Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai
Chương 83: Tô Chi Vs Trịnh Đình (1)
Quân Lai
25/01/2024
Đang là lúc trời đông, lạnh lẽo và rét buốt.
Tô Chi đỗ xe ở bãi đậu xe của khách sạn, lấy chiếc vali từ trong cốp xe ra, kéo chiếc vali đến quầy lễ tân của khách sạn để nhận phòng.
Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến tết, cô cho nhân viên ở studio nghỉ lễ, ở nhà một mình cũng chán, sợ về quê mẹ sẽ lại cằn nhằn chuyện tìm đối tượng nên cô dứt khoát thu dọn đồ đạc của mình và lái xe ra ngoài để đi du lịch một mình.
Cô là một tín đồ ăn uống, lần trước cùng Đường Khê đến thành phố Đông công tác, phát hiện đồ ăn ở thành phố Đông hợp với khẩu vị của cô hơn đồ ăn ở thành phố Nam, đúng lúc tối qua có nói chuyện với Ôn Khanh, mấy ngày trước cô ấy có đến trung tâm điện ảnh của thành phố Đông để quay phim, hỏi Tô Chi có muốn đến thành phố Đông chơi hay không, Tô Chi không cần nghĩ ngợi đã đặt điểm đến của chuyến đi lần này là ở thành phố Đông.
Cô mặc một chiếc áo lông màu trắng tinh, phối với quần bút chì, bốt đen, mái tóc dài xõa sau lưng. Khi cô không nói chuyện, khí chất tao nhã lại thục nữ.
Khách sạn vẫn là khách sạn từ chuyến công tác lần trước, căn phòng cô đặt cũng là phòng tổng thống mà cô đã ở lần trước.
Buổi sáng cô dậy muộn, bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi, cô đã rất đói bụng rồi, cất vali vào trong phòng, ngồi trước bàn trang điểm, lấy điện thoại đi ra ngoài, định sẽ xuống nhà hàng ở tầng dưới để ăn tối.
Hôm nay Ôn Khanh phải quay đến hơn mười giờ mới xong, cô lái xe cả ngày rồi cũng đã hơi mệt, nên cũng không đợi cô ấy về cùng nhau ăn cơm, đã muộn như vậy rồi, vì để giữ gìn vóc dáng, cũng không biết Ôn Khanh có ăn không nữa.
Tô Chi đi đến thang máy, vừa định bấm thang máy thì chuông điện thoại reo lên, là mẹ cô gọi đến.
Cô giáo Lâm cảm không phải chuyện tốt đẹp gì, kết nối xong đã nghe mẹ nói huyên thuyên rất nhiều, tổng kết lại chính là bảo cô đi xem mắt.
Cô giáo Lâm: “Chàng trai này thật sự rất ổn, trông nho nhã lịch sự, lớn hơn con ba tuổi. Là một giáo viên mới đến chỗ làm của bố con. Bố con đã tiếp xúc với cậu ấy được một khoảng thời gian rồi, cảm thấy nhân phẩm của không tệ, tính tình tốt, có thể bao dung cái tính khí khó ưa của con, chưa có bạn gái, nghe nói là chưa từng yêu đương hẹn hò gì cả, trông cũng khá đơn thuần, không phải con luôn nói là đàn ông ngày nay không trung thực, thích làm càng, không sạch sẽ sao? Người này rất sạch sẽ, tình cờ bây giờ con cũng không có việc gì, hẹn ngày mai gặp mặt đi.”
Cô giáo Lâm nói rất nhiều, Tô Chi chỉ trả lời bằng hai từ: “Không đi.”
Cô giáo Lâm hiếm thấy dịu dàng, dỗ cô: “Ngoan, nghe lời đi nhé.”
Da gà da vịt của Tô Chi đã sắp nổi lên hết.
Cô giáo Lâm uy hiếp: “Ngày mai cuối tuần, mẹ với bố con cũng không có việc gì, nếu con không về, mẹ với bố con sẽ đến nơi ở của con để tìm con.”
Quả nhiên, dịu dàng không quá ba giây, Tô Chỉ cười nói: “Bây giờ không có ở thành phố Nam, mẹ có tới nơi ở của con cũng không tìm thấy con đâu.”
Bố mẹ cô thực sự có thể làm ra việc như đến chỗ ở của cô chặn cô lại, đưa cô về để đi xem mắt, cũng may là cô đã lên kế hoạch trước, hôm nay đã đến thành phố Đông.
“Con không ở thành phố Nam thì đang ở đâu?”
Tô Chi: “Con đang đến thành phố Đông chơi rồi.”
Cô giáo Lâm không tin, cảm thấy cô đang lấy cái cớ này để trốn tránh đi xem mắt: “Trời lạnh như vậy, thành phố Đông cần con lắm à, thành phố Nam đã không thể giữ con được nữa, cho nên con chạy đến thành phố Đông đúng không?”
Tô Chi nói: “Cô giáo Lâm, con thật sự đang ở thành phố Đông, nếu mẹ không tin, lát nữa con sẽ gửi định vị cho mẹ.”
Cô giáo Lâm: “Cho dù con có ở trên thiên đường, thì ngày mai con cũng phải quay về để đi xem mắt. Đây là một chuyện quan trọng trọng cuộc đời con. Con đã hai mươi lăm tuổi rồi, sắp sang năm lại thêm một tuổi nữa mà còn chưa tìm bạn trai, con muốn rề rà đến bao giờ nữa?”
Vốn dĩ Tô Chi muốn nói rằng cả đời này cô cũng sẽ không tìm bạn trai, nhưng nói như vậy cô giáo Lâm và thầy Tô chắc chắn sẽ lo lắng đến mức không thể ngủ được, vì vậy cô chỉ có thể viện cớ và nói cho qua chuyện, có thể kéo thêm ngày nào hay ngày đấy: “Con không có bạn trai có thể trách con được sao? Mẹ nói xem mẹ sinh con ra đẹp như vậy, đàn ông bình thường làm sao có thể xứng với con được, con lớn đến như vậy rồi cũng chưa gặp được người đàn ông nào xứng với con. Nếu như cặp được người mình thích, xuất sắc thì không cần mẹ nói, con chắc chắn sẽ tự mình nhảy bổ vào rồi, con cũng đâu có ngốc, không hẹn hò chẳng phải là bởi vì chưa gặp được người mình thích đó sao?”
Cô giáo Lâm: “Người này rất xuất sắc, nói không chừng con sẽ thích, con quay về đi xem thử đi, con phải tin tưởng mắt nhìn của mẹ con chứ, nếu trông xấu xí mẹ nhất định đã không bảo con đi rồi.”
Tô Chi thấy không thể thuyết phục được mẹ mình, chỉ có thể tìm cớ để kích thích bà ấy: “Không được đâu, con đã hai mươi lăm rồi, anh ta còn lớn hơn con ba tuổi, chẳng bao lâu nữa đã ba mươi rồi, con nghe nói đàn ông trên ba mươi tuổi phương diện đó sẽ không được đâu. Con muốn tìm một người trẻ hơn một chút, mẹ đừng có nhọc lòng nữa, mấy ngày nay con ra ngoài chơi, biết đâu sẽ gặp được người mình thích đấy.”
Cô giáo Lâm nghe những lời không đâu vào đâu của cô liền trách móc: “Cái gì mà đàn ông qua ba mươi tuổi rồi sẽ không được, con gái con đứa ở bên ngoài nên chú ý đến lời ăn tiếng nói một chút, bị người khác nghe được sẽ như thế nào.”
Tô Chi cười thầm: “Cũng đâu có người ngoài, không phải ở trước mặt mẹ nên con mới nói như vậy sao?”
Lời vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp, cô giật mình, tay run lên, điện thoại suýt chút nữa không cầm chắc đã rơi xuống.
Cô hơi xoay người sang một bên, một người đàn ông đeo kính gọng đen bước tới, bấm thang máy rồi lùi lại.
Đứng bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông khác, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tô Chi, vóc dáng của người đàn ông này cao và thẳng, mặc một chiếc áo gió dài màu đen, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Trông có vẻ như là cấp trên của người đàn ông đang đeo gọng đen.
Vừa rồi cô chỉ mải mê nói chuyện điện thoại với mẹ, không để ý sau lưng từ lúc nào đã có người đi tới, nghĩ đến lời mình nói một người đàn ông hơn ba mươi tuổi phương diện đó sẽ không được, Tô Chi tim đập thình thịch, cô cũng không biết là hai người này đã đứng ở đây bao lâu rồi, có nghe thấy lời cô nói hay không.
Cô chẳng qua chỉ là đang cố ý kiếm cớ không đi xem mắt, cũng không có ý giễu cợt người qua đường tình cờ gặp mặt, nếu hai người này nghe được lời cô nói, lại trùng hợp đúng ba mươi tuổi, vậy thì cô sẽ thực sự cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.
Cô quan sát để đoán tuổi của hai người bọn họ, người đeo kính rõ ràng trông có vẻ chưa đến ba mươi, người còn lại da dẻ nhìn rất căng, nhưng khí chất mạnh mẽ này dường như phải trải qua sự tôi luyện của năm tháng.
Cửa thang máy mở ra, còn Trần Thích thiếu một tháng nữa là bước sang tuổi ba mươi nên cũng may không bị nói tới, liếc nhìn ông chủ đã qua ba mươi tuổi, trên mặt không chút dậy sóng, nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì, cung kính mời anh vào trước.
Thấy hai người họ vào thang máy, Tô Chi mới nhận ra rằng cô cũng phải xuống lầu ăn tối, vì vậy cô vội vàng nói với cô giáo Lâm vẫn đang thao thao bất tuyệt hỏi tại sao cô không trả lời: “Mẹ, không nói nữa, con phải vào thang máy rồi, trong thang máy tín hiệu không tốt, con cúp máy trước đây.”
Cô giáo Lâm còn chưa kịp trả lời, Tô Chi đã cúp điện thoại và bước vào thang máy.
Thang máy rất rộng rãi, đủ cho ba người đứng, nhưng sau khi cô bước vào thang máy, cô luôn cảm thấy bầu không khí trong thang máy rất kỳ quái.
Nhưng thang máy rất nhanh đã đến tầng một, Tô Chi bước ra khỏi thang máy trước đi bộ đến nhà ăn.
Cô tùy tiện tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, vừa định gọi đồ ăn thì phát hiện hai người đàn ông trong thang máy cũng đi vào đây, trông có vẻ cũng đến ăn cơm.
Quản lý của nhà hàng biết Trịnh Đình, khi nhìn thấy tổng giám đốc Trịnh bước vào, anh ta nhanh chóng đích thân đến đón rồi dẫn anh đi vào phòng riêng bên trong.
Tô Chi là một người mê nhan sắc, gặp phải một người đẹp trai cô không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cô quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông như có đôi mắt phía sau lưng, anh đột nhiên quay mặt lại liếc cô một cái bằng ánh mắt thờ ơ và sắc bén.
Tô Chi vô thức né tránh ánh mắt của anh, sau đó suy nghĩ lại, việc gì cô phải trốn chứ, cứ như là cô đang làm chuyện gì trái lương tâm lắm vậy.
Không chịu thua kém, cô cũng nhìn anh.
Người đàn ông thu hồi lại ánh mắt, phớt lờ cô.
Bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất ở góc cua, Tô Chi quay đầu lại và bắt đầu gọi món.
Sau khi gọi món, quản lý đi ra, Tô Chi không khỏi tò mò vẫy tay với anh ta.
Quản lý đi về phía cô và hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Tô Chi hỏi: “Người vừa rồi đi ngang qua là ai thế?”
Quản lý mỉm cười nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng.”
“Được, cảm ơn anh.”
Tô Chi không hỏi thêm câu nào nữa, cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Quản lý liếc nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi quay người, trở về phòng riêng của Trịnh Đình.
“Có người hỏi anh về tôi à?” Sau khi nghe quản lý nói như vậy, Trịnh Đình hơi cau mày.
Lần này anh tới đây là để bàn chuyện mua lại khách sạn này, từ trên xuống dưới khách sạn đều rất quan tâm đến chuyện của anh, không dám lơ là anh, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến việc thu mua.
Quản lý: “Vâng, tổng giám đốc Trịnh, cô ta vào nhà hàng này trước anh, mặc quần áo trắng, tóc dài.”
Là người phụ nữ nói rằng đàn ông quá ba mươi tuổi sẽ không được.
Trịnh Đình nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”
Quản lý lén liếc nhìn khuôn mặt của Trịnh Đình, nhưng không thể nhìn ra vui buồn giận dữ gì.
Cũng không biết có phải đã nổi giận rồi không.
Tuy nhiên, quý cô đó cũng là khách của khách sạn, đi nghe ngóng chuyện của tổng giám đốc Trịnh không biết có mục đích gì, nhưng anh ta đã cảnh giác nói rõ với tổng giám đốc Trịnh trước khi xảy ra chuyện gì đó, vì vậy chắc không phải là vấn đề của khách sạn của họ đâu.
Tô Chi chậm rãi ăn xong, đứng dậy trở về phòng, tình cờ nhìn thấy hai người đàn ông cũng ăn xong và đi ra ngoài.
Trịnh Đình sải bước về phía trước, khi đi ngang qua Tô Chi, anh dừng lại, khẽ liếc mắt nhìn cô rồi bình thản tiếp tục đi về phía trước.
Tô Chi: “…”
Ánh mắt này của anh là sao đâu?
Chẳng lẽ anh đã thật sự nghe thấy những lời cô nói với cô giáo Lâm rồi sao?
Mặc dù Tô Chi độc mồm độc miệng, nhưng cô chỉ chỉ trích những chuyện cô không thích, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chế giễu người khác.
Mặc dù cô và mẹ cô nói chuyện điện thoại không liên quan gì đến hai người bọn họ, chính hai người họ đã vô cùng không đúng lúc nghe được câu nói của cô.
Nhưng loại chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của một người đàn ông, chọc vào trái tim của một người đàn ông.
Hơn nữa nguyên nhân cũng là do cô đã ăn nói lung tung ở nơi công cộng.
Sau khi suy nghĩ, Tô Chi cảm thấy lỡ như nếu cô thật sự làm tổn thương đến hai người này, cô vẫn cần phải giải thích và xin lỗi.
Cô nhấc chân đi theo: “Thưa anh.”
Khi Trịnh Đình nghe thấy giọng nói của cô, anh dừng lại để xem cô đang cố giở trò gì.
“Có việc gì à?”
Tô Chi cười và nói: “Thưa anh, xin mạo muội hỏi anh một câu, anh đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Trịnh Đình quan sát kỹ cô một lúc rồi nói: “Tôi muốn thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này.”
Tô Chi: “?”
Trịnh Đình: “Từ bỏ đi, cô không có cơ hội đâu.”
“…”
Não Tô Chi xoay vòng vòng mấy lần mới nhận ra ý của người đàn ông này.
Anh cảm thấy cô hỏi cậu bé bao nhiêu tuổi là vì muốn thu hút sự chú ý của anh à?
Ôi vãi cả linh hồn, sao con người này lại tự luyến đến như thế.
Tô Chi đỗ xe ở bãi đậu xe của khách sạn, lấy chiếc vali từ trong cốp xe ra, kéo chiếc vali đến quầy lễ tân của khách sạn để nhận phòng.
Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến tết, cô cho nhân viên ở studio nghỉ lễ, ở nhà một mình cũng chán, sợ về quê mẹ sẽ lại cằn nhằn chuyện tìm đối tượng nên cô dứt khoát thu dọn đồ đạc của mình và lái xe ra ngoài để đi du lịch một mình.
Cô là một tín đồ ăn uống, lần trước cùng Đường Khê đến thành phố Đông công tác, phát hiện đồ ăn ở thành phố Đông hợp với khẩu vị của cô hơn đồ ăn ở thành phố Nam, đúng lúc tối qua có nói chuyện với Ôn Khanh, mấy ngày trước cô ấy có đến trung tâm điện ảnh của thành phố Đông để quay phim, hỏi Tô Chi có muốn đến thành phố Đông chơi hay không, Tô Chi không cần nghĩ ngợi đã đặt điểm đến của chuyến đi lần này là ở thành phố Đông.
Cô mặc một chiếc áo lông màu trắng tinh, phối với quần bút chì, bốt đen, mái tóc dài xõa sau lưng. Khi cô không nói chuyện, khí chất tao nhã lại thục nữ.
Khách sạn vẫn là khách sạn từ chuyến công tác lần trước, căn phòng cô đặt cũng là phòng tổng thống mà cô đã ở lần trước.
Buổi sáng cô dậy muộn, bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi, cô đã rất đói bụng rồi, cất vali vào trong phòng, ngồi trước bàn trang điểm, lấy điện thoại đi ra ngoài, định sẽ xuống nhà hàng ở tầng dưới để ăn tối.
Hôm nay Ôn Khanh phải quay đến hơn mười giờ mới xong, cô lái xe cả ngày rồi cũng đã hơi mệt, nên cũng không đợi cô ấy về cùng nhau ăn cơm, đã muộn như vậy rồi, vì để giữ gìn vóc dáng, cũng không biết Ôn Khanh có ăn không nữa.
Tô Chi đi đến thang máy, vừa định bấm thang máy thì chuông điện thoại reo lên, là mẹ cô gọi đến.
Cô giáo Lâm cảm không phải chuyện tốt đẹp gì, kết nối xong đã nghe mẹ nói huyên thuyên rất nhiều, tổng kết lại chính là bảo cô đi xem mắt.
Cô giáo Lâm: “Chàng trai này thật sự rất ổn, trông nho nhã lịch sự, lớn hơn con ba tuổi. Là một giáo viên mới đến chỗ làm của bố con. Bố con đã tiếp xúc với cậu ấy được một khoảng thời gian rồi, cảm thấy nhân phẩm của không tệ, tính tình tốt, có thể bao dung cái tính khí khó ưa của con, chưa có bạn gái, nghe nói là chưa từng yêu đương hẹn hò gì cả, trông cũng khá đơn thuần, không phải con luôn nói là đàn ông ngày nay không trung thực, thích làm càng, không sạch sẽ sao? Người này rất sạch sẽ, tình cờ bây giờ con cũng không có việc gì, hẹn ngày mai gặp mặt đi.”
Cô giáo Lâm nói rất nhiều, Tô Chi chỉ trả lời bằng hai từ: “Không đi.”
Cô giáo Lâm hiếm thấy dịu dàng, dỗ cô: “Ngoan, nghe lời đi nhé.”
Da gà da vịt của Tô Chi đã sắp nổi lên hết.
Cô giáo Lâm uy hiếp: “Ngày mai cuối tuần, mẹ với bố con cũng không có việc gì, nếu con không về, mẹ với bố con sẽ đến nơi ở của con để tìm con.”
Quả nhiên, dịu dàng không quá ba giây, Tô Chỉ cười nói: “Bây giờ không có ở thành phố Nam, mẹ có tới nơi ở của con cũng không tìm thấy con đâu.”
Bố mẹ cô thực sự có thể làm ra việc như đến chỗ ở của cô chặn cô lại, đưa cô về để đi xem mắt, cũng may là cô đã lên kế hoạch trước, hôm nay đã đến thành phố Đông.
“Con không ở thành phố Nam thì đang ở đâu?”
Tô Chi: “Con đang đến thành phố Đông chơi rồi.”
Cô giáo Lâm không tin, cảm thấy cô đang lấy cái cớ này để trốn tránh đi xem mắt: “Trời lạnh như vậy, thành phố Đông cần con lắm à, thành phố Nam đã không thể giữ con được nữa, cho nên con chạy đến thành phố Đông đúng không?”
Tô Chi nói: “Cô giáo Lâm, con thật sự đang ở thành phố Đông, nếu mẹ không tin, lát nữa con sẽ gửi định vị cho mẹ.”
Cô giáo Lâm: “Cho dù con có ở trên thiên đường, thì ngày mai con cũng phải quay về để đi xem mắt. Đây là một chuyện quan trọng trọng cuộc đời con. Con đã hai mươi lăm tuổi rồi, sắp sang năm lại thêm một tuổi nữa mà còn chưa tìm bạn trai, con muốn rề rà đến bao giờ nữa?”
Vốn dĩ Tô Chi muốn nói rằng cả đời này cô cũng sẽ không tìm bạn trai, nhưng nói như vậy cô giáo Lâm và thầy Tô chắc chắn sẽ lo lắng đến mức không thể ngủ được, vì vậy cô chỉ có thể viện cớ và nói cho qua chuyện, có thể kéo thêm ngày nào hay ngày đấy: “Con không có bạn trai có thể trách con được sao? Mẹ nói xem mẹ sinh con ra đẹp như vậy, đàn ông bình thường làm sao có thể xứng với con được, con lớn đến như vậy rồi cũng chưa gặp được người đàn ông nào xứng với con. Nếu như cặp được người mình thích, xuất sắc thì không cần mẹ nói, con chắc chắn sẽ tự mình nhảy bổ vào rồi, con cũng đâu có ngốc, không hẹn hò chẳng phải là bởi vì chưa gặp được người mình thích đó sao?”
Cô giáo Lâm: “Người này rất xuất sắc, nói không chừng con sẽ thích, con quay về đi xem thử đi, con phải tin tưởng mắt nhìn của mẹ con chứ, nếu trông xấu xí mẹ nhất định đã không bảo con đi rồi.”
Tô Chi thấy không thể thuyết phục được mẹ mình, chỉ có thể tìm cớ để kích thích bà ấy: “Không được đâu, con đã hai mươi lăm rồi, anh ta còn lớn hơn con ba tuổi, chẳng bao lâu nữa đã ba mươi rồi, con nghe nói đàn ông trên ba mươi tuổi phương diện đó sẽ không được đâu. Con muốn tìm một người trẻ hơn một chút, mẹ đừng có nhọc lòng nữa, mấy ngày nay con ra ngoài chơi, biết đâu sẽ gặp được người mình thích đấy.”
Cô giáo Lâm nghe những lời không đâu vào đâu của cô liền trách móc: “Cái gì mà đàn ông qua ba mươi tuổi rồi sẽ không được, con gái con đứa ở bên ngoài nên chú ý đến lời ăn tiếng nói một chút, bị người khác nghe được sẽ như thế nào.”
Tô Chi cười thầm: “Cũng đâu có người ngoài, không phải ở trước mặt mẹ nên con mới nói như vậy sao?”
Lời vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp, cô giật mình, tay run lên, điện thoại suýt chút nữa không cầm chắc đã rơi xuống.
Cô hơi xoay người sang một bên, một người đàn ông đeo kính gọng đen bước tới, bấm thang máy rồi lùi lại.
Đứng bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông khác, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tô Chi, vóc dáng của người đàn ông này cao và thẳng, mặc một chiếc áo gió dài màu đen, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Trông có vẻ như là cấp trên của người đàn ông đang đeo gọng đen.
Vừa rồi cô chỉ mải mê nói chuyện điện thoại với mẹ, không để ý sau lưng từ lúc nào đã có người đi tới, nghĩ đến lời mình nói một người đàn ông hơn ba mươi tuổi phương diện đó sẽ không được, Tô Chi tim đập thình thịch, cô cũng không biết là hai người này đã đứng ở đây bao lâu rồi, có nghe thấy lời cô nói hay không.
Cô chẳng qua chỉ là đang cố ý kiếm cớ không đi xem mắt, cũng không có ý giễu cợt người qua đường tình cờ gặp mặt, nếu hai người này nghe được lời cô nói, lại trùng hợp đúng ba mươi tuổi, vậy thì cô sẽ thực sự cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.
Cô quan sát để đoán tuổi của hai người bọn họ, người đeo kính rõ ràng trông có vẻ chưa đến ba mươi, người còn lại da dẻ nhìn rất căng, nhưng khí chất mạnh mẽ này dường như phải trải qua sự tôi luyện của năm tháng.
Cửa thang máy mở ra, còn Trần Thích thiếu một tháng nữa là bước sang tuổi ba mươi nên cũng may không bị nói tới, liếc nhìn ông chủ đã qua ba mươi tuổi, trên mặt không chút dậy sóng, nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì, cung kính mời anh vào trước.
Thấy hai người họ vào thang máy, Tô Chi mới nhận ra rằng cô cũng phải xuống lầu ăn tối, vì vậy cô vội vàng nói với cô giáo Lâm vẫn đang thao thao bất tuyệt hỏi tại sao cô không trả lời: “Mẹ, không nói nữa, con phải vào thang máy rồi, trong thang máy tín hiệu không tốt, con cúp máy trước đây.”
Cô giáo Lâm còn chưa kịp trả lời, Tô Chi đã cúp điện thoại và bước vào thang máy.
Thang máy rất rộng rãi, đủ cho ba người đứng, nhưng sau khi cô bước vào thang máy, cô luôn cảm thấy bầu không khí trong thang máy rất kỳ quái.
Nhưng thang máy rất nhanh đã đến tầng một, Tô Chi bước ra khỏi thang máy trước đi bộ đến nhà ăn.
Cô tùy tiện tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, vừa định gọi đồ ăn thì phát hiện hai người đàn ông trong thang máy cũng đi vào đây, trông có vẻ cũng đến ăn cơm.
Quản lý của nhà hàng biết Trịnh Đình, khi nhìn thấy tổng giám đốc Trịnh bước vào, anh ta nhanh chóng đích thân đến đón rồi dẫn anh đi vào phòng riêng bên trong.
Tô Chi là một người mê nhan sắc, gặp phải một người đẹp trai cô không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cô quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông như có đôi mắt phía sau lưng, anh đột nhiên quay mặt lại liếc cô một cái bằng ánh mắt thờ ơ và sắc bén.
Tô Chi vô thức né tránh ánh mắt của anh, sau đó suy nghĩ lại, việc gì cô phải trốn chứ, cứ như là cô đang làm chuyện gì trái lương tâm lắm vậy.
Không chịu thua kém, cô cũng nhìn anh.
Người đàn ông thu hồi lại ánh mắt, phớt lờ cô.
Bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất ở góc cua, Tô Chi quay đầu lại và bắt đầu gọi món.
Sau khi gọi món, quản lý đi ra, Tô Chi không khỏi tò mò vẫy tay với anh ta.
Quản lý đi về phía cô và hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Tô Chi hỏi: “Người vừa rồi đi ngang qua là ai thế?”
Quản lý mỉm cười nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng.”
“Được, cảm ơn anh.”
Tô Chi không hỏi thêm câu nào nữa, cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Quản lý liếc nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi quay người, trở về phòng riêng của Trịnh Đình.
“Có người hỏi anh về tôi à?” Sau khi nghe quản lý nói như vậy, Trịnh Đình hơi cau mày.
Lần này anh tới đây là để bàn chuyện mua lại khách sạn này, từ trên xuống dưới khách sạn đều rất quan tâm đến chuyện của anh, không dám lơ là anh, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến việc thu mua.
Quản lý: “Vâng, tổng giám đốc Trịnh, cô ta vào nhà hàng này trước anh, mặc quần áo trắng, tóc dài.”
Là người phụ nữ nói rằng đàn ông quá ba mươi tuổi sẽ không được.
Trịnh Đình nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”
Quản lý lén liếc nhìn khuôn mặt của Trịnh Đình, nhưng không thể nhìn ra vui buồn giận dữ gì.
Cũng không biết có phải đã nổi giận rồi không.
Tuy nhiên, quý cô đó cũng là khách của khách sạn, đi nghe ngóng chuyện của tổng giám đốc Trịnh không biết có mục đích gì, nhưng anh ta đã cảnh giác nói rõ với tổng giám đốc Trịnh trước khi xảy ra chuyện gì đó, vì vậy chắc không phải là vấn đề của khách sạn của họ đâu.
Tô Chi chậm rãi ăn xong, đứng dậy trở về phòng, tình cờ nhìn thấy hai người đàn ông cũng ăn xong và đi ra ngoài.
Trịnh Đình sải bước về phía trước, khi đi ngang qua Tô Chi, anh dừng lại, khẽ liếc mắt nhìn cô rồi bình thản tiếp tục đi về phía trước.
Tô Chi: “…”
Ánh mắt này của anh là sao đâu?
Chẳng lẽ anh đã thật sự nghe thấy những lời cô nói với cô giáo Lâm rồi sao?
Mặc dù Tô Chi độc mồm độc miệng, nhưng cô chỉ chỉ trích những chuyện cô không thích, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chế giễu người khác.
Mặc dù cô và mẹ cô nói chuyện điện thoại không liên quan gì đến hai người bọn họ, chính hai người họ đã vô cùng không đúng lúc nghe được câu nói của cô.
Nhưng loại chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của một người đàn ông, chọc vào trái tim của một người đàn ông.
Hơn nữa nguyên nhân cũng là do cô đã ăn nói lung tung ở nơi công cộng.
Sau khi suy nghĩ, Tô Chi cảm thấy lỡ như nếu cô thật sự làm tổn thương đến hai người này, cô vẫn cần phải giải thích và xin lỗi.
Cô nhấc chân đi theo: “Thưa anh.”
Khi Trịnh Đình nghe thấy giọng nói của cô, anh dừng lại để xem cô đang cố giở trò gì.
“Có việc gì à?”
Tô Chi cười và nói: “Thưa anh, xin mạo muội hỏi anh một câu, anh đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Trịnh Đình quan sát kỹ cô một lúc rồi nói: “Tôi muốn thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này.”
Tô Chi: “?”
Trịnh Đình: “Từ bỏ đi, cô không có cơ hội đâu.”
“…”
Não Tô Chi xoay vòng vòng mấy lần mới nhận ra ý của người đàn ông này.
Anh cảm thấy cô hỏi cậu bé bao nhiêu tuổi là vì muốn thu hút sự chú ý của anh à?
Ôi vãi cả linh hồn, sao con người này lại tự luyến đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.