Chương 30
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Vệ Đằng một mình đi đến trạm xe bus, ngồi trên băng ghế dài cứng chờ xe, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
Chất lỏng nhớp nháp dính phía sau, lúc bước đi, theo chân chảy xuống, cảm giác ghê tởm đến buồn nôn, thậm chí ngay cả sống lưng cũng bắt đầu phát cáu.
Nhớ tới thái độ lãnh lãnh đạm đạm kia của Tiêu Phàm, trong lòng lại càng thêm chua xót.
TMD, lão tử không phản kháng để cho anh lợi dụng toàn bộ, thay đổi tư thế làm nhiều lần tôi cũng không lên tiếng! Anh ăn rồi không nhả xương chưa nói, còn ở đó chê bai không ngon.
Vệ Đằng tôi từ nhỏ tới lớn, có bao giờ từng bị người nào khinh thường như thế?
Cũng chính là Tiêu Phàm, tôi nguyện ý cho anh bắt nạt, anh bắt nạt xong rồi còn nói không có ý nghĩa, phi liền một chữ, sau này còn để ý anh nữa, lão tử theo họ anh, gọi Tiêu Đằng!
Thở hồng hộc ngồi ở tại chỗ mắng M*, sau một lúc lâu, chiếc xe bus đầu tiên của buổi sáng chạy đến.
Vệ Đằng lên xe, nhưng phát hiện mình không mang ví tiền.
Tài xế lạnh lùng nhìn hắn, Vệ Đằng bĩu môi, vừa định xuống xe, lại thấy một con sói đang đứng phía sau hắn.
Vệ Đằng lên xe, Tiêu Phàm rất tự giác mà ném 4 đồng vào thùng tiền .
Vệ Đằng xoay xoay cần cổ, không để ý tới y, đi thẳng đến hàng sau ngồi xuống.
Trên xe có mấy hành khách, rất nhiều lời không tiện nói, Vệ Đằng lại cố ý chọn chỗ ngồi có người, chen vào mà ngồi xuống.
Tiêu Phàm có chút lúng túng, chỉ đành phải ngồi ở hàng trước cậu ấy, quay đầu lại nói chuyện với cậu ta.
“Vệ Đằng, tôi. . .”
Há miệng, nhưng thấy đối phương rõ ràng một bộ dáng không để ý tới người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tiêu Phàm cũng liền thu lời định nói trở về.
Bởi vì qua giờ cao điểm buổi sáng mọi người đi làm, trên đường liên tục nhồi nhét.
Mỗi lần thắng xe, vì thân thể khó chịu, Vệ Đằng thường cau mày, tim Tiêu Phàm cũng theo đó bị bóp chặt một chút.
Sau, nữ sinh bên cạnh Vệ Đằng rốt cục xuống xe, Tiêu Phàm vội vàng đi qua ngồi xuống.
Vệ Đằng mặc dù nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy được Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh mình.
Cười nhạo chính mình.
Tiêu Phàm, anh chơi đủ rồi đi, không cần phải đến xem trò cười mà.
Người ta mèo bắt chuột, vờn qua vờn lại mấy cái, đến lúc con chuột không thở ra hơi nữa, liền ăn.
Ăn rồi, liền kết thúc.
Anh ngược lại khá lắm, ăn xong còn cười nhạo mảnh vụn còn lại, còn không chịu kết thúc sao?
Đáng tiếc, tôi đã không còn tâm tình gì theo hầu anh nữa, mệt mỏi a, cùng người phức tạp như anh chơi diễn trò, thật là mệt mỏi.
Chỉ số IQ không cùng cấp độ, kẻ thua thiệt luôn là tôi, anh không thích tôi, vậy cứ để tôi tự sinh tự diệt đi, còn không được sao?
“Em. . . Phải về trường học?”
Vệ Đằng có chút kỳ quái, thanh âm Tiêu Phàm lúc nói chuyện, thanh âm ép tới rất thấp, lại còn bắt đầu cà lăm.
Phi, đổi chiêu rồi?
“Đúng vậy, quay về trường học. Anh cũng trở về à?” Vệ Đằng kéo khóe miệng, lạnh lùng cười cười, “Thật là trùng hợp, cùng đường ha.”
Tiêu Phàm không phản đối, chẳng qua là lúng túng ho khan một tiếng.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm lại lên tiếng.
“Tôi nghĩ. . . chúng ta nên thử nói chuyện đàng hoàng.”
Vệ Đằng trợn trắng mắt, buổi sáng không phải là bộ mặt xú thí nói tốt nhất là quên đi sao? Bây giờ lại đuổi theo tới đây làm gì?
Nga, cảm thấy ôm thân thể này của tôi đến thật thoải mái, cậu rất thoải mái, cho nên muốn thương lượng, sau này lại tiếp tục phục vụ Tiêu đại thiếu gia anh phát tiết à?
Lão tử không làm.
“Đã đến cổng Bắc đại học T, hành khách xuống xe. . .”
Bên trong xe bus, thanh âm thông báo vang lên, Tiêu Phàm đứng dậy nhường chỗ, Vệ Đằng vượt qua trước mặt y, tay lại bị y kéo.
Một tuýp thuốc bôi ngoài da được nhét vào tay, ấm áp, dường như vẫn luôn bị y cầm trong tay, còn mang theo nhiệt độ của y.
“Cái này, tôi nghĩ nó hữu dụng với em, sau khi trở về. . .”
“Cám ơn nhiều.”
Vệ Đằng nhận lấy tuýp thuốc, nhét vào túi, cũng không quay đầu lại đã đi xuống xe.
Xe bus đi tiếp, Tiêu Phàm đứng bên trong xe nhìn Vệ Đằng dựng thẳng lưng mà đi, bất đắc dĩ lại thở dài.
Người suy nghĩ đơn giản, nhất định cho là mình tới để nhìn cậu ấy làm trò cười đi? Tưởng rằng đưa đồ cho cậu ấy châm chọc cậu ấy đi?
Thật không có biện pháp, xử lý chuyện gì đều ngay ngắn rõ ràng, bây giờ đối diện Vệ Đằng lại mỗi tấc vuông tấc loạn.
Thậm chí nói chuyện cũng không rõ ràng.
Hình như là bởi vì. . . đã xác định thích cậu ấy, có điểm nói không ra miệng.
Không phải là đang mắc cỡ chứ?
Tiêu Phàm ngẩn người, hướng về phía cửa sổ ngắt ngắt cằm, mình biết mắc cỡ? Nói giỡn.
Quên nói cho cậu ấy biết, nghiêm khắc mà suy xét, tối hôm qua mình cũng là lần đầu tiên.
Hơn nữa còn là cùng người mình thích.
Dĩ nhiên, nếu xét không nghiêm khắc, trước kia vào thời kỳ thanh xuân cha giảng dạy qua kiến thức về phương diện này, bản thân cũng tò mò bắt chước, cụ thể cũng không hồi tưởng nữa.
Sờ sờ da mặt, ngược lại thật là có hơi nóng.
Quả nhiên, định lực của mình vẫn là kém hơn Diệp Kính Văn mà.
Mặc dù cũng xưng hắc bạch song lang, đáng tiếc mình vô luận trình độ biến thái hay là trình độ mặt dày đều kém hơn hắn, lúc hắn ăn sạch Lâm Vi có thể tỉnh bơ còn giả bộ vô tội, mình thì không được, quá kích động nói bậy, thương tổn đến Vệ Đằng, bây giờ nhìn thấy Vệ Đằng, lại còn mắc cỡ.
Chậc chậc, Tiêu Phàm, thật ra thì mày cũng rất không tiền đồ.
Nhớ tới tình trạng dữ dội tối hôm qua, đừng nói da mặt, toàn thân cũng bắt đầu nóng.
Hít thở sâu, bình tĩnh.
Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, vóc người kia của Vệ Đằng, thật là. . . đừng nghĩ, còn nghĩ, thật sự biến thành lang, mà còn mang thêm chữ sắc nữa.
Xuống xe ở cửa Nam, đến phòng ăn đã hẹn trước, Tiêu Phàm liếc mắt liền thấy được Lâm Vi đang ngồi trong góc.
Trông tinh thần hắn có vẻ không được tốt lắm, khẽ hạ mi mắt, ngón tay cầm tách có vẻ tái nhợt bất thường.
Không biết có phải do đã xác định bản thân động lòng với Vệ Đằng rồi hay không, bây giờ nhìn đến người từng yêu đến khắc cốt minh tâm, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy rất thản nhiên.
Nhớ sau khi Lâm Vi và Diệp Kính Văn chia tay, bản thân từng giữ chức bia đỡ đạn, có đoạn thời gian vẫn cùng Diệp Kính Văn dính cùng nhau, trong sân trường này mới có cách nói Hắc Bạch song lang.
Sau đó bọn họ tái hợp, Lâm Vi còn vì vậy mà đi tìm mình, nói mấy lời thí như tớ vẫn luôn xem cậu là bạn…
Lúc ấy rất tức giận, luôn cảm thấy tên hồ ly Lâm Vi này, rõ biết tình cảm của mình với hắn, lại còn có thể nói ra mấy lời làm bạn tri âm, thật là rất quá đáng.
Bất quá bây giờ nhìn hắn, ngược lại thật sự có thể thản nhiên xem như bạn.
Ban đầu cũng không có thâm cừu đại hận, bất quá là chút ấm ức khi niên thiếu, bồng bột.
Chẳng qua là một giấc mơ, trong mơ là hắn mỉm cười nhàn nhạt, và mình vẫn đứng sau lưng nhìn hắn.
Bây giờ tỉnh mộng, mới phát hiện, cùng Diệp Kính Văn, cùng Lâm Vi, làm bạn, mới là kết cục tốt nhất.
Vốn đã không cách nào nhúng tay vào thế giới của bọn họ, cõi đời này còn có người đáng giá quý trọng hơn đang chờ mình.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Lâm Vi.
Cười một tiếng phai nhạt ân cừu, thật ra thì rất đơn giản.
“Cậu đã đến rồi? Nhanh thật.” Lâm Vi nhấp ngụm trà, dáng vẻ mỉm cười vẫn giống như trước kia, nhưng Tiêu Phàm nhận ra, hắn là miễn cưỡng kìm nén đau đớn.
“Cậu cùng Diệp Kính Văn xảy ra chuyện gì?” Tiêu Phàm cũng không quanh co, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp hỏi ra.
“Bị người nhà phát hiện, tạm thời chia tay.” Lâm Vi cười có chút bất đắc dĩ, “Cậu biết, tình yêu muốn lâu dài, cửa ải gia đình này là nhất định phải qua, bọn tớ không qua được, cho nên liền. . .”
Lâm Vi hơi dừng một chút, nhẹ giọng thở dài nói: “Thật ra thì Kính Văn đều đã nói cho cậu rồi đi?”
“Tình huống cụ thể tớ không rõ lắm, chỉ biết là lần này lại là cậu buông tay.” Tiêu Phàm nói thẳng không kiêng kỵ.
“Tớ có nguyên tắc của mình, điểm này cậu không cần khuyên tớ.” Lâm Vi khẽ cười cười: “Thật ra thì vừa tựu trường tớ đã về nước, hôm nay mới nói cho cậu biết, tớ sợ Kính Văn biết hành tung của tớ. Tớ đã hứa với cha cậu ấy, tạm thời không gặp mặt cậu ấy, cho nên ngay cả cậu cũng giấu diếm.”
“Vậy hôm nay cậu nói cho tớ biết, lại là lý do gì?”
“Ta sẽ lại xuất ngoại, cùng cậu từ giã. Có lẽ, rất nhiều năm cũng sẽ không gặp mặt lại nữa.”
Lâm Vi mặc dù cười, Tiêu Phàm lại cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn luôn là như vậy, bất kể phát sinh chuyện gì, đều dùng nụ cười ngụy trang bản thân. Diệp Kính Văn và Lâm Vi, hai con người tính tình cực đoan, hôm nay đi đến bước này, ai cũng có trách nhiệm.
Một kẻ tính cách quá mạnh, vì đạt mục đích không để ý hậu quả. Kẻ còn lại, mặt ngoài ôn hòa , lại một bộ tính ương ngạnh, cái gì đều giấu ở trong lòng, khó chịu cũng nhẫn nhịn.
Hai người không ai phục ai, ai cũng không chịu nhường một bước để nói chuyện đàng hoàng, vì vậy, lần nữa hiểu lầm, đến bây giờ, khiến cho cả hai đều thương tâm.
Tiêu Phàm thở dài bất đắc dĩ, nói yêu thương hãy tìm người đơn giản một chút như Vệ Đằng mới tốt.
Cả ngày tính kế tính tới tính lui, thường phải hành quân tác chiến, quả thực là quá mệt mỏi.
“Tớ cảm thấy mệt chết đi được, cho nên bây giờ tớ muốn buông tha cậu ấy trước, cố học tập tốt, sự nghiệp, cho nhau thêm một chút thời gian, để cho cả hai chúng tớ đều trưởng thành.”
“Cậu xác định cậu ta có thể chờ cậu đến ngày hoàn toàn chín chắn?”
“Không xác định.” Lâm Vi chăm chú nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt khẽ cong lên, “Đánh cuộc một lần, đặt bằng hạnh phúc của tớ.”
Tiêu Phàm cũng cười.
Nhẹ nhàng nâng ly chạm tách cùng hắn, coi như là từ biệt, cũng coi như chúc phúc.
“Nhìn tâm tình cậu có vẻ rất tốt, có phải tình cảm tiến triển không?” Lâm Vi đột nhiên hỏi.
Quả nhiên, cái gì cũng không thể lừa được ánh mắt người thông minh.
“Coi như phải đi.” Tiêu Phàm nhún nhún vai, lại cảm thấy ở trước mặt người thất tình mà biểu hiện bản thân gió xuân đắc ý, thật là quá đáng, vì vậy thu bớt nụ cười, ho khan một tiếng, tăng thêm một câu: “Thật ra thì, chữ bát (八) mới một nét.”
“Vậy thì cố gắng vẽ thêm nét còn lại là được rồi.” Lâm Vi cũng không ngần ngại, chẳng qua là nhẹ nhàng mỉm cười, uống cạn nước trong tách, “Tớ. . . muốn biết tình huống hiện tại của cậu ấy.”
Tiêu Phàm xuy một tiếng, “Tớ biết ngay, hai người các cậu nha. . .” Bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “cậu ta phát bệnh đau bao tử, đang ở Mĩ dưỡng bệnh, học kỳ này tạm nghỉ, thủ tục là tớ giúp cậu ấy làm.”
Tay cầm tách của Lâm Vi siết chặt, “Cậu ấy có khỏe không?”
“Nghe không giống như sẽ chết.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vi thở ra một hơi thật dài, cúi đầu uống nước, mới phát hiện tách đã sớm trống không. Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, “Chuyện của chúng tớ, mấy năm nay khiến cậu hao tâm tổn trí, luôn cảm thấy thẹn. Nếu cậu đã tìm được người thực sự đáng giá yêu thương, tớ sẽ chúc phúc cho cậu.”
“Cám ơn, tớ biết câu sau cậu muốn nói gì rồi, chúng ta là bạn, đúng không?”
Nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói.
Thì ra Lâm Vi trở về nước, chẳng qua là làm thủ tục chuyển trường, hắn bây giờ nghiên cứu, cùng giáo sư hướng dẫn đi Mĩ hoàn thành một đề tài, sau khi trở về nước, chính thức xin đi du học.
Lâm Vi nói hắn sẽ lấy được bằng bác sĩ rồi trở về , nhưng mà, hắn sẽ không làm bác sĩ.
Tiêu Phàm đến sân bay tiễn hắn, nghe lời của hắn, cũng không biết nên nói như thế nào.
Ba người bọn họ đều là người có chủ kiến rất kiêu ngạo, Tiêu Phàm tin tưởng vô luận Lâm Vi lựa chọn cái gì, hắn đều có lý do của mình, cũng là không nói thêm nữa, tiễn hắn vào cửa khẩu.
Trước khi lên máy bay, nhận được một tin nhắn cuối cùng.
“Có tân hoan rồi, liền chỉ mong sao mau đuổi tớ đi, ai, quà sinh nhật mới vừa rồi thả trong túi cậu rồi, tặng bổ sung, vẫn tới kịp đi ^_^ “
Đột nhiên có chút cảm động.
Thật ra thì, trước kia lúc thích Lâm Vi cũng biết, con người hắn, bề ngoài ôn hòa rất thân thiện, cũng rất ít có người có thể đi vào tim hắn. Hắn không tin tình yêu, đối với tình cảm rất lạnh nhạt.
Bản thân yên lặng yêu hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không được đáp lại, không ngờ, hắn lại sẽ nhớ sinh nhật mình. Xem ra, hắn là thật lòng xem mình là bạn thân?
Bạn tri âm.
Hừ, tôi nên coi là bà quản gia của hai người các cậu mới đúng.
Trong lòng Tiêu Phàm mắng, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên, tay thò vào miệng túi, sờ tới một cái hộp nhung.
Một chiếc đồng hồ đeo tay.
Đột nhiên nhớ tới sinh nhật tối hôm qua, tình tiết đem Vệ Đằng làm quà mừng ăn sạch, nụ cười Tiêu Phàm lại càng phóng đãng.
“Tiêu Tinh, Vệ Đằng hôm qua có mang đồ tới đó không?” Gửi tin nhắn đi.
Vệ Đằng cùng Tiêu Tinh không quen thân, đi party sinh nhật nhất định là vì mình, tên ngốc kia, thật là làm cho người ta đau lòng.
“Phải nha anh, một túi nhựa rất lớn, không biết là cái gì, em không dám mở ra.”
“Em có về trường học không? Mang tới giúp anh.”
“Dạ, xế chiều đi.”
Lúc Tiêu Phàm nhận được túi lớn, khóe miệng không nhịn được co giật.
Túi khổng lồ, bên trong có một hộp giấy to.
Mở cái hộp ra, lại là. . . Một quyển sách.
Tiêu Phàm thấy buồn cười, tôi nói Vệ Đằng à, em tặng sách thì cứ tặng đi, sao lại lấy cái hộp to thế để chứa, em không cảm thấy trong cái hộp lớn như vậy, quyển sách nằm trong không gian lớn hơn nó gấp đôi, còn lấy cái túi kỳ quái để đựng, rất buồn cười sao? Không cảm thấy cái hộp kia rất giống quan tài sao?
Mặc dù ngoài miệng đang cười nhạo, vẫn là lấy quyển sách ra thật cẩn thận, mở ra vừa nhìn – ‘Tự do pháp luật hạ’
Bên trong kẹp một tấm bìa nền, chữ viết dở dở ương ương bằng bút máy, viết ——
Tiêu Phàm, sinh nhật vui vẻ.
by Vệ Đằng.
Trong nháy mắt, nơi mềm mại nhất đáy lòng bị cảm động rồi, hốc mắt lại hơi nóng lên.
Thằng ngốc, quyển sách này tôi đến thư viện mượn nhiều lần cũng không mượn được, không ngờ, em lại nhớ.
Còn đặc biệt chạy đi mua đến tặng tôi, bìa sách được bao thật kỳ quái, dùng cái hộp chứa buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là món quà quý giá nhất tôi nhận được.
Chất lỏng nhớp nháp dính phía sau, lúc bước đi, theo chân chảy xuống, cảm giác ghê tởm đến buồn nôn, thậm chí ngay cả sống lưng cũng bắt đầu phát cáu.
Nhớ tới thái độ lãnh lãnh đạm đạm kia của Tiêu Phàm, trong lòng lại càng thêm chua xót.
TMD, lão tử không phản kháng để cho anh lợi dụng toàn bộ, thay đổi tư thế làm nhiều lần tôi cũng không lên tiếng! Anh ăn rồi không nhả xương chưa nói, còn ở đó chê bai không ngon.
Vệ Đằng tôi từ nhỏ tới lớn, có bao giờ từng bị người nào khinh thường như thế?
Cũng chính là Tiêu Phàm, tôi nguyện ý cho anh bắt nạt, anh bắt nạt xong rồi còn nói không có ý nghĩa, phi liền một chữ, sau này còn để ý anh nữa, lão tử theo họ anh, gọi Tiêu Đằng!
Thở hồng hộc ngồi ở tại chỗ mắng M*, sau một lúc lâu, chiếc xe bus đầu tiên của buổi sáng chạy đến.
Vệ Đằng lên xe, nhưng phát hiện mình không mang ví tiền.
Tài xế lạnh lùng nhìn hắn, Vệ Đằng bĩu môi, vừa định xuống xe, lại thấy một con sói đang đứng phía sau hắn.
Vệ Đằng lên xe, Tiêu Phàm rất tự giác mà ném 4 đồng vào thùng tiền .
Vệ Đằng xoay xoay cần cổ, không để ý tới y, đi thẳng đến hàng sau ngồi xuống.
Trên xe có mấy hành khách, rất nhiều lời không tiện nói, Vệ Đằng lại cố ý chọn chỗ ngồi có người, chen vào mà ngồi xuống.
Tiêu Phàm có chút lúng túng, chỉ đành phải ngồi ở hàng trước cậu ấy, quay đầu lại nói chuyện với cậu ta.
“Vệ Đằng, tôi. . .”
Há miệng, nhưng thấy đối phương rõ ràng một bộ dáng không để ý tới người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tiêu Phàm cũng liền thu lời định nói trở về.
Bởi vì qua giờ cao điểm buổi sáng mọi người đi làm, trên đường liên tục nhồi nhét.
Mỗi lần thắng xe, vì thân thể khó chịu, Vệ Đằng thường cau mày, tim Tiêu Phàm cũng theo đó bị bóp chặt một chút.
Sau, nữ sinh bên cạnh Vệ Đằng rốt cục xuống xe, Tiêu Phàm vội vàng đi qua ngồi xuống.
Vệ Đằng mặc dù nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy được Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh mình.
Cười nhạo chính mình.
Tiêu Phàm, anh chơi đủ rồi đi, không cần phải đến xem trò cười mà.
Người ta mèo bắt chuột, vờn qua vờn lại mấy cái, đến lúc con chuột không thở ra hơi nữa, liền ăn.
Ăn rồi, liền kết thúc.
Anh ngược lại khá lắm, ăn xong còn cười nhạo mảnh vụn còn lại, còn không chịu kết thúc sao?
Đáng tiếc, tôi đã không còn tâm tình gì theo hầu anh nữa, mệt mỏi a, cùng người phức tạp như anh chơi diễn trò, thật là mệt mỏi.
Chỉ số IQ không cùng cấp độ, kẻ thua thiệt luôn là tôi, anh không thích tôi, vậy cứ để tôi tự sinh tự diệt đi, còn không được sao?
“Em. . . Phải về trường học?”
Vệ Đằng có chút kỳ quái, thanh âm Tiêu Phàm lúc nói chuyện, thanh âm ép tới rất thấp, lại còn bắt đầu cà lăm.
Phi, đổi chiêu rồi?
“Đúng vậy, quay về trường học. Anh cũng trở về à?” Vệ Đằng kéo khóe miệng, lạnh lùng cười cười, “Thật là trùng hợp, cùng đường ha.”
Tiêu Phàm không phản đối, chẳng qua là lúng túng ho khan một tiếng.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm lại lên tiếng.
“Tôi nghĩ. . . chúng ta nên thử nói chuyện đàng hoàng.”
Vệ Đằng trợn trắng mắt, buổi sáng không phải là bộ mặt xú thí nói tốt nhất là quên đi sao? Bây giờ lại đuổi theo tới đây làm gì?
Nga, cảm thấy ôm thân thể này của tôi đến thật thoải mái, cậu rất thoải mái, cho nên muốn thương lượng, sau này lại tiếp tục phục vụ Tiêu đại thiếu gia anh phát tiết à?
Lão tử không làm.
“Đã đến cổng Bắc đại học T, hành khách xuống xe. . .”
Bên trong xe bus, thanh âm thông báo vang lên, Tiêu Phàm đứng dậy nhường chỗ, Vệ Đằng vượt qua trước mặt y, tay lại bị y kéo.
Một tuýp thuốc bôi ngoài da được nhét vào tay, ấm áp, dường như vẫn luôn bị y cầm trong tay, còn mang theo nhiệt độ của y.
“Cái này, tôi nghĩ nó hữu dụng với em, sau khi trở về. . .”
“Cám ơn nhiều.”
Vệ Đằng nhận lấy tuýp thuốc, nhét vào túi, cũng không quay đầu lại đã đi xuống xe.
Xe bus đi tiếp, Tiêu Phàm đứng bên trong xe nhìn Vệ Đằng dựng thẳng lưng mà đi, bất đắc dĩ lại thở dài.
Người suy nghĩ đơn giản, nhất định cho là mình tới để nhìn cậu ấy làm trò cười đi? Tưởng rằng đưa đồ cho cậu ấy châm chọc cậu ấy đi?
Thật không có biện pháp, xử lý chuyện gì đều ngay ngắn rõ ràng, bây giờ đối diện Vệ Đằng lại mỗi tấc vuông tấc loạn.
Thậm chí nói chuyện cũng không rõ ràng.
Hình như là bởi vì. . . đã xác định thích cậu ấy, có điểm nói không ra miệng.
Không phải là đang mắc cỡ chứ?
Tiêu Phàm ngẩn người, hướng về phía cửa sổ ngắt ngắt cằm, mình biết mắc cỡ? Nói giỡn.
Quên nói cho cậu ấy biết, nghiêm khắc mà suy xét, tối hôm qua mình cũng là lần đầu tiên.
Hơn nữa còn là cùng người mình thích.
Dĩ nhiên, nếu xét không nghiêm khắc, trước kia vào thời kỳ thanh xuân cha giảng dạy qua kiến thức về phương diện này, bản thân cũng tò mò bắt chước, cụ thể cũng không hồi tưởng nữa.
Sờ sờ da mặt, ngược lại thật là có hơi nóng.
Quả nhiên, định lực của mình vẫn là kém hơn Diệp Kính Văn mà.
Mặc dù cũng xưng hắc bạch song lang, đáng tiếc mình vô luận trình độ biến thái hay là trình độ mặt dày đều kém hơn hắn, lúc hắn ăn sạch Lâm Vi có thể tỉnh bơ còn giả bộ vô tội, mình thì không được, quá kích động nói bậy, thương tổn đến Vệ Đằng, bây giờ nhìn thấy Vệ Đằng, lại còn mắc cỡ.
Chậc chậc, Tiêu Phàm, thật ra thì mày cũng rất không tiền đồ.
Nhớ tới tình trạng dữ dội tối hôm qua, đừng nói da mặt, toàn thân cũng bắt đầu nóng.
Hít thở sâu, bình tĩnh.
Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, vóc người kia của Vệ Đằng, thật là. . . đừng nghĩ, còn nghĩ, thật sự biến thành lang, mà còn mang thêm chữ sắc nữa.
Xuống xe ở cửa Nam, đến phòng ăn đã hẹn trước, Tiêu Phàm liếc mắt liền thấy được Lâm Vi đang ngồi trong góc.
Trông tinh thần hắn có vẻ không được tốt lắm, khẽ hạ mi mắt, ngón tay cầm tách có vẻ tái nhợt bất thường.
Không biết có phải do đã xác định bản thân động lòng với Vệ Đằng rồi hay không, bây giờ nhìn đến người từng yêu đến khắc cốt minh tâm, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy rất thản nhiên.
Nhớ sau khi Lâm Vi và Diệp Kính Văn chia tay, bản thân từng giữ chức bia đỡ đạn, có đoạn thời gian vẫn cùng Diệp Kính Văn dính cùng nhau, trong sân trường này mới có cách nói Hắc Bạch song lang.
Sau đó bọn họ tái hợp, Lâm Vi còn vì vậy mà đi tìm mình, nói mấy lời thí như tớ vẫn luôn xem cậu là bạn…
Lúc ấy rất tức giận, luôn cảm thấy tên hồ ly Lâm Vi này, rõ biết tình cảm của mình với hắn, lại còn có thể nói ra mấy lời làm bạn tri âm, thật là rất quá đáng.
Bất quá bây giờ nhìn hắn, ngược lại thật sự có thể thản nhiên xem như bạn.
Ban đầu cũng không có thâm cừu đại hận, bất quá là chút ấm ức khi niên thiếu, bồng bột.
Chẳng qua là một giấc mơ, trong mơ là hắn mỉm cười nhàn nhạt, và mình vẫn đứng sau lưng nhìn hắn.
Bây giờ tỉnh mộng, mới phát hiện, cùng Diệp Kính Văn, cùng Lâm Vi, làm bạn, mới là kết cục tốt nhất.
Vốn đã không cách nào nhúng tay vào thế giới của bọn họ, cõi đời này còn có người đáng giá quý trọng hơn đang chờ mình.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Lâm Vi.
Cười một tiếng phai nhạt ân cừu, thật ra thì rất đơn giản.
“Cậu đã đến rồi? Nhanh thật.” Lâm Vi nhấp ngụm trà, dáng vẻ mỉm cười vẫn giống như trước kia, nhưng Tiêu Phàm nhận ra, hắn là miễn cưỡng kìm nén đau đớn.
“Cậu cùng Diệp Kính Văn xảy ra chuyện gì?” Tiêu Phàm cũng không quanh co, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp hỏi ra.
“Bị người nhà phát hiện, tạm thời chia tay.” Lâm Vi cười có chút bất đắc dĩ, “Cậu biết, tình yêu muốn lâu dài, cửa ải gia đình này là nhất định phải qua, bọn tớ không qua được, cho nên liền. . .”
Lâm Vi hơi dừng một chút, nhẹ giọng thở dài nói: “Thật ra thì Kính Văn đều đã nói cho cậu rồi đi?”
“Tình huống cụ thể tớ không rõ lắm, chỉ biết là lần này lại là cậu buông tay.” Tiêu Phàm nói thẳng không kiêng kỵ.
“Tớ có nguyên tắc của mình, điểm này cậu không cần khuyên tớ.” Lâm Vi khẽ cười cười: “Thật ra thì vừa tựu trường tớ đã về nước, hôm nay mới nói cho cậu biết, tớ sợ Kính Văn biết hành tung của tớ. Tớ đã hứa với cha cậu ấy, tạm thời không gặp mặt cậu ấy, cho nên ngay cả cậu cũng giấu diếm.”
“Vậy hôm nay cậu nói cho tớ biết, lại là lý do gì?”
“Ta sẽ lại xuất ngoại, cùng cậu từ giã. Có lẽ, rất nhiều năm cũng sẽ không gặp mặt lại nữa.”
Lâm Vi mặc dù cười, Tiêu Phàm lại cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn luôn là như vậy, bất kể phát sinh chuyện gì, đều dùng nụ cười ngụy trang bản thân. Diệp Kính Văn và Lâm Vi, hai con người tính tình cực đoan, hôm nay đi đến bước này, ai cũng có trách nhiệm.
Một kẻ tính cách quá mạnh, vì đạt mục đích không để ý hậu quả. Kẻ còn lại, mặt ngoài ôn hòa , lại một bộ tính ương ngạnh, cái gì đều giấu ở trong lòng, khó chịu cũng nhẫn nhịn.
Hai người không ai phục ai, ai cũng không chịu nhường một bước để nói chuyện đàng hoàng, vì vậy, lần nữa hiểu lầm, đến bây giờ, khiến cho cả hai đều thương tâm.
Tiêu Phàm thở dài bất đắc dĩ, nói yêu thương hãy tìm người đơn giản một chút như Vệ Đằng mới tốt.
Cả ngày tính kế tính tới tính lui, thường phải hành quân tác chiến, quả thực là quá mệt mỏi.
“Tớ cảm thấy mệt chết đi được, cho nên bây giờ tớ muốn buông tha cậu ấy trước, cố học tập tốt, sự nghiệp, cho nhau thêm một chút thời gian, để cho cả hai chúng tớ đều trưởng thành.”
“Cậu xác định cậu ta có thể chờ cậu đến ngày hoàn toàn chín chắn?”
“Không xác định.” Lâm Vi chăm chú nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt khẽ cong lên, “Đánh cuộc một lần, đặt bằng hạnh phúc của tớ.”
Tiêu Phàm cũng cười.
Nhẹ nhàng nâng ly chạm tách cùng hắn, coi như là từ biệt, cũng coi như chúc phúc.
“Nhìn tâm tình cậu có vẻ rất tốt, có phải tình cảm tiến triển không?” Lâm Vi đột nhiên hỏi.
Quả nhiên, cái gì cũng không thể lừa được ánh mắt người thông minh.
“Coi như phải đi.” Tiêu Phàm nhún nhún vai, lại cảm thấy ở trước mặt người thất tình mà biểu hiện bản thân gió xuân đắc ý, thật là quá đáng, vì vậy thu bớt nụ cười, ho khan một tiếng, tăng thêm một câu: “Thật ra thì, chữ bát (八) mới một nét.”
“Vậy thì cố gắng vẽ thêm nét còn lại là được rồi.” Lâm Vi cũng không ngần ngại, chẳng qua là nhẹ nhàng mỉm cười, uống cạn nước trong tách, “Tớ. . . muốn biết tình huống hiện tại của cậu ấy.”
Tiêu Phàm xuy một tiếng, “Tớ biết ngay, hai người các cậu nha. . .” Bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “cậu ta phát bệnh đau bao tử, đang ở Mĩ dưỡng bệnh, học kỳ này tạm nghỉ, thủ tục là tớ giúp cậu ấy làm.”
Tay cầm tách của Lâm Vi siết chặt, “Cậu ấy có khỏe không?”
“Nghe không giống như sẽ chết.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vi thở ra một hơi thật dài, cúi đầu uống nước, mới phát hiện tách đã sớm trống không. Hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, “Chuyện của chúng tớ, mấy năm nay khiến cậu hao tâm tổn trí, luôn cảm thấy thẹn. Nếu cậu đã tìm được người thực sự đáng giá yêu thương, tớ sẽ chúc phúc cho cậu.”
“Cám ơn, tớ biết câu sau cậu muốn nói gì rồi, chúng ta là bạn, đúng không?”
Nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói.
Thì ra Lâm Vi trở về nước, chẳng qua là làm thủ tục chuyển trường, hắn bây giờ nghiên cứu, cùng giáo sư hướng dẫn đi Mĩ hoàn thành một đề tài, sau khi trở về nước, chính thức xin đi du học.
Lâm Vi nói hắn sẽ lấy được bằng bác sĩ rồi trở về , nhưng mà, hắn sẽ không làm bác sĩ.
Tiêu Phàm đến sân bay tiễn hắn, nghe lời của hắn, cũng không biết nên nói như thế nào.
Ba người bọn họ đều là người có chủ kiến rất kiêu ngạo, Tiêu Phàm tin tưởng vô luận Lâm Vi lựa chọn cái gì, hắn đều có lý do của mình, cũng là không nói thêm nữa, tiễn hắn vào cửa khẩu.
Trước khi lên máy bay, nhận được một tin nhắn cuối cùng.
“Có tân hoan rồi, liền chỉ mong sao mau đuổi tớ đi, ai, quà sinh nhật mới vừa rồi thả trong túi cậu rồi, tặng bổ sung, vẫn tới kịp đi ^_^ “
Đột nhiên có chút cảm động.
Thật ra thì, trước kia lúc thích Lâm Vi cũng biết, con người hắn, bề ngoài ôn hòa rất thân thiện, cũng rất ít có người có thể đi vào tim hắn. Hắn không tin tình yêu, đối với tình cảm rất lạnh nhạt.
Bản thân yên lặng yêu hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không được đáp lại, không ngờ, hắn lại sẽ nhớ sinh nhật mình. Xem ra, hắn là thật lòng xem mình là bạn thân?
Bạn tri âm.
Hừ, tôi nên coi là bà quản gia của hai người các cậu mới đúng.
Trong lòng Tiêu Phàm mắng, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên, tay thò vào miệng túi, sờ tới một cái hộp nhung.
Một chiếc đồng hồ đeo tay.
Đột nhiên nhớ tới sinh nhật tối hôm qua, tình tiết đem Vệ Đằng làm quà mừng ăn sạch, nụ cười Tiêu Phàm lại càng phóng đãng.
“Tiêu Tinh, Vệ Đằng hôm qua có mang đồ tới đó không?” Gửi tin nhắn đi.
Vệ Đằng cùng Tiêu Tinh không quen thân, đi party sinh nhật nhất định là vì mình, tên ngốc kia, thật là làm cho người ta đau lòng.
“Phải nha anh, một túi nhựa rất lớn, không biết là cái gì, em không dám mở ra.”
“Em có về trường học không? Mang tới giúp anh.”
“Dạ, xế chiều đi.”
Lúc Tiêu Phàm nhận được túi lớn, khóe miệng không nhịn được co giật.
Túi khổng lồ, bên trong có một hộp giấy to.
Mở cái hộp ra, lại là. . . Một quyển sách.
Tiêu Phàm thấy buồn cười, tôi nói Vệ Đằng à, em tặng sách thì cứ tặng đi, sao lại lấy cái hộp to thế để chứa, em không cảm thấy trong cái hộp lớn như vậy, quyển sách nằm trong không gian lớn hơn nó gấp đôi, còn lấy cái túi kỳ quái để đựng, rất buồn cười sao? Không cảm thấy cái hộp kia rất giống quan tài sao?
Mặc dù ngoài miệng đang cười nhạo, vẫn là lấy quyển sách ra thật cẩn thận, mở ra vừa nhìn – ‘Tự do pháp luật hạ’
Bên trong kẹp một tấm bìa nền, chữ viết dở dở ương ương bằng bút máy, viết ——
Tiêu Phàm, sinh nhật vui vẻ.
by Vệ Đằng.
Trong nháy mắt, nơi mềm mại nhất đáy lòng bị cảm động rồi, hốc mắt lại hơi nóng lên.
Thằng ngốc, quyển sách này tôi đến thư viện mượn nhiều lần cũng không mượn được, không ngờ, em lại nhớ.
Còn đặc biệt chạy đi mua đến tặng tôi, bìa sách được bao thật kỳ quái, dùng cái hộp chứa buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là món quà quý giá nhất tôi nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.