Tình Yêu Của Tôi Như Một Bông Hoa, Nở Rồi Lại Tàn
Chương 9: Đi Học? (1)
Nhím
02/01/2017
Chap 9 : Đi học?! (1) (từ chap này trở đi, mk sẽ viết hoàn toàn bằng ngôi thứ 3, mong mọi người đón đọc)
-“ĐI HỌC ??!!
Nó hét to, đứng bật dậy tròn mắt nhìn Minh Quân ngồi đối diện. Mặt không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Hắn thấy vậy thì có chút hứng thú, tay chống cằm gật gật đầu. Nó nhíu mày, ngồi trở lại ghế, sau đó lãnh đạm thốt lên:
-“Tôi không đi.”
Việc là khi hắn trở biệt biệt thự, lập tức gặp nó để bàn một số việc, trong đó có việc muốn nó đi học. Không phải là muốn nó học mà là để dễ dàng quan sát những đối tượng lọt vào tầm mắt. Nhưng chẳng hiểu sao nó nhất quyết không chịu. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của nó là biết. Hắn tiếp tục chăm chú nhìn nó, khóe miệng vẽ lên nụ cười lúc nào không hay. Quang Anh nhìn thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:
-“Quân, mày cười đấy à?”
Hắn giật mình, lấy lại vẻ nghiêm túc, hắng giọng nói:
-“E hèm ! Cười? Ai cười chứ. Còn cô, Trịnh Khả Nhi. Dù có đồng ý hay không thì cô vẫn phải đi. Tất cả đã
chuẩn bị xong.”
Nó nghe thế thì quay ra nguýt hắn, độc miệng thốt lên:
-“Tôi nói không là không. Thích thì anh đi mà học.”
Nói rồi bỏ đi, không ngoái đầu lại. Bảo Khánh thì sớm đã không có thiện cảm với nó. Chỉ là một người được đưa về thì có quái quyền gì mà cự tuyệt mệnh lệnh của cấp trên chứ? Anh bực tức lạnh giọng:
-“Cô là chủ hay là chúng tôi vậy hả? Chẳng có phép tắc gì cả. Thật vô lễ.”
Bước chân của nó chợt khựng lại, khẽ xoay người, lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt Khánh, sâu trong ánh mắt
lạnh lùng ấy là sự run rẩy, sợ hãi của cô gái quá bình thường. Nó nói:
-“Oh, ra là vậy à?”
Lại cười, nụ cười gượng gạo như không thể gượng gạo hơn của nó. Xong lại quay người bước đi. Khi nó hoàn
toàn khuất bóng, Khánh mất bình tĩnh gằn lên:
-“Con nhỏ khốn khiếp, chẳng có chút lễ độ nào. Nếu không phải là người của anh Vũ, tao đã băm vằm con nhỏ đó ra rồi.”
-“Bảo Khánh. Anh thật là…dù sao cậu ấy cũng là người mới, không nên như vậy.”
Hải Anh ngồi bên cạnh mỉm cười trấn an, tay vỗ vỗ nhẹ lên vai anh. Hắn thuận tay đưa ly trà lên nhấp một ngụm, cất giọng mang phần kiên định:
-“Không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Còn nó, lúc quay trở về phòng thì ngay lập tức thả mình lên chiếc giường trắng muốt, khẽ nhắm mắt. Gần đây, triệu chứng dường như đã bắt đầu quay trở lại, thỉnh thoảng lại khó thở, chóng mặt, một chút căng thẳng là ngay lập tức xuất hiện. Có lẽ thuốc sắp hết tác dụng rồi.
Nó lăn lộn trên giường một hồi, quyết định lên kế hoạch thực hiện mục đích của bản thân.
Đầu tiên, phải tra xem anh ta đang ở đâu đã.
…..
Sau một hồi “vật lộn” với cái Ipad, nó cuối cùng cũng biết được anh ta hiện đang theo học tại trường cấp 3 Royal. Nhưng điều làm nó bất ngờ là ngôi trường đó là trường hoàng gia, toàn những cô chiêu cậu ấm vào học. Triệu Gia Huy mà cô biết lại không phải cô chiêu cậu ấm gì cả, tại sao? Tại sao lại theo học ở đó? Nhận học bổng chăng? Anh vốn dĩ học rất giỏi mà.
Lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ trong đầu, nó ngồi bật dậy thốt lên vẻ thích thú:
-“Không phải học bắt mình đi học sao? Đổi tên trường theo học là được rồi.”
Nói là làm, nó bật khỏi giường, vội vội vàng vàng chạy xuống đại sảnh, hi vọng bọn họ vẫn ở đó. Chẳng phụ sự mong đợi của nó, bọn họ vẫn ở đó. Quang Anh tinh mắt nhìn thấy ngay, liền hỏi:
-“Em đổi ý rồi à?”
Nó không để ý đến câu hỏi của Quang Anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa hướng hắn hỏi:
-“Ngôi trường tôi theo học là trường nào?”
Khuôn mặt không giấu nổi sự phấn khích làm hắn phải nhướn mày ngạc nhiên nhưng vẫn thành thực trả lời câu hỏi của nó:
-“Trường cấp 3 Royal.”
-“Vậy được, tôi đồng ý. Bao giờ đi?”
-“Ngày mai.”
-“OK”
Ba người còn lại thì bất ngờ, quá bất ngờ. Họ chưa gặp ai thay đổi như nó, phải nói là thay đổi như chong chóng. Thật là đau đầu.
************************
Sáng sớm, từng ánh nắng ban mai khẽ lọt vào phòng nó, bay nhảy tung tăng trên tấm ga giường trắng muốt. Chạm nhẹ vào mi mắt vẫn nhắm nghiền của nó. Khóe mắt chợt ánh lên tia sáng. Là nước mắt? Nó khóc? Đến đêm ngủ là lại như vậy, không hiểu sao lại ám ảnh nó như vậy. Tình yêu quá lớn chăng hay là hận thù đã che mờ lí trí?
Nhưng nó chịu quá nhiều nỗi đau. Gia đình tan nát, bị người mình yêu thương nhất phải bội, bị mọi người xung quanh xa lánh, phỉ báng ngày ngày. Đối với một số người thì chưa hẳn đã là quá đau. Nhưng nó lại khác, vốn mang trong người bản tính đa sầu đa cảm cùng với nỗi đau từ khi còn quá nhỏ. Nỗi đau từ gia đình đã ngấm sâu trong tiềm thức của nó. GIA ĐÌNH với mọi người thì hẳn là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn, còn với nó, “gia đình” là nơi chất chứa nỗi đau da diết. Có ai hiểu được nỗi đau của một đứa trẻ khi ngày ngày bị người đàn ông mà nó gọi là cha đánh đập, chửi rủa, hành hạ không thương tiếc, bị người thân ghẻ lạnh, coi không bằng con thú nuôi trong nhà, bị bạn bè chê bai, bắt nạt? Hẳn là không…
Nó vẫn nằm trên giường, chân mày không hiểu vì sao mà nhíu lại, chắc là do nắng rồi. Một lát sau, nó tỉnh dậy. Cơn gió buổi sớm mát lạnh ùa vào phòng, mang theo hương hoa nhàn nhạt. Tấm rèm cửa tung bay. Nó chợt nhớ ra là hôm nay đi học, vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Xong xuôi đâu đấy thì thay đồng phục. Vì đồng phục sớm đã được mang lên, đặt vào phòng.
Trường quốc tế có khác. Đồng phục thôi mà cũng sa sỉ thế này rồi. Áo dài tay màu trắng, có nơ kẻ caro đỏ sẫm, áo khoác ngoài cũng kẻ caro đỏ sẫm, váy ngắn xếp ly cũng màu như áo khoác kết hợp với giày búp bê. Ngoài ra cũng có thể kết hợp với các kiểu giày khác như giày cao gót, giày thể thao,.... Chất liệu thì khỏi nói, vô cùng xịn rồi. Huy hiệu của trường gắn trước ngực hình như làm bằng kim cương.. Ghê thật, huy hiệu thôi mà cũng làm bằng kim cương. Giứt cái này mang đi bán cũng được ối tiền ấy chứ.
Nó gật gật đầu vẻ hài lòng nhưng cũng không tránh khỏi sự tiếc nuối vì bộ đồng phục này. Sa sỉ quá trời, không biết học phí là bao nhiêu nữa. Thực là biết khủng bố tinh thần người ta mà. Ngắm nghía một hồi nó mới đi thay đồng phục.
Đứng nhìn chính bản thân mình trước gương. Cũng không tệ, nhìn rất cá tính.
“Cốc cốc cốc”
Từ phía cửa truyền đến tiếng nói ngọt ngào của Quang Anh:
-“Nhi ơi! Mày dậy chưa?”
Khi nghe thấy vậy, nó ngạc nhiên cực độ, đang đứng trước gương mà ngoái đầu ra cửa, vẻ mặt không giấu nổi sự bàng hoàng. Mày? Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ xưng hô với nó là mày. Thực là thay đổi như chong chóng. Nhanh chóng lấy lại khuôn mặt như bình thường ra mở cửa.
-“Tôi dậy rồi.”
Nhưng khuôn mặt đang đứng đối diện nó làm nó phát hoảng. Gì chứ? Mới sáng sớm đã bắt người ta luyện tim thế này rồi thì thật ác độc quá thể. Vậy mà “cái người kia” vẫn còn nhe răng ra cười được. Bị chọc cho phát hỏa, mây đen bay đầy đầu, mặt xám lại, nó bực tức nói:
-“Hải Anh, mày đùa kiểu quái gì thế hả?”
Nói rồi nó xoay người, toan đóng cửa thì Hải Anh vội vàng chặn lại, nói với vẻ hối lỗi:
-“Ấy, tao đùa chút thôi mà, đừng giận chứ.”
-“Tôi thèm giận đấy.”
Liếc xéo nhỏ, nó quay ngoắt đi, để lại nhỏ đang loay hoay không biết làm thế nào để nó hết giận.
-“Hôm nay mày đi học phải không Nhi?”
Vẫn cái giọng ngọt ngào của Quang Anh, nhỏ nói. Có khi nào đây là kiểu “ăn cắp” giọng nói không nhỉ. Quả là cao thủ dịch dung, ngay cả giọng nói cũng giống tới mức ngay cả người quen cũng không nhận ra. Tài giỏi thật.
-“Mày dừng ngay cái trò đùa quái đản này đi.”
Nó quay người lại, nhìn thẳng Hải Anh mà nói, không quên mang theo hàn khí.
Nhỏ hơi giật mình, vội nở nụ cười gượng gạo, lấy lại giọng của mình, nói:
-“Được rồi, mày khó tính tính quá. À mày thay đồng phục rồi đấy à? Nhìn đẹp đấy.”
-“Ờ.”
-“Mày học cùng lớp với tao đấy, lớp 11A1.”
-“Mày cũng học trường đó?”
-“Không học trường đó thì học trường nào? Cả thành phố này chỉ có trường đó là được. Mà mày cũng đừng nghĩ là tao chịu ở nhà đó. Chán chết được, ít nhất ở trường còn có “đồ” để chơi.”
-“Ờ.”
Lại thờ ơ trả lời, nó đang bận túm gọn mái tóc dài này lên. Tóc gì mà nhìn thấy nặng cả đầu, vừa dài vừa dày, nhưng được cái là mượt mà, cũng chỉ dài tới gần eo thôi. Mẹ nó thích nhất là nhìn nó để tóc dài nên mấy năm rồi nó vẫn để tóc như vậy. Hải Anh thì ngược lại, tóc cũng khá ngắn, nhuộm màu nâu sẫm, nhưng không mất đi sự nữ tính của nàng.
-“Xong chưa Nhi? Xuống ăn sáng thôi.”
Nó vừa xong xuôi, nhỏ cầm tay nó liền kéo ra ngoài.
-“Chờ chút, tao chưa lấy balo.”
Nó giật tay lại, quay về phòng lấy balo rồi cũng theo Hải Anh xuống dưới.
Balo cũng là của trường. Của trường quốc tế thì khỏi chê. Phải nói là rất đẹp, rất phong cách,…Của nam cũng không kém nhưng của nữ vẫn đẹp hơn một chút.
….
Ăn sáng xong xuôi, năm người chuẩn đi học. Nhưng về vấn đề này thì...có chút rắc rối. Tài xế đã nghỉ phép về quê từ hôm qua, lại chẳng ai có bằng lái xe, nó thì hiển nhiên không tính, nó không biết lái ô tô. Thực khiến người ta muốn cười phá lên. Ba vị thiếu gia của 3 gia tộc nằm trong top 10 những gia tộc lớn nhất thế giới lại tuân thủ luật an toàn giao thông. Không biết còn chuyện cười nào mắc cười hơn nữa không? Nó nghĩ vậy, mặc dù muốn cười nhưng không giám cười, chỉ biết cười thầm trong bụng.
(Mình thực sự xin lỗi tác giả của truyện “Trái tim của tôi là thiên thần hay ác quỷ” có nhiều chi tiết nhỏ và cả tên nhân vật mình “trộm” từ trong truyện của bạn. Thực sự rất xin lỗi….. *cúi đầu*)
-“ĐI HỌC ??!!
Nó hét to, đứng bật dậy tròn mắt nhìn Minh Quân ngồi đối diện. Mặt không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Hắn thấy vậy thì có chút hứng thú, tay chống cằm gật gật đầu. Nó nhíu mày, ngồi trở lại ghế, sau đó lãnh đạm thốt lên:
-“Tôi không đi.”
Việc là khi hắn trở biệt biệt thự, lập tức gặp nó để bàn một số việc, trong đó có việc muốn nó đi học. Không phải là muốn nó học mà là để dễ dàng quan sát những đối tượng lọt vào tầm mắt. Nhưng chẳng hiểu sao nó nhất quyết không chịu. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của nó là biết. Hắn tiếp tục chăm chú nhìn nó, khóe miệng vẽ lên nụ cười lúc nào không hay. Quang Anh nhìn thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:
-“Quân, mày cười đấy à?”
Hắn giật mình, lấy lại vẻ nghiêm túc, hắng giọng nói:
-“E hèm ! Cười? Ai cười chứ. Còn cô, Trịnh Khả Nhi. Dù có đồng ý hay không thì cô vẫn phải đi. Tất cả đã
chuẩn bị xong.”
Nó nghe thế thì quay ra nguýt hắn, độc miệng thốt lên:
-“Tôi nói không là không. Thích thì anh đi mà học.”
Nói rồi bỏ đi, không ngoái đầu lại. Bảo Khánh thì sớm đã không có thiện cảm với nó. Chỉ là một người được đưa về thì có quái quyền gì mà cự tuyệt mệnh lệnh của cấp trên chứ? Anh bực tức lạnh giọng:
-“Cô là chủ hay là chúng tôi vậy hả? Chẳng có phép tắc gì cả. Thật vô lễ.”
Bước chân của nó chợt khựng lại, khẽ xoay người, lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt Khánh, sâu trong ánh mắt
lạnh lùng ấy là sự run rẩy, sợ hãi của cô gái quá bình thường. Nó nói:
-“Oh, ra là vậy à?”
Lại cười, nụ cười gượng gạo như không thể gượng gạo hơn của nó. Xong lại quay người bước đi. Khi nó hoàn
toàn khuất bóng, Khánh mất bình tĩnh gằn lên:
-“Con nhỏ khốn khiếp, chẳng có chút lễ độ nào. Nếu không phải là người của anh Vũ, tao đã băm vằm con nhỏ đó ra rồi.”
-“Bảo Khánh. Anh thật là…dù sao cậu ấy cũng là người mới, không nên như vậy.”
Hải Anh ngồi bên cạnh mỉm cười trấn an, tay vỗ vỗ nhẹ lên vai anh. Hắn thuận tay đưa ly trà lên nhấp một ngụm, cất giọng mang phần kiên định:
-“Không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Còn nó, lúc quay trở về phòng thì ngay lập tức thả mình lên chiếc giường trắng muốt, khẽ nhắm mắt. Gần đây, triệu chứng dường như đã bắt đầu quay trở lại, thỉnh thoảng lại khó thở, chóng mặt, một chút căng thẳng là ngay lập tức xuất hiện. Có lẽ thuốc sắp hết tác dụng rồi.
Nó lăn lộn trên giường một hồi, quyết định lên kế hoạch thực hiện mục đích của bản thân.
Đầu tiên, phải tra xem anh ta đang ở đâu đã.
…..
Sau một hồi “vật lộn” với cái Ipad, nó cuối cùng cũng biết được anh ta hiện đang theo học tại trường cấp 3 Royal. Nhưng điều làm nó bất ngờ là ngôi trường đó là trường hoàng gia, toàn những cô chiêu cậu ấm vào học. Triệu Gia Huy mà cô biết lại không phải cô chiêu cậu ấm gì cả, tại sao? Tại sao lại theo học ở đó? Nhận học bổng chăng? Anh vốn dĩ học rất giỏi mà.
Lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ trong đầu, nó ngồi bật dậy thốt lên vẻ thích thú:
-“Không phải học bắt mình đi học sao? Đổi tên trường theo học là được rồi.”
Nói là làm, nó bật khỏi giường, vội vội vàng vàng chạy xuống đại sảnh, hi vọng bọn họ vẫn ở đó. Chẳng phụ sự mong đợi của nó, bọn họ vẫn ở đó. Quang Anh tinh mắt nhìn thấy ngay, liền hỏi:
-“Em đổi ý rồi à?”
Nó không để ý đến câu hỏi của Quang Anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa hướng hắn hỏi:
-“Ngôi trường tôi theo học là trường nào?”
Khuôn mặt không giấu nổi sự phấn khích làm hắn phải nhướn mày ngạc nhiên nhưng vẫn thành thực trả lời câu hỏi của nó:
-“Trường cấp 3 Royal.”
-“Vậy được, tôi đồng ý. Bao giờ đi?”
-“Ngày mai.”
-“OK”
Ba người còn lại thì bất ngờ, quá bất ngờ. Họ chưa gặp ai thay đổi như nó, phải nói là thay đổi như chong chóng. Thật là đau đầu.
************************
Sáng sớm, từng ánh nắng ban mai khẽ lọt vào phòng nó, bay nhảy tung tăng trên tấm ga giường trắng muốt. Chạm nhẹ vào mi mắt vẫn nhắm nghiền của nó. Khóe mắt chợt ánh lên tia sáng. Là nước mắt? Nó khóc? Đến đêm ngủ là lại như vậy, không hiểu sao lại ám ảnh nó như vậy. Tình yêu quá lớn chăng hay là hận thù đã che mờ lí trí?
Nhưng nó chịu quá nhiều nỗi đau. Gia đình tan nát, bị người mình yêu thương nhất phải bội, bị mọi người xung quanh xa lánh, phỉ báng ngày ngày. Đối với một số người thì chưa hẳn đã là quá đau. Nhưng nó lại khác, vốn mang trong người bản tính đa sầu đa cảm cùng với nỗi đau từ khi còn quá nhỏ. Nỗi đau từ gia đình đã ngấm sâu trong tiềm thức của nó. GIA ĐÌNH với mọi người thì hẳn là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn, còn với nó, “gia đình” là nơi chất chứa nỗi đau da diết. Có ai hiểu được nỗi đau của một đứa trẻ khi ngày ngày bị người đàn ông mà nó gọi là cha đánh đập, chửi rủa, hành hạ không thương tiếc, bị người thân ghẻ lạnh, coi không bằng con thú nuôi trong nhà, bị bạn bè chê bai, bắt nạt? Hẳn là không…
Nó vẫn nằm trên giường, chân mày không hiểu vì sao mà nhíu lại, chắc là do nắng rồi. Một lát sau, nó tỉnh dậy. Cơn gió buổi sớm mát lạnh ùa vào phòng, mang theo hương hoa nhàn nhạt. Tấm rèm cửa tung bay. Nó chợt nhớ ra là hôm nay đi học, vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Xong xuôi đâu đấy thì thay đồng phục. Vì đồng phục sớm đã được mang lên, đặt vào phòng.
Trường quốc tế có khác. Đồng phục thôi mà cũng sa sỉ thế này rồi. Áo dài tay màu trắng, có nơ kẻ caro đỏ sẫm, áo khoác ngoài cũng kẻ caro đỏ sẫm, váy ngắn xếp ly cũng màu như áo khoác kết hợp với giày búp bê. Ngoài ra cũng có thể kết hợp với các kiểu giày khác như giày cao gót, giày thể thao,.... Chất liệu thì khỏi nói, vô cùng xịn rồi. Huy hiệu của trường gắn trước ngực hình như làm bằng kim cương.. Ghê thật, huy hiệu thôi mà cũng làm bằng kim cương. Giứt cái này mang đi bán cũng được ối tiền ấy chứ.
Nó gật gật đầu vẻ hài lòng nhưng cũng không tránh khỏi sự tiếc nuối vì bộ đồng phục này. Sa sỉ quá trời, không biết học phí là bao nhiêu nữa. Thực là biết khủng bố tinh thần người ta mà. Ngắm nghía một hồi nó mới đi thay đồng phục.
Đứng nhìn chính bản thân mình trước gương. Cũng không tệ, nhìn rất cá tính.
“Cốc cốc cốc”
Từ phía cửa truyền đến tiếng nói ngọt ngào của Quang Anh:
-“Nhi ơi! Mày dậy chưa?”
Khi nghe thấy vậy, nó ngạc nhiên cực độ, đang đứng trước gương mà ngoái đầu ra cửa, vẻ mặt không giấu nổi sự bàng hoàng. Mày? Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ xưng hô với nó là mày. Thực là thay đổi như chong chóng. Nhanh chóng lấy lại khuôn mặt như bình thường ra mở cửa.
-“Tôi dậy rồi.”
Nhưng khuôn mặt đang đứng đối diện nó làm nó phát hoảng. Gì chứ? Mới sáng sớm đã bắt người ta luyện tim thế này rồi thì thật ác độc quá thể. Vậy mà “cái người kia” vẫn còn nhe răng ra cười được. Bị chọc cho phát hỏa, mây đen bay đầy đầu, mặt xám lại, nó bực tức nói:
-“Hải Anh, mày đùa kiểu quái gì thế hả?”
Nói rồi nó xoay người, toan đóng cửa thì Hải Anh vội vàng chặn lại, nói với vẻ hối lỗi:
-“Ấy, tao đùa chút thôi mà, đừng giận chứ.”
-“Tôi thèm giận đấy.”
Liếc xéo nhỏ, nó quay ngoắt đi, để lại nhỏ đang loay hoay không biết làm thế nào để nó hết giận.
-“Hôm nay mày đi học phải không Nhi?”
Vẫn cái giọng ngọt ngào của Quang Anh, nhỏ nói. Có khi nào đây là kiểu “ăn cắp” giọng nói không nhỉ. Quả là cao thủ dịch dung, ngay cả giọng nói cũng giống tới mức ngay cả người quen cũng không nhận ra. Tài giỏi thật.
-“Mày dừng ngay cái trò đùa quái đản này đi.”
Nó quay người lại, nhìn thẳng Hải Anh mà nói, không quên mang theo hàn khí.
Nhỏ hơi giật mình, vội nở nụ cười gượng gạo, lấy lại giọng của mình, nói:
-“Được rồi, mày khó tính tính quá. À mày thay đồng phục rồi đấy à? Nhìn đẹp đấy.”
-“Ờ.”
-“Mày học cùng lớp với tao đấy, lớp 11A1.”
-“Mày cũng học trường đó?”
-“Không học trường đó thì học trường nào? Cả thành phố này chỉ có trường đó là được. Mà mày cũng đừng nghĩ là tao chịu ở nhà đó. Chán chết được, ít nhất ở trường còn có “đồ” để chơi.”
-“Ờ.”
Lại thờ ơ trả lời, nó đang bận túm gọn mái tóc dài này lên. Tóc gì mà nhìn thấy nặng cả đầu, vừa dài vừa dày, nhưng được cái là mượt mà, cũng chỉ dài tới gần eo thôi. Mẹ nó thích nhất là nhìn nó để tóc dài nên mấy năm rồi nó vẫn để tóc như vậy. Hải Anh thì ngược lại, tóc cũng khá ngắn, nhuộm màu nâu sẫm, nhưng không mất đi sự nữ tính của nàng.
-“Xong chưa Nhi? Xuống ăn sáng thôi.”
Nó vừa xong xuôi, nhỏ cầm tay nó liền kéo ra ngoài.
-“Chờ chút, tao chưa lấy balo.”
Nó giật tay lại, quay về phòng lấy balo rồi cũng theo Hải Anh xuống dưới.
Balo cũng là của trường. Của trường quốc tế thì khỏi chê. Phải nói là rất đẹp, rất phong cách,…Của nam cũng không kém nhưng của nữ vẫn đẹp hơn một chút.
….
Ăn sáng xong xuôi, năm người chuẩn đi học. Nhưng về vấn đề này thì...có chút rắc rối. Tài xế đã nghỉ phép về quê từ hôm qua, lại chẳng ai có bằng lái xe, nó thì hiển nhiên không tính, nó không biết lái ô tô. Thực khiến người ta muốn cười phá lên. Ba vị thiếu gia của 3 gia tộc nằm trong top 10 những gia tộc lớn nhất thế giới lại tuân thủ luật an toàn giao thông. Không biết còn chuyện cười nào mắc cười hơn nữa không? Nó nghĩ vậy, mặc dù muốn cười nhưng không giám cười, chỉ biết cười thầm trong bụng.
(Mình thực sự xin lỗi tác giả của truyện “Trái tim của tôi là thiên thần hay ác quỷ” có nhiều chi tiết nhỏ và cả tên nhân vật mình “trộm” từ trong truyện của bạn. Thực sự rất xin lỗi….. *cúi đầu*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.