Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 11

Đào Tĩnh Văn

11/06/2014

“Có phải cậu thấy mình rất quái lạ? Thực ra đó là bệnh trước mỗi kỳ thi, cứ gần đến ngày thi mình không quan tâm bất cứ điều gì, có liều mạng cũng phải được điểm trung bình, bảng điểm kỳ nào cũng gửi về nhà xin chữ ký của bố mẹ, mình không muốn bệnh cao huyết áp của bố tái phát.”

“Đúng rồi, học cấp ba lúc nào cũng lo xếp hạng, học đại học thì gửi bảng điểm, đời học sinh trăm thứ khổ!”

“Đúng đúng, chính thế, mình đã học thuộc ba ngày liền không ngủ, cảm thấy sắp biến thành thần tiên luôn rồi.”

“Ha ha, mình cũng na ná, lần nào thi cũng như vậy cả.”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, cậu một câu, mình một câu, không biết thầy Triết học đang ngồi cách đó một bức tường vừa ăn cơm vừa nở một nụ cười thâm thúy.

Hai chàng trai ồn ào chẳng khác gì tổ ong vò vẽ bị chọc vào.

Sau kỳ thi trắc nghiệm, Vệ Nam nói muốn mời anh trai một bữa cơm, đồng thời giới thiệu chị em tốt của cô ấy. Đương nhiên Vệ Đằng nhận lời vì nể mặt em gái.

Theo sau em gái đến gian phòng tầng hai quán ăn Ẩn Hồ, nhìn thấy hai mỹ nữ đã ngồi đợi từ sớm.

Một người toát lên khí chất kiêu hãnh, tóc ngắn, trông rất thông minh nhanh nhẹn, người kia nhỏ nhắn dễ thương, buộc tóc đuôi gà.

“Bạn này là Kỳ Quyên, còn đây là Tiêu Tình, hmm, anh trai mình.”

Vệ Đằng rất tự nhiên chào hỏi hai cô gái, biết Tiêu Tình là em gái Tiêu Phàm, còn đặc biệt nhìn cô ấy thêm một cái, đúng lúc bắt gặp Tiêu Tình cũng đang nhìn mình.

“Anh không giống những gì Nam Nam miêu tả lắm”, Tiêu Tình cười, trên má có một lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.

“Vậy à…ha ha.”

“Vâng, nhìn anh rất nhã nhặn.”

Nhã nhặn?

Vệ Nam phì ngụm trà đang uống, Kỳ Quyên tay chân nhanh nhẹn lấy quạt che lại.

“Vệ Nam, cậu kìm chế một chút đi”, Kỳ Quyên lườm Vệ Nam một cái. Vệ Nam hối lỗi đưa cho cô một chiếc khăn tay, quay đầu nói với Tiêu Tình: “Anh mình không nhã nhặn đâu, cậu không biết cơn nhiệt tình sôi nổi của anh ấy có thể khiến người chết sống lại đó”.

“À,chuyến du lịch vừa rồi anh với anh họ của em ở chung có thuận lợi không?”.

“Ừ, rất thuận lợi.” Vệ Đằng cúi đầu, sắc mặt như không có chuyện gì, thực ra tim cậu đang đập thình thịch. Mấy ngày đó, thực sự ở bên nhau rất thuận lợi…

“Vậy thì tốt, lúc đầu em đưa vé cho anh ấy là muốn anh ấy và Nam Nam có cơ hội ở bên nhau, không ngờ lại thành ra là anh và anh ấy cùng đi, em lo anh sẽ làm cho anh ấy nổi khùng lên…anh họ em là người rất đáng sợ.”

“Không thể nào, anh ấy rất…” Vệ Đằng đang cố trấn áp để hai chữ dễ thương không phun ra khỏi miệng, cười hì hì, “Rất … tốt”.

Kỳ Quyên đột nhiên nghiêm túc nói: “ở trường bọn em, anh Tiêu Phàm là một truyền thuyết”.

“Truyền thuyết, sao lại nói vậy?”, Vệ Đằng tò mò buộc miệng hỏi. Theo quan sát của Vệ Nam, phản ứng của anh trai quá nhạy cảm.

“Lúc anh ấy đang học đại học, làm ở Ban chấp hành Đoàn, quen rất nhiều người, ăn nói cũng nho nhã lịch sự. Nhưng ai dè lên thạc sỹ lúc nào cũng thui thủi một mình, cả ngày phụ giúp thầy giáo làm chuyên đề, không giao lưu tiếp xúc với bất kỳ ai, gặp bọn em cùng lắm là gật đầu xem như đã chào hỏi rồi.”

“Thế à? Ha ha…” Chắc anh ta cô đơn lắm, không biết có chịu kết bạn với mình không đây. Vệ Đằng nghĩ thế, nhân thể hỏi thăm về sở thích của Tiêu Phàm, “Tiêu Phàm thích yên tĩnh à?”.

Ba cô gái cùng lúc ngẩng đầu nhìn anh, Vệ Đằng cười sảng khoái, che đậy sự quan tâm quá mức của mình, “Trong mấy ngày ở cùng, anh cảm thấy hình như Tiêu Phàm rất ghét bị người khác làm ồn, thích sự yên tĩnh”.

Kỳ Quyên gật đầu đồng tình, “Đúng thế, bộ dạng như muốn nói kẻ nào lại gần ta sẽ chết vậy, những cô gái muốn theo đuổi anh ấy đều bị dọa cho sợ hãi mà chạy mất. Cả ngày trong thư viện, cũng không tham dự những hoạt động tiệc tùng buổi tối, chỉ biết có học hành thôi”.

“Anh họ em khá là khó gần, thế hệ trẻ họ Tiêu nhà em chỉ có mỗi em với anh ấy, vậy mà anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến em”, Tiêu Tình bắt đầu than vãn.

“Hi hi”, Vệ Nam nhìn anh trai, cất tiếng cười khờ khạo.

Dưới gầm bàn, Vệ Đằng đạp Vệ Nam một cước, trợn mắt như muốn nói: Có ông anh tốt như thế này, mở mày mở mặt chưa hả?.



Vệ Nam lập tức ủ rũ cúi đầu như bông hoa bị mưa gió làm cho tơi bời. Anh trai mình mặc dù có để ý đến cô em gái này, nhưng lại để ý quá mức…cả hai ông anh đều kỳ quái, giá mà được như Kỳ Quyên, là con một thì hạnh phúc biết bao.

Vù một cái là đến kỳ thi giữa kỳ, cả trường thi cùng đợt, căn bệnh trước kỳ thi của Châu Ngư lại tái phát, ngày nào cũng ôm sách ngồi tụng, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.

Vệ Đằng hằng ngày dậy sớm, đeo cặp sách đến thư viện.

Nghe Kỳ Quyên nói Tiêu Phàm thích ngồi lì trong thư viện, nói không chừng có thể gặp được anh ta ở đó.

Một buổi trưa, vì lười không muốn về nhà ăn của trường, Vệ Đằng đi lên nhà ăn trên tầng bảy của thư viện, gọi một suất cơm thịt ngồi ăn hùng hục, ăn xong vội vàng xuống tầng dưới đọc sách, đến góc rẽ thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một mình anh ta chiếm cả chiếc bàn lớn, trên bàn đặt la liệt những cuốn sách dày cộp. Anh ta xem sách rất tập trung, yên tĩnh, vài sợi tóc rũ xuống, cũng không để ý. Dường như anh ta rất hứng thú với việc đọc sách, lông mi giãn ra, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Ánh nắng lọt vào qua cửa sổ, nền nhà sáng bóng cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, bởi chỗ anh ta ngồi là góc khuất không bao giờ bị ánh sáng tìm đến.

Vệ Đằng chợt nghĩ, một Tiêu Phàm tập trung đọc sách như thế thật sự rất đẹp trai, rất quyến rũ.

Vệ Đằng nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, cầm cặp theo, sau đó nhẹ nhàng tiến phía Tiêu Phàm.

“Hi, lại gặp rồi, he he.”

Tiêu Phàm ngoảnh đầu nhìn, cái tên này sao cứ ám người ta mãi vậy? Miệng rộng ngoác thế kia, gặp tôi có đáng để cười đến mức ấy không? Ánh mắt Tiêu Phàm dừng trên khuôn mặt Vệ Đằng một lúc lâu, làm cậu chàng đỏ mặt.

“Ha ha…anh nhìn tôi làm gì, mặt tôi lạ lắm à?”.

Ánh mắt Tiêu Phàm di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bờ môi Vệ Đằng không rời.

Vệ Đằng bắt đầu tim đập loạn nhịp, trong không gian tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, Tiêu Phàm đang chăm chú nhìn đôi môi mình, thật kỳ lạ, Vệ Đằng lại nghĩ tới điều không nên nghĩ.

“Vừa ăn thịt lợn phải không?”, Tiêu Phàm nghiêm túc đưa ra kết luận, quay người lấy một tờ giấy ướt trong túi sách đưa cho cậu, “Lau đi”.

Vệ Đằng tiếp tục ngơ ngẩn, một lúc lâu mới hoàn hồn, mặt mày đỏ lựng cầm lấy giấy ướt lau miệng, “Cảm…cảm ơn”.

Dùng động tác ném bóng rổ vứt giấy ướt vào thùng rác xong, Vệ Đằng quay lại cười nói: “Tôi có thể ngồi đây không?”.

Cậu có cảm giác mình như tên du côn đang tán tỉnh con gái nhà lành vậy. Thật thê thảm mà, không thể thê thảm hơn được nữa.

“Tùy.” Tiêu Phàm chăm chú đọc sách, không thèm để ý đến cậu nữa. Tim Vệ Đằng cứ nhảy loạn cả lên, thật sự cảm thấy mình rất kỳ quái, liền uống một ngụm nước, thở sâu một cái để mình bình tĩnh lại, ngồi xuống, lôi sách giáo khoa ra đọc.

Cả hai đều im bặt.

Thi thoảng Tiêu Phàm quay đầu sang nhìn cậu, lần nào cũng bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó, Vệ Đằng mở to mắt xem sách được một lúc rồi lại nhắm, miệng lẩm nhẩm học thuộc lòng, đọc được một nửa lại tắc tị, lại mở mắt ra nhìn chòng chọc vào trang sách.

Tiêu Phàm cảm thấy cách Vệ Đằng đọc sách cũng quái đản như tính cách cậu ta vậy, cứ như đánh nhau với kẻ thù không bằng, mắt long song sọc, đọc sách chứ có phải ăn sách đâu?

Vệ Đằng đôi khi cũng quay nhìn Tiêu Phàm, lần nào cũng bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng hoàn hảo của anh ta, bộ dạng cúi đầu chăm chú đọc sách như thế, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách, trên cuốn sổ gọn nhẹ là nét bút ngay ngắn.

Xem sách cũng có thể lịch lãm như thế, quả nhiên khí chất là vốn trời sinh, không phải ai cũng có được.

Vệ Đằng nhìn cuốn sổ be bét, chằng chịt ký hiệu như tổ kiến của mình, mặt mày buồn thiu.

Hôm sau Vệ Đằng lại đến thư viện, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn đang ngồi ở chỗ ngày hôm qua.

Vệ Đằng mặt dày ngồi xuống, Tiêu Phàm điềm tĩnh như không, dịch sách vở một chút, chào hỏi có lệ rồi tiếp tục đọc sách.

Vệ Đằng ngồi bên cạnh, không tài nào tập trung học được,ánh mắt lần theo khuôn mặt Tiêu Phàm lúc nào chẳng hay, nhìn mãi không muốn rời.

Như thế được hai ngày, sau đó không thấy Tiêu Phàm ngồi đọc sách ở chỗ cũ nữa.

Có việc không đến được? hay là chán nhìn thấy mình nên trốn rồi? Suy đi nghĩ lại thấy cái thứ hai có khả năng lớn hơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy như mất đi thứ gì đó.



Nhưng không có Tiêu Phàm ở bên, việc học hành của cậu thuận lợi hơn một chút.

Sau kỳ thi, Vệ Đằng bỗng nhận được tin nhắn của đàn em Sâm Lâm.

“Anh ơi, có hứng thú gia nhập đội bóng rổ không? Anh rất có khiếu chơi bóng đó.”

Vệ Đằng lập tức hồi âm: “Chẹp, thực chất chỉ là cái gối chưa được thêu thùa hoa hoét gì cả, bên trong nhét đầy cỏ khô. Chơi bời chút thì được nhưng làm thành viên chính thức, anh xin kiếu”.

Lúc đầu vì muốn ra vẻ có phong cách nên mới tập ném bóng, nếu thật sự ra sân chỉ tổ vạch áo cho người xem lưng.

“Anh nói chuyện thật thú vị, không sao, cuối tuần nào bọn em cũng tập luyện, khi nào rảnh thì đến chơi, em sẽ mượn bóng xịn cho anh.”

“Ừ, vậy đi!”, Vệ Đằng vui vẻ đồng ý.

Chuyển đến muộn nên Vệ Đằng lỡ mất đợt tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ, trước giờ luôn yêu thích sự náo nhiệt nên mặc dù chỉ biết ném bóng, những món khác như đi bóng, giành bóng trên không, lách người, phòng thủ, cậu chẳng biết tí ti gì, Vệ Đằng vẫn cảm thấy đi chơi với mọi người vui hơn nằm ru rú trong phòng.

Sau kỳ thi, tương đối rảnh, nên Vệ Đằng hơi tí lại suy nghĩ lung tung.

Trước khi đi ngủ, cậu muốn biết Tiêu Phàm đang làm gì, định gửi tin nhắn cho anh ta nhưng lại sợ làm như thế đột ngột quá, hơn nữa hai người cũng chẳng phải bạn bè gì.

Vệ Đằng trước giờ không tinh tế, nhưng bất kể chuyện gì liên quan đến Tiêu Phàm, cậu đều suy nghĩ rất lâu, không biết tại sao cứ muốn tạo ấn tượng tốt với anh ta, không muốn bị anh ta ghét bỏ.

Từ trường phái phóng khoáng chuyển sang trường phái hàm súc làm Vệ Đằng rất buồn chán, vì vậy cả ngày ôm bóng đi tìm Tiểu Sâm Lâm để giải tỏa nỗi lòng bất thường của mình.

Vệ Đằng thích gọi cậu ta là Tiểu Sâm Lâm, cảm thấy anh chàng ngăm đen hay xấu hổ rất đáng yêu.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Vệ Đằng đã hòa nhập với trường mới, quen thêm cả đống bạn bè. Trở thành anh em tốt với người bạn cùng phòng Châu Ngư, kiêm luôn việc làm đồng hồ báo thức sinh học miễn phí cho cậu ta nữa.

Có điều nhóm nữ sinh trong lớp không thích cậu lắm.

Vốn dĩ nhìn bề ngoài cứ tưởng cậu là hoàng tử mỏng manh thanh tú cần được người khác quan tâm yêu mến, ai dè Vệ Đằng cứ thốt lời là bắn ra từ đếch gì làm tan nát giấc mộng của các cô nàng.

Vệ Đằng không mảy may bận tâm chuyện này, vẫn cứ sống ung dung tự tại. Chỉ có chuyện về Tiêu Phàm làm cậu phiền lòng.

Từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng tùy tiện, không bao giờ để trong lòng lâu như vậy, Vệ Đằng cũng thấy lạ sao bản thân lại để ý chuyện của Tiêu Phàm nhiều đến thế. Không phải chỉ là tình cờ đi du lịch vài ngày rồi ngẫu nhiên gặp lại vài lần sao? Không phải chỉ là thấy anh ta thui thủi một mình như vậy có chút thương hại thôi sao? Hay chỉ là muốn kết bạn với anh ta, muốn anh ta vui vẻ hơn thôi?

Muốn gần gũi với con người cô độc ấy,nhưng dù Vệ Đằng định mặt dày lần nữa đến gần thì bây giờ cũng chẳng biết nên tìm anh ta ở chỗ nào nữa.

Tháng mười hai, trời bắt đầu chuyển lạnh, Vệ Đằng ở Đại học Thiên Hà như cá gặp nước, giao du với một đống bạn bè, chán thì đi hát karaoke, ăn buffet, lượn lờ khắp nơi.

Ngày nào cũng bận rộn náo nhiệt, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.

Nháy mắt đã đến lễ Giáng sinh, không khí trong trường đâu đâu cũng náo nhiệt, áp phích về những hoạt động lớn nhỏ dán đầy bảng tin. Nào là tiệc Giáng sinh, lễ hội Hóa trang, lễ Tổng kết cuối kỳ của các câu lạc bộ, không khí tưng bừng khẩn trương bao trùm nơi nơi.

Vệ Đằng đến tham gia tiệc Chào mừng năm mới của khoa Y, vì em gái là trưởng Ban văn hóa giải trí, phận làm anh đương nhiên là phải giữ thể diện cho em rồi.

Lúc vào cánh gà tìm em gái, Vệ Đằng lại gặp hai chàng trai tuấn tú hôm trước.

Diệp Kính Văn vẫn ăn mặc bảnh bao chói mắt, người kia thì ăn vận đơn giản, hai người ở sau cánh gà cùng xem các tiết mục tối nay. Diệp Kính Văn lại chốc chốc lại thì thầm vào tai anh chàng kia gì đó, mỗi lần như thế anh chàng đó liền cười khe khẽ. Vệ Đằng không thể không công nhận, người ta cười đẹp hơn mình gấp chục lần, nụ cười thanh thoát dịu dàng ấy so với điệu cười khà khà thô lỗ của bản thân thật là một trời một vực.

“A, chào hai anh, sao hai anh lại đến đây thế này?”

“Trước khi rời nước, Lâm Vi muốn thăm trường một chút, thấy các em tổ chức hoạt động tốt như thế này cậu ấy cũng yên tâm đi rồi.” Diệp Kính Văn nhìn vào mắt Lâm Vi, nở một nụ cười đầy ý vị.

“Em đảm nhiệm chức trưởng Ban văn hóa giải trí tốt hơn anh nhiều lắm.” Lâm Vi mỉm cười với Vệ Nam, gật đầu ra chiều tán thưởng.

“Anh bỗng hơi đau bụng.” Diệp Kính Văn dứt lời liền kéo Lâm Vi đi về phía nhà vệ sinh.

Vệ Đằng cảm thấy kỳ lạ, đau bụng không phải nên đi khám bác sĩ sao? Vào nhà vệ sinh cũng được à? Thứ mùi khó ngửi trong đó chữa được bệnh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook