Chương 5: Gặp Lại Thần Tượng
Như Yên
21/07/2016
Tối hôm đó, sau khi đi mua trà sữa về, 3 cô gái thấy có 1 chiếc xe ô tô dài và to đang đứng ở trước cửa nhà mình, họ vội chạy lại. À! Thì ra chiếc xe đó bị hỏng lốp xe giữa đường.
[ Đoạn này tiếng Trung hết nhá]
-Này! Có phải hai cô bé mà hôm nọ bọn tôi gặp ở trước cổng chỗ biểu diễn không nhỉ?_ 1 chàng trai trong xe chui ra nói tiếng Trung
-Hả?????_ Chúng nó quay lại
-A! Đúng là các em rồi_ chàng trai thứ 2 nói tiếp
Trong bóng tối, nhìn cho thật kĩ con người đang đứng trước mặt thì Quỳnh và Hiền reo lên như điên là Phương giật bắn người
-Aaaaaaaa! Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên
-Woa, các em biết nói tiếng Trung sao? Giỏi ghê nhỉ? Thế mà mấy hôm trước các em gặp tôi không nói làm phiền chú quản lí quá trời ak_ Nguyên
-Ơ! Tại hôm ấy bọn em chưa có học, nhưng 3 hôm trước nhờ có Phương dạy mà bọn em biết được chút ít đấy ạ_ Quỳnh vừa cười vừa trả lời
-Ồ thế à? Xem ra chúng ta có duyên nhỉ? Lại gặp được các em ở đây_ Thiên Tỉ
-Ơ…dạ có thể là chúng ta có duyên lắm chứ hihi, mà tại sao các anh ở đây, xe ô tô bị gì vậy?_ Hiền
-À, bọn tôi đang trên đường về khách sạn thì xe đột nhiên bị dừng không đi được mà chẳng hiểu tại sao nữa, chắc có lẽ tối nay phải ngủ trong xe mất_ Nguyên than vãn
-À, hay là…nếu không phiền thì các anh có thể vào nhà bọn em ngủ 1 đêm được không?_ Hiền
-Ơ thế có làm phiền em quá không, mà nhà em ở đâu?_ Nguyên
-Ở đây ạ_ nhỏ vừa nói vừa chỉ tay vào căn biệt thự to đùng trước mặt
-Woa, nhà em to thật đấy_ Thiên Tỉ
-Vậy thì các anh ở đây 1 đêm nha, bố mẹ em đi công tác bên nước ngoài 2 tháng nữa mới về, nhà lại không có người lớn_ Quỳnh hí hửng
-Thế các em không sợ sao mà cho bọn tôi vào nhà_ Thiên Tỉ nheo mắt
-Sợ cái gì mà sợ, em tin các anh sẽ không làm thế đâu vì các anh là nhóm nhạc số 1 xứ Trung mà hihi_ Quỳnh
-Nếu các em đã có lòng như vậy rồi thì chúng tôi sẽ ở lại 1 đêm_ Nguyên
-Hura tuyệt vời_ Hiền và Quỳnh reo ầm lên
( đúng là 2 nhỏ này hên thật, được thần tượng vào nhà đấy, không phải chuyện nhỏ đâu)
Hình như cả 4 người Hiền, Quỳnh, Nguyên và Thiên Tỉ nói chuyện với nhau vui vè mà quên cả cái Phương và Tuấn Khải rồi thì phải. Nhỏ Phương thì nãy giờ cứ đứng đơ ra không hiểu chuyện gì, cứ ngơ ngác nhìn qua rồi nhìn lại cư như nó là người vô hình không bằng, còn Tuấn Khải thì lọ mọ trong xe chui ra
-Có chuyện gì vậy hả mấy đứa?
-À anh Khải nè $#$^%&^#@$%!_ Nguyên kể lại 1 tràng dài cho Tuấn Khải nghe, nghe xong cậu ta gật đầu rồi cũng xuống xe chìa tay ra trước mặt Hiền và Quỳnh
-Chào các em, tôi là Tuấn Khải
-Dạ em chào anh……thôi chúng ta vào nhà đi
-Ơ….ơ…_ nó( Phương) đứng đấy nãy giờ vẫn không hết ngơ ngác cho tới khi Quỳnh lôi nó vào nhà
Vào trong nhà
-Mọi người ngồi nghỉ đi ạ?_ Hiền vẫn đang nói tiếng Trung như để tập luyện mặc dù nói chưa chuẩn_ Phương ơi, cậu vào lấy mấy cốc nước cho tớ với( ôi trời mạ ơi vào nhà nói với nó mà cũng tiếng Trung)
[ Đoạn này tiếng Trung hết nhá]
-Này! Có phải hai cô bé mà hôm nọ bọn tôi gặp ở trước cổng chỗ biểu diễn không nhỉ?_ 1 chàng trai trong xe chui ra nói tiếng Trung
-Hả?????_ Chúng nó quay lại
-A! Đúng là các em rồi_ chàng trai thứ 2 nói tiếp
Trong bóng tối, nhìn cho thật kĩ con người đang đứng trước mặt thì Quỳnh và Hiền reo lên như điên là Phương giật bắn người
-Aaaaaaaa! Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên
-Woa, các em biết nói tiếng Trung sao? Giỏi ghê nhỉ? Thế mà mấy hôm trước các em gặp tôi không nói làm phiền chú quản lí quá trời ak_ Nguyên
-Ơ! Tại hôm ấy bọn em chưa có học, nhưng 3 hôm trước nhờ có Phương dạy mà bọn em biết được chút ít đấy ạ_ Quỳnh vừa cười vừa trả lời
-Ồ thế à? Xem ra chúng ta có duyên nhỉ? Lại gặp được các em ở đây_ Thiên Tỉ
-Ơ…dạ có thể là chúng ta có duyên lắm chứ hihi, mà tại sao các anh ở đây, xe ô tô bị gì vậy?_ Hiền
-À, bọn tôi đang trên đường về khách sạn thì xe đột nhiên bị dừng không đi được mà chẳng hiểu tại sao nữa, chắc có lẽ tối nay phải ngủ trong xe mất_ Nguyên than vãn
-À, hay là…nếu không phiền thì các anh có thể vào nhà bọn em ngủ 1 đêm được không?_ Hiền
-Ơ thế có làm phiền em quá không, mà nhà em ở đâu?_ Nguyên
-Ở đây ạ_ nhỏ vừa nói vừa chỉ tay vào căn biệt thự to đùng trước mặt
-Woa, nhà em to thật đấy_ Thiên Tỉ
-Vậy thì các anh ở đây 1 đêm nha, bố mẹ em đi công tác bên nước ngoài 2 tháng nữa mới về, nhà lại không có người lớn_ Quỳnh hí hửng
-Thế các em không sợ sao mà cho bọn tôi vào nhà_ Thiên Tỉ nheo mắt
-Sợ cái gì mà sợ, em tin các anh sẽ không làm thế đâu vì các anh là nhóm nhạc số 1 xứ Trung mà hihi_ Quỳnh
-Nếu các em đã có lòng như vậy rồi thì chúng tôi sẽ ở lại 1 đêm_ Nguyên
-Hura tuyệt vời_ Hiền và Quỳnh reo ầm lên
( đúng là 2 nhỏ này hên thật, được thần tượng vào nhà đấy, không phải chuyện nhỏ đâu)
Hình như cả 4 người Hiền, Quỳnh, Nguyên và Thiên Tỉ nói chuyện với nhau vui vè mà quên cả cái Phương và Tuấn Khải rồi thì phải. Nhỏ Phương thì nãy giờ cứ đứng đơ ra không hiểu chuyện gì, cứ ngơ ngác nhìn qua rồi nhìn lại cư như nó là người vô hình không bằng, còn Tuấn Khải thì lọ mọ trong xe chui ra
-Có chuyện gì vậy hả mấy đứa?
-À anh Khải nè $#$^%&^#@$%!_ Nguyên kể lại 1 tràng dài cho Tuấn Khải nghe, nghe xong cậu ta gật đầu rồi cũng xuống xe chìa tay ra trước mặt Hiền và Quỳnh
-Chào các em, tôi là Tuấn Khải
-Dạ em chào anh……thôi chúng ta vào nhà đi
-Ơ….ơ…_ nó( Phương) đứng đấy nãy giờ vẫn không hết ngơ ngác cho tới khi Quỳnh lôi nó vào nhà
Vào trong nhà
-Mọi người ngồi nghỉ đi ạ?_ Hiền vẫn đang nói tiếng Trung như để tập luyện mặc dù nói chưa chuẩn_ Phương ơi, cậu vào lấy mấy cốc nước cho tớ với( ôi trời mạ ơi vào nhà nói với nó mà cũng tiếng Trung)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.