Chương 38
Đào Tĩnh Văn
11/06/2014
Sau khi kiểm tra mới biết được Vệ Đằng bị viêm dạ dày cấp tính.
Tiêu Phàm ở cạnh hắn lúc tiêm ở bệnh viện, suốt buổi chiều nửa bước không rời, chuyện làm thủ tục hoãn thi tạm thời để sang một bên.
Vệ Đằng không muốn làm ảnh hưởng Tiêu Phàm viết luận văn, chính mình lại lỡ mất kỳ thi, vì vậy chờ khi khỏe lại, liền chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục hoãn thi.
“Nếu hoãn thi thì phải báo trước, thời gian thi của em đã qua mất rồi.” Giáo viên ở phòng giáo vụ mỉm cười.
“Em bị viêm dạ dày cấp tính, đột ngột phát bệnh, trước đó làm sao dự liệu được ạ? Cô à!” Vệ Đằng cũng cười rất rực rỡ, “Vấn đề cụ thể nên phân tích cụ thể, đúng không.”
“Vậy phải có chứng nhận của bệnh viện.”
“Không thành vấn đề, em đi lấy chứng nhận, cám ơn cô ạ.”
Vệ Đằng cúi người chào, quay đầu lại đến bệnh viện làm giấy chứng nhận.
Trên đường về, điện thoại vang lên, là Châu Vũ gọi đến.
“Anh em à, lúc nào cậu về trường? Học kỳ trao đổi đến hạn rồi nhỉ?”
Vệ Đằng cười hắc hắc, “Học kỳ sau nữa tớ mới về, vì viêm dạ dày nên có một môn bỏ thi, có thành tích mới về được.”
“Phi, cậu thật sự bị viêm dạ dày hay là vì cố ý muốn ở thêm mấy ngày cho nên giả bộ đấy?”
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
“A? Vậy bây giờ dạ dày ổn chưa?”
“Tốt rồi. Cậu gọi điện thoại liền chỉ vì hỏi cái này?”
“Không phải, hôm nay tớ muốn nói với cậu một chút về chuyện bảo nghiên.”
Một chiếc xe hơi xẹt nhanh qua bên cạnh, phát ra tiếng kèn chói tai, Vệ Đằng cau mày mắng: “Phi, đồ lái xe dỏm.” Chuyển sang đường nhỏ trở về, vừa đi vừa cùng Châu Vũ nói chuyện điện thoại: “Cậu mới vừa nói gì? Bảo nghiên?”
“Đúng, tựu trường học kỳ sau sẽ phải làm đơn xin rồi, năm tư không có khóa, chỉ chuẩn bị luận văn hoặc là thi nghiên, cậu định thế nào?”
Vệ Đằng ngẩn người, ngay sau đó thở dài nói: “Bảo nghiên không tới phiên chúng ta, chút thành tích này của tớ, đừng gây mất mặt là được rồi?”
“Ai nói không tới phiên vậy, tớ đi tra rồi, thành tích hai chúng ta đều đạt yêu cầu, vừa lúc sát biên, ha ha.”
Vệ Đằng dừng bước, tìm tảng đá ngồi xuống, “Vậy cậu định đi xin à? Người đi xin cũng có một đám, cậu đừng mơ mộng hão huyền.”
“Chuyện này thì không nhất định nha, rất nhiều người đi xin à, tớ và San San đều xin đến một trường rồi, thế nào, cậu cũng suy nghĩ đi?”
Vệ Đằng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chuyện đó, tớ phải thương lượng cùng Tiêu Phàm đã.”
“Tớ phi, vợ quản nghiêm nhỉ? Chuyện này cũng phải thương lượng.”
“Đó là, tớ phải suy nghĩ mà, chờ tớ nghĩ kỹ, tớ điện thoại cho cậu nha, cám ơn.”
Đến phòng giáo vụ, đưa tờ giấy chứng nhận của bệnh viện cho giáo viên, sau khi làm xong thủ tục hoãn thi, Vệ Đằng thuận tiện hỏi thăm thử về chuyện bảo nghiên.
Trường và khoa hóa đại học T có hợp tác trao đổi sinh, nhưng không có hạng mục bảo nghiên, xem ra muốn tới đây bảo nghiên theo Tiêu Phàm là không thể thực hiện được, lại không muốn rời hắn, đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Mấy ngày nay hắn đang bận rộn viết luận văn, hình như cũng được mấy phần rồi, tạm thời không nên phiền hắn.
Vệ Đằng nghĩ như vậy, liền trở về túc xá, cùng Châu Ngư thi thí nghiệm xong chơi trò chơi offline cậu ta giới thiệu.
Chết trên tay đại Ma vương, màn ảnh xuất hiện một hàng chữ lớn: “Xin lỗi, bạn đã trượt, tổn thất 2000 điểm kinh nghiệm.”
Nhắc nhở như vậy khiến Vệ Đằng rất bực bội, “M* kiếp, tao còn chưa đi thi nha, mày đã nói tao trượt rồi, cái thứ trò chơi tồi tệ gì vậy.”
Châu Ngư hỏi: “Cậu hoãn thi rồi, vậy thì học kỳ sau mới về, đúng không?”
“Sao vậy, luyến tiếc tớ à?”
Châu Ngư nhìn hắn một cái, cố ra vẻ xấu hổ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật luyến tiếc anh nha, Vệ Đằng ca.”
Hai người cùng nổi da gà, trợn mắt nhìn nhau một cái, ha ha cười lớn lên.
“Được rồi, coi như tớ rời khỏi, chúng ta vẫn là bạn, giữ lại số di động đến lúc nào liên lạc chẳng được, đúng không.” Vệ Đằng sảng khoái vỗ vỗ vai Châu Ngư, “Cho dù đổi số, tớ cũng sẽ báo cho cậu mà.”
Châu Ngư gật đầu: “Lần đầu tiên gặp phải người bạn tốt như cậu nha, sau này nếu cậu kết hôn, tớ làm rể phụ được không?”
Vệ Đằng đấm hắn một cái, “Tớ sẽ không kết hôn, cậu phải kết hôn tớ sẽ làm rể phụ cho cậu là được rồi, chỉ cần cậu không chê dung nhan tớ đây dọa chạy bà xã của cậu thôi.”
“Sao cậu lại không kết hôn?”
Vệ Đằng lắc đầu không nói lời nào, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của Tiêu Phàm, trong lòng có chút ngọt ngào chen lẫn cùng cay đắng.
Sắp đi rồi, rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ đến, giờ trong đầu từ từ rõ ràng.
Trước kia ở cạnh y nếu xem như là tuổi trẻ bồng bột, bây giờ, quả thật nên vì tương lai mà cân nhắc. Dù sao ở trong nước, những cặp đồng tính luyến ái có thể quang minh chính đại sống cùng nhau cũng không nhiều, đừng nói kết hôn, đi dạo trên đường cũng bị người ta chỉ trỏ.
Nhưng thật sự không muốn xa hắn.
Tiêu Phàm bình thường hờ hững, dịu dàng hiếm có, phản phất cô đơn, kết hợp đến hoàn mỹ như thế, dường như khiến người ta bị nghiện, bắt được, sẽ không muốn buông tay.
Tiêu Phàm cuối cùng cũng kết thúc luận văn, sau khi thông điện thoại, Vệ Đằng đi đến lầu nghiên cứu sinh.
Tới cửa, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra.
Vệ Đằng nghiêng người nhường đường, trong lòng lại bốc lên mùi chua.
Lại là cô gái lần trước, tỏ tình với Tiêu Phàm bị từ chối, còn mặt dày đến tìm hắn à?
Thở phì phì trên lầu, lại thấy Tiêu Phàm đang thu dọn hành lý, giống như sắp phải về nhà.
“Mới vừa rồi có người tới tìm anh à?” Vệ Đằng liếc chén trà trên bàn, làm bộ như vô tình hỏi đến.
“Ừm, một sư muội, tới lấy tài liệu.”
“Chỉ là lấy tài liệu?”
Nghe thấy hương giấm trong giọng nói của Vệ Đằng, Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười khẽ: “Ghen à?”
Vệ Đằng nhún nhún vai, liếc hắn một cái: “Lão tử chả thèm ghen!”
“Cô gái kia nói cô ấy sẽ… chờ anh.”
“Phi, lại có người da mặt còn dày hơn mình.”
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Vệ Đằng, hôn môi hắn, nhẹ giọng nói bên tai: “Chờ anh đưa tài liệu cho cô ấy.”
Vệ Đằng liếc hắn một cái.
“Được rồi, đừng tức giận, người anh thích là em, em không biết sao?”
Vệ Đằng hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Anh có từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
Tiêu Phàm ngẩn người, kết hôn? Chẳng lẽ cậu ấy muốn kết hôn với mình? Mặc dù vẫn luôn biết cậu ấy ăn ngay nói thẳng, hiếm khi suy xét, nhưng lần này cũng quá lớn mật đi. Hình như cậu ấy còn chưa đủ tuổi kết hôn mà, còn chưa tốt nghiệp nữa.
“Kết hôn?” Tiêu Phàm hỏi lại một lần, xác nhận, nhếch môi trêu chọc: “Em đang cầu hôn với anh sao?”
Vệ Đằng giận đến đỏ mặt, “Cút nha, ai muốn kết hôn với anh! Em là nói anh có thể cùng người phụ nữ khác kết hôn hay không nha?”
“Nga.” Tiêu Phàm cố làm ra vẻ thất vọng thở dài, “Người khác đương nhiên không rồi, nếu như là em, chúng ta vẫn có thể suy nghĩ lại, bất quá, em còn chưa tới tuổi mà, sao lại nghĩ đến chuyện không thuần khiết như thế.”
Vệ Đằng giận đến há to miệng, hít thở sâu.
Khốn kiếp, lại cùng người ta chơi trò văn tự, anh cứ bắt nạt đi, chờ một ngày nào đó em trốn mất rồi, xem anh còn bắt nạt được ai.
Vệ Đằng giận dỗi suy nghĩ, mãi đến khi Tiêu Phàm vào nhà bếp bưng thức ăn ngon lành ra, bấy giờ mới gột sạch hết những uất ức trong lòng, lang thôn hổ yết bắt đầu dùng bữa.
“Ngày nghỉ em có về nhà không?” Tiêu Phàm hỏi.
Trong miệng Vệ Đằng đang nhét miếng đậu hủ, hai má phồng lên, lắc đầu, “Ngô ngô ngô “, cũng không biết đang nói cái gì.
“Ăn cơm đừng nói chuyện.” Tiêu Phàm gõ gõ bát của Vệ Đằng, nghiêm túc nói: “Nuốt xuống xong hẳn nói.”
“Khụ khụ…” Vệ Đằng nuốt thức ăn xuống, cầm ly uống mấy ngụm nước, ực ực nuốt vào bụng, lúc này mới hướng Tiêu Phàm trả lời: “Em không về nhà, em muốn ở cùng anh, tiện thể ôn tập luôn, nha nha.”
Tiêu Phàm gật đầu: “Vậy qua chỗ anh ở đi.”
Vệ Đằng thầm giật mình, đây không phải là muốn ở chung sao…
Đây hoang vu dã ngoại, một cái biệt thự lớn, chỉ có hai người…
“Đậu hủ, lau lau.” Tiêu Phàm mặt lạnh, lấy khăn giấy lau khóe miệng Vệ Đằng.
Vệ Đằng nhận lấy khăn giấy lau qua loa, nhếch miệng cười: “Em ở chỗ anh không thành vấn đề chứ?”
“Ừm, bên kia chỉ có một mình anh ở, có phòng khách.”
“Phòng khách?” Không cần ngủ một cái giường sao? Hại người ta tim đập loạn cả buổi, thì ra là muốn mình đến phòng khách à…
Tâm tư Vệ Đằng đều viết cả trên mặt, Tiêu Phàm vừa nhìn liền hiểu, nhẹ nhàng cong khóe môi, lộ nụ cười nghiền ngẫm: “Muốn ngủ phòng anh cũng được, chờ anh đổi lại cái đệm mềm hơn một chút.”
Vệ Đằng im lặng ăn cơm, bên tai đều ửng đỏ.
Cái giường kia hơi cứng, cái đêm say rượu rồi phát sinh quan hệ, Vệ Đằng đã lĩnh hội sâu sắc.
Bị hắn đè trên giường, xương cốt phía sau lưng sắp bị đè gãy, trong lòng vẫn oán giận, con người lạnh lùng như hắn, ngay cả giường cũng lạnh như băng.
Không ngờ loại ý nghĩ này cũng bị hắn xem thấu.
Vệ Đằng có chút buồn bực, trong lòng nghĩ cái gì cũng bị hắn nhìn thấu, thật là rất khó chịu.
Đêm đó sau khi trở về, Vệ Đằng thu dọn hành lý xong, nghĩ tới sắp được cùng Tiêu Phàm trải qua ngày nghỉ, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Thời gian ở cạnh nhau trong học kỳ này không nhiều lắm, Tiêu Phàm lúc nào cũng bận bận rộn rộn, tiếp theo tốt rồi, kỳ nghỉ này có thể ở cùng nhau, quan trọng nhất là có thể ăn thức ăn hắn nấu, ôm hắn ngủ, nghĩ nghĩ đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày kế tạm biệt Châu Ngư, sáng sớm phải xuống lầu dưới chờ Tiêu Phàm, Vệ Đằng quả là chẳng hề biết ra vẻ, tâm tình vội vã toàn bộ được viết trên mặt.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, cậu ấy, quả thực không biết ra vẻ ngượng ngùng nha, biết rõ là đưa vào ổ sói, còn không cẩn thận như vậy, vẻ mặt như chỉ mong sao bị sói ăn sạch.
Khẽ vỗ vai hắn, nắm tay nhau cùng đi ra cổng trường, ngồi trên xe bus, tiến về khu nhà ở ngoại ô.
Vệ Đằng dĩ nhiên lại ngủ gật trên xe, dựa vào vai Tiêu Phàm há to mồm hít thở.
Tiêu Phàm mỉm cười nhìn dáng ngủ khoa trương của Vệ Đằng, cúi người qua hôn lên gò má hắn.
Tài xế khẽ liếc mắt nhìn hai người mập mờ phía sau từ kính chiếu hậu, bất đắc dĩ thở dài, người trẻ tuổi nha, thật không biết kiềm chế.
Đang mơ mơ màng màng, bị Tiêu Phàm kéo xuống xe, Vệ Đằng dụi dụi mắt, mới phát hiện hai người đang ở trạm xe bus.
“Anh bị bệnh à, mắc gì dừng ở đây? Trực tiếp vào cửa không được sao?”
Tiêu Phàm không để ý hắn oán trách, chẳng qua là giơ tay ra nắm lấy tay Vệ Đằng, “Đi về thôi.”
“Nga.” Bị hắn dắt tay, tâm tình Vệ Đằng lập tức tốt lên, hoàn toàn tỉnh ngủ, an tâm mặc hắn dắt về nhà.
“Lần trước lúc em đi đoạn đường này, trong lòng chắc đang mắng chửi anh hả?” Tiêu Phàm đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng cười khan hai tiếng, nhớ tới sáng sớm hôm đó, chịu đựng cơn đau từ hậu huyệt, chịu đựng chua xót bị áp bức và lăng nhục trong lòng, bước chân không vững, đôi mắt mơ hồ, đau đớn bước từng bước một đi hết đoạn đường này.
Dĩ nhiên không đơn giản là chỉ mắng chửi anh không ngừng thôi, thuận tiện thăm hỏi cả tổ tông mười tám đời của anh luôn.
Tiêu Phàm dừng bước lại, nhìn Vệ Đằng, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, cũng sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa.”
Nhìn Tiêu Phàm như vậy, Vệ Đằng lại có chút không đành lòng, cầm bàn tay hắn, thấp giọng nói: “Đều đã qua cả rồi, em không thù dai như vậy.”
“Anh biết em không để bụng.” Tiêu Phàm nhìn hắn thật lâu, “Nhưng mà, anh sẽ để ý.”
“Tổn thương đến em, anh sẽ rất để ý.”
Vệ Đằng há miệng, bày ra nụ cười, “Hắc hắc, thật ra thì anh không cần tự trách.”
Bị Tiêu Phàm nhìn đến sống lưng phát lạnh, Vệ Đằng gượng cười nói thật: “Kỳ thực, đêm hôm đó là em muốn dụ dỗ anh, hơn nữa cố ý không chống cự, thực ra là có âm mưu, muốn thừa cơ phát sinh quan hệ thân mật với anh, sau đó lên xe rồi mới mua vé bổ sung, chuyện này, giờ anh cũng bổ sung vé rồi, sau này em cũng không cần suy nghĩ làm sao bắt đầu nữa, được chưa.”
Nhìn hắn có chút chột dạ, lại thấy Tiêu Phàm đang cười thật dịu dàng.
“Được rồi, chuyện đã qua thì đừng nghĩ nữa, sau này nhất thiết đừng để bản thân chịu uất ức nữa.”
Hai người không nói thêm gì, chỉ yên tĩnh nắm tay nhau, đi đến khu nhà.
Sau khi vào cửa, thu xếp hành lý, Vệ Đằng lại tùy tiện không chút khách khí ngồi trên ghế sa lon phòng khách, một chút tự giác làm khách cũng không có, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ chủ nhân, còn gác chân lấy điều khiển mở TV.
Tiêu Phàm mỉm cười, xoay người đi lấy một chai coke ném cho hắn.
Vệ Đằng tiếp được, mở nắp ra liền ngửa đầu lên uống.
Bởi vì động tác uống coke quá mạnh bạo, có một ít chất lỏng từ bên mép tràn ra, theo cổ chảy xuống, đôi môi cũng vì chất lỏng làm trơn, đỏ tươi khác thường.
Tiêu Phàm nuốt nước bọt, sáp lại ngồi cạnh Vệ Đằng.
Thật ra thì không cần cố ý dụ dỗ, động tác tùy tiện của Vệ Đằng lại càng mê người.
“Khóe môi em bị dính rồi kìa.” Tiêu Phàm cười khẽ, dứt lời liền đè Vệ Đằng lên ghế sa lon, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi hồng của hắn.
Vệ Đằng rất ngoan ngoãn mở miệng ra mặc y xâm lược, hai tay cũng tự giác bám lấy vai y.
Dù sao cũng vào ổ sói rồi, không lột một lớp da thì làm sao sống ra ngoài được, đúng không. Trong lòng Vệ Đằng an ủi bản thân như vậy, khi móng vuốt sói lần mò vào áo, xoa nắn hai điểm trước ngực, liền nhắm mắt lại, buông thả bản thân tùy theo cảm giác mà bắt đầu rên rỉ.
Quần áo hai người đã cởi ra một nửa, hô hấp dồn dập, dục vọng gia tăng, ngón tay Tiêu Phàm vuốt ve trên người Vệ Đằng trượt đến bộ vị quan trọng giữa hai bắp đùi, thăm dò đến quần lót.
Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
“Nam nam, cậu vào trước đi, cậu đừng lo, tớ đảm bảo, dù cho ngày nghỉ thì anh tớ cũng không về đây đâu, an tâm ở vài ngày, chúng ta cùng xem mấy cái ảnh động mới, trên lầu còn có mấy CD trò chơi tớ vừa mua…”
Tiêu Tinh một bên nói một bên thay giày, không hề nhận ra ánh mắt giết người vừa lướt trên đỉnh đầu của mình.
Vệ Nam ngu người tại chỗ, Tiêu Tinh quay đầu nhìn, nháy mắt cũng ngốc trệ.
Trên ghế sa lon phòng khách, Tiêu Phàm đem Vệ Đằng đặt ở phía dưới, y phục đều rời khỏi hơn phân nửa, nửa hở nửa kín, xuân sắc khôn cùng.
Đang làm cái gì còn cần phải hỏi sao?
Tiêu Phàm kéo áo khoác bọc Vệ Đằng đang cứng ngắt toàn thân lại, mặt lạnh hạ lệnh đuổi khách: “Các người đi ra ngoài trước đi.”
Tiêu Tinh khiếp sợ đến đôi môi trắng bệch, nói năng cũng không mạch lạc, “A, em không biết anh… các anh…”
“Đi ra ngoài! Đừng bắt anh phải nói lần thứ ba.”
Thanh âm lãnh khốc của Tiêu Phàm hù dọa hai cô nữa sinh sợ đến phát hoảng, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
Tiêu Phàm ở cạnh hắn lúc tiêm ở bệnh viện, suốt buổi chiều nửa bước không rời, chuyện làm thủ tục hoãn thi tạm thời để sang một bên.
Vệ Đằng không muốn làm ảnh hưởng Tiêu Phàm viết luận văn, chính mình lại lỡ mất kỳ thi, vì vậy chờ khi khỏe lại, liền chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục hoãn thi.
“Nếu hoãn thi thì phải báo trước, thời gian thi của em đã qua mất rồi.” Giáo viên ở phòng giáo vụ mỉm cười.
“Em bị viêm dạ dày cấp tính, đột ngột phát bệnh, trước đó làm sao dự liệu được ạ? Cô à!” Vệ Đằng cũng cười rất rực rỡ, “Vấn đề cụ thể nên phân tích cụ thể, đúng không.”
“Vậy phải có chứng nhận của bệnh viện.”
“Không thành vấn đề, em đi lấy chứng nhận, cám ơn cô ạ.”
Vệ Đằng cúi người chào, quay đầu lại đến bệnh viện làm giấy chứng nhận.
Trên đường về, điện thoại vang lên, là Châu Vũ gọi đến.
“Anh em à, lúc nào cậu về trường? Học kỳ trao đổi đến hạn rồi nhỉ?”
Vệ Đằng cười hắc hắc, “Học kỳ sau nữa tớ mới về, vì viêm dạ dày nên có một môn bỏ thi, có thành tích mới về được.”
“Phi, cậu thật sự bị viêm dạ dày hay là vì cố ý muốn ở thêm mấy ngày cho nên giả bộ đấy?”
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
“A? Vậy bây giờ dạ dày ổn chưa?”
“Tốt rồi. Cậu gọi điện thoại liền chỉ vì hỏi cái này?”
“Không phải, hôm nay tớ muốn nói với cậu một chút về chuyện bảo nghiên.”
Một chiếc xe hơi xẹt nhanh qua bên cạnh, phát ra tiếng kèn chói tai, Vệ Đằng cau mày mắng: “Phi, đồ lái xe dỏm.” Chuyển sang đường nhỏ trở về, vừa đi vừa cùng Châu Vũ nói chuyện điện thoại: “Cậu mới vừa nói gì? Bảo nghiên?”
“Đúng, tựu trường học kỳ sau sẽ phải làm đơn xin rồi, năm tư không có khóa, chỉ chuẩn bị luận văn hoặc là thi nghiên, cậu định thế nào?”
Vệ Đằng ngẩn người, ngay sau đó thở dài nói: “Bảo nghiên không tới phiên chúng ta, chút thành tích này của tớ, đừng gây mất mặt là được rồi?”
“Ai nói không tới phiên vậy, tớ đi tra rồi, thành tích hai chúng ta đều đạt yêu cầu, vừa lúc sát biên, ha ha.”
Vệ Đằng dừng bước, tìm tảng đá ngồi xuống, “Vậy cậu định đi xin à? Người đi xin cũng có một đám, cậu đừng mơ mộng hão huyền.”
“Chuyện này thì không nhất định nha, rất nhiều người đi xin à, tớ và San San đều xin đến một trường rồi, thế nào, cậu cũng suy nghĩ đi?”
Vệ Đằng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chuyện đó, tớ phải thương lượng cùng Tiêu Phàm đã.”
“Tớ phi, vợ quản nghiêm nhỉ? Chuyện này cũng phải thương lượng.”
“Đó là, tớ phải suy nghĩ mà, chờ tớ nghĩ kỹ, tớ điện thoại cho cậu nha, cám ơn.”
Đến phòng giáo vụ, đưa tờ giấy chứng nhận của bệnh viện cho giáo viên, sau khi làm xong thủ tục hoãn thi, Vệ Đằng thuận tiện hỏi thăm thử về chuyện bảo nghiên.
Trường và khoa hóa đại học T có hợp tác trao đổi sinh, nhưng không có hạng mục bảo nghiên, xem ra muốn tới đây bảo nghiên theo Tiêu Phàm là không thể thực hiện được, lại không muốn rời hắn, đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Mấy ngày nay hắn đang bận rộn viết luận văn, hình như cũng được mấy phần rồi, tạm thời không nên phiền hắn.
Vệ Đằng nghĩ như vậy, liền trở về túc xá, cùng Châu Ngư thi thí nghiệm xong chơi trò chơi offline cậu ta giới thiệu.
Chết trên tay đại Ma vương, màn ảnh xuất hiện một hàng chữ lớn: “Xin lỗi, bạn đã trượt, tổn thất 2000 điểm kinh nghiệm.”
Nhắc nhở như vậy khiến Vệ Đằng rất bực bội, “M* kiếp, tao còn chưa đi thi nha, mày đã nói tao trượt rồi, cái thứ trò chơi tồi tệ gì vậy.”
Châu Ngư hỏi: “Cậu hoãn thi rồi, vậy thì học kỳ sau mới về, đúng không?”
“Sao vậy, luyến tiếc tớ à?”
Châu Ngư nhìn hắn một cái, cố ra vẻ xấu hổ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật luyến tiếc anh nha, Vệ Đằng ca.”
Hai người cùng nổi da gà, trợn mắt nhìn nhau một cái, ha ha cười lớn lên.
“Được rồi, coi như tớ rời khỏi, chúng ta vẫn là bạn, giữ lại số di động đến lúc nào liên lạc chẳng được, đúng không.” Vệ Đằng sảng khoái vỗ vỗ vai Châu Ngư, “Cho dù đổi số, tớ cũng sẽ báo cho cậu mà.”
Châu Ngư gật đầu: “Lần đầu tiên gặp phải người bạn tốt như cậu nha, sau này nếu cậu kết hôn, tớ làm rể phụ được không?”
Vệ Đằng đấm hắn một cái, “Tớ sẽ không kết hôn, cậu phải kết hôn tớ sẽ làm rể phụ cho cậu là được rồi, chỉ cần cậu không chê dung nhan tớ đây dọa chạy bà xã của cậu thôi.”
“Sao cậu lại không kết hôn?”
Vệ Đằng lắc đầu không nói lời nào, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của Tiêu Phàm, trong lòng có chút ngọt ngào chen lẫn cùng cay đắng.
Sắp đi rồi, rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ đến, giờ trong đầu từ từ rõ ràng.
Trước kia ở cạnh y nếu xem như là tuổi trẻ bồng bột, bây giờ, quả thật nên vì tương lai mà cân nhắc. Dù sao ở trong nước, những cặp đồng tính luyến ái có thể quang minh chính đại sống cùng nhau cũng không nhiều, đừng nói kết hôn, đi dạo trên đường cũng bị người ta chỉ trỏ.
Nhưng thật sự không muốn xa hắn.
Tiêu Phàm bình thường hờ hững, dịu dàng hiếm có, phản phất cô đơn, kết hợp đến hoàn mỹ như thế, dường như khiến người ta bị nghiện, bắt được, sẽ không muốn buông tay.
Tiêu Phàm cuối cùng cũng kết thúc luận văn, sau khi thông điện thoại, Vệ Đằng đi đến lầu nghiên cứu sinh.
Tới cửa, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra.
Vệ Đằng nghiêng người nhường đường, trong lòng lại bốc lên mùi chua.
Lại là cô gái lần trước, tỏ tình với Tiêu Phàm bị từ chối, còn mặt dày đến tìm hắn à?
Thở phì phì trên lầu, lại thấy Tiêu Phàm đang thu dọn hành lý, giống như sắp phải về nhà.
“Mới vừa rồi có người tới tìm anh à?” Vệ Đằng liếc chén trà trên bàn, làm bộ như vô tình hỏi đến.
“Ừm, một sư muội, tới lấy tài liệu.”
“Chỉ là lấy tài liệu?”
Nghe thấy hương giấm trong giọng nói của Vệ Đằng, Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười khẽ: “Ghen à?”
Vệ Đằng nhún nhún vai, liếc hắn một cái: “Lão tử chả thèm ghen!”
“Cô gái kia nói cô ấy sẽ… chờ anh.”
“Phi, lại có người da mặt còn dày hơn mình.”
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Vệ Đằng, hôn môi hắn, nhẹ giọng nói bên tai: “Chờ anh đưa tài liệu cho cô ấy.”
Vệ Đằng liếc hắn một cái.
“Được rồi, đừng tức giận, người anh thích là em, em không biết sao?”
Vệ Đằng hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Anh có từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
Tiêu Phàm ngẩn người, kết hôn? Chẳng lẽ cậu ấy muốn kết hôn với mình? Mặc dù vẫn luôn biết cậu ấy ăn ngay nói thẳng, hiếm khi suy xét, nhưng lần này cũng quá lớn mật đi. Hình như cậu ấy còn chưa đủ tuổi kết hôn mà, còn chưa tốt nghiệp nữa.
“Kết hôn?” Tiêu Phàm hỏi lại một lần, xác nhận, nhếch môi trêu chọc: “Em đang cầu hôn với anh sao?”
Vệ Đằng giận đến đỏ mặt, “Cút nha, ai muốn kết hôn với anh! Em là nói anh có thể cùng người phụ nữ khác kết hôn hay không nha?”
“Nga.” Tiêu Phàm cố làm ra vẻ thất vọng thở dài, “Người khác đương nhiên không rồi, nếu như là em, chúng ta vẫn có thể suy nghĩ lại, bất quá, em còn chưa tới tuổi mà, sao lại nghĩ đến chuyện không thuần khiết như thế.”
Vệ Đằng giận đến há to miệng, hít thở sâu.
Khốn kiếp, lại cùng người ta chơi trò văn tự, anh cứ bắt nạt đi, chờ một ngày nào đó em trốn mất rồi, xem anh còn bắt nạt được ai.
Vệ Đằng giận dỗi suy nghĩ, mãi đến khi Tiêu Phàm vào nhà bếp bưng thức ăn ngon lành ra, bấy giờ mới gột sạch hết những uất ức trong lòng, lang thôn hổ yết bắt đầu dùng bữa.
“Ngày nghỉ em có về nhà không?” Tiêu Phàm hỏi.
Trong miệng Vệ Đằng đang nhét miếng đậu hủ, hai má phồng lên, lắc đầu, “Ngô ngô ngô “, cũng không biết đang nói cái gì.
“Ăn cơm đừng nói chuyện.” Tiêu Phàm gõ gõ bát của Vệ Đằng, nghiêm túc nói: “Nuốt xuống xong hẳn nói.”
“Khụ khụ…” Vệ Đằng nuốt thức ăn xuống, cầm ly uống mấy ngụm nước, ực ực nuốt vào bụng, lúc này mới hướng Tiêu Phàm trả lời: “Em không về nhà, em muốn ở cùng anh, tiện thể ôn tập luôn, nha nha.”
Tiêu Phàm gật đầu: “Vậy qua chỗ anh ở đi.”
Vệ Đằng thầm giật mình, đây không phải là muốn ở chung sao…
Đây hoang vu dã ngoại, một cái biệt thự lớn, chỉ có hai người…
“Đậu hủ, lau lau.” Tiêu Phàm mặt lạnh, lấy khăn giấy lau khóe miệng Vệ Đằng.
Vệ Đằng nhận lấy khăn giấy lau qua loa, nhếch miệng cười: “Em ở chỗ anh không thành vấn đề chứ?”
“Ừm, bên kia chỉ có một mình anh ở, có phòng khách.”
“Phòng khách?” Không cần ngủ một cái giường sao? Hại người ta tim đập loạn cả buổi, thì ra là muốn mình đến phòng khách à…
Tâm tư Vệ Đằng đều viết cả trên mặt, Tiêu Phàm vừa nhìn liền hiểu, nhẹ nhàng cong khóe môi, lộ nụ cười nghiền ngẫm: “Muốn ngủ phòng anh cũng được, chờ anh đổi lại cái đệm mềm hơn một chút.”
Vệ Đằng im lặng ăn cơm, bên tai đều ửng đỏ.
Cái giường kia hơi cứng, cái đêm say rượu rồi phát sinh quan hệ, Vệ Đằng đã lĩnh hội sâu sắc.
Bị hắn đè trên giường, xương cốt phía sau lưng sắp bị đè gãy, trong lòng vẫn oán giận, con người lạnh lùng như hắn, ngay cả giường cũng lạnh như băng.
Không ngờ loại ý nghĩ này cũng bị hắn xem thấu.
Vệ Đằng có chút buồn bực, trong lòng nghĩ cái gì cũng bị hắn nhìn thấu, thật là rất khó chịu.
Đêm đó sau khi trở về, Vệ Đằng thu dọn hành lý xong, nghĩ tới sắp được cùng Tiêu Phàm trải qua ngày nghỉ, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Thời gian ở cạnh nhau trong học kỳ này không nhiều lắm, Tiêu Phàm lúc nào cũng bận bận rộn rộn, tiếp theo tốt rồi, kỳ nghỉ này có thể ở cùng nhau, quan trọng nhất là có thể ăn thức ăn hắn nấu, ôm hắn ngủ, nghĩ nghĩ đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày kế tạm biệt Châu Ngư, sáng sớm phải xuống lầu dưới chờ Tiêu Phàm, Vệ Đằng quả là chẳng hề biết ra vẻ, tâm tình vội vã toàn bộ được viết trên mặt.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, cậu ấy, quả thực không biết ra vẻ ngượng ngùng nha, biết rõ là đưa vào ổ sói, còn không cẩn thận như vậy, vẻ mặt như chỉ mong sao bị sói ăn sạch.
Khẽ vỗ vai hắn, nắm tay nhau cùng đi ra cổng trường, ngồi trên xe bus, tiến về khu nhà ở ngoại ô.
Vệ Đằng dĩ nhiên lại ngủ gật trên xe, dựa vào vai Tiêu Phàm há to mồm hít thở.
Tiêu Phàm mỉm cười nhìn dáng ngủ khoa trương của Vệ Đằng, cúi người qua hôn lên gò má hắn.
Tài xế khẽ liếc mắt nhìn hai người mập mờ phía sau từ kính chiếu hậu, bất đắc dĩ thở dài, người trẻ tuổi nha, thật không biết kiềm chế.
Đang mơ mơ màng màng, bị Tiêu Phàm kéo xuống xe, Vệ Đằng dụi dụi mắt, mới phát hiện hai người đang ở trạm xe bus.
“Anh bị bệnh à, mắc gì dừng ở đây? Trực tiếp vào cửa không được sao?”
Tiêu Phàm không để ý hắn oán trách, chẳng qua là giơ tay ra nắm lấy tay Vệ Đằng, “Đi về thôi.”
“Nga.” Bị hắn dắt tay, tâm tình Vệ Đằng lập tức tốt lên, hoàn toàn tỉnh ngủ, an tâm mặc hắn dắt về nhà.
“Lần trước lúc em đi đoạn đường này, trong lòng chắc đang mắng chửi anh hả?” Tiêu Phàm đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng cười khan hai tiếng, nhớ tới sáng sớm hôm đó, chịu đựng cơn đau từ hậu huyệt, chịu đựng chua xót bị áp bức và lăng nhục trong lòng, bước chân không vững, đôi mắt mơ hồ, đau đớn bước từng bước một đi hết đoạn đường này.
Dĩ nhiên không đơn giản là chỉ mắng chửi anh không ngừng thôi, thuận tiện thăm hỏi cả tổ tông mười tám đời của anh luôn.
Tiêu Phàm dừng bước lại, nhìn Vệ Đằng, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, cũng sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa.”
Nhìn Tiêu Phàm như vậy, Vệ Đằng lại có chút không đành lòng, cầm bàn tay hắn, thấp giọng nói: “Đều đã qua cả rồi, em không thù dai như vậy.”
“Anh biết em không để bụng.” Tiêu Phàm nhìn hắn thật lâu, “Nhưng mà, anh sẽ để ý.”
“Tổn thương đến em, anh sẽ rất để ý.”
Vệ Đằng há miệng, bày ra nụ cười, “Hắc hắc, thật ra thì anh không cần tự trách.”
Bị Tiêu Phàm nhìn đến sống lưng phát lạnh, Vệ Đằng gượng cười nói thật: “Kỳ thực, đêm hôm đó là em muốn dụ dỗ anh, hơn nữa cố ý không chống cự, thực ra là có âm mưu, muốn thừa cơ phát sinh quan hệ thân mật với anh, sau đó lên xe rồi mới mua vé bổ sung, chuyện này, giờ anh cũng bổ sung vé rồi, sau này em cũng không cần suy nghĩ làm sao bắt đầu nữa, được chưa.”
Nhìn hắn có chút chột dạ, lại thấy Tiêu Phàm đang cười thật dịu dàng.
“Được rồi, chuyện đã qua thì đừng nghĩ nữa, sau này nhất thiết đừng để bản thân chịu uất ức nữa.”
Hai người không nói thêm gì, chỉ yên tĩnh nắm tay nhau, đi đến khu nhà.
Sau khi vào cửa, thu xếp hành lý, Vệ Đằng lại tùy tiện không chút khách khí ngồi trên ghế sa lon phòng khách, một chút tự giác làm khách cũng không có, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ chủ nhân, còn gác chân lấy điều khiển mở TV.
Tiêu Phàm mỉm cười, xoay người đi lấy một chai coke ném cho hắn.
Vệ Đằng tiếp được, mở nắp ra liền ngửa đầu lên uống.
Bởi vì động tác uống coke quá mạnh bạo, có một ít chất lỏng từ bên mép tràn ra, theo cổ chảy xuống, đôi môi cũng vì chất lỏng làm trơn, đỏ tươi khác thường.
Tiêu Phàm nuốt nước bọt, sáp lại ngồi cạnh Vệ Đằng.
Thật ra thì không cần cố ý dụ dỗ, động tác tùy tiện của Vệ Đằng lại càng mê người.
“Khóe môi em bị dính rồi kìa.” Tiêu Phàm cười khẽ, dứt lời liền đè Vệ Đằng lên ghế sa lon, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi hồng của hắn.
Vệ Đằng rất ngoan ngoãn mở miệng ra mặc y xâm lược, hai tay cũng tự giác bám lấy vai y.
Dù sao cũng vào ổ sói rồi, không lột một lớp da thì làm sao sống ra ngoài được, đúng không. Trong lòng Vệ Đằng an ủi bản thân như vậy, khi móng vuốt sói lần mò vào áo, xoa nắn hai điểm trước ngực, liền nhắm mắt lại, buông thả bản thân tùy theo cảm giác mà bắt đầu rên rỉ.
Quần áo hai người đã cởi ra một nửa, hô hấp dồn dập, dục vọng gia tăng, ngón tay Tiêu Phàm vuốt ve trên người Vệ Đằng trượt đến bộ vị quan trọng giữa hai bắp đùi, thăm dò đến quần lót.
Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
“Nam nam, cậu vào trước đi, cậu đừng lo, tớ đảm bảo, dù cho ngày nghỉ thì anh tớ cũng không về đây đâu, an tâm ở vài ngày, chúng ta cùng xem mấy cái ảnh động mới, trên lầu còn có mấy CD trò chơi tớ vừa mua…”
Tiêu Tinh một bên nói một bên thay giày, không hề nhận ra ánh mắt giết người vừa lướt trên đỉnh đầu của mình.
Vệ Nam ngu người tại chỗ, Tiêu Tinh quay đầu nhìn, nháy mắt cũng ngốc trệ.
Trên ghế sa lon phòng khách, Tiêu Phàm đem Vệ Đằng đặt ở phía dưới, y phục đều rời khỏi hơn phân nửa, nửa hở nửa kín, xuân sắc khôn cùng.
Đang làm cái gì còn cần phải hỏi sao?
Tiêu Phàm kéo áo khoác bọc Vệ Đằng đang cứng ngắt toàn thân lại, mặt lạnh hạ lệnh đuổi khách: “Các người đi ra ngoài trước đi.”
Tiêu Tinh khiếp sợ đến đôi môi trắng bệch, nói năng cũng không mạch lạc, “A, em không biết anh… các anh…”
“Đi ra ngoài! Đừng bắt anh phải nói lần thứ ba.”
Thanh âm lãnh khốc của Tiêu Phàm hù dọa hai cô nữa sinh sợ đến phát hoảng, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.