Chương 30: Tự cứu lấy bản thân
Selena Huỳnh
04/07/2016
Bóng tối đã hoàn toàn làm chủ không gian. Mặt biển được phủ một lớp vàng long lanh của ánh trăng, mờ ảo và phức tạp. Gió biển cũng theo những làn sóng thổi vào bờ những cơn lạnh buốt.
Cả nhóm đã tìm kiếm được một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất. Tất cả cũng đều đã thấm mệt, những giọt mồ hôi vương vãi trên trán chảy dọc xuống gò má.
- Dừng cái việc tìm kiếm ngớ ngẩn này đi! Trời cũng tối lắm rồi tìm thấy bằng niềm tin à! - Hoàng Thiên bực bội hét lên.
Hắn cũng không phải ngoại lệ, suốt một tiếng này hắn cũng đã tìm kiếm hết sức rồi, bề ngoài có vẻ hắn không quan tâm sống chết của người khác nhưng hắn cũng là con người có máu có nước mắt có trái tim mà, làm sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặt Thiên Linh và Tiên Mỹ được chứ.
Mọi người dừng ngay việc tìm kiếm rất vô nghĩa sau khi nghe Hoàng Thiên nói. Đúng! Thiên nói không sai, họ cứ tìm kiếm với một chút hy vọng nhỏ nhoi thì làm được gì, nó cực kỳ vô nghĩa, họ chỉ tốn công sức ngược lại người càng xa vời hơn. Huống chi bây giờ trời cũng đã tối om, chỉ với những ánh sáng nhân tạo từ cây đèn pin và ánh sáng mờ mờ của trăng thì làm được gì, cơ hội càng xa vời tầm tay hơn. Như để tìm hai người trong bóng tối như thế này thì việc tìm được chắc dựa vào niềm tin.
Cô hiệu trưởng dựa vào thân cây dừa bên cạnh, cô cũng đã rất mệt rồi. Nghe tin hai học trò xuất sắc mất tích cô đã không tin nổi rồi, bây giờ cả một dấu vết nhỏ cũng không tìm được cô càng thất vọng, buồn chán hơn. Cô không lo sẽ đối diện thế nào với gia đình Thiên Linh, Tiên Mỹ khi hai bên biết chuyện, cô chỉ sợ hai người ấy gặp chuyện gì nguy hiểm, như vậy cô sẽ ân hận và dằn vặt bản thân suốt đời không thể sống yên ổn được. Lỡ có chuyện gì xảy ra không chỉ gia đình Thiên Linh, Tiên Mỹ lo lắng cô còn lo hơn, bởi cô là nguyên nhân dẫn đến sự việc đó mà.
Lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán, dù sao cũng là cô nghĩ mà thôi, chắc chắn hai em ấy sẽ không có chuyện gì cả, tất cả đều bình yên vô sự. Chưa tìm thấy thì cơ hội vẫn còn.
Hải Dương cũng đã mệt mỏi lắm rồi kèm theo còn phải đỡ Ái Quỳnh, nhỏ liên tục khóc nức nở khi tìm kiếm. Hiện nay trong đầu cậu cũng chỉ có mỗi Thiên Linh và an nguy của nó. Không tìm được một dấu vết nào càng làm cậu lo lắng hơn, thật không thể tưởng tượng nếu Thiên Linh gặp chuyện không may. Chỉ cần nghĩ đến mấy chữ đó thôi lòng cậu như có lửa đốt, ngọn lửa đó rất mạnh mẽ, nó như thúc giục cậu bằng mọi giá phải tìm ra Thiên Linh. Cảm giác khi Hải Dương chính tai nghe Ái Quỳnh báo tin cũng rất khác so với bình thường, không tin nổi, lo lắng nhưng không phải lo lắng bình thường mà là một cảm giác lo kỳ lạ. Đến cả chủ nhân của những cảm giác đó còn không lý giải được nữa là.
- Chúng ta về khách sạn trước đi, trời tối như vậy khó tìm lắm. Về thôi các em.
Mọi người dành rời khỏi đó trở về khách sạn, cứ tìm mãi như vậy cũng không phải là cách với lại tất cả cũng mệt rồi không thể tìm kiếm được nữa, những chỗ quanh khu vực Thảo Nguyên nhìn thấy Thiên Linh và Tiên Mỹ cũng gần như bị lật tung lên nhưng vẫn không tìm ra được gì.
Hoàng Thiên liếc mắt quanh khu vừa tìm một lượt rồi bước đi. Có lẽ... hắn đã quên một nơi... căn nhà gỗ - nơi cậu họ của hắn cùng nhiều người khác từng xây dựng để phục vụ cho công việc khai thác gỗ (ở mức vừa phải và được cho phép) trong cánh rừng nhỏ ở phía nam bờ biển. Lúc nhỏ cậu của Thiên cũng đã dẫn hắn đến đó một lần. Nhưng do vết tích thời gian... có lẽ hắn đã quên sự tồn tại của ngôi nhà đó...Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những lỗ hỏng trên vách tường gỗ. Xung quanh đều bao phủ bởi bóng tối bất diệt chỉ có một chút ánh sáng vàng mờ mờ trong bóng tối ngập tràn mà thôi.
Thiên Linh đã ở đây gần một ngày trời. Dạ dày nó không ngừng kêu rên ầm ĩ, từ sáng đến giờ nó có thứ gì vào bụng đâu. Cái đói và khát làm nó không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì, nó chưa bao giờ phải nhịn đói lâu như vậy cuối cùng hôm nay nó cũng được nếm trải cảm giác đó.
Xung quanh đều là bóng tối, mọi thứ như những con dao nguy hiểm có thể tấn công nó bất cứ lúc nào. Thiên Linh vốn không mấy sợ ma nhưng trong bóng tối như thế này không sợ cũng không được, cảm giác hiện nay của nó gồm tất cả những sắc thái của một người đối diện với nguy hiểm.
Thiên Linh cắn chặt môi tưởng chừng như có thể bật ra máu, đêm nay nó không ngủ yên được rồi. Cứ nghĩ đến mỗi khi nhắm mắt thì nó sẽ không bao giờ có cơ hội mở ra nửa, không thể nào được nhìn thấy ánh sáng tràn ngập ngoài kia được. Thiên Linh chưa bao giờ thấy sợ bóng tối như bây giờ, ở nhà mỗi khi ngủ nó đều tắt đèn nhưng vẫn còn ánh sáng từ đèn ngủ nên nó không sợ nhưng bây giờ, ở đây không có ánh sáng, ánh sáng yếu ớt kia không làm tan nỗi sợ trong nó mà còn tăng thêm. Chân tay Thiên Linh run cầm cập, nó không biết mình sợ gì nhưng nó không thể tiếp nhận thứ bóng tối u ám và đầy bí ẩn này. Tim nó đập mạnh như sắp văng ra ngoài, nó đã cố dùng những suy nghĩ khoa học để tự trấn an mình, bóng tối không có gì đáng sợ, trên đời không có thứ gọi là ma quỷ nhưng nó vẫn không thể nhắm mắt được, đôi đồng tử cứ mở to không tài nào nhắm lại được dù cơn buồn ngủ vẫn luôn chực chờ.
Những tán lá va chạm vào nhau tạo nên tiếng xào xạc nghe lạnh mình, cùng những cơn gió thổi nhưng khiêu khích lòng can đảm của Thiên Linh. Trong đêm khuya yên tĩnh, mọi tiếng động đều thật đáng sợ, lạnh tận xương tủy. Thiên Linh lắc mạnh đầu xua đi những suy nghĩ cổ quái của mình, không được! Nhỏ theo ý nghĩ hiện đại, không được sợ!
Cái dạ dày trống rỗng lại đánh trống liên hồi, cổ họng nó đã khô rát như muốn bốc lửa, cả ngày không ăn gì còn đỡ hơn là không có giọt nước nào. Nó làm sao mà sống đây?
Nó phải chết tại cái nơi oái oăm này sao? Cuộc đời nó sẽ phải dừng lại tại cái tuổi mười sáu trong sáng thơ ngây sao? Nó vẫn chưa sống đủ mà, nó không muốn chết một cách đầy vô lý như vậy đâu, còn ba mẹ nó nữa, nó chưa phụng dưỡng ba mẹ chu đáo mà sao có thể ra đi được chứ. Người ta cũng nói: để người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh là bất hiếu, nó không muốn khi chưa trả hiếu cho ba mẹ đã phải làm họ khóc hết nước mắt vì mình nữa. Không thể!
Ý chí đó đã khiến nó mạnh mẽ hơn, sao nó có thể chết dễ dàng như vậy được chứ? Kẻ bắt nó muốn đạt mục đích ư? Không bao giờ có chuyện đó, nó không bao giờ để người đó đạt mục đích.
*
Trở về khách sạn, ai về phòng nấy, trời cũng đã khuya lắm rồi, mọi người cũng đã mệt lã không thể cứ vì lo lắng cho người khác mà không quan tâm sức khỏe của mình.
Hải Dương đưa Ái Quỳnh về phòng, cô bạn này thật không chịu nổi. Một tiếng tìm kiếm nhỏ khóc cả một tiếng, ai khuyên cũng không chịu nghe chỉ khi Hoàng Thiên bực bội quát lên nhỏ mới chịu nín một chút nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã.
Cứ tưởng khóc mệt Quỳnh sẽ ngủ nhưng nhỏ vẫn khóc đến vào phòng. Hải Dương dỡ nhỏ ngồi xuống giường, ai mà không lo lắng nhưng Ái Quỳnh làm quá rồi, còn nước còn tát mà.
- Cậu nín đi được không? Khóc như vậy thì được gì? - Hải Dương ngồi bên cạnh nói.
- Hức... hức... cậu... huhu!
Hải Dương nhăn mặt nhíu mày.
- Cậu khóc gì chứ!? Bộ nghĩ chỉ mình cậu lo cho Thiên Linh hả? Tôi còn lo hơn cậu nữa đó!! - Hải Dương nổi giận đứng phắt dậy quát lớn.
Ái Quỳnh ngước lên đưa đôi mắt ướt sũng tèm lem và đỏ hoe nhìn Hải Dương. Nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy Hải Dương nổi giận như vậy. Ái Quỳnh im lặng đưa tay lau nước mắt quay mặt sang hướng khác tránh cái nhìn đáng sợ từ Dương. Hôm nay cậu rất lạ...
Khi mọi người cùng đi tìm tung tích Thiên Linh, Tiên Mỹ thì nhỏ đã thấy thái độ Hải Dương khác thường rồi, cậu tìm mặc kệ mình mệt như thế nào, ánh mắt khi tìm kiếm của Dương cũng rất lạ, nó ẩn chứa một chút... gì đó gọi là... tình cảm. Ánh mắt đó chứa chan sự lo lắng tột độ và... nếu so với cô hiểu trưởng và những người khác thì khác xa. Khi việc tìm kiếm đã đi vào bế tắc, không có một dấu vết nào, Ái Quỳnh tình cờ nhìn thấy Hải Dương ở cách nhỏ không xa đôi mắt như nảy lửa đá mạnh thân cây, do trời khá tối nên Quỳnh không nhìn rõ nhưng thái độ của cậu rất khác. Ái Quỳnh cũng chưa thấy cậu lau những giọt mồ hôi chảy như suối trên trán bao giờ.
Quỳnh hơi liếc nhìn Hải Dương, nhỏ là bạn bè lâu năm của Thiên Linh, nghe nhỏ mất tích việc Quỳnh xúc động như vậy cũng có thể lý giải được nhưng Hải Dương chỉ mới là bạn của nó chưa đầy bảy tháng thì thái độ của cậu thật khó lý giải. Quỳnh có thể dựa vào trực giác của một người con gái mà nhận ra, tình cảm Hải Dương đối với Thiên Linh không đơn thuần chỉ là tình bạn, nó đã vượt lên mức bạn bè bình thường rồi nhưng thứ tình cảm đó đã vượt đến đâu thì nhỏ không biết.
Hải Dương thở ra một hơi sâu nhìn Ái Quỳnh, cậu cũng không nên vì một phút tức giận mà quát lên như thế. Không hiểu tại sao lúc đó, cậu lại không thể kiềm chế mình được, bình thường Dương luôn điềm tĩnh trong mọi việc không hành xử như vậy mà, tại sao cậu lại tức giận đến mất bình tĩnh như vậy?
Dương bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm lụa màu vàng nhạt ra, mở cửa sổ để ánh trăng mờ mờ chiếu vào căn phòng. Hải Dương ngước lên nhìn bầu trời đêm, thật ra mây vẫn xanh thế thôi chỉ là con người không thể nào nhìn thấy được trong bóng tối, ta cứ tưởng mây màu đen như màu của bóng tối vậy nhưng đâu phải thế. Nhìn những đóm sáng nhỏ trên bầu trời, cậu lại nhớ đến một người... người con gái đó đã nói với cậu muốn được chạm tay vào những vì tinh tú đó, lúc ấy cậu cũng thật trẻ con, cậu đã trả lời cô ấy: "Em sẽ đưa chị chạm tới chúng". Cậu đã thích người con gái đó từ lúc nào không hay...
Hình bóng người đó như được khắc họa rõ nét trên bầu trời đầy sao đêm nay, Hải Dương ngẩn ngơ nhìn chúng, cậu đã không còn cơ hội được cùng ngắm sao với người con gái cậu đã lỡ yêu... Hình bóng trên bầu trời biến mất thay vào đó là bóng dáng của một người con gái khác, Hải Dương hơi nhíu mày nhìn chằm chằm nó. Cậu chợt bật cười, nó rốt cuộc chiếm vị trí gì trong lòng cậu? Vậy mà khi nghe tin nó mất tích cậu đã như không trụ chân nổi, khi tìm kiếm cậu cũng là người cực lực nhất, không quan tâm đến bản thân, khi không tìm được nó cậu đã rất tức giận và trách bản thân mình vô dụng, khi Ái Quỳnh cứ mãi khóc ầm ĩ cậu đã không kiềm chế được mình quát lên, lúc đó tâm trạng cậu rối bời không nghĩ được bất cứ điều gì nữa cứ như kêu cậu giết người trong lúc đó cậu cũng đồng ý được. Rốt cuộc Hải Dương đang nghĩ cái gì trong đầu chứ? Cậu thích Thiên Linh thật sao?
Ái Quỳnh vẫn ngồi im không động đậy, nhỏ nhìn Hải Dương đang đứng tựa người vào thành cửa sổ đầy suy tư và tâm trạng. Đúng như nhỏ nghĩ sao? Hải Dương đã nảy sinh tình cảm với Thiên Linh? Nếu không tại sao những hành động của cậu lại khác lạ như vậy? Quỳnh lại lắc đầu, không phải! Dương chỉ đơn giản là lo lắng cho nó với vai trò một người bạn mà thôi, làm sao cậu ấy có thể yêu Thiên Linh được chứ. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ chiếm lấy đầu óc Ái Quỳnh... Nhỏ đang tự lừa dối bản thân hay vì điều gì khác?
- Quỳnh! Mình xin lỗi, mình không nên vì tức giận mà...
- Không sao, là lỗi của mình, mình không nên vì cảm xúc của bản thân mà làm cậu và mọi người khó chịu. Mình phải là người nên nói xin lỗi. - Ái Quỳnh cắt ngang lời nói của Hải Dương.
Dương im lặng một hồi lâu như suy nghĩ một điều gì đó.
- Cậu có tin Thiên Linh sẽ trở về bình yên vô sự không?
Mắt Quỳnh bây giờ cũng đã rát mướt, nhỏ khóc gần cả tiếng mà. Nghe Dương nói nhỏ mở to mắt làm đôi mắt càng rát hơn. Sao Dương lại hỏi Ái Quỳnh như vậy?
- Sao cậu lại hỏi mình như vậy?
Hải Dương nở nụ cười sáng chói.
- Thì cậu cứ trả lời đi, cậu tin không?
Quỳnh ngồi dựa vào đầu giường nhìn Hải Dương trả lời:
- Tất nhiên mình tin, Thiên Linh là người tốt, ông trời không đối xử tệ với cậu ấy đâu.
Hải Dương không nói gì, hai mắt vẫn hướng về một phía nào đó mà điểm đến là nơi có Thiên Linh ở đấy. Mọi sự lo lắng trong lòng cậu nhanh chóng tan biến, bởi một điều, một điều đơn giản thôi...
- Mình không biết ông trời đối xử thế nào với Thiên Linh nhưng mình tin chắc chắn cậu ấy sẽ bình yên vô sự trở về đứng trước mặt chúng ta, mình tin chắc như vậy. - Hải Dương nói chắc nịch.
Lời nói chắc như đinh đóng cột của Dương làm tim Ái Quỳnh đập lệch một nhịp. Nhỏ dĩ nhiên rất tin Thiên Linh sẽ không sao, không gặp chuyện gì nguy hiểm và nó sẽ trở về vui vẻ cùng nhỏ và Hải Dương. Nhưng sao khi nghe những lời của Dương nhỏ lại có cảm giác lạ thường. Hải Dương tin Thiên Linh sẽ trở về không điều kiện như vậy sao? Vậy chẳng lẽ... nhỏ đã đoán đúng...
- Cậu biết vì sao không? - Dương hỏi bâng quơ nhưng thật ra đó là câu hỏi xuất phát từ trái tim đang đập rộn ràng của cậu.
Trái tim Ái Quỳnh lại đập lệch một nhịp, tay nhỏ hơi run nhẹ.
- Vì sao... vậy?
Hải Dương mỉm cười, mắt vẫn hướng điểm đến ở chân trời nào đó.
- Bởi vì... mình thích cậu ấy, mình thích Thiên Linh và mình tin cậu ấy vô điều kiện...
Những lời nói đó Ái Quỳnh không tài nào nghe được vì Hải Dương nói rất nhỏ, thậm chí là chỉ nhép miệng, cậu như chỉ muốn nói những lời đó với một người và thổ lộ tình cảm còn mờ nhạt nhưng thật ra rất rõ ràng của mình cho những vì tinh tú sáng soi kia và... người con gái cậu đã từng yêu...
*
Trái tim Thiên Linh bỗng đập nhanh một nhịp, nó nhíu màu, chuyện gì nữa đây? Đói bụng, khát nước đã chưa đủ mệt sao còn bị gì về tim nữa à? Thiên Linh cắn chặt môi, xung quanh đều tối đen như mực nó không tài nào nhìn thấy kim đồng hồ đang chỉ ở vị trí số mấy nhưng có lẽ đêm nay nó phải thức trắng rồi.
Thiên Linh hơi cựa mình, cả một ngày bị trói tay và chân nó tê cứng không cử động được. Nó bắt đầu lo lắng, nó sẽ không chịu nổi nữa mất nhưng ở nơi hoang sơ hẻo lánh chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng gió nghe lạnh sóng lưng thì ai sẽ đến cứu nó chứ. Thiên Linh nghĩ đến top 20 và cô hiệu trưởng, chắc mọi người cũng đã phát hiện nó mất tích và đang rất lo lắng. Nó cứ ngồi im chờ chết cũng không phải là cách phải tập trung nghĩ cách thoát thân.
Bây giờ trời tối quá Thiên Linh không nhìn được trong căn nhà gỗ này có gì giúp ích được nhưng chắc chắn một điều nó phải sống sót rời khỏi đây. Không ai cứu nó thì bản thân nó sẽ tự cứu lấy mình.
Thiên Linh cựa quậy người thật mạnh.
- Cố lên Thiên Linh, mày làm được!
Nhưng tất cả sức lực của nó đều vô dụng, một ngày rồi nó chưa có gì vào bụng thì sức đâu mà tháo được sợi dây thừng cứng ngắt này. Thiên Linh thở dài, không còn cách nào sao? Nó phải bỏ mạng tại nơi này sao?
Nghĩ đến ba mẹ vẫn còn ở nhà chờ nó kết thúc chuyến dã ngoại sẽ trở về, ba nó cũng sắp công tác xong về nhà cùng mẹ con nó, nó không thể bất hiếu như vậy được! Còn Hải Dương, Ái Quỳnh, chắc hai đứa lo cho nó lắm, với tính cách của Quỳnh nhỏ sẽ khóc suốt đêm cho mà xem. Cả cô hiệu trưởng nữa... top 20 và trong đó có... Hoàng Thiên. Những giọt nước mắt nóng hổi bất giác rơi, cũng đã rất lâu nó không rơi nước mắt, kể từ cái ngày nó bị phản bội đó thì nó đã thề với lòng sẽ không rơi một giọt nước mắt nữa nhưng... tại sao không thể được?
Nghĩ đến những người xung quanh lo lắng đi tìm nó khắp nơi, Thiên Linh lại trách bản thân, là nó ngu ngốc để bị mắc bẫy do con cáo Tiên Mỹ dựng sẵn, nó nói mình thông minh nhất, tài giỏi nhất nhưng thật ra chỉ là hoang tưởng. Bây giờ cả muốn mạnh mẽ đưa tay lau nước mắt cũng không được, nó vô dụng đến vậy sao?
Chỉ mới một ngày thôi, chỉ mới một ngày chịu khổ mà nó đã rất nhớ... Nhớ nụ cười đáng yêu và những lời nói móc của cô bạn Ái Quỳnh, gương mặt của nhỏ khi giận dữ. Nó nhớ ánh mắt Hải Dương nhìn nó, cậu luôn quan tâm nó dù chỉ mới là bạn bè được mấy tháng. Nó nhớ nụ cười tỏa nắng và chan hòa của cô hiệu trưởng, nhớ những chị khối trên thân thiện. Nó cũng nhớ gương mặt hoàn mĩ trên từng đường nét của Hoàng Thiên, ánh mắt khi hắn tâm sự những điều thầm kín với nó và lần cả hai đóng vai "tình nhân"...
Đúng! Vì tất cả mọi người nó phải kiên trì đến cùng, sáng ngày mai nó chắc chắn phải nghĩ ra cách thoát khỏi đây. Không ai cứu nó thì nó sẽ tự cứu bản thân. Nó còn phải sống, con đường của nó còn rất dài và đặc biệt không thể để con cáo chín đuôi Tiên Mỹ đạt mục đích.
Cả nhóm đã tìm kiếm được một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất. Tất cả cũng đều đã thấm mệt, những giọt mồ hôi vương vãi trên trán chảy dọc xuống gò má.
- Dừng cái việc tìm kiếm ngớ ngẩn này đi! Trời cũng tối lắm rồi tìm thấy bằng niềm tin à! - Hoàng Thiên bực bội hét lên.
Hắn cũng không phải ngoại lệ, suốt một tiếng này hắn cũng đã tìm kiếm hết sức rồi, bề ngoài có vẻ hắn không quan tâm sống chết của người khác nhưng hắn cũng là con người có máu có nước mắt có trái tim mà, làm sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặt Thiên Linh và Tiên Mỹ được chứ.
Mọi người dừng ngay việc tìm kiếm rất vô nghĩa sau khi nghe Hoàng Thiên nói. Đúng! Thiên nói không sai, họ cứ tìm kiếm với một chút hy vọng nhỏ nhoi thì làm được gì, nó cực kỳ vô nghĩa, họ chỉ tốn công sức ngược lại người càng xa vời hơn. Huống chi bây giờ trời cũng đã tối om, chỉ với những ánh sáng nhân tạo từ cây đèn pin và ánh sáng mờ mờ của trăng thì làm được gì, cơ hội càng xa vời tầm tay hơn. Như để tìm hai người trong bóng tối như thế này thì việc tìm được chắc dựa vào niềm tin.
Cô hiệu trưởng dựa vào thân cây dừa bên cạnh, cô cũng đã rất mệt rồi. Nghe tin hai học trò xuất sắc mất tích cô đã không tin nổi rồi, bây giờ cả một dấu vết nhỏ cũng không tìm được cô càng thất vọng, buồn chán hơn. Cô không lo sẽ đối diện thế nào với gia đình Thiên Linh, Tiên Mỹ khi hai bên biết chuyện, cô chỉ sợ hai người ấy gặp chuyện gì nguy hiểm, như vậy cô sẽ ân hận và dằn vặt bản thân suốt đời không thể sống yên ổn được. Lỡ có chuyện gì xảy ra không chỉ gia đình Thiên Linh, Tiên Mỹ lo lắng cô còn lo hơn, bởi cô là nguyên nhân dẫn đến sự việc đó mà.
Lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán, dù sao cũng là cô nghĩ mà thôi, chắc chắn hai em ấy sẽ không có chuyện gì cả, tất cả đều bình yên vô sự. Chưa tìm thấy thì cơ hội vẫn còn.
Hải Dương cũng đã mệt mỏi lắm rồi kèm theo còn phải đỡ Ái Quỳnh, nhỏ liên tục khóc nức nở khi tìm kiếm. Hiện nay trong đầu cậu cũng chỉ có mỗi Thiên Linh và an nguy của nó. Không tìm được một dấu vết nào càng làm cậu lo lắng hơn, thật không thể tưởng tượng nếu Thiên Linh gặp chuyện không may. Chỉ cần nghĩ đến mấy chữ đó thôi lòng cậu như có lửa đốt, ngọn lửa đó rất mạnh mẽ, nó như thúc giục cậu bằng mọi giá phải tìm ra Thiên Linh. Cảm giác khi Hải Dương chính tai nghe Ái Quỳnh báo tin cũng rất khác so với bình thường, không tin nổi, lo lắng nhưng không phải lo lắng bình thường mà là một cảm giác lo kỳ lạ. Đến cả chủ nhân của những cảm giác đó còn không lý giải được nữa là.
- Chúng ta về khách sạn trước đi, trời tối như vậy khó tìm lắm. Về thôi các em.
Mọi người dành rời khỏi đó trở về khách sạn, cứ tìm mãi như vậy cũng không phải là cách với lại tất cả cũng mệt rồi không thể tìm kiếm được nữa, những chỗ quanh khu vực Thảo Nguyên nhìn thấy Thiên Linh và Tiên Mỹ cũng gần như bị lật tung lên nhưng vẫn không tìm ra được gì.
Hoàng Thiên liếc mắt quanh khu vừa tìm một lượt rồi bước đi. Có lẽ... hắn đã quên một nơi... căn nhà gỗ - nơi cậu họ của hắn cùng nhiều người khác từng xây dựng để phục vụ cho công việc khai thác gỗ (ở mức vừa phải và được cho phép) trong cánh rừng nhỏ ở phía nam bờ biển. Lúc nhỏ cậu của Thiên cũng đã dẫn hắn đến đó một lần. Nhưng do vết tích thời gian... có lẽ hắn đã quên sự tồn tại của ngôi nhà đó...Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những lỗ hỏng trên vách tường gỗ. Xung quanh đều bao phủ bởi bóng tối bất diệt chỉ có một chút ánh sáng vàng mờ mờ trong bóng tối ngập tràn mà thôi.
Thiên Linh đã ở đây gần một ngày trời. Dạ dày nó không ngừng kêu rên ầm ĩ, từ sáng đến giờ nó có thứ gì vào bụng đâu. Cái đói và khát làm nó không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì, nó chưa bao giờ phải nhịn đói lâu như vậy cuối cùng hôm nay nó cũng được nếm trải cảm giác đó.
Xung quanh đều là bóng tối, mọi thứ như những con dao nguy hiểm có thể tấn công nó bất cứ lúc nào. Thiên Linh vốn không mấy sợ ma nhưng trong bóng tối như thế này không sợ cũng không được, cảm giác hiện nay của nó gồm tất cả những sắc thái của một người đối diện với nguy hiểm.
Thiên Linh cắn chặt môi tưởng chừng như có thể bật ra máu, đêm nay nó không ngủ yên được rồi. Cứ nghĩ đến mỗi khi nhắm mắt thì nó sẽ không bao giờ có cơ hội mở ra nửa, không thể nào được nhìn thấy ánh sáng tràn ngập ngoài kia được. Thiên Linh chưa bao giờ thấy sợ bóng tối như bây giờ, ở nhà mỗi khi ngủ nó đều tắt đèn nhưng vẫn còn ánh sáng từ đèn ngủ nên nó không sợ nhưng bây giờ, ở đây không có ánh sáng, ánh sáng yếu ớt kia không làm tan nỗi sợ trong nó mà còn tăng thêm. Chân tay Thiên Linh run cầm cập, nó không biết mình sợ gì nhưng nó không thể tiếp nhận thứ bóng tối u ám và đầy bí ẩn này. Tim nó đập mạnh như sắp văng ra ngoài, nó đã cố dùng những suy nghĩ khoa học để tự trấn an mình, bóng tối không có gì đáng sợ, trên đời không có thứ gọi là ma quỷ nhưng nó vẫn không thể nhắm mắt được, đôi đồng tử cứ mở to không tài nào nhắm lại được dù cơn buồn ngủ vẫn luôn chực chờ.
Những tán lá va chạm vào nhau tạo nên tiếng xào xạc nghe lạnh mình, cùng những cơn gió thổi nhưng khiêu khích lòng can đảm của Thiên Linh. Trong đêm khuya yên tĩnh, mọi tiếng động đều thật đáng sợ, lạnh tận xương tủy. Thiên Linh lắc mạnh đầu xua đi những suy nghĩ cổ quái của mình, không được! Nhỏ theo ý nghĩ hiện đại, không được sợ!
Cái dạ dày trống rỗng lại đánh trống liên hồi, cổ họng nó đã khô rát như muốn bốc lửa, cả ngày không ăn gì còn đỡ hơn là không có giọt nước nào. Nó làm sao mà sống đây?
Nó phải chết tại cái nơi oái oăm này sao? Cuộc đời nó sẽ phải dừng lại tại cái tuổi mười sáu trong sáng thơ ngây sao? Nó vẫn chưa sống đủ mà, nó không muốn chết một cách đầy vô lý như vậy đâu, còn ba mẹ nó nữa, nó chưa phụng dưỡng ba mẹ chu đáo mà sao có thể ra đi được chứ. Người ta cũng nói: để người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh là bất hiếu, nó không muốn khi chưa trả hiếu cho ba mẹ đã phải làm họ khóc hết nước mắt vì mình nữa. Không thể!
Ý chí đó đã khiến nó mạnh mẽ hơn, sao nó có thể chết dễ dàng như vậy được chứ? Kẻ bắt nó muốn đạt mục đích ư? Không bao giờ có chuyện đó, nó không bao giờ để người đó đạt mục đích.
*
Trở về khách sạn, ai về phòng nấy, trời cũng đã khuya lắm rồi, mọi người cũng đã mệt lã không thể cứ vì lo lắng cho người khác mà không quan tâm sức khỏe của mình.
Hải Dương đưa Ái Quỳnh về phòng, cô bạn này thật không chịu nổi. Một tiếng tìm kiếm nhỏ khóc cả một tiếng, ai khuyên cũng không chịu nghe chỉ khi Hoàng Thiên bực bội quát lên nhỏ mới chịu nín một chút nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã.
Cứ tưởng khóc mệt Quỳnh sẽ ngủ nhưng nhỏ vẫn khóc đến vào phòng. Hải Dương dỡ nhỏ ngồi xuống giường, ai mà không lo lắng nhưng Ái Quỳnh làm quá rồi, còn nước còn tát mà.
- Cậu nín đi được không? Khóc như vậy thì được gì? - Hải Dương ngồi bên cạnh nói.
- Hức... hức... cậu... huhu!
Hải Dương nhăn mặt nhíu mày.
- Cậu khóc gì chứ!? Bộ nghĩ chỉ mình cậu lo cho Thiên Linh hả? Tôi còn lo hơn cậu nữa đó!! - Hải Dương nổi giận đứng phắt dậy quát lớn.
Ái Quỳnh ngước lên đưa đôi mắt ướt sũng tèm lem và đỏ hoe nhìn Hải Dương. Nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy Hải Dương nổi giận như vậy. Ái Quỳnh im lặng đưa tay lau nước mắt quay mặt sang hướng khác tránh cái nhìn đáng sợ từ Dương. Hôm nay cậu rất lạ...
Khi mọi người cùng đi tìm tung tích Thiên Linh, Tiên Mỹ thì nhỏ đã thấy thái độ Hải Dương khác thường rồi, cậu tìm mặc kệ mình mệt như thế nào, ánh mắt khi tìm kiếm của Dương cũng rất lạ, nó ẩn chứa một chút... gì đó gọi là... tình cảm. Ánh mắt đó chứa chan sự lo lắng tột độ và... nếu so với cô hiểu trưởng và những người khác thì khác xa. Khi việc tìm kiếm đã đi vào bế tắc, không có một dấu vết nào, Ái Quỳnh tình cờ nhìn thấy Hải Dương ở cách nhỏ không xa đôi mắt như nảy lửa đá mạnh thân cây, do trời khá tối nên Quỳnh không nhìn rõ nhưng thái độ của cậu rất khác. Ái Quỳnh cũng chưa thấy cậu lau những giọt mồ hôi chảy như suối trên trán bao giờ.
Quỳnh hơi liếc nhìn Hải Dương, nhỏ là bạn bè lâu năm của Thiên Linh, nghe nhỏ mất tích việc Quỳnh xúc động như vậy cũng có thể lý giải được nhưng Hải Dương chỉ mới là bạn của nó chưa đầy bảy tháng thì thái độ của cậu thật khó lý giải. Quỳnh có thể dựa vào trực giác của một người con gái mà nhận ra, tình cảm Hải Dương đối với Thiên Linh không đơn thuần chỉ là tình bạn, nó đã vượt lên mức bạn bè bình thường rồi nhưng thứ tình cảm đó đã vượt đến đâu thì nhỏ không biết.
Hải Dương thở ra một hơi sâu nhìn Ái Quỳnh, cậu cũng không nên vì một phút tức giận mà quát lên như thế. Không hiểu tại sao lúc đó, cậu lại không thể kiềm chế mình được, bình thường Dương luôn điềm tĩnh trong mọi việc không hành xử như vậy mà, tại sao cậu lại tức giận đến mất bình tĩnh như vậy?
Dương bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm lụa màu vàng nhạt ra, mở cửa sổ để ánh trăng mờ mờ chiếu vào căn phòng. Hải Dương ngước lên nhìn bầu trời đêm, thật ra mây vẫn xanh thế thôi chỉ là con người không thể nào nhìn thấy được trong bóng tối, ta cứ tưởng mây màu đen như màu của bóng tối vậy nhưng đâu phải thế. Nhìn những đóm sáng nhỏ trên bầu trời, cậu lại nhớ đến một người... người con gái đó đã nói với cậu muốn được chạm tay vào những vì tinh tú đó, lúc ấy cậu cũng thật trẻ con, cậu đã trả lời cô ấy: "Em sẽ đưa chị chạm tới chúng". Cậu đã thích người con gái đó từ lúc nào không hay...
Hình bóng người đó như được khắc họa rõ nét trên bầu trời đầy sao đêm nay, Hải Dương ngẩn ngơ nhìn chúng, cậu đã không còn cơ hội được cùng ngắm sao với người con gái cậu đã lỡ yêu... Hình bóng trên bầu trời biến mất thay vào đó là bóng dáng của một người con gái khác, Hải Dương hơi nhíu mày nhìn chằm chằm nó. Cậu chợt bật cười, nó rốt cuộc chiếm vị trí gì trong lòng cậu? Vậy mà khi nghe tin nó mất tích cậu đã như không trụ chân nổi, khi tìm kiếm cậu cũng là người cực lực nhất, không quan tâm đến bản thân, khi không tìm được nó cậu đã rất tức giận và trách bản thân mình vô dụng, khi Ái Quỳnh cứ mãi khóc ầm ĩ cậu đã không kiềm chế được mình quát lên, lúc đó tâm trạng cậu rối bời không nghĩ được bất cứ điều gì nữa cứ như kêu cậu giết người trong lúc đó cậu cũng đồng ý được. Rốt cuộc Hải Dương đang nghĩ cái gì trong đầu chứ? Cậu thích Thiên Linh thật sao?
Ái Quỳnh vẫn ngồi im không động đậy, nhỏ nhìn Hải Dương đang đứng tựa người vào thành cửa sổ đầy suy tư và tâm trạng. Đúng như nhỏ nghĩ sao? Hải Dương đã nảy sinh tình cảm với Thiên Linh? Nếu không tại sao những hành động của cậu lại khác lạ như vậy? Quỳnh lại lắc đầu, không phải! Dương chỉ đơn giản là lo lắng cho nó với vai trò một người bạn mà thôi, làm sao cậu ấy có thể yêu Thiên Linh được chứ. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ chiếm lấy đầu óc Ái Quỳnh... Nhỏ đang tự lừa dối bản thân hay vì điều gì khác?
- Quỳnh! Mình xin lỗi, mình không nên vì tức giận mà...
- Không sao, là lỗi của mình, mình không nên vì cảm xúc của bản thân mà làm cậu và mọi người khó chịu. Mình phải là người nên nói xin lỗi. - Ái Quỳnh cắt ngang lời nói của Hải Dương.
Dương im lặng một hồi lâu như suy nghĩ một điều gì đó.
- Cậu có tin Thiên Linh sẽ trở về bình yên vô sự không?
Mắt Quỳnh bây giờ cũng đã rát mướt, nhỏ khóc gần cả tiếng mà. Nghe Dương nói nhỏ mở to mắt làm đôi mắt càng rát hơn. Sao Dương lại hỏi Ái Quỳnh như vậy?
- Sao cậu lại hỏi mình như vậy?
Hải Dương nở nụ cười sáng chói.
- Thì cậu cứ trả lời đi, cậu tin không?
Quỳnh ngồi dựa vào đầu giường nhìn Hải Dương trả lời:
- Tất nhiên mình tin, Thiên Linh là người tốt, ông trời không đối xử tệ với cậu ấy đâu.
Hải Dương không nói gì, hai mắt vẫn hướng về một phía nào đó mà điểm đến là nơi có Thiên Linh ở đấy. Mọi sự lo lắng trong lòng cậu nhanh chóng tan biến, bởi một điều, một điều đơn giản thôi...
- Mình không biết ông trời đối xử thế nào với Thiên Linh nhưng mình tin chắc chắn cậu ấy sẽ bình yên vô sự trở về đứng trước mặt chúng ta, mình tin chắc như vậy. - Hải Dương nói chắc nịch.
Lời nói chắc như đinh đóng cột của Dương làm tim Ái Quỳnh đập lệch một nhịp. Nhỏ dĩ nhiên rất tin Thiên Linh sẽ không sao, không gặp chuyện gì nguy hiểm và nó sẽ trở về vui vẻ cùng nhỏ và Hải Dương. Nhưng sao khi nghe những lời của Dương nhỏ lại có cảm giác lạ thường. Hải Dương tin Thiên Linh sẽ trở về không điều kiện như vậy sao? Vậy chẳng lẽ... nhỏ đã đoán đúng...
- Cậu biết vì sao không? - Dương hỏi bâng quơ nhưng thật ra đó là câu hỏi xuất phát từ trái tim đang đập rộn ràng của cậu.
Trái tim Ái Quỳnh lại đập lệch một nhịp, tay nhỏ hơi run nhẹ.
- Vì sao... vậy?
Hải Dương mỉm cười, mắt vẫn hướng điểm đến ở chân trời nào đó.
- Bởi vì... mình thích cậu ấy, mình thích Thiên Linh và mình tin cậu ấy vô điều kiện...
Những lời nói đó Ái Quỳnh không tài nào nghe được vì Hải Dương nói rất nhỏ, thậm chí là chỉ nhép miệng, cậu như chỉ muốn nói những lời đó với một người và thổ lộ tình cảm còn mờ nhạt nhưng thật ra rất rõ ràng của mình cho những vì tinh tú sáng soi kia và... người con gái cậu đã từng yêu...
*
Trái tim Thiên Linh bỗng đập nhanh một nhịp, nó nhíu màu, chuyện gì nữa đây? Đói bụng, khát nước đã chưa đủ mệt sao còn bị gì về tim nữa à? Thiên Linh cắn chặt môi, xung quanh đều tối đen như mực nó không tài nào nhìn thấy kim đồng hồ đang chỉ ở vị trí số mấy nhưng có lẽ đêm nay nó phải thức trắng rồi.
Thiên Linh hơi cựa mình, cả một ngày bị trói tay và chân nó tê cứng không cử động được. Nó bắt đầu lo lắng, nó sẽ không chịu nổi nữa mất nhưng ở nơi hoang sơ hẻo lánh chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng gió nghe lạnh sóng lưng thì ai sẽ đến cứu nó chứ. Thiên Linh nghĩ đến top 20 và cô hiệu trưởng, chắc mọi người cũng đã phát hiện nó mất tích và đang rất lo lắng. Nó cứ ngồi im chờ chết cũng không phải là cách phải tập trung nghĩ cách thoát thân.
Bây giờ trời tối quá Thiên Linh không nhìn được trong căn nhà gỗ này có gì giúp ích được nhưng chắc chắn một điều nó phải sống sót rời khỏi đây. Không ai cứu nó thì bản thân nó sẽ tự cứu lấy mình.
Thiên Linh cựa quậy người thật mạnh.
- Cố lên Thiên Linh, mày làm được!
Nhưng tất cả sức lực của nó đều vô dụng, một ngày rồi nó chưa có gì vào bụng thì sức đâu mà tháo được sợi dây thừng cứng ngắt này. Thiên Linh thở dài, không còn cách nào sao? Nó phải bỏ mạng tại nơi này sao?
Nghĩ đến ba mẹ vẫn còn ở nhà chờ nó kết thúc chuyến dã ngoại sẽ trở về, ba nó cũng sắp công tác xong về nhà cùng mẹ con nó, nó không thể bất hiếu như vậy được! Còn Hải Dương, Ái Quỳnh, chắc hai đứa lo cho nó lắm, với tính cách của Quỳnh nhỏ sẽ khóc suốt đêm cho mà xem. Cả cô hiệu trưởng nữa... top 20 và trong đó có... Hoàng Thiên. Những giọt nước mắt nóng hổi bất giác rơi, cũng đã rất lâu nó không rơi nước mắt, kể từ cái ngày nó bị phản bội đó thì nó đã thề với lòng sẽ không rơi một giọt nước mắt nữa nhưng... tại sao không thể được?
Nghĩ đến những người xung quanh lo lắng đi tìm nó khắp nơi, Thiên Linh lại trách bản thân, là nó ngu ngốc để bị mắc bẫy do con cáo Tiên Mỹ dựng sẵn, nó nói mình thông minh nhất, tài giỏi nhất nhưng thật ra chỉ là hoang tưởng. Bây giờ cả muốn mạnh mẽ đưa tay lau nước mắt cũng không được, nó vô dụng đến vậy sao?
Chỉ mới một ngày thôi, chỉ mới một ngày chịu khổ mà nó đã rất nhớ... Nhớ nụ cười đáng yêu và những lời nói móc của cô bạn Ái Quỳnh, gương mặt của nhỏ khi giận dữ. Nó nhớ ánh mắt Hải Dương nhìn nó, cậu luôn quan tâm nó dù chỉ mới là bạn bè được mấy tháng. Nó nhớ nụ cười tỏa nắng và chan hòa của cô hiệu trưởng, nhớ những chị khối trên thân thiện. Nó cũng nhớ gương mặt hoàn mĩ trên từng đường nét của Hoàng Thiên, ánh mắt khi hắn tâm sự những điều thầm kín với nó và lần cả hai đóng vai "tình nhân"...
Đúng! Vì tất cả mọi người nó phải kiên trì đến cùng, sáng ngày mai nó chắc chắn phải nghĩ ra cách thoát khỏi đây. Không ai cứu nó thì nó sẽ tự cứu bản thân. Nó còn phải sống, con đường của nó còn rất dài và đặc biệt không thể để con cáo chín đuôi Tiên Mỹ đạt mục đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.