Chương 16
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Vừa tan học, Vệ Đằng chạy vội đến siêu thị mua một túi táo rồi phi như bay lên tầng năm, lịch sự gõ cửa.
Cửa mở ra, Tiêu Phàm xuất hiện chỉ với một chiếc khăn tắm che bộ phận quan trọng.
Trời ơi, anh ta thật gợi cảm.
Vệ Đằng thầm khen ngợi, lướt qua anh ta bước vào phòng. Tiêu Phàm tiếp tục lấy khăn lau tóc, chỉ nhìn thôi cũng khiến Vệ Đằng tim đập loạn lên.
“Anh mới tắm xong à?” Vệ Đằng quay ra phía khác không muốn Tiêu Phàm nhận ra cảm xúc của mình.
“Ừ, vừa ở ngoài về, cả người ướt đẫm mồ hôi.” Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, vừa lau tóc vừa rót nước cho Vệ Đằng, “Cậu đói thì ăn bánh ngọt trước đi, lát nữa tôi sẽ nấu cơm.”
Nói xong anh ta đưa cho Vệ Đằng một chiếc hộp tranng nhã, Vệ Đằng nhẹ nhàng mở ra, một chiếc bánh trứng vị dâu hình trái tim rất đáng yêu.
“Hôm nay là sinh nhật con thầy hướng dẫn nên tôi mang về chút bánh”, Tiêu Phàm bình thản giải thích.
Vệ Đằng sung sướng muốn hét ầm lên. Chắc chắn là anh ta mua cho mình, sinh nhật ai lại tặng bánh này chứ?
Đâu biết rằng vì Tiêu Phàm ăn không nổi nên cậu ta mới được hưởng sái.
Vệ Đằng vui vẻ ngồi sô pha ăn bánh ngọt, thấy Tiêu Phàm lau tóc xong, mặc một bộ quần áo ở nhà rồi chui vào bếp.
He he, đúng là hình mẫu đàn ông lý tưởng, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng, làm trái tim Vệ Đằng muốn tan chảy.
Vệ Đằng lúc nhìn màn hình ti vi, lúc nhìn Tiêu Phàm bận rộn chạy tới chạy lui, đột nhiên có ý nghĩ nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết bao, nếu anh ấy cả đời nấu cơm cho mình thì cái giá phải trả dù là gì mình cũng bằng lòng.
Càng nhìn anh ta càng thấy thích, ngay cả dáng vẻ anh ta mở nắp nồi khẽ nhíu mày cũng thật hấp dẫn.
Quả nhiên thế gian không ai đẹp bằng người ta yêu, trong con mắt Vệ Đằng, Tiêu Phàm hắt hơi sổ mũi cũng phong độ hơn người.
Rất nhanh, Tiêu Phàm bưng mấy đĩa thức ăn ra.
Màu sắc, hương vị hài hòa, tuy đơn giản nhưng tinh tế, đến món đậu phụ xào rau xanh hàng ngày ăn phát chán mà hôm nay Vệ Đằng cảm thấy ngon không tả nổi.
Đĩa thịt rang thơm phức thì càng không phải bàn.
“Tiêu Phàm, tay nghề của anh thật đáng nể, ai mà lấy được anh đúng là vớ được hũ vàng”, Vệ Đằng vừa ăn vừa tấm tắc khen, nhân tiện nói bóng gió.
Không ngờ Tiêu Phàm chỉ cười khẽ, lấy đũa gõ nhẹ lên bát của Vệ Đằng, “Nói linh tinh gì thế, cậu còn chưa biết tôi là gay hay sao? Có cô nào dám lấy tôi chứ?”.
“Hihi, tôi chỉ nói thế thôi.”
Được thế thì tốt, tốt nhất là đàn bà con gái trên trái đất này đều biết anh là gay, không đến làm phiến anh nữa.
“Ăn đi”, Tiêu Phàm gắp thêm cho cậu một miếng sườn.
Cũng không phải Vệ Đằng thận trọng quá, chỉ là sau lần bị Tiêu Phàm dịu dàng ép cung, bây giờ Tiêu Phàm đột nhiên thay đổi thái độ làm cậu chàng thấy sống lưng lành lạnh.
Thôi mặc kệ, dù sao cũng tìm đến tận cửa nhà người ta rồi, anh ta muốn giở trò gì thì giở. Vệ Đằng thấy khí phách hiên ngang trong lòng bốc lên ngút trời.
Lạ lùng thay, khi chén sạch bữa cơm vừa ngọt ngào vừa e dè lo lắng mà chưa thấy Tiêu Phàm có động tĩnh gì.
Lẽ nào anh ta cũng thích mình nên đối xử tốt với mình như thế? Vệ Đằng loại bỏ ngay suy nghĩ này, cậu vẫn còn chưa biết tự lượng sức mình.
Đi theo Tiêu Phàm vào phòng bếp dọn dẹp, mới phát hiện căn bệnh sạch thái quá của anh ta đã vượt qua mức độ của người thường, phòng bếp sạch bong không một hạt bụi, bát đĩa đều bóng loáng, có thể lấy soi gương được.
Tiêu Phàm đeo găng tay cao su rửa bát, anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa mà đích thực là người đàn ông của gia đình.
Có câu nói, những người vẻ ngoài lạnh băng, kỳ thực trong lòng lại ấm áp ngọt ngào.
Đứng phía sau, Vệ Đằng đột nhiên muốn lao đến ôm chặt anh, nói cho anh biết cậu rất thích anh. Nhưng môi hé ra lại khép vào, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc, rồi gạt ngay ý định tỏ tình kia.
Sau đó hai người cùng ngồi trên sô pha, vừa uống nước vừa nói chuyện.
Vệ Đằng nói đủ thứ linh tinh từ dạo này rảnh rỗi quá, trời bắt đầu nóng rồi, bài vở nhẹ nhàng, thường ngày chán chả có gì làm…Tiêu Phàm chỉ yên lặng ngồi nghe.
Cho đến lúc Vệ Đằng hết chuyện để nói, Tiêu Phàm đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Cậu thích ai chưa?”
Vệ Đằng giật thót,trong lòng có chút căng thẳng. sao anh ta lại hỏi thế? Không lẽ anh ta nhìn ra cả rồi ư?
“Chưa, haha.”
Chỉ vừa mới thích thôi, đối phương ngồi ngay trước mặt, mấy câu này sao có thể nói ra được chứ?
Tiêu Phàm so so vai, mặt mày vẫn thản nhiên như không, “Tôi từng thích một người, phải nói là từng yêu một người”. dừng lại một chút mới bổ sung, “Lâm Vi, chắc cậu đã nghe rồi”.
Trong nháy mắt đầu óc cậu tối sầm cả lại như bị ai đập cho môt cú, Vệ Đằng cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ mịt.
Lúc có phản ứng trở lại, Vệ Đằng chỉ muốn chửi bậy vài câu, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh đang cố đè nén những cảm xúc trong lòng của Tiêu Phàm, cậu buộc miệng nói: “Haha, hóa ra người anh thích là anh ấy sao, tiếng tăm của anh ấy tôi cũng có nghe qua”.
Đôi lúc Vệ Đằng cảm thấy mình là loại bại não.
Lâm Vi…
Là người rất đỗi dịu dàng, hòa nhã, tính cách tốt, ở vũ hội Hóa trang đêm đó, trong khi người khác mải cười chế giễu, anh ấy đã tươi cười bước đến đỡ cậu dậy, là người lúc nào cũng ăn mặc giản dị, ngay ngắn, thực sự là người không chê vào đâu được…
“Anh thích anh ấy từ bao giờ?” Vệ Đằng nắm chặt tay, ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì, cố gắng khống chế bản thân, không để cho giọng nói run rẩy.
“Từ lúc mới vào học.” Tiêu Phàm như thể hồi tưởng lại kí ức, môi nở một nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt dịu dàng cũng rất cô độc.
Dường như trong những kí ức xa xôi ấy, câu chuyện này đã được khắc cốt ghi tâm, chỉ bởi xảy ra đã lâu rồi nên được cất kỹ tận đáy lòng. Bây giờ nhắc lại giống như kể chuyện của người khác vậy. Nhưng vẫn thấy đau, bởi vì giấu quá kỹ, bây giờ mới lôi ra, con tim lại bị xáo trộn.
Vẻ mặt lạnh lùng, cô độc của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không biết nên nói gì.
May mà lúc nãy đã không bồng bột tỏ tình, nếu không mình trở thành trò cười trong mắt anh ta rồi.
Ít ra bây giờ có thể làm bộ người bạn tri kỷ, lắng nghe tình sử chết bầm của anh ta. Chết tiệt. Thích ai không thích, lại đi thích Lâm Vi,một người mà tôi muốn hận cũng hận không được.
“Vệ Đằng, chuyện này tôi chỉ nói với cậu thôi, cậu nghe xong quên phứt đi cũng được.” Tiêu Phàm quay ra nhìn Vệ Đằng, khẽ vỗ vai cậu, “Xem cậu như bạn nên tôi mới nói ra, dạo này tâm trạng tôi rất tồi tệ, muốn tìm người nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình cậu”.
Chỉ có tôi? Tức là trước đó anh chưa từng có người bạn nào để thổ lộ tâm tình? Bao nhiêu năm nay gặp chuyện gì cũng không có người lắng nghe anh kể lể sao?
Những người ngoài mặt lạnh lùng cứng rắn, thật ra rất cô đơn, anh ta không có bạn bè, người anh ta yêu không đáp lại tình cảm của anh ta, vì thế mới tự thu mình lại sao?
Vệ Đằng đột nhiên rất muốn ôm chặt anh ta vào lòng, muốn nói với anh ta, còn có tôi, tôi rất thích anh.
Nhưng trong tình cảnh này, chứng kiến mối thâm tình của anh ta dành cho Lâm Vi, hỏi sao cậu có thể nói nên lời.
Anh kể về người anh yêu trước mặt người yêu anh, xem người ta như bạn bè thổ lộ chuyện tình cảm, anh bảo người ta phải nghĩ như thế nào đây, làm sao có thể chịu nổi?
Phải nghĩ như thế nào đây?
Có lẽ nên cảm thấy may mắn, ít ra trong lúc anh ta buồn mình được coi là người bạn tâm tình duy nhất, còn hơn ngày trước lúc nào cũng bị xem như không khí.
Vệ Đằng hít sâu một hơi, giả bộ cười đần như không có chuyện gì, vỗ vai Tiêu Phàm nói:
“Đừng nghĩ nhiều vậy, chúng ta không phải bạn bè tốt sao, anh có chuyện phiền lòng gì không kể cho tôi thì kể cho ai?”.
Tiêu Phàm cười gật đầu: “Lẽ ra tôi không định nói với bất kỳ ai,đây là chuyện riêng của tôi, cũng không muốn người khác ý kiến này nọ, nhưng cậu khác, cậu không mưu mô quỷ kế gì, rất nhiệt tình, khí khái, tôi tin cậu nên mới nói ra”.
Vệ Đằng cười gượng: “Anh nói đi, nói chầm chậm thôi, tôi nghe đây”.
Quay đi uống ngụm nước, Vệ Đằng nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi.
Cậu sợ nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tiêu Phàm sẽ không kiềm chế được mà thốt ra những lời ấp ủ trong lòng.
“Tôi và Lâm Vi trước học ở trường Trung học Nhân Xuyên, cùng khóa, thi đại học năm đó, cậu ấy là thủ khoa khối A, tôi là thủ khoa khối C, đều đỗ Đại học Thiên Hà, cậu ấy học Y, còn tôi học Luật. Rất hài hước phải không, chúng tôi thường bị người khác nhắc đến, bị so sánh với nhau, tang bốc cùng nhau. Nhưng trước đó lại chưa từng gặp mặt.”
Tiêu Phàm cầm cốc nước uống một hớp, thở dài.
“Lúc đó còn trẻ, rất hiếu thắng, hồi cấp ba đã không phục rồi, vào đại học cũng bị lôi ra so sánh với nhau, vì thế tôi rất muốn gặp cậu ấy.”
“Lần đầu tiên gặp mặt là ở buổi lễ chào đón tân sinh viên, cậu ấy ngồi ở hàng ghế phía sau, chăm chú viết gì đó lên vở, lúc đó tôi nghĩ tên nhóc này ngu hết chỗ nói, giống con mọt sách, đến dự lễ chào đón tân sinh viên có gì mà ghi với chép? Đợi đến lúc cậu ấy đi vệ sinh, sự hiếu kỳ đã khiến tôi quay xuống xem cuốn vở, mới phát hiện trên vở vẽ la liệt đủ loại bánh Trung thu. Lật trang bìa thì thấy tên cậu ấy được viết rất đẹp rất ngay ngắn: Lâm Vi.”
Hôm đó là tết trung thu.
“Có phải Lâm Vi không? Tôi là Tiêu Phàm.”
“Nghe danh đã lâu.”
Bàn tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, miệng cười xã giao, hồi đó hai người còn trẻ, vừa bước vào giảng đường đại học, chí khí ngất trời.
Về sau, Lâm Vi vào hội sinh viên, Tiêu Phàm cũng tham gia.
Sau nữa, Lâm Vi tranh cử Hội trưởng Hội sinh viên, Tiêu Phàm chủ động rút tên và vào Ban chấp hành trung ương Đoàn.
Sau cùng, chuyện tình của Lâm Vi và Ôn Đình-cô gái xinh đẹp, trưởng Ban văn hóa giải trí- bị lộ tẩy, trên trang BBS dân tình hào hứng bàn luận về chuyện Tiêu Phàm tán tỉnh Ôn Đình, có người còn nói hai người là tình địch.
Hai năm sau, với thành tích đứng đầu trường Trung học Nhân Xuyên, Diệp Kính Văn cũng vào khoa Y của Đại học Thiên Hà, với điệu nhảy đang thịnh hành trong buổi lễ chào đón tân sinh viên đã làm chấn động cả trường, ngay sau đó được vào Hội học sinh, bắt đầu chuyện tình cảm với Lâm Vi.
Đám người buôn dưa lê bán dưa chuột trên trang BBS cũng thay mới, chủ đề đàm tiếu dần dần xoay quanh hai người Diệp Kính Văn và Lâm Vi, trong thế giới của Lâm Vi cái tên Tiêu Phàm mờ nhạt dần.
Tiêu Phàm hiểu rõ tình cảm của mình với Lâm Vi, cũng hiểu rõ hai người không thể đến được với nhau.
Con người Lâm Vi, bề ngoài thì dịu dàng hòa nhã, nhưng trong lòng lại lạnh lùng thờ ơ với chuyện tình cảm, thậm chí lạnh lùng đến mức tàn khốc.
Còn Tiêu Phàm khát khao có một mối tình ngọt ngào ấm áp, ở cùng Lâm Vi chỉ có cảm giác đè nén, nói được hai câu đã thấy bất đồng ngôn ngữ.
Cũng từng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn giữ cậu ấy lại bên mình, nhưng với tính cách của Lâm Vi, nếu thật sự làm thế chỉ tổ lưỡng bại câu thương*, hai bên đều lãnh đủ.
*lưỡng bại câu thương: nghĩa là hai bên đấu đá và đều bị tổn thương.
Sự thật tàn khốc đến đau lòng,yêu tha thiết con người đó, nhưng lại biết rõ giữa hai người không thể đến với nhau.
Đối mặt với con người đó phải cố nặn ra nụ cười, nỗi đau đó không nói sao cho hết.
Cửa mở ra, Tiêu Phàm xuất hiện chỉ với một chiếc khăn tắm che bộ phận quan trọng.
Trời ơi, anh ta thật gợi cảm.
Vệ Đằng thầm khen ngợi, lướt qua anh ta bước vào phòng. Tiêu Phàm tiếp tục lấy khăn lau tóc, chỉ nhìn thôi cũng khiến Vệ Đằng tim đập loạn lên.
“Anh mới tắm xong à?” Vệ Đằng quay ra phía khác không muốn Tiêu Phàm nhận ra cảm xúc của mình.
“Ừ, vừa ở ngoài về, cả người ướt đẫm mồ hôi.” Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, vừa lau tóc vừa rót nước cho Vệ Đằng, “Cậu đói thì ăn bánh ngọt trước đi, lát nữa tôi sẽ nấu cơm.”
Nói xong anh ta đưa cho Vệ Đằng một chiếc hộp tranng nhã, Vệ Đằng nhẹ nhàng mở ra, một chiếc bánh trứng vị dâu hình trái tim rất đáng yêu.
“Hôm nay là sinh nhật con thầy hướng dẫn nên tôi mang về chút bánh”, Tiêu Phàm bình thản giải thích.
Vệ Đằng sung sướng muốn hét ầm lên. Chắc chắn là anh ta mua cho mình, sinh nhật ai lại tặng bánh này chứ?
Đâu biết rằng vì Tiêu Phàm ăn không nổi nên cậu ta mới được hưởng sái.
Vệ Đằng vui vẻ ngồi sô pha ăn bánh ngọt, thấy Tiêu Phàm lau tóc xong, mặc một bộ quần áo ở nhà rồi chui vào bếp.
He he, đúng là hình mẫu đàn ông lý tưởng, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng, làm trái tim Vệ Đằng muốn tan chảy.
Vệ Đằng lúc nhìn màn hình ti vi, lúc nhìn Tiêu Phàm bận rộn chạy tới chạy lui, đột nhiên có ý nghĩ nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết bao, nếu anh ấy cả đời nấu cơm cho mình thì cái giá phải trả dù là gì mình cũng bằng lòng.
Càng nhìn anh ta càng thấy thích, ngay cả dáng vẻ anh ta mở nắp nồi khẽ nhíu mày cũng thật hấp dẫn.
Quả nhiên thế gian không ai đẹp bằng người ta yêu, trong con mắt Vệ Đằng, Tiêu Phàm hắt hơi sổ mũi cũng phong độ hơn người.
Rất nhanh, Tiêu Phàm bưng mấy đĩa thức ăn ra.
Màu sắc, hương vị hài hòa, tuy đơn giản nhưng tinh tế, đến món đậu phụ xào rau xanh hàng ngày ăn phát chán mà hôm nay Vệ Đằng cảm thấy ngon không tả nổi.
Đĩa thịt rang thơm phức thì càng không phải bàn.
“Tiêu Phàm, tay nghề của anh thật đáng nể, ai mà lấy được anh đúng là vớ được hũ vàng”, Vệ Đằng vừa ăn vừa tấm tắc khen, nhân tiện nói bóng gió.
Không ngờ Tiêu Phàm chỉ cười khẽ, lấy đũa gõ nhẹ lên bát của Vệ Đằng, “Nói linh tinh gì thế, cậu còn chưa biết tôi là gay hay sao? Có cô nào dám lấy tôi chứ?”.
“Hihi, tôi chỉ nói thế thôi.”
Được thế thì tốt, tốt nhất là đàn bà con gái trên trái đất này đều biết anh là gay, không đến làm phiến anh nữa.
“Ăn đi”, Tiêu Phàm gắp thêm cho cậu một miếng sườn.
Cũng không phải Vệ Đằng thận trọng quá, chỉ là sau lần bị Tiêu Phàm dịu dàng ép cung, bây giờ Tiêu Phàm đột nhiên thay đổi thái độ làm cậu chàng thấy sống lưng lành lạnh.
Thôi mặc kệ, dù sao cũng tìm đến tận cửa nhà người ta rồi, anh ta muốn giở trò gì thì giở. Vệ Đằng thấy khí phách hiên ngang trong lòng bốc lên ngút trời.
Lạ lùng thay, khi chén sạch bữa cơm vừa ngọt ngào vừa e dè lo lắng mà chưa thấy Tiêu Phàm có động tĩnh gì.
Lẽ nào anh ta cũng thích mình nên đối xử tốt với mình như thế? Vệ Đằng loại bỏ ngay suy nghĩ này, cậu vẫn còn chưa biết tự lượng sức mình.
Đi theo Tiêu Phàm vào phòng bếp dọn dẹp, mới phát hiện căn bệnh sạch thái quá của anh ta đã vượt qua mức độ của người thường, phòng bếp sạch bong không một hạt bụi, bát đĩa đều bóng loáng, có thể lấy soi gương được.
Tiêu Phàm đeo găng tay cao su rửa bát, anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa mà đích thực là người đàn ông của gia đình.
Có câu nói, những người vẻ ngoài lạnh băng, kỳ thực trong lòng lại ấm áp ngọt ngào.
Đứng phía sau, Vệ Đằng đột nhiên muốn lao đến ôm chặt anh, nói cho anh biết cậu rất thích anh. Nhưng môi hé ra lại khép vào, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc, rồi gạt ngay ý định tỏ tình kia.
Sau đó hai người cùng ngồi trên sô pha, vừa uống nước vừa nói chuyện.
Vệ Đằng nói đủ thứ linh tinh từ dạo này rảnh rỗi quá, trời bắt đầu nóng rồi, bài vở nhẹ nhàng, thường ngày chán chả có gì làm…Tiêu Phàm chỉ yên lặng ngồi nghe.
Cho đến lúc Vệ Đằng hết chuyện để nói, Tiêu Phàm đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Cậu thích ai chưa?”
Vệ Đằng giật thót,trong lòng có chút căng thẳng. sao anh ta lại hỏi thế? Không lẽ anh ta nhìn ra cả rồi ư?
“Chưa, haha.”
Chỉ vừa mới thích thôi, đối phương ngồi ngay trước mặt, mấy câu này sao có thể nói ra được chứ?
Tiêu Phàm so so vai, mặt mày vẫn thản nhiên như không, “Tôi từng thích một người, phải nói là từng yêu một người”. dừng lại một chút mới bổ sung, “Lâm Vi, chắc cậu đã nghe rồi”.
Trong nháy mắt đầu óc cậu tối sầm cả lại như bị ai đập cho môt cú, Vệ Đằng cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ mịt.
Lúc có phản ứng trở lại, Vệ Đằng chỉ muốn chửi bậy vài câu, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh đang cố đè nén những cảm xúc trong lòng của Tiêu Phàm, cậu buộc miệng nói: “Haha, hóa ra người anh thích là anh ấy sao, tiếng tăm của anh ấy tôi cũng có nghe qua”.
Đôi lúc Vệ Đằng cảm thấy mình là loại bại não.
Lâm Vi…
Là người rất đỗi dịu dàng, hòa nhã, tính cách tốt, ở vũ hội Hóa trang đêm đó, trong khi người khác mải cười chế giễu, anh ấy đã tươi cười bước đến đỡ cậu dậy, là người lúc nào cũng ăn mặc giản dị, ngay ngắn, thực sự là người không chê vào đâu được…
“Anh thích anh ấy từ bao giờ?” Vệ Đằng nắm chặt tay, ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì, cố gắng khống chế bản thân, không để cho giọng nói run rẩy.
“Từ lúc mới vào học.” Tiêu Phàm như thể hồi tưởng lại kí ức, môi nở một nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt dịu dàng cũng rất cô độc.
Dường như trong những kí ức xa xôi ấy, câu chuyện này đã được khắc cốt ghi tâm, chỉ bởi xảy ra đã lâu rồi nên được cất kỹ tận đáy lòng. Bây giờ nhắc lại giống như kể chuyện của người khác vậy. Nhưng vẫn thấy đau, bởi vì giấu quá kỹ, bây giờ mới lôi ra, con tim lại bị xáo trộn.
Vẻ mặt lạnh lùng, cô độc của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không biết nên nói gì.
May mà lúc nãy đã không bồng bột tỏ tình, nếu không mình trở thành trò cười trong mắt anh ta rồi.
Ít ra bây giờ có thể làm bộ người bạn tri kỷ, lắng nghe tình sử chết bầm của anh ta. Chết tiệt. Thích ai không thích, lại đi thích Lâm Vi,một người mà tôi muốn hận cũng hận không được.
“Vệ Đằng, chuyện này tôi chỉ nói với cậu thôi, cậu nghe xong quên phứt đi cũng được.” Tiêu Phàm quay ra nhìn Vệ Đằng, khẽ vỗ vai cậu, “Xem cậu như bạn nên tôi mới nói ra, dạo này tâm trạng tôi rất tồi tệ, muốn tìm người nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình cậu”.
Chỉ có tôi? Tức là trước đó anh chưa từng có người bạn nào để thổ lộ tâm tình? Bao nhiêu năm nay gặp chuyện gì cũng không có người lắng nghe anh kể lể sao?
Những người ngoài mặt lạnh lùng cứng rắn, thật ra rất cô đơn, anh ta không có bạn bè, người anh ta yêu không đáp lại tình cảm của anh ta, vì thế mới tự thu mình lại sao?
Vệ Đằng đột nhiên rất muốn ôm chặt anh ta vào lòng, muốn nói với anh ta, còn có tôi, tôi rất thích anh.
Nhưng trong tình cảnh này, chứng kiến mối thâm tình của anh ta dành cho Lâm Vi, hỏi sao cậu có thể nói nên lời.
Anh kể về người anh yêu trước mặt người yêu anh, xem người ta như bạn bè thổ lộ chuyện tình cảm, anh bảo người ta phải nghĩ như thế nào đây, làm sao có thể chịu nổi?
Phải nghĩ như thế nào đây?
Có lẽ nên cảm thấy may mắn, ít ra trong lúc anh ta buồn mình được coi là người bạn tâm tình duy nhất, còn hơn ngày trước lúc nào cũng bị xem như không khí.
Vệ Đằng hít sâu một hơi, giả bộ cười đần như không có chuyện gì, vỗ vai Tiêu Phàm nói:
“Đừng nghĩ nhiều vậy, chúng ta không phải bạn bè tốt sao, anh có chuyện phiền lòng gì không kể cho tôi thì kể cho ai?”.
Tiêu Phàm cười gật đầu: “Lẽ ra tôi không định nói với bất kỳ ai,đây là chuyện riêng của tôi, cũng không muốn người khác ý kiến này nọ, nhưng cậu khác, cậu không mưu mô quỷ kế gì, rất nhiệt tình, khí khái, tôi tin cậu nên mới nói ra”.
Vệ Đằng cười gượng: “Anh nói đi, nói chầm chậm thôi, tôi nghe đây”.
Quay đi uống ngụm nước, Vệ Đằng nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi.
Cậu sợ nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tiêu Phàm sẽ không kiềm chế được mà thốt ra những lời ấp ủ trong lòng.
“Tôi và Lâm Vi trước học ở trường Trung học Nhân Xuyên, cùng khóa, thi đại học năm đó, cậu ấy là thủ khoa khối A, tôi là thủ khoa khối C, đều đỗ Đại học Thiên Hà, cậu ấy học Y, còn tôi học Luật. Rất hài hước phải không, chúng tôi thường bị người khác nhắc đến, bị so sánh với nhau, tang bốc cùng nhau. Nhưng trước đó lại chưa từng gặp mặt.”
Tiêu Phàm cầm cốc nước uống một hớp, thở dài.
“Lúc đó còn trẻ, rất hiếu thắng, hồi cấp ba đã không phục rồi, vào đại học cũng bị lôi ra so sánh với nhau, vì thế tôi rất muốn gặp cậu ấy.”
“Lần đầu tiên gặp mặt là ở buổi lễ chào đón tân sinh viên, cậu ấy ngồi ở hàng ghế phía sau, chăm chú viết gì đó lên vở, lúc đó tôi nghĩ tên nhóc này ngu hết chỗ nói, giống con mọt sách, đến dự lễ chào đón tân sinh viên có gì mà ghi với chép? Đợi đến lúc cậu ấy đi vệ sinh, sự hiếu kỳ đã khiến tôi quay xuống xem cuốn vở, mới phát hiện trên vở vẽ la liệt đủ loại bánh Trung thu. Lật trang bìa thì thấy tên cậu ấy được viết rất đẹp rất ngay ngắn: Lâm Vi.”
Hôm đó là tết trung thu.
“Có phải Lâm Vi không? Tôi là Tiêu Phàm.”
“Nghe danh đã lâu.”
Bàn tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, miệng cười xã giao, hồi đó hai người còn trẻ, vừa bước vào giảng đường đại học, chí khí ngất trời.
Về sau, Lâm Vi vào hội sinh viên, Tiêu Phàm cũng tham gia.
Sau nữa, Lâm Vi tranh cử Hội trưởng Hội sinh viên, Tiêu Phàm chủ động rút tên và vào Ban chấp hành trung ương Đoàn.
Sau cùng, chuyện tình của Lâm Vi và Ôn Đình-cô gái xinh đẹp, trưởng Ban văn hóa giải trí- bị lộ tẩy, trên trang BBS dân tình hào hứng bàn luận về chuyện Tiêu Phàm tán tỉnh Ôn Đình, có người còn nói hai người là tình địch.
Hai năm sau, với thành tích đứng đầu trường Trung học Nhân Xuyên, Diệp Kính Văn cũng vào khoa Y của Đại học Thiên Hà, với điệu nhảy đang thịnh hành trong buổi lễ chào đón tân sinh viên đã làm chấn động cả trường, ngay sau đó được vào Hội học sinh, bắt đầu chuyện tình cảm với Lâm Vi.
Đám người buôn dưa lê bán dưa chuột trên trang BBS cũng thay mới, chủ đề đàm tiếu dần dần xoay quanh hai người Diệp Kính Văn và Lâm Vi, trong thế giới của Lâm Vi cái tên Tiêu Phàm mờ nhạt dần.
Tiêu Phàm hiểu rõ tình cảm của mình với Lâm Vi, cũng hiểu rõ hai người không thể đến được với nhau.
Con người Lâm Vi, bề ngoài thì dịu dàng hòa nhã, nhưng trong lòng lại lạnh lùng thờ ơ với chuyện tình cảm, thậm chí lạnh lùng đến mức tàn khốc.
Còn Tiêu Phàm khát khao có một mối tình ngọt ngào ấm áp, ở cùng Lâm Vi chỉ có cảm giác đè nén, nói được hai câu đã thấy bất đồng ngôn ngữ.
Cũng từng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn giữ cậu ấy lại bên mình, nhưng với tính cách của Lâm Vi, nếu thật sự làm thế chỉ tổ lưỡng bại câu thương*, hai bên đều lãnh đủ.
*lưỡng bại câu thương: nghĩa là hai bên đấu đá và đều bị tổn thương.
Sự thật tàn khốc đến đau lòng,yêu tha thiết con người đó, nhưng lại biết rõ giữa hai người không thể đến với nhau.
Đối mặt với con người đó phải cố nặn ra nụ cười, nỗi đau đó không nói sao cho hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.