không nổi quyết định cắt đứt bầu không khí ảm đảm này.
- Cậu hẹn mình ra đây rốt cuộc có...
- Thiên Linh! Nhắm mắt lại đi!
Không để Thiên Linh nói hết câu, Hải Dương lập tức cắt lời nó. Dù sao cậu cũng là con trai, muốn tỏ tình cần phải dũng cảm, cậu không thể vì sự nhút nhát của bản thân mà đánh mất cơ hội như năm xưa.
Thiên Linh chớp chớp mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây? Nó bắt đầu ngửi thấy mùi bí ẩn rồi.
- Nhắm mắt và đứng lên đi! Được không?
- Để làm gì? - Nó tò mò hỏi.
Hải Dương cười cười.
- Rồi cậu sẽ biết. Nhưng Thiên Linh à! Dù quyết định của cậu ra sau mong rằng cậu vẫn xem mình là người bạn tốt.
Thiên Linh bắt đầu cực kỳ tò mò, dấu chấm hỏi đã in to đùng trong đầu. Nó im lặng gật gật đầu đứng lên, từ từ nhắm mắt lại.
- Mình đếm tới ba, cậu hãy mở mắt nha!
Nó gật đầu, dù rất muốn hé mắt nhưng nó là người chính trực sẽ không giở trò gian lận, trong lòng dâng lên cảm giác bồi hồi và cả tò mò.
- Một... Hai... Ba!
Con số ba dừng lại, Thiên Linh từ từ mở mắt ra, Hải Dương muốn làm gì khiến nó bất ngờ đây.
Cảnh tượng trước mắt làm nó không thể tin được vào mắt nhìn, mắt chữ A mồm chữ O nhìn người trước mặt. Sự việc này rất quen thuộc.
- Thiên Linh! Mình thích cậu, rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.